A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tử Lê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 779 / 15
Cập nhật: 2016-06-02 00:13:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
gười con gái bước ra khỏi bàn. Khoảng cách giữa chỗ cô ngồi và, sân khấu là khoảng cách của dăm bước chân. Khoảng cách giữa cô trước / sau khi cất tiếng hát, là khoảng cách của một chớp mắt. Chỉ trước mọi người, đã là kẻ khác. Đám đông hóa thân cô? Sân khấu cải dạng cô? Tiếng hát biến hình cô? Hay lúc này, cô mới thực là cô? Cô chỉ thực là cô, khi con người khác trong cô, bước ra, cất tiếng?
Người con gái cất tiếng hát tự nhiên (hồn nhiên?) như thể đang trò chuyện với tóc mình. Như thể, trước mặt cô, không có đám đông/ ánh đèn/ bàn ghế. Người con gái cất tiếng hát tự nhiên (hồn nhiên?) như những buổi tối, cô với chiếc bóng. Cô với bốn bức tường thù nghịch. Cô với ngày mai hiềm khích. Ngày mai không thỏa hiệp/ hứa hẹn/ ăn nhậu gì tới trái tim, dòng máu đang nhảy đập, luân lưu hào hển trong cô, lúc này.
Người con gái cất tiếng hát tự nhiên (hồn nhiên?) như những lần cô một mình rong ruỗi đường trường. Cô loi choi với tiếng hát, bay, nhảy trên những cuốn sách trong sắc tay và, chân trời bất nhân, phía trước.
Người con gái cất tiếng hát tự nhiên (hồn nhiên?) như không hề thấy ai (ngay bóng tối, chiếc bóng, căn phòng, chân trời bất nhân, những cuốn sách và sự phản trắc của ngày mai...)
Hãy nói về cuộc đời - khi lê không còn nữa - sẽ lấy được những gì (?) về bên kia thế giới - Thụy ơi và tình ơi...
Người con gái cất tiếng hát tự nhiên (hồn nhiên?) với những thay lời, đổi chữ... Tuồng cô muốn bảo người nhạc sĩ phải viết lại bản nhạc theo như những gì cô hát. Mới đúng. Những gì không như cô hát, đều sai siễn, giả trá, thiếu lương thiện (?)
Cô hát hồn nhiên, không nhìn ai. Không thấy ai. Tiếng hát, tựa không phát đi từ lồng ngực, từ thanh quản. Tiếng hát, tuồng bốc hơi từ chân tóc/ móng tay/ ngón chân/ thịt da/ tất cả những loại tế bào làm thành thịt xương cô.
Đám đông bị những đợt sóng tiếng hát của cô kéo phăng xa khuất bờ bãi. Đám đông bị nhận chìm đáy biển.
Đêm tối bị tiếng hát cô bóc tới lớp vỏ trong cùng, phơi trần chiếc lõi lẻ loi, tênh hênh niềm quạnh hiu, đỏ chín nỗi bất lực, tuyệt vọng sáng, gắt. Người con gái cất tiếng hát tự nhiên (hồn nhiên?) như trước đó cô từng cho người đàn ông trung niên cô không thích giống ai. Và, có thể, cô cũng tự biết, chẳng ai muốn giống cô.
Anh làm chim bói cá - trên cọc nhọn trăm năm - anh tìm đời đánh mất - trong vũng nước cuộc đời - Thụy ơi và tình ơi - Đừng bao giờ em hỏi - vì sao ta yêu nhau - vì sao thân Lê nóng - vì sao môi Lê lạnh - vì sao tay Lê rung - vì sao, chân không vững - vì sao và vì sao? - Hãy nói về cuộc đời tình yêu như lưỡi dao - tình yêu như mũi nhọn - êm ái và ngọt ngào - cắt đứt cuộc tình đầu - Thụy bây giờ về đâu?
Càng vào sâu bài hát, tiếng hát (chính tiếng hát, không phải người hát,) càng ném người con gái lên cao, như ném một hơi rượu vào khoảng không. Khoảng không làm thành bởi những mất tích.
Càng hát, tiếng hát càng ném đám đông, bàn ghế, đêm tối, máu huyết nhộn nhạo, lòng khát thèm tội lỗi, nỗi rạo rực nhục cảm... vào khoảng không. Khoảng không mất tích.
Khi Tôi Không Còn Nữa Khi Tôi Không Còn Nữa - Du Tử Lê