Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 3
Z
arek nguyền rủa khi máy nghe nhạc của anh hết pin. Anh thật may mắn làm sao.
Vẫn còn một tiếng đồng hồ trước khi chiếc trực thăng hạ cánh và điều cuối cùng anh muốn là lắng nghe Mike ngồi ở buồng lái rên rỉ và phàn nàn vì phải đưa anh trở về Alaska. Mặc dù có một tấm thép rắn chắc màu đen dày gần nửa mét chắn ngang chia cách Mike và khoang ngăn ánh sáng mặt trời của Zarek, anh có thể nghe mọi lời nói ở bức tường bên kia rõ như thể Mike đang ngồi cạnh anh.
Tệ hơn, Zarek ghét bị kẹt trong khoang hành khách nhỏ, như thể anh đang bị nhốt. Mỗi lần anh di chuyển, tay anh hoặc chân anh lại va vào tường. Nhưng vì họ đang bay vào ban ngày, nên chỉ còn cách chọn giữa kẹt trong khối lập phương này hay là chết.
Vì lý do nào đó anh không chắc, Zarek đã chọn khối lập phương này. Anh tháo tai nghe ra và ngay lập tức tai anh tràng ngập tiếng ù ù của cánh quạt, tiếng gió rít vào mùa đông và cuộc trò chuyện của Mike trên bộ đàm.
“Vậy, anh đã làm chưa?”
Zarek nhướng một bên lông mày khi nghe một giọng nam xa lạ, có phần lo lắng. Ah, mặt tốt của sức mạnh của anh. Anh có khả năng nghe thấy mọi thứ đến cả siêu nhân cũng phải ganh tị. Và anh biết chủ đề bọn họ đang bàn đến...
Anh.
Hoặc có thể là cái chết của anh.
Mike đã được đề nghị cả gia tài để giết anh, và kể từ giây phút họ rời New Orleans mười hai tiếng trước, Zarek đã đợi Người cận vệ trung niên kia hoặc mở cách cửa sổ được đóng kín ra và phơi bày anh giữa những tia sáng mặt trời chết người kia hoặc vứt khoang hành khách của anh ra khỏi trực thăng và thả anh xuống một nơi nào đó có thể lấy đi sự bất tử của anh.
Thay vào đó, Mike đang do thám anh và vẫn không có hành động nào khác. Không phải là Zarek quan tâm. Anh vẫn còn vài trò có thể dạy cho Người cận vệ một bài học nếu anh ta thử có bất kì hành động nào khác.
“Nah.” Mike nói khi chiếc trực thăng đột ngột lượn sang bên trái mà không có bất cứ một lời cảnh báo nào và làm cho Zarek đâm sầm vào bức tường của khoang trực thăng. Anh bắt đầu nghi ngờ người phi công cố tình làm như vậy chỉ để trêu tức anh.
Chiếc trực thăng nghiêng một lần nữa và Zarek đã chuẩn bị tinh thần cho cú nghiêng này.
“Tôi đã nghĩ rất kĩ về việc này, nhưng như anh biết đó tôi thấy việc chiên giòn thằng con hoang này vẫn còn quá tốt cho nó. Tôi thà để nó cho những Cận vệ thi hành luật[6] xử lý, để nó chịu đựng đau đớn một cách chậm rãi. Cá nhân tôi thích nghe tiếng la hét xin tha mạng của thằng khốn tâm thần này hơn, đặc biệt là sau những gì nó đã làm với những cảnh sát đáng thương, vô tội kia.”
[6]. Blood Rite Squires là những người được phái đi để giết những Thợ săn đêm hay những cận vệ thông thường vi phạm luật lệ,‘theo như giải thích trong cuốn Dark Hunter Companion’.
Cơ hàm Zarek bắt đầu co giựt, nhịp tim anh nện thình thịch đầy giận dữ khi anh lắng nghe. Phải rồi, những tên cảnh sát kia vô tội quá. Nếu như anh là người thường, những cú đánh của họ nhắm vào anh nếu không làm anh mất mạng thì cũng làm anh hôn mê bất tỉnh đến tận giờ.
Giọng nói vang lên trong bộ đàm một lần nữa. “Tôi nghe mấy Nhà tiên tri nói Artemis sẽ trả gấp đôi cho Cận vệ nào giết chết hắn. Anh đã cân nhắc cái giá mà Dionysus sẽ trả cho anh để giết hắn và cá nhân tôi nghĩ anh đúng là một thằng ngu khi từ chối nó.”
“Không nghi ngờ gì, nhưng tôi đã có đủ tiền để tận hưởng. Bên cạnh đó, tôi là người đã phải chịu đựng thái độ cũng như sự nhạo báng của thằng khốn này. Hắn nghĩ hắn là thằng khốn chết tiệt. Tôi muốn nhìn thấy họ xẻo hắn thành từng mảnh trước khi họ cắt đầu hắn.”
Zarek đảo mắt trước lời nói của Mike. Anh không quan tâm một tí nào về suy nghĩ của người đàn ông này. Từ rất lâu anh đã học được bài học không cố tiếp cận người khác.
Vì sau tất cả anh chỉ nhận lại những cái tát.
Anh nhét chiếc máy nghe nhạc vào trong cái túi vải len thô màu đen và nhăn mặt khi đầu gối va mạnh vào tường. Chúa giúp anh thoát khỏi cái nơi chật hẹp, tù túng này. Như thể anh đang mắc kẹt trong một cái quan tài vậy.
“Tôi ngạc nhiên Hội đồng đã không biến Nick thành Người cận vệ thi hành luật cho cuộc săn này.” Một giọng khác nói. “Vì anh ta đã trải qua tuần vừa rồi với Zarek, tôi nghĩ anh ta sẽ đảm nhiệm tốt việc này.”
Mike khục khịt mũi. “Họ đã thử, nhưng Gautier từ chối.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết. Anh biết Gautier mà. Anh ta không phải là típ người hay tuân lệnh. Việc này làm tôi tự hỏi tại sao họ lại kết nạp anh ta vào Hội những Người cận vệ nữa. Tôi không thể hình dung nổi bất kì ai ngoài Acheron và Kyrian có thể chịu đựng được mồm mép của anh ta.”
“Yeah, anh ta là thằng khốn thông minh. Nhân đây, Thợ săn đêm của tôi đang cần tôi, tốt hơn hết là tôi nên đi làm đây. Anh nên cẩn thận với Zarek và đừng có cản trở hắn ta.”
“Đừng lo, tôi sẽ thả hắn ta xuống đó và để cho những Cận vệ khác truy đuổi hắn, rồi sau đó tôi sẽ nhấc cái mông của mình biến khỏi Alaska còn nhanh hơn anh nói ‘Rumpelstilskin’.”
Bộ đàm ngắt kết nối. Zarek ngồi hoàn toàn bất động trong bóng tối, lắng nghe hơi thở của Mike trong chiếc trực thăng. Sự cắn rứt đã thay đổi ý đinh của anh trong chuyện giết anh ta.
Tốt thôi, hành hạ anh ta cũng được. Sau cùng thì Người cận vệ cũng đã khôn lên một chút [7]. Tại một vài thời điểm trong mấy tiếng trước, Mike hẳn đã quyết định tự vẫn không phải là câu trả lời thích đáng. Vì vậy, Zarek sẽ để cho anh ta sống.
[7]. Grown a ball, and hafl a brain.
Nhưng anh sẽ bắt anh ta trả giá cho đặc ân này. Và Chúa có lẽ nên giúp những kẻ khác đang săn lùng anh. Trên nền đất lạnh giá tạo nên Alaska này thì Zarek bất khả chiến bại. Không như những Thợ săn đêm và những Cận vệ khác, anh đã có chín trăm năm đấu tranh sinh tồn với giá rét. Chín trăm năm chỉ có anh và một vùng hoang dã chưa được biết đến.
Ngoài Acheron cứ mỗi thập niên hay đại loại như vậy ghé qua đây để đảm bảo rằng anh còn sống, thì chưa từng ai được gọi đến nơi này cả. Rồi mọi người lại thắc mắc tại sao anh lại hóa rồ. Trước khoảng thời gian mười năm trước, anh không thể liên lạc với bất cứ ai ở thế giới bên ngoài mà phải chịu đựng sống trong một căn nhà gỗ ở nơi hẻo lánh trong suốt những tháng hè đằng đẵng.
Không điện thoại, không máy tính, không ti vi.
Không có bất cứ thứ gì ngoài việc một mình cô đơn đọc đi đọc lại đống sách mà anh đã thuộc nằm lòng. Háo hức chờ đợi cho đến lúc màn đêm sẽ kéo dài đủ để cho anh di chuyển từ căn nhà gỗ hoang sơ của mình đến Fairbanks nơi việc kinh doanh còn lưu thông và anh có thể tiếp xúc với con người.
Đối với vấn đề giao tiếp, cho đến khoảng một thế kỉ rưỡi nay vùng đất này mới có người đến định cư và kể từ đó anh mới có người để liên lạc.
Trong hàng ngàn thế kỉ trước đó, anh đã sống cô độc tại nơi này mà không có bất cứ một người nào sống gần anh. Chỉ thỉnh thoảng, anh bắt gặp bóng dáng của những người bản địa sợ hãi khi nhìn thấy một người da trắng cao to, lạ mặt có răng nanh sống trong một khu rừng xa xôi hẻo lánh. Chỉ cần nhìn thấy chiều cao hai mét và chiếc áo Eskimo bằng da bò của anh là họ đã vội chạy nhanh hết mức có thể theo hướng ngược lại, thét toáng lên rằng Iglaaq [8] muốn bắt họ. Mê tín dị đoan đến hết thuốc chữa, họ còn dựng nên cả một truyền thuyết về anh.
[8]. Kẻ lạ mặt.
Truyền thuyết ấy đã dẫn dắt một vài tên Daimon hiếm hoi đến thăm viếng vào mùa đông, những kẻ đã dấn thân vào khu rừng của anh để đối mặt với Thợ săn đêm mất trí. Thật không may,bọn chúng lại có hứng thú trong việc đánh nhau hơn là trò chuyện, vì vậy sự giao thiệp của anh cùng bọn chúng thường rất ngắn ngủi. Dù sao một trận chiến kéo dài vài phút cũng làm dịu bớt sự buồn tẻ và sau đó anh lại cô đơn một mình cùng băng tuyết và mấy con gấu.
Và chúng còn không phải là người hóa gấu nữa.
Từ tính và điện tích của bắc cực quan khiến cho những chuyến mạo hiểm đi xa về phía bắc của Người biến hình[9]gần như là không thể. Bắc cực quan còn phá hỏng những thiết bị điện tử và các vệ tin liên kết của anh, ngắt đứt việc liên lạc của anh theo chu kì hằng năm, vì vậy dù đang sống trong thế giới hiện đại, anh vẫn cô độc một mình.
[9]. Were – Hunter.
Có lẽ sau tất cả, anh nên để họ giết mình. Vậy mà bằng cách nào đó anh thấy mình vẫn đang sống. Lại thêm một năm, thêm một mùa hè, thêm một lần bị ngắt liên lạc.
Đấu tranh sinh tồn là tất cả những gì mà Zarek biết. Anh nuốt khan khi nhớ đến New Orleans. Anh yêu cái thành phố ấy làm sao. Sự chuyển động. Sự ấm áp. Sự pha trộn của những mùi hương lạ, hình ảnh và âm thanh. Anh tự hỏi những người sống ở đấy có nhận ra họ may mắn đến nhường nào không. Họ thật may mắn khi có được đặc quyền sống trong một thành phố tuyệt như vậy.
Nhưng nó đã là quá khứ rồi, anh đã làm mọi thứ trở nên tệ hại đến nỗi cả Artemis lẫn Acheron sẽ không cho anh bất kỳ cơ hội nào trở lại những khu vực đông dân, nơi mà anh có thể tiếp xúc với những cộng đồng đông người.
Chỉ có anh và Alaska cho đến bất diệt. Những gì anh có thể hy vọng là một cuộc đại bùng nổ dân số, nhưng khả năng bùng nổ dân số tại một nơi có thời tiết khắc nghiệt như vậy thì cũng nhỏ như khả năng anh phép trấn thủ tại Hawaii vậy.
Với ý nghĩ đó trong tâm trí, anh lấy ra bộ dụng cụ đi trong tuyết và mang nó vào. Họ có lẽ sẽ đến nơi vào lúc rạng sáng và bầu trời có thể vẫn còn tối, nhưng chẳng mấy chốc bình mình sẽ ló dạng. Vì vậy anh cần nhanh chóng đến được căn nhà gỗ của mình trước khi mặt trời mọc.
Trong khi anh đang thoa Vaseline lên da và đã mặc vào người một chiếc quần dài, áo len cổ cao màu đen cùng với chiếc áo Eskimo bằng da bò và đôi ủng dùng cho mùa đông, anh có thể nhận thấy chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh.
Trong cơn bốc đồng, Zarek kiểm tra kĩ lưỡng mấy món vũ khí nằm trong chiếc túi vải len thô. Anh đã có ý thức mang theo nhiều loại dụng cụ khác nhau từ rất lâu rồi. Alaska là một nơi khắc nghiệt đối với con người và mọi người không thể nào lường trước được những hiểm nguy có thể ập đến.
Hàng thế kỉ trước, Zarek đã trở quyết định trở thành hung thần chết chóc nhất đối với loài cá hồi.
Ngay khi họ đáp xuống, Mike tắt động cơ và đợi cánh quạt ngừng quay để anh ta có thể ra ngoài, miệng lẩm bẩm nguyền rủa nhiệt độ âm độ C, và mở cách cửa ở phía sau. Mike tặng anh một nụ cười mang đầy vẻ mỉa mai, ghê tởm khi anh ta bước lùi lại để Zarek có đủ không gian bước ra khỏi chiếc trực thăng.
“Chào mừng trở về nhà.” Mike nói với vẻ hân hoan độc địa. Kẻ khó ưa này đang tận hưởng ý tưởng những Người cận vệ bắt được anh và phanh thay anh ra. Tốt thôi, Zarek cũng thích ý tưởng đó.
Mike phà hơi thở vào đôi tay đeo găng của mình. “Mong rằng mọi thứ vẫn như cũ.” Mọi thứ đều như cũ. Không bao giờ có bất kì thay đổi nào ở nơi đây.
Mặc dù xung quanh còn nhá nhem tối, Zarek vẫn do dự với độ sáng của tuyết. Anh kéo chiếc kính bảo hộ xuống và trèo ra ngoài. Anh lôi cái túi bằng vải len thô ra và mang nó qua vai, rồi lội qua đám tuyết xốp hướng thẳng về phía căn nhà điều nhiệt nơi anh để chiếc xe trượt tuyết MX Z Rev tại đó một tuần trước.
Oh, tuyệt thật, theo anh nhớ thì nhiệt độ hiện giờ đã chạm đến mức đóng băng. Không khí ở Bắc cực thật giá buốt, phần da để trần của anh trở nên nhức nhối. Anh nghiến răng để chúng không va lạch cạch vào nhau - hành động này thật không dễ chịu khi với một người có những chiếc răng nanh sắc và dài thay cho một hàm răng bình thường.
Chào mừng trở về nhà...
Mike đang quay trở lại buồng lái thì Zarek quay lại nhìn anh ta.
“Hey, Mike.” Anh gọi, giọng anh vang vọng trong bầu không khí giá rét tĩnh mịch.
Mike đứng lại.
“Rumpelstiltskin.” Anh nói trước khi ném một trái lựu đạn đã tháo chốt xuống phía bên dưới chiếc trực thăng. Mike chửi rủa um sùm khi anh ta lội trong đụm tuyết nhanh hết mức có thể, để tìm chỗ trú ẩn.
Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, Zarek mỉm cười trước bóng dáng của Người cận vệ đang tức giận và âm thanh sột soạt của tuyết dưới chân Mike. Chiếc trực thăng nổ tung ngay lúc Zarek đến được chỗ chiếc xe trượt tuyết. Anh móc một chân qua cái yên xe màu đen và quay đầu lại nhìn từng mảnh của chiếc trực thăng Sikorky trị giá hai mươi ba triệu đô-la rơi xuống nền tuyết như một cơn mưa kim loại.
Ahh, pháo hoa. Anh rất thích pháo hoa. Cảnh tượng này tuyệt đẹp như cảnh bắc cực quang. Mike vẫn đang chửi rủa và nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ đang tức tối khi đứng nhìn người yêu được đặt làm riêng của mình bị thiêu rụi trong ngọn lửa.
Sau khi ném một trái lựu đạn khác làm nổ tung căn nhà, nhằm ngăn Người cận vệ sử dụng nó, Zarek khởi động động cơ và phóng xe tới trước Mike.
Điều chỉnh chiếc xe trượt tuyết ở chế độ chờ, anh kéo chiếc khăn choàng xuống thấp đủ để Mike có thể hiểu những điều anh nói. “Thị trấn cách đây bốn dặm theo hướng đó.” Anh nói, chỉ tay về hướng nam. Anh quăng cho Mike một tuýt Vaseline. “Thoa nó để môi mày sẽ không chảy máu.”
“Đáng ra tao nên giết mày.” Mike gầm gừ.
“Yeah, mày nên làm thế.” Zarek kéo khăn choàng lên che mặt rồi rồ ga. “Nhân tiện, nếu mày tình cờ gặp mấy con sói trong rừng, hãy ghi nhớ chúng là sói thật chứ không phải là bọn người biến hình đang đi lanh quanh đâu. Chúng luôn đi theo đàn, nên nếu mày nghe tiếng của một con sói, thì sau lưng nó còn mấy con nữa. Lời khuyên tốt nhất của tao là mày nên leo lên cây và hy vọng chúng sẽ chán trước khi một con gấu xuất hiện và trèo lên bắt mày.”
Zarek quay đầu xe và chạy theo hướng đông bắc nơi căn nhà gỗ của anh đang tọa lạc giữa ba trăm héc-ta rừng. Anh nên cảm thấy có lỗi về hành động của mình với Mike, nhưng anh không cảm thấy thế. Người cận vệ đã học được một bài học quý giá. Lần sau Artemis hay Dionysus có đề nghị thì anh ta nên chấp nhận.
Anh xoay cổ tay rồ ga, tăng tốc động cơ xe, vì nó đang chạy ngược hướng con đường tuyết thô. Anh vẫn còn một chặng đường dài trước khi về tới nhà và anh đang dần hết thời gian. Bình minh đang ló dạng.
Chết tiệt. Đáng ra anh nên chọn chiếc Mach Z. Nó chạy êm hơn và nhanh hơn MX Z Rev mà anh đang chạy, nhưng nó lại không mang lại cảm giác mạnh như thế này. Zarek thấy lạnh, đói bụng và mệt mỏi, và kì lạ thay anh muốn trở về với những điều quen thuộc.
Nếu những Người cận vệ muốn săn lùng anh thì cứ theo ý muốn của họ. Ít nhất thì anh cũng đã được cảnh báo trước. Và chiếc trực thăng và căn nhà chính là câu trả lời của anh. Nếu họ muốn làm anh hoảng loạn, thì anh chỉ còn cách chúc họ may mắn. Họ sẽ cần đến may mắn và rất nhiều quân tiếp viện nữa.
Chờ đợi thách thức trước mắt, anh phóng chiếc xe trượt trên địa hình băng tuyết.
oOo
Ngay trước lúc mặt trời mọc, anh tới được căn nhà gỗ biệt lập của mình. Tuyết đã rơi dày hơn khi anh đi và chắn ngang cánh cửa ra vào. Anh kéo chiếc xe trượt tuyết vào cái nhà kho nhỏ thông với căn nhà gỗ của anh và phủ lên nó một tấm bạt. Khi anh cắm phích bộ phận làm ấm động cơ, anh phát hiện ổ cắm điện không có điện để sạc cho bộ phận làm ấm của chiếc MX hay chiếc Mach đậu bên cạnh.
Anh gầm gừ tức giận. Chết tiệt. Hèn gì mà cái buli của chiếc Mach bị nứt khi nhiệt độ dưới mức âm, nếu anh không cẩn thận thì động cơ của chiếc MX cũng sẽ bị nứt luôn. Zarek vội phóng ra ngoài kiểm tra cái máy phát điện trước khi mặt trời lên đến đỉnh đồi, chỉ để thấy chúng đã bị đông cứng và không còn hoạt động được nữa.
Anh gầm gừ khi đấm vào một chiếc máy phát điện. Tốt, thoải mái hơn rồi. Có vẻ như hôm nay anh phải dùng tạm cái lò sưởi. Tuy không phải là nguồn nhiệt sưởi ấm hữu hiệu nhất, nhưng nó là thứ tốt nhất mà anh đang có.
“Tuyệt, thật tuyệt làm sao.” Anh lẩm bẩm. Đây không phải là lần đầu tiên anh buộc phải ngủ trên sàn căn nhà gỗ lạnh lẽo. Và cũng không phải là lần cuối.
Có lẽ chuyện này trở nên tồi tệ hơn vì anh đã tận hưởng cả tuần qua tại một nơi ấm áp như New Orleans. Lúc anh ở đó, khí hậu ấm áp đến nỗi anh không cần lò sưởi.
Trời ơi, anh nhớ nơi đó quá.
Biết rằng thời gian của anh có trước khi mặt trời mọc ngày càng ít, anh lê bước tới chiếc xe trượt tuyết của mình và trùm lên động cơ của nó chiếc áo khoác kiểu Eskimo bằng da bò của mình để giữ nhiệt cho nó lâu đến mức có thể. Sau đó anh lấy túi vải len thô của mình từ yên xe rồi cào lớp tuyết chắn ngang cửa để anh có thể vào bên trong căn nhà gỗ của mình.
Anh cúi người khi bước qua cánh cửa và giữ đầu cúi xuống. Trần nhà thấp, thấp đến nỗi nếu anh đứng thẳng người thì đầu anh sẽ va vào nó, và nếu như anh không chú ý, cái quạt trần ở giữa phòng sẽ chém bay đầu anh.
Nhưng một cái trần thấp là điều cần thiết. Vào giữa mùa đông, hơi ấm là một thứ rất quý giá và điều cuối cùng mà người ta muốn là phần lớn nhiệt lượng tập trung bên dưới một trần nhà cao ba mét. Một cái trần nhà thấp hơn đồng nghĩa với một nơi ấm hơn.
Chưa kể chín trăm năm trước khi anh bị đày đến nơi này, anh đã không có nhiều thời gian để xây dựng nơi trú ẩn cho mình. Ngủ trong hang động cho đến khi ngày kết thúc, anh làm việc trong căn nhà gỗ vào ban đêm cho đến khi anh hoàn thành ngôi nhà chết tiệt này.
