To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8902 / 21
Cập nhật: 2015-11-17 07:15:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
ừ khung cửa sổ phòng, Khai khoang tay nhìn Phương Tần đang thơ thẩn dưới vườn. Đây không biết là tay viết thuê thứ mấy mà ba anh đã thuê để tô son trát phấn cho cuộc đời ngang dọc của mình
Anh chúa ghét chuyện viết lách này, nhưng không công kích ra mặt mà thường dà xếp đằng sau, chính vì thế nên đã mấy tập hồi ký viết xong, nhưng ba anh vẫn chưa hài lòng, ong lại tiếp tục thuê người viết nữa. Lần này là một con nhóc mặt búng ra sữa mới buồn cười chứ. Chả hiểu con bé ấy được ai giới thiệu mà sa vào hũ nếp hoa thế này
Nhớ tới thái độ ngang bướng của Phương Tần đối với mình, lòng Khai lại dâng lên chút bực bội
Hừ! Con nhỏ tưởng mình là ai chứ? Là nhân vật nữa đầy cá tính nào đó trong phim bộ nhiều tập à? Mặc cho anh âm thầm bực tức, Phương Tần vẫn vô tư ben các chậu kiểng. Khai nhún vai rồi trở vào bàn ngồi trước máy tính. Anh phải kiểm tra lại toàn bộ hoạt động của các cơ sở gia đình anh đang quản lý
Khai không chút hứng thu với việc liên quan tới phòng trà, nhà hàng, vũ trường. Sở thích của anh là làm việc khác. Nhưng đâu phải thích là được. Sau biến cố lớn của gia đình, Khai đành lao vào nghiệp này. Cũng may bên cạnh anh còn có Nghiêm. Anh ra năng nổ, thạo việc và cũng nhiều sáng kiến trong kinh doanh. Nghiêm chịu khó săn lùng các cô gái đẹp và bổ sugn cho các ca sĩ phòng trà có sắc mà không có giọng ca nhằm làm vừa lòng khách
Thời buổi này không thiếu ca sĩ...karaoke và càng thừa khán giả nghe nhạc bằng mắt. Bây giờ lo duy trì hoạt động kinh doanh đã, còn lâu dài sẽ tính sau
Có tiếng gõ cửa, Khai tằng hắng:
Vào đi
Nghiêm bước vào với một xấp hồ sơ trong tay, giọng xởi lởi:
Cậu cứ kiểm tra lại coi có khớp không
Khai nhún vai:
Đâu cần vội vậy
Rồi anh hất hàm:
Hát xướng dạo này thế nào?
Tốt. Nhưng nếu không đổi mới sẽ tụt hậu so với các tụ điểm khác. Họ có nhiều chiêu dụ khách lắm
Khai cười nữa miệng:
Thì mình cũng sẽ tổ chức những chiêu riêng để giữ khách của mình, cũng như kéo khách chỗ khác về
Ngồi xuống đối diện với Khai, Nghiêm nói:
Muốn thế, đầu tiên phải có nhiều ca sĩ xịn, chớ cứ lèn èng như Khánh Như, Phượng Vĩ thì ế dài. Khách bây giờ kén nghe lắm
Khai lơ lửng:
Thì mời ca sĩ xịn, mời ban nhạc xịn, tổ chức cho tốt vào
Nghiêm lắc đầu:
1 mình tôi không làm xuể
Vẫn đều giọng, Khai nói:
Thì thêm người. Anh cần thêm bao nhiêu người nào?
Nghiêm nói nhanh:
Cậu để Khánh Như phụ trