Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Chương 3
N
hún vai một cái, Việt Hà đành phải mang ra phòng khách hai tách nước sôi để nguội, dù cô biết rằng bà Toại sẽ chẳng bằng lòng đâu. Nhưng cô không thể nào làm khác được, vì nấu nước để pha trà thì không thể nào kịp, còn nếu như không lấy nước thì thật là một điều càng không thể chấp nhận.
Việt Hà nhẹ nhàng đặt hai tách nước trước mặt mẹ con bà Toại:
- Mời mẹ và cô Út uống nước.
Đưa cặp mắt sắc sảo nhìn lướt qua hai tách nước, bà Toại hừ nhẹ:
- Chị không làm gì hết à?
Việt Hà hiểu ngay là bà mẹ chồng của cô đã bắt đầu khai chiến, nhưng cô vẫn giả như không biết:
- Thưa mẹ, con không đi làm nên chỉ ở nhà chứ có làm gì đâu ạ?
Ánh mắt bà Toại sắc hơn một chút:
- Tôi không nói chuyện chị đi làm, mà tôi muốn biết chị Ở nhà đã làm được gì trong khi con trai tôi phải đi làm vất vả.
Việt Hà làm ra vẻ hiểu ra ý định của mẹ chồng:
- À, thưa mẹ. Tuy con không đi làm nhưng công việc ở nhà đâu có ít, con cũng phải làm từ sáng đến giờ đấy ạ.
Hoàng Lan hứ dài một tiếng, còn bà Toại thì nhìn Việt Hà như muốn đốt cháy cô bằng cặp mắt tràn ngập ác cảm của mình:
- Chị làm những việc gì đâu, chỉ cho tôi xem nào. Chắc hẳn đó phải là những công việc rất to lớn nên những việc nhỏ nhặt chị không cần phải làm, có phải như vậy không?
Việt Hà tròn mắt nhìn mẹ chồng, cô không hiểu tại sao hôm nay bà lại gay gắt với cô như vậy. Mới mấy hôm trước đây, khi bà đến, vợ chồng cô đã thấy bà vui vẻ đi xem xét mọi thứ trong ngoài của căn nhà này cơ mà. Không hiểu tại sao hôm nay bà lại khó chịu như thế?
Tuy thắc mắc thầm trong lòng như thế nhưng Việt Hà cũng đủ khôn ngoan để giấu kín sự thắc mắc của mình chứ không để lộ ra trên mặt. Và cô vẫn tỏ ra thành thật:
- Thưa mẹ, thật ra thì con cũng chỉ dọn dẹp sắp xếp lại những đồ đạc mới dọn qua đây thôi chứ có làm gì đâu mà mẹ cho là to lớn. Nhưng chỉ vì những việc lặt vặt đó nhiều qúa, mà con chỉ có một mình nên mới bận rộn đến như vậy.
Hoàng Lan bĩu dài đôi môi tô son đỏ chót của mình:
- Vì vậy mà ngay cả cơm nước cho anh tôi, chị cũng không thèm lo lắng có phải không?
Việt Hà nhìn Hoàng Lan một cái thật nhanh. Chỉ một mình mẹ chồng, cô đã thấy mình khó đối phó rồi. Nay lại thêm cô em chồng nanh nọc này nữa, cầm bằng cô thua là cái chắc.
Nhưng nghĩ như thế thôi chứ Việt Hà cũng không thể chịu thua một cách dễ dàng được đâu. Vì thế cô kêu lên:
- Cô Út nói gì lạ vậy? Tại sao cô lại nói tôi không lo cơm nước cho anh Thăng?
- Thì đó, chỉ một bình trà thôi mà cô cũng không pha thì anh tôi uống bằng gì? Chẳng lẽ nước lạnh à?
Vừa nói, Hoàng Lan vừa giơ tay chỉ vào hai tách nước lọc. Việt Hà lại kêu lên:
- Tại hôm nay tôi bận qúa, vả lại anh Thăng cũng không về buổi trưa nên tôi mới không pha trà chứ mọi ngày có như thế đâu!
Bà Toại cau mặt:
- Tại sao thằng Thăng trưa nay không về? Tại chị không nấu cơm trưa cho nó ăn hay sao?
Việt Hà không thể kìm nén được nữa, cô trợn mắt nhìn bà Toại:
- Mẹ nghĩ gì vậy? Tại sao con lại không nấu cơm cho anh Thăng ăn? Chỉ tại hôm nay anh ấy có hẹn với người ta đi ăn cơm trưa nên không về, vì thế con mới không nấu nướng gì đấy chứ. Có một mình con thì sao cũng xong, con không muốn bày vẽ ra mà chỉ muốn để thì giờ dọn dẹp cho xong trong nhà mà thôi.
Bà Toại cười gằn:
- Cô nói cách gì cũng xuôi hết, việc trong nhà thì có bao nhiêu mà làm ra vẻ quan trọng qúa như vậy?
Việt Hà chỉ tay một vòng:
- Căn nhà rộng qúa mẹ à, một mình con xoay xở cũng khó đó mẹ.
