A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thanh Thuỷ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoàng Huyền
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 195 / 8
Cập nhật: 2020-03-12 22:17:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Cuộc Thương Lượng Nhập Hai Câu Lạc Bộ Bị Tan Vỡ- Các Cầu Thủ Bị Công An Tóm- Cầu Thủ Nổi Tiếng Xtê-Pa-Nếch Đỡ Đầu Cho “Nữ Thần Cá”- Giải “ Cuộc Sống Vác-Sa-Va” Bắt Đầu- Cuộc Chạy Đua Của “ Cơn Lốc” Và “ Nữ Thần Cá”
ó hai lối vào nghĩa địa ô tô, hay là vương quốc của bác thợ Lô-pô-tếch. Có thể vào đó bằng đường qua sân bóng. Cũng có cổng vào từ phố Gu-chép-xca. Ma-da-rô và Pê-rê-ca chọn lối thứ hai. Hai đứa trẻ cho rằng để bàn bạc những vấn đề quan trọng như của chúng bây giờ thì phải đi qua cổng chính cho có phần trịnh trọng.
Hai đứa vào trong bãi. Giữa hàng chục khung ô tô nhiều loại, nhiều cỡ, chúng không thấy người chủ của bãi tha ma. Tìm mãi mới thấy đôi cẳng chân dài thò ra từ gầm một chiếc “ Xcô-đa” cũ. Ông thợ Lô-pô-tếch đang bận tháo bộ phận gì đó dưới gầm xe. Hai đứa chăm chú nhìn đôi chân bất động dang rộng. Ma-da-rô đằng hắng nhẹ.
- Ai đấy?- Giọng trầm, đục của bác thợ vang lên.
- Chúng cháu, bác Lô-pô-tếch à,- Ma-da-rô trả lời,
- Chúng cháu nào?
- Chúng cháu ở đội “ Nữ thần cá”
- Các chú không thấy tớ đang bận à? Lúc khác đến. Bây giờ tớ không có thì giờ.
Hai đứa nhìn nhau, rồi lại nhìn đôi chân ông thợ lúc này đang gác lên nhau rất kỳ quái. Pê-rê-ca bật cười.
- Bác Lô-pô-tếch.- Cậu bé nói giọng ỏn ẻn, nhỏ nhẹ.- Chúng cháu có việc rất quan trọng.
- Cái gì? Lại có đứa bể đầu rồi hả?
- Không,- Ma-da-rô giải thịch. Chúng cháu muốn gặp bác về chuyện thi đấu. Người ta mới đăng ở báo “ Cuộc sống Vác-sa-va”.
- Thi cái gì?- Tiếng nói từ dưới gầm ô tô vọng ra.
- Thi … cuộc thi đá bóng của các đội bóng thiếu niên.
Cái tin này hắn đã làm cho bác thợ chú ý. Vì lát sau đôi chân dưới gầm ô tô thò ra. Tiếp sau chân là cả người bác thợ. Trên khuôn mặt rộng, hàng ria bạc và lông mày của bác bám đầy dầu và gỉ sắt. Bác chăm chú nhìn hai đứa trẻ. Sau đó bác đọc mảnh báo do Ma-da-rô đua.
- Được đấy, nhưng các cháu cần gì?- Đọc xong, bác thợ hỏi.
- Bác ạ, chúng cháu…- Đội trưởng giải thích cụ thể.- … Chúng cháu muốn tham dự thi đấu nên muốn biết ý kiến của bác. Chúng cháu có thể “ làm ăn” được gì không bác?
Bác thợ máy suy nghĩ khá lâu. Bàn tay bẩn dầu mỡ xoa xoa mãi lên cằm. Cuối cùng ông nói vẻ quan trọng:
- Các chú nhỏ thân mến, tớ sẽ nói với các chú rằng cuộc thi này không phải là xoàng. Còn nếu nói về các chú thì tớ có lời khuyên,- đưa tay ra khỏi cằm, bác thợ nhìn hai đứa trẻ chăm chú hơn.
- Thế nào cơ, bác Lô-pô-tếch?- Pê-rê-ca sốt ruột hỏi.
- Vừa rồi các chú đá một trận khá đấy. Nhưng tớ sẽ nói với các chú rằng ở đội các chú tòan nhãi con, nhỏ quá! Nếu các chú hợp lại với “ Cơn lốc” thành một đội thì các chú có thể đi xa.
- Không thể đuợc. – Hai đứa trẻ kêu lên hầu như cùng một lúc.
Bác thợ nhíu trán không hiểu.
- Sao lại “ không thể được”?
- Cái đó không thể được,- Ma-da-rô nhấn mạnh.- Chúng cháu lập đội riêng không pảhi để rồi nhập với lũ “ Chim trĩ” ở Ô-cô-pô-va.
- Ấy, tớ nghe thấy gì ấy nhỉ?- Bác thợ nháy một mắt.- Các chú tưởng bọn nó chơi kém hơn sao? Tớ nói với các chú rằng không đâu. Các chú thấy tay “ sang trọng” nó rê bóng thế nào chưa? Các chú thất tay cao lớn ở giữa hàng tiền đạo chơi chưa? Tớ nói với các chú rằng nếu mà bọn nó biết về chiến thuật, và đá thong minh hơn thì bọn nó đã cho các chú vài thúng.
- Bác nghĩ vậy thôi chứ…- Ma-da-rô tự ái phản ứng.
Bác Lô-pô-tếch nắm ve áo đứa bế lôi lại gần mình.
- “ Người” thân mến ạ, tớ biết về bóng đá. Tớ đã mười năm đá ở cánh trái đội “ Tia lửa”. Chú không phải dạy tớ. Đúng vậy, tớ đã nói thế nào là đều đúng như vậy. Chú muốn gì? Các chú với chúng nó đều là trẻ con khu Vô-la cả chứ? Đều là cả! Vậy Vô-la sẽ bét? Không! Vậy thì còn nghĩ gì nữa? Sáp nhập lại rồi các chú sẽ thấy. Tớ nói với các chú rằng bọn khác sẽ phải tìm thêm sọt, thêm thúng.
