Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-17 16:09:46 +0700
Chương 2
Q
uá choáng váng khiến cô như bị đóng băng tại chỗ và sắc mặt cũng dần trở nên trắng bệch. Cô bỗng chốc cảm thấy thật bối rối; cùng lúc đó mấy lời nói của Rafferty trở nên vô nghĩa, chúng quay cuồng trong đầu cô như hàng trăm mảnh ghép hình rời rạc. Anh ta đột nhiên cúi người xuống, chiều cao và thân hình vạm vỡ của anh ta làm cô thấy mình thật tầm thường; hơi nóng mà mùi hương nam tính của anh bao quanh cô, làm cô lúng túng. Anh ta đang ở quá gần! Và rồi những từ ngữ anh ta vừa nói dần ghép lại với nhau, ý nghĩa của chúng giáng xuống Michelle như một cái tát dội thẳng vào mặt cô. Sự hoảng loạn cùng hơn thịnh nộ dần thế chỗ cho sự choáng váng. Cô vô thức lùi về phía sau và buột miệng nói lớn “ Chắc chắn là anh đang nói đùa.”
Cô thật sai lầm khi nói vậy. Cô biết điều đó ngay khi dứt lời. Bây giờ không phải là lúc để cô có thể xúc phạm hay chọc tức anh ta, khi mà giờ đây cô cần sự hợp tác của anh để tiếp tục hoạt động trang trại; nhưng thói quen cùng lòng tự tôn đã làm cô ngay lập tức đáp trả anh ta. Bụng cô thắt lại ngay cả khi cô hất cằm lên để nhìn anh ta với môt ánh mắt ngạo mạn, chờ đợi phản ứng từ anh ta mà cô chắc là sẽ chả tốt đẹp gì sau những gì cô vừa vô ý nói với anh ta. Thách đố Rafferty không hề an toàn một chút nào, và bây giờ cô đang làm điều đó một cách mãnh liệt nhất, mà cũng là sai lầm nhất.
Mặt anh ta bỗng tối sầm lại, đôi mắt nheo lại nhìn cô chăm chú. Michelle có thể cảm nhận được nỗ lực kiềm chế của Rafferty khi anh ta nói tiếp, “Trông tôi giống người đang đùa lắm à?” anh ta hỏi cô bằng một giọng trầm ấm nhưng lại làm cô cảm thấy thật nguy hiểm.
“ Không phải cô vẫn luôn có vài nhà trợ cấp đáng khinh bỉ sau lưng từ trước tới nay à? Vậy sao bây giờ không phải là đến lượt tôi nhỉ? Tất nhiên là cô sẽ không thể dắt mũi tôi như cái cách cô đã làm với những tên đàn ông trước của cô đâu, và theo như tôi được biết thì cô chẳng thể kén cá chọn canh được đâu.
“ Anh biết gì về việc này cơ chứ?” Mặt cô càng thêm nhợt nhạt, cô lùi về sau; cô đang bắt đầu cảm nhận được sự động chạm của anh ta, vậy mà anh ta còn chả thèm dịch chân ra xa một chút. Anh ta đã có quá nhiều người phụ nữ, nhiều đến nỗi mà cô không muốn nghĩ về điều đó nữa, vì cứ nghĩ đến thôi là lòng cô lại quặn lên. Những người phụ nữ đó phải chăng cũng đã cảm nhận được sự bất lực này – khi bị bao trùm bởi sự hấp dẫn nam tính cùng sức nóng lan tỏa từ phía anh ta như cô đang cảm nhận lúc này?
Cô không thể kiểm soát được phản ứng tự nhiên của cơ thể mình, cô đã luôn trốn tránh cái giây phút này, cô đã luôn cảm thấy thật sợ hãi với những phản ứng của mình đến nỗi đã phải chống đối lại anh ta suốt bao năm nay. Chỉ đơn giản là cô không chỉ chịu được cái cảnh mình bị anh ta lợi dụng, đối xử với cô chỉ điềm nhiên như ngựa đực đối với ngựa cái. Điều đó có ý nghĩa quá lớn đối với cô, mà lại quá nhỏ bé, vụn vặt với anh ta.
“ Đừng cố tránh khỏi tôi như thế chứ!” anh ta ghé sát xuống cô hơn và nói với giọng
nhung lụa mềm mượt và ấm áp, rồi cũng ngay lập tức đạt được hiệu quả mình muốn – làm tê liệt hoàn toàn các giác quan của Michelle.
Đây chắc hẳn là giọng nói anh ta dùng mỗi tối đây, cô nghĩ, và đầu cô bỗng tràn ngập
hình ảnh anh ta đang ôm trọn lấy một người phụ nữ khác với cơ thể mạnh mẽ không tỳ vết của mình trong lúc thủ thỉ vào tai cô ta những câu nói khiêu gợi. John sẽ không bao giờ là một người tình tinh tế, anh ta là loại người mạnh mẽ và mãnh liệt người có khả năng làm tê liệt giác quan một người phụ nữ, làm cho họ phải luôn nghĩ đến anh ta. Lập tức thoát ra khỏi những ý nghĩ ghê rợn đó, Micchelle quay đầu đi để không phải nhìn vào mặt anh ta.
Một cơn sóng thịnh nộ nổi lên trong lòng Rafferty ngay khi anh nhìn thấy cái cách mà Michelle quay đầu ra chỗ khác – cứ như thể cô ta không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa khi phải nhìn thấy mặt của anh vậy; và điều đó cũng làm cho lời từ chối của cô ta ngay thẳng hơn bao giờ hết – cô ta sẽ không bao giờ chịu lên giường với anh. Chết tiệt!
Chỉ với ba sải chân, anh nhanh chóng vòng qua cái bàn, nắm lấy cánh tay cô trong lòng bàn tay to lớn, gân guốc của mình; kéo cô lại áp sát vào người anh. Ngay cả trong cơn giận điên cuồng này thì anh vẫn tự nhận ra được rằng đây là lần đầu tiên anh được chạm vào người cô, được cảm nhận sự mềm mại mà cũng lại mỏng manh dễ vỡ của cơ thể cô. Khi bàn tay đã bao gọn được cánh tay của cô, những ngón tay của anh bắt đầu nấn ná nán lại trên đó. Lòng ham muốn một lần nữa lại trỗi dậy trong anh, đẩy đi phần nào cơn giận trong lòng.
“ Đừng có vênh mặt lên với tôi như thể em là Công Chúa Tuyết như thế nữa,” anh cộc cằn ra lệnh. “ Cái vương quốc bé tẹo của em đã xuống cấp thảm hại đến thế nào hẳn em phải biết rõ hơn chứ nhỉ. Và cái đám bạn tuyệt vời của em chắc là cũng chưa hề giúp được gì cho em phải không?”
