Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 2 - Ầm, Ầm, Ầm!
L
ũ khổng lồ sắp tới tìm chúng ta rồi ạ?” Bữa tối hôm đó Annabella hỏi. “Chúng sẽ lấy đi nhà cửa, lương thực và cả chúng con nữa ư?”
Bố và mẹ nhìn nhau qua cái bàn. Ban nãy, tôi nghe thấy hai người họ to tiếng. Bố nhắc đến bọn khổng lồ, còn mẹ dường như đã hét lên điều gì đó nghe loáng thoáng như ngu ngốc, vô lý và tào lao.
Mẹ mỉm cười yếu ớt với Annabella. “Không có khổng lồ nào đến đâu, con yêu. Là cơn bão đã cuốn hết chỗ bắp cải nhà cô Lettie đó. Thật chẳng may, nhưng chuyện đó chắc chắn không xảy ra với chúng ta đâu.”
“Đó không phải là sấm chớp,” tôi nói. “Thế còn những lời Jaber nói thì sao? Cách bọn khổng lồ đã lấy đi nhà cửa, công trình và toàn bộ làng mạc?”
“Con không được nghe lời Jaber,” mẹ đáp. “Đầu óc ông ta không bình thường.”
“Tại sao ạ?”, tôi hỏi. “Chỉ bởi vì ông ta có một cái chân gỗ sao? Chỉ bởi vì ông ta thích kể chuyện thôi sao? Điều đó không có nghĩa rằng người khổng lồ không có thật. Thế còn cụ tổ Jack? Và những tên khổng lồ cụ đã tiêu diệt thì sao?”
Mẹ nhìn bố. Bố thở dài. “Jack này, chúng ta không có cách nào biết được những câu chuyện đó có thật hay không, và sự thật là, bố chưa từng nhìn thấy tên khổng lồ nào. Chưa ai nhìn thấy cả. Chưa một sinh vật sống nào từng nhìn thấy chúng, vậy đó.”
“Nhưng chúng ta phải làm gì đó,” tôi nói. “Nếu bọn khổng lồ có thật, chúng ta có thể là những nạn nhân tiếp theo!”
“Con sẽ trốn,” Annabella nói vẻ cương quyết. “Con ẩn nấp rất cừ!”
“Không thể trốn thoát khỏi bọn khổng lồ được đâu,” tôi cảnh cáo nó. “Chúng nó có thể đánh hơi thấy mày từ cách xa hàng dặm.”
“Đủ rồi đấy, Jack,” mẹ nói.
“Chúng sẽ săn đuổi mày, tóm lấy mày ngay cạnh giường.”
Annabella ré lên và rúc xuống gầm bàn.
“Jack, mẹ bảo dừng lại!” Mẹ gằn lên.
“Trước hết bọn chúng sẽ gặm hết thịt mày, rồi nghiền vụn xương để nướng bánh. Một ổ bánh mì vàng ngooooon lành của Annabella Bánh Xươ...”
“Đủ rồi!” Bố nện thật mạnh xuống mặt bàn. Không gian trở nên im bặt. Bố tái nhợt và run rẩy, đôi bàn tay cuộn chặt thành hai nắm đấm. “Nói chuyện vậy là đủ.”
“Nhưng nếu khổng lồ...”
“Ăn món đậu đi,” bố nói qua hai hàm răng nghiến chặt.
Tôi có thể không phải là một cậu bé ngoan, nhưng tôi không ngốc. Tôi tọng vào một miếng đầy đậu. Tôi ăn thêm vài miếng nữa, nhét một ít vào túi áo để không phải ăn hết tất cả chỗ đậu.
Annabella lồm cồm bò ra từ dưới gầm bàn. Chúng tôi dùng bữa trong một bầu không khí im lặng lạnh lùng suốt nhiều phút liền, cho đến khi bố phá vỡ nó bằng tin đêm nay ông sẽ ngủ ở chuồng bò.
