Nguyên tác: A Promise To Cherish
Số lần đọc/download: 1318 / 23
Cập nhật: 2015-11-22 15:14:25 +0700
Chương 3
F
loyd A. Thorpe giữ văn phòng ông ta như giữ những cái răng của mình, để nâu xỉn xung quanh. Những cuộn giấy vẽ thiết kế, những cục đất mẫu, những mũi khoan, những mẫu đường ống, những phích cắm, những khóa vòi nước và những tách cafe đã dùng tạo ra một mớ lộn xộn và luộm thuộm như tổ quạ, hiếm khi được lau dọn, vì Floyd A. Thorpe sẽ nổi điên nếu ai đó dám nghịch ngợm cái "hệ thống được lập" của ông ta. Căn phòng có một thứ mùi rất khó chịu, một thứ mùi pha trộn giữa mùi hăng hăng của thuốc lá nhai, mùi bụi, mùi rượu để lâu, mùi hắc ín, mùi đất khô và nổi bật nhất là mùi đặc biệt của sắt nung. Khi Lee nhận việc ở công ty xây dựng Thorpe, Floyd A. Thorpe đang ở trong một giai đoạn uể oải, tẻ nhạt của ông ta và ông ta trở nên đỡ thô tục và ôn hòa hơn. Văn phòng của ông ta lúc đó đã sạch sẽ hơn và ông ta cũng vậy.
Nhưng giờ đây ông ta đã bỏ cai rượu từ nhiều tháng trước, mũi ông ta bóng như một cái đèn pha còn má ông ta thì phính ra và luôn vằn đỏ. Tất cả những gì Lee có thể làm là đối mặt với ông ta vào sáng hôm sau qua đống rác rưởi trên bàn của ông ta.
- Hắn... cái gì? - F.A.T. gầm lên.
Lee lùi lại phái sau. Bữa sáng Manhattan của Thorpe bị khuấy đảo lần thứ hai.
- Anh ta lấy nhầm va-li của tôi, thấy phong bì đựng giá thầu của tôi và đã nộp nó cùng với giá thầu của anh ta.
- Và nẫng mất công việc đó từ tay cô như giật một cái kẹo của một đứa con nít! - F.A.T. nổi giận đùng đùng và dậm chân thình thịch, rồi nhấc bình cafe lên tu một hơi. Lee nhìn một đoạn đường ống PVC trên cái đống lộn xộn sau lưng ông ta để khỏi phải nhìn ông ta nhổ bọt.
- Chỉ bằng 4.000 $ - F.A.T. đấm mạnh xuống mặt bàn khiến bụi và chiếc điện thoại nẩy lên. Ông ta ném mình xuống ghế và nhìn Lee trừng trừng rồi đột nhiên có vẻ suy nghĩ.
- Đó là thằng ranh con nhà lão Wayne Brown đúng không? Hừ có vẻ thằng đó có đầu óc hơn ông già của nó đấy. - Thorpe nheo mắt vẻ cay cú và cười khùng khục, rồi ông ta hướng đôi mắt nhỏ tí lên nhìn Lee.
- Tôi hy vọng lần này cô đã học được bài học, trên thế giới này ai cũng đi để lừa người khác cả và Sam Broun đã chứng minh điều đó. - Ông ta ngả cái lưng to béo lên thành ghế.
- Cô đã suy nghĩ thêm về chức Phó chủ tịch mà tôi đã đề nghị chưa?
- Xin lỗi, tôi thích làm công việc hiện nay hơn.
Ông ta lại đấm xuống bàn đánh thình một cái.
- Khỉ thật, Walker, tôi đã chịu đựng cô nhiều lắm rồi, cô để đơn dự thầu trong va-li như một kẻ khờ khạo rồi lấy nhầm cái va-li khác và làm tuột mất khỏi tay tôi một việc làm trị giá bốn triệu. Cô nghĩ tôi sẽ chịu đựng những chuyện xỏ mũi này bao lâu nữa hả. Tôi muốn tên cô có trong các giấy tờ làm ăn. Đó là điều tối thiểu cô có thể làm để bù lại chuyện đấu thầu ở Denver.
- Tôi xin lỗi về việc để mất va-li, nhưng những chuyện còn lại không phải là lỗi ở tôi. Nếu Sam Broun có xem giá thầu của tôi trước khi nộp thì anh ta cũng chẳng chịu nhận.
- Sao, không, thế thì ai nhận hả? - Cái bụng phệ của Floyd A. Thorpe quá rắn đến nỗi ông ta ép hai bàn tay lên nó mà nó cũng chả chịu lún xuống tí nào - Nói cho cô biết, tôi sẽ cho cô suy nghĩ tới thứ sáu, hoặc là cô giúp tôi và đồng ý trở thành Phó chủ tịch hoặc là cô đi tìm việc ở chỗ khác. Cô làm mất của tôi khối tiền và tôi sẽ không để yên cho cô đâu nếu cô không giúp tôi kiếm chút ít để bù lại.
Trở về bàn làm việc của mình, Lee bực tức ngồi xuống ghế, thả người trong nỗi chán chường khó tả, nghĩ tới việc quay lại chỗ Thorpe nói vào mặt ông ta rằng, ông ta nên nhổ cái chức Phó chủ tịch công ty và đám bã thuốc của ông ta vào cùng một chỗ. Chẳng có gì dễ chịu hơn là bước ra khỏi chỗ này và cho cái lão béo thô tục đó biết rằng cô cóc cần cái công việc trước đây và cả cái công việc mà đầu óc nhỏ mọn của ông ta đang tính toán.
Nhưng thật chua chát, cô lại cần nó.
Cô không có chồng để kiếm tiền trang trải cuộc sống cho cô, cô hoàn toàn phải tự nuôi thân và cần một mức lương đều đặn để tồn tại. Sam Broun đã đúng khi nhận xét về thị trường lao động dành cho những người định giá hiện nay.
- Không có gì cả, hai năm trước, trước khi cuộc khủng hoảng kinh tế tác động đến đất nước này, thành phố Kansaas và các khu phụ cận của nó có nhiều hơn bây giờ hai mươi nhà xây dựng. Trong tình hình hiện nay, nguồn tin vịt của các ngành công nghiệp cứ chốc chốc lại gây xôn xao dư luận bằng những tin tức rằng công ty nọ tập đoàn kia đang đứng trên bờ vực phá sản và tất cả đều nín thở, hy vọng kẻ bất hạnh tiếp theo không phải là mình.
Tiếng điện thoại rreo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lee, cô cầm ống nghe lên và trả lời.
- Lee Walker đây.
- Cô đã về rồi đấy à?
Giọng nói trong điện thoại khiến Lee sửng sốt.
- Brown, là anh à?
- Đúng Sam Browm cao quý đây.Tôi cứ tìm cô mãi trên máy bay. Tôi cứ nghĩ chúng ta có thể ngồi cùng nhau và cùng xem cuốn tạp chí của tôi cơ.
Cô không muốn cười tí nào nhưng cô không thể nhịn được. Gã chết tiệt còn dám làm cô cười sau khi đã gây ra nguyên nhân của cuộc đối đầu khó chịu giữa cô và Thorpe.
- À anh đã về rồi hả? Tôi đi chuyến bay sớm, tôi về lúc 10 h.
Sam ngừng một lát rồi hỏi.
- Thorpe đón cái tin đó thế nào?
- Anh có cần phải biết không? - Cô cười chua chát.
- À cũng có lúc cô thắng cũng có lúc cô thua chứ. Ông ta nên hiểu như vậy.
- Chẳng có gì vui vẻ đâu Brown, không chút nào sau những gì anh gây ra cho tôi. Ông ta đổ lên đầu tôi đủ thứ như một cái lều sập xuống sau buổi biễu diễn xiếc vậy, và điều thực sự làm tôi tức phát điên là Thorpe có vẻ rất khâm phục anh vì sự xảo trá của anh. Ông ta nói như sau: Thằng đó có đầu óc hơn ông già của nó đấy, hình như các người là hai hạt đậu trong cùng một quả đậu thì phải, anh và lão chủ của tôi.
- Cả hai chúng ta là một đôi hư hỏng, đúng không? - Tiếng cười vô tư của Sam vọng qua điện thoại.
- Đúng - Cô đồng tình.
- Này, cô có muốn có một cơ hội cải tạo tôi... cô nghĩ sao về chuyện ăn tối cùng nhau vào tối thứ sáu này.
Lee thấy khó chịu không tưởng được, cục tức vì Floyd A. Thorpe vẫn còn sôi lên trong người cô.
