Số lần đọc/download: 1581 / 24
Cập nhật: 2015-12-05 23:18:05 +0700
Chương 2
D
ọc đường cô vừa tươi cười bắt chuyện vừa đi thẳng đến văn phòng phó tổng giám đốc ở cuối hành lang. Đứng trước cửa trầm ngâm một lúc, cô mới đưa tay gõ.
Quả nhiên nghe được một giọng nói lạnh tanh không chút tình cảm cất lên: "Mời vào."
Cô đẩy cửa bước vào, Ngôn Thiếu Lệ đang ngồi tại vị trí của Ngôn Thiếu Tử, mặt không lộ chút cảm xúc. Trần Tây Lan đứng trước bàn làm việc, khép nép hệt như một cô vợ trẻ bị hàm oan. Khóe môi Lạc Mỹ bất giác cong lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười đặc trưng của mình, cất tiếng chào: "Chủ tịch!"
Tuy nhiên, gương mặt như tượng điêu khắc của Ngôn Thiếu Lệ lại chẳng chứa đựng chút cảm xúc nào. Gã mở miệng, giọng điệu có vẻ không hài lòng: "Quan tiểu thư, sao cô có thể để cho hai chiếc chìa khóa của két bảo hiểm không có ở công ty cùng lúc vậy hả?"
Quan Lạc Mỹ áy náy mỉm cười: "Xin lỗi, tôi chỉ định nghỉ bệnh một hôm rồi đi làm, nào ngờ bệnh kéo dài đến vài ngày nên phải nán lại."
Ngôn Thiếu Lệ gắt: "Tìm hồ sơ dự án Trữ Hữu Sơn ra đây cho tôi."
Lạc Mỹ theo lời đi mở két bảo hiểm, mang hồ sơ đến.
Ngôn Thiếu Lệ cầm lấy, sau đó bảo: "Cô theo tôi đi đến khách sạn một chuyến, tham gia buổi thảo luận với khách hàng." Nói xong gã đứng lên đi ra ngoài. Lạc Mỹ theo sau, ngoan ngoãn leo lên xe, đến khi Ngôn Thiếu Lệ hạ vách cách âm xuống, gã mới bảo: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Tôi biết." Đầu của cô lại ngầm đau nhói: "Hồ sơ dự án của Trữ Hữu Sơn đâu cần phải đích thân ngài chủ tịch đến lấy, ông nhất định là có chuyện muốn nói với tôi."
Trên mặt gã rốt cuộc cũng có chút biểu cảm, thấp thoáng như đang khen ngợi cô. Gã nói: "Chú Tư vẫn hay khen ngợi cô quả nhiên không khoe khoang." Ngữ điệu vừa thay đổi, sắc mặt lại một lần nữa trở về vẻ lạnh lùng: "Nếu cô là người hiểu chuyện, đương nhiên sẽ biết, tôi luôn phản đối nó cưới em gái cô, có điều nó lại không nghe lời, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Lạc Y vừa vào cửa nhà họ Ngôn thì mọi ngôn ngữ hành vi, nhất cử nhất động, nếu có bất cứ chỗ nào không thận trọng, tôi hy vọng cô có thể ở bên cạnh mà chỉ bảo cho nó. Bằng không, để tôi ra tay nhắc nhở thì không hay ho gì đâu."
Lạc Mỹ cúi đầu không nói lời nào.
Lặng im một hồi lâu, Ngôn Thiếu Lệ mới hỏi: "Cô đang ở đâu? Tôi có thể đưa cô về."
Thanh âm Lạc Mỹ có phần gượng gạo: "Không cần đâu, cho tôi xuống xe tại đây là được." Sau khi xuống xe, cuối cùng cô cũng nổi giận bước dọc theo con phố mờ mịt, cõi lòng tràn ngập một thứ cảm giác thống khổ và cô độc. Nơi đây là khu thương nghiệp phồn hoa, hoàng hôn mưa giăng rải rắc, tủ kính của những quầy hàng hai bên đường đã sớm sáng đèn, lấp lánh rực rỡ đủ loại hàng hóa. Những tấm kính trong suốt phản chiếu ánh đèn xe lưu động trên đường, phía sau là vô vàn tiếng phương tiện giao thông gầm rít lướt qua, hệt như một dòng sông chảy mãi không ngừng. Cô bất giác cảm thấy mỏi mệt, cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô chẳng thiết gọi taxi, cứ chầm chậm mà đi, mãi đến khi trời tối mịt mới về đến nhà. Cha cô đã làm xong cơm canh và đang chờ đợi cô, ông hỏi: "Thân con mang bệnh, sao còn chạy ra ngoài? Cả ô cũng không mang theo, con xem đầu tóc đều ướt hết cả rồi này." Ông vừa nói vừa đi lấy khăn khô mang đến cho cô.