Michelle cố dùng tay để đẩy anh ra, nhưng rồi cũng phải chấp nhận là việc đó chẳng khác gì rời đi một bức tường cả.
“Tôi chưa từng yêu cầu họ phải giúp!” cô tức giận hét lớn. “Tôi chưa từng mong chờ hay hỏi đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai cả, nhất là anh!”
“Thế tại sao không phải là tôi?” Anh giữ lấy người cô, nhìn thẳng vào người con gái đối diện bằng đôi mắt gay gắt mà chăm chú. “Tôi có khả năng chi trả cho em mà, cưng à!”
“Tôi không phải là một món hàng để anh muốn mua là mua,” Cô cố thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng mọi nỗ lực đều là vô ích; dù rằng anh ta không giữ cô chặt đến mức có thể làm cô đau, nhưng cô cũng không thể thắng sức anh ta được.
“Tôi cũng không có ý định mua bán gì đâu cưng ạ”. Anh ta chợt ghé xuống sát tai cô mà thì thầm. “Chỉ là thuê em một thời gian mà thôi.”. Michelle vô thức tạo ra một loại âm thanh không rõ ràng để phản đối và cố quay đầu đi, nhưng Rafferty chỉ đơn giản là nắm chặt bàn tay đang giữ ở sau tóc cô hơn và giữ người cô đứng yên ngang tầm mắt anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhìn thấy đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh đang ánh lên một niềm ham muốn mãnh liêt; rồi ngay lập tức miệng anh đã tìm đến miệng cô, trong khi cô vẫn đang run lên trong vòng tay của anh ta như một đứa trẻ sợ hãi.
Hàng lông mi dài cong vút của cô run rẩy vì kích động; và dần dần cô đã chìm đắm trong nụ hôn đầy ma lực này. Cô đã tưởng tượng về giây phút này biết bao năm nay – về mùi vị của anh, về cảm giác được hôn đôi môi kiên nghị của anh – liệu đôi môi anh cứng rắn hay mềm mại, liệu bộ râu của anh có chạm vào mặt cô không.
Cảm xúc vui sướng khôn tả dâng trào lên trong lòng cô như những bông pháo nở rộ,tràn ngập mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Giờ thì cô biết rồi! Giờ thì cô đã biết đôi môi anh ta có cảm giác ấm áp thế nào, dữ dội, mãnh liệt ra sao; cảm giác nhói đau khi chạm vào bộ râu của anh và còn chưa kể đến khi cái lưỡi bá đạo của anh bắt đầu càn quét miệng cô như thể anh ta hoàn toàn có quyền được thân mật với cô vậy.
Và bằng một ý thức kì diệu nào đó, tay cô vô thức vòng qua ôm vai anh, bàn tay nắm chặt chiếc áo ướt nhoẹt và cảm nhận những cơ bắp săn chắc của anh. Và không biết từ lúc nào và bằng cách nào cô đã ép sát người vào anh trong khi bàn tay to khỏe của anh khóa chặt trên người cô. Anh thoải mái nhấm nháp đôi môi cô, tinh tế mà hưởng thụ từng giây từng phút về mùi vị ngọt ngào của nó, triền miên hết lần này đến lần khác. Cô dường như không hề cảm thấy sự ẩm ướt nào mà chỉ thấy sự cứng rắn cũng như sức nóng hừng hực tỏa ra từ cơ thể anh; và cô cũng mập mờ đoán ra được rằng nếu cô không chịu dừng lại thì cũng đừng mơ tưởng đến chuyện anh làm điều đó.
Cô không hề muốn dừng lại. Cô biết mình đang dần mềm nhũn trong vòng tay anh, bởi đây là tất cả những gì cô từng mong muốn – được áp vào người anh và cảm nhận vòng tay anh. Nhưng cô dường như cũng đã đoán trước được việc này sẽ xảy ra, và cũng biết rằng mình phải ngăn chặn nó, không được cho phép anh thân mật hơn với cô.
Mọi xúc cảm ập tới mãnh liệt tới mức cô bỗng cảm thấy thật kinh hoàng. Anh ta làm cô sợ. Anh ta rồi sẽ yêu cầu nhiều điều từ cô, nhiều tới mức cô sẽ chẳng còn nổi bất kỳ thứ gì một khi anh tiếp tục bước đi trên đường đời của mình. Bản năng mách bảo cô rằng cô không bao giờ có thể tiếp nhận được Rafferty.
Bằng chút ý thức còn lại trong đầu, cô lại một lần nữa cố gắng quay mặt đi, đặt tay lên vai anh và đẩy mạnh ra. Cô biết cô không đủ sức để có thể đẩy người anh ta; và khi thấy cuối cùng anh ta cũng chịu thả cô ra và lùi về sau một chút, cô vẫn phải cay đắng công nhận rằng đấy chẳng qua là vì anh ta tự muốn như thế mà thôi, chả liên quan gì đến việc cô có đẩy hay không cả. Anh ta đang nhìn cô, chờ cô ra quyết định cuối cùng.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên trầm mặc hơn trong lúc cô cố gắng lấy lại tinh thần cùng sự bình tĩnh của mình dưới cái nhìn chằm chằm của anh ta. Cô có thể nhận thấy tình hình lúc này đang vượt ngoài mọi sự kiểm soát của cô. Trong suốt mười năm ròng rã, cô đã miệt mài cố gắng biết bao để có thể xây dựng một bức tường khoảng cách giữa hai người, sợ hãi cho anh ta biết rằng chỉ nhìn vào anh ta thôi là cũng đã đủ làm cô mềm nhũn.
Cô đã nhìn thấy quá nhiều người phụ nữ của anh ta trước đó, họ luôn nhìn anh ta với ánh mắt mong chờ mỗi khi anh ta hướng sự chú ý của mình tới họ, và cố gắng giữ anh ta bên cạnh mình; nhưng rồi khi anh ta bất chợt chuyển sang một đối tượng khác mới hơn, thì những hi vọng của họ mau chóng biến thành cơn thèm khát, nỗi đau đớn cùng sự trống trải vô hạn.
Và cái ánh mắt mà Rafferty đang dành cho cô lúc này là điều cô luôn không hề mong chờ – anh ta nhìn cô như thể biết hết. Cô chưa từng mong muốn được anh ta chú ý với tư cách là một người phụ nữ mà cô cũng không mong muốn gia nhập đội ngũ những người đàn bà đã từng bị anh ta lợi dụng và vứt bỏ. Lúc này cô đã có quá đủ các rắc rối rồi, Và không cần phải thêm một trái tim tan nát nữa; cô không thể chịu đựng thêm bất kì điều gì, kề cả về tiền tài cũng như đời sống tình cảm.
Nhưng ánh mắt anh ta vẫn như một ngọn lửa thiêu đốt lướt qua người cô, chậm rãi cân nhắc xem liệu khuôn ngực của cô có đủ vừa trong lòng bàn tay anh ta không, xem hông cô có đúng kích cỡ anh ta muốn hay không; cùng lúc nghĩ đến viễn cảnh chân cô sẽ vòng qua nguời anh như thế nào.
