Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10154 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
ắp tới trạm rồi! Ai xuống, chuẩn bị nha...
Giọng khàn đục của cô nhân viên soát vé xe buýt vang lên làm An Hạ vội vã bước về phía cửa...
Gần cả tháng nay đã quen với ngày hai lượt đi về trên những chuyến xe chật ních người thế này.
An Hạ đã vào làm ở xí nghiệp lắp ráp tivi của Trí, anh họ Diệp Trúc. Hiện giờ cô là nhân viên trong dây chuyền hàn những vi mạch điện tử bé li ti. Công việc này không nặng nhọc nhưng đòi hỏi sự tập trung cao độ. An Hạ phải vất vả lắm mới tạm thành thạo phần việc được giao
Xuống xe buýt, Hạ vừa đi vừa chạy đến chỗ làm. Sáng nay cô đi trễ. Nhớ tới gương mặt hách dịch của Thủy Tiên, tổ trưởng kiểm tra chất lượng sản phẩm, Hạ bỗng thấy ngao ngán. Ngay từ đầu, Hạ đã nhận ra cô ta không ưa gì mình. Về nói lại cảm nghĩ đó với Diệp Trúc, con bé phá ra cười rồi cho rằng:
--Con mụ ấy đeo anh Trí sát sạt, thấy mày mới vào, mụ ta ghét là phải rồi. Nhưng nếu Thuỷ Tiên ăn hiếp, mày cứ cho tao biết.
Thủy Tiên chưa lần nào tỏ thái độ với Hạ, có lẽ vì cô ta còn nể Diệp Trúc. Điều này khiến Hạ luôn nơm nớp. Cô biết, nếu mình làm sai chuyện gì, dầu nhỏ, Thủy Tiên cũng sẽ không bỏ qua. Cô ta... yêu quá rồi điên đến mức tưởng ai cũng si tình ông giám đốc như mình. Thật buồn cười.
Vừa vào đến phân xưởng, An Hạ đã nghe cô bạn cùng nhóm nói:
--Bà Tiên bảo bao giờ chị đến thì lên phòng kỹ thuật gặp bả.
An Hạ nhíu mày:
--Để làm gì, chị biết không?
--Chắc để lên lớp thôi, nhân viên mới nào lại không bị... đì. Nhất là xinh đẹp như An Hạ.
Đến phòng kỹ thuật, Hạ rụt rè gõ cửa. Cô nghe giọng Thủy Tiên cau có:
--Vào đi.
Bước vào, Hạ thấy Thủy Tiên đang ngồi khoanh tay trước bureau, ngạo nghễ nhìn mình.
Hạ chưa mở lời, cô ta đã hằn học:
--Đừng ỉ là bạn của em giám đốc rồi tha hồ đi trễ về sớm nghen. Hứ! Sản phẩm làm ra thì lỗi lùm tum, bắt buộc tôi phải chuyển mấy người sang khâu khác.
An Hạ nhỏ nhẹ năn nỉ.
--Em vừa mới quen việc này, xin chị để em làm tiếp. Em sẽ cố gắng không làm sai nữa.
--Thôi đừng có hứa hẹn. Tôi đã nhàm tai vì những lời hứa hẹn lắm rồi. Bắt đầu hôm nay, cô xuống nhóm hai. Công việc ở đó chắc phù hợp với người kém trình độ lại quê mùa như cô. Dán thùng là đơn giản quá phải không?
Đang uất nghẹn vì bị sỉ nhục, Hạ bỗng thấy cửa phòng xịch mở. Giám đốc Trí ló đầu vào.
Anh ta có vẻ ngạc nhiên khi nhìn gương mặt hầm hầm của Thủy Tiên và đôi mắt bắt đầu mọng nước của An Hạ.
--Có chuyện gì thế?
Đang ngồi, Tiên bật dậy, giọng đon đả.
--Em đang... đang nhắc nhở những sai sót của công nhân, khi làm hư sản phẩm mà.
Trí nhíu mày:
--Cô em là bạn của Diệp Trúc phải không?
Thấy Trí nhận ra mình, Hạ cảm thấy an tâm, cô ấp úng:
--Dạ... phải.
Xoay sang phía Tiên, anh ta nhỏ nhẹ nói:
--Mới vào làm, sai là lẽ thường tình nên em... lên lớp đến mức người ta sợ hãi.
