Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: vân trầm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
nh Hào! Em mặc áo này có đẹp không?
Anh Thư hỏi đến lần thứ hai, Trần Hào mới giật mình, trả lời:
- À... đẹp.
Anh Thư phụng phịu:
- Anh trả lời như trả bài:
À đẹp? Bữa nay làm gì như người mất hồn vậy?
- À anh nghĩ... ngày mai có lẽ anh về quê thăm mộ mẹ.
- Sao khi không lại ngày mai? Ngày kia đi, em đi với anh.
- À... mà cô lẽ cũng không đi, anh chợt nghĩ thôi mà.
- Anh ba phải quá đi... giống như sắp làm chú rể nên căng thẳng vậy.
Trần Hào cười gượng đùa:
- Có thể!
Rồi anh vờ ngắm Anh Thư:
- Rất đẹp, em mặc kiểu áo này rất hợp.
- Lễ đính hôn nên em chọn hai áo, chừng nào đám cưới em chọn... mười áo.
- Trình diễn thời trang hả?
- Ừ!
Cả hai cùng cười nhìn nhau, đang cười Anh Thư kêu lên:
- Có hai người bạn của anh kìa...
- Ai?
Trần Hào nhìn ra cửa, anh bất ngờ khi nhận ra Hạnh Nhi. Cô đang đứng xem mẫu áo cưới trưng bày trong tủ, vẻ ngẩn ngơ.
Hiền đã đi một quãng mới nhìn lại vội đi ngược xuống. Hạnh Nhi mỉm cười:
- Áo đẹp quá... nhưng đi thôi, bao giờ thì những người nghèo như em mới mặc được áo này.
- Nếu em muốn cũng được vậy.
Hiền nói đầy ngụ ý nhưng cũng vừa lúc Trần Hào bước ra:
- Chào! Hai người cùng đi xem áo cưới à?
Hiền vui vẻ:
- Ủa... cậu ở đây à? Hạnh Nhi đi ngang qua khen áo cưới đẹp, cô ấy ao ước được mặc.
Trần Hào nhìn Hạnh Nhi:
- Em và anh Hiền cưới nhau, anh sẽ mừng bộ áo cưới này.
Hạnh Nhi nhăn mặt:
- Ai nói với anh, em và anh Hiền cưới nhau? Nói bậy!
Anh Thư ra đến nơi, cô thân mật:
- Hạnh Nhi mà mặc kiểu áo này nhất định sẽ đẹp. Em xem chị mặc áo này có hợp không?
Bất giác, Hạnh Nhi nghe tim mình đau nhói lên. Anh Thư xinh đẹp, sang trọng và quý phái nữa. Họ đang đi chọn áo cưới, họ sẽ là vợ chồng. Hạnh Nhi cắn nhẹ môi gật đầu:
- Xinh lắm! Chị sẽ là cô dâu xinh nhất!
Anh Thư cười:
- Em đúng là biết cách nói chuyện. Còn anh Hào khen chị như chiếu lệ vậy, em nói cho anh biết nghe anh Hào, một lời khen đẹp có thể làm cho em hạnh phúc. Em vào đây Nhi!
Anh Thư lôi Hạnh Nhi vào tiệm:
- Khi nào đám cưới, em làm dâu phụ cho chị nghen. Đừng ngại, tuy chị em mình mới biết, nhưng chị quý em, anh Hào cũng hay nhắc đến em.
Đôi môi Hạnh Nhi lại khẽ cắn lại... mất bình tĩnh:
- Anh Hào nhắc em?
- Ảnh nói hồi nhỏ em rất nghịch, anh Lâm Phong hay ăn hiếp ảnh, nhưng em luôn luôn bênh vực ảnh.
Một câu nói đau trong tim Hạnh Nhi. Anh nhớ kỷ niệm đó vô tình hay hữu ý? Mai này, khi anh cưới vợ, những kỷ niệm âu thơ đó, sẽ lãng quên theo màu thời gian phai bay.
Bỗng dưng Hạnh Nhĩ nghe lòng mình buồn muốn khóc. Nhiều năm qua em vẫn thầm lặng nhớ anh. Bây giờ là lúc nên quên anh rồi Hào ạ. Quên như là bèo và mây gặp nhau rồi tan - đi mỗi người một con đường để đi...
- Nhi!
Lúc chỉ còn hai người đi trên phố, Hiền bước chậm, mắt không rời khuôn mặt Hạnh Nhi.
- Chiều nay em có vẻ trầm lặng quá!
- Vậy à! Em định mai về quê. Lâu quá em chưa thăm mộ ba và mẹ em.
- Vài bữa nữa đi, anh đưa em đi.
- Thôi, ngày mai em được nghỉ tăng ca. Bữa anh rảnh thì em phải đi làm rồi.