Phải, thật tuyệt khi được trở lại...
Zarek thả cái túi vải len thô của mình bên cạnh lò sưởi. Sau đó, anh quay người và cài cái chốt cửa kiểu cổ được làm gỗ vào khen cài trên cửa để tránh những con vật hoang dã ở Alaska, đôi lúc mạo hiểm tiến lại quá gần căn nhà gỗ của anh, xâm nhập vào đây.
Lần tay dọc theo bức tường được chạm khắc để tìm hướng đi, anh tìm thấy một cái đèn lồng treo trên đó và một hộp diêm hiệu quỷ vương gắn trên chiếc đèn lồng. Mặc dù thị lực của Thợ săn đêm được thiết kế dành cho bóng tối, nhưng anh không thể nhìn trong một nơi hoàn toàn tối tăm. Với cánh cửa đóng chặt, căn nhà gỗ của anh được bịt kín đến nỗi không có bất kì một tia sáng nào có thể xuyên qua bức tường dày bằng gỗ.
Thắp sáng cái đèn lồng, anh rùng mình vì không khí lạnh lẽo khi anh quay người nhìn phần còn lại của ngôi nhà. Anh biết rõ nơi này đến từng centimet. Từng kệ sách được đặt dọc các bức tường, từng nét chạm khắc bằng tay trang trí cho nơi này.
Anh chưa bao giờ có nhiều đồ nội thất. Chỉ có hai tủ cao, một cái dùng để đựng số quần áo ít ỏi của mình và cái còn lại dùng để chứa thực phẩm. Ngoài ra anh còn có một cái giá để ti-vi và mấy cái kệ sách, với anh vậy là khá nhiều. Từng là một nô lệ trong thời La Mã, Zarek không quen có nhiều đồ đạc.
Bên trong lạnh đến nỗi anh có thể nhìn thấy hơi thở của mình thoát ra bên ngoài chiếc khăn choàng và khi anh nhìn xung quanh không gian nhỏ này, anh nhăn mặt khi nhận thấy cả cái máy tính lẫn cái ti-vi của mình đều phải cần rã đông nếu như anh muốn dùng chúng một lần nữa. Miễn là chúng không bị ẩm.
Không có tâm trạng để lo lắng chuyện đó, anh bước đến tủ đựng thức ăn ở sau lưng mình, nơi anh chỉ để đồ ăn đóng hộp. Sau một khoảng thời gian dài anh đã học được rằng nếu để mấy con gấu và chó sói đánh hơi thấy mùi thức ăn, chúng sẽ nhanh chóng tặng cho anh một cuộc viếng thăm không được mong muốn. Anh thì lại không muốn giết chúng chỉ vì chúng đói và ngu ngốc.
Zarek chộp lấy một hộp chứa thịt heo nấu đậu và cái đồ khui rồi ngồi xuống sàn nhà. Mike đã không cho anh ăn bất cứ thứ gì trong chuyến đi dài mười ba tiếng đồng hồ từ New Orleans đến Fairbanks. Mike tuyên bố rằng anh ta không cho anh ăn vì không muốn có bất kì rủi ro nào dẫn đến việc phơi bày Zarek trong ánh sáng mặt trời.
Thực tế thì, gã cận vệ là một thằng ngốc, vì việc bị bỏ đói không phải là điều mới mẻ gì với đối Zarek.
"Ah, tuyệt thật," anh lầm bầm khi mở cái lon ra và thấy món đậu đã bị đông cứng ở bên trong. Anh xem xét việc lấy bữa ăn đông lạnh của mình ra khỏi lon, nhưng rồi thôi không làm. Anh không đói đến mức món kem thịt heo nấu đậu có thể hấp dẫn anh.
Anh thở dài trong ghê tởm, rồi mở cửa và ném cái lon vào rừng xa hết mức có thể.