Thủy Tiên giãy nãy:
--Ơ hay! Em có nói gì đâu! Mới gọi người ta xuống thì anh đã vào tới. Nếu nghĩ em ăn hiếp công nhân, anh giải quyết chuyện này đi.
Dứt lời, cô ta vùng vằng bỏ đi ra ngoài. Thái độ đó chứng tỏ Thủy Tiên có quyền với giám đốc vô cùng.
Trí thản nhiên nhìn Tiên bỏ đi. Anh dịu dàng kéo ghế:
--Ngồi xuống đi An Hạ. Sao? Công việc ở đây cực nhọc lắm phải không?
An Hạ lắc đầu thật nhanh:
--Dạ đâu có.
--Có gì khó khăn, Hạ cứ nói, tôi xem em như Diệp Trúc vậy, ngại gì chứ.
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, Hạ bối rối:
--Em đi làm trễ, lại làm sai kỹ thuật nên chị Thủy Tiên khiển trách em là đúng.
Trí bỗng nói:
--Hình như Hạ đi làm bằng xe buýt?
An Hạ lí nhí:
-- Dạ.
--Chậc, vất vả nhỉ.
An Hạ mím môi cam phận.
--Em quen rồi.
Hơi nghiêng đầu, Trí nhìn cô một hồi rồi nói:
--Ngày mai tôi sẽ dành riêng cho Hạ một chiếc xe 79.
An Hạ buột miệng:
--Em đi xe buýt được mà. Anh không cần làm thế, giao xe cho em thì phí lắm, trong khi những người khác cần nó để chạy hàng cho xí nghiệp.
Trí nghiêm giọng:
--Em sẽ không làm ở tổ nữa...
An Hạ giật mình, cô lo lắng nhìn Trí khi anh nói tiếp:
--Em tốt nghiệp phổ thông chưa?
-- Dạ rồi.
--Nói được tiếng Anh không?
Cô dè dặt:
-- Dạ... chỉ nói và nghe được những câu thông thường thôi ạ.
Trí gật gù:
--Vậy đủ rồi. Em sẽ làm bên tổ tiếp thị.
An Hạ hốt hoảng:
--Nhưng em có biết gì đâu. Ngay cả chạy xe, em cũng không biết kia mà.
Nhìn đôi mắt đen tròn xoe, đầy ngơ ngác của An Hạ, Trí nói:
--Không biết thì phải học. Bỏ quê lên đây để kiếm sống, anh nghĩ em thừa khả năng và bản lĩnh để làm việc này.
Nhớ tới những lời Thủy Tiên nặng nhẹ lúc nãy, An Hạ chớp mi:
--Em sẽ cố hết sức mình.
Trí bật cười:
--Tôi chỉ cần phân nửa sức của em thôi. Phân nửa kia để em còn sống, vui chơi và yêu đời nữa chứ. Xinh đẹp như vậy đừng bảo với tôi chưa có ai đấy nhé.
An Hạ đỏ mặt, cô vừa mừng vừa lo khi nghĩ tới ngày mai. Hồi còn sống, mẹ thường nói: "Đừng vội mừng khi vận may đến với mình bất ngờ ".
Nếu đúng thế, An Hạ phải lo trước vận may này mới phải. Diệp Trúc từng... khoe rằng anh Trí của nó rất đa tình, ông ta thay bồ như thay áo, con gái đẹp khó thoát khỏi sức quyến rũ của ông ta... Cả tháng nay An Hạ chưa lần nào trò chuyện riêng với Trí, cô yên trí nghĩ rằng mình xấu xí, quê mùa nên chả lọt vào mắt... xanh của giám đốc. Thế nhưng hôm nay cô lại được "sếp" chiếu cố. Chuyện này chỉ e lành ít dữ nhiều thôi.
Lúc An Hạ còn hoang mang, Trí lại hỏi:
--Nghe Diệp Trúc nói em sống với mẹ kế... chắc khổ lắm nên mới phải lên đây tìm việc làm?
Hạ bẻ bẻ những ngón tay, cô lấp lửng:
--Dì ấy cũng tốt chớ không đến đỗi khắc nghiệt như những bà mẹ ghẻ trong chuyện cổ tích. Em lên đây vì không muốn mang tiếng vô công rỗi nghề, ăn bám bố mình.
Gật gù ra vẻ biết chuyện, Trí nói:
--Có nghĩa là em muốn tự lập. Em muốn làm một Oshin của Việt Nam phải không?