- Hay rủ anh Phong đi. Mà thôi, tay này chạy xe ghê lắm, đón xe đò đi nghe Nhi.
- Được mà, anh nghĩ em còn nhỏ lắm sao? Anh Phong mà được như anh, đỡ tủi cho em. Lúc này anh ấy hư lắm.
Giọng Hạnh Nhi buồn buồn, hai tay cô xoắn vào nhaụ.... Hiền nhìn xuống bàn tay Hạnh Nhi, anh muốn nắm tay cô bình thường như vẫn làm, nhưng sao tối nay khi muốn ngỏ lời anh lại thấy khó khăn quá, không tự nhiên cứ lúng ta lúng túng. Bình tĩnh đi Hiền và nói với cô ấy:
anh yêu em.
Ba chữ thôi, thế mà không dễ dàng để nói ra.
- Nhị này!
Hiền ngập ngừng, Hạnh Nhi quay sang:
- Dạ....
- Ê!
Từ phía sau Lâm Phong xông tới len vào cả hai, anh vỗ vai Hiền:
- Xe đâu mà đi bộ, đi bộ mới tình hả?
Vừa hỏi, Lâm Phong vừa nháy mất nhìn cả hai. Hạnh Nhi bực dọc:
- Anh hư quá nên tưởng ai cũng hư như anh.
Lâm Phong trợn mắt:
- Mày thấy không Hiền? Vừa thấy mặt tao là nó mắng tao. Tao không hiểu tao là anh nó hay nó là chị Hai của tao?
Hạnh Nhi xẵng giọng:
- Em hỏi anh? Là anh của em mà anh nói em bằng cái giọng đó hả? Em và anh Hiền làm sao mà tình? Nói nghe không được gì cả.
Lâm Phong rùn vai:
- Hồi này con nhỏ này luôn gắt gỏng, tăn hăn tó hó như bà già trầu, sợ quá trời.
- Anh đã tìm được việc làm ở đâu chưa?
- Chưa! Những việc tao thích thì lương thấp. Còn lương cao thì họ đòi bằng cấp. Bằng cấp là con khỉ gió gì hả?
- Như vậy anh tự lo liệu đi, em phải trả tiền thuê nhà bao nhiêu đó đủ mệt rồi, bao nhiêu năm anh chẳng có gì nên thân cả.
Hạnh Nhi giận dỗi bỏ đi. Hiền thở dài nhìn theo. Vậy là cơ hội nói thật lòng mình một lần nữa đành cất sâu vào tận đáy lòng. Hiền tự nhủ mình, thôi thì lần sau vậy anh còn khối cơ hội gặp cô chứ đâu phải chỉ cô hôm nay.
Hạnh Nhi đi vòng quanh mộ đường. Lâu ngày cô mới về quê, nhớ đường vào nghĩa trang, nhưng chỉ có hai ngôi mộ nằm cạnh nhau, cô phải đi tìm một lúc mới gặp.
Cỏ cây mọc um tùm trên lôi đi. Trận mưa nửa đêm về sáng tối qua hãy còn để lại những vũng nước lấp xấp.
Bẻ một cây chổi dại, Hạnh Nhi quê bụi trên hai ngôi mộ. Có ngậm ngùi nhìn lên mộ bia, cứ mỗi lần đến đây là cơ không sao cầm được nước mắt.
Quét xong, Hạnh Nhi bày hoa và quả trước mộ, cô đốt cây đèn cầy và thắp nhang, phía dưới kia là ruộng mạ xanh ngát một màu xanh. Hạnh Nhi như thấy lại ngày nào cô theo cha và mẹ xuống ruộng. Ba hay đi câu, ông cõng cô nhảy qua những bờ ruộng ngập nước. Có mạ lần bị đỉa đeo chân, Hạnh Nhi đã hoảng sợ hét toáng, nhảy như con choi choi, ba bắt cô đứng yên, lấy tay kéo mạnh con đỉa ra và ném nó ra xa...
Bước chân phía sau giẫm trên cỏ. Hạnh Nhi quay lại, mồm cô há ra bất ngờ:
- Anh Hào!
Trần Hào cũng đứng lại:
- Hạnh Nhi!
Anh bước tới nhìn hoa quả Hạnh Nhi đang cúng:
- Ngày hôm qua, nếu biết em về quê viếng mộ, anh cho em quá giang. Em đi xe gì vậy?
- Em đi xe đò. Anh thăm mộ bác chưa?
- Rời! Đàng kia, mộ xây nên không có cỏ mọc lên. Thăm mộ rồi buồn ghê, nhớ ngày nào nhỏ xíu, mẹ nắm tay dắt đi học, vậy mà bây giờ khôn lớn thì mẹ không còn nữa... Em khóc à?
