Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 2: Phi Hành Gia
Ông lão đó khiến Harry nghĩ tới một phi hành gia. Những bước đi ngắn ngủn khôi hài, cử động cứng nhắc, cặp mắt đen đờ đẫn và đôi giày lệt xệt trên sàn lát gỗ. Như thể ông ta sợ bị bứt khỏi mặt đất và trôi vào không trung.
Harry nhìn lên cái đồng hồ treo trên bức tường màu trắng phía trên cửa ra vào. Ba giờ mười sáu phút chiều. Bên ngoài cửa sổ, trên phố Bogstadveien, dòng người chiều thứ Sáu nghìn nghịt lại qua. Mặt trời tháng Mười đang xuống thấp, phản chiếu trong gương chiếu hậu của một chiếc xe đang lao đi trong giờ cao điểm.
Harry tập trung vào ông lão. Mũ có vành cộng với áo choàng xám lịch lãm nhưng cần phải giặt lắm rồi. Bên trong là áo vest vải tuýt, cà vạt và quần vải màu xám đã sờn có một đường li thẳng tắp. Giày đánh xi bóng, gót đã mòn. Một trong số những người về hưu vốn nhan nhản ở khu Majorstuen. Đây không phải là phỏng đoán. Harry biết rằng August Schulz đã tám mươi mốt tuổi và đã từng là một người bán lẻ quần áo sống gần như cả đời ở Majorstuen, trừ một khoảng thời gian ở trại Auschwitz hồi Thế Chiến. Và hai cái đầu gối cứng ngắc là di chứng của một lần ngã từ trên cầu đi bộ ở phố Ringveien xuống khi sang thăm con gái như mọi ngày. Ấn tượng về một con búp bê máy càng được củng cố bởi hai cánh tay ông lão co thành góc vuông ở khuỷu tay và chĩa ra phía trước. Một cây gậy chống màu nâu ngoắc vào cẳng tay phải của ông ta, còn bàn tay trái nắm chặt một tấm séc trả lương của ngân hàng chìa ra cho một anh chàng tóc cắt ngắn ở quầy số 2. Harry không thấy mặt anh chàng thu ngân đó, nhưng anh biết anh ta đang nhìn ông lão vừa cảm thông vừa bực bội.
Đã ba giờ mười bảy phút. Cuối cùng thì cũng đến lượt August Schulz.
Stine Grette ngồi ở quầy số 1, đếm 730 krone Na Uy cho một thằng nhóc đội mũ len màu xanh lam vừa đưa cho cô một cái phiếu chuyển tiền qua bưu điện. Viên kim cương trên ngón nhẫn bàn tay trái lấp lánh trong lúc cô đặt từng tờ tiền lên quầy.
Harry không nhìn được, nhưng anh biết phía trước quầy số 3, có một người đàn bà đang đu đưa chiếc xe nôi, có lẽ để khiến chính mình phân tâm vì đứa bé đã ngủ. Người đàn bà đang đợi cô Brænne phục vụ, cô này thì đang lớn tiếng giải thích qua điện thoại cho một người đàn ông rằng ông ta không thể rút tiền từ tài khoản của người khác trừ phi họ ký giấy ủy quyền. Cô ta cũng bảo với ông rằng cô mới là người làm việc trong ngân hàng, còn ông thì không, nên có lẽ điều đó nghĩa là họ nên chấm dứt tranh cãi.
Đúng lúc đó, cửa bật mở và hai gã đàn ông, một cao một thấp, mặc đồ bảo hộ lao động một mảnh giống hệt nhau, sải bước vào ngân hàng. Stine Grette ngước lên. Harry nhìn đồng hồ đeo tay và bắt đầu đếm. Hai gã kia chạy tới góc Stine đang ngồi. Gã cao lớn bước đi như thể đang lội trên đường lầy, còn gã thấp bé có dáng đi lắc lư của người có cơ bắp phát triển quá mức. Thằng nhóc đội mũ xanh chậm rãi quay lại và bước ra cửa, mải đếm tiền đến độ không nhìn thấy hai gã kia.
“Chào cô,” gã cao nói với Stine, ném một chiếc va li màu đen lên quầy. Gã thấp đẩy cái kính râm phản quang lên và bước tới, đặt một cái va li y hệt bên cạnh. “Đưa tiền đây!” hắn rít lên the thé. “Mở cửa ra!”
Cứ như thể có ai đó bấm nút ngừng: cả ngân hàng bất động. Dấu hiệu duy nhất cho thấy thời gian vẫn đang trôi là dòng người bên ngoài cửa sổ. Và chiếc kim giây đang lướt đi trên đồng hồ treo tường, báo hiệu đã mười giây trôi qua. Stine nhấn một nút phía dưới bàn của cô. Một tiếng chuông điện kêu rền. Gã nhỏ con dùng đầu gối gí cửa quầy vào tường.
“Ai cầm chìa khóa?” gã hỏi. “Mau, bọn tao không có thì giờ đâu!”
“Helge!” Stine ngoái lại gọi to.
“Gì thế?” Giọng nói từ phía trong cánh cửa để hé của văn phòng duy nhất trong ngân hàng vọng ra.
“Có khách này, Helge!”
Một người đàn ông đeo nơ bướm và cặp kính cận đi ra. “Các ông đây muốn anh mở cây ATM, Helge,” Stine nói.
Helge Klementsen trân trối nhìn hai gã đàn ông mặc bộ đồ bảo hộ lao động lúc này đã đi vào phía trong quầy chỗ ông ta. Gã cao bồn chồn liếc ra cửa trước trong khi gã lùn dán chặt mắt vào người trưởng chi nhánh.
“À, vâng. Đương nhiên,” Helge thở dốc, như thể chợt nhớ ra một cuộc hẹn bị nhỡ, và phá lên cười như mất trí.
Toàn thân Harry bất động; anh chỉ để mắt mình tập trung hoàn toàn vào mọi hành động và cử chỉ của họ. Hai mươi lăm giây. Anh tiếp tục nhìn đồng hồ phía trên cánh cửa, nhưng qua khóe mắt, anh thấy người trưởng chi nhánh đang mở khóa cây ATM từ phía trong, lôi ra hai khay kim loại hình chữ nhật và đưa cho hai gã đàn ông nọ. Mọi chuyện diễn ra với tốc độ cực nhanh và lặng lẽ. Năm mươi giây.
“Của mày này, cha nội!” Gã lùn lấy hai khay tiền tương tự từ va li của hắn và đưa ra cho Helge. Trưởng chi nhánh nuốt khan, gật đầu rồi nhận lấy và nhét trở lại cây ATM.
“Chúc cuối tuần vui vẻ!” gã lùn nói, ưỡn thẳng lưng và chộp lấy cái va li.
Một phút rưỡi.
“Khoan đã,” Helge nói.
Gã lùn sững người.
Harry hóp má vào và cố gắng tập trung.
“Cái biên lai…” Helge nói.
Trong một khoảnh khắc kéo dài, hai gã đàn ông nhìn chằm chằm người trưởng chi nhánh nhỏ thó, tóc hoa râm. Rồi gã lùn bật cười. Một tràng cười to, the thé với chút gì đó quá khích, kiểu cười của một gã phê thuốc. “Mày không nghĩ là bọn tao sẽ rời khỏi đây mà không ký cọt gì đấy chứ? Nộp hơn hai triệu mà không có biên lai!”
“Ừm,” Helge nói. “Tuần trước một người trong đám các anh suýt quên.”
“Dạo này có nhiều thằng giao hàng mới quá,” gã lùn nói, trong lúc gã và Helge ký và trao nhau các hóa đơn màu vàng và màu hồng.
Harry đợi đến lúc cửa trước khép lại mới nhìn đồng hồ lần nữa. Hai phút mười giây.
Qua lớp kính cửa, anh nhìn thấy chiếc xe tải an ninh của ngân hàng Nordea lái đi.
Các cuộc trao đổi giữa những người trong ngân hàng lại tiếp tục. Harry không cần phải đếm nữa, nhưng anh vẫn cứ đếm. Bảy người. Ba sau quầy và bốn trước quầy, kể cả đứa bé sơ sinh và người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động vừa bước vào, đang đứng cạnh chiếc bàn giữa phòng, viết số tài khoản lên một cái phiếu nộp tiền. Harry biết cái phiếu đó nộp tiền cho hãng du lịch Sunshine Tours.
“Xin chào,” August Schulz lên tiếng và lê bước về phía cửa trước.
Đồng hồ báo chính xác ba giờ hai mươi mốt phút mười giây và đó chính là điểm khởi đầu cho toàn bộ câu chuyện.
Khi cánh cửa mở ra, Harry nhìn thấy Stine Grette chợt ngẩng lên từ đống giấy tờ rồi lại cúi xuống ngay. Rồi cô ta lại ngẩng lên, lần này chậm hơn. Harry liếc ra phía cửa trước. Người đàn ông vừa vào kéo khóa bộ đồ bảo hộ lao động xuống và rút ra một khẩu AG3 màu đen và xanh rêu. Mặt hắn được trùm kín bằng một chiếc mũ len trùm đầu màu xanh tím than, chỉ để hở đôi mắt. Harry bắt đầu đếm.
Cái mũ len bắt đầu chuyển động ở chỗ có lẽ là cái miệng, như một con búp bê Vượn người: “Cướp đây! Cấm nhúc nhích!”
Hắn không hề cao giọng, nhưng trong một chi nhánh ngân hàng nhỏ, chật ních thế này thì chẳng khác nào một họng đại bác vừa khạc đạn. Harry nhìn kỹ vẻ mặt của Stine. Giữa tiếng xe cộ từ xa vẳng lại, anh nghe thấy tiếng lách cách trơn tru của kim loại đã được tra dầu khi tên cướp lên cò súng. Vai trái của cô khẽ chùng xuống, hầu như không thể nhận thấy.
Cô nàng can đảm thật, Harry nghĩ. Hoặc có lẽ chỉ là đang sợ đến mất trí. Aune, giảng viên tâm lý học tại Trường Cảnh sát Oslo đã dạy anh rằng khi người ta sợ đến một mức độ nào đó thì họ sẽ ngừng suy nghĩ và hành động như được lập trình. Aune xác nhận rằng hầu hết nhân viên ngân hàng đều nhấn chuông báo cướp trong tình trạng gần như choáng váng và trích dẫn những cuộc thẩm vấn sau các vụ cướp trong đó nhiều người đã khai là không nhớ có phải họ đã nhấn chuông báo động hay không. Họ hành động một cách tự động. Y như bọn cướp ngân hàng tự động bắn bất cứ ai định ngăn cản chúng, Aune nói. Bọn cướp ngân hàng càng sợ hãi bao nhiêu thì càng ít có khả năng thay đổi được ý định của hắn bấy nhiêu. Harry sững người khi nhìn vào đôi mắt của tên cướp. Màu xanh lơ.
Tên cướp tháo móc cái túi xách màu đen ra và vứt lên quầy. Gã đàn ông mặc đồ đen đó bước sáu bước tới cửa quầy, ngồi ghé lên mép quầy và vắt cả hai chân sang rồi đứng ngay phía sau Stine lúc này đang ngồi im, vẻ đờ đẫn. Tốt, Harry nghĩ. Cô ta thuộc lòng chỉ dẫn là không được nhìn thẳng vào tên cướp nếu không muốn khiêu khích hắn.
Tên cướp gí nòng súng vào cổ Stine, cúi xuống thì thầm gì đó vào tai cô.
Cô vẫn chưa hoảng hốt, nhưng Harry nhận thấy ngực Stine nhô lên; thân hình mảnh dẻ dưới chiếc áo sơ mi trắng đang căng ra của cô dường như đang cố gắng hít lấy không khí. Mười lăm giây.
Cô hắng giọng. Một lần. Hai lần. Cuối cùng các dây thanh quản của cô cũng hoạt động được.