Giọng An Hạ chùng xuống:
--Em chỉ muốn là em thôi. Điều quan trọng là có chỗ ở và cơm ăn ngày hai bữa. Anh và Diệp Trúc đã giúp em rất nhiều. Em không biết...
--... Nói thế nào để cám ơn chứ gì? Đừng lo, người nhà cả mà, nhắc đến ân nghĩa, ngượng lắm. Quên nữa, bắt đầu ngày mai, Hạ sẽ theo khoá học tiếp thị cấp tốc hai tháng. Còn bây giờ ra sân, tôi sẽ hướng dẫn em chạy xe.
An Hạ nhỏm người lên:
--Em không dám làm phiền... giám đốc đâu.
Trí tủm tỉm cười:
--Tôi tự nguyện mà, sao lại phiền chứ, hay ngược lại tôi làm phiền Hạ?
--Dạ.. đâu có.
Trí đứng dậy:
--Đùa thế thôi, để tôi nhờ Thủy Tiên chỉ em chạy xe vậy.
An Hạ lí nhí:
--Cám ơn anh Trí rất nhiều.
Nheo nheo mắt Trí nói:
--Tôi không nhận ơn bằng lời đâu, cô ạ.
Mặc An Hạ đứng ngơ ngác, Trí cho hai tay vào túi, thong thả bỏ đi.
Diệp Trúc không hề... khoe anh nó thích đùa, nếu những lời vừa rồi của Trí là thật thì gay go đấy.
An Hạ nén tiếng thở dài, gạt những lời ỡm ờ của giám đốc ra ngoài tai, cô cố nghĩ anh là người tốt, là một ông chủ đứng đắn mà cô đang làm công để kiếm tiền nuôi thân.
Trong thành phố hào nhoáng, có thói quen đánh giá con người, sự việc bằng hình thức bề ngoài này, An Hạ chỉ là một hạt bụi, cô không đáng gì cả để phải lo ông chủ có... hứng thú trêu ghẹo 1 con bé quê mùa ngốc nghếch như mình.
o O o
Nghe tiếng chuông vang ngoài cổng, An Hạ vội vàng chạy ra, tim cô tự dưng đập mạnh khi thấy cái dáng to cao của Ngữ.
Không vội mở cửa, Hạ nói:
--Diệp Trúc chưa về...
Ngữ nhếch môi cười:
--Nhưng hôm nay Hạ có thể mở cửa cho tôi vào rồi chứ?
--Đương nhiên vì tôi chả sợ gì để phải cảnh giác những anh chàng ria mép. Vả lại, nếu để anh chờ ngoài cổng, Diệp Trúc sẽ đau lòng lắm.
Đẩy chiếc CB 125 vào sân, Ngữ nói:
--Thì ra An Hạ không hiền như tôi tưởng.
--Ở thành phố mà hiền sẽ bị ăn hiếp, Diệp Trúc đã dạy cho tôi như vậy.
--Hạ đã bị ai hiếp chưa?
An Hạ lắc đầu:
--Trái lại tôi toàn ăn hiếp người ta không thôi.
Ngữ cười tủm tỉm. Anh tự nhiên ngồi xuống salon, mắt đăm đăm nhìn Hạ, làm cô bối rối vô cùng.
Anh hơi giễu cợt:
--Tôi lại thích hơn thua với người... toàn ăn hiếp người khác, và bao giờ tôi cũng thắng họ.
Trấn tĩnh lại, An Hạ cong môi:
--Ăn hiếp người khác, với trẻ con là một cách để khẳng định mình. Chắc anh không ở dạng này chứ?
Ngữ chống cằm:
--Thế em ở dạng nào?
--Ở dạng tự vệ. Ăn hiếp người ta để họ không dám động tới mình. Muốn có hoà bình đôi khi phải gây chiến trước.
Ngữ gật gù:
--Em lém và ranh lắm. Thảo nào mới đó giám đốc đã điều sang làm nhân viên tiếp thị, lại cấp xe cho sử dụng nữa. Anh của Diệp Trúc có đôi mắt tinh đời, biết nhìn xa trông rộng lắm.
An Hạ bỗng xụ mặt:
--Nhân viên tiếp thị hay công nhân đứng máy cũng là người làm công, tôi chỉ mong có ngày hai bữa, chớ chả dám nhìn xa trông rộng như giám đốc của mình, hay như cách mai mỉa của anh.
Giọng Ngữ đầy ân hận:
--Xin lỗi! Ý tôi không phải thế.
An Hạ đứng phắt dậy:
--Quên nữa, để tôi làm nước cam...
--Tôi không uống nước cam.
--Vậy cà phê?
Ngữ lắc đầu:
--Mất công em lắm. Với lại, tôi sợ phải ngồi một mình...
Tránh đôi mắt đen, sâu của Ngữ, An Hạ nói vuốt theo:
--Nhất là ngồi một mình chờ người yêu.
Ngữ có vẻ phật ý:
--Tôi chưa bao giờ có người yêu.
An Hạ chớp mi:
--Vậy sao? Mẹ tôi bảo: "Trước một cô gái đẹp, gã đàn ông nào cũng tìm đủ mọi cách để chứng tỏ mình chưa hề yêu ai". Tôi chỉ là con bé lọ lem, anh phân bua làm gì. Lỡ Diệp Trúc nghe được, nó sẽ buồn.
Giọng Ngữ bỗng trầm xuống:
--Em nói vậy không sợ tôi cũng buồn sao?
An Hạ lắc đầu như máy:
--Không! Tôi chỉ vì Diệp Trúc thôi. Không thể để con bé buồn vì bất cứ lý do gì.
Cả hai bỗng rơi vào im lặng. An Hạ xót xa nhìn đôi bàn tay mình đan vào nhau...
Cách đây không lâu, Diệp Trúc có thắc mắc tại sao dạo này Ngữ siêng đến thăm mình. Hôm đó Hạ tò mò hỏi về tình cảm của hai người. Con bé lẩn tránh không trả lời.
Trước đây, Trúc luôn khoe Ngữ là một trong nhiều cái đuôi của cô. Anh rất yêu cô, nhưng Hạ lại thấy khác. Ngữ chỉ xem Trúc như bạn hoặc như em gái, anh vui đùa thoải mái với cô bé. Ngược lại chính Trúc mới yêu Ngữ da diết.
Nếu anh không đến chừng một tuần, con bé đứng ngồi không yên, điện thoại hỏi thăm liên tục, thật tội.
Tính Diệp Trúc lại tự cao, con bé không muốn ai biết tình cảm riêng tư của mình, dù người đó là An Hạ. Vì vậy sau lần tò mò hỏi thăm đó, cô không bao giờ đề cập đến vấn đề này nữa.
Linh cảm mách với An Hạ, Ngữ tới đây vì mình, và cô bứt rứt khổ sở khi nghĩ mình là người có lỗi. Chính mặc cảm đó khiến An Hạ luôn lẩn tránh mỗi lần Ngữ ghé chơi. Cô viện đủ lý do để trốn trong phòng buồn tẻ của mình. Cô nằm vùi trên giường nhẩm hàng trăm lần những từ tiếng Anh trong quyển Streamline mà cô đang học thêm để khỏi phải nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng tiếng cười trong trẻo hạnh phúc của Trúc, và giọng đàn ông trầm trầm ngọt ngào quyến rũ của Ngữ vẫn xoáy vào tim cô đau buốt.
Những lúc ấy, An Hạ thường có nghĩ Ngữ có bộ ria mép đểu giả giống Tiến, chắc hẳn anh ta cũng... tệ như hắn.
Nhưng chiều nay, giữa căn phòng vắng lặng chỉ có hai người, cô không sao tìm được những điểm xấu khác của Ngữ để gạt anh ra khỏi tâm trí mình.
Chịu không nổi tia mắt của Ngữ, An Hạ đứng dậy.
--Xin lỗi! Tôi phải vào chuẩn bị cơm nước. Anh cứ tự nhiên nhé.
Nói dứt lời, cô đi như chạy vào bếp. Đứng trước bàn ăn, Hạ nghe nhịp tim đập loạn trong ngực.
--Tại sao cứ vây cái khó vào người thế này. Mình còn nhỏ bé thấp kém hơn cả hạt bụi, làm ơn đừng đèo bồng nữa.
Cô cắm cúi vo gạo nấu cơm và nghe tiếng Ngữ huýt gió buồn buồn ngoài phòng khách. An Hạ ngồi ôm đầu như mất hồn, mãi đến khi nghe giọng Diệp Trúc ríu rít.
--Anh đến lâu chưa? Sao lại ngồi có một mình? Nhỏ Hạ đâu?