Hạnh Nhi ngượng ngùng:
- Có lần nào em về đây thăm mà không khóc đâu? Rồi em nghĩ đến những người còn cha còn mẹ thật sung sướng hả anh?
- Ừ!
Trần Hào ngồi xuống, anh kêu khẽ:
- Em trồng nhiều huệ đỏ quá vậy?
- Dạ! Mẹ và em đều thích hoa huệ đỏ. Huệ đỏ có màu như xác pháo vậy. À, anh còn nhớ hồi đó tụi mình hay đi xuống đìa của ông ngoại không?
Trần Hào mỉm cười:
- Nhớ chứ! Em hồi đó sợ ma, nhát như thỏ đế, bị anh với Hiền nhát ma, sợ xanh mặt luôn.
Hạnh Nhi lườm Hào:
- Còn nhắc nữa, người ta sợ một lần thôi chứ bộ. Lần sau biết con ma là anh và anh Hiền, người ta cóc có sợ.
- Anh biết em gan rồi, gan như con... cóc tía.
- Hứ! Ghẹo em hả? Có ai nói con cóc tía gan đâu.
- Có chứ! Nếu không, đâu có dám đi kiện ông trời.
- Anh này!
Cúng đã xong, Hạnh Nhi xé lẻ chùm nhãn ra:
- Mời anh ăn nhãn với em!
Trần Hào gật đầu:
- Gì chứ mời anh ăn nhãn là anh ăn liền, món trái cây ''gu" của anh mà. Anh nhớ câu hát:
''Đói lòng ăn... trái nhãn, uống lưng bát nước đi tìm người thương".
- Hứ! Có ai nói như anh. Người ta nói "đói lòng ăn nửa trái sim".
- Thì anh đọc đại trái sim thành trái nhãn vậy mà.
- Em nghĩ là anh quên cái tật hay pha trò rồi chứ!
- Cũng thỉnh thoảng, khi vào công ty là ông giám đốc phải nghiêm, nhân viên mới tôn trọng. Ra ngoài đường phải trở về với ''nhân chi sơ tính'' của mình chứ.
Hạnh Nhi cười ngặt nghẽo trước cách nói chuyện của Trần Hào, xưa nay anh vẫn có duyên ăn nói như vậy đó.
Chợt Trần Hào ngập ngừng:
- Nhi này! Em hiết... Hiền có tình cảm với em không?
Một câu hỏi làm Hạnh Nhi nhăn mặt:
- Sao anh chuyển tông như vậy? Em xem anh Hiền như anh trai.
- Nhưng Hiền không xem như vậy. Hắn bảo muốn nói lâu rồi, thấy em quá vô tư nên không dám nói.
- Vậy anh đi... làm thông ngôn giùm? Không ai mượn anh! Mau lo đi về cưới vợ đi. Anh và chị Anh Thư rất xứng với nhau.
- Phương diện nào?
- Yêu người ta anh phải biết chứ.
Trần Hào vụt trầm tư:
- Sắp đến ngày đính hôn, anh lại hỏi mình, cô phải vì khi anh cô đơn, cô ấy luôn bên anh. Khi còn sống ba anh rất lạnh lùng và khi ông mất, thú thật anh về tiếp nhận công ty mà chẳng biết mình làm gì, tất cả là do cô ấy, cho nên khi cô ấy bảo muốn kết hôn, anh lại gật đầu ngay:
Hạnh Nhi thảng thốt:
- Vậy anh... có yêu chị ấy không?
- Cũng không biết nữa.
Hạnh Nhi còn bàng hoàng. Trần Hào đã nắm bàn tay cô:
- Suốt những năm tháng chúng ta xa nhau, một quãng thời gian cũng khá dài.
Bảy năm, nhưng đối với anh chưa bao giờ anh quên những ngày vui vẻ sống ở đây, có em và Hiền. Em tin không Nhi?
Không dám nhìn Trần Hào cũng không dám rụt tay lại, Hạnh Nhi cúi sâu đầu:
- Em... cũng chưa bao giờ quên. Lúc tập bơi dưới ao, anh hay bảo cho chuồn chuồn cắn tốn sẽ biết bơi.
- Nhìn anh đi Nhi! Anh nhớ hồi đó anh rất thích nhìn vào mắt em.
Trần Hào bạo dạn nâng cằm Hạnh Nhi lên, nhìn sâu vào mắt cô:
Anh đang tự hỏi, anh rất hay nghĩ về em, vậy đó là gì? Ngay cả khi anh đang ở cạnh Anh Thư.
- Bỏ em ra!
Hạnh Nhi đẩy tay Trần Hào ra. Song, anh đã kéo vai cô ngả vào anh. Rồi hai bàn tay anh áp lên má cô, bắt cố phải đối diện với anh, anh hôn nhẹ vào mắt cô.