Ma-da-rô trở nên đăm chiêu. Những điều bác thợ nói đã chinh phục câu. Nhưng chỉ riêng ý nghĩ về sáp nhập với “ Cơn lốc” đã gây sự kháng cự trong cậu bé.
- Cháu không biết. Có thể bọn kia cũng không muốn…- Cậu bé nói quanh co.
- Phải bàn với bọn nó. Các chú nói với chúng là sẽ cùng thành lập một đội mạnh. Đội đó có thể lọt vào đến vòng chung kết.
- Vào vòng chung kết?- Ma-da-rô nhìn bác thợ nghi ngờ.
- Vào chung kếy,- Bác Lô-pô-tếch quả quyết,- Các chú có mấy tay khá cơ mà…
Ma-da-rô đã hòan tòan bị chinh phục. Lọt vào vòng chung kết giải bóng đá của “ Cuộc sống Vác-sa-va”. Các báo khác sẽ viết về chúng. Chúng sẽ đem vinh quang về cho khu Vô-la. Thật là một ý nghĩ đẹp.
- Cũng được.- Cậu bé ngắt lời bác thợ. Song không muốn để bác nghĩ rằng mình dễ bị thuyết phục.- Nhưng nhỡ các bạn cháu không tán thành thì sao?
- Thế nhiệm vụ đội trưởng để đâu? Chú sẽ thuyết phục chúng. Tớ khuyên các chú nhập lại. Các chú sẽ không ân hận.
Hai đứa trẻ từ biệt bác Lô-pô-tếch ra về. Trong đầu hai đứa lộn xộn những ý nghĩ trái ngược nhau. Chúng không muốn mất tự chủ, độc lập. Nhưng việc có thể lọt vào vòng chung kết giày vò chúng.
o O o
Trước khi đến gặp đội trưởng đội “ Cơn lốc” cậu bé Ma-da-rô còn suy tính rất lâu. Sau bữa cơm trưa, cậu bé phái Pê-rê-ca tới phố Ô-cô-pô-va với nhiệm vụ hò hẹn trước. Thủ môn nhỏ bé cáu bẳn trở về.
- Chẳng ra cái gì cả.- Cậu bé báo cáo với đội trưởng.- Người anh em ạ, chúng nó đưa tay lên mũi giễu tớ.- Vừa nói cậu bé vừa đưa tay lên mũi mình vẫy vẫy mấy ngón tay.
- Không quan trọng.- Ma-da-rô cản bạn.- Chúng có đến gặp hay không?
- Chúng sẽ đến, nhưng…
- Nhưng sao?
- Nhưng không biết chúng sẽ đến hay không.
Ma-da-rô đăm đăm nhìn thủ môn.
- Này người an hem, cậu ấm đầu hay sao đấy?
Pê-rê-ca xịu mặt:
- Nếu mà cậu thấy chúng nói chuyện với tớ như thế nào, thì cậu cũng sẽ nói rằng không biết chúng có đến hay không. Nhưng chúng nói là sẽ đến. Chúng sẽ có mặt trước cửa hàng bách hòa lúc bốn giờ.
Lúc ba giờ cả đòan đại biểu “ Nữ thần cá” gồm có Ma-da-rô, Pê-rê-ca, và “ nhà chuyên môn” về bóng đá Ta-đếch Pu-khan-xki có mặt ở trước cửa hàng bách hóa. Chúng đứng lặng yên chờ đại biểu của đội “ Cơn lốc”. Không bao lâu Skum-ba, Cơ-rô-lê-vích xuất hiện trước tòa nhà. Chúng đi chậm rãi, đầu ngẩng cao, nghiêng ngó. Trông dáng điệu của chúng có nhiều nét của đòan đại biểu quan trọng, của nhưng nhà lãnh đạo câu lạc bộ.
Bọn trẻ chào đón nhau lạnh nhạt, nhưng trịnh trọng. Cơ-rô-lê-vích bắt đầu bằng giọng tẻ nhạt của nó:
- Chúng tớ sẽ không nói chuyện với các cậu ở vỉa hè. Vào quán “ Trăm lần” đi! Những việc này phải giải quyết cho lịch sự, kèm theo cốc kem!
Lũ trẻ ở “ Tổ chim câu” thừ mặt nhìn nhau. Không đứa nào có trong túi lấy một xu. Để đến chỗ gặp gỡ này chúng đã đi lậu vé tàu điện. Pê-rê-ca cố gắng phá tan sự im lặng.
- Đây không phải là chuyện có kem hay không có kem. Đây là chuyện khác quan trọng hơn.
Cơ-rô-lê-vích cười nhạo:
- Hôm nay tớ chiêu đãi. Tớ vừa kiếm được vài đồng. Tớ có thể…
Sau một hồi đắn đo, bọn trẻ bước vào quán. Chúng ngồi xuống chiếc bàn kê ở góc phòng. Cơ-rô-lê-vích cư xử như khách hàng quen thuộc. Nó ngồi thoải mái trên ghế, chốc chốc xốc lại cổ áo sơ mi mới. Nó gọi chị phục vụ.
- Cho năm cốc kem sô-cô-la
Chị phục vụ liếc lũ trẻ. Rõ ràng bề ngòai rách rưới, nhem nhuốc của chúng làm chị nghi ngờ. Chị nói rành rọt:
- Yêu cầu trả tiền trước!
- Tôi trả đây bà chủ ạ.- Cơ-rô-lê-vích nhăn mặt. Nó lôi từ trong túi ra một tập tiền một hào đỏ, mới. Bằng cử chỉ của nhà triệu phú, nó quăng xuống mặt bàn đá.