“Helge. Chìa khóa cây ATM.” Giọng nhỏ, khàn khàn, hoàn toàn không thể nhận ra là từ chính người đã nói trôi chảy đúng câu đó mới chỉ ba phút trước.
Harry không thấy mặt Helge, nhưng anh biết ông ta đã nghe thấy những gì tên cướp nói và đã ra đứng ở ngưỡng cửa văn phòng.
“Mau lên, không thì…” Giọng cô gái hầu như không thể nghe ra và trong khoảng lặng kế tiếp, trong ngân hàng còn nghe thấy tiếng đế giày của August Schulz trên sàn lát gỗ, như tiếng cọ rê cực chậm trên mặt trống bằng da.
“… hắn sẽ bắn tôi.”
Harry nhìn ra ngoài cửa sổ. Thông thường phải có một chiếc xe bên ngoài, máy nổ sẵn, nhưng anh lại chẳng hề thấy. Chỉ thấy dòng người và xe cộ mờ mờ lướt qua.
“Helge…” Giọng Stine trở nên van vỉ.
Nhanh lên nào, Helge, Harry thúc giục. Anh cũng đã biết kha khá về vị trưởng chi nhánh lớn tuổi này. Harry biết rằng ông ta có hai con chó xù cỡ trung, một bà vợ và cô con gái bị phụ tình đang mang bầu chờ ông ở nhà. Họ đã sửa soạn đồ đạc và chuẩn bị lên đường tới căn nhà gỗ ở trên núi ngay khi Helge về. Nhưng đúng lúc này, Helge có cảm giác như vừa bị nhận xuống nước, trong một giấc mơ mà mọi cử động của ông ta đều trở nên chậm chạp dù ta đã cố làm thật nhanh. Rồi Helge hiện ra trước mắt Harry. Tên cướp xoay mạnh cái ghế Stine đang ngồi để đẩy cô ra phía trước hắn, nhưng lại đối diện với Helge. Giống như một đứa bé đang sợ hãi mà phải đi cho ngựa ăn, Helge đứng lại và giơ chùm chìa khóa ra, cánh tay vươn ra hết mức. Tên cướp thì thào vào tai Stine và quay súng ra chĩa vào Helge khiến ông loạng choạng lùi lại hai bước.
Stine hắng giọng: “Hắn bảo mở cây ATM ra và bỏ tiền vào cái túi đen.” Helge mụ mị nhìn chằm chằm vào họng súng đang chĩa vào mình.
“Ông có hai mươi lăm giây trước khi hắn nổ súng. Không phải bắn ông mà là tôi.”
Miệng Helge há ra rồi khép lại như định nói điều gì. “Làm ngay đi, Helge,” Stine nói.
Đã ba mươi giây trôi qua kể từ khi vụ cướp bắt đầu. August Schulz đã bước gần tới cửa trước. Vị trưởng chi nhánh quỳ sụp xuống trước cây ATM và lựa chìa khóa. Có bốn chiếc cả thảy.
“Còn hai mươi giây nữa thôi!” giọng Stine vang lên.
Đồn cảnh sát Majorstuen, Harry nghĩ. Những chiếc xe tuần tra đang trên đường tới. Chỉ còn cách tám tòa nhà. Giờ cao điểm chiều thứ Sáu.
Những ngón tay run rẩy của Helge cầm một chiếc chìa và tra vào ổ. Nửa chừng thì bị tắc. Ông ta bèn ấn mạnh hơn.
“Mười bảy giây…”
“Nhưng…” Helge định nói.
“Mười lăm.”
Helge bèn lôi chiếc chìa ra và cố thử một cái khác. Nó vừa với ổ nhưng không xoay được.
“Chúa ơi…”
“Mười ba. Thử cái chìa có dán băng dính xanh xem, Helge.”
Klementsen nhìn chằm chằm vào chùm chìa khóa như thể lần đầu thấy chúng.
“Mười một.”
Chìa thứ ba vừa. Và xoay được. Ông ta kéo cửa cây ATM rồi quay về phía Stine và tên cướp.
“Còn phải mở một cái khóa nữa…”
“Chín!” Stine hét lên.