- Không mộ t mình chị dọn dẹp thì phải có thêm ai nữa đây? Chồng chị phải đi làm vất vả, trong khi đó chị chỉ có mỗi việc chăm sóc nhà cửa mà còn kêu ca như thế. Hay là chị bảo thằng Thăng ở nhà mà dọn phụ với chị - Bà Toại ngùng lại một chút, bà khoa tay một vòng để chỉ vào những món đồ trong phòng rồi nói tiếp - Còn nếu như chị vẫn muốn nó đi làm kiếm tiền để mua sắm những thứ sang trọng này cho xứng đáng với căn nhà thì chị bảo nó mướn cho chị một người làm để hầu chị.
Bà Toại nói một hơi thật dài khiến Việt Hà không thể có cách nào chen vào mà phân trần với bà. Nhưng qua câu nói của bà, cô đã có thể lờ mờ đoán được ý tứ của bà. Dường như chuyện vợ chồng cô rời bỏ căn nhà nhỏ trong hẻm để chuyển đến căn nhà này làm bà không bằng lòng. Nhưng trước mặt con trai bà, bà Toại đã không bao giờ tỏ ý chống lại ý kiến hay việc làm của anh. Và sau đó, người để cho bà trút bỏ những sự bực mình, những điều không vừa ý chỉ có mình cô.
Làm dâu bà Toại đã 10 năm, Việt Hà không lạ gì tính ý của mẹ chồng, ngay cả cô em chồng cũng thế. Nhưng mọi khi, bà Toại thường chỉ nói xa nói gần, vì bà biết Thăng rất yêu vợ. Hơn nữa, ngay từ khi cưới nhau, Thăng đã thu xếp để Việt Hà không phải làm dâu mẹ một ngày nào. Chắc là anh cũng đã qúa rành tính nết của mẹ mình rồi.
Có điều mọi khi, cuộc sống của Thăng và Việt Hà rất đơn giản trong một căn nhà nhỏ nằm trong một con hẻm cụt. Nhưng hôm nay, căn nhà mới của hai vợ chồng cô lại là một căn biệt thự giữa một khu phố yên tĩnh, sang trọng mà Thăng đã phải bỏ rất nhiều công sức mới chọn được đã làm bà không còn chịu được nữa hay chăng? Vì so với căn nhà này thì nhà bà Toại tuy là căn phố mặt tiền nhưng nó đã cũ kỹ và nhỏ bé làm sao!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong trí Việt Hà đã làm cho cô hiểu được sự bực dọc của mẹ chồng. Và cô cũng đủ hiểu là không nên chọc giận bà thêm nữa nếu như cô không muốn chồng mình khó xử. Vì câu chuyện hôm nay, trước sau gì thì cũng được kể tới tai Thăng, và chắc hẳn là những tình tiết sẽ không còn trung thực như đã xảy ra đâu.
Không nhìn tới cô em chồng, Việt Hà nhỏ nhẹ thưa với mẹ chồng:
- Thưa mẹ, con đâu dám kêu ca gì đâu ạ. Chỉ tại chúng con mới dọn về đây nên phải bỏ nhiều thời gian dọn dẹp. Mà việc này con chỉ có thể làm trong khi anh Thăng đi làm thôi, chứ còn khi anh ấy và cháu Việt Linh đi học về, con phải lo cho hai cha con chứ có dọn dẹp được gì đâu. Chính vì thế mà mọi việc mới bừa bộn như thế đấy ạ. Anh Thăng đi làm vất vả, con cũng muốn kiếm việc gì đó để làm phụ với anh lo cho gia đình. Nhưng mà anh ấy không chịu, cứ bảo con phải ở nhà để lo cho gia đình chu đáo.
Bà Toại cũng chẳng phải chậm lụt gì để không nhận ra được là mình trách con dâu như thế là qúa đáng. Nhưng vốn giận thằng con trai đã cưới một cô vợ mà bà không chấp nhận, vì ý bà là muốn Thăng phải cưới con gái một người bạn của bà, một gia đình vừa tương xứng với gia đình bà, mà cô gái đó lại hợp ý với bà biết bao.
Rồi khi đám cưới đã xong, Thăng lại không chịu ở chung với bà mà lại tự ý ra ở riêng, mà bà lại không nghĩ là tự ý của Thăng muốn như thế mà cứ cho rằng mọi điều anh làm đều do Việt Hà xúi giục. Vì thế mà đối với đứa con dâu này, bà không hề có một chút cảm tình. Cũng chính vì thế nên dù biết mình quá đáng, bà vẫn không thể nào bắt mình nói năng tử tế với Việt Hà được.
Giận qúa mà không biết phải làm sao cho hả cơn giận của mình được, bà Toại đứng lên. Bà gằn từng tiếng với Việt Hà:
- Khi nào thằng Thăng về bảo nó sang bên tôi, tôi có chút chuyện muốn nói với nó.
Việt Hà lễ phép gật đầu:
- Vâng, thưa mẹ.
Quay sang Hoàng Lan, bà Toại gằn giọng:
- Còn không chịu về hay sao? Cứ muốn ở mãi nhà người ta à?
Hoàng Lan cũng không kém gì mẹ, cô ta lớn tiếng:
- Nhưng mà mục đích của mình là sang gặp anh Thăng đã được đâu?