Hạnh Nhi rung lên, cô nghe mặt mình thật nóng, khi hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô. Nhưng lần này cô hoàn toàn không có ý đẩy anh ra, mắt khép lại rung rẩy. Đôi môi nồng ấm, lần xuống cánh mũi và lên đôi môi đang hé mở. Nụ hôn đầu tiên trong đời Hạnh Nhi, ngất ngây như vừa uốn xong ly rượu mạnh...
Nước mắt Hạnh Nhi vụt trào ra, Trần Hào ngỡ ngàng:
- Nhi! Sao em khóc?
- Em không biết! Nhưng tại sao am lại hôn em, trong khi anh sắp cưới chị Anh Thư? Anh là người xấu.
- Đúng, anh là người xấu, nhưng anh đã không kềm được lòng khi nhìn thấy em. Có những đêm anh từng trăn trở, ước mơ được hôn lên mắt em như hồi đó vậy.
- Hồi đó chúng ta còn nhỏ... Bây giờ anh hôn em, là gì đây?
- Là tình yêu.
- Vậy anh nói như thế nào với chị Anh Thư?
Câu hỏi làm Trần Hào buông Hạnh Nhi ra, anh cúi mặt:
- Anh xin lỗi. Nhưng quả thật khi hôn em, anh hiểu em mới chính là tình yêu của anh. Em có giận anh không?
- Không... Thật sự cảm giác... khi được anh hôn lên mắt, em thấy mình rất hạnh phúc.
- Nhi...
Trần Hào kêu lên xúc động, anh ôm ghì lấy Hạnh Nhi lần nữa, nụ hôn lần thứ hai trở nên dịu dàng mê đắm và đầy yêu thương...
Mặc quần Jeans xắn ống, hai vạt áo cột chéo vào nhau, Hạnh Nhi tinh nghịch chạy vào cánh đồng cỏ may, những cây cỏ may trổ màu xám xám.
- Anh Hào không dám vào, sợ cỏ may à?
- Ai nói?
Trần Hào chạy nhanh theo Hạnh Nhi, bắt được cô từ phía sau, anh nắm vạt áo cho cô ngả theo mình.
- Anh này...
Hạnh Nhi té ngã trên người Hào. Cô chưa kịp ngồi dậy, vòng tay anh đã ôm qua người cô nồng nàn:
- Nhi!
- Dạ!
Tiếng ''dạ'' đáng yêu làm sao. Hào siết lấy thân hình thanh mảnh của cô vào mình hơn, môi anh tìm môi cô...
Thật lâu, anh mới rời môi cô.
- Anh sẽ hủy ngày đính hôn với cô ấy.
- Anh Hào!
- Vậy em muốn anh cưới Anh Thư sao? Anh đã biết rõ rồi, trái tim anh chỉ có em. Còn với Anh Thư không phải là tình yêu, anh xin lỗi cô ấy vậy.
- Liệu chị ấy có bị tổn thương?
- Phải có, nhưng dù sao chưa cưới nhau vẫn hơn là cưới nhau rồi mà không có tình yêu.
- Nhưng... anh cũng không nên công khai tình yêu của chúng ta, cần có thời gian cho chị ấy chuẩn bị tâm lý.
- Anh biết rồi!
Ánh nắng chiều xuyên chênh chếch. Hạnh Nhi ngồi dậy:
- Chúng ta phải về anh ạ. Ngày mai em vào ca rồi. Về mau lên kẻo tối.
- Em kéo anh dậy đi!
- Để anh kéo em ngã lần nữa lên người anh hả?
Trần Hào bật cười:
- Biết hết trơn, đã hôn em rồi, anh muốn hôn hoài, hôn hoài.
- Hứ! Ai cho nữa... tham quá đi thôi!
- Không cho thật không?
- Không cho!
- Đố em chạy thoát?
Hạnh Nhi vùng lên chạy. Trần Hào hăm hở đuổi theo... hoa cỏ may ghim đầy áo quần cả hai. Hạnh Nhi nũng nịu:
- Thôi không đùa nữa, mau nhổ cỏ may hết đi nè!
- Hoa cỏ may, cái tên nghe thật hay phải không, hay như khi... anh hôn em vậy.
Hạnh Nhi nép vào vai Trần Hào. Cô cố một ngày thật vui lãng mạn bên anh.
Lát nữa khi về thành phố, tạm chia tay, sao cô thấy buồn đến thế?
Hào vuốt mái tóc dài của Hạnh Nhi:
- Em nghĩ gì vậy Nhi?
- Em nghĩ lát nữa về Sài Gòn, chúng mình ai về nhà nấy.
- Và nhớ anh phải không?
- Còn lâu!