"Công ty có việc gấp ba à." Cô cởi áo ngoài đã bị nước mưa thấm ướt đẫm ra. "Hơn nữa, hầu như con đã khỏe hẳn rồi, ngày mai con định trả phép đi làm lại."
"Đừng có chủ quan như vậy." Quan Phong nói với con gái, "Có bệnh thì phải trị, hơn nữa công ty cũng không phải chỉ có mình con."
Lạc Mỹ chậm rãi dùng khăn khô lau đầu tóc. "Em gái và Ngôn tiên sinh đã đi hưởng tuần trăng mật, để lại một núi công việc, dẫu sao con cũng không thể bỏ mặc được."
Quan Phong nói: "Khổ như vậy thì thôi đừng làm nữa, công ty các con không ngừng đặt điều nói xấu, tình hình hiện nay thôi thì mình biết thời biết thế mà từ chức đi, đỡ cho người ta phải lời ra tiếng vào, cho rằng con đang lợi dụng quan hệ thông gia."
Lạc Mỹ thả khăn xuống, đi rửa tay rồi đến ăn cơm. Cô ngừng lại, ngẫm nghĩ rồi phân trần: " Sao con lại không từng nghĩ đến chuyện từ chức chứ, nhưng mà suốt bao năm qua, từ một con bé thư ký tạp vụ nhỏ nhất phòng trở thành một viên thư ký trưởng, bản thân con đã phải vất vả phấn đấu rất nhiều, trong lòng con luôn cảm thấy có chút gì đó không cam tâm."
Quan Phong bảo: "Bằng vào kinh nghiệm và học vấn của con, đến nơi nào mà không tìm được công việc tốt chứ? Nhà họ Ngôn đông người phức tạp, từ bỏ vẫn tốt hơn con à."
Lạc Mỹ không nói lời nào, vẫn cúi đầu như trước, đôi đũa trong tay chỉ gắp lấy hai hạt cơm rồi từ từ lùa vào miệng, dáng vẻ có chút thẫn thờ. Quan Phong thấy thần tình cô như vậy thì không tiện nói gì thêm, cũng không đề cập đến chuyện ấy nữa.
Ngày hôm sau cô trả phép đi làm. Việc Ngôn Thiếu Tử nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mật vốn đã để lại không ít công chuyện cho phòng tư quản, cô lại bệnh suốt mấy ngày thế nên công việc giờ đây càng tồn đọng thêm, cô vừa đến công ty thì bao nhiêu cuộc điện thoại, trình đơn, thảo luận, hội nghị lập tức ùn ùn kéo đến... Bộn bề đến mức người cô hệt như bánh răng của đồng hồ, phải xoay nhanh đến chóng mặt.
Đến giờ cơm trưa, cuối cùng cô cũng không chịu được cơn nhức đầu đang càng lúc càng nổi lên dữ dội bèn lẻn xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc giảm đau, sau khi uống vào một viên cô mới trở lại văn phòng tiếp tục đối mặt với màn hình vi tính, mọi việc đều vô cùng khẩn cấp mà điện thoại thì cứ không biết điều réo vang. Cô với tay ra đón lấy điện thoại: "Quan Lạc Mỹ phòng tư quản xin nghe?"
Trong ống nghe là một giọng nói nhẹ nhàng theo kiểu văn phòng: "Đây là phòng thư ký riêng của chủ tịch. Cô Quan à, trợ lý Phương dặn tôi nhắc nhở cô, chuyến bay của ngài Phó Bồi sẽ đáp vào lúc 3:40, xin cô đừng quên ra sân bay tiếp đón."
Đầu cô đau như muốn vỡ toạc ra! Trời ạ, sao thuốc giảm đau còn chưa phát huy công dụng cơ chứ? Cô nhận lời xong, đến khi gác điện thoại mới bình tâm ngẫm nghĩ lại: Phó Bồi là ai mới được? Nghĩ cả buổi trời cũng không ra, lật xem sổ ghi chép khách hàng cũng không có, cuối cùng cô đành phải đi hỏi Trần Tây Lan.