- Thế con không nghe là anh con không về trưa nay à? - Bà Toại hỏi con gái, rồi chép miệng nói bâng quơ - Không hiểu vì lý do gì mà nó phải làm bán mạng đến như vậy, tôi nào có đòi hỏi gì ở con tôi đâu!
Biết là bà mẹ chồng quá quắt nói xiên nói xéo đến mình, nhưng Việt Hà vẫn phải giả tảng như không biết. Cô quay sang nói với bà:
- Mẹ để con gọi taxi cho mẹ chứ trời nắng lắm ạ!
Bà Toại lạnh lùng:
- Cám ơn chị, nhưng tôi tự gọi được rồi. Không dám làm phiền đến chị đâu.
Việt Hà nhìn bà mẹ chồng một cái, rồi cô lẳng lặng bước theo chân bà Toại ra ngoài để tiễn bà mà không nói thêm một tiếng nào. Ra đến ngoài cổng, Việt Hà mở rộng cánh cổng để mẹ con bà Toại đi ra. Tuy thế, cô vẫn không đi vào nhà ngay mà cứ đứng yên ở đó, đợi cho mẹ con bà Toại lên xe xong xuôi, và xe đã lăn bánh đi rồi cô mới quay trở vào.
Tình cờ, mắt Việt Hà nhìn sang căn biệt thự bên cạnh. Một chiếc xe tải lớn đang đậu ngay ngoài cổng, và những người nhân công đang khiêng đồ đạc vào nhà. Việt Hà biết là mới có người dọn đến, vì hôm cô đến xem căn biệt thự này thì bên đó vẫn còn treo bảng bán nhà.
Khe khẽ lắc đầu, Việt Hà quay trở vào. Ai dọn đến không thành vấn đề đối với cô, vì tính cô vốn không thích giao du nhiều. Vì thế, dù là ai ở chăng nữa thì chắc là cũng không có cơ hội để gặp Việt Hà đâu mà.
Quay trở vào trong nhà, ngồi phịch xuống chiếc ghế rộng mà Việt Hà thấy ngán ngẩm. Biết là việc còn rất nhiều đang chờ cô sắp xếp, nhưng bây giờ cô không còn một chút hứng thú nào để làm nữa. Ngay cả bữa cơm trưa chưa có gì vào bụng, thế mà Việt Hà cũng chẳng còn thấy đói nữa là. Buổi thăm viếng của bà mẹ chồng thật là nặng nề và chắc chắn là sẽ có những điều phiền phức cho cô. Tuy Việt Hà biết là Thăng sẽ không phiền trách gì cô đâu, nhưng rồi anh sẽ phiền muộn một mình vì sự mâu thuẫn giữa cô và mẹ chồng. Mà điều đó thì Việt Hà thật chẳng muốn chút nào.
Thở ra một hơi dài não nuột, Việt Hà ngả đầu vào lưng ghế như muốn tìm cho mình một chút thư giãn. Và cô nhắm mắt lại, cố gắng để cho những muộn phiền rời xa khỏi tâm trí của mình...
Việt Hà cứ ngồi như thế mãi, cô như quên cả thời gian. Mãi cho đến khi tiếng chuông ngoài cổng lại réo vang lên inh ỏi, cô mới giật mình choàng tỉnh khỏi nhưng phút giây mộng mị. Mở mắt ra, cô hoảng hốt khi thấy ngoài cửa, bầu trời đã ngả sang buổi chiều với những ánh nắng còn rơi rớt lại bên thềm. Thì ra cô đã ngồi như thế suốt mấy tiếng đồng hồ, và giờ đây chắc hẳn Thăng đã về đến rồi đó.
Vội chạy ra cổng, Việt Hà nép mình sang một bên cho Thăng lái xe vào. Việt Linh cũng đã được anh đón về.
Thăng bước xuống xe, anh nhìn vẻ mệt mỏi của vợ với vẻ ngạc nhiên:
- Em sao thế? Bị bệnh à?
Việt Hà đưa tay len xoa mặt, cô lắc đầu:
- Em chỉ thấy không khỏe chút thôi chứ có bệnh gì đâu.
Thăng nhăn mặt khi nhìn kỹ lại vợ:
- Vậy mà giờ này em vẫn chưa sửa soạn là sao?
Sực nhớ lại việc phải làm trong buổi chiều này, Việt Hà vội vã nắm tay con gái đi nhanh vào trong nhà:
- Anh đừng lo, em sửa soạn nhanh lắm.
Thăng quay lại đóng cổng, anh lắc đầu nhìn theo vợ. Đã nói cô là một người hời hợt mà! Cũng may là anh đã biết phòng xa để về sớm chứ nếu không thì thật không biết phải làm sao!
Thăng đi nhanh vào phòng ngủ, mở tủ lấy ra bộ quần áo mới và đi sang phòng bên cạnh. Trong căn phòng này cũng có một phòng tắm nên Thăng nhanh chóng làm xong việc cần thiết của mình. Trở ra ngoài, anh gọi to:
- Hà ơi, xong chưa?
Việt Hà không đáp, nhưng Việt Linh lon ton chạy ra:
- Ba ơi, mẹ nói ba đợi mẹ thêm một chút nữa. Mẹ đang trang điểm đó.