Trần Hào phì cười véo vào mũi Hạnh Nhi. Con gái là như vậy đó, miệng bảo còn lâu, mà trái tim yêu thì nồng nàn. Anh yêu cô và hạnh phúc với những gì mình đang có.
- Nhi này! Có một lần Hiền nói với anh là Hiền yêu em. Nếu như... giả dụ như là ngày mai đi, Hiền nói yêu em, em trả lời như thế nào?
- Em nói là xem anh ấy như anh Phong. Một người anh và thân hơn là bạn.
Em không yêu anh ấy, có lẽ vì từ lâu những kỷ niệm với anh sâu đậm trong tim em, cho nên em khó dành tình cảm của mình cho ai được nữa.
Trần Hào xúc động hôn nhẹ lên chóp mũi Hạnh Nhi.
- Lẽ ra anh không xứng đáng với những gì em dành cho anh.
- Em cũng đang tự hỏi, liệu em và anh yêu nhau có gây tổn thương nhiều cho chị Anh Thư.
- Hãy để những việc này cho anh giải quyết.
Một thoáng tưlựtrong lòng Hào khi nghĩ đến việc nói sự thật với Anh Thư, ít hay nhiều anh cũng sẽ gây tổn thương cho cô. Mong rằng cô hiểu cho anh, có những tình cảm mà con tim không thể chỉ nói đến lý trí.
Hiền đến lúc Hạnh Nhi đang ngồi hong tóc. Anh mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Em về hồi nào vậy?
- Vừa về chừng nửa giờ. Bây giờ đường rộng, xe chạy nhanh mà. À, em có mua trái vú sữa cho anh.
- Vậy nữa! Sài Gòn cũng có vú sữa, em mua xách chi cho nặng?
- Vú sữa quê mình trái mới ngon chứ. À, lát nữa anh xem giùm em cái xe, đạp lâu nổ máy quá.
- Ừ, chắc bu- gi xe dơ thôi. Về rồi ăn gì chưa?
- Em ăn ở ngoài rồi.
Hiền đứng lên, đi lại chỗ để xe của Hạnh Nhi. Mở công tắc đề máy, xong anh, lấy túi phụ tùng ra tháo bu- gi xe, chà giấy nhám và lại lắp vào. Lần này xe nổ máy liền, Hiền chỉnh lửa và thắng.
- Xong rồi!
Hạnh Nhi đùa:
- Có tính tiền công không đó?
- Tính!
Hiền nửa đùa nửa thật:
- Từ hồi nào đến giờ anh thường sửa xe giùm cho em, không đòi tiền công, nhưng bây giờ có lẽ phải đòi đây, nhiều lắm nghen.
- Em không có tiền trả cho anh đâu.
Nói đùa rồi, Hạnh Nhi chợt mất tự nhiên ngay, cô nhớ lời nói của Hào:
''Hiền nói là yêu em''. Bất giác, Hạnh Nhi len lén nhìn Hiền. Anh đang nhìn lại cô, cái nhìn đầy ắp yêu thương. Anh bước đến gần cô:
- Anh có bao giờ bảo em trả tiền cho anh đâu, anh còn muốn mỗi ngày hay mỗi tháng, mỗi khi anh lãnh lương, anh đưa tiền đó cho em cất... cùng xài chung.
Bối rối, Hạnh Nhi đứng dạt ra, cố gượng đùa:
- Khi không đưa em cất, em là người không biết hà tiện đâu.
- Em biết tính toán chi tiêu mà... Nhi này! - Lần này Hiền cố thu hết can đảm - Em biết là anh... yêu em mà.
Ôi, đúng là ngốc! Hạnh Nhi từng sợ giây phút này, thế mà bây giờ là lúc cô phải nghe rồi đây. Cô lúng túng:
- Anh Hiền...
- Anh biết, có thể em xem anh như người bạn, nhưng không sao, anh hiểiu mà. Khi cận kề bên nhau nhiều năm, em không rõ được cảm xúc, vẫn vô tư hồn nhiên. Đó là điều anh yêu nhất ở em. Nhi...
Hiền định nắm lấy bàn tay Hạnh Nhi, cô rụt tay lại:
- Tay anh đang bẩn... đi rửa tay đi anh... Ba.
Cô vờ như hồn nhiên đẩy vai Hiền tì tì ra sau bếp:
- Rửa tay đi! Em đi lấy vú sữa cho anh ăn, ngọt lắm.
Hiền mỉm cười. Thái độ của Hạnh Nhi cho anh một ý nghĩ, cô đang cố tự nhiên để che lấp tình cảm thật. Không sao, anh vẫn mong cô hồn nhiên, sau đó giữa hai người sẽ thân nhau hơn nữa. Cứ tưởng ba chữ "anh yêu em'' khó nói và đã nói ra rồi thật dễ chịu.
