Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 3
C
ô đã nhìn thấy Người Anh. Hiệp sĩ áo lam đeo huy hiệu chữ V ngược. Mặt trăng xoay chuyển kỳ quặc kiểu gì khiến hắn ta lại tìm thấy cô thế? Chỗ này ư, tại nơi cô sống ư?
Sao lại có thể như thế khi cô đã rất cẩn thận từ dạo ấy? Bây giờ cô luôn luôn cuốc bộ khi đi gặp Gladdys già. Chỉ có một lần, vài năm trước, cô đã ngu ngốc khi cưỡi ngựa tới Glamorgan.
Người Anh này là kẻ đã đuổi theo cô từ dạo đó.
Và giờ hắn lại bám theo cô nữa.
Teleri ngồi trên mình Ngựa cứng đờ và thẳng tắp như cây thông trong rừng. Con đường mòn chỗ này dốc quá khiến Ngựa mém bị trượt chân trên đường xuống. Cô xoắn chiếc bờm đen quanh tay chặt hơn và thúc đầu gối vào hai bên sườn nó.
Đến cuối đường, nơi đồi núi trải ra trước mặt, cô đập đập gót chân, thế là xong, và nó chạy.
“Chạy đi, Ngựa!” cô giục nó. “Đuổi theo gió đi!” Cô cúi mình xuống thấp và để Ngựa lo chuyện đường. Nó thích được cưỡi, lao vút qua những đồi và thung lũng như thể nó được tự do.
Cô cúi thấp người và nhìn qua vai.
Gã hiệp sĩ đang đuổi theo, nhanh hơn cô tưởng. Ngựa của hắn cũng là thứ chiến.
Nếu hắn tóm được, hắn có thể giết cô. Luật của Người Anh là của hắn. Ngựa đúng ra không phải của cô – nhưng vấn đề đích xác không phải ở đây. Bất kỳ hiệp sĩ nào cũng có thể tự chế ra luật lệ của hắn; điều này xảy ra khá thường xuyên ở Vùng biên giới.
Cô rẽ khỏi hướng Bleddig, ra khỏi hướng tây của cánh rừng. Cô vẫn mải miết cưỡi, lao qua những lùm cây và phóng về biên giới trước mặt.. Ngựa rất khỏe và khéo léo, bởi vì cô biến nó thành thế. Cô nuôi nó bằng thứ cỏ tốt tươi trong rừng và bột yến mạch mịn trộn với thứ nước trong nhất xứ Wales. Cô cưỡi Ngựa để cho cơ bắp của nó săn chắc. Và cô thương nó; nó là bạn cô. Vì những lý do này, vì quyền lợi thiên tạo và sống còn, nó phải là của cô.
Cô chính là người đã tìm thấy nó gục ngã và bị thương. Cô chính là người đã rút hai mũi tên chí tử khỏi cổ nó, lau sạch vết thương cho nó, chính là người đã chăm sóc nó trong rừng Glamorgan, đã săn sóc nó với thuốc của cô cùng những khúc ca của bà ngoại cô cho tới khi nó đủ khỏe để chậm chạp bước trên đường đi Brecon.
Và khi một vết thương bị mở miệng hoặc mưng mủ, chính cô lại đưa nó đến vòng tròn đá, đặt những hòn đá của cô lên mình nó.
Cô đã giành được quyền được xem nó là của mình.
Với cô nó hoang dã và tự do và hạnh phúc một cách giản đơn; nó an toàn. Họ đều giống nhau theo cách đó – tự do, hạnh phúc được giấu mình khỏi thế giới đã làm tổn thương họ, thế giới đã để lại cho cả hai những vết sẹo.
Nó là của cô và sẽ tiếp tục là của cô. Ngựa có thể chạy nhanh hơn bất cứ con ngựa nhát gan nào của các gã người Anh. Thậm chí cả với hiệp sĩ. Và chắc chắn là gã hiệp sĩ này. Cô quả quyết.
Cô lại quay ngựa và hướng về phía bắc, men theo một quãng đường dài quanh Rừng Brecon. Nhìn từ xa, cây cối tạo nên một đường răng cưa rạch ngang chân trời. Cô cưỡi cho tới khi mặt trời dịch xuống thấp hơn, cho tới khi nó bị che khuất sau những đám mây đỏ và vàng ối phía tây của mặt trăng đang dần lên cao.