- Sao mà nó có nhiều tiền thế nhỉ?- Pê-rê-ca thì thào với bạn.
Ma-da-rô nhún vai tỏ ý việc đó không liên quan tới cậu.
Skum-ba đằng hắng hai lần.
- Chúng ta bắt đầu được rồi.- Nó nói giọng bề thế.
Ma-da-rô từ từ móc cuốn sổ ở túi quần ra. Đặt sổ lên bàn, cậu bé bình tĩnh giải thích việc sáp nhập hai đội. Cậu dùng tòan lý lẽ của bác Lô-pô-tếch sáng nay.
- Đây là việc lớn.- Cậu bé kết thúc.- Nếu chúng ta muốn vào vòng chung kết thì phải có đội mạnh. Khu Vô-la phải qua cuộc thi…
- Được thôi,- Skum-ba lên tiếng. Nó đã chăm chú theo dõi bài nói của Ma-da-rô,- nhưng điều kiện của các cậu như thế nào?
Ma-da-rô nhìn hai bạn mình để thống nhất ý kiến. Hai đứa kia gật đầu.
- Đây, đội hình mà bọn tơ dự định.- Ma-da-rô đẩy về phía Skum-ba cuốn sổ tay. Trong đó, bên cạnh các vòng tròn đánh dấu vị trí có ghi tên các cầu thủ.
Đội trưởng đội “ Cơn lốc” nghiên cứu đội hình dự kiến. Sau đó, nó chán nản đẩy trả cuốn sổ.
- Cái này cho vào sọt rác!- Nó nói nhát gừng. Chúng tớ sẽ lấy ở đội các cậu Pa-ra-gôn, Pê-rê-ca và cậu, nó chỉ vào Ma-da-rô.- Ngòai ra có thể thêm Pa-ra-đốp-xki, còn lại ra rìa.
Cơ-rô-lê-vích nhìn ngó qua hàng mi rậm. Nó lè lưỡi liếm thìa kem, rồi gật đầu.
- Phí lời bàn!- Pê-rê-ca lên tiếng.- Thế còn Cơ-rích, còn Ta-đếch.
- Chính thế, -Ta-đếch Pu-khan-xki cắt ngang.- Các cậu quên tớ chắc.
- Tay Pa-ven của chúng tớ khá hơn.- Cơ-rô-lê-vích tuyên bố giọng đàn anh. Sau đó nó gác một chân lên ghế, ngắm nghía chiếc giày da của mình.
- Khá hơn tớ?- Pu-khan-xki vùng vằng.
- Ừ… hừm…- Cơ-rô-lê-vích dằng giọng, gật đầu.
- Từ từ nào các cậu,- Ma-da-rô cố gắng trấn tĩnh chúng.- Vấn đề lớn mà chưa chi các cậu đã cãi nhau. Tớ chỉ nói rằng những điều kiện của các cậu không thể công nhận được.
- Skum-ba gõ thìa vào cốc:
- Chsng tớ cũng không công nhận được điều kiện của các cậu. Và một điều nữa: đội mới sẽ gọi là “ Cơn lốc”.
- Thế à? Hay có thể là “ Gió thung lũng”? –Pê-rê-ca nhạo.
- Hay “ Cơn cuồng phong” – Ta-đếch Pu-khan-xki đệm vào. Khi thấy bên “ Cơn lốc” không muốn xếo nó vào đội hình thi đấu, cậu vé đã trở thành kẻ kình địch với việc sáp nhập hai đội.
- Yên lặng.- Cơ-rô-lê-vích lớn tiếng.- Tớ không đãi kem các cậu để các cậu giễu nhau. Chúng tớ không yêu cầu các cậu. Nếu các cậu muốn vậy thì được. Còn không thì thôi. Nhưng đừng có khoắng lưỡi. Vì lúc đó chúng tớ sẽ nói chuyện với các cậu khác đi.
Pê-rê-ca xốc nổi đứng phắt dậy. Cậu bé đứng vội, tay chạm vào cốc kem trên bàn. Chiếc cốc lăn xuống đất vỡ tan. Những vết tàn nhang trên trán sẫm đen lạu. Đôi mắt nhỏ trợn tròn.
- Chúng tớ không cần thương hại.- Cậu vé kêu lên.- Về đi Phê-lếch.- Chúng ta không thèm nói chuyện với lũ “ Chim trĩ” này. Để cho chúng tự đá lấy.
Ma-da-rô còn muốn cứu gỡ tình hình. Nhưng Cơ-rô-lê-vích vươn dậy như sực tỉnh ngủ. Nó xoài dài người tóm nhanh áo Pê-rê-ca. Pê-rê-ca bị kéo lại như qủa bóng.
- Mày sủa lại câu mày vừa nói đi!- Cơ-rô-lê-vích thở phì phì vào mặt Pê-rê-ca.
- Đồ “ Chim trĩ”! Đồ cao bồi!- Pê-rê-ca cũng phì phì như mèo phù.
Cơ-rô-lê-vích ẩy mạnh thủ môn bé nhỏ. Cậu vé này như con búp bê bị bay lộn qua thành ghế, đập lưng lên mặt bàn giữa hai cốc kem còn dở. Tiếng thủy tinh vỡ kêu choang choang.
- Cút ngày khỏi nơi này, lũ mất dạy! – Chị phục vụ hốt hoảng kêu, tay vò đầu bối rồi.- Ai sẽ trả tiềng cốc?
Không ai nghe thấy tiếng kêu của chị ta. TIếng cốc vỡ là hiệu lệnh cho cuộc ẩu đả. Ta-đếch và Ma-da-rô thấy bạn bị ngã lộn xuống gầm bàn đã xông vào lũ “ Chim trĩ”. Ma-da-rô co kéo với Skum-ba. Pu-khan-xki không dám tấn công Cơ-rô-lê-vích to lớn hơn mình. Cậu bé nhảy choi choi xung quanh đối thủ như võ sĩ trên võ đài.