Hiền vui vẻ ăn đến ba trái vú sữa, anh thầm tưởng tượng:
môi em nếu hôn vào sẽ ngọt như vị ngọt của trái vú sữa. Ý nghĩa này khiến Hiền bật cười một mình. Đêm nay khi về nhà mình anh sẽ đi ngủ với hình ảnh của cô.
"Anh muốn làm bướm đáp nhẹ trên vai em Em cứ vô tình em nhé Ngọt ngào và ngây thơ Để mỗi ngày anh nhìn em:
càng say đắm hơn''.
Đồng hổ điểm mười giờ. Hạnh Nhi vô tình đưa tay lên che miệng ngáp, Hiền âu yếm:
- Em mệt và buồn ngủ à? Anh quên mất, cả ngày nay em đi mệt. Thôi, anh đi về cho em nghỉ nghen.
Nói xong câu này, Hiền mong Hạnh Nhi giữ anh lại:
''Về sao, ở lại tí nữa đí'.
Nhưng hôm nay cô gật đầu ngay:
- Ừ, anh Hiền về, em mệt quá!
Bỗng dưng, Hiền thèm một nụ hôn của hai người yêu nhau khi từ giã nhau.
Thái độ Hạnh Nhi thản nhiên quá, cô cũng không trả lời câu nói của anh, một tín hiệu đáp lại là cô có yêu anh. Hiền lựng khựng rồi bước ra cửa:
- Em ngủ ngon. Đóng cửa cẩn thận!
- Dạ!
Cánh cửa đóng lại ngay khi Hiền quay lưng đi. Hạnh Nhi thở phào, cô không còn thấy tự nhiên khi đối diện với Hiền nữa, phải cố gắng lắm cô mới bình thản.
Có nên nói cô và Trần Hào đã yêu nhau? Dù sao Hạnh Nhi vẫn không muốn cả ba người Trần Hào, cô và Hiền mất đi tình bạn vui vẻ. Hãy cố giữ khoảng cách cho anh ấy đừng hiểu lầm.
Hiền vừa chạy xe ra đầu hẻm. Anh khựng lại khi thấy Trần Hào:
- Cậu đi đâu vậy?
Trần Hào lúng túng:
- À, mình nghe Hạnh Nhi nói ở đây có bán món cháo trắng ăn với cái muối ngon lắm, nên... ghé ăn.
- Vậy à!
Hiền vui vẻ:
- Vậy để tớ đãi cậu, đi lại đây, giờ này ăn món đó mới tuyệt nghen.
Trần Hào cười gượng, bước theo Hiền. Thật ra anh đâu có thèm gì món cháo trắng đó. Cả ngày nay bên Hạnh Nhi, thế mà anh vẫn thấy nhớ cô, nhớ đến cháy lòng, nên lái xe đến đây.
Hiền thân mật khoát vai Hào đi lại hàng cháo bên đường, anh nháy mắt:
- Này! Tớ vừa làm một việc phi thường, không ngờ hôm nay mình lại "dũng cảm" như vậy.
Trần Hào phì cười:
- Làm gì mà cậu cho là dũng cảm?
- Nói với Hạnh Nhi ba chữ ''anh yêu em''.
Suýt chút nữa Trần Hào giật bắn người, xô Hiền ra, song anh kịp ghìm lại.
- Vậy rồi cô ấy nói như thế nào?
- Không nói gì cả, thái độ vẫn tự nhiên. Không lắc đầu thì có nghĩa là gật đầu chứ gì, cậu nghĩ có phải vậy không?
Trần Hào lắc đầu:
- Chịu! Cái này tớ không trả lời cho cậu được, người trả lời cho cậu là Hạnh Nhi chứ.
- Đúng! Tớ và Hạnh Nhi bao nhiêu năm bên nhau, có lẽ cô ấy còn hơi khó nghĩ, ai đời quá thân nhau thành yêu nhau, khó một chút.
Mặt Hiền tươi như hoa. Nhìn Hiền, Hào càng thấy khó nghĩ. Nếu như Hiền biết anh và Hạnh Nhi yêu nhau, sẽ như thế nào đây? Liệu có còn tình bạn tốt đẹp?
Hai người ăn tô cháo trắng, uống cùng một chai bia mới chia tay.
Chờ cho Hiền đi khuất, Trần Hào mới đi vào hẻm. Anh đứng trước nhà Hạnh Nhi. Căn nhà chìm trong bóng tối, có lẽ Hạnh Nhi đã ngủ?
Hào lắc đầu quay lưng ra. Đêm nay hãy ngủ cho ngon đi em, giấc ngủ ngon mơ thấy chúng mình cùng nắm tay đi tung tăng giữa rừng cỏ may, có nắng và gió dịu nhẹ trên đầu.