Tim Hạ se thắt khi Ngữ nói:
--Anh vừa mới tới, An Hạ bận gì đó trong bếp...
Như cái máy, cô bật dậy đến tủ lạnh khui hai lon nước ngọt... Thì ra Ngữ cũng sợ Diệp Trúc buồn, nên đã nói dối là mới tới.
Dù đoán đúng câu Ngữ trả lời, nhưng lòng cô lại ấm ức. An Hạ đã mâu thuẫn với chính mình. Nếu thế, cô là người chẳng ra gì khi muốn anh chỉ vì cô.
Cố nén nỗi xốn xang, An Hạ tươi cười mang nước ra.
--Sao hay thế? Anh Ngữ vừa tới, mày đã về.
Ngữ thản nhiên pha trò:
--Chắc là thần giao cách cảm.
Diệp Trúc chanh chua:
--Hổng dám đâu, em về sớm vì đói bụng thôi.
An Hạ nhỏ nhẹ.
--Cơm đã chín rồi đó.
--Nhưng bây giờ tao lại thích ăn tiệm cơ.
Ngữ hăng hái:
--Vậy đi với anh, cả An Hạ nữa nhé?
Hạ lắc đầu thật nhanh.
--Ơ không! Hai người đi là đủ rồi.
Diệp Trúc so vai:
--Mày sợ ế cơm, đem đổ mang tội chớ gì. Hà tiện cũng vừa thôi, anh Ngữ đãi mà.
An Hạ phân trần:
--Không phải vậy đâu, chiều nay tao hơi nhức đầu, chỉ muốn được nghỉ ngơi sớm. Bây giờ phải ra đường, vào quán ồn ào, tao ngại lắm. Hai người cứ đi đi.
Diệp Trúc chắc lưỡi:
--Nếu đã thế mình cùng ở nhà. Tao muốn ăn tiệm để mày quen với sinh hoạt thành phố. Bây giờ mày không đi, tao cho anh Ngữ nợ vậy.
An Hạ áy náy:
--Nhưng...
--Thôi đừng có nhưng nữa mà.
An Hạ im lặng ngồi xuống kế Diệp Trúc với vẻ cam phận. Cô nghe Diệp Trúc hỏi:
--Anh tới rủ em đi Nha Trang phải không?
Ngữ có vẻ ngạc nhiên:
--Sao Trúc biết anh đi Nha Trang?
--Bí mật, em không bật mí đâu.
Ngữ nhếch môi:
--Chuyện đã lọt vào tai đàn bà không bao giờ là chuyện bí mật hết. Cô Hồng nói với em chớ gì?
Diệp Trúc cong môi:
--Không phải cô Hồng nói, mà cổ thuyết phục em giùm anh.
--Sao tự nhiên cổ tốt dữ vậy kìa?
--Anh không đoán được lý do à?
Gõ gõ tay lên thành ghế, Ngữ lơ lửng:
--Anh không dám đoán đâu. Đàn bà rắc rối lắm.
Diệp Trúc xụ mặt:
--Anh nói vậy là sao? Không thích có em đi cùng thì thôi. Cần gì phải xa xôi, bóng gió.
An Hạ vội lên tiếng:
--Anh Ngữ đâu có ý đó, đừng giận mà Trúc. Lúc nãy ảnh có nói với tao sẽ mời mày đi Nha Trang...
Nói tới đây, Hạ vụt cắn môi khi thấy ánh mắt Ngữ tối sầm xuống. Nhưng ngay sau đó anh vui vẻ bảo:
--An Hạ cũng hứa sẽ đi cùng nếu em đồng ý.
Mắt Diệp Trúc sáng rỡ:
-- Đồng ý quá đi chứ. Ngày mai bọn mình đi sắm đồ tắm nhé?
Hạ ấp úng:
--Lúc nãy tao chỉ đùa thôi, mới vào làm lại đang được đi học, tao đâu dám xin nghỉ.
--Mày không dám, để đó tao. Ông Trí dễ lắm, tao nói một tiếng là xong ngay.
An Hạ tư lự, được đi chơi thì ai chả thích, nhất là đi biển, nơi cô chỉ nhìn thấy trên phim ảnh chớ chưa từng đặt chân đến bao giờ. Hạ biết Trúc rất muốn đi chuyến này, con bé vô tâm đã để lộ điểm yếu của lòng mình, cô vì muốn giúp bạn nên cố ý vun vào. Không ngờ Ngữ lại gài cô ngay thế bị động... nhưng làm sao Hạ có thể đi được chứ.