T cúi nhìn con gái:
- Con vào hối mẹ nhanh lên kẻo muộn rồi. Tới trễ thì kỳ lắm đó.
Việt Linh lại chạy vào trong, chỉ một thoáng, cô bé lại chạy ra:
- Ba ơi, mẹ đang thay áo. Mẹ nói ba với con cứ ra xe trước đi.
Thăng lắc đầu:
- Con ra xe một mình trước đi, một lát ba còn phải khóa cửa phụ mẹ nữa.
Đợi thêm một chút, Thăng lại quay vào trong gọi to:
- Em ơi, nhanh lên! Mình còn phải qua nhà ba mẹ để gửi con nữa, coi chừng lại muộn mất.
Việt Hà từ trong phòng ngủ chạy vội ra, trên tay cô vừa túi xách vừa giày trông thật lỉnh kỉnh. Thăng nhăn mặt:
- Sao mà trông em lôi thôi thế? Giày sao không mang vào chân mà lại xách thế kia?
Việt Hà nhìn chồng cười như biết lỗi:
- Tại anh hối qúa, em không kịp mang.
Đợi cho vợ mang giày xong xuôi, Thăng kéo cô đứng thẳng trước mắt mình. Ngắm vợ một thoáng, anh gật đầu ra vẻ hài lòng:
- Phải công nhận là em trang điểm nhanh thật, chỉ một thoáng là xong.
Việt Hà cười nhẹ:
- Vì em chỉ trang điểm nhẹ nhàng chứ không cầu kỳ nên đâu cần phải mất nhiều thì giờ.
Thăng gật gù:
- Nhưng chính cái nét nhẹ nhàng này lại hợp với em hơn. Anh rất sợ nhìn thấy em đắp phấn vào mặt như một số cô gái khác. Hôm nay trông em đẹp lắm.
Việt Hà cảm động nhìn chồng:
- Em biết là anh thích như thế mà, chẳng lẽ sống với nhau đã cả chục năm rồi mà em không biết tính ý anh hay sao? Nhưng mà thôi, nếu anh cứ đứng đây mà khen em hoài thì nghe cũng thích tai thật đấy, nhưng em sợ là sẽ muộn giờ mất.
Thăng bật cười:
- Em thật khéo biết cách nhắc nhở anh. Nào, chúng mình đi!
Thăng âu yếm choàng vai vợ dìu ra ngoài, Việt Hà cũng thấy lòng ấm lại trong vòng tay trìu mến của chồng. Bao nhiêu băn khoăn còn sót lại của cuộc viếng thăm của bà mẹ chồng dường như đã tan biến mất tự bao giờ.
Vừa bước chân vào căn phòng rộng lớn, Khánh Chi đã phái cúi chào ngay vị chủ nhân đang đứng đón khách ngay cửa. Trông thấy cô, ông Thiện, chủ nhân buổi tiệc tươi cười:
- Chào con gái! Sao, có gì mới lạ không?
Khánh Chi cũng tươi cười đáp lại:
- Thầy muốn hỏi con về vấn đề gì đây ạ?
- Thì tất cả mọi chuyện.
Khánh Chi bật lên tiếng cười:
- Ôi, nếu như thầy muốn biết tất cả về con thì con e là thầy sẽ không đủ thời gian đâu ạ. Vì những ngày qua đối với con là khoảng thời gian dài đầy thú vị. Và nếu như thầy muốn xem bộ phim dài nhiều tập của con thì thật là mất rất nhiều thời giờ đấy.
Ông Thiện cũng bật lên tiếng cười dài, chuỗi cười của ông mới sảng khoái làm sao:
- Ôi, con bé này! Lúc nào nó cũng sẵn sàng chọc cho tôi cười được hết.
Ngay lúc đó, vợ Ông Thiện tiến lại bên hai người. Bà cũng cười thật tươi:
- Sao, thầy trò ông có gì mà vui vẻ thế?
Ông Thiện quay sang vợ, ông chỉ tay vào Khánh Chi và nói với bà:
- Bà coi này, lâu ngày mới gặp. Thế mà nó đã chọc cho tôi cười nữa rồi. Thật là cái tính tinh nghịch không thể nào bỏ được.
Bà Thiện cũng choàng tay qua vai Khánh Chi, thân mật trách:
- Lâu qúa mơi được gặp con, sao thỉnh thoảng con không ghé đến đây? Bộ con gái quên hai ông già này rồi hay sao?
Khánh Chi tìm bàn tay củ bà Thiện, siết chặt:
- Nào con có dám quên thầy cô đâu! Nhưng chỉ tại con bận qúa đấy thôi!
Đẩy lùi Khánh Chi ra một chút, bà Thiện ngắm nghía cô:
- Coi nào, để ta xem dạo này con thế nào... Trông con hơi gầy và xanh đấy, bộ con bận rộn lắm à? Mà con bận vì công việc hay lại có một anh chàng nào chiếm hết thời giờ của con đấy?