Hạnh Nhi đang đứng máy dập những con ốc nhỏ. Chỉ có mình cô, Trần Hào bước nhẹ đến sau lưng. Nhìn quanh không cô ai, Hào hôn nhẹ vào phía sau Hạnh Nhi một cái, làm cô giật mình quay lại:
- Anh...
- Nhớ em quá?
Hào mỉm cười:
- Hồi tối, anh đến nhà em, vừa định vào hẻm gặp Hiền đi ra, anh đành nói muốn ăn cháo trắng. Hắn rủ anh đi ăn, hai thằng uống một chai bia. Chừng vào trong, em đã tắt đèn đi ngủ.
Hạnh Nhi cảm động:
- Sao anh không gọi cửa, lúc nào em ở nhà cũng có một mình. Anh Phong có khi nào về nhà trước một giờ đêm đâu, có hôm đến sáng vẫn chưa về.
- Anh để em ngủ và... nằm chiêm bao thấy anh.
- Anh này....
- Chiều, em đón anh đằng đầu đường nghen. Nhớ nghen!
Có người vào nên Trần Hào giả vờ xem Hạnh Nhi làm, xong đi ra. Hạnh Nhi cúi đầu sung sướng. Anh đã yêu cô bằng một tình yêu nồng thắm như thế sao.
Đêm qua cô cũng mơ thấy anh, cùng nắm tay dạo chơi giữa rung hoa tuyệt đẹp...
- Nhi! Cậu làm gì thừ người ra vậy, bộ giám đốc trách cậu cái gì hả?
Cô bạn đồng nghiệp tò mò nhìn vào mặt Hạnh Nhi. Hạnh Nhi cười lắc đầu:
- Đâu có...
Hạnh Nhi cúi xuống làm tiếp công việc. Cô nghe như mùi hương thuốc lá của anh còn quẩn quanh mình. Một ngày bây giờ với Hạnh Nhi sao cô có cảm giác trôi thật chậm...
Sáu giờ ba mươi, tan ca. Sợ Hiền đón, Hạnh Nhi trốn bên trong.
- Hoa này! Nếu cậu gặp anh Hiền thì nói mình đã về rồi nghen.
Hoa nhíu mày đùa:
- Hôm nay hờn anh giận em à?
- Không... nhưng mình không yêu anh ấy, mình không muốn để anh ấy phí thời gian vì mình.
- Cậu đã yêu ai rồi đúng không? Ngày nay mình thấy cậu cứ ngồi mơ mộng.
- Thôi đi, đừng có làm thầy bói!
Hạnh Nhi ôm túi xách chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Cô muốn làm đẹp cho Hào ngắm. Khi đã yêu, con gái muốn điệu lên một chút đấy mà.
Sáu giờ bốn mươi, Hạnh Nhi bước ra cổng. Anh bảo vệ cười với cô:
- Về muộn quá, Hạnh Nhi? Anh Hiền vừa đi. Vậy mà Hoa lại nói Nhi về rồi.
Hạnh Nhi cười. Chiều nay cô muốn vui vẻ và chia sẻ niềm vui đó với mọi người. Hạnh Nhi đi như chạy về hướng đầu đường...
- Nhi!
Trần Hào dừng xe:
- Sao còn nán ở lại trong công ty lâu dữ vậy em?
- Em sợ gặp anh Hiền.
- Lên xe đi!
Hạnh Nhi chui nhanh vào trong xe ngồi bên cạnh Hào.
- Anh đợi em lâu lắm hả?
- Chừng mười lăm phút. Bây giờ mình đi uống nước, bảy giờ rưỡi hãy dùng cơm.
- Dạ!
Trần Hào đưa Hạnh Nhi đến một biệt thự phía ngoại thành:
- Em sẽ thích nhà này cho mà xem. Ba mua mấy năm trước, khi nào muốn ngơi nghỉ ông về đây câu cá, trồng kiểng. Anh chê nhà ở đây buồn nên ít đến.
Nhưng từ nay có em, chắc chắn anh sẽ về thường.
Căn biệt thư rất rộng, nhiều cây trái, ao nuôi cá. Hạnh Nhi kêu lên:
- Đẹp quá!
- Anh biết ngay em sẽ thích mà.
Hào kéo Hạnh Nhi vào vòng tay mình:
- Sáng giờ nhớ em quá, anh chỉ muốn được ôm em và hôn em mà thôi.
Ghì chặt lấy Hạnh Nhi, Hào hôn cô, nụ hôn thật lâu cuồng nhiệt rồi trở nên dịu dàng:
- Cứ nghĩ Hiền đi tìm em mà anh... phát ghen lên được.
- Em đâu có yêu ảnh. Người em yêu là anh nè.