- Bữa tối, lại gì nữa nào? Và để cả thành phố này đồn đại là tôi đi với một kẻ đồi bại có tiếng hả? Tôi đã nói cho anh biết rồi đó Brown, tôi không hiểu sao tôi lại ăn tối với anh.
- Tôi sẽ đưa cô đến nhà hàng American. - Anh ta rủ rê.
Nhà hàng American, Lee bỗng nhiên ngã lòng và bị hấp dẫn, nhà hàng đó ở trung tâm Ground là vua của những nhà hàng ở vùng Kansaas.
- Brown, đó là một sự gột rửa thấp hèn và anh biết điều đó mà.
- Tôi biết - Anh ta thừa nhận vẻ hớn hở và dường như anh ta vừa mỉm cười vừa nói.
- Tôi đã nói với anh rồi, trừ khi tôi thắng thầu, còn bây giờ tôi không. Anh cũng biết rồi. - Nhà hàng American, cô nghĩ trong nỗi nuối tiếc.
- Thôi được Cherokee, tôi sẽ dẫn cô tới đó... khi nào cô thắng thầu.
- Che.. - Giờ thì Lee lắp bắp - Che... Cherokee! Brown, đừng có bao giờ gọi tôi như... Brown nghe không? - Cô bấm nút mất liên lạc - Brown.
Nhưng anh ta đã cúp máy và cô cũng dập máy thật mạnh đến nỗi làm nó nẩy lên "Cherokee" cô khoanh tay nhìn chằm chằm vào cái thiết bị đã chuyển giọng nói khêu gợi cợt nhã đến với cô trong khi cô không hề muốn bị một kẻ dẻo mỏ như anh ta mê hoặc.
Làm sao anh dám gọi cô là Cherokee khi mà... khi mà...
Nhưng chỉ ngay sau đó môi cô đã phản bội cô và cô nhận ra mình đang nhìn chiếc điện thoại mà cười. Đó là lần cuối cùng cô cười trong ngày hôm đó.
o O o
Vào sáng thứ sáu, Lee đang tính toán giá thầu thiết bị cho một công trình xử lý nước đơn giản ở Overland Park nơi có một trung tâm mua bán sắp được xây dựng. Cuộc đấu thầu theo kế hoạch sẽ được tổ chức vào chiều hôm đó. Những giờ cuối cùng luôn là thời gian bận bịu nhất. Chuông điện thoại réo liên tục với những cú điện thoại của các nhà cung cấp thiết bị gọi tới thông bao giá cuối cùng và cả những cuộc gọi từ bên đúc đường ống. Cô vừa mới nhận được điện thoại báo giá thay cỏ, mức giá chỉ thấp hơn giá lúc trước vài xu và giờ cô đang tính toán giá lao động của gói thầu phụ thì điện thoại lại reo. Đang mải mê, Lee vẫn để một tay lên máy tính và nhấc điện thoại lên, kẹp nó giữa vai và tai trong khi mắt vẫn dán lên màn hình.
Không lâu sao, cô hiểu ra rằng cô đang nghe một cuộc điện thoai gọi cho F.A.T., một giọng nam vang lên qua đường dây "...có thể đến xem loại đường ống bê tông dài 3m chúng tôi để ở sân không? những vết nứt đã được khắc phục sự cố không phải do bê tông vậy nên không ai phát hiện ra đâu".
F.A.T. cười khùng khục rồi chuyển giọng bí mật: và chúng ta sẽ sẻ một chỗ khác ở giữa đoạn, được chưa hả?
Thật đáng sợ Lee vội giật ống nghe khỏi tai, cầm máy một lát, tự nhủ rằng đáng lẽ cô phải bỏ máy ngay khi biết đó là điện của người khác. Nhưng chuyện đó xảy ra quá nhanh. Cô đặt ống nghe xuống tập giấy và nhìn cái nút đang nhấp nháy trên mặt cái điện thoại và đợi, cảm thấy ghê tởm vì những điều cô vừa nghe thấy. Cứ mỗi giây trôi đi nỗi ghê tởm trong cô lại tăng lên. Cô đã nhiều lần nghe nói rằng F.A.T. biết mọi mánh khoé gian xảo và không ngần ngại sử dụng chúng. Thế nhưng từ trước tới giờ Lee không có bằng chứng gì về chuyện đó cả. Dùng vật liệu dưới tiêu chuẩn, hối lộ giá, thông đồng mua kết quả thầu có vô số những ngón lừa lọc mà người ta có thể thực hiện trong lĩnh vực này. Một số là phạm pháp, một số chỉ đơn giản là một sự gian lận mà thôi. Nhưng dù thế nào Lee cũng mới chỉ nghe đồn và cho tới giờ cô mới biết đó là sự thật.
Đèn báo trên điện thoại đã tắt và Lee úp máy điện thoại vào chỗ của nó.
Lee vẫn ngồi đó trong tâm trạng bối rối thì F.A.T. đẩy cánh cửa kính bước vào phòng cô. Sáng nay một mẫu xì gà nhai đang được nghiền giữa hai hàm răng ông ta.
- Cho dù cô chọn ai là nhà cung cấp đường ống bê tông gia cố loại 3 m cho công trình ở Overland Park đi nữa, chúng ta cũng sẽ không làm ăn với họ, hãy lấy loại đường ông của Jacobi.
- Sao thế? - Lee phản ứng một cách lạnh lùng.
- Đúng, cô có thể tính 12,5 $ cho 0,3 m chỉ riêng vật liệu.
- Và lợi nhuận ông thu được với giá đó là bao nhiêu?
Đôi mắt ti hí của ông ta chiếu vào cô như một chùm tia laze. Miếng xì gà được chuyển từ khoé miệng bên này sang khoé miệng bên kia.
- Không phải bận tâm cứ tính giá 12,5$ đi.
- Không, ông đi mà tính 12,5 $. - Lee nhổm người khỏi ghế.
- Tôi, cuộc thầu đó bắt đầu lúc 2h chiều nay.
- Và nó sẽ không bị hủy bỏ vì tôi, không bị hủy bỏ vì những đường ống rạn nứt của Jacobi.
F.A.T. thò những ngón tay như những chiếc xúc xích của mình vào miệng lôi miếng xì gà ra.
- Vậy đấy, vậy là bà tai to đã nghe trộm điện thoại của người khác phải không?
- Đúng tôi đã nghe ông và Jacobi nói chuyện qua điện thoại, nhưng hoàn toàn do tình cờ thôi, thực ra tôi chỉ nghe khoảng 10s thôi.
- Nhưng thế cũng đủ cho cô phát bệnh đạo đức đột ngột rồi, đúng không? - Ông ta cố tình nói bằng giọng bẩn thỉu.
Lee thấy người mình run lên, cô tì đùi mình vào thành bàn để điều khiển những dây thần kinh căng thẳng đang muốn bay về sáu hướng.
- Như vậy là gian dối.
Thorpe nghiêng vai về phía cô như một cầu thủ giao bóng đang đợi tín hiệu từ người bắt bóng. Ông ta nhổ toẹt chỗ bã thuốc còn dính trong mồm ông ta về phía cô.
- Làm thế mới lời, cô không được quên điều đó.
- Lời đó kiếm trên mồ hôi của người trả thuế... và môi trường, tôi phải nói thêm như vậy.
- Ô hô hô. - F.A.T. nhìn soi mói quanh phòng cô như thể ông ta đang muốn tìm kiếm cái gì đó - Tiếc quá ở quanh đây không có cái cọc nào để cô tự trói mình vào đó mà phản đối. - Ông ta cười nhạo báng.
Lee đã kéo ngăn kéo bàn ra lôi cặp của cô để trên ghế, mở nắp xếp riêng những đồ cá nhân của cô ra khỏi đồ của công ty.
- Tôi từ chối làm một kẻ đồng lõa với... những vật liệu kém chất lượng của ông, với kế hoạch trở thành một nhà thầu thiểu số của ông. Tôi sẽ không giữ chức vụ gì trong công ty này hết cho dù chính Geronimo làm Chủ tịch đi nữa.
Cô xếp sổ ghi địa chỉ sổ ghi chép và sổ đựng hồ sơ lên giữa bàn, những thứ đó được gộp vào nhau với những tiếng động khiến người ta giật mình.
- Geronimo chẳng có đầu óc để điều hành công việc đó đâu và chẳng tài nào kiếm được lời lãi trong một năm khó khăn như năm nay. Chỉ bằng một cú điện thoai tội có thể kiếm được 10.000, làm sao lão đần độn ấy làm ra số tiền lớn như vậy chứ?
Lee ngừng thu dọn, chống tay lên bàn và nhìn xoáy vào ông chủ của cô.