“Trắng Sữa sẽ sinh bê con đêm nay.”
Mẹ gật đầu. “Tốt. Ít nhất chúng ta sẽ có sữa qua suốt mùa đông.”
“Và sang xuân con bê non sẽ bán được giá,” bố nói tiếp. “Có thể chúng ta còn được thêm chút đỉnh ấy chứ.”
“Thêm được chút nào hay chút ấy,” mẹ tán thành.
Tôi cố gắng bóp nát một hạt đậu giữa hai ngón tay, nhưng nó trượt ra và bật thẳng vào giữa trán Annabella. Nó thét lên như thể đó không phải là một hạt đậu mà là một hòn cuội vậy.
“Jack!” Mẹ rít lên.
“Đó chỉ là một tai nạn thôi mà!”
“Anh ấy ném nó vào đầu con!” Annabella lu loa.
“Có đau tí nào đâu, đồ em bé lớn xác!”
“Jack, đi ngủ ngay.” Bố đứng dậy và trỏ tay vào cái thang bắc lên căn gác xép của tôi.
Có một điều tôi không thể hiểu nổi, đó là tại sao những lần tôi gặp rắc rối vì sai lầm cũng nhiều ngang ngửa với những lần tôi gặp rắc rối do hư đốn. Tôi thậm chí còn gặp rắc rối cả với những việc mình không thể kiểm soát, như bọn khổng lồ chẳng hạn. Tôi đá văng cái ghế bên dưới mình, và giật mạnh bím tóc của Annabella. Con bé rống lên, nhưng ít nhất thì giờ nó đã có một lý do.
“Henry, anh làm gì đi chứ!” Mẹ kêu lên.
Bố cố gắng chộp lấy tôi, nhưng tôi trườn khỏi tay ông và lao ra ngoài cửa.
“Đúng là một thằng nhãi càn quấy,” tôi nghe tiếng mẹ nói.
Tôi chạy qua chuồng bò và trèo lên cây sồi cổ thụ ở rìa cánh đồng nhà chúng tôi. Có một cái ao bên dưới, và từ trên cây nhìn xuống trông nó giống như một dấu chân khổng lồ, với cái gót tròn ở một bên và cái mũi nhọn của một chiếc ủng ở bên kia. Chúng tôi gọi nó là ao Bàn Chân Khổng Lồ. Bố từng kể tôi nghe rằng nó được tạo ra bởi tên khổng lồ đầu tiên xâm phạm đất đai của chúng tôi. Bố còn kể y đã ăn sống nuốt tươi nguyên một đàn gia súc, vì vậy cụ tổ Jack phải đánh lừa y bằng cách dụ y chui xuống một cái hào, và nện vào đầu y bằng một cây búa. Đó là một trong những câu chuyện tôi yêu thích nhất, và tôi tin rằng nó là sự thật. Tôi tin vào tất cả các câu chuyện.
Tôi luôn nghĩ rằng bố cũng tin chúng.
Có lần, bố đưa tôi tới bờ biển, nơi có những vách đá cao hàng trăm mét đầy những hang động.
“Sào huyệt của người khổng lồ, nếu bố từng nhìn thấy một tên,” bố nói. Cả chuyến đi tạo cảm giác giống như chúng tôi đang trong một cuộc săn người khổng lồ vậy. Chuyến đi săn chỉ có hai người - bố và tôi. Nó khiến tôi cảm thấy đặc biệt. Thậm chí là tuyệt vời.
Vì vậy khi bố nói rằng bọn khổng lồ chỉ là sản phẩm tưởng tượng, dường như ông đã xé nát một phần rất lớn trong tôi. Tôi là Jack. Tên của tôi được đặt tên theo cụ tổ bảy đời Jack - người đã đánh bại gã khổng lồ kia mà. Nếu người khổng lồ không có thực, thì việc mang cái tên Jack còn gì là vĩ đại nữa?
Bố đi tới chuồng bò lo cho Trắng Sữa, còn mẹ bước ra ngoài cửa và cất tiếng gọi tôi, nhưng tôi phớt lờ bà. Cuối cùng mẹ bỏ cuộc và trở vào nhà. Tôi rút súng cao su ra rèn luyện nhắm mục tiêu. Tôi bắn mấy hạt đậu từ bữa tối thẳng lên trên trời, hạt sau lại cao hơn hạt trước một chút. Một hai lần gì đó, tôi cứ ngỡ chúng sẽ kẹt lại giữa những đám mây, nhưng rồi tất cả đều rơi xuống. Chúng nằm lăn lóc trên mặt đất, và rất có thể sẽ mọc lên thành những cây đậu mà mẹ bắt tôi phải ăn. Tôi ngừng tay và dựa vào thân cây, đu đưa đôi chân cho đến khi mí mắt trở nên nặng trĩu.
o O o
Ầm.
Tôi giật mình tỉnh giấc và suýt thì ngã nhào khỏi cái cây. Chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ? Tôi đoán rằng mình đã ngủ gật trên cành cây. Có lẽ đó không phải chiếc giường an toàn nhất.
Trời lúc này đã tối mịt. Một mảnh trăng mờ ảo chiếu sáng đằng sau những đám mây. Trên nhà đã tắt đèn, chỉ còn sót lại duy nhất đốm sáng le lói của chiếc đèn lồng dưới chuồng gia súc.
BòooOOOOoooo!
Trắng Sữa hẳn là đang sinh con. Có lẽ đó chính là điều đã đánh thức tôi.
Ầm.
Một cơn rung chấn truyền qua thân cây và lan đến tận xương tủy tôi. Tôi ngước nhìn lên. Những đám mây cuộn xoáy, bầu trời sôi ùng ục như một cái dạ dày đói ngấu. Một ánh sáng nhá lên. Chớp. Sấm.
Trời bắt đầu đổ mưa, ban đầu chỉ vài hạt lác đác, sau đó bắt đầu nhanh dần. Mau hơn. Nặng hơn. Nó rớt vào da tôi đau rát. Tôi giơ tay lên và nhìn thấy những mẩu vụn tối màu. Là đất.
Đất dội xuống thành từng luồng, giống như có ai đó đang ném nó xuống đầu chúng tôi, giống cách mẹ vẫn thường vãi thóc cho gà ăn. Đất trút xuống chuồng bò và ngôi nhà. Bên trong nhà, âm thanh có lẽ nghe như một cơn mưa nặng hạt, nhưng ngoài này thì đầu tóc, mắt mũi tôi dính đầy đất cát.
Một cơn mưa đất.
Những đám mây phình ra rồi co rúm lại tựa hồ có thứ gì đó đang cố thoát ra. Hoặc chui vào.
Ầm! RẮC!
Bầu trời nứt toác như một chiếc túi vải. Ánh sáng tuôn xuống qua lỗ hổng, một sợi dây thừng dài và mảnh thòng xuống mặt đất. Có cái gì đó cũng theo xuống. Một bàn chân. Thế rồi tới hai bàn chân, hai cẳng chân, hai cánh tay, và một cái đầu. Bóng đen của một sinh vật bắt đầu từ trên trời trèo xuống qua sợi dây thừng. Cái bóng tiến xuống mỗi lúc một gần, mỗi lúc một to, cho đến khi nó lướt qua các ngọn cây và rồi...
ẦM!
Một tên khổng lồ hạ cánh thẳng xuống giữa ruộng lúa mì nhà tôi.
Gã cao gấp đôi cây sồi, và to ngang với một kho chứa cỏ. Đôi cánh tay và cẳng chân gã lừng lững như những thân cây, đôi bàn chân to như hai chiếc xe bò. Vắt trên vai gã là một cái bị rỗng.
Tôi bám chặt vào mấy cành cây bằng tứ chi run như dẽ.
Rắc!
Với một ánh chớp nháng, bầu trời lại nứt toác ra lần nữa. Thêm một cơn mưa đất trút xuống, và tên khổng lồ thứ hai xuất hiện. Gã tuột xuống theo sợi dây thừng và...
ẦM!
...đáp xuống bên cạnh tên khổng lồ đầu tiên. Gã này có nhiều bị hơn, cùng với một mớ sọt lủng lẳng vắt qua vai.
Tên khổng lồ thứ nhất nhìn quanh và đánh hơi. Gã quỳ xuống và vốc một đống lúa bằng một bàn tay. Gã ngửi ngửi nó rồi nhồi vào trong bị. Gã vốc hết đống này đến đống khác, cho đến khi khoắng sạch lúa trên đồng. Cả một mùa hè lao động đã tiêu tan trong chưa đầy một phút. Lương thực cho cả một mùa đông dài.
Tên khổng lồ thứ hai dường như không hứng thú với quang cảnh xung quanh. Gã cứ chỉ đứng đó cho tới khi...
BòooooOOOOoooo!
Baaaaaaa!
Ầm, ầm, ầm!
...gã nện bước thình thình sang đồng cỏ bên cạnh, nơi có rất nhiều bò và cừu đang đứng.
Gã nhặt một con bò. Con bò rống lên và ngọ nguậy bốn cẳng nom như một con bọ. Tên khổng lồ nhét nó vào trong một cái sọt. Rồi gã bốc một nắm đầy cừu, sau đó bốc lần lượt từng con bò như thể một đàn chuột và mèo con nhỏ xíu. Chúng bị tống hết vào đám sọt, kêu be be và bò bò ầm ĩ.
Cục, cục, cục, cục tác!
Lũ gà mái cục tác điên cuồng. Tên khổng lồ thứ hai bước về phía chúng và lôi bật cái chuồng gà lên khỏi mặt đất. Gã hé nhìn vào bên trong bằng một mắt. Gã lầm bẩm rồi nhồi cả cái chuồng vào trong bị.
Tên khổng lồ thứ nhất giờ đã thanh toán đến phần còn lại của trang trại. Gã nhổ bật cây cối khỏi mặt đất như những củ cà rốt. Gã hít hít chúng, bẻ vài nhánh cây, hoặc là nhét chúng vào trong bị hoặc là quẳng sang một bên. Tôi nín thở khi gã tiến lại gần hơn. Liệu tôi có nên trèo xuống để đối mặt với hiểm họa bị giẫm bẹp? Hay ngồi nguyên trên cây với nguy cơ bị kéo bật rễ lên khỏi mặt đất cùng với nó?
Tên khổng lồ lôi lên một cái cây nữa, không quá xa chỗ tôi. Gã lại hít hửi nó và vứt đi, rồi quay lưng bước vào trong làng. Tôi có thể nhìn thấy hình dáng gã lom khom cúi xuống vặt trụi mọi thứ trên mặt đất dọc đường đi và tống vào bị. Giống hệt một cơn lốc xoáy có đầy đủ tay, chân. Ít nhất thì cơn lốc ấy cũng đang di chuyển ra xa khỏi tôi.
Ầm!
Cái cây rung lên bần bật như thể có một ngọn cuồng phong đang quét qua bên trên tôi, có điều trời lúc này không hề có gió. Là tên khổng lồ còn lại! Nãy giờ tôi không chú ý đến gã. Gã nắm chặt bàn tay quanh thân cây, còn một bàn chân thì giẫm xuống ngay bên cạnh Ao Bàn Chân Khổng Lồ - có kích thước và hình dáng tương đương nhau.
Rắc!
Tên khổng lồ giật tung cây sồi khỏi mặt đất chỉ bằng một tay. Tôi bám lủng lẳng trên cành, bay vút lên cao, cao, cao mãi trong không khí. Chẳng mấy chốc mà tôi đã ở ngang tầm khuôn mặt gã. Những cái răng có kích thước ngang ngửa mấy cái đĩa ăn tối bập xuống cách đầu tôi chỉ vài phân. Tên khổng lồ nhai rau ráu gỗ và lá cây. Gã phun chúng khỏi miệng, rồi quăng cái cây đi. Tôi bay theo nó, vẫn bám dính vào mấy cành nhánh khi cái cây lao thẳng xuống mái nhà chúng tôi, cắm xuyên vào hông nhà. Tôi va đầu vào thứ gì đó, bị cành cây cào xây xước khắp mình mẩy. Tiếng ai đó thét lên, ngay bên trong nhà.
Mẹ và Annabella. Tôi nhấc mình khỏi đám cành, cố tảng lờ cơn đau nhức nhối trên đầu. Họ có bị thương không? Cái cây có nghiền nát họ không?
Tên khổng lồ bước thình thịch về phía căn nhà. Rõ ràng những tiếng kêu la đã cảnh báo gã về một bữa ăn ngon lành.
BòoooOOOOoooo!
Tên khổng lồ đứng sững lại bên cạnh chuồng bò, tìm kiếm con bò mà gã đã bỏ sót. Gã quỳ xuống trên tứ chi, vừa bò lồm cồm xung quanh vừa ngửi ngửi. Trái tim tôi đập thình thình. Bàn tay tôi túa mồ hôi lạnh.
Tên khổng lồ xé toang nóc chuồng bò. Những thanh ván kêu răng rắc và bắn tung tóe về mọi hướng.
BòoooOOOOoooo!
Tôi phải đánh lạc hướng gã. Tôi phải đưa gã đi xa khỏi bố. Tôi lục lọi trong túi, lôi ra cây súng cao su và một hạt đậu xanh từ bữa tối. Đó là tất cả những gì tôi có. Tôi xoay hạt đậu vòng vòng và thả tay... Hạt đậu bắn trúng vào tai tên khổng lồ. Gã không hề di chuyển. Nó không đủ lớn để làm kinh động đến gã.
BòoooOOOOoooo!
Tên khổng lồ sục sạo cái chuồng như thể đang tìm kiếm những sinh vật bò lổm ngổm bên dưới một gốc cây. Một nụ cười nở toác trên khuôn mặt gã. Gã thò tay vào bên trong và lôi ra con bê mới sinh. Nó rên rỉ một cách đáng thương. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Thứ gì đó đang bám dính lủng lẳng vào con bê. Thêm một đôi chân nữa thõng xuống nơi giữa thân nó. Bố cũng đang bị kéo lên theo cùng con bê, quá cao để có thể buông tay.
Không. Không thể là bố được.
Tôi trèo xuống khỏi cái cây nhanh hết mức có thể. “Bố!” Tôi thét lên. “Bố ơi!”
“Jack!” Bố vừa tìm tôi, vừa cố bám vào con bê. Bố không thể nhìn thấy tôi. “Hãy chăm sóc mẹ và em con, Jack à!” Chỉ mới nói đến đó, tên khổng lồ đã nhét bố vào trong túi.
“Bố! Bố ơi! Này, khổng lồ! Đưa cả ta đi nữa! Đó là bố ta! Đưa cả ta đi nữa!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Tên khổng lồ không thể nghe thấy tôi giữa tiếng bước chân ầm ĩ của chính gã. Tên khổng lồ kia giờ đã quay trở lại, cái bị của gã gồ lên những cạnh sắc của mấy cái sọt. Cả hai tên quay lại chỗ dây thừng.
Tôi tìm một hòn đá đủ to để có thể đả thương một tên khổng lồ, và quay tít nó với cây súng cao su của tôi, nhưng giờ bọn khổng lồ đã cách quá xa. Quá cao. Chúng mỗi lúc một nhỏ dần cho đến khi mất hút giữa những đám mây, cùng bố tôi bị giam trong một cái túi vĩ đại. Một ánh sáng lóe, một cơn mưa đất đá, và rồi...
ẦM!
Ầm.
Ầm.