Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 3
N
gười ta thường bảo "Thời học sinh có màu của hoa hồng". Khi mà cái năm 2000 sắp kết thúc thì ngày được nhắc đến trong câu nói trên cũng chẳng còn xa...
Ý kiến của số đông dĩ nhiên không thể khẳng định tên học trò nào cũng mong đợi cả chục năm của mình được thắm cái màu hồng như thế. Dù là trong học tập, thể thao hay tình cảm vẫn sẽ có vài người thích cuộc sống của họ mang màu xám. Tôi có thể đếm được mấy người... Thật tình sống như thế quả là cô độc nhỉ?
Chủ đề này đang được thảo luận giữa tôi và thằng bạn chí cốt Fukube Satoshi, trong phòng học lúc này đã phủ nắng chiều. Như mọi khi, Satoshi lại cười trước rồi mới nói: "Tớ cũng nghĩ thế. Ai ngờ đâu Houtarou hoá ra đang mang trong mình nỗi cô đơn lạnh lẽo ấy?"
Lầm to, tôi phản pháo lại: "Ý cậu là tớ 'màu xám' à?"
"Đừng nói là không phải nha! Houtarou à. Học, chơi thể thao, và cái còn lại mới nãy nói là gì nhỉ... à tình cảm! Tình hình là tớ chưa thấy cậu quan tâm đến chút gì trong ba thứ đó."
"Không hẳn là không quan tâm."
"Ừm, đúng."
Satoshi toe toét,
"Chỉ là phải 'tiết kiệm năng lượng' đúng không?"
Tôi đồng tình gật đầu cái rụp. Chỉ cần hiểu rằng tôi hoàn toàn không ghét việc bắt cơ thể mình hoạt động, đơn giản là tôi không thích phí phạm năng lượng vào những thứ phiền hà. Cũng như Trái Đất sẽ tươi đẹp hơn khi mọi tài nguyên được ý thức tiết kiệm, vậy nên:
"Không phải làm thì bỏ, đã làm thì phải làm cho nhanh."
Satoshi hay nhún vai mỗi khi tôi nhắc đến phương châm của mình.
"Dù có là 'tiết kiệm năng lượng' hay là chán đời thì cũng chẳng khác nhau chút nào phải không? Có bao giờ nghe nói đến Thuyết Công Cụ chưa?"
"Chưa."
"Đại loại thì, dựa vào hệ quả của thuyết đó tớ có thể khẳng định một người không có lấy một chút sở thích cụ thể - bằng chứng là cậu hoàn toàn chả quan tâm đến việc gia nhập một CLB nào ở Kimiyama này, nơi được tôn vinh là 'Thánh địa của hoạt động ngoại khoá' - chắc chắn là có 'màu xám'."
"Dựa vào cái hệ quả ấy thì một người chết do bị ám sát dám là bị đánh đồng với người chết do bất cẩn lắm à!"
Satoshi thản nhiên đáp: "Dưới một góc độ thích hợp thì đánh đồng như thế đâu có sai? Nếu không xét đến trường hợp cậu đang thuyết phục một người đã chết rằng ổng ngỏm do cái tật cẩu thả của mình để giúp ổng siêu thoát."
"..."
Cái tên trơ tráo. Một lần nữa tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt phía đối diện. Fukube Satoshi - bạn chí cốt, đối thủ đáng gờm và là kẻ thù đáng... ghét. Hắn hơi lùn, và cùng cái vóc dáng mảnh dẻ yếu đuối dễ làm người ta nghĩ hắn là thằng đồng tính. Nhưng "bên trong" thì lại khác. Khó mà giải thích rõ ràng là khác ở chỗ nào, nhưng dù sao tôi vẫn thấy hắn "khác biệt". Hắn luôn mang bên mình một cái túi gút dây, và đeo lên miệng cái cười láu cá đã trở thành thương hiệu. Hắn vừa mới là thành viên của CLB Thủ Công và đừng hỏi tôi tại sao.
Cãi cố với thằng này thường sẽ tốn một nguồn năng lượng đáng kể, nên tôi đành vẫy tay ra hiệu kết thúc cuộc thảo luận tại đây.
"Ờ sao cũng được. Về nhà thôi!"
"Ừm, dù sao hôm nay CLB của tớ cũng không họp... đành phải về vậy."
Duỗi người ra một cái Satoshi hình như vừa nhớ ra điều gì mà quay lại nhìn tôi.
"Cơ mà, sao cậu lại về vào lúc này?"
"Là sao?"
"Nếu muốn cậu đã phải về từ trước khi hô hào cái châm ngôn cá nhân kia rồi cơ! Nếu không tham gia CLB nào thì mắc chi ở lại trường trễ thế?"
"À..."