Anh ta quả thật chưa nhìn cô như thế bao giờ, và nó làm cô lạnh thấu xương. Một sự suy xét tràn ngập dục vọng đang hiển hiện trong đôi mắt sắc nhọn của người đàn ông này.
Anh biết mình đã ở trong cô từ trong tâm trí, để cảm nhận và nhấm nháp mùi vị của cô trong lúc cùng cô lên đến đỉnh khoái cảm. Đó quả thật là một ánh mắt rất ít phụ nữ có thể cưỡng chế lại được – một ánh nhìn không hề che giấu những khát khao nhục cảm, nhưng cũng lại cho thấy kinh nghiệm lâu năm của chủ nhân nó về quan hệ xác thịt cùng một sự tự tin đến kiêu ngạo rằng bất kỳ người phụ nữ nào cũng luôn mãn nguyện thở dốc trong vòng tay anh. Anh muốn cô, và sẽ chiếm đoạt cô.
Và cô không thể để điều đó xảy ra. Cô đã từng luôn bị kìm hãm bởi cái nhà tù nhung lụa ngột ngạt chỉ bởi ý định chiều chuộng con gái quá lý tưởng của cha cô, rồi sau đó là sự ghen tuông đến ám ảnh của Roger Beckman. Đây là khoảng thời gian đầu tiên cô được ở một mình, tự chịu trách nhiệm với bản thân, tự tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống và được là chính mình. Dù thành công hay thất bại thì cô vẫn cần phải tự làm việc này, chứ không phải chạy đến cầu xin sự giúp đỡ từ một người đàn ông dưới bất cứ hình thức nào. Chốc lát, cô ngơ ngẩn nhìn John; anh ta muốn có cô, nhưng anh ta không hề tôn trọng chứ chưa nói gì đến chuyện thích cô; và cô nghĩ là mình không thể chấp nhận được hay tôn trọng chính bản thân mình nếu bây giờ cô để bản thân thành loại người mà Raifferty muốn, một kẻ ăn bám.
Cô chậm rãi thoát khỏi vòng tay của anh ta rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, cúi mặt xuống
để anh không thể nhìn cô nữa. Một lần nữa, lòng kiêu hãnh và thói quen đã giúp cô lấy lại được giọng nói lạnh nhạt và bình tĩnh của mình, “Như tôi đã nói, tôi không có đủ tiền để trả nợ lại cho anh ngay bây giờ, và tôi nhận thấy rằng hạn nợ cũng đã qua một thời gian rồi. Giải pháp cho việc này hoàn toàn là do anh quyết định.”
“Tôi đã nói ra lời đề nghị của mình đấy thôi”, anh xen ngang, ánh mắt nheo lại khi nhìn thấy sự lãnh đạm của cô. Anh ngồi kê một bên hông lên chiếc bàn đối diện cô, bắp đùi rắn chắc của anh chạm nhẹ cánh tay cô. Michelle nuốt xuống, cố làm giảm bớt sự khô hạn trong yết hầu, cố không nhìn vào cơ thể đầy cơ bắp săn chắc cùng mị lực ấy. Rồi anh cúi xuống, chống cẳng tay trên đùi, và thế còn tệ hơn, vì điều đó làm thân mình anh ta lại gần cô hơn, ép cô dán chặt vào cái ghế “Tất cả những gì em phải làm bây giờ chỉ là chấp nhận lời đề nghị này, thay cho việc cứ lãng phí thời gian mà giả vờ giả vịt rằng em không thích bị tôi chạm vào người, không phải sao?”
Michelle làm bộ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nói, “Nếu anh muốn tôi phải trả
ngay bây giờ, tôi sẽ phải bán đống gia súc để lấy tiền, và tôi thực sự không muốn điều đó. Tôi đang cố dựa vào lợi nhuận có được từ chúng để tiếp tục giữ nông trại được hoạt động bình thường. Tôi đang nghĩ đến việc sẽ phải bán đi một phần đất để lấy tiền, và đương nhiên nếu làm thế thì anh sẽ lâu có được tiền hơn. Tôi cũng không thể hứa với anh là sẽ trả được số tiền đó trong vòng sáu tháng, điều đó còn phụ thuộc vào việc tôi kiếm được người mua phù hợp nhanh hay chậm.” Cô nín thở, hồi hộp chờ đợi phản ứng của
Rafferty. Bán đất là kế hoạch duy nhất cô có thể nghĩ ra, nhưng điều đó vẫn còn phụ thuộc vào sự đồng ý hợp tác của anh ta.
Anh ta chậm rãi đứng thẳng lên, cau mày lại và nhìn cô chằm chằm “Whoa, cưng à, hãy
cùng quay lại lời em vừa nói xem nào. Em có ý gì khi nói ‘tiếp tục giữ nông trại hoạt động bình thường?’ Nông trại này đã chết rồi
“Không, không phải như thế.” Cô phủ nhận, sự bướng bỉnh lẫn trong giọng khi cô nói tiếp,
“Tôi vẫn còn một vài gia súc.”
“Ở đâu?” Anh ngờ vực hỏi.
“Ở bãi cỏ phía nam. Hàng rào ở phía tây đang cần được sửa, mà tôi lại chưa…” Cô ngập
ngừng nói tiếp khi thấy bộ mặt anh ta đang dần tối lại. Điều đó thì liên quan gì đến anh ta cơ chứ? Đất của anh ta rải rác hầu hết là ở phía bắc cơ mà?
“Hãy quay lại câu em nói trước nữa của em.” Giọng anh dần thắt lại. “Ai sẽ là người
chăm súc đàn gia súc này?”
Hóa ra vấn đề là vậy. Anh ta không tin được cô vì biết rằng nông trại đã không còn
người nuôi bò nào nữa.
“Tôi sẽ chăm sóc chúng.” Cô ném về phía anh ta câu trả lời, giọng nói tràn ngập sự tự
hào. Anh ta đã thể hiện quá rõ ràng rằng anh ta không tin cô có thể làm được công việc trong nông trại.
Ánh mắt anh ta lướt dọc người cô, hết lên trên rồi lại trở xuống dưới. Cô biết anh ta đang nhìn thấy cái gì, vì chính cô cũng đang bất giác mà nghĩ đến một hình ảnh. Anh ta chắc hẳn đang nhìn vào bộ móng tay màu hoa cà được chải chuốt, quần vải lanh cùng áo lụa trắng đang bị ướt vì sự va chạm với áo anh ta lúc nãy. Đột nhiên, Michelle nhận ra rằng mình đang bị ướt hết vạt áo trước, một dòng nhiệt nóng đi qua làm má cô ửng hồng, nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu nhìn về phía người đàn ông đang chăm chú quan sát mình. Cứ để anh ta nhìn nếu muốn, chết tiệt anh ta đi.