Trần Tây Lan tra xét sổ ghi chép khách hàng của công ty xong mới nói cho cô biết: "Ngài Phó Bồi là một chuyên gia giải quyết khủng hoảng nổi tiếng, công ty hình như mời ông ấy đến để xử lý một vụ tố tụng về đồ án thiết kế."
Lạc Mỹ ấn lấy huyệt thái dương đang đập thình thịch của mình, nhịn đau hỏi: "Vụ tố tụng đồ án ấy phải cần đến chuyên gia giải quyết khủng hoảng sao?" Nếu đồ án ấy thật sự có sai sót thì mình phải nắm rõ tình hình mới phải, nhưng vì sao cô lại không hề nghe thấy bất cứ thông tin nào?
Trần Tây Lan lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết sự việc, Lạc Mỹ ra hiệu cho cô ta lui ra ngoài. Chế độ nhân sự của tổng công ty đang tiến hành đổi mới. Các phòng kế hoạch, tư quản, địa sản tạm thời đều do Ngôn Thiếu Tử phụ trách, hoạt động quản lý hành chính tương đối hỗn loạn. Tuy nhiên đó là việc của cấp trên, cô tuy là viên chức cao cấp nhưng cũng không cách nào hỏi đến được.
Phi trường vẫn huyên náo và ồn ã như thường lệ, một người đàn ông có vẻ ngoài nhã nhặn bước về phía cô dò hỏi: "Cô Quan phải không?"
Lạc Mỹ cười: "Chào Phó tiên sinh, xe đang đợi ngài ở bên ngoài."
Lạc Mỹ theo sát ông ta một bên, cô cũng chẳng hiểu vì sao Ngôn Thiếu Lệ lại mời Phó Bồi đến công ty. Tiệc tẩy trần được sắp xếp chiêu đãi tại một nhà hàng đẹp đẽ và trang trọng. Ngôn Thiếu Lệ có lẽ vì tâm tình vui vẻ, liên tục kính rượu với Phó Bồi, tàn tiệc lại mời Phó Bồi đi hát karaoke, vui chơi đến tận nửa đêm mới phái xe tiễn Phó Bồi trở về khách sạn.
Vì ra ngoài cùng sếp nên Lạc Mỹ không phải tự mình lái xe. Xe của Ngôn Thiếu Lệ là chiếc Mercedes Benz loại thân dài của cơ quan, chạy vừa nhẹ vừa êm. Cô cúi đầu, nhìn tia sáng dìu dịu từ đèn trần trên mui soi lên bàn tay run rẩy của mình, đột nhiên cô nghĩ, ngón tay trắng noãn kia nếu một ngày nào đó đeo nhẫn vào liệu cô có quen hay không?
Bất chợt, một bàn tay to lớn áp lên tay cô. Cô giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp hơi thở vừa nóng vừa nồng nặc mùi rượu của Ngôn Thiếu Lệ đang phả lên mặt mình.
"Lạc Mỹ!" Gã khào khào cất tiếng, giọng nói pha lẫn vẻ mê hoặc, "Tối hôm nay cô ở lại với tôi nhé?"
Lạc Mỹ không sao tưởng tượng ra được ông chủ lạnh lùng của cô trong lúc không tỉnh táo lại đột ngột cư xử như vậy, thoáng chốc ruột gan đều rối bời, nói năng lộn xộn: "Chủ tịch, vợ của ông rất quyến rũ đó."
"Hừ, dẹp cô ta đi!" Ngôn Thiếu Lệ đã say khướt đến mấy phần, ăn nói không còn tỉnh táo. "Tôi biết cô sẽ không đi đâu, bởi vì cô và chú Tư..." Gã đột nhiên hỏi: "Chú Tư cho cô bao nhiêu tiền? Tôi có thể trả gấp đôi."
Máu huyết toàn thân Lạc Mỹ phút chốc dồn cả lên đầu, mặt cô đỏ gay, kéo tấm cách âm lên, cô hét: "Ngừng xe!"
Người lái xe chẳng biết xảy ra chuyện gì, theo ý thức đạp gấp phanh lại. Lạc Mỹ gần như lao xuống khỏi xe, mưa to như trút nước, còn cô thì hối hả băng nhanh trong mưa, từng giọt nước lạnh căm không ngừng chảy xuống gương mặt cô.