- Anh biết! Nhưng nếu như chúng mình công khai yêu nhau, anh đỡ phải ghen. Anh cũng đang tìm cách cho Anh Thư biết, sẽ không có đính hôn giữa anh và cô ấy.
Ngồi xuống bên ao cá, Hào kéo Hạnh. Nhi ngồi trong lòng mình:
- Giá như ngày mới về nước, anh được gặp em nhỉ!
Hạnh Nhi khép mắt lại đón nhận hạnh phúc. Mỗi lần bên anh, cô thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc và cô hiểu đó là tình yêu, tình yêu cho người ta cảm giác hạnh phúc.
- Hào! Chưa bao giờ em nghĩ có một ngày em gặp anh và được anh yêu em, dù là trong những giấc mơ. Em từng nghĩ chúng mình gặp lại, cùng nắm tay tung tăng bên nhau.
- Và bây giờ chúng mình yêu nhau là sự thật không phải mơ nữa, đúng không? Anh thích được em ngồi trong lòng anh và ngắm em như thế này mãi.
Nhưng mà ôi chao, anh đói rồi Nhi ơi! Em ngồi đây nghen!
Đỡ Hạnh Nhi ngồi sang một bên, Hào chạy lại xe, anh mở cốp xe lấy ra hai hộp cơm và hai lon bia:
- Anh mua rồi nè! Chúng mình sẽ ăn ở đây và cùng ngắm trắng lên, trắng ở đây đẹp lắm.
Trần Hào bày ra hai hộp cơm. Xong, anh mở nắp một lon bia:
- Em uống bia được không?
- Được! Nhưng uống bia vào, mặt em sẽ đỏ lên, xấu lắm.
- Không sao! Anh yêu cái tốt và cả cái xấu của em. Em uống trước đi!
Hạnh Nhi uống một ngụm bia rồi đến Trần Hào... Con trăng non bắt đầu mọc trên cao, soi xuống màu sáng dịu dàng yếu ớt. Bữa cơm đã chiến của hai người nhanh chóng kết thúc, Trần Hào đứng lên:
- Em muốn tham quan nhà anh không? Nhà có một người quản gia giữ nhà, ông ấy rất kỹ tính. Nào, đưa tay anh kéo cho!
Hạnh Nhi đưa tay cho Trần Hào kéo cô đứng lên. Cảnh vật ở đây về đêm đẹp quá. Mây trôi bềnh bồng trên cao, gió thổi nhè nhẹ.
- Em thích cảnh vật ở đây không?
- Rất đẹp!
- Sẽ là nhà của chúng ta khi chúng mình cưới nhau. Em sẽ sinh cho anh đàn con, mỗi chủ nhật mình sẽ về đây.
Hạnh Nhi đỏ mặt đây Hào ra:
- Chưa gì... đã nói chuyện này.
- Vậy chứ em không nghĩ sẽ làm vợ anh?
- Thì có... nhưng còn sớm lắm.
- Không sớm đâu! Trong quá khứ anh từng nghĩ, khi gặp em, em vẫn chưa có chồng anh sẽ lấy em. Sao lại xấu hổ Nhi?
Hạnh Nhi quay mặt đi. Rượu làm cô thấy mặt mình nóng lên và cả vì cái nhìn như say đắm và yêu thương của anh nữa.
- Nhi này!
Trần Hào nắm hai vai Hạnh Nhi, bắt cô quay lại đối diện với anh. Mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, dưới ánh sáng nhàn nhạt, mắt cô long lanh khiến anh nghe trái tim mình ngất ngây, một cảm giác chưa bao giờ có.
- Nhi này!
- Dạ!
- Làm vợ anh nghen? Anh đã nhìn em suốt chiều nay và bây giờ vẫn còn muốn ngắm em.
Trần Hào cho tay vào túi quần lấy ra chiếc nhẫn:
- Lẽ ra anh không nên vội cầu hôn em khi anh chưa dứt khoát với Anh Thư, nhưng anh muốn em đeo nhẫn của anh.
Hạnh Nhi lúng túng:
- Anh Hào!
- Xem như món quà này là tình yêu anh dành cho em, chuyện của anh và Anh Thư sẽ được giải quyết trong nay mai. Anh đeo cho em nhé?
Trần Hào trịnh trọng đeo vào tay Hạnh Nhi. Anh hôn lên bàn tay cô:
- Chúng mình sẽ là của nhau, nghen em?
Hạnh Nhi ngước mắt nhìn Hào, cô không còn nén được cảm xúc tình yêu, vòng tay ôm lấy cổ anh:
- Em sẽ là của anh.
Vòng tay anh khép chặt qua người Hạnh Nhi, đôi môi đắm đuối đi tìm đối môi. Bây giờ chỉ có tình yêu và cảm xúc tình yêu:
Hương Cỏ May Hương Cỏ May - Thảo Nhi Hương Cỏ May