“Được lắm,” giọng anh ta kéo dài, “Đưa tôi xem tay em.”
Cô vô thức nắm chặt bàn tay lại và trừng trừng nhìn anh ta. “Vì sao cơ chứ?”
Anh ta lập tức đi đến, nắm lấy cổ tay và giữ bàn tay đang nắm chặt của cô và chìa ra xem trước mặt. Cô cố giằng lại, nhưng phát hiện anh ta đang nắm rất chặt tay cô, nhìn chằm chằm vào những ngón tay của cô, rồi lật lòng bàn tay cô đưa về phía có ánh sáng. Mặt anh ta không hề lộ ra chút xíu cảm xúc nào trong lúc cẩn thận soi xét tay cô; rồi anh ta lại bắt lấy bàn tay còn lại của cô để kiểm tra tiếp. Anh ta nới lỏng sự kìm kẹp ở tay cô, bắt đầu lướt đầu ngón tay lên những vết sẹo, những chỗ phồng da đang lành lại, hay những chỗ da bị chai sạn.
Michelle mím chặt môi, và cố không để lộ một biểu tình gì trên mặt. Cô không cảm thấy xấu
hổ vì đôi tay của mình; những dấu ấn trên da thịt khi làm việc là không thể tránh khỏi, mà cô cũng đã cảm thấy tâm tình nguôi ngoai đi nhiều khi phải làm những công việc nặng nhọc này của nông trại. Nhưng không kể đến sự tự hào của cô, John vẫn nhìn vào chúng như thể anh ta đã lột trần được bộ mặt thật của cô, đã khám phá ra một bí mật nào riêng tư lắm vậy. Cô không hề muốn anh ta biết quá nhiều về cô; cô không hề muốn anh ta đột nhiên lại chuyển sang cảm thấy hứng thú với cô. Cô không muốn lòng thương hại từ bất kỳ ai cả, và cô đặc biệt không cần sự an ủi từ anh ta.
Rồi anh ta ngước mắt lên, ngắm nghía kỹ càng sự bướng bỉnh mà tự hào đang toát ra trên người cô; và tất cả bản năng trong cô bắt đầu gào thét. Quá muộn mất rồi! Có lẽ mọi viêc đã là quá muộn ngay từ giây phút anh ta bước đến cổng hiên nhà cô.
Ngay từ đầu cô đã thấy sự khác thường từ anh ta, những hành động hầu như không hề mang sự đề phòng mà cô đã nhầm tưởng đó chỉ là sự xa cách thường ngày của anh ta. Rafferty chưa từng phải chờ đợi bất cứ một người phụ nữ nào cả, mà cô đã luôn giữ khoảng cách với anh ta suốt mười năm nay.
Khoảng thời gian duy nhất cô thực sự an toàn là cuộc hôn nhân chóng vánh trong quá khứ
của cô – khi mà khoảng cách giữa Philadelphia và vùng trung tâm Florida còn cách nhau cả trăm dặm; và nó cũng là khoảng cách khác biệt to lớn giữa hai lối sống hoàn toàn khác nhau, cả về hình thức lẫn vật chất. Nhưng giờ thì sao? Cô đã trở lại trong tầm mắt
của anh ta, và lần này cô mong manh yếu mềm hơn bao giờ hết. Cõi lòng cô đang tan nát, cô chỉ còn lại một mình và nợ anh ta $100.000 Anh ta có lẽ đã đoán rằng việc này trở nên quá dễ dàng.
“Cô không phải làm mọi việc một mình, cô biết mà.” cuối cùng anh ta cũng cất giọng,
dù rằng lúc này giọng anh ta đã trở nên khẽ khàng và trầm ấm hơn. Anh vẫn giữ lấy tay của cô, và những ngón tay thô ráp vẫn đang nhẹ nhàng di chuyển, qua bàn tay và qua cả những ngón tay cô nữa.
Cô bỗng nhận ra rằng anh ta chưa từng gây bất kì thương tổn nào cho cô, đúng là anh ta đang giữ lấy tay cô mà không hề có sự cho phép, nhưng anh ta cũng không hề làm cô bị đau. Sự đụng chạm của anh ta nhẹ nhàng thật đấy, nhưng cô cũng thừa biết rằng mình không thể thoát khỏi anh ta cho đến khi anh ta tự nguyện buông cô ra.
Sự chống cự duy nhất cô có lúc này chỉ là chút nhạo báng cô vẫn dùng với anh ta ngay từ đầu. Cô gửi về phía anh ta một nụ cười tươi nhưng không kém phần lơ đễnh.
“Đương nhiên là tôi phải làm thế rồi. Cũng như anh đã tinh tế chỉ ra đấy thôi,
tôi hoàn toàn không có quá nhiều bạn những người đang chạy vội đến để giúp tôi.”
Anh bỗng nhếch môi lên lộ vẻ khinh thường khi nghe cô nói đến từ ‘bạn’.
Anh chưa từng có đủ kiên nhẫn với đám người ăn không ngồi rồi mà giàu có đó. “Em có thể nhờ tôi mà.”
Một lần nữa, cô lại hướng nụ cười đó về phía anh, trong lòng biết rõ anh rất ghét nó. “Nhưng nếu làm theo cái cách của anh để thanh toán hết $100.000 không phải là quá lâu sao? Anh biết tôi ghét sự nhàm chán đến thế nào mà. Vậy một ả bán hoa cao cấp thì sẽ có thể làm được gì? $100.000 cho mỗi lần lên giường với anh sao? Và thậm chí nếu anh còn muốn điều đó ba lần một ngày thì cũng phải mất cả năm mới hết được.
Một tia giận giữ chợt lóe lên trong ánh mắt anh ta, và cuối cùng thì anh ta cũng chịu
thả tay cô ra, nhưng chỉ là để di chuyển sự kìm kẹp của mình lên vai cô. Anh ta giữ cô đứng yên trong lúc lướt mắt xuống khắp người cô để quan sát kỹ một lần nữa.
“Ba lần một ngày ư?” anh ta cất tiếng hỏi, vẫn bằng cái giọng giả dối ấy, ngắm nghía bộ ngựcvà hông cô “Đúng vậy, có thể tôi sẽ làm thế. Nhưng em quên mất một điều, cưng à. Đó chính là sở thích. Tôi đã phải bỏ ra những cái giá rất đắt cho những sở thích của mình.”
Cô run lên trong vòng tay của anh ta, muốn nhắm mắt lại dưới cái nhìn đó. Cô đã từng
hấp tấp, vội vàng mà chửi mắng cũng như phê phán anh ta, và giờ đây anh ta đang ném trả lại cô với những lời lẽ đó. Mà cũng đúng, anh ta hoàn toàn có quyền được làm như thế. Dục vọng của anh ta quá mãnh liệt đễn nỗi anh ta đã quá thành thục với chuyện đó, quyến rũ phụ nữ như thể họ chỉ là những con bướm đêm tội nghiệp.
