Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 2
S
hima Toratarou rời chiếc bàn làm việc trong phòng Viện trưởng, mời Atsuko ngồi xuống chiếc ghế bành trong khu vực tiếp khách, còn ông gần như ngả hẳn người trên chiếc ghế sofa phía bên phải Atsuko. Với vị trí ngồi như thế, đầu của Viện trưởng Shima hơi chếch bên dưới mặt Atsuko một chút, chỉ cần ngước mắt là ông có thể nhìn ngắm gương mặt kiều diễm của cô. Shima Toratarou không hề cố gắng che giấu sự ngưỡng mộ của bản thân dành cho nữ bác học trẻ tuổi.
“Cậu Osanai vừa đến tìm cô đúng không?”
“Ồ? Anh ta cũng tới đây nữa sao?”, Atsuko thầm nghĩ, chắc Osanai đã đến tìm Viện trưởng trước khi tới gặp cô.
“Cậu ta nói rằng không thể có chuyện tất cả mọi chuyên viên trong Viện đều phải nghe theo những lý luận của cô Chiba và giúp cô nhận giải Nobel”, Viện trưởng Shima khẽ cười.
“Osanai đến để nói về chuyện Tsumura đúng không ạ? Chắc anh ta phải trình bày dài dòng về những nghi ngờ của anh ta về thiết bị PT lắm đấy nhỉ?”
“Dù phản đối đi chăng nữa thì vẫn có bệnh nhân đang được chữa khỏi nhờ các thiết bị máy móc đó. Biết làm sao được bây giờ.” Shima Toratarou khẽ chau mày. “Thực tế, đã có nửa số bệnh nhân tới được giai đoạn hồi phục, từ trước đến nay làm gì có cơ sở nào dám mơ đến chuyện nửa số bệnh nhân tâm thần phân liệt hồi phục đâu chứ. Phải không, Tiến sĩ Chiba? Chính thực tế này đã chứng minh những lý luận của cô hoàn toàn chính xác.”
“Thiết bị PT chủ yếu do Tiến sĩ Tokita phát triển, tôi chỉ là người sử dụng chúng thôi. À mà Viện trưởng, số bệnh nhân đạt đến giai đoạn hồi phục hiện giờ chiếm hai phần ba số bệnh nhân tâm thần phân liệt trong Viện rồi, chứ không chỉ một nửa nữa đâu.”
“À, đúng là vậy. Quả thực rất tuyệt vời”, mặt Viện trưởng bỗng hơi nhăn lại. “Mà tại sao lại có nhiều bệnh nhân trong giai đoạn hồi phục tự liên hệ bản thân với Viện trưởng của cơ sở mình điều trị thế nhỉ? Có vài người bệnh bắt chước tôi, trông gớm ghiếc lắm. Nhìn cảnh ấy quả thực làm người ta sởn cả gai ốc, cô Chiba ạ.”
“Đó gọi là ‘giai đoạn đất sét’ của bệnh nhân, trong thời kỳ này họ rất dễ uốn nắn và chịu ảnh hưởng bởi người khác”, Atsuko cười lớn. “Tức là họ chỉ đang muốn có được ý thức độc lập siêu việt, thường bác sĩ và y tá hay bị bệnh nhân bắt chước lắm.”
Shima Toratarou mê mẩn ngắm nhìn nụ cười của Atsuko như thể bị hớp hồn, mãi mới định thần lại được. Ông hỏi Atsuko, nét mặt có chút bồn chồn lo lắng, “Cậu Osanai không nói gì khó nghe với cô đấy chứ?”
Atsuko bình thản nói dối, “Không đâu ạ.”
“Cậu ta có nói gì đó về ảnh hưởng từ việc sử dụng các thiết bị PT, nhưng toàn thuật ngữ chuyên môn khó nhằn thôi. Tôi mới bảo cậu ta đi tìm cô Chiba mà thảo luận vấn đề đó, quan trọng là cậu ta có dám trực tiếp tới gặp cô hay không. Chẳng ngờ tôi vừa dứt lời cậu ta đã vội vã đi ngay, nên tôi cứ nghĩ Osanai sẽ hấp tấp nói những điều không phải với cô. Dù sao tôi đã là chuyên viên tâm lý lớp trước, không thể nào theo kịp những học thuyết lý luận mới mẻ ngày nay, nên bất đắc dĩ phải trả lời cậu ta như vậy.”