Helge nức nở trong lúc những ngón tay của ông lần nhanh qua những mép chìa răng cưa, không còn nhìn thấy gì nữa mà phải dùng cách sờ chữ nổi của người mù để đoán xem chìa nào là đúng.
“Bảy.”
Harry thận trọng lắng nghe. Vẫn chưa thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát.
August Schulz nắm lấy tay cầm cửa trước.
Tiếng kim loại leng keng khi chùm chìa rơi xuống sàn. “Năm,” Stine thì thào.
Cánh cửa mở ra và âm thanh từ ngoài phố ùa vào. Harry nghĩ anh có thể nghe thấy tiếng rền rĩ quen thuộc như sắp chết từ xa vọng lại. Nó lại nổi lên. Tiếng còi xe cảnh sát. Rồi cánh cửa khép lại.
“Hai, Helge!”
Harry nhắm mắt lại và đếm đến hai.
“Đây rồi!” Tiếng Helge hét lên. Ông vừa mở được cái khóa thứ hai và lúc này đang đứng lom khom lôi mấy khay đựng đầy tiền. “Để tôi lấy tiền ra đã! Tôi…”
Một tiếng ré chói tai cắt ngang lời ông. Harry liếc về phía bên kia của ngân hàng thì thấy một người phụ nữ đang đứng trợn mắt kinh hãi nhìn tên cướp bất động đang gí súng vào cổ Stine. Cô ta chớp mắt hai cái rồi lẳng lặng gật đầu về phía cái xe nôi trong lúc đứa bé khóc ré lên.
Helge suýt ngã ngửa khi khay tiền đầu tiên bật ra. Ông kéo cái túi xách màu đen lại gần. Chỉ trong vòng sáu giây toàn bộ số tiền đã được trút vào túi. Klementsen kéo khóa túi kín lại như được bảo và đứng ra cạnh quầy. Mọi việc được truyền đạt qua miệng Stine; giọng cô lúc này nghe vững vàng và bình tĩnh đến kinh ngạc.
Một phút ba giây. Vụ cướp đã hoàn tất. Số tiền đã nằm trong chiếc túi xách. Vài phút nữa xe cảnh sát đầu tiên sẽ ập tới. Trong vòng bốn phút nữa, các xe cảnh sát khác sẽ chặn hết mọi đường thoát xung quanh ngân hàng. Mọi tế bào trong người tên cướp hẳn đang gào thét rằng đã đến lúc phải biến. Thế rồi một chuyện xảy ra mà Harry không tài nào hiểu nổi. Đơn giản là chẳng thể hiểu nổi. Thay vì bỏ chạy, tên cướp lại xoay cái ghế của Stine để cô đối diện với hắn. Hắn cúi xuống thì thầm gì đó với cô. Harry nheo mắt. Hôm nào anh phải đi khám mắt mới được. Nhưng rõ ràng anh đang nhìn thấy chuyện đó diễn ra. Stine chăm chú lắng nghe kẻ hành hạ bịt mặt. Vẻ mặt cô biến đổi chậm chạp, từ từ trong lúc ý nghĩa của những lời hắn đang thì thào thấm vào óc cô. Cặp lông mày thanh mảnh, được tỉa kỹ càng nhíu lại thành hai chữ “S” bên trên đôi mắt lúc này như sắp nhảy ra khỏi tròng, môi trên của cô nhếch lên và hai khóe miệng cô trễ xuống thành một nụ cười méo xệch. Đứa bé ngừng khóc cũng đột ngột như lúc nó ré lên. Harry hít một hơi. Vì anh biết. Nó là hình ảnh được bấm nút dừng, một hình ảnh tài tình. Hai con người bị chộp trong tích tắc kẻ này thông báo bản án tử hình cho kẻ kia, khuôn mặt trùm kín chỉ cách đối tác bất lực của nó hai gang tay. Kẻ Hành quyết và nạn nhân của hắn. Khẩu súng chĩa vào họng của nạn nhân và quả tim nhỏ màu vàng treo trên sợi dây chuyền mỏng manh. Harry không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được mạch đập thình thịch của cô dưới làn da mỏng.