Khánh Chi lại bật cười, nhưng trong âm hưởng của cô có một chút gì đó chua chát:
- Chỉ là công việc thôi chứ làm gì mà có anh chàng nào hở cô? Thân phận như con thì có mà chết già cũng không tìm đâu ra được một người thương mình.
Bà Thiện lắc đầu ra vẻ không bằng lòng:
- Làm gì mà có chuyện đó, con chỉ khéo mặc cảm thôi. Mấy thằng con trai nó mù hết rồi mới không nhìn thấy đứa con gái giỏi giang như con đấy chứ. Hay là con làm con dâu cô nhé, anh Giang con sắp về rồi đấy.
Khánh Chi cảm động nhìn bà Thiện, dẫu biết là bà nói đùa nhưng trong lòng cô vẫn thấy ấm áp vì tình thương bà dành cho cô mà cô biết là bà rất thật lòng:
- Thôi đi cô ơi, còn chị Trúc Quỳnh để dành cho ai. Khéo không thôi con lại bị cho một trận là rồi đời đấy.
Bà Thiện khẽ nhếch môi cười:
- Trúc Quỳnh thì cũng xứng đáng lắm, nhưng thật lòng thì ta vẫn thích con gái hơn đấy.
- Vậy thì cô nhận con làm con gái vậy, có được không cô?
Khánh Chi buột miệng nói, đôi mắt đen láy của cô nhìn bà Thiện như chờ đợi. Bà Thiện ngẩn người ra mất một chút, rồi chỉ một thoáng thôi, bà ôm chầm lấy cô mừng rỡ:
- Ồ, sao lâu nay ta không nghĩ ra điều này nhỉ? Con có ý kiến thật là hay đó, ta phải mau báo cho ông ấy biết mới được.
Bà Thiện kéo Khánh Chi đi thật nhanh, bà có vẻ vui mừng qúa sức. Đến bên ông Thiện đang cùng mấy người bạn chuyện trò vui vẻ, bà nói ngay:
- Xin lỗi qúi vị một chút, tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo...
Ông Thiện ngạc nhiên nhìn vợ:
- Có chuyện gì thế bà?
Bà Thiện cười thật tươi:
- Ông có biết không, tôi vừa có một đứa con gái đó!
Ông Thăng ngập ngừng nhìn vợ và Khánh Chi:
- Bà nói như thế có nghĩa là...
- Nghĩa là tôi vừa nhận Khánh Chi làm con gái cưng của tôi.
Bà Thăng trả lời thật ngắn gọn. Câu nói của bà làm mọi người sửng sốt, nhưng chỉ một thoáng thôi. Vì trong những người bạn bè cùng ngành và rất thân thiết với ông Thiện, không ai là không biết đến cô học trò nhỏ năng nổ của ông ba năm về trước.
Chỉ một thoáng sửng sốt, thế thôi. Rồi mọi người cùng oà lên niềm vui cùng bà Thiện:
- Ồ, chuyện này thật hay!
- Xin chúc mừng ông bà đã có thêm một cô con gái.
- Thế là anh chị đã có con gái rồi đấy nhé, không được ganh tỵvới chúng tôi nữa đâu đấy!
Mọi người cùng vui vẻ lên tiếng chúc mừng, ông Thăng cũng tươi cười:
- Xin cám ơn quý vị! Ngày hôm nay thật đúng là một ngày vui. Chuyện như thế này mà tại sao mãi tôi không nghĩ ra được nhỉ? Cũng may là bây giờ mẹ con bà ấy đã nghĩ ra, dù có muộn nhưng vẫn còn hơn không.
Bà Thiện ôm vai Khánh Chi:
- Nào, con gái đi lại đây với mẹ, ta muốn giới thiệu con với mấy người bạn của ta.
Trong niềm vui choáng ngợp hết tâm hồn, chân Khánh Chi như bềnh bồng trên mây. Cô cứ bước theo bà Thiện như người đang sống trong một giấc mơ. Bởi vì tiếng gọi mẹ từ bao lâu nay cô hằng mong ước mà không thể nào có được. Một đứa con gái mồ côi như cô ngay từ khi còn thơ dại, đến khi có đủ trí khôn thì người làm mẹ cô đã tít tắp nơi xa, một nơi mà không thể nào cô tìm được.
Sống nhờ vào lòng hảo tâm của mọi người, Khánh Chi lớn lên như mọi đứa trẻ mồ côi khác. Nhưng cô không chịu thua số phận của mình mà quyết vươn lên. Ngay từ khi tốt nghiệp vào đại học, cô đã phải rời khỏi cô nhi viện và tự mưu sinh một mình. Biết bao gian nan đã không thể nào dập tắt được ý chí sinh tồn và nỗ lực vươn lên của người con gái yếu đuối nhưng đầy nghị lực này. Không ít nhưng ngày cô không còn một đồng trong tay, không ít những ngày cô đói lả vì hết gạo. Nhưng rồi Khánh Chi đã không gục ngã mà đã tự mình đứng lên để đạt cho bằng được ước muốn của mình.