Chị phục vụ chạy ra phố báo động:
- Cứu tôi với! Cứu với. Bọn du côn đánh nhau ở đây.
Không đầy một phút sau ở cửa ra vào xuất hiện một người công an cao lớn. Anh ta đóng nhah cửa rồi lao vào đám trẻ đang giằng xé nhau.
Pê-rê-ca bé nhỏ nhìn thấy anh ta đầu tiên. Cậu nhận ra anh cảnh sát khu vực. Hỏang sợ trước nắm tay to, chắc và nét mặt giận dữ của anh, cậu chui tọt vào gầm bàn và quan sát “ chiến trận”.
Anh công an tóm lấy gáy Pu-khan-xki và Cơ-rô-lê-vích,đặt chúng đứng đối diện nhau. Rồi anh đập mạnh đầu hai đứa vào nhau cho chúng nhớ đời. Anh cũng làm vậy với Ma-da-rô và Skum-ba. Khi lũ trẻ đã nguôi nguôi, anh quát chúng:
- Đứng yên lũ ôn! Không tớ đập vỡ đầu.
- Không thể sống được với chúng.- Chị phục vụ rên rỉ sau lưng vị đại diện chính quyền. – Ai sẽ trả tiềng cốc bây giờ?
Anh công an ra lệnh cho chị bình tĩnh:
- Nữ công dân hãy yên tâm. Chúng ta sẽ lập biên bản ngay bây giờ. Sau đó tôi mang “ bầy chim” này về đồn. Ở đó chúng sẽ hót xem ai sẽ trả tiền.
Pê-rê-ca lặng người khi nghe thấy anh cảnh sát khu vực nói tới biên bản và đồn. Nhưng ngay lập tức đầu óc cậu đã làm việc sáng suốt gấp hai. “ Phải làm sao chuồn ra khỏi đây”- Cậu bé nghĩ. Ngồi trong gầm bàn cậ nhìn thấy năm đôi chân như hàng rào khó vượt qua. Rất thận trọng, cậu lùi xa đôi ống quần anh công an. Cậu đã thấy khe hổng giữa ống quần tơi tả của Ma-da-rô và mới toanh của Cơ-rô-lê-vích. Cậu bé đợi thời cơ thích hợp. Tim đập thình thịch. Trong mũi cậu đầy ắp những bụi bặm, cậu rất muốn hắt hơi. Lúc đó cửa ra vừa hé mở. Trong tầm quan sát của thủ môn bé nhỏ hiện ra đôi chân cân đối, thẳng, đẹp của phụ nữ.
- Đề nghị đóng cửa lại!- Giọng của anh công an lạnh lùng nghiêm nghị.
Lợi dụng tình thế, Pê-rê-ca lao qua giữa các ống chân. Chỉ ba bước cậu bé đã lọt qua cánh cửa khép hờ. Sau lưng cậu nghe thấy tiếng hét của anh công an: “ Đứng lại! Đứng lại!” – Nhưng cậu vé không ngỏanh đầu lại. Cậu căm cổ chạy một đoạn, rồi lẩn vào một cổng nhà. Chạy bừa vào một nhà, cậu leo lên tầng cao nhất, đứng trong góc hành lang tối nhất, lắng nghe xem có ai đuổi theo không. Những giây phút lo lắng, nguy hiểm trôi qua. Trên cầu thang yên lặng. Chỉ có tiếng động cơ ô tô từ phố vọng vào.
“ Thoát rồi!- cậu nghĩ, thở mạnh.- Bây giờ phải về Gu-chép-xca” báo cho các cậu kia biết”.
Nhưng việc trốn thoát của Pê-rê-ca thực là thừa. Chỉ một giờ, lũ trẻ được chú công an tha bổng, sau khi phải gò lưng kiểm điểm đủ ba trang giấy to.
o O o
Anh Xtê-pa-nếch nói với lũ trẻ đến gặp vào lúc năm giờ ngày thứ hai. Không ai biết được đấy có phải mưu kế hay trò đùa. Chỉ biết rằng không một đứa trẻ nào dám đi. Một mình Pa-ra-gôn quyết định dấn thân mạo hiểm.
“ Họ sẽ không lấy đầu mình.- cậu bé nghĩ.- Nhiều nhất là được nghe một bài thuyết tử tế và mấy cái bợp tai”.
Đã mấy lần cậu tiến lại gần cổng sân vận động. Nhưng cậu chưa đủ can đảm bước qua. Mãi khi thây đồng hồ ở bến tày điện đã quá năm giờ, cậu bé mới nói to với mình: - Ai thì cũng chỉ chết có một lần.
Vào khỏi cổng, người thường trực giữ cậu bé lại:
- Chú đi đâu, hả chú bê lạc? Chú không biết là không được tự do vào đây sao?
- Cháu đến gặp anh Xtê-pa-nếch,- Ma-nhút mỉm cười.
- Không được! Đã một lần tớ bị cạo khi mất một quả bóng.
Ma-nhút cắn môi. Lần nữa cậu bé lại cười với ông gác cổng.
- Ông chủ tịch kính mến ạ. Cháu đến công tác. Chúng cháu đã hẹn gặp “ hợp pháp”. Tương lai của bóng đá Ba Lan phụ thuộc vào cuộc gặp gỡ này. Ông chủ tích kính mến hãy hỏi mà xem. Đúng năm giờ cháu phải có mặt chỗ anh Va-xếch
Ông gác cổng bị chinh phục bởi điệu cười thân thiện mà ranh mãnh của cậu bé. Ông vẫy tay cho cậu bé vào.
- Thì vào đi. Nếu chú nói sai thì tớ sẽ bợp tai.