Anh đóng sầm cửa lại trước khi ánh sáng bình minh có thể len vào, Zarek mò mẫm mãi trong cái túi vải len thô của mình cho đến khi anh tìm thấy cái điện thoại di động, máy mp3, và cái máy tính xách tay của mình. Anh nhét cái điện thoại và máy nghe nhạc vào trong quần của mình để nhiệt độ cơ thể của anh sẽ giữ cho chúng không bị đóng băng. Rồi anh đặt chiếc máy tính xách tay của mình sang một bên cho đến khi anh có thể nhóm lửa ở cái lò sưởi lên.
Anh đi đến góc đối diện cái lò và cầm lấy một vài bức tượng nhỏ bằng gỗ được khắc bằng tay mà anh đã chất ở đó và quăn chúng vào trong lò. Ngay sau khi anh vung mở cánh cửa sắt nhỏ, anh dừng lại. Có một chồn nhỏ bên trong với ba đứa con mới sinh. Người mẹ, tức giận vì bị quấy rầy, rít lên một tiếng cảnh báo hướng về phía anh khi họ trừng mắt nhìn nhau chằm chằm.
Zarek rít lên đáp trả lại nó.
"Trời ạ, tôi không tin chuyện này," Zarek lầm bầm giận dữ.
Con chồn hẳn đã xuống đây bằng đường ống khói và sống ở đây khi anh đi. Căn nhà gỗ chắc chắn vẫn còn hơi ấm khi con chồn mẹ tìm thấy nó và lò sưởi là một nơi trú ẩn cực kỳ an toàn.
"Ít nhất thì mày cũng phải rủ khoảng năm mươi người bạn của mày đến chứ.Vậy thì tao mới có một cái áo choàng mới."
Con thú nhe răng.
Tức tối, Zarek đóng cửa lại và quăng đống củi trên tay trở lại góc phòng. Dù anh là một thằng tồi thì anh cũng sẽ không tống khứ chúng ra ngoài. Là một người bất tử, anh sẽ vượt qua được cái lạnh. Nhưng người mẹ và đứa con nhỏ của nó sẽ không thể chịu đựng nổi.
Anh cầm chiếc máy tính xách tay của mình lên và nhét nó vào trong áo khoác để truyền hơi ấm cho nó rồi đi đến cái giường nhỏ được đặt ở một góc xa. Khi anh nằm xuống, anh cân nhắc về việc ngủ ở dưới tầng hầm sẽ ấm hơn, nhưng rồi, sao phải bận tâm chứ?
Anh sẽ phải dịch chuyển cái lò mới có thể xuống tầng hầm mật của mình và việc đó sẽ lại chọc tức con chồn mẹ. Vào thời điểm này trong năm, ban ngày thường ngắn. Chỉ còn vài giờ nữa là mặt trời lặn, và anh thì đã quá quen thuộc với vùng băng tuyết hoang vu này.
Ngay khi có thể, anh sẽ vào thị trấn mua nhu yếu phẩm và một cái máy phát điện mới. Trùm lên người mấy cái mền bông và mấy tấm lông thú, anh thở dài đầy mệt mỏi. Zarek nhắm mắt lại và để cho đầu óc lang thang với những sự kiện trong tuần qua.
"Cảm ơn, Zarek".
Anh nghiến răng khi nhớ đến khuôn mặt Sunshine Runningwolf. Đôi mắt to nâu sậm của cô vô cùng quyến rũ và cô khác xa với mấy loại con gái gầy trơ xương mà hầu hết đàn ông thường ưa thích, cô có thân người đầy đặn, mời mọc làm anh cứng lại khi ở gần cô.
Trời ạ, anh lẽ ra nên tận hưởng một vết cắn vào cổ cô khi anh có cơ hội. Anh vẫn không rõ vì sao anh không nếm thử máu của cô. Chắc chắn là nó có thể giữ ấm cho anh đến tận bây giờ.