Tránh đôi mắt ấm áp tràn đầy hy vọng của Ngữ đang hướng về mình, cô ngập ngừng hỏi:
--Anh Ngữ dự định đi khoảng mấy ngày?
Ngữ ngần ngừ:
--Chừng một tuần lễ, Hạ đi được mà.
Hạ gượng cười nhìn Trúc, con bé động viên:
--Gật đầu cho rồi. Tao xin phép giám đốc cho, ngại gì?
An Hạ trầm giọng:
--Chuyện phép tắc để tao lo, biết tao là bạn mày chắc anh Trí không làm khó đâu.
Ngữ nói như reo:
--Vậy là ổn rồi! Chưa đi mà anh đã thấy vui.
Diệp Trúc nguýt:
--Nói vậy mà không biết xấu hổ.
An Hạ vờ nhìn ra cửa. Ngoài đó chiều đang xuống... Hy vọng chuyến đi biển này Diệp Trúc sẽ đạt được điều mình ao ước. Đàn ông phức tạp lắm, có thể An Hạ quá chủ quan khi cho rằng Ngữ quan tâm đến cô. Biết đâu cô đã linh cảm sai và thật ra Ngữ cũng tệ như những gã đàn ông khác.
Biết đâu chừng lần này giữa muôn trùng sóng gió Ngữ sẽ ngỏ lời yêu với Diệp Trúc. Cầu mong chuyện đó sẽ xảy ra và cô một cô bé ngốc nghếch sẽ thôi mơ mộng nghĩ tới người yêu của bạn mình.
Cô đứng dậy.
--Xin lỗi hai người nhé! Tôi phải vào trong nghỉ một chút. Suốt ngày hôm nay ngồi ở lớp mệt quá rồi.
Ngữ mỉm cười với cô, rồi im lặng nhìn Trúc nhịp chân theo điệu nhạc một cách vô tư mà chán nản. Hừ! Cô ta đang thích chí khi được đi chơi đây mà.
Đúng ra anh không hề có ý mời Trúc đi Nha Trang với mình, khổ nỗi bà cô bép xép của anh đã tài tình cho Trúc biết. Lúc Ngữ còn "tiến thoái lưỡng nan" trước cú... gài độ của Trúc thì An Hạ lại.. tốt bụng nói giùm vào.
Ngữ hiểu An Hạ cố ý để Trúc đi Nha Trang với anh chứ không phải vì cô muốn được đi cùng. Vừa rồi anh đã vội vui khi họ đồng ý, nhưng bây giờ Ngữ lại nghĩ khác.
Lẽ ra Ngữ phải sớm hiểu ra Hạ hoàn toàn khác Diệp Trúc. Cô là mẫu người trầm lặng sống có khuôn phép, khá chín chắn, luôn đắn đo trước mọi vấn đề. Do đó không dễ gì Hạ ưng thuận đi chơi với hai người. Cô chỉ vờ đồng ý thôi, nếu thế thì thật gay go, nếu Hạ ở nhà, chỉ có mình Trúc và anh ra Nha Trang thì khác nào thừa nhận với cô Hồng, ba của Trúc và cả An Hạ, cô ta là người yêu của anh?
Điều này Ngữ không muốn vì anh chẳng hề yêu Trúc. Trước đây Ngữ lui tới nhà Trúc vì quan hệ làm ăn của gia đình mình với ông Thành, ba Diệp Trúc. Sau khi có An Hạ ở đây, anh ghé thường xuyên hơn, dù không phải lần ghé nào Ngữ cũng được gặp Hạ. Cô luôn... trốn trong phòng hoặc viện cớ này, cớ nọ không chịu ra phòng khách cùng góp chuyện cho vui.
Linh cảm của đàn ông lõi đời cho Ngữ biết, An Hạ có cảm tình với mình, nhưng vì không muốn Diệp Trúc buồn, Hạ né tránh anh và né tránh cả tình cảm của bản thân. Ngữ tin chắc như vậy, nhưng làm thế nào để hai người hiểu nhau hơn, anh vẫn chưa nghĩ ra.
Hoa Hồng Sớm Nở Hoa Hồng Sớm Nở - Trần Thị Bảo Châu