Tôi nhướn mày và lấy ra một mẩu giây từ túi áo bên phải. Mảnh giấy tới tay Satoshi một cách yên bình không lâu trước khi mắt hắn trợn tròn vì ngạc nhiên. Hắn đang làm quá đây mà. Mặc dù mắt thì đang trợn thật nhưng tông hắn chẳng có vẻ gì là thật-sự-ngạc-nhiên cả. Một điều nữa khiến Satohi nổi tiếng là cái sự ưa trầm trọng hoá vấn đề của hắn.
"Gì thế này? Làm sao mà thành ra thế này?"
"Đàng hoàng chút coi Satoshi!"
"Chẳng phải tớ đang cầm tờ đơn đăng kí CLB sao? Không ngạc nhiên mới lạ! Trái Đất vừa chứng kiến một sự kiện vĩ đại: Houtarou gia nhập một CLB!"
Nhìn vào cái tên viết trên đó, Satoshi nhướn mày cao hơn nữa,
"CLB Cổ Điển?"
"Có biết không?"
"Dĩ nhiên là biết, nhưng mà... sao lại là cái này? Tự dưng cảm hứng văn học trỗi dậy à?"
Biết giải thích thế nào đây? Tôi gãi đầu rồi lại rút ra một mẩu giấy nữa, lần này là túi bên trái. Đó là một lá thư viết tay với nét chữ rất tháu. Tôi chìa ra cho Satoshi.
"Đọc đi."
Satoshi tức thì chộp lấy lá thư mà đọc lấy đọc để. Như tôi dự đoán, hắn ta lại cười.
"Haha, Houtarou kì này dính bài khó rồi! Khẩn cầu từ 'chị yêu dấu' thì 'cục cưng năm nhất' sao mà từ chối được?"
Hắn tỏ vẻ hân hoan ra mặt, còn tôi thì lo ngại mình đang phô ra một bản mặt cay đắng. Lá thư gửi từ Ấn Độ sáng nay đã - một lần nữa - trung thành với phong cách của Oreki Tomoe, luôn thành công trong việc làm trật đường rầy cuộc sống bình yên của thằng em chị ấy.
"Ôi! Houtarou, vệ sĩ của CLB Cổ Điển - thời thanh xuân của chị hai yêu dấu!"
Còn nhớ kể từ lúc mở phong bì và đọc qua lời chúc mừng thi đậu tôi đã thấy sờ sợ cái nội dung chính sắp kèm theo sau đó. Bảo vệ kỉ niệm của bà chị cũng chẳng là việc khó chịu gì, nhưng mà...
"Nghe nói chị ấy giỏi võ lắm hả? Nhu Thuật à?"
"Hiệp Khí Đạo và Cảnh Sát Thuật. Tên nào ngu lắm mới dám gây với bả."
Ờ, bà chị tôi - một sinh viên đại học tài năng về cả học tập lẫn võ thuật - đã không thoả mãn ngôi vị độc tôn của mình ở Nhật Bản mà quyết định thử sức với thế giới rộng lớn. Gây chuyện với một người như thế chắc chắn là hạ của hạ sách.
Vậy là lại một lần nữa, tôi thừa khả năng nhưng thiếu lí do để từ chối yêu cầu của chị. Chị ta đã đánh trúng sự thật là tôi chả có gì có ích hơn để mà làm. Tôi bèn quyết định thà làm một "thành viên danh nghĩa" hơn là một tên học sinh không hoà đồng. Nhờ vậy tôi có thể nói không chút ngượng ngùng:
"Tớ vừa nộp đơn sáng nay."
"Cậu biết cậu vừa được gì thông qua tờ đơn này không?"
Satoshi nói khi mắt vẫn còn dán vào lá thư. Tôi thở dài đồng tình: "Ừ, dĩ nhiên là chẳng được lợi lộc gì hết."
"Không, ý tớ không phải thế."
Nhấc mắt lên, hắn chuyễn sang cái tông vui vẻ lạ thường. Hắn vỗ lá thư vào tay rồi nói: "Hiện tại không có thành viên nào trong CLB Cổ Điển phải không nào? Có nghĩa cậu là người duy nhất giữ cái phòng họp. Không tuyệt sao khi nộp một tờ giấy là có ngay một 'căn cứ bí mật' trong trường cho riêng mình?"
Căn cứ bí mật?
"Nhìn theo hướng đó thú vị hơn nhiều. Bộ không khoái sao?"
Một lý do để thích thật lạ. Tôi chưa từng nghĩ, chưa từng muốn và chưa từng cố gắng để sở hữu một nơi như thế. Nhưng một chốn riêng tư tự đến với mình, miễn phí thì cũng hay. Tôi lấy lại lá thư và trả lời,
"Không tệ, chắc là tớ nên xem qua phòng họp một chút."