Cô tuyệt vọng cố giữ lại nụ cười trên mặt, và xoay xở để có thể nhún vai cho dù tay anh ta vẫn đặt trên vai cô. “Dù sao thì cũng cám ơn, nhưng tôi thà đi dọn phân còn hơn.”
Nếu anh ta bị mất kiểm soát thì cô sẽ có thể hít thở dễ dàng hơn, vì cô biết rằng bản
thân vẫn còn một lợi thế, đó là dáng người mảnh khảnh và bé nhỏ. Nếu cô có thể đẩy anh ta ra bằng những lời
xúc phạm, cô sẽ an toàn hơn. Nhưng dù rằng tay anh ta có siết lại chặt hơn trên vai cô thì cô vẫn có thể thấy rõ anh ta vẫn kiềm chế được cơn tức trong lòng.
“ Đừng căng thẳng như thế, cưng ạ” Anh ta nhẹ nhàng ‘khuyên bảo’ cô “Cũng chẳng khó khăn cho tôi lắm đâu nếu buộc phải chỉ thẳng ra mong muốn của em lúc này.
Vì thế em tốt hơn hết là nên nói cho tôi biết xem làm thế nào mà em nghĩ rằng mình có thể giữ cho cái nông trại này hoạt động chỉ bằng sức của mình.
Trong một khoảnh khắc, mắt cô trống rỗng mờ mịt như vô tận, và tràn ngập vẻ tuyệt vọng mà anh cũng không chắc là mình có nhìn thấy rõ hay không nữa. Nhưng rồi ngay lập tức, sự nhạo báng và chống cự lãnh đạm thường ngày anh vẫn thấy ở cô lại quay trở lại, ánh mắt cô như bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, và cái cách môi cô nhếch lên làm anh chỉ muốn lắc người cô thật mạnh.
“Nông trại là vấn đề của riêng tôi.” cô nói, bỏ qua đề nghị hỗ trợ ngấm ngầm trong lời
nói của anh ta. Cô biêt cái giá mình phải trả nếu đồng ý để anh ta giúp. “Việc duy nhất anh cần phải làm bây giờ là quyết định về việc trả khoản nợ $100.000 đó.”
Cuối cùng anh ta cũng thả vai cô ra, một lần nữa nhảy lên ngồi trên cái bàn, sải chân ra, và vắt một chân lên mắt cá chân còn lại. “$100.000 là một số tiền rất lớn. Để kiếm được chừng ấy tiền mặt không phải là dễ đâu.”
Cô không cần anh ta phải nói cho cô về điều đó. John có thể là một triệu phú về tiền
tài, nhưng tiền của một nông trại lại gắn chặt với đất đai và kho dự trữ, với phần tiền lãi đươc tái đầu tư vào nông trại đó một cách đều đặn và liên tục. Tiền mặt không phải là thứ có thể hoang phí vào bất kỳ sự phù phiếm nào. Quai hàm cô siết chặt lại, “Khi nào anh muốn có tiền?” cô tiếp tục hỏi “Ngay bây giờ hay về sau?”
Đôi lông mày rậm của anh nhướng lên, “Cân nhắc tới hoàn cảnh hiện tại thì có phải chăng bây giờ em nên lấy lòng thay vì độp vào mặt tôi như thế? Tại sao em không bán đi luôn cả đàn gia súc lẫn nông trại nhỉ? Đằng nào thì em cũng không thể quản lý nó, và ít nhất thì em cũng có chút tiền để sống tiếp cho tới khi tìm được người chu cấp tiếp theo.”
“Tôi có thể điều hành nông trại.” Mặt cô trở nên trắng bệch. Cô phải làm thế thôi; nông trại là tất cả những gì cô có.
“Không thể nào, cưng ạ!”
“Đừng gọi tôi là ‘cưng’ như thế!” –Sự nóng nảy trong chính giọng của mình làm cô sửng sốt. Anh ta gọi mọi phụ nữ là ‘cưng’.
Đó chẳng qua chỉ là một cách gọi âu yếm bất cẩn chẳng mang ý nghĩa gì, chỉ vì đã có quá nhiều người phụ nữ nghe thấy chữ đó từ anh ta. Cô không thể chịu đựng nổi khi phải nghĩ đến cảnh anh ta nằm trong bóng tối với một người phụ nữ khác, giọng anh ta trở nên lười biếng và ám muội trong lúc họ nói chuyện và anh ta gọi cô ta là ‘cưng’.
Anh giữ lấy cằm của cô bằng bàn tay to, thô ráp của mình, nâng khuôn mặt của cô lên
trong lúc ngón tay cái vuốt ve viền môi phía dưới của cô. “Tôi sẽ gọi em là bất cứ thứ gì tôi muốn, cưng à, và tốt nhất em nên ngậm miệng lại, vì em đang nợ tôi một khoản tiền khổng lồ và không có cách nào để chi trả ngay. Tôi sẽ suy nghĩ về khoản nợ và giải pháp xử lý việc này. Cho tới lúc tôi quyết định được, sao em cũng không nghĩ về việc này nhỉ?”
Đã quá muộn để cô có thể lui đầu về phía sau, anh ta vẫn giữ được cằm của cô, và đôi môi ấm nóng của anh ta đã kịp chiếm lấy môi cô trước khi cô kịp phản kháng hay chống cự. Mắt cô nhắm lại trong lúc cố lờ đi niềm vui dâng trào lên trong lòng, cố lờ đi đôi môi đang mạnh mẽ tiến sâu vào trong miệng cô. Mọi việc càng trở nên tồi tệ khi mà giờ đây anh đang hôn cô với sự kiên quyết chậm rãi mà cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Cô cố quay đầu đi, nhưng anh đã đoán trước mà chặn cô lại, giang rộng chân và kéo cô vào giữa cặp đùi rắn chắc của anh.
Michelle bắt đầu run rẩy kịch liệt dưới vòng tay mạnh mẽ của Rafferty. Tay cô xụi lơ đặt lên trên ngực anh; cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ qua lòng bàn tay, cảm thấy nhịp điệu thúc giục của nó, và rồi dường như cô chỉ muốn được hòa vào cùng cơ thể anh. Anh chậm rãi đưa tay lên, len lỏi trong tóc cô. Chắc chắn giờ đây cô sẽ không thể quay đầu đi nữa, và rồi cô bất giác mà dần dần đáp trả lại anh. Môi cô cũng đã nhẹ nhàng mở ra, chấp nhận sự tấn công kịch liệt từ chiếc lưỡi của anh trong lúc anh thâm nhập vào miệng cô, làm cô thỏa mãn với hương vị của riêng anh.