Chỉ là nước mưa thôi mà! Lăn lộn thương trường đã nhiều năm, cô sớm đã luyện cho mình một tấm thân cứng cỏi. Rơi lệ ư? Việc ngốc nghếch ấy chỉ có mấy cô bé ngây thơ mới có thể làm thôi.
Hôm sau, cô cố tình ở nhà ngủ cả ngày. Thứ nhất, vì trúng mưa, bệnh cảm của cô vừa thuyên giảm lại tái phát. Thứ hai, vì công ty có quy định, những ai vô cớ bỏ bê công việc ba ngày sẽ bị tự động cho thôi việc. Cô đã hiểu rõ, sau sự việc hôm qua, cô không thể tiếp tục chờ đợi tại xí nghiệp Thường Hân nữa. Không nói đâu xa, Ngôn Thiếu Lệ thông minh lợi hại, chắc chắn sẽ không để cho "mũi kim" như cô châm vào lưng mình. Cô tốt hơn là tự chủ động từ chức để ra đi còn được ngẩng cao đầu.
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, cô cảm thấy tinh thần khá hơn đôi chút bèn ra ngoài phòng khách xem tivi cùng Quan Phong. Tivi đang phát bản tin về kinh tế tài chính, lợi nhuận trung kỳ của xí nghiệp quan hệ Thường Hân được công bố rất cao dẫn đến giá cổ phiếu tăng vọt. Sau đó là những tin tức xã hội không quan trọng khác, tổng giám đốc của công ty BSP mới đây đã đến chùa Kim Thánh để chủ trì việc khai quang đại lễ, công ty này vừa quyên góp hơn một triệu USD để phục hồi lại tượng vàng Phật Tổ tại chùa Kim Thánh.
Quan Phong thắc mắc: "Người Mỹ cũng tin vào Phật ư?"
Quan Lạc Mỹ biết được vài chuyện nội tình bên trong liền đáp: "Nghe nói tổng giám đốc của BSP là một Hoa kiều đã rời khỏi Trung Quốc từ nhỏ, sau này thành công trên đất Mỹ, đại khái như vậy nên ông ta mới tin vào luật nhân quả báo ứng."
Đang nói chuyện thì chuông cửa reo vang, Quan Phong bước đến mở cửa, hóa ra là Trần Tây Lan. Cô vừa thấy Quan Lạc Mỹ liền bảo: "Sếp đến rồi, đang chờ cậu ở dưới lầu."
Quan Lạc Mỹ giật mình hỏi: "Ngài chủ tịch à?"
Trần Tây Lan gật đầu: "Ông ta bảo mình dẫn đến, giờ đang ở trong xe bên dưới đấy."
Quan Lạc Mỹ sau một thoáng suy nghĩ liền nói: "Bồ đi nói với ông ta, làm phiền ông ta đích thân đến đây khiến mình lo lắng lắm. Mình sẽ chuẩn bị đơn từ chức gởi đến công ty ngay."
Trần Tây Lan mặt mày trắng bệch: "Quan tiểu thư, bồ muốn từ chức à?"
Quan Lạc Mỹ thở dài: "Phải, làm phiền bồ nói một tiếng với chủ tịch."
"Nhưng mà..." Trần Tây Lan lắp bắp. "Tổng giám đốc nói, xa bồ một ngày anh ta không cách nào chịu được đâu."
"Tổng giám đốc đi hưởng tuần trăn mật rồi, chờ anh ta trở về công ty tự nhiên sẽ tìm được người thích hợp thay thế cho mình. Anh ta nói đùa như thế mà bồ cũng cho là thật à?" Lạc Mỹ bình thản nói. "Phiền bồ đi nói với chủ tịch giúp mình."
"Nhưng mà..." Trần Tây Lan lại định phản bác thì Quan Lạc Mỹ đã luôn mồm giục giã, xua cô ta ra khỏi cửa. Cửa vừa khép, cô cảm thấy một cơn mệt mỏi chẳng hiểu từ đâu ập tới khiến cô phải tựa người vào cửa nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra đã thấy Quan Phong đang lo lắng nhìn mình, cô đành cười trừ gọi: "Ba!"
Quan Phong hỏi: "Không việc gì đấy chứ?"
Cô đáp: "Con không sao mà, ba yên tâm đi."