- Và chẳng có ai khôn ngoan hơn khi mà chỉ năm năm sau đường ống đó vỡ và nước thải sẽ ngấm vào hệ thống cung cấp nước sạch của người ta hoặc là chảy ra sông Missouri hoặc là...
- Cô không phải là một Albert Schueitrer đấy chứ. Ồ, cứ nghĩ là tôi sẽ chia phần cho cô trong vụ làm ăn tẹp nhẹp này đi còn cô thì biến tôi thành một nhà xây dựng thiểu số. Mấy nghìn đô liệu có làm lương tâm cô thoải mái không nhỉ?
Cái thói tự mãn luôn tin rằng bất cứ ai cũng có thể mua bằng tiền được của ông ta khiến Lee phát tởm. Tự nhiên cô cảm thấy hoàn toàn chắc chắn rằng cô đang làm cái việc mà đáng ra cô phải làm từ nhiều tháng trước. Sự tức giận trong cô bỗng nhiên biến mất thay vào đó là một cảm giác thanh thản. Cô thôi không mím môi nữa, giọng cô trở nên bình tĩnh.
- Cứ cho là như thế. Vậy ông sẽ muốn tôi làm việc thiếu đạo đức nào nữa đây, và sau đó sẽ là gì nữa, và rồi bao lâu nữa thì ông bắt tôi chuyển từ thiếu đạo đức sang phạm pháp, ông biết đấy F.A.T. đó đâu phải chỉ là tiền, nó là thứ gì đó quan trọng hơn kia. Đó là thứ gì đó nằm sẵn trong máu của một người Ấn Độ mà người ta không thể sắp đặt điều khiển được. Gọi đó là sự tôn trọng trái đất tự nhiên... hay là gì tùy ông. Nó là một phần tại sao tôi lại làm những gì tôi làm. Tôi không thể ngăn được sự phát triển hay sự đô thị hóa. Nhưng tôi có thể làm cái gì đó để được thấy rằng môi trường không bị phá hủy hoàn toàn. Tôi đồng ý với ông, Geronimo có thể sẽ không trở thành một doanh nhân phát đạt nếu ông ấy điều hành công ty này hoặc một công ty giống như thế này, nhưng có lẽ ông ta thích uống nước sạch hơn là khoản tiền 10.000 $ trong ngân hàng. - Lee nhìn mặt bàn đã được thu dọn rồi mỉm cười nhìn F.A.T. - Hãy suy nghĩ về điều đó người Ấn Độ có bao giờ nổi tiếng vì tiết kiệm vì một ngày mưa đâu, đúng không?
Đồ đạc của Lee đã được xếp đống trên bàn. Cô đậy nắp cặp và nhấc nó lên và vòng tay ôm chồng sổ sách rồi đi về phía cửa.
- Nhưng còn cuộc đấu thầu chiều nay thì sao? - Thorpe gào lên.
- Tự ông đi mà lo lấy.
- Cô kia, cô bước ra khỏi đây cơ đấy, cô tự tiện bỏ việc, khiến tôi không thể tuyên bố sa thải cô. Cô còn không chịu nghe lời khuyên từ...
Tiếng sập cửa át tiếng té tát của Thorpe, cứ làm như lời khuyên của ông ta đáng giá lắm vậy, Lee nghĩ và bước tới chỗ để xe.
Chiếc Ford Pinto đỏ của cô đậu ngay cạnh chiếc xe hơi Diamond Jubilee Mark V của Thorpe, thành xe màu xanh da trời pha xanh nước biển được pha một lớp bụi mỏng, như thể ông ta vừa đi công trường về. Lee quẳng đồ đạc về phía sau của chiếc Pinto rồi đứng thẳng nhìn cái biểu tượng phủ bụi của Floyd, được khắc nạm vào cửa kính trước cửa xe, vẫn chưa sứt mẻ gì, nhưng kim cương giờ không còn sáng như trước nữa.
Lee cười mỉa mai cúi xuống hà hơi lên nó và đưa một tay lên lau nó cẩn thận. Cô bước lùi lại ngắm nó một lát rồi leo lên chiếc Pinto và lái đi.
Nhưng thái độ tự tin của cô đã hoàn toàn biến mất khi mà ba ngày sau đó cô không thấy một cơ hội việc làm nào mở ra trước mắt cô. Khi cô đi loanh quanh trong phòng, cô tự bảo mình là cô đã làm điều duy nhất có thể. Cô đang tính những km mà chân và xe cô đã đi trong ba ngày vừa qua thì chuông điện thoại reo. Nhấc máy ở trong bếp, giọng nói của Sam Broun cao quý là giọng nói cuối cùng trên trái đất cô nghĩ cô sẽ nghe thấy qua đường dây.