Để che giấu vết, cô cưỡi dọc theo những triền cỏ và rong nước ven dòng sông Usk, rồi bì bõm lội qua nơi nông nhất. Lúc ngựa bước lên bờ đối diện, cô nhìn lại phía sau.
Cũng chính trên mặt nước cô đã thoát khỏi tên hiệp sĩ này lần trước; hắn ngã xuống.
Cô nhoẻn miệng cười. Ngay cả lúc này cô vẫn có thể nhớ ra hình ảnh hắn ngồi trong bùn và nước, lôi hết thảy thánh thần trên cao xuống nguyền rủa và dứ dứ nắm tay về phía cô.
Nhưng lần này hắn không ngã. Hắn thả lỏng cương ngựa và nhìn cô từ bên kia sông. Một tia chớp lóe lên từ bầu trời chiều rạch qua những đám mây và sáng bừng lên hắn, khiến màu đỏ trên tóc càng rực rỡ hơn. Một giây sau hắn thúc ngựa xuống sông.
Cô cưỡi ngựa chạy về phía rừng, gió vờn tóc cô bay dạt ra sau, rồi quất ngang miệng cô.
“Đi nào, Ngựa! Đi nào!” Cô phá lên tiếng cười trong ngọn gió đó, biết rằng nó sẽ mang tiếng cô vọng lại hướng dòng sông. “Cho tên Người Anh hay ai mới biết cưỡi ngựa.”
Cô nghe được tiếng cười của mình vọng lại phía sau. Cô lại rạp thấp xuống. Chỉ còn một vài đoạn nữa để đi. Cô lại quay đằng sau, rồi mỉm cười.
Hắn ở tít bờ kia của dòng sông nhưng đang cố gắng cho ngựa đi lên bờ đầy bùn. Theo hướng đầu hắn, cô có thể thấy hắn đang nhìn thẳng về phía mình.
Cô lại phá lên cười.
Đằng trước là Khu rừng của quỷ, một phần của Brecon nơi những ngọn cây mọc lên dày sít tới mức trông chúng như thể mọc từ cùng một cụm, nơi những bụi cây đầy gai nhọn và cao ngang người, nơi những bụi thấp chằng chịt khiến con đường không hề dễ dàng.
Nơi này không thể cưỡi ngựa được, mà phải đi bộ qua – nếu có thể tìm được lối. Ít nhất có tới một tá lối đi ngay tại phía này của cánh rừng. Có lối dẫn vào rừng, có lối dẫn đến ngõ cụt. Nhưng Teleri biết lối nào dẫn về nhà. Đó là nơi an toàn nhất của cô để thoát khỏi hắn.
Cô nhẹ nhàng bảo Ngựa chậm lại, và nó dừng bên bìa rừng, nơi những bụi gai xoắn vào nhau như tóc rối. Cô trượt khỏi lưng và vuốt ve mõm nó.
Rồi khi hiệp sĩ lên khỏi bờ sông, khi gió vẫn lặng và một mảnh trăng bạc mọc lên bầu trời phía đông, Teleri và Ngựa đã biến mất.
o O o
Lâu đài Camrose, Glamorgan.
Một con mèo béo ú, mắt chột, lông màu vàng cam tên là Cyclops đang khệnh khạng bò qua sân trong, về phía lò rượu của lâu đài nơi Clio de Beaucourt, vợ của chúa tể Camrose, Bá tước Glamorgan, đang bận rộn thử mẻ ale mới nhất.
Bây giờ Clio phu nhân đã có một mục tiêu, cái mà cô đeo đuổi suốt bao năm. Cô nhất định khám phá ra bí mật của rượu thạch nam, một công thức ủ rượu bí mật và diệu kỳ đã biến mất cùng người Pict.
Ít nhất mỗi năm một lần cô vẫn thử ủ thứ rượu khét tiếng này, dù sau bao năm với những sơ xuất và thành quả kỳ lạ– thường xảy ra với chồng hoặc những người hầu tin cẩn của anh – bá tước Merrick đã cấm cô tiếp tục thử ủ thứ đó.
Sai lầm của anh đương nhiên là ở việc cấm bà vợ quý hóa của mình mó máy làm việc, bởi vì điều ấy giống với việc để than hồng bên cạnh rơm khô và hi vọng không có chuyện gì xảy ra.
Vậy nên vào ngày hôm nay, khi Merrick đã đi gần nửa tuần trăng vì công chuyện với Vua Edward, Clio phu nhân có công việc của riêng mình. Cô bận rộn pha với chế.