Hôm sau mới sáu giờ cô đã thức dậy, vì thường ngày phải vội vã đi làm nên khi tỉnh giấc rồi muốn ngủ lại cũng không được, cô đành quyết định đứng dậy. Quan Phong đang nấu cháo trong bếp, thấy cô liền bảo: "Điểm tâm đã xong rồi đấy, con ngồi vào bàn ăn trước đi."
Cô bước đến phòng khách rồi ngồi xuống, mở TV lên. Chương trình "Chào buổi sáng, thành phố!" chưa kết thúc mà vẫn đang lải nhải về cách làm một loại bánh hoa cúc. Cô trước nay chưa hề có kinh nghiệm dậy sớm xem TV, nhìn đầu bếp cầm dao tỉa hoa, trái lại cũng có cảm giác thích thú. Không lâu sau, báo sáng được giao đến. Cô bước qua nhận lấy, theo thói quen liếc nhìn trang tin kinh tế, đầu đề vẫn là “Hoạt động tín dụng trong thành phố suy giảm”. Đầu mục xã hội là tin tức về việc phục hồi tượng vàng của công ty BSP, còn có một bức ảnh lớn chụp chân dung của vị tổng giám đốc người châu Á ấy nữa. Cô đang xem thì điện thoại reo vang.
"Tôi là Ngôn Thiếu Lệ, hiện giờ tôi đang ở dưới lầu nhà cô, cô có thể xuống đây được không?"
"Chủ tịch, đơn từ chức tôi đã fax cho phòng nhân sự rồi mà?"
"Tôi biết." Giọng Ngôn Thiếu Lệ vẫn lạnh lùng như cũ," Nhưng căn cứ theo quy định, trước khi cô chưa có văn bản phê duyệt của công ty thì vẫn là nhân viên của tôi, tôi yêu cầu cô xuống lầu gặp tôi."
Quan Lạc Mỹ thở dài: "Được rồi, tôi xuống ngay."
Cô vừa ra khỏi cửa nhà thì trông thấy chiếc Mercedes quen thuộc đang đậu bên kia đường. Cô băng qua phố, đi đến phía trước xe, tài xế mở cửa cho cô sau đó hạ tấm cách âm xuống.
Ngôn Thiếu Lệ nói: "Tôi xin lỗi cô."
Lạc Mỹ nuốt nước bọt bảo: "Không sao cả đâu."
"Nếu vậy, mong cô rút lại đơn từ chức." Gã lôi bức fax của cô ra.
Cô khẽ lắc đầu.
"Cô vẫn còn để bụng ư?" Giọng điệu của gã thoáng vẻ thất vọng: "Tôi không muốn vì một lần say xỉn thất lễ mà đánh mất đi nhân tài trụ cột."
Lạc Mỹ mỉm cười: "Trong xí nghiệp quan hệ Thường Hân, người giống tôi có thể nói là xếp hàng đầy từ đường Vĩnh Bình Nam đến tận khu Bình Sơn, tôi có đáng gì đâu chứ."
Ngôn Thiếu Lệ hỏi: "Vậy là tôi không giữ được cô rồi?"
Lạc Mỹ mỉm cười.
Ngôn Thiểu Lệ thở dài: "Thôi được!" Gã lấy bút ra ký lên tờ đơn từ chức, sau đó quay mặt sang bảo: "Hy vọng như vậy có thể khiến cô tha thứ cho sự thất lễ của tôi."
Lạc Mỹ nói: "Ông Ngôn quá lời rồi, tôi chỉ vì lý do cá nhân nên mới xin nghỉ việc thôi."
Ngôn Thiếu Lệ trầm lặng không nói gì, nhìn cô bước ra khỏi xe.
Lạc Mỹ trở vào nhà, trông thấy chén đũa đã dọn xong cả. Quan Phong đang múc cháo, trông thấy cô quay về liền hỏi: "Con đi đâu đấy?"
Lạc Mỹ giơ chai tương trong tay lên: "Con sang phố đối diện mua nước tương ạ."
Hai cha con cùng ngồi xuống ăn cháo, cô nói: "Con nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, ít hôm nữa sẽ đi tìm địa điểm, tự mình mở một cửa hiệu nhỏ. Mấy năm nay con cũng tích cóp được chút tiền, nghĩ lại thôi thì tự thân kinh doanh vẫn hơn. Ba, ba thấy thế nào?"
Quan Phong nói: "Việc này đừng vội, con ra ngoài dạo chơi đi. Trước kia thì dốc lòng đọc sách, sau này lại hùng hục làm việc, theo ba thấy thì con nên nghỉ ngơi vài ngày trước đã."