- Cô đang cố trốn ai vậy chứ? - Anh ta nói ngay không cần mở đầu.
- Gì thế?
- Ba ngày nay tôi đã cố lùng số điện thoại chết tiệt của cô.
- Ai ở đầu dây thế ạ? - Cô hỏi với sự dịu dàng trong từng âm tiết.
- Là, người phụ nữ Ấn Độ nhỏ bé của tôi, Sam Broun cao quý đây. Tại sao cô không đăng ký số của cô trong danh bạ điện thoại chứ.
- Vì tôi đã ly dị và tôi không muốn bất cứ cú gọi thiếu đúng đắn nào. Sao anh không gọi đến công ty Thorpe để lấy số của tôi?
- Tôi gọi rồi nhưng dường như cái lão Floyd béo đó đang mọc ra lương tâm, một cách muộn màng, tôi phải nói thêm, và lão không muốn tiết lộ thông tin bí mật.
- Đồ chuột bọ.
- Tôi cũng nghĩ vậy đó.
- Vậy sao anh có được số máy của tôi?
- Tôi mất 65 $ đưa một cô nàng tóc đỏ khờ khạo đi ăn tối, và cho cô ta uống rượu Đức, bởi cô ta làm việc cho Ma Bell.
- Anh.... - Lee sửng sốt.
- Và tất cả những gì có ích mà cô ta làm được khi kết thúc buổi tối là một cái hôn tạm biệt rất tinh khiết. - Anh ta cười thích thú.
- Tôi đã nói với anh rồi, tôi không nhận những cú gọi cợt nhả.
- Tệ quá, cuối cùng cô nàng tóc đỏ ấy đã cho tôi biết số điện thoại của cô.
- Brown anh đừng có khéo miệng, anh nói là anh đã mua chuộc một cô gái để lấy số điện thoại của tôi á?
- Cô muốn gọi đó là gì cũng được, tôi đã có được nó đúng không?
- Để làm gì?
- Tôi nghe nói lão Thorpe đã sa thải cô.
- Ồ anh nghe lầm đấy, tự tôi bỏ việc.
- Cô cừ lắm, cô đã tìm được việc khác chưa?
- Anh đùa đấy à? Tôi đã đi khắp thành phố này rồi, nhưng có vẻ chẳng có hy vọng gì.
- Nghe này, tôi có một chỗ dành cho cô.
- Tôi cá là anh sẽ, nhưng tôi chưa bi đát đến mức ấy đâu. Nếu đó là cùng một việc anh tạo cho cái cô tóc đỏ đó trên cửa nhà cô ta thì hãy giữ lấy nó.
- Cô là người phụ nữ đa nghi nhất khiến tôi phải trả 65$, cô biết điều đó, đúng không?
- Tôi cá là anh còn hơn thế đúng không?
- Đừng nổi cáu nữa Cherokee, đây là một việc nghiêm túc, tôi muốn mời cô về làm việc cho tôi.
- Anh...
- Nhưng tôi sẽ không nói qua điện thoại. Tôi không bao giờ phỏng vấn qua điện thoại, phải gặp trực tiếp, tối mai cô rảnh không?
- Brown, anh điên rồi?
Anh ta tiếp tục như thể cô không nói gì.
- Mai tôi bận cả ngày, cả giờ ăn trưa cũng vậy. Nếu không chúng ta có thể gặp nhau vào lúc đó, nhưng tôi sẽ xong việc lúc..., à để xem nào lúc 4h30. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu đó để bàn cụ thể được chứ?
- Brown, tôi không thể đến làm việc cho anh được, tôi không muốn nhảy vào lửa.
- Nghe này, tôi muốn nghe trọn câu chuyện ngọt ngào này, nhưng tôi đang chạy, gặp tôi tại số 5301 đường State Line và chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. 5301, State Line, cô nghe được chưa?
- Sam Broun tôi cóc tin anh, điều gì khiến anh nghĩ...
Nhưng anh ta đã lại làm thế.
- Brown? Brown, nghe máy đi.
Anh ta bỏ lại cô với chiếc điện thoại câm và Lee vội vàng chộp lấy bút để ghi địa chỉ trước khi nó biến mất khỏi đầu cô.