“Không có vấn đề gì đâu”, Chiba Atsuko đưa mắt nhìn quanh văn phòng Viện trưởng của một Viện Nghiên cứu đang được cả thế giới chú ý tới, mọi thứ vô cùng tối giản nhưng vẫn mang vẻ trang nhã.
Căn phòng được thiết kế theo phong cách cổ điển, giản dị và rộng rãi. Giá sách kê kín ba bức tường, chất đầy những công trình nghiên cứu tâm thần học cổ điển. Còn có cả sách bản gốc của Kraepelin*, nhưng tuyệt nhiên không có cuốn nào được xuất bản gần đây. Có lẽ nên thay đổi các đầu sách một chút chăng, Atsuko lo biết đâu khách đến thăm nhìn vào lại có ấn tượng không tốt.
“Anh Osanai hình như đang toan tính điều gì đó, Viện trưởng nên cẩn thận”, cô lo lắng cho vị trí của người lãnh đạo tốt tính hiền lành. “Tất nhiên một mình Osanai cũng chẳng làm được gì. Có ai đó đang giật dây từ phía sau và muốn dồn tôi vào cái bẫy thất bại.”
“Ý cô là Viện phó ư?”, Shima xoay người trên ghế với vẻ bứt rứt bồn chồn, có lẽ ông cảm thấy bị động chạm khi Atsuko đề cập tới vấn đề lục đục nội bộ chăng? Dù gì Shima Toratarou cũng là Chủ tịch của tổ chức đã sáng lập ra Viện Nghiên cứu. “Có tin đồn Inui đang nhắm vào ghế Chủ tịch thì phải.”
Đó không đơn thuần chỉ là lời đồn. Chắc hẳn Shima cũng đã nghe chuyện Inui họp bàn với các giám đốc khác và hiện giờ đang lén lút lên kế hoạch gì đó. Nhưng có vẻ như ông không hề có động thái nào cả. Tokita Kousaku lúc nào cũng toàn tâm toàn ý cho việc nghiên cứu, người lo lắng bất an chỉ có Atsuko mà thôi. Trong Viện Nghiên cứu nơi vô số kẻ thù rình rập này, Tokita và cô có thể chuyên tâm công tác được như bây giờ là nhờ có Viện trưởng Shima. Hơn nữa Atsuko cũng dành rất nhiều thiện cảm cho ông.
“Thôi nào, tôi đâu có gọi cô tới đây để bàn luận mấy chuyện vặt vãnh thế này”, hiểu lầm biểu cảm trên gương mặt Atsuko, Shima vội vã ngồi thẳng lên.
Nhưng đó đâu phải chuyện vặt vãnh, Atsuko ngước lên nhìn, tâm trạng pha lẫn chút ngạc nhiên. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong một thoáng Shima ngập ngừng lo lắng như thể không biết nên mở lời thế nào cho phải. Có vẻ là chuyện khó nói ra.
Cuối cùng, Shima đứng dậy và tiến về phía bàn làm việc. Atsuko khẽ mỉm cười. Chỉ những lúc không biết phải thuyết phục thế nào để đối phương chấp thuận, Viện trưởng Shima rụt rè mới ngồi sau chiếc bàn lớn đầy quyền uy trong văn phòng để nói ra những điều cần nói.
“Tôi rất hiểu nghiên cứu của cô Chiba hiện giờ đã tới giai đoạn nước rút, dù vậy mong cô thông cảm giúp tôi, việc tôi sắp nhờ cô, tuy vô lý và ngớ ngẩn nhưng tôi đã trăn trở suy nghĩ về nó cả trăm ngàn lần rồi”, Shima miết những đầu ngón tay gầy trơ xương lên mặt bàn. “Tôi muốn giao công việc lần này cho Paprika.”