Mới sáng tinh mơ mà Gladdys già người Druid nói rằng trăng đêm nay sẽ là trăng xanh[4]. Một điềm lành. Mới hai hôm trước, giống thạch nam đỏ quý hiếm mà họ trồng mấy tháng qua cuối cùng đã nở hoa. Chắc chắn trời đã định là lần này cô sẽ tìm ra công thức.
Vậy nên Cyclops chú mèo tót lên một ô cửa sổ mở và nhảy xuống nơi nó có thể ngả đầu lên hai chân trước, sưởi ấm trong ánh nắng chiều và nhìn cô chủ đang chuốc lấy rắc rối như mọi khi.
Trong một chum lớn đựng ale màu đen, rượu đang sủi thành bọt. Mùi lúa mạch và thảo mộc tràn ngập khắp căn phòng ấm sực và hơi nước bốc cao lên mái lò rượu, lọt ra ngoài theo những ô cửa sổ mở.
Cyclops nhấc cái đầu biếng nhác lên và khịt mũi ngửi khói. Nó thở một hơi dài hài lòng rồi lại gục đầu ngủ mất.
Clio móc ngón tay cái vào trong lọ rồi nâng nó lên cao. Rượu nhỏ giọt từ từ thành một dải bọt và từng giọt màu vàng mật ong trông rất tuyệt hảo.
“Xong!” cô nói với không ít tự hào.
Một thằng bé tóc vàng hoe chừng mười lăm tuổi đeo bít tất dài và áo khoác ngắn mang màu hiệu nhà bá tước đang khom người chuyên tâm quét tước. Nó ngước lên, rồi dựa chổi vào lối đi và tới chỗ cô. Nó vươn cái cổ dài nhìn vào trong chum. ”Xong rồi ạ?”
“Ừ. lấy mấy thùng rượu ra, Thud, và chúng ta sẽ rót đầy chúng.” Cô dừng lại. “Em trai cháu đâu? Nó không muốn giúp à?”
“Không ạ. Tuần này Thwack đánh bóng bộ yên cương và chăm sóc mấy con ngựa cho bá tước, thưa phu nhân.”
Cô gật đầu và hai người họ nhanh chóng dẫn rượu qua ống xi phông sang hai thùng gỗ lớn. Clio vừa đóng nút một thùng rượu thì tiếng kèn trumpet từ bên bờ công sự nổi lên năm hồi ngạo nghễ.
Cả hai sững người, rồi giương to mắt ngạc nhiên nhìn nhau.
Clio nghển đầu rồi lắng nghe tiếng động lần nữa. “Thánh Paul và Peter ơi! Ngài ấy về nhà rồi!”
“Là Bá tước Merrick,” Thud nói.
“Ừ.” Clio chùi tay vào tạp dề và vội vã đi quanh phòng đóng các cửa sổ lò rượu lại. “Xuống ngay, Cy.”
Con mèo kêu meo meo phản đối, nhưng cũng nhảy xuống khỏi cửa sổ và đi tới cánh cửa mở.
“Nhanh lên.” Cô tháo dây tạp dề nấu bếp và thảy nó sang một góc. “Rót đầy cái thùng kia cho xong và ta sẽ đánh lạc hướng – ý ta là, ta sẽ ra chào tướng công ta.” Cô phủi những mẩu cây cỏ còn vương trên váy và vén lại mớ tóc ướt. Rồi vội vã đi qua lò rượu về phía cửa.
“Lần này thì cháu giấu nó ở đâu ạ, thưa phu nhân? Trong phòng giặt nhé?”
“Không! Chỗ đó lần trước ngài thấy rồi.” Clio dừng lại, cắn môi suy nghĩ.
“Nhà nguyện nhé?”
“Không, Sư huynh Dismas quá để ý đến những chuyện xảy ra ở đó.”
“Gian chứa bơ vậy.”
Cô lắc đầu, rồi khuôn mặt bừng sáng lên với một ý tưởng tuyệt vời. “Lăn mấy thùng rượu vào chuồng ngựa và đặt chúng trong các ngăn chuồng cũ nơi chỉ sử dụng khi nào lâu đài có đầy khách. Từ giờ chúng sẽ an toàn ở đó. Hơn hai năm qua chúng ta không có nhiều khách.”