Anh hôn cô với sự say mê choáng váng, như không bao giờ là đủ vậy. Dù vẫn loáng thoáng nghĩ đến việc anh đã dùng cái kỹ thuật thuần thục này với hàng trăm người phụ nữ khác thì cô vẫn bất lực mà quấn quanh cổ anh, bị lấn át bởi sự đụng chạm cũng như hương vị nơi anh; người cô rộn lên với cả niềm vui sướng vô tận cùng ham muốn được có anh nhiều hơn. Cô muốn anh; cô đã luôn muốn anh. Anh đã là nỗi ám ảnh của cô ngay từ khoảnh khắc cô nhìn thấy anh lần đầu, và cô đã phải dành cả mười năm đó để chạy trốn khỏi sức hút của nỗi ám ảnh này, dù cho cuối cùng thì mọi nỗ lực đó đều quay về con số không.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu hun hút nặng nề mở ra, đôi môi ướt át vì đã
hôn cô. Sự hài lòng như được viết lên trên khuôn mặt của anh một cách rành rành, hiển nhiên trong lúc anh quan sát cô thật kỹ một lần nữa. Cô đang yếu ớt dựa vào anh, trên mặt tràn ngập sự đê mê, đôi môi trở nên sưng đỏ. Anh nhẹ nhàng buông cô ra, giúp cô đứng dậy, đặt tay lên eo cô để giữ cho tới khi cô đã đứng vững.
Như mọi khi, chiều cao của Rafferty áp đảo cô, Michelle vô thức lùi về sau một bước.
Cô điên cuồng tìm kiếm sự bình tĩnh lại cho bản thân, tìm kiếm một điều để nói với Rafferty, phủ nhận phản ứng vừa rồi của cô với anh ta, nhưng cô có thể nói gì nữa đây? Và anh ta sẽ tin cô sao? Hành động vừa rồi của cô đã quá rõ ràng.
Nhưng rõ ràng là anh ta cũng thấy như thế. Giờ không phải là lúc hối hận mọi việc
đã làm. Những gì cô cần làm lúc này là tạm dừng lại mọi việc.
Mặt cô nhợt nhạt đến trắng bệch khi cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. “Tôi chắc chắn sẽ không ngủ với anh để trả khoản nợ đó, bất kể anh có quyết định thế nào đi chăng nữa. Chẳng lẽ anh đến đây tối nay chỉ để mang tôi lên giường cùng anh và biến tôi trở thành một con điếm?”
Ánh mắt anh trở nên sắc nhọn hơn bao giờ hết. “ Ý nghĩ đó đã nảy ra trong đầu tôi. Và tôi luôn sẵn lòng.”
“Nhưng tôi thì không!” Ngực cô phập phồng, cố kìm nén cơn tức giận điên cuồng đang cháy lên trong cô khi nghe thấy sự xúc phạm từ Rafferty. Cô buộc phải kiểm soát được tình hình; cô không thể gục ngã vào lúc này.
“Hiện tại tôi đang rất vui, Michelle. Tôi nghĩ tôi lại thay đổi ý định rồi.” anh ta
lười biếng cất giọng
“Lạy Chúa! Anh đừng có mà quá đáng!” cô hét lên đáp trả
“Em rồi cũng sẽ lên giường với tôi thôi, nhưng sẽ không phải vì bất cứ một khoản tiền
nào em nợ tôi cả. Đến lúc đó, em sẽ mở rộng đôi chân mà chào đón tôi chỉ vì em muốn tôi theo cái cách mà tôi cũng đang muốn em, cưng ạ!”
Ánh mắt của anh ta khi nhìn cô khiến cô thấy thật ớn lạnh, và cái viễn cảnh kinh khủng
ấy giáng xuống đầu cô như sét đánh ngang tai sau mỗi câu chữ thô ráp của anh.
Anh ta sẽ lợi dụng cô rồi lại nhanh chóng ném cô đi, y hệt cái cách mà anh ta đã dùng để đối xử với bao người phụ nữ khác, ấy là khi cô để anh ta quá gần gũi với bản thân mình. “ Cảm ơn, mà cũng không cảm ơn anh. Tôi chưa bao giờ tham gia vào những cuộc làm tình tập thể và tôi sợ rằng đó chính xác là những gĩ sẽ xảy ra giữa anh và tôi!”
Cô muốn làm anh ta nổi nóng, chọc giận anh ta, nhưng thay vào đó thì anh ta lại điềm
nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng dùng ngón cái đùa giỡn với những khớp ngón tay của cô.
“Đừng lo, tôi sẽ đảm bảo rằng chỉ có hai người chúng ta trên giường lúc đó thôi. Hãy
bình tĩnh lại và làm quen với ý tưởng này. Tôi sẽ trở lại vào ngày mai để nhìn qua nông trại và xem xét về những việc cần làm.”
“ Không” Cô kiên quyết từ chối, giật tay ra khỏi sự kìm kẹp của anh. “Nông trại là của tôi. Tôi có thể tự mình xử lý nó.”
“Cưng à, em phải biết là em thậm chí còn chưa từng phải tự xử lý một cuốn sổ séc nào!
Đừng lo lắng gì nữa. Tôi sẽ xử lý mọi thứ.”
Sự chế giễu trong giọng nói của Rafferty khiến hàm răng cô nghiến chặt lại, nhưng có lẽ đó là bởi vì cô sợ phải đối mặt với sự thật anh ta đã phơi bày thì đúng hơn.
“Tôi không cần anh phải đụng vào bất cứ thứ gì cả.”
“Em không biết mình đang nói gì đâu!” anh điềm nhiên đáp trả, cuối xuống hôn nhẹ môi cô. “Tôi sẽ gặp em vào ngày mai.”
Và cứ như thế anh ta quay lưng lại với cô và bước về phía cửa, và phải sau vài giây Michelle mới kịp định thần lại và phát hiện ra rằng anh ta đang muốn rời đi. Cô vội chạy theo nhưng khi đến cổng thì đã nhìn thấy anh ta đang chạy vội tới chiếc xe tải dưới hàng mưa xối xả.
Anh ta không hề coi trọng cô. Vậy thì tại sao anh ta phải làm thế nhỉ? Michelle cay
đắng nghĩ. Mà đúng là cũng chưa từng ai đối cô như vậy thì phải. Cô dựa vào cánh cửa, nhìn theo bóng anh rời đi; đôi chân đang run lẩy bẩy của cô có lẽ cần một chỗ dựa. Tại sao lại phải là lúc này cơ chứ? Cô đã cẩn thận cố sức giữ khoảng cách với anh ta, vậy mà bỗng nhiên bức tường kiên cố cô đã mất mười năm xây nên đang dần sụp đổ. Anh ta đã tấn công ngay lúc cô yếu mềm nhất.