Trong suốt cả quãng đời đã qua của mình, Khánh Chi đã thèm biết bao tiếng gọi mẹ gọi cha. Nhưng dú có khát khao tới đâu chăng nữa thì đó cũng chỉ là ước mơ mà không bao giờ có được. Những tưởng ước mơ của cô rồi cũng chỉ là ước mơ cho đến muôn đời. Không ngờ ngày hôm nay cô lại có được niềm vui lớn lao dường này. Ông bà Thiện đã mang lại cho cô nguồn vui đó.
Trong phút chốc, Khánh Chi thấy là cuộc đời không phải lúc nào cũng u ám như cô vẫn nghĩ. Và trong cô, niềm hy vọng lại đầy ắp tâm hồn, âm thầm thúc đẩy cho một ước mơ thầm kín của cô nhen nhóm lên tia hy vọng...
Một nhóm khách mới bước vào, ông bà Thiện lại ra chào đón. Còn lại một mình, Khánh Chi lùi vào một góc. Với ly nước ngọt trên tay, cô nhìn ngắm những người xung quanh với vẻ tò mò, thích thú. Thật là đủ mọi kiểu người. Có những người trông thật thong dong với ly rượu trên tay, chuyện trò thoải mái. Cũng có những người với vẻ tất bật, luôn kiếm tìm những người có uy tín để rồi nói năng một cách khép nép, e dè...
Một đôi nam nữ bước vào làm cho Khánh Chi chú ý, và khi nhận ra đó là những người quen thì cô nhanh chóng rời khỏi chỗ của mình, tiến về phía họ. Với nụ cười cởi mở trên môi, cô gật đầu chào họ:
- Chào ông bà, qúi vị đến hơi trễ rồi đấy nhé!
Người phụ nữ ngớ ra nhìn Khánh Chi, cô ta có vẻ không biết Khánh Chi là ai. Nhưng người đàn ông thì nhận ra Khánh Chi ngay, anh ta reo lên:
- Ôi, em gái ở đâu ra thế này?
Khánh Chi không trả lời vào ngay câu hỏi của anh ta mà lại hỏi ngược lại:
- Nào, anh Thăng. Anh vừa gọi em là gì?
Thăng - Phải, hai người vừa bước vào là vợ chồng Thăng - ngớ ra nhìn Khánh Chi. Rồi anh bật cười:
- Ôi, anh quên mất! Phải rồi, người yêu nhỏ, em ở đâu ra thế này?
Khánh Chi bật cười thoải mái:
- Vậy mới phải chứ, tưởng đâu anh quên mất em rồi. Nhưng mà này, anh không nhớ em là người yêu của anh hay là vì có vợ anh đứng đây mà anh không dám gọi thế?
Thăng cũng cười to, anh đưa tay búng vào chóp mũi Khánh Chi:
- Thôi đi cô nương, miệng lưỡi cô thật đáng sợ. Lúc nào cũng đưa người ta vào thế kẹt hết. Đã biết là vợ anh đứng đây mà cứ muốn làm khó dễ anh. Chuyện đó để khi khác hãy hỏi có được không?
Khánh Chi gật đầu:
- Đương nhiên là được rồi, bởi vì đã bắt được anh rồi, em sẽ bám anh thật chặt chứ không buông anh ra như trước đây nữa đâu. Mà đã mấy năm rồi, anh Thăng nhỉ - Tự hỏi, rồi Khánh Chi lại tự trả lời - Vậy mà đã hơn 10 năm rồi đó.
- Mười năm trôi qua, mà tính tình em sao cũng chẳng có gì thay đổi vậy Khánh Chi? Chẳng lẽ em cứ trẻ con mãi như thế à?
Khánh Chi trề môi:
- Thế anh không nghe trong phim Hồng Kông có một câu nói rất tuyệt vời là "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" hay sao? Mà em cần gì phải thay đổi, cứ sống thật với con người em là được rồi, bởi vì em rất ghét sự giả dối. Cũng như bây giờ nè, dù cho có mặt vợ anh, nhưng vì anh là người yêu hồi đó của em nên em vẫn cứ nhận như thế, có sao đâu?
Việt Hà cứ đứng nhìn chồng mình và cô gái lạ nói chuyện huyên thuyên không dứt. Trong lòng cô không hề có cảm giác khó chịu khi nghe những lời đối đáp của hai người mà ngược lại, hình như cô thấy mình lại... thích cô gái này thì phải. Vì thế, dù cho hai người có nói gì đi chăng nữa thì Việt Hà cũng vẫn cứ đứng lặng im bên chồng nghe anh nói chuyện.
Ngay lúc đó, một tốp người đi ngang qua, trông thấy Thăng và Khánh Chi, họ liền tắp ngay vào, miệng reo lên vui vẻ:
- Ủa, có cả hai người này nữa à? Ai mà lôi được ông Thăng ra khỏi tổ uyên ương của ông thế? Còn Khánh Chi, em đi đâu mà lạc lõng vào đây?
Khánh Chi cong môi nói với anh chàng mới đến:
- Bộ chỉ có mấy anh mới đến được chỗ này, còn người khác thì không đến được hay sao?
Đạm, anh chàng vừa mới nói được một câu đã bị Khánh Chi phản đối, rùn vai lắc đầu nói như phân bua với mọi người:
- Mới chỉ nói có một câu mà đã bị cô ấy phản đối ghê quá thế này, ai mà dám nói tới nữa?
