Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Chương 3: Cuộc Đọ Sức
N
ói xong, McCready ngồi im lặng bên đống lửa, khá lâu. Mắt hắn không rời khỏi Kazan. Rồi khi biết chắc vợ chồng Thorpe đã ngủ trong lều, hắn cũng quay về, chui vào lều riêng.
Hắn lấy một chai uýt-ki, và ngồi nhấm nháp từng ngụm, liên tục trong suốt nửa giờ. Sau đó vẫn không buông chai rượu, hắn lại ra ngoài, ngồi lên thành xe, ngay cạnh sợi xích của Kazan.
Rượu uýt-ki bắt đầu phát huy hiệu lực, đối mắt hắn sáng lên một cách khác thường.
- Tao tóm được mày rồi! Nhưng ai đã đổi tên cũ cho mày? Mày vớ đâu ra được ông chủ mới này? Tất cả cái đó đều bí hiểm đối với tao. Hà, hà! Đáng tiếc là mày không biết nói…
Trước ngọn lửa ấm áp, mắt Kazan từ từ nhắm lại. Nó đang ngủ vật vờ, thấp thỏm, và hàng nghìn giấc mê nhảy múa trong đầu óc nó. Có lúc hình như nó chiến đấu, hàm táp bôm bốp. Lúc thì ở đầu một sợi dây, nó kéo một chiếc xe, trên đó McCready hay cô chủ nó ngồi. Lại có lúc cô hát trước mặt nó và ông chủ, với cái giọng du dương kỳ diệu. và trong giấc ngủ, thân hình Kazan khi thì run lên, khi thì co dúm lại. Rồi cảnh trí lại thay đổi. Trong mơ Kazan thấy nó dẫn đầu một đoàn sáu con chó tuyệt đẹp, chúng thuộc đội cảnh vệ hoàng gia đang kéo xe trượt tuyết của nhà vua. Người điều khiển xe trượt tuyết xưa kia là một anh chàng trẻ, đẹp trai. Anh này gọi nó là “Pedro, Pedro”. Cũng trên cái xe ấy, có một người khác, hai tay bị xích bằng những vòng sắt. Lát sau, chiếc xe dừng lại, người chủ cũ ngồi xuống bên một đống lửa, và chính nó cũng nằm trước đống lửa. Thế là người kia tiến tới, hai tay lúc này đã được tự do với một cái dùi gỗ to tướng. Từ phía sau, hắn giáng xuống đầu người chủ, khiến ông rú lên một tiếng rồi ngã vật ra.
Vừa lúc ấy, Kazan giật mình tỉnh dậy. Nó nhảy chồm lên, bờm dựng đứng, gầm gừ trong họng. Đống lửa đã tắt, hai cái lều chìm ngập trong bóng đêm mù mịt. Trời vẫn chưa sáng.
Trong đêm tối, Kazan trông thấy McCready đã dậy. Kazan biết McCready và người mang xích sắt chỉ là một, và nó vẫn không quên những làn roi da, những đòn gậy gộc thường xuyên của tên này sau khi hắn đã giết người chủ cũ.
Nghe tiếng gầm gừ của con chó-lai-sói, người dẫn đường đi ngang đến bên đống lửa, vừa chất cho củi cháy bùng lại, vừa hút sáo và cời cời những mẩu củi cháy dở. Khi ngọn lửa bắt đầu bừng đỏ, hắn hú lên một tiếng xé tai làm Thorpe và Isobel đều tỉnh giấc.
Lát sau hai người xuất hiện ở cửa lều. Isobel đến ngồi bên thành xe, cạnh Kazan. Tóc nàng xoã xuống lưng vàng óng. Nàng đang vuốt ve con chó thì McCready đến lục lọi mấy cái gói trong xe.
Nhanh hơn mèo rừng, Kazan nhảy vọt qua cái xe, căng hết chiều dài sợi xích ra. Người dẫn đường chỉ kịp lùi lại, còn Kazan, bị xích giằng đột ngột, ngã vật sang một bên, toàn thân đổ vào người Isobel.
Thorpe đang nhìn chỗ khác nên khi quay lại thì trông thấy cảnh cuối cùng và Isobel bị ngã vật trên chiếc xe. Anh cho là con chó cố ý nhảy vào người thiếu phụ. Tên dẫn đường lại chẳng nói gì. Sau khi yên trí là Isobel không bị thương, anh mới đưa tay tìm khẩu súng lục. Súng vẫn để trong lều. Nhưng dưới chân có cái roi của McCready để trên tuyết, Thorpe chụp lấy roi và trong cơn giận dữ, nhảy bổ đến bên Kazan.