“Ôi…”, Atsuko thở dài chán nản. Mấy giây trước cô còn tự lên quyết tâm, dù Viện trưởng Shima có nói gì đi chăng nữa cô cũng sẽ cố gắng hết sức mình để giúp ông, vậy mà nguyện vọng ông vừa thốt ra, nhẹ nhàng như một trò đùa, nhưng đối với Atsuko là một việc hoàn toàn bất khả thi. “Paprika đã giải nghệ từ lâu rồi.”
“Ừ, tôi biết chứ, biết rõ là đằng khác. Cô ấy đã ngừng làm việc từ khoảng năm năm, à không, sáu năm về trước đúng không nhỉ? Nhưng lần này, bất chấp tất cả tôi vẫn muốn Paprika tái xuất. Bệnh nhân này là một nhân vật quyền cao chức trọng, không thể gửi anh ta tới một cơ sở trị liệu tâm thần bất kỳ được.”
“Gần đây cũng không ít ông to bà lớn đi phân tích tâm thần có ai để ý gì đâu.”
“Nhưng nhân vật này đang ở trong thế bí, xung quanh có rất nhiều kẻ chỉ mong anh ta thất bại, mà có lẽ đó cũng là một nguyên do dẫn tới chứng rối loạn lo âu. Người này là bạn thân của tôi từ thời cấp ba cho đến khi lên đại học, tên là Noda Tatsuo, năm nay năm mươi tư tuổi. Không giấu gì cô, đến tận bây giờ anh ta vẫn là người bạn tôi trân trọng nhất. Noda đang là Giám đốc của một hãng ô tô, hiện giờ đang tiến hành dự án phát triển một loại phương tiện hoàn toàn không gây hại cho môi trường. Có rất nhiều người, cả trong lẫn ngoài công ty phản đối dự án này. Thế nên hiện giờ không những nhân viên trong hãng mà cả chính phủ đều theo sát nhất cử nhất động của anh ta. Nếu giờ tin Noda mắc chứng rối loạn thần kinh rò rỉ ra ngoài, người ta sẽ nghi ngờ tính năng của chiếc xe mà bản thân anh ta còn không trực tiếp thiết kế, công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề. Tất nhiên Noda cũng không phải tay mơ trong ngành kinh doanh nên chắc đây không phải lần đầu anh ta rơi vào tình cảnh này, tôi nghĩ căn nguyên gây ra bệnh tình của anh ta hẳn là một điều gì đó khác.”
“Vâng, tôi cũng cho là vậy.” Bạn thân của Viện trưởng Shima, bằng tuổi với ông, hiện tại đang phát triển xe hơi tuyệt đối thân thiện với môi trường. Những thông tin đó chẳng biết tự lúc nào đã khơi lên trong Atsuko một sự tò mò thích thú nhất định dành cho người đàn ông tên Noda này. “Sự chống đối từ các đối thủ xung quanh có lẽ đã gây không ít phiền hà cho Noda, nhưng những rắc rối đó cũng chỉ có thể làm ông ấy suy nhược thần kinh, chứ không đủ để phát bệnh rối loạn lo âu được.”
“Tôi cũng chẩn đoán như thế”, biết Atsuko đã bắt đầu có hứng thú, Shima thật thà ngay lập tức tươi tỉnh hẳn lên. “Vậy nên nhất định phải trị liệu cho Noda bằng phân tâm học, mà việc đó tôi vốn không giỏi giang gì. Dù bác sĩ trị liệu là ai đi chăng nữa, quá trình này chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Chính vì vậy tôi muốn Paprika, hay thám tử giấc mơ Paprika đảm nhiệm việc chữa trị cho anh ta.”