Cô lặng lẽ đóng cửa lại. Ngôi nhà yên lặng bao bọc lấy cô, như một lời nhắc nhờ về
tình trạng rối ren của cô lúc này.
Quai hàm cô siết chặt lại, nhưng cô không hề khóc. Cô vẫn giữ được một đôi mắt khô
ráo. Nhất là vào lúc này cô không thể nào lãng phí thời gian và sức lực cho việc rơi nước mắt được. Bằng mọi giá cô cần phải duy trì được nông trại, trả hết nợ, và thoát khỏi John Rafferty.
Mục tiêu cuối có lẽ là mục tiêu khó khăn nhất, vì cô cần phải đấu tranh lại với chính bản thân mình. Trong tiềm thức, cô không hề muốn phải rời khỏi anh, cô muốn được sà vào vòng tay vững vàng mà ấm áp của anh, được cảm nhận thân thể anh áp sát cô. Cô muốn được thỏa mãn những ham muốn mãnh liệt mà cô dành cho anh, cô muốn được chạm vào anh theo cái cách mà bản thân không bao giờ cho phép, cô muốn được ở trong anh mãi mãi. Mặc cảm tội lỗi dâng trào lên trong cô, thiếu chút nữa đã bóp nghẹn cô. Cô đã cưới một người đàn ông khác mà vẫn luôn thèm muốn có được John, yêu thương John, và bị ám ảnh bởi hình bóng của anh. Roger, chồng cũ của cô, đã cảm thấy điều đó và cũng chính thói ghen tuông vô độ của anh ta đã biến cuộc hôn nhân của họ thành một cơn ác mộng khủng khiếp.
Kí ức cứ cháy rực lên trong đầu cô, và để dập tắt đi chính những ham muốn của bản thân – cô nhanh chóng bước vào bếp và chuẩn bị bữa tối; và trong trường hợp này chỉ là một bát sữa với ngũ cốc mà thôi. Đây cũng là thứ cô dành để ăn sáng, vì có vẻ hiện giờ cô đang bồn chồn đến mức không thể nấu nướng bất cứ thứ gì phức tạp hơn. Cô ăn được nửa bát ngũ cốc đầy thì đột nhiên đánh rơi cái thìa xuống đất.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn là một cô công chúa, một quá táo được nuông chiều trong mắt của cha mẹ, được sinh ra khi cả hai đã bước vào tuổi tứ tuần, và đương nhiên là từ bỏ mọi hi vọng có thêm bất kỳ đứa con nào nữa. Mẹ cô đã từng là một người mẹ dịu dàng, một nguời vợ nhu thuận, cũng là người đã trải qua khoảng thời gian dài chăm sóc cho cha cô và luôn dặn cô cũng phải làm vậy với chồng cô. Bà luôn nghĩ rằng trách nhiệm
của một người phụ nữ là phải cho chồng mình người đã nuôi nấng cả gia đình một mái nhà thật thoải mái và ấm cúng.
Đây không phải là quan điểm bất thường ở thế hệ của bà, và Michelle cũng không trách bà vì điều đó. Langley Cabot đã che chở cũng như nuông chiều cả hai mẹ con; và dường như ông cũng cảm thấy rất tự hào vì mình đã thực sự làm điều đó rất tốt. Khi mẹ mất, lẽ dĩ nhiên Michelle đã trở thành mục tiêu duy nhất cho sự tận tâm và bao bọc của cha mình. Langley muốn cô phải được sở hữu mọi thứ tốt đẹp nhất; ông muốn cô được hạnh phúc, và theo cách nghĩ của ông thì ông sẽ không xứng đáng làm cha nếu cô không được như thế.
Vào khoảng thời gian này Michelle đã rất bằng lòng đồng ý để cha cô chu cấp cho cô vô số những món quà cùng những thứ đồ xa xỉ. Cuộc đời cô đã có đủ tất cả những thứ gì cô từng ao ước, ít ra là cũng cho đến cái ngày Langley làm đảo lộn tất cả mọi thứ khi quyết định bán đi ngôi nhà ở Connecticut – nơi gắn bó mật thiết với cô từ ngày cô được sinh ra, rồi chuyển cô đến một nông trại gia súc ở giữa Florida – cũng không xa bờ biển vịnh Gulf là bao nhiêu. Lần đầu tiên trong đời, cha đã không hề để ý đến xúc cảm của cô. Nông trại là ước mơ đã thành hiện thực của ông, là câu trả lời được ẩn giấu dưới những chiếc áo lụa, những bộ comple sọc nhỏ và những buổi hẹn gặp làm ăn với đối tác. Và chỉ bởi vì ham muốn có được nông trại quá mãnh liệt, ông đã không thèm để ý đến những giọt nước mắt cùng sự cáu kỉnh của Michelle mà thậm chí còn vui vẻ an ủi cô rằng cô sẽ sớm có bạn mới và rồi cũng sẽ yêu cái nông trại này như ông thôi.
Về chuyện này thì ông cũng đã nói đúng, dù chỉ là một phần mà thôi. Cô đã làm quen với nhiều bạn mới, dần làm quen và thậm chí còn rất yêu thích những công việc của nông trại. Langley đã thay đổi hoàn toàn phong cách lạc hậu của nông trại lúc trước khi ông mới mua nó, để bảo đảm rằng cô con gái rượu không mất đi bất kỳ sự thoải mái, tiện nghi nào. Và cũng vì thế cô cũng đã tự điều chỉnh được bản thân, thậm chí còn an ủi cha rằng cô rất bằng lòng với cuộc sống thực tại. Ông xứng đáng có được ước mơ của mình, và cô cảm thấy thật xấu hổ là trước đó đã muốn khuyên ông dừng chuyện đó lại. Ông đã làm quá nhiều thứ chỉ để khiến cô được hạnh phúc, và điều nhỏ bé nhất cô có thể làm lúc bấy giờ là cố gắng làm được điều tương tự cho cha.
Và rồi cô đã gặp John Rafferty. Cô vẫn không thể tin được rằng mình đã dùng những mười năm trời chỉ để chạy trốn khỏi con người đó, nhưng điều đó là sự thật. Cô đã từng căm ghét, sợ hãi và cũng lại yêu anh ta, với tất cả niềm say mê đến ám ảnh của một đứa con gái tuổi mới lớn. Nhưng dù vậy thì cô vẫn rất rõ một điều, cô không bao giờ có đủ khả năng ứng phó với anh ta. Mà cô cũng chưa bao giờ từng mơ tưởng đến việc mình sẽ có thể làm được việc đó; cô quá yếu mềm trong khi anh ta lại quá mạnh mẽ. Anh ta có thể đã muốn cô, nhưng dường như cô không đủ nữ tính để có thể ôm anh ta. Cô là một đứa con gái hư hỏng được nuông chiều; và thậm chí anh ta còn không thích cô. Và để tự bảo vệ mình, cô đã thậm chí cố tình khiến Rafferty ghét mình hơn nữa để đảm bảo rằng anh ta sẽ không bao giờ có thể chạm vào cô.