Một anh chàng khác cũng nói chen vào:
- Bao nhiêu năm không gặp, miệng lưỡi em vẫn sắc bén như hồi nào, thật là không thể lầm lẫn được.
Khánh Chi nghênh mặt lên:
- Nam, anh nói lại coi. Anh lầm lẫn cái gì?
- Thì đó, cái tính nết của em đó. Làm sao mà lẫn với người khác cho được! Chẳng hạn như với cô đây, người ta thùy mị như thế này thì chắc chắn là không thể nào giống em được rồi.
Vừa nói, Nam vừa chỉ vào Việt Hà đang đứng lơ đãng gần đó. Thì ra mải câu chuyện, mọi người đã hầu như quên mất cô rồi. Ngay cả Thăng là chồng của cô cũng thế, anh cũng mải mê trò chuyện với một nhóm người mới đến mà tách khỏi cô từ bao giờ.
Khánh Chi trợn mắt với Nam:
- Nè, anh đừng có mà lôi kéo người vô tội vào cuộc nha, có gì thì anh cứ nói thẳng với em chứ đừng đem chị ấy ra mà so sánh - Quay sang Việt Hà, Khánh Chi nắm tay cô thân mật - Lại đây chơi đi chị, đừng có đứng một mình coi chừng bị mấy anh chàng này bắt cóc đó.
Mấy anh chàng ngẩn ra một chút khi nhìn thấy Việt Hà. Không một anh chàng nào thoát khỏi tia nhìn tinh quái của Khánh Chi. Cô tủm tỉm cười:
- Thấy chưa, cô ấy đã hốt mất hồn của mấy ông rồi đó. Này cô ơi, tôi đã nói là phải coi chừng mấy ông này rồi mà.
Việt Hà nhìn quanh một vòng, tất cả đều là những người lạ mặt. Khung cảnh thì hoàn toàn mới mẻ đối với cô, mà những người xung quanh cô cũng hoàn toàn không quen biết. Chỉ có một mình Thăng là người thân thuộc thì anh lại đứng cách cô khá xa rồi.
Một anh chàng đang đứng kế bên Việt Hà lên tiếng:
- Thôi đi cô nương, cô có phê phán tụi này thì cũng phải nể mặt chúng tôi một chút chứ. Phải chừa cho chúng tôi một con đường nữa chứ!
Khánh Chi bật cười:
- Anh muốn đi đường nào cũng được, nhưng riêng con đường này thì anh không được đi, vì đã có người đi trước anh rồi.
- Ai đâu?
Khánh Chi chỉ tay:
- Thì anh Thăng đó! Đây là vợ của anh ấy mà!
Mấy anh chàng trợn mắt lên nhìn Việt Hà như không tin điều Khánh Chi vừa nói là sự thật. Họ không nói ra nhưng Khánh Chi hiểu là họ đang nghi ngờ mình. Cô gọi to:
- Anh Thăng!
Nghe tiếng gọi tên mình, Thăng quay lại dáo dác tìm kiếm. Khánh Chi vẫy tay:
- Anh mau lại đây!
Nhìn thấy vợ đang đứng bên cạnh Khánh Chi, vây quanh là mấy anh chàng cũng không xa lạ gì, Thăng vội quay sang nói nhỏ điều gì đó với mấy người mình đang nói chuyện rồi đi nhanh về phía Việt Hà. Choàng tay qua vai Khánh Chi, anh hỏi:
- Chuyện gì đây cô nương?
- Anh mau lại đây mà giữ vợ, em mà không canh chừng giùm anh thì nãy giờ đã có mấy kẻ lăm le bắt mất rồi đó.
Thăng bật cười:
- Vậy ư? Thật là cám ơn em qúa! Các bạn thấy tôi có diễm phúc ghê không, người yêu của tôi lo giữ vợ của tôi giùm cho tôi đó.
Cả bọn phá lên cười. Họ không lạ gì Thăng, vì trước kia họ đã cùng học chung một trường. Tuy có người không học với anh nhưng không ai lạ gì anh chàng đẹp trai, học giỏi lại là công tử nhà giàu này. Và họ cũng không lạ gì tình cảm thân thiết giữa Thăng và Khánh Chi.
Một chàng lên tiếng trêu chọc Khánh Chi:
- Tại sao hồi đó Thăng nó phong độ như thế mà em lại không lấy hắn, đểđến bây giờ đành làm người yêu cũ vậy?
Khánh Chi làm ra vẻ thiểu não:
- Tại anh ấy chê em chứ đâu phải là em không chịu cưới - Quay sang Việt Hà, Khánh Chi thấp giọng - Tôi thật là ngưỡng mộ cô đó, ngay từ hồi đó tôi đã yêu anh Thăng ghê lắm rồi. Tưởng đâu khi anh ấy ra trường, chúng tôi sẽ làm đám cưới. Không ngờ cô nhanh tay thật, quay đi quay lại, cô đã cướp mất anh Thăng của tôi rồi. Thế mà 10 năm sau vẫn còn mấy anh chàng nhìn chị không chớp mắt. Vậy thì tôi thật phải ganh tỵ với cô mới đúng, như thế này thì đâu còn có anh chàng nào dành cho tôi nữa. Tất cả những người tôi yêu mến đều thích cô hết cả rồi.