“Ngay cả thám tử giấc mơ cũng không thể đơn giản muốn chữa là chữa được. Sẽ tốn kha khá thời gian đấy”, Atsuko cảm thấy khó xử. Có vẻ cô đã hết đường thoái thác mất rồi. Nhưng nếu cô chấp nhận lời thỉnh cầu của Viện trưởng Shima, nghiên cứu của cô sẽ bị gián đoạn ở giai đoạn quan trọng nhất. Vì nghiên cứu mang tính thử nghiệm nên cô không biết cụ thể khi nào sẽ hoàn thành, nhưng chắc cũng sắp rồi. “Hơn nữa Paprika sáu năm nay đã không làm việc với tư cách thám tử giấc mơ, cô ấy cũng không còn trẻ trung như xưa nữa. Dù bây giờ sử dụng các thiết bị PT đã không còn là điều cấm kỵ nhưng cách trị liệu này vẫn còn nhiều rủi ro. Tôi không chắc liệu cô ấy có làm được không.”
Viện trưởng Shima đương nhiên nhận thức rõ điều ấy. Thế nên ông chẳng nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Atsuko với đôi mắt hơi ướt và đợi những mâu thuẫn nội tâm trong cô qua đi.
“Nếu đã vậy, Viện trưởng hãy nghe yêu cầu này của tôi trước nhé.”
Nghe Atsuko nói vậy, Shima liền ngồi thẳng người lại, sắc mặt vui tươi hẳn lên. “Được chứ. Chỉ cần cô đồng ý điều trị cho Noda, có gì xin cô cứ nói.” Shima không kiếm cớ thoái thác với những lời kiểu như “Miễn tôi có đủ khả năng”, ông vốn là người rất đỗi ngay thẳng thật thà.
“Thế thì, tôi mong Viện trưởng thừa nhận bản thân mình cũng đang trong thế bí không khác gì người bạn Noda Tatsuo của ông.”
Shima Toratarou ngỡ ngàng nhìn Atsuko, bối rối không hiểu cô đang nói gì.
“Đầu tiên, Viện trưởng hãy thử nói chuyện với từng người một trong Hội đồng quản trị. Thời gian này Viện trưởng đã quá bận rộn với công việc mà bỏ qua các vị ấy. Thứ hai, xin Viện trưởng hãy sớm tổ chức một cuộc họp Hội đồng quản trị, chủ đề cuộc họp có thể nghĩ sau nhưng trước hết hãy cứ định ngày đi ạ.”
“Được rồi”, tuy chưa hết ngạc nhiên, Shima vần gật đầu chấp thuận lời đề nghị của Atsuko. “Việc đó tôi có thể làm được.”
Quả nhiên Viện trưởng còn quá xem nhẹ tình hình. Atsuko thở dài, có phần chán nản trước phản ứng của ông. “Thế Viện trưởng muốn gặp Paprika ở đâu ạ?”
Shima hí hoáy ghi địa chỉ vào mảnh giấy nhớ bằng chiếc bút Meisterstück loại ngòi to nhất, hớn hở nói: “Ở Roppongi có một quán bar bài trí kiểu cổ điển tên Radio Club, chỉ có cánh đàn ông mới hay tới đó thôi. Quán này rất hợp với những người thích kín đáo riêng tư như tôi và Noda. Giờ tôi sẽ gọi điện cho anh ta, cô báo Paprika đi gặp Noda tối nay luôn nhé?”
“Muộn một chút có được không?”, để thám tử giấc mơ tái xuất, Atsuko còn cả đống việc phải thu xếp.
“Noda chắc cũng thích vậy hơn.”
“Vậy 11 giờ đêm nay nhé.”
“Rồi, 11 giờ”, Shima viết lên hai mẩu giấy nhớ và đưa một tờ cho Atsuko. Sau đó ông mở ngăn kéo bàn làm việc, chìa ra một chiếc túi đựng hồ sơ chứa vài tài liệu cần thiết. “Đây là các tài liệu về Noda, bao gồm hồ sơ bệnh án do tôi tự tổng hợp nữa.”
“À, cô Chiba này”, Shima gọi với theo khi Atsuko chuẩn bị ra khỏi phòng. Ông nhấc điện thoại lên và bấm số văn phòng của Noda. “Tôi ghen tỵ với Noda đấy, được gặp cả Paprika ngày nào.”
Tám năm trước, khi Shima Toratarou mới nhậm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị và lên làm Viện trưởng, chính Paprika đã chữa trị chứng rối loạn lo âu cho ông.