Cô đã đến học ở một trường đại học nữ sinh nổi tiếng ở phía Tây, và ở lại Philadelphia với một người bạn sau khi tốt nghiệp. Trong thời gian này cô đã gặp Roger Backman – cậu chủ của một trong những gia đình giàu có và bề thế nhất vùng. Anh cao lớn với mái tóc đen nhánh, và thậm chí cơ bắp còn rất gọn gàng.
Anh ta không giống John là mấy, ngoại trừ những đặc điểm đó, và Michelle không thể nói rằng cô đã cưới Roger chỉ bởi vì anh ta làm cô nhớ đến John, nhưng cô sợ rằng mình đã thực sự làm điều đó từ trong tiềm thức.
Roger là một người hài hước. Cả người anh ta thường toát ra một dáng vẻ lờ đờ, lười
biếng; khóe mắt có nếp nhăn từ việc cười quá nhiều; và anh ta đặc biệt thích tổ chức những cuộc chơi điên rồ – như là đi săn chim ăn xác thối chẳng hạn. Sống bên cạnh anh ta làm Michelle dường như có thể quên tất cả về John và chỉ đơn giản là sống vui vẻ. Cô thực sự rất thích Roger, và dần yêu thương anh ta hơn bất cứ người đàn ông nào mà không phải là John Rafferty. Việc tốt nhất cô có thể làm là quên đi John và tiếp tục bước đi trên đường đời của riêng mình. Dù sao thì giữa họ cũng chưa từng có gì trừ bỏ những ước mơ bay bổng của riêng cô; và Roger thực sự là rất yêu cô. Vì thế cô đã lấy anh ta, dưới sự vui mừng từ cả hai phía gia đình.
Và đó thực sự là một sai lầm khiến cô suýt chút nữa phải trả giá.
Lúc mới đầu mọi việc có vẻ rất ổn. Và rồi Roger bắt đầu tỏ ra những dấu hiệu ghen tuông mỗi khi Michelle thân thiện với bất cứ một người đàn ông nào. Chẳng lẽ anh ta cảm thấy rằng cô đáng ra phải yêu anh ta nhiều hơn thế? Rằng anh ta chỉ sở hữu được vỏ ngoài trái tim của cô ư? Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong cô cho đến tận bây giờ, vì thành thực mà nói thì sự ghen tuông của Roger không phải hoàn toàn là vô căn cứ. Chẳng qua vì không thể biết được ai mới là tình địch thực sự của mình, nên anh ta đã luôn tỏ ra kích động khi nhìn thấy cô cười với bất kỳ ai, nhảy với bất kỳ người đàn ông nào.
Và mọi việc cứ diễn ra ngày càng tệ, và trong một buối anh ta thậm chí đã tát thẳng
vào mặt cô trong trận cãi vã sau một bữa tiệc chỉ bởi vì cô đã trót nói chuyện với một người đàn ông hai lần trong lúc họ dùng tiệc buffet. Quá choáng váng cùng với việc nhận thức được rằng mặt mình đang bỏng rát, Michelle nhìn chằm chằm vào người chồng đang đứng trước mặt, nhận ra rằng sự ghen tuông đã làm anh ta mất hết lý trí. Cô bỗng cảm thấy khiếp sợ anh ta, lần đầu tiên từ lúc họ quen nhau.
Hành động của mình cũng làm chính Roger cảm thấy khiếp sợ; anh ta đã vùi đầu vào váy
cô, níu kéo lấy cô và cầu xin cô tha thứ. Anh ta thề sẽ không bao giờ làm tổn thương cô một lần nữa; anh ta nói rằng thà tự chặt tay mình còn hơn là làm cô tổn thương. Run rẩy đến tận xương tủy, Michelle đã phạm phải cái lỗi lầm cơ bản mà hàng ngàn hàng vạn phụ nữ đã phạm phải khi bị chồng ngược đãi – cô đã tha thứ cho anh ta.
Nhưng thực tế đã chứng minh: đấy hoàn toàn không phải là lần cuối. Thậm chí, mọi việc
còn tồi tệ hơn thế rất nhiều.
Michelle quá xấu hổ và choáng váng để có thể kể cho bất kỳ ai, nhưng cuối cùng thì cô
cũng đã không chịu đựng nổi và vùng lên kiện chồng. Trước sự kinh hãi của cô, gia đình anh ta đã kịp mua lại tất cả những người có liên quan, làm mọi bằng chứng bị phá hủy. Dù trời có sập thì nhà Beckman chắc chắn sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ con trai.
Cuối cùng cô cũng phải rời bỏ anh ta, nhưng khi mới chỉ đến được Baltimore thì anh ta đã đuổi theo kịp, mặt tối sầm lại trong nỗi tức giận vô biên. Và cũng chính lúc đó Michelle nhận ra rằng anh ta không hẳn là một người ôn hòa, sự ghen tuông đã đẩy anh ta tới sát bờ vực thẳm. Ôm chặt cô đến mức vẫn còn để lại sẹo cho cô tới tận hai tuần sau đó, anh ta hăm dọa cô – và lời hăm dọa này cũng chính là lời nói khiến cô tiếp tục chung sống với anh ta hai năm nữa: nếu cô lại cố chạy khỏi anh ta một lần nữa, cha cô sẽ phải chết.
Cô không hề nghi ngờ lời hăm dọa này, hay nghi ngờ rằng anh ta sẽ không bao giờ dám làm thế; anh ta được bao bọc cùng bảo vệ quá kỹ bởi gia đình giàu có của mình, bởi mạng lưới bạn bè dày đặc lâu năm của gia đình trong giới luật pháp.
Vì thế cô đã phải ở lại, luôn ám ảnh rằng anh ta có thể giết mình bất kỳ khi nào nếu quá tức giận, chứ không hề dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn một lần nữa. Bằng bất cứ giá nào cô cũng phải bảo vệ được cha mình.
Nhưng cuối cùng cô cũng đã tự tìm được lối thoát. Roger đã dùng một cái thắt lưng để
đánh vào người cô trong một buổi tối. Nhưng lúc đó cha mẹ anh ta lại đang đi nghỉ ở Châu Âu, và vào giây phút họ phát hiện ra vụ việc thì cũng đã quá muộn để sử dụng ảnh hưởng của mình lên bất cứ quyết định nào. Michelle chạy trốn ra khỏi ngôi nhà, tới khu bệnh viện đã lưu giữ ghi chép về bao vết thương cũng như sưng tím của cô từ trước tới nay, và copy những bản ghi chép này ra. Chính những bản lưu giữ ghi chép này đã giúp cô li hôn thành công.
Nhưng rồi cô công chúa sẽ phải mang theo những vết sẹo đó xuống mồ.