- Xin kính trọng…- Ma-nhút nói chưa hết câu đã bước vội về phía sân tập. Ở đấy cậu được biết buổi tập đã hết, các cầu thủ đang rửa ráy. Cậu bé mất vẻ bình tĩnh. Cậu dừng lại trước của phòng nghỉ của các cầu thủ, vẻ mặt lo lắng: Liệu anh Xtê-pa-nếch có muốn nói chuyện với cậu không. Nếu Ma-da-rô hay Pê-rê-ca đến thì lại khác. Đằng này cậu là thủ phạm của chuyện rắc rối? Cậu bé định quay ra cổng thì thấy anh Xtê-pa-nếch. Anh từ phòng nghỉ đi ra. Tay anh cầm túi du lịch có in dòng chữ “Pô-lô-nha”. Anh mặc quần vải ga-ba-din màu sáng, áo sơ mi thể thao. Lối ăn mặc đúng mốt như mẫu người cầu thủ mà lũ trẻ khu Vô-la thường mơ uớc. Nhìn thấy Pa-ra-gôn, anh Xtê-pa-nếch cười, hỏi:
- Thế số còn lại đâu? Một mình chú đến à?
Pa-ra-gôn đứng lặng im hồi lâu. Cậu bé nổi tiếng phần nào cũng nhờ cái lưỡi của mình, giờ đây không thốt được lời nào.
- Các bạn đâu?- Anh Xtê-pa-nếch phá tan sự im lặng.
- Ở nhà …- cậu bé khó khăn trả lời.
- Sao chúng không đến?
- EM không biết, nhưng hình như chúng sợ.
- Còn chú?
- Em… cũng sợ.
Xtê-pa-nếch phá lên cười chân thật. Anh đặt tay lên vai cậu bé, dẫn tới ghế dài cạnh sân.
- Tớ thích lối đá của các chú,- Anh nói khi cả hai đã ngồi xuống ghế.- Ngày trước tớ cũng chơi ở đội bóng như thế. Có điều tớ không “ mượn” bóng như chú.- Anh nhấn mạnh.
Ma-nhút thừ mặt. Cậu bé đã mất hết hy vọng. Cậu chờ đợi cái gì ghê gớm hơn. Nhưng thay vào tiếng la mắng là giọng nói vui vẻ của anh Xtê-pa-nếch.
- Cả chú cũng là tớ thích, chú có dòng máu bóng đá. Chú có tài năng. Điều đó đã hẳn như vậy rồi.
Ma-nhút chật vật nuốt nước bọt.
- Em…em, anh à, em muốn xin lỗi về chuyện quả bóng. Vì lòng yêu quý cố Phơ-răng-na, vì các bạn. vì “ Nữ thần cá” mà em làm việc đó. Không có bóng thì có thể đổ vỡ hòan tòan.
Xtê-pa-nếch nhìn Ma-nhút chăm chú hơn.
- Chú bao nhiêu tuổi?
- Em… mười bốn… chưa tròn mười bốn.
- Bố mẹ còn kkhông?
- Không ạ. Mất cả trong cuộc nổi dậy Vác-sa-va ( Khi phát xít Đức tấn công thủ đô Ba Lan, nhân dân Vác-sa-va đã anh dũng, bất khuất chống trả lực lượng không cân xứng. Họ đã gây trở ngại cho ý đồ thắng nhanh của Hít-le(ND).
- Bây giờ chú ở với ai?
- Với cô Phơ-răng-na.
- Cô ấy làm gì?
- Ở hợp tác xã “ Sạch sẽ”. Cô đi làm công. Người ta trả tiền theo giờ làm, việc làm. Nhưng đó là công việc ít công.
- Chú đi học?
- Có đi, nhưng…- Ma-nhút im bặt. Anh Xtê-pa-nếch hỏi đến vấn đề không vui vẻ. Nói chung Ma-nhút không thích sự tra hỏi này.
- À ra vậy…- Anh gật gù.
Từ kinh nghiệm bản thân, anh biết rõ cuộc sống của đứa trẻ không gia đình, bị văng ra khỏi lề xã hội, phải tự lo liệu cuộc sống. Tình cảm của anh bị xáo động. Có cài gì đó kéo anh lại gần với đứa trẻ. Cậu bé đang nóng nảy sục sục mũi giày vào cỏ. Chốc chốc nó lại liếc nhìn trộm anh.
- Có nghĩa là,- anh nói như với mình,- chú không muốn trở thành cầu thủ giỏi?
Ma-nhút đứng vụt dậy, kéo mũ khỏi đầu.
- Như lòng yêu quý cô Phơ-răng-na, em rất muốn,- cậu bé kêu lên thành thực làm anh Xtê-pa-nếch bật cười.
- Người cầu thủ giỏi không chỉ có hiểu biết ở đôi chân mà cả ở đầu. Đá bóng một cách không suy nghĩ như con khỉ được dạy cũng biết đá. Trong lối đá hiện đại cần phải có kiến thức văn hóa. Với trình độ lớp sáu chú sẽ không đi xa được bao nhiêu.
Ma-nhút vò tay.
- Đúng vậy, đúng vậy, - anh Xtê-pa-nếch cười thân mật.- Còn bây giờ người anh em cho biết bao giờ có trận đấu tiếp.
“ Hừ, bây giờ anh ta mới đi vào vấn đề,- Ma-nhút nghĩ thầm và nhìn anh Xtê-pa-nếch vẻ biết ơn.
- Chúng em định dự giải của báo “ Cuộc sống Vác-sa-va”. Giải thi đấu như vậy chưa bao giờ có cho lớp trẻ.
- Các chú có tập không?
- Sao lại không?! Pa-ôn-ca tức là Pôn-đếch Pê-khô-vắc tâng bóng bằng đầu được hai mươi cái liên tục, đến nỗi nảy đom đóm mắt. Luyện tập thì có sức lực dẻo dai. Mà sức lực đã là nửa thắng lợi.- Cậu bé kết thúc trịnh trọng.