Thăng phá lên cười thật to:
- Thiệt là hết biết nói gì với em nữa bây giờ, Khánh Chi ạ. Tới chuyện đó mà em cũng nói lung tung vậy hay sao hở?
Khánh Chi làm ra vẻ ngây thơ:
- Không nói được hở anh? Chuyện đó chỉ để mỗi hai đứa mình biết thôi hở anh?
Thăng cười ngặt nghẽo, vừa cười, anh vừa nói. Giọng anh đứt quãng:
- Thôi... được rồi! Cô nương ơi.. cô muốn nói gì thì cứ nói cho đã đi. Nhưng mà... cô làm sao mà vợ tôi nổi giận đó thì làm!
Khánh Chi cũng bật cười:
- Em muốn giúp anh Thăng thử coi vợ anh có ghen hay không vậy mà.
- Vậy Khánh Chi thấy sao?
Một anh chàng chen vào, Khánh Chi làm ra vẻ nghiêm giọng:
- Em thấy có hai trường hợp xảy ra: một là vợ anh Thăng rất tin anh ấy, cho nên dù em có nói gì thì chị ấy vẫn không tin em đâu. Còn trường hợp thứ hai thì...
Khánh Chi ngập ngừng, một người thúc hối:
- Trường hợp thứ hai thì sao? Nói mau đi chứ!
Khánh Chi nhìn lại Thăng và Việt Hà, thấy anh đang quàng tay qua vai vợ âu yếm, câu nói cô đang định thốt ra là: "Em thấy vợ anh không ghen, có nghĩa là chị ấy không quan tâm tới anh" lại trở về trong óc cô. Và cô nói trở qua chuyện khác:
- Thì cũng có nghĩa là anh Thăng đã tuyệt đối chung thủy với vợ nên bao nhiêu lời đàm tiếu chỉ là gió thoảng qua tai cô ấy chứ làm sao!
Thăng lắc đầu:
- Không biết cô ấy có ý định gì đây mà tự nhiên lại khen tôi dữ như vậy không biết?
- Anh đừng lo, em không có ý đồ gì đâu, chỉ là em ghen tị với hạnh phúc của anh mà thôi.
- Vậy thì mau mau mà tìm một anh chàng cho mình đi.
Khánh Chi gật đầu:
- Cũng tìm rồi đấy chứ, chỉ tại chưa có mà thôi.
Nam chen vào:
- Anh nghe nói là Khánh Chi đã có người yêu rồi cơ mà?
- Có đâu mà có!
- Thế anh chàng nào làm bên quan ba đó?
Mặt Khánh Chi vẫn tỉnh bơ, nhưng nếu ai tinh ý sẽ thấy một thoáng buồn lướt qua làm mặt cô tối lại:
- Đâu phải là người yêu gì đâu, chỉ là yêu đơn phương thôi mà.
Thăng bật kêu lên:
- Cái gì? Khánh Chi mà cũng yêu đơn phương hay sao?
- Thì em yêu thì nói yêu, mà yêu một mình thì là đơn phương, có gì là lạ đâu mà anh la lên như vậy.
- Nhưng mà anh chàng nào ngu thế? Khánh Chi như thế này mà lại không nhìn thấy hay sao?
Khánh Chi tỏ ý không bằng lòng:
- Sao anh lại nói thế? Chẳng qua là trái tim anh ấy còn giữ mãi hình bóng cũ nên không tiếp nhận được em thôi mà.
- Vậy mà em cũng chịu thua hay sao?
Khánh Chi cười tỉnh bơ:
- Chuyện đó cũng đâu phải là lạ đâu, mình dở thì đành chịu thôi. Nhưng mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Chúng ta mau vào trong đi, mọi người đang chuẩn bị ngồi vào bàn kìa.
Nghe Khánh Chi nói thế, mọi người lục tục kéo nhau vào. Riêng Thăng thì vẫn chưa chịu đi, anh níu tay Khánh Chi lại hỏi tiếp:
- Người đó tên gì, em nói cho anh nghe để coi liệu anh có giúp gì được cho em hay không?
Thấy Thăng nhiệt tình quá, Khánh Chi đành phải nói:
- Là anh Quân, Nguyễn Nhật Quân đó. Anh có biết không?
Thăng nhíu mày suy nghĩ, rồi anh lắc đầu:
- Anh chưa nghe thấy tên này bao giờ, nhưng để rồi anh tìm hiểu coi sao!
Khánh Chi lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, em không thích như vậy đâu.
Thăng nhún vai một cái, rồi anh nắm tay Việt Hà kéo đi. Anh không nhận thấy mặt vợ mình hơi đổi khác. Một cái tên mà cô đã vùi chôn trong quá khứ, giờ đây lại được nhắc đến. Không biết có phải là anh không hay chỉ là tên lại trùng tên? Việt Hà không thể tự mình tìm ra được câu trả lời. Mà hỏi người khác thì cô thật không dám. Nỗi thắc mắc đã tràn ngập tâm trí Việt Hà, và trong lòng cô giờ đây là cả một trời giông bão.