"Tốt, phải thử mới biết chứ!"
Tôi có ham biết như hắn đâu? Cố rặn ra một nụ cười tôi xách cặp và ra khỏi lớp.
Còn khuya tôi mới phản bội phương châm sống của mình.
Từ những ô cửa sổ để mở, tiếng hô của đội điền kinh vọng vào: "Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên!"
Không bao giờ tôi để mình phung phí năng lượng như thế. Đừng hiểu lầm nhé, đây là quan điểm cá nhân và tôi cũng không coi họ là lũ ngốc thừa mứa năng lượng chút nào. Tôi tiếp tục đi đến phòng họp của CLB Cổ Điển, theo sau là câu thần chú "Tiến lên!" giờ đã vang lên liên tục như một bài kinh...
Tôi đi dọc theo hành lang lợp bằng gạch ngói để lên tầng ba và nhanh chóng được chú thợ sửa chữa, đang vác một cái thang bự,chỉ cho căn phòng đó ở đâu. Đích đến là phòng Địa Chất ở tầng bốn thuộc khu chuyên biệt.
Trường tôi, cao trung Kamiyama không rộng lớn và ồn ào. Với tổng số chỉ tầm một ngàn học sinh, trường vẫn có những chương trình đào tạo chuẩn bị cho kì thi đại học nhưng chưa bao giờ nổi danh về thành tích học tập. Mà như Satoshi đã tôn vinh, trường Kamiyama sở hữu một bộ sưu tập CLB khổng lồ về hầu hết mọi thứ có thể nghĩ ra ở trên đời như CLB sơn nước, CLB Acapella, cả CLB Cổ Điển nữa... cùng với một lễ hội văn hoá thường niên rất được học sinh cả trong lẫn ngoài trường mong đợi.
Trường có ba dãy nhà chính: dãy thường là những phòng học "thông thường" như nơi tôi và Satoshi vừa bàn chuyện khi nãy, dãy chuyên biệt gồm các phòng học trang bị dụng cụ học tập chuyên dụng, cuối cùng là một nhà thi đấu thể thao. Tổng quan thì hạ tầng của Kamiyama cũng bình thường như bao trường khác, trừ một phòng tập võ và nhà kho chứa dụng cụ thể thao được tách riêng ra khỏi các dãy nhà. Tầng bốn khu chuyên biệt - tổng hành dinh của CLB Cổ Điển xem ra là một nơi khá biệt lập.
Khi còn bận nuối tiếc phần năng lượng đáng kể bị hao hụt trong suốt chặng đường tôi đã leo lên tầng bốn từ lúc nào. Nhanh chóng tôi nhìn thấy tấm biển phòng Địa Chất, nhưng cửa đã bị khoá. Phòng học chuyên dụng khi không có tiết ở trường nào mà chẳng bị khoá? Tôi bèn lấy chiếc chìa khoá mượn từ trước và mở cửa. Quả là cái tính hay tiên liệu của tôi hỗ trợ cho phương châm "tiết kiệm năng lượng" rất hiệu quả.
Ổ khoá kêu "cách" một cái và cánh cửa trượt nhẹ nhàng sang bên. Phòng học môn Địa Chất trống không sáng bừng trong vô vàn ánh nắng chiếu qua những ô cửa lớn hướng về phía tây...
Hình như tôi vừa dùng từ "trống không" sao? Ồ không hề, lần đầu tiên trong ngày có chuyện đã diễn ra không đúng với tiên liệu.
Hoà trong làn nắng nhẹ dịu buổi chiều tà, một người đã đứng sẵn trong phòng.
Người học sinh đang gác tay lên khung cửa sổ quay lại nhìn tôi. Nữ sinh.
"Duyên dáng" và "gọn gàng" chính xác không phải là những từ đến với tâm trí tôi đầu tiên, nhưng là hai từ đúng đắn nhất để miêu tả cô nữ sinh này. Mái tóc suôn dài đến ngang lưng cùng bộ đồng phục thuỷ thủ rất chi là phù hợp. Cô khá cao, có lẽ cao hơn Satoshi. Đôi môi mỏng manh cùng dáng người mảnh khảnh - tất cả đều cho tôi ấn tượng rõ rệt về một nữ sinh của mấy thập niên về trước. Đối lập với những nét nhỏ nhắn cô có một đôi mắt to, mà như tôi đã nói, "duyên dáng" đầy sức sống.
Dĩ nhiên tôi không biết người ta là ai.
Vừa trông thấy tôi, cô bạn liền mỉm cười và nói: "Xin chào. Bạn hẳn là Oreki-san vừa gia nhập CLB Cổ Điển phải không?"
"...Bạn là ai?"