Con chó nằm rạp, không một động tác nào để chạy và tự vệ. Đòn trừng phạt thật khủng khiếp! Nhưng nó cố chịu đựng, không kêu rên, không gầm gừ.
Thế rồi Kazan thấy người thiếu phụ đã hoàn hồn, chạy đến phía cây roi da đang vung trên đầu Thorpe và nắm giữ lại.
- Không được đánh nữa! – Nàng hét lên, giọng vừa ra lệnh vừa van lơn.
Nàng kéo chồng ra xa, thì thào, tái nhợt và run run cảm động:
- Kazan không nhảy vào em đâu. Nhưng lúc người dẫn đường cúi vào đống đồ đạc trong xe – nàng vừa nói vừa nắm chặt lấy cánh tay Thorpe – em cảm thấy tay hắn ta chạm vào tóc em. Lúc ấy Kazan mới nhảy tới. Nó, nó không định cắn đâu. Mà chính hắn ta! Có một điều gì đó xảy ra mà em không hiểu. Em sợ lắm.
- Kìa, em bình tĩnh lại đi! – Thorpe đáp – McCready chả nói là y biết con chó sao? Y có thể đã nuôi nó trước chúng ta, và đã đối xử bất công với nó, khiến Kazan chưa quên và vẫn giữ ác cảm với y. Có dịp anh sẽ làm sáng tỏ điều này. Trong khi chờ đợi, anh van em hãy thận trọng và tránh xa con vật.
-
Isobel nhận lời. Nhưng trông thấy cái đầu Kazan ngước về phía mình, một mắt vẫn nhắm vì bị roi quất phải và cái mõm rỉ máu. Nàng thương quá. Tuy vậy, nàng phải tự kiềm chế, không bước đến bên Kazan. Gần như bị mù, con vật cũng biết là chính nàng đã ngăn chặn đòn trừng phạt. Vừa nhìn nàng vừa thút thít khóc, nó vẫy vẫy cái đuôi xù trên tuyết.
Mặt trời bắt đầu mọc. Người dẫn đường đã thắng chó vào xe, cả đoàn lên đường.
Ngày hôm ấy dài và vất vả. Kazan chạy trước mở đường, một mắt vẫn nhắm, nóng rát như lửa, và toàn thân nhức nhối vì những lằn roi da nai.
Nhưng đâu phải nỗi đau thể xác làm nó buồn bã cúi đầu và mất hết niềm phấn khởi quen thuộc, mỗi khi dẫn đầu các bạn. Chính tinh thần nó cũng đang rỉ máu. Đây là lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy chán chường mất hết can đảm. Trước đây McCready đã đánh đập nó. Hôm nay hết ở trong tay hắn lại trong tay Thorpe, ngọn roi răn đe lại nổ bên tai nó, và giọng nói khắc nghiệt của hai người lệnh cho nó phải chạy, tuy nó khập khiễng.
Điều làm cho nó chán và đau khổ là mỗi chặng dừng chân, cô chủ yêu quí xa lánh nó và cái xích. Tối đến, lúc dựng trại cũng vẫn thế. Nàng ngồi ngoài tầm và không nói năng gì với nó cả.
Nàng nhìn nó với đôi mắt lạnh lùng làm nó hoang mang và tự hỏi, liệu rồi đây nàng có đánh nó như người khác không. Nó nằm xoài trên tuyết, nơi tối nhất, quay lưng lại đống lửa ấm. Như thế có nghĩa là trái tim đáng thương của nó, trái tim của một con chó như nó, đang vô cùng đau đớn. Ngoài nàng ra, không một ai đoán được điều đó. Nàng không gọi nó, không đến với nó, nhưng nàng luôn luôn quan sát nó, và McCready, Kazan cũng luôn rình dò hắn ta.
Ăn tối xong người ta dựng hai chiếc lều. Cũng như hôm trước, Thorpe và Isobel rút vào chiếc lều của mình, McCready ở lại ngoài trời.
Tuyết bắt đầu rơi. Ngồi bên bếp lửa, McCready đã rút chai uýt-ki của hắn ra. Kazan vẫn không ngừng cảnh giác theo dõi hắn. Ngọn lửa làm đỏ rực bộ mặt hắn, và lấp lánh bộ hàm răng trắng ởn. Nhiều lần, hắn đứng dậy, đến dán tai vào chiếc lều của Thorpe và người thiếu phụ. Bên trong hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng ngáy của Thorpe.