- Được đấy, thế bao giờ các chú có buổi tập gần nhất?
Lúc này Ma-nhút nhớ lại rằng cậu đã không còn là thành viên của “ Nữ thần cá”. Ma-da-rô đã đuổi cậu vì tội “ tổ chức” quả bóng. Nhưng cậu bé không muốn để lộ chuyện, liền nói dối không suy tính.
- Chiều thứ tư vào lúc năm giờ ở sân của bọn em.
- Thế thì về nói với các chú khác là anh sẽ đến. Anh xem các chú tập thế nào. Còn bây giờ đợi anh 1 tý. Anh chuẩn bị cho các chú một chuyện bất ngờ lý thú.
Ma-nhút ở lại một mình trên sân. Cậu bé rất ngạc nhiên về diễn biến của cuộc nói chuyện. Cậu không muốn tin lời danh thủ đội Pô-lô-nha. Có lẽ nào cầu thủ xuất sắc này lại muốn xem chúng tập? Có lẽ nào anh lại tự đến sân bãi của chúng? Pa-ra-gôn xoa trán. Thế giới bỗng nhiên đảo lộn trong cảm giác của cậu bé. Cái ngày bực bội đã qua không trở lại. Khi thấy anh Xtê-pa-nếch trở lại với quả bóng mới tinh, thì cậu bé sững sờ cả người.
- Anh đã nói chuyện với chủ nhiệm câu lạc bộ.- anh Xtê-pa-nếch vừa lại gần đứa trẻ vừa nói.- Anh kể cho ông ta về trận đấu cảu các chú. Ông chủ nhiệm đã đồng ý cho các chú mượn bóng. Nhưng với điều kiện là các chú phải trân trọng nó, không được đánh nhau trên sân…
- Cái đó thì tự hiểu được anh Va-xếch ạ.- Cậu bé hét tóang lên, lòng dạt dào sung sướng, tự hào nhìn quả bóng mới.
- Chú nhắc lại với các bạn như vậy, còn đến thứ tư anh sẽ lại xem các chú tập tành ra sao.
Nói rồi, anh Xtê-pa-nếch vào phòng nghỉ. Khi còn lại một mình. Ma-nhút không thể hiểu cái gì đã xảy ra. Cậu bé như đang ở trong giấc mơ đẹp. Cậu hôn chùn chụt vào quả bóng, nhảy cẫng mấy lần, rồi chạy vụt ra cổng. Cậu muốn nhanh chóng được chia vui cùng các bạn.
o O o
Vậy là việc sáp nhập “ Nữ thần cá” và “ Cơn lốc” không thành.
Trái với lý lẽ của bác thợ Lô-pô-tếch, trái với sự mong muốn của Ma-da-rô, phần lớn đội viên đội “ Nữ thần cá” rất mừng vì điều đó. “ Chúng ta có thể tự lực được”- Bọn trẻ nghĩ. Việc sáp nhập với “ Cơn lốc” không đem lại điều gì tốt đẹp, mà chỉ có thể đem lại thêm khó khăn, bất hòa.
Sang ngày thư ba, bọn trẻ đã bầu ra đại biểu đến tòa soạn báo ‘ Cuộc sống Vác-sa-va”. Đòan đại biểu gồm có: Ma-da-rô, Pa-ra-gôn và Cơ-rích Xlô-nết-xki. Lần này, Ta-đếch Pu-khan-xki lại tự ái vì nó- Nhà chuyên môn lớn nhất về bóng đá- đã không được cử đi. Bọn trẻ giải thích cho nó rằng tất cả không thể đến tòa soạn.
Năm giờ kém mười năm đòan đại biểu đã tới trước tòan soạn.
Cả bọn đứng sững người. Cả hành lang rộng đang ổn ào, náo nhiệt và chật chội như ở cổng sân vận động trước trận đấu quốc tế.
- Tớ đã bảo các cậu phải nhanh chân lên mà.- Cơ-rích Xlô-net-xki sốt ruột.
Pa-ra-gôn xoa tai:
- Tai hại quá! Hành còn dài hơn ở mậu dịch. Cần phải hỏi xem họ có phát tích-kê hay không. Cậu bé kéo mũ chụp xuống mắt, xốc lại quần đã tụt quá rốn rồi dùng cùi tay mở đường giữa đám đông.
- Không cho nó vào!- Tiếng la ó ầm ầm.
- Đứng vào hàng không tớ bợp tai bây giờ!- Một thằng bé lớn hơn Ma-nhút đe doạ.
Ma-nhút cười thân thiện, tớ chỉ vào hỏi tý thôi mà.
- Không cho nó vào!- Từ cuối hành lang đứa nào đó hét lên.Nhưng Pa-ra-gôn đã tới sát cửa. Sau tấm kính mờ của cánh của có những bóng người. Ngay cạnh tấm biển nhỏ có ghi “ Ban thể thao”. Ma-nhút thấy bộ mặt thờ ơ, lãnh đạm với tất cả của Cơ-rô-lê-vích và bộ hàm bạnh của Skum-ba.
- Xin chào!- Cậu chào chúng với nụ cười chế nhạo.- Sức khỏe thế nào sau kỳ nghỉ mát
Cơ-rô-lê-vích nhăn mặt. Nó nhún vai ra vẻ coi thường những cái mà nó gặp phải. Skum-ba nhìn Pa-ra-gôn hằm hằm tức giận.
- Cả chúng mày?- Nó hất hàm.
- Cả chúng tớ!- Ma-nhút cười kiêu căng.
- Họ không ghi tên bọn nhép ranh.- Cơ-rô-lê-vích bảo Skum-ba
Thằng bé này ré lên cười.