Cô dừng lại và để cho chắc, chộp lấy một vò rượu bằng đất nung ra khỏi cái giá toàn những vò kiểu đó và ôm vào ngực, rời khỏi lò rượu. Cô đi qua sân trong, lách qua những cỗ xe ngựa và bầy ngỗng, những đứa bé mũm mĩm và lính canh. Cô bước những bước quả quyết tới cầu thang dẫn ra sảnh chính, bím tóc vàng dài nhún nhảy sau lưng theo từng bước đi khi cô tập diễn một nụ cười ngây thơ vô tội với tướng công của mình.
Đó không phải vì cô không nhớ anh đến độ quặn thắt. Cô yêu chồng mình và nhớ anh đến phát điên nhưng thực sự bị anh chọc tức khi thằng nhóc đưa tin không mang tới cho cô một lời nhắn nào, không một mẩu tin, chẳng có gì cả, kể từ khi anh đi.
Khi tiếng ngựa rầm rập vọng đến sau lưng, cô quay lại, mới được nửa đường, một nụ cười căng thẳng hiện lên khuôn mặt.
Đẹp trai như quỷ, cao lớn và mạnh mẽ như bao giờ, bá tước Merrick cưỡi ngựa lên bậc thang với tùy tùng theo sau, cờ hiệu đen của anh cùng chữ thập trắng và hình sư tử đỏ bay phần phật trong không trung. Anh gò cương và một tiểu đồng bước tới để nhận dây cương.
Nhưng Merrick không xuống ngựa, anh tựa một tay lên mũi yên ngựa và nhìn thẳng về phía vợ mình. Ánh nhìn của anh bao quát quanh cô, từ đỉnh đầu xuống chân và từ từ ngược lên lần nữa.
Cô biết cái nhìn đó. Anh biết chính xác mình định làm gì.
Anh ngừng quan sát cô và nhìn chằm chằm vào vò rượu. “Cái gì thế, em yêu? Ta đã đi lâu đến mức em phải ôm vò rượu thay cho chồng mình sao?”
Cô hếch cằm lên và cố gắng ra vẻ thờ ơ. “Thế ra là lâu à? Dường như ngài chỉ vừa mới đi thôi.”
Thế là anh xuống ngựa, đi lên phía cô và khẽ cúi chào. Anh nói khẽ. “Nó cứng chắc nhỉ, giống chồng em quá.”
“Vâng. Em thấy cái vò này cực kỳ giống đầu ngài, tướng công ạ.”
Anh đón lấy vò rượu trong tay cô và thảy nó cho một tùy tùng. Rồi choàng tay quanh cô, nhấc cô lên cao và hôn cho tới lúc cô mụ mẫm, ngay trên cầu thang cho cả lâu đài nhìn ngắm.
Cô nghe tiếng huýt sáo và tiếng gọi của lính hầu, tiếng đập oang oang của khiên lên tường thành lâu đài và tiếng vỗ tay của những người trong sân. Cô túm lấy một nắm tóc anh nhưng anh lại hôn say đắm hơn cho tới khi cô từ từ bỏ ra và vòng tay mình quanh cổ anh, hôn anh trở lại.
Sau khi nếm cô đã đời rồi, anh lùi lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên lông mày cô và thì thầm vào tai cô, “Ta nghĩ em đã nhớ ta, em yêu ạ.”
“Em nghĩ tim ngài cũng đen như tóc trên đầu ngài ấy, tướng công.”
“Em đang giận dỗi.”
“Vâng.” Cô nhìn anh kiêu kỳ.
Anh rút ra một bó giấy da được cuộn tròn và đóng xi kín từ trong áo choàng và giơ chúng lên. “Thế còn những cái này?”
Cô nhìn chúng chằm chằm. “Ngài viết cho em ư?”
“Phải, cho em và cho con trai chúng ta. Hàng đêm.”
Cơn giận của cô tan đi nhanh chóng.
Anh đưa cô một cái nhìn ngượng ngùng rất đàn ông, rất Merrick. “Anh chỉ quên gửi chúng đi thôi.”
Cô nhìn chồng mình và bật cười. Lắc đầu, cô thở dài, rồi quay lại phía người đàn ông đang ôm cái vò. “Mang rượu vào trong và cho mọi người thưởng thức.” Cô lấy cuộn giấy da khỏi tay Merrick và khoác tay anh khi họ bước tiếp lên những bậc thang, vào trong lâu đài. “Em đã mất bao năm để dạy ngài phải lịch thiệp thế nào.”
“Phải. Nó sẽ giúp em tránh khỏi rắc rối.”
“Em ư? Em đâu phải người bỏ bê vợ con.”
“Thằng bé thế nào?”