Tên dẫn đường ngướcmắt nhìn trời. Tuyết rơi lả tả, dầy đến nỗi mắt hắn đã thoáng nhìn thấy những bông tuyết trắng. Hắn gạt tuyết xuống đất và đi quan sát dấu vết đoàn xe lèo tèo đã để lại từ mấy giờ trước.
Dấu vết hầu như đã được phủ kín. Chỉ một giờ nữa thôi, là không còn ai biết có người đã đi qua đây. Cả đống lửa, nếu tắt, cũng sẽ bị phủ kín trước khi trời sáng.
McCready vẫn không vào lều, còn uống thêm nhiều ngụm nữa. Những tiếng ậm ừ, những tiếng reo vui từ môi hắn thoát ra. Tim hắn đập thình thịch trong ngực. Nhưng tim Kazan còn đập mạnh hơn, khi thấy tên dẫn đường nhặt lấy cái dùi gỗ to tướng và đem dựng vào một gốc cây.
Tiếp đó hắn lấy trên xe một cái đèn thắp lên. Đoạn, cầm đèn ở tay, hắn tiến đến bên lều.
- Này! Thorpe… Thorpe! - Hắn khẽ gọi.
Thorpe vẫn ngáy.
McCready khẽ vén cửa lều và gọi to hơn tí nữa:
- Thorpe!
Vẫn không thấy trả lời. Không chút động tĩnh. Tên dẫn đường bèn luồn tay vào lều cởi sợi dây buộc cửa phía trong và vén hẳn cửa lên. Soi đèn về phía hai vợ chồng đang ngủ, hắn thấy rõ mái tóc vàng óng của Isobel, đang rúc đầu vào sát vai chồng.
Thorpe chợt tỉnh giấc. McCready vội buông cửa lều xuống, và đứng ngoài, vừa lay cửa vừa giả vờ gọi:
- Này! Thorpe… Thorpe…
Lần này, Thorpe đáp lại:
- Có! McCready, cậu đấy à?
Hắn đáp, vẫn giọng khe khẽ:
- Phải. Ông có thể ra đây một phút không? Trong rừng đang có cái gì không bình thường đấy. Chẳng cần gọi bà ấy dậy đâu…
-
Hắn lùi lại đứng chờ. Thorpe xuất hiện. McCready đưa tay chỉ hàng bách đen kịt và nói:
- Tôi cam đoan là trong rừng có người đang rình mò chúng ta. Ban nãy lúc đi tìm củi đốt, tôi thấy có một bóng người. Đêm tối thế này rất thích hợp cho bọn ăn trộm chó. Ông cầm lấy đèn. Nếu tôi không say thì chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy dấu chân trên tuyết.
Hắn trao đèn cho Thorpe và cầm lấy thanh gỗ to.
Kazan cố nén tiếng gầm gừ đang cuồn cuộn trong cuống họng. Nó chỉ muốn rống lên một tiếng để báo hiệu cho chủ và nhảy theo, cùng với sợi xích. Nhưng nó nghĩ, làm thế sẽ bị đánh ngay. Nó đành im lặng nhìn hai người cùng đi. Đoạn nó nằm chờ và lắng tai nghe.
Chẳng mấy lúc có tiếng chân đạp răng rắc trên tuyết. McCready trở về một mình. Kazan không ngạc nhiên, và nó biết, ban đêm, trong bàn tay kia, cái dùi gỗ có nghĩa là gì rồi.
Bộ mặt tên dẫn đường lúc này nom thật khủng khiếp! Không phải một con người nữa, mà là một con ác thú. Cái mũ đã mất đâu, hắn để đầu trần dưới trời tuyết. Hắn cười khùng khục khả ố, nhưng cố ghìm lại.
Kazan nằm thu mình sâu hơn nữa vào bóng tối. nó thấy McCready, một tay cầm đèn, một tay cầm dùi gỗ, tiến về phía lều của chủ. Đến đó, hắn bỏ dùi gỗ, vén cửa lên. Nhìn vào trong, nhận thấy thiếu phụ vẫn ngủ, hắn liền lẻn vào, nhẹ nhàng lặng lẽ như một con mèo. Cửa lều lại thả xuống.
Vào đến trong, tên dẫn đường treo đèn lên cái đinh cột chống lều ở giữa. Isobel vẫn ngủ bình thản.