- Chúng sẽ có ích, chúng sẽ tiếp bóng cho ta…
- Được thôi, khi các cậu lôi từ trong lưới ra.
Ma-nhút nói cắt ngang, rồi cười khúc khích. Mấy đứa trẻ khác cười hòa theo. Chúng thích cái miệng luôn cười, đôi mắt thông minh và cái lưỡi “ dẻo quẹo” của Ma-nhút.
- Cậu ở đâu? Đội nào?- Một đuâ hích sườn Ma-nhút, bắt chuyện.
- Tớ ở khu Vô-la, phố Gu-chép-xca. Câu lạc bộ của chúng tớ là “ Nữ thần cá”. Nhớ kỹ lấy ông bạn nhé. Sau này cậu còn nghe thấy nói nhiều về nó.
- Còn tớ ở Dô-li-bô-da. Chúng tớ có một đội mạnh.- Đứa bé kia nói vẻ tự phụ.
Ma-nhút không chịu kém. Cậu nghiêm sắc mặt nói từ tốn:
- Chỗ tớ cũng kha khá. Bọn tớ có huấn luyện viên tốt.
Trong mắt thằng kia hiện lên sự chú ý, tò mò.
-Ai?
- Xtê-pa-nếch! Anh Va-xếch Xtê-pa-nếch!
- Trung phong của Pô-lô-nha? Không tin được!- Thằng bé kia kêu lên, nhưng trong ánh mắt của nó thấy có sự thán phục.
- Nó bốc phét đấy!- Skum-ba chọc vào,- Xtê-pa-nếch không còn việc gì hơn ngàoi việc huấn luyện bọn nhãi.
Ma-nhút chớp chớp đôi mắt mèo con của mình.
- Cậu không tin thì năm giờ thứ tư đến sân. Rồi cậu sẽ thấy!
- Nó “ phịa” đấy!- Skum-ba nhắc lại.- Nó “ thổi” anh ta một quả bóng. Giờ lại biến anh ta thành huấn luyện viên.
Ma-nhút vằng mạnh như muốn lao vào đánh lộn. Cậu cáu vì Skum-ba xen vào chuyện của cậu. Đồng thời cậu bé cũng cảm thấy mình hơi phóng đại khi nói về huấn luyện viên. Thật ra anh Xtê-pa-nếch chỉ nói sẽ đến sân. Nhưng còn việc huấn luyện chúng thì anh chưa nói một lời. Đấy là cậu thăng cấp cho anh lên làm “ ông bầu”. Trót nói mất rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
- Mày thì biết gì!- cậu bé to tiếng với Skum-ba.- Anh Xtê-pa-nếch cho chúng tớ bóng và nói sẽ là huấn luyện viên của bọn tớ.
- Thì hắn ta cũng chẳng giúp gì được bọn mày,- Cơ-rô-lê-vích cười khẩy.
Ma-nhút đã có câu đáp ở đầu lưỡi. Nhưng cánh của kính đã mở rộng. Trên khung cửa xuất hiện một người đàn ông to phục phịch.
- Năm người tiếp theo!- ông ta gọi. Giọng nói của ông làm tiếng ồn ào lắng xuống một chốc. Trước của phòng tạo thành một cảnh vô cùng hỗn độn, huyên náo. Đám trẻ giằng co nhau, không đứa nào có thể lọt vào cửa cả.
- Từ từ các bạn nhỏ, từ từ nào! – Nhà báo hói trán cố gắng khuyên giải chúng.- Đừng xô đẩy nhau nữa. Không thì tớ đóng của lại bây giờ. Cứ từ từ, lần lượt, đi đâu mà vội.
Người ta sẽ nhầm nếu tin rằng lời dọa dẫm, yêu cầu của nhà báo có hiệu qu. Bọn trẻ ngày càng ào ào xô tới. Tính khí của các cầu thủ trẻ đã dâng cao hơn luật lệ, trật tự. Một cảnh hỗn độn y như pha nóng hổi nhất trước khung thành trong các trận đấu bóng bưởi. Nếu không có sự tỉnh táo, bình tĩnh của nhà báo, thì lũ trẻ đã phá tan cửa ở đây.
Nhà báo Khu-din-xki dùng tấm thân to lớn của mình chẹn lấy của. Từ trong đám đông lộn xộn băn đứa trẻ lọt vào được. Pa-ra-gôn có trong số đó. Cậu bé vui mừng vì đã lọt vào nhanh chóng như vậy. Nhưng rồi cậu bé không khỏi lo lắng. Cậu quay đầu lại tìm kiếm thành phần còn lại của phái đòan. Lát sau cậu bình tĩnh lại. “ Phải chăng mình mù chữ để đến nỗi không thể ghi tên đội vào danh sách?” – Cậu bé nghĩ vậy rồi vò vò chiếc mũ trong bàn tay đẫm mồ hôi và chờ đợi.
Khi đến trước khuôn mặt rộng, râu ria cạo nhẵn nhụi cảu nhà báo Khu-din-xki, cậu giậm gót đứng như quân đội, dặng hắng hai lần rồi mỉm cười theo lối riêng- ranh mãnh và lễ phép- cậu lên giọng báo cáo:
- Chúng cháu, thưa chủ tịch, ở khu Vô-la, phố Gu-chép-xca. Chúng cháu muốn …” hợp pháp” … tham dự thi đấu. Chúng cháu có đội gọi là … gọi là” Nữ thần cá”.
Nhà báo hơi nhúi lông mày, chăm chú ngắm cậu bé.
- Chú mấy tuổi, anh bạn nhỏ?- Ông dò xét.
- Cháu?...- cậu bé lắp bắp- Cháu đã mười bốn có thừa.- Cậu hy vọng phần tuổi “ có thừa” đó chứng tỏ vẻ “ lớn” của cậu.
Nhà báo cười thân mật.