“Đang ngủ. Nó có một ngày vất vả khi làm cho cả em và bảo mẫu tơi tả. Nó trốn dưới tấm rèm thờ trong nhà nguyện và dọa cho Sư huynh Dismas mất trí.”
“Sư huynh Dismas đâu có trí.”
“Kìa Merrick!”
“Thật mà. Và ta không muốn tranh cãi nữa. Ta chỉ vui khi đã về nhà. Lại đây.” Anh mở cửa vào phòng của họ. “Ta có nhiều thứ để kể cho em nghe.”
Họ ríu rít với nhau ba bốn chuyện trong lúc Merrick ngồi vào một chiếc ghế và Clio rót cho anh ly rượu.
Anh cầm lấy và nhìn chằm chằm vào trong. “Nếu ta uống nó thì ta có nói du dương và cười rúc rích như mấy con bé chăn ngỗng không?”
“Chỉ là rượu thôi mà.”
“Không có thạch nam chứ?”
“Không có thạch nam,” cô đảm bảo, mặc dù anh nhìn cái ly một lúc lâu hơn trước khi uống một hơi, rồi thở dài và ngả đầu vào lưng ghế chạm trổ kiểu cách.
“Ngài đã trở về nhà sớm. Cuộc họp không tốt đẹp sao?”
“Tất cả lãnh chúa đều đồng ý với hầu hết vấn đề. Edward bảo bọn ta đi sớm. Ngài muốn quay lại Leeds.”
“Roger không quay lại với ngài sao?”
Merrick lắc đầu. “Hắn đang trên đường tới Brecon.”
Clio quay lại nhìn chồng. “Brecon ư? Vì sao vậy?”
Merrick làm một hơi rượu nữa và nhìn đăm đăm vào chiếc ly trong tay một lúc lâu. Cuối cùng anh nói, “Ta tin rằng Edward muốn hắn ra khỏi tầm tay.”
“Em không hiểu. Ngài giải thích đi.”
Merrick ngước lên nhìn cô. “Hugh Bigod còn sống.”
“Chồng của Elizabeth phu nhân ư?”
“Ừ.”
“Hắn có biết chuyện Roger và Elizabeth không?”
Merrick nhìn cô như thể cô bị điên.
Lắc đầu, cô khoát tay. “Rồi. Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn, em biết. Em có suy nghĩ gì cả. Tất cả mọi người đều biết chuyện Roger và Elizabeth.”
“Ừ. Tất cả mọi người.”
“Nhưng hắn có thể làm gì? Tất cả chúng ta đều nghĩ hắn đã chết.”
“Khi vợ mình ngủ với người đàn ông khác, việc người chồng bị cho là có chết hay không, em yêu ạ, không phải là vấn đề. Bigod có lòng kiêu hãnh và hắn yêu Elizabeth lắm. Hắn có quyền lực với nhiều đất đai quan trọng ở miền bắc. Edward bị kẹt giữa nể nang, vẫn cần đến sự hỗ trợ của Bigod với tình bạn lâu năm của ngài và Roger. Ta tin ngài đã cho Roger vào sâu xứ Wales để cho hắn lánh đi. Chí ít là cho tới khi có thể chắc chắn được ý định của Bigod.”
“Hắn đã đi được năm năm. Nếu Elizabeth không từ chối kết hôn với Roger, giờ cô ấy có thể có hai chồng. Đúng là trò đời!” Cô lấy một miếng bơ và bánh mì khỏi đĩa và đưa cho Merrick. “Roger có thể ở lại đây. Thằng bé Edward ngưỡng mộ anh ấy, cũng như em vậy. Anh ấy là bạn thân nhất của ngài. Anh ấy có thể ở lại đây bao lâu nếu cần.”
“Ta không thể nghĩ ra đủ cách để giữ hắn ở lại đây lâu hơn cần thiết. Chỉ trong vòng nửa tháng là Roger đã chồn chân chồn tay rồi. Hắn không biết mình bị gửi đi nơi an toàn. Mọi chuyện sẽ không yên với hắn đâu, nếu hắn biết.”
“Không đâu, Roger cũng có sự kiêu hãnh của mình mà.” Cô đứng sau lưng Merrick và bắt đầu xoa bóp bờ vai cứng đờ của anh.
Anh thở dài và nhắm mắt lại.
“Brecon liệu có an toàn không?”
“Cho tới khi chúng ta biết được Bigod sẽ làm gì, Brecon có vẻ như là nơi an toàn hơn cả cho hắn, hơn ở biên giới này hay trong nước Anh.”