Bên ngoài, trong đêm dày, Kazan cố tìm hiểu ý nghĩa của những gì bất thường đang nối tiếp xảy ra. Thoạt tiên chủ nó biến mất. Thế rồi tên dẫn đường vào làm gì trong lều, nơi mà mọi thứ đều là của chủ? Nhờ một kẽ hở còn lại, nó trong thấy cái bóng to tướng của McCready.
Đột nhiên con chó lai sói đứng lên, nghe ngóng, lưng thẳng ra, lông dựng đứng. Thình lình một tiếng kêu thét lên. Trong tiếng kêu hãi hùng khủng khiếp, nó nhận ra giọng nàng, đúng giọng của nàng. Lập tức nó lao về phía lều. Sợi xích giằng nó lại, cái vòng cổ thắt chẹn ngang họng tiếng rống của nó.
Lúc này thấy lều rung chuyển xô giật, nó biết là cô chủ đang vật nhau với tên kia và cả hai đang chiến đấu quyết liệt. tiếng gào thét liên tiếp. Nàng gọi Thorpe và cũng hét lên:
- Kazan! Kazan!
Nó lại chồm tới và ngã vật ra. Lần thứ hai, rồi lần thứ ba, nó cố dồn thêm sức. Chiếc vòng cổ như thít vào họng và cứa vào thịt như một lưỡi dao sắc. Nó buộc lòng phải dừng lại để lấy hơi.
Trong lều, cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn khủng khiếp. Chốc chốc, qua kẽ lều, Kazan lại thoáng thấy hai bóng đen, lúc thì đứng lúc thì lăn lộn trên đất. Cố gắng một lần cuối cùng mạnh hơn, con vật dùng tất cả trọng lượng tung người lên cùng với một tiếng rống dữ tợn. Quanh cổ nó như co tiếng răng rắc. Vòng cổ bật ra rồi.
Nhanh như chớp, Kazan đã ở trong lều, chồm lên cắn chặt cuống họng McCready. Hai hàm răng thép của nó đã nghiến khít là chỉ có chết. Một tiếng rên hừ hừ tắc nghẹn rồi tiếp theo, một tiếng nấc ghê rợn, và McCready quỵ xuống, nằm vật ra. Dòng máu nóng ròng ròng trong mõm càng làm Kazan cắm sâu nanh hơn vào cổ kẻ thù.
Nó nghe tiếng cô chủ gọi, cô kéo, cô giằng cái cổ xù, cố bắt nó nhả. Mãi nó mới chịu nghe, rồi mới quyết định há hàm ra. Isobel liền cúi xuống, nhìn tên kia, rồi hai tay ôm lấy mặt.
Sau đó nàng lùi đến tận giường và nằm vật trên đống chăn. Nàng cũng không cựa nữa. Lo lắng, Kazan đến bên cạnh nàng. Nó hít mặt, hít đôi tay lạnh ngắt, và âu yếm dụi mõm vào. Nàng vẫn không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền.
Không rời mắt khỏi cái xác McCready, và sẵn sàng làm lại nếu cần, Kazan ngồi sát vào giường. Nó tự hỏi tại sao thiếu phụ cũng bất động như thế? Cuối cùng nàng khẽ cựa, mở mắt ra và chạm tay vào nó.
Bên ngoài có tiếng chân giẫm trên tuyết răng rắc. Kazan chạy đến cửa lều. Qua ánh lửa, nó thấy Thorpe đi trong tối, chầm chậm, chống gậy, khập khiễng, thất thểu, mặt bê bết máu.
Trông thấy cái gậy, Kazan hãi hùng run lên. Chủ nó sẽ nói sao đây khi thấy nó cắn chết McCready? Chắc nó sẽ bị đánh nữa, và đánh rất khủng khiếp.
Nhanh như chớp, nó lẩn vào bóng tối và biến vào rừng bách. Đến đấy, nó ngoảnh lại, một tiếng rên đau xót dâng lên nghẹn ngào trong cuống họng. Sau việc này, từ nay, nó sẽ luôn luôn bị đánh, bị đánh liên tục. Và để trừng phạt nó, cả nàng rồi cũng sẽ đánh nó. Nếu nó còn ở đây lâu, họ sẽ đuổi theo và, khi bắt được, sẽ đánh nó.
Đứng xa đống lửa, con chó lai sói ngoảnh nhìn về phía rừng sâu. Trong cảnh đen tối mù mịt kia, không có gậy, không có dùi gỗ, không có roi da rát bỏng. Chẳng bao giờ người ta tìm được nó.
Nó dường như do dự một lúc nữa, rồi câm lặng như một dã thú mà nó đang muốn tìm đến, nó tiến sâu mãi vào bóng đêm.