Một tiếng rền rĩ bị bóp nghẹt. Harry dỏng tai lên nghe. Nhưng đó không phải tiếng còi hụ của cảnh sát mà là tiếng điện thoại réo ở phòng kế bên.
Tên cướp quay lại và ngước nhìn lên camera giám sát treo trên trần nhà phía sau các quầy giao dịch. Hắn giơ một bàn tay lên và xòe năm ngón tay đeo găng màu đen ra, rồi nắm bàn tay đó lại và lại duỗi ngón trỏ ra. Sáu ngón. Đã quá sáu giây. Hắn quay lại phía Stine, dùng cả hai bàn tay nắm súng, giữ nó ở ngang hông và chĩa họng súng vào đầu cô, hai chân hơi chạng ra để trụ vững khi súng giật. Chiếc điện thoại vẫn réo. Một phút mười hai giây trôi qua. Chiếc nhẫn lóe lên khi Stine giơ tay lên nửa chừng như để vĩnh biệt ai đó.
Đúng ba giờ hai mươi hai phút hai mươi hai giây thì hắn bóp cò. Tiếng súng đanh gọn và trống rỗng. Ghế của Stine ngửa ra sau khi đầu cô nảy lên trên cổ giống như một con búp bê bằng vải bị vặn xoắn. Rồi cái ghế đổ kềnh. Một tiếng thịch vang lên khi đầu cô gái đập vào mép bàn và Harry không còn nhìn thấy cô nữa. Anh cũng không còn nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo kế hoạch trợ cấp lương hưu mới của ngân hàng Nordea được dán phía ngoài tấm kính ngăn bên trên mặt quầy giao dịch, lúc này đã nhuốm đỏ. Anh chỉ còn nghe thấy tiếng réo giận dữ, dai dẳng của chiếc điện thoại. Tên cướp bịt mặt nhấc cái túi xách lên. Harry phải quyết định. Tên cướp nhảy phắt qua quầy. Harry đã quyết định xong. Thoắt cái anh ra khỏi ghế. Sáu bước. Anh tới đó. Và nhấc điện thoại lên:
“Nghe!”
Trong khoảng ngưng sau đó, anh có thể nghe thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát trên ti vi trong phòng khách, một bài hát nhạc pop của Pakistan từ nhà hàng xóm vọng sang và tiếng bước chân nặng nề đi lên cầu thang nghe như tiếng chân bà Madsen. Rồi đầu dây bên kia vẳng tiếng cười khẽ. Đó là tiếng cười của một cuộc chạm trán ở khoảng cách xa. Không phải là về thời gian, nhưng cũng xa xôi như vậy. Giống như bảy mươi phần trăm quá khứ của Harry vẫn thỉnh thoảng lại tìm về với anh dưới dạng những tin đồn mơ hồ hoặc hoàn toàn bịa đặt. Nhưng chuyện này thì anh có thể xác nhận.
“Anh vẫn dùng cái câu hống hách đó thật đấy à, Harry?”
“Anna hả?”
“Chà, giỏi lắm, Harry.”
Harry cảm thấy một luồng hơi ấm ngọt ngào dâng lên qua dạ dày, gần giống whisky. Gần giống thôi. Anh nhìn thấy trong gương tấm ảnh mà anh đã treo lên bức tường đối diện. Ảnh chụp anh và em gái vào một mùa hè đã lâu tại Hvitsten hồi hai anh em còn nhỏ. Họ đang mỉm cười giống như mọi đứa trẻ khác khi tin rằng sẽ chẳng thể có điều gì xấu xa xảy đến với mình.
“Vậy anh làm gì vào một tối Chủ nhật hả Harry?”
“Ừm.” Harry nghe thấy giọng mình tự động bắt chước theo giọng của cô. Hơi trầm quá, hơi kéo dài quá. Anh không định làm vậy. Không phải bây giờ. Anh ho và chỉnh giọng ở mức vừa phải. “Như mọi người thường làm.”
“Là gì?”
“Xem video.”