- Thế còn các bạn chú?
- Các bạn?... các bạn tất nhiên là lớn hơn. Cậu bé nói dối vì thấy câu hỏi của nhà báo có ý thận trọng.
Ông ta lùi lại ngắm thân hình cậu bé.
- È… è, hình như chú chưa được mười bốn tuổi; mà nhỏ hơn mười bốn tuổi người ta không cho tham dự thi đấu.
- Cháu mà không đủ mười bốn tuổi?!- Ma-nhút vờ phẫn nộ.- Bác tính cho mỗi ngày trên mười bốn tuổi của cháu được một hào…- Cậu bé đấm hết sức vào ngực mình.-… thì cháu sẽ được vài đồng đấy.
- Chú đưa thẻ học sinh xem nào.
Ma-nhút thừ người. Nhưng ngay lập tức cậu bé không để lộ sự lúng túng. Lần nữa cậu đấm mạnh vào ngực đến tức ngực:
- Như cháu yêu bà cô Phơ-răng-na, cháu đã hết mười bốn tuổi. Nếu bác không tin thì bác hỏi cô Phơ-răng-na xem.
- Đưa thẻ đây thì chúng ta sẽ tin nhau.- Nhà báo giơ tay.- Với nụ cười cương quyết, ông nhìn cậu bé.
- Cháu không đi học. Còn các giấy tờ khác, cháu không có ở đây. – cậu bé tránh bàn tay đang giơ về phía cậu.
- Tớ tiếc cho chú, anh bạn ạ. Nhưng tớ không thể ghi tên các chú. Chú còn nhỏ quá.
Ma-nhút tưởng như ai ngáng chân cậu. Tất cả quay cuồng trong mắt cậu bé. Mũi cậu cay cay.
- Bác nhà báo à,- cậu gào lên.- Nếu bác không ghi thì chúng nó đuổi cháu ra khỏi đội. Bọn nó bàn tán suốt về cuộc đấu. Chúng nó tập luyện, chúng nó cố gắng ở đây bác nhà báo yêu quý lại gạch xóa tương lai của bọn cháu.
Nụ cười trên môi nàh báo biến mất. Trong mắt ông ánh lên sự chú ý.
- Các chú đã đấu trận nào chưa?
- Tất nhiên là rồi, bác nhà báo ạ. Chủ nhật vừa rồi chúng cháu hòa với đội “ Cơn lốc”. Đội chúng cháu không xoàng đâu. Bọn trẻ đều biết đá bóng, lại hăng hái nữa. Nhưng nếu chúng biết các bác không cho dự đấu thì đổ vỡ hòan tòan. Câu lạc bộ tan rã, cầu thủ chạy sang đội khác. Thay vào đá bóng là các cuộc đánh nhau, hay chúng sẽ đá ở lớp học. Tóm lại nghĩa là một tương lai bi đát… hay là đám ma của đời sống thể thao.
Nhà báo cười phá lên:
- Ha, ha…. Nếu mà đá được như chú biết khoắng lưỡi thì khá đấy.
- Bác hãy đến chỗ chúng cháu vào năm giờ ngày thứ tư. Bác sẽ biết đấy không phải là tuyên truyền mà là sự thật.- Ma-nhút thấy sự việc có thể cứu vớt liền nói một mạch. Cậu còn muốn nói thêm rằng chính anh Xtê-pa-nếch nhận huấn luyện các cậu. Nhưng cậu đã kịp cắn chặt đầu lưỡi.
Trường hợp này không thể mạo hiểm.
Nhà báo xoa chiếc cằm nhẵn thin của mình hồi lâu. Cuối cùng ông vung tay.
- Thôi được. Thế đội của các chú tên là gì?
- “ Nữ thần cá”, bác nhà báo ạ.
Nhà báo ghi tên đội vào danh sách. Ông ghi cả địa chỉ sân bãi. Khi tạm biệt, ông còn nói.
- Tớ sẽ tạt quá chỗ các chú. Nếu mà tớ biết đấy là chuyện “ hươu vượn” thì tớ sẽ gạch tên đội các chú ngay lập tức.
- Ngay lập tức!- Ma-nhút hét lên vui sướng. Cậu bé rập gót giày đã rách, rồi như viên đạn lao ra cửa. Ở cạnh cửa, Ma-da-rô và Cơ-rích đang ngóng cậu. Trên mặt hai đứa lộ vẻ không vừa lòng với bạn.
- Thế nào?- Ma-da-rô túm vai Pa-ra-gôn trước.
Ma-nhút nháy mắt vui vẻ.
- Xuôi rồi, tốt rồi… Nhưng mà tớ toát mồ hôi.
- Sao cậu không đợi chúng tớ?
Ma-nhút nhún vai:
- Cậu hãy cảm ơn chúa là cậu không ở trong đó. Nhưng mà tớ toát cả mồ hôi.- Cậu bé nhắc lại rồi thở mạnh.- Ông nhà báo không muốn ghi tên chúng ta. Ông ta bảo bọn ta còn bé quá.
- Rồi sao?- Cơ-rích xen ngang.
Ma-nhút đấm vào vai bạn:
- Cậu không biết Pa-ra-gôn sao? Hết buồn lo rồi. Tớ đã giải quyết hợp pháp. Mà tớ còn tổ chức cả việc tuyên truyền trên báo chí.
Hai đứa bạn cùng nhíu mày nhìn Pa-ra-gôn, rồi nhìn nhau:
- Tuyên truyền?... Tuyên truyền cái gì?
- Đúng thế, đúng thế. Ông nhà báo sẽ đến xem buổi tập ngày thứ tư. Chắc là ông ta sẽ viết gì đó về chúng ta.
Hiệp Đầu 0-1 Hiệp Đầu 0-1 - A-Dam Ba-Hơ-Đai Hiệp Đầu 0-1