"Trời mưa rả rích thế này có nơi nào mà đi chơi được chứ." Lạc Mỹ cúi đầu ăn cháo: "Con xuống phố đi quanh quẩn, nhân tiện tìm mặt tiền cho cửa hàng luôn."
Quan Phong nhắc: "Vậy con cẩn thận, đừng để dính mưa, bệnh cảm mạo còn chưa khỏi hẳn đấy."
Lạc Mỹ hứa ậm ừ, sau khi ăn xong điểm tâm liền khoác áo mưa ra ngoài. Cô thong thả dạo bước, vô tình lại đi về hướng công ty, thế là cứ thẳng đường đi về phía tòa cao ốc Ngưỡng Chỉ ấy. Cô hiếm khi tản bộ trên con đường này, lúc này dạo bước cũng cảm thấy thú vị, có điều đến khi trông thấy ký hiệu màu bạc trên tòa lầu cao nhất của cao ốc thì chân cẳng cô đều đã tê dại cả.
Phía trước cao ốc Ngưỡng Chỉ có một quảng trường sạch sẽ, không gian rất rộng, là một mảng "xanh biếc" nổi bật nhất trong cả khu thương nghiệp này. Lạc Mỹ đi vào quảng trường, ngồi xuống một phiến ghế đá xoa bóp mắt cá chân. Nhìn lên tòa cao ốc Ngưỡng Chỉ được bao kín bằng những tấm thủy tinh mà cảm thấy buồn cười. Mấy ngày trước đây mình còn ngồi bên trong tòa cao ốc ấy, làm một kẻ răm rắp tuân theo quy củ, hôm nay lại có thể ngồi nhàn rỗi nơi đây mà xoa chân bóp tay, xem như cũng là một kẻ may mắn. Từ nay về sau, mình đã có thể rời xa chiến trường, rời xa tranh đấu, rút khỏi thế gian mà sống cuộc đời tiêu diêu tự tại.
Cơn tê dại nơi mắt cá dần dần dịu đi, cô đứng lên xuyên qua quảng trường, đi sang khu vực của một công ty bách hóa náo nhiệt khác, đảo một vòng chẳng mua thứ gì lại trở ra. Mưa vừa ngừng hạt, trên đường đang tắc nghẽn, xe cộ xếp thành một hàng dài rồng rắn. Cô cởi áo mưa, cảm thấy bước chân nhẹ nhàng hơn, dễ dàng đi dọc theo rìa phố, chẳng thèm bận tâm đến những lời ca cẩm đang vang dậy khắp con đường. Đi đến một đoạn xa lạ nào đó, bắt gặp tờ giấy có nội dung "Cho thuê cửa hàng", cô thong thả ghé vào xem. Ví trí của cửa hàng này cũng khá tốt, diện tích cũng không lớn, thế nên cô hỏi thăm về giá cả.
Vốn có "miệng lưỡi" số một số hai trong công ty Thường Hân nên mọi việc đàm phán, giao tiếp cô đã quá lão luyện, lúc này mang bản lãnh ấy ra để nói chuyện tiền thuê với chủ nhà thật giống như giết gà bằng dao mổ bò, lẽ nào không thành công cho được? Cả buổi sáng nhàn rỗi cứ thế mà trao đổi, hai bên sau đó cũng thống nhất về tiền đặt cọc, lập tức ký ngay hợp đồng.
Trở về nhà, cô tức thì giở ngay danh bạ điện thoại để liên lạc với các mối buôn sỉ, bận rộn đặt hàng chọn hoa đến bở hơi tai. Quan Phong thấy cô như thế cũng chẳng nói năng gì, vẫn ung dung giúp cô gọi điện thoại. Mặt tiền cửa hiệu còn phải sửa sang lại đôi chút. Lạc Mỹ nói: "Mở tiệm hoa là tâm nguyện của con ấp ủ nhiều năm rồi, vất vả lắm mới có cơ hội như vậy, đương nhiên con phải toàn tâm toàn ý mà làm."
Quan Phong hỏi: "Thế cửa hiệu gọi là gì? Xem con đó, vội vội vàng vàng mở tiệm, đến cả cái tên cho nó cũng chưa nghĩ ra nữa."
Lạc Mỹ ngẫm nghĩ: "Hay cứ gọi là tiệm hoa Lạc Mỹ đi, càng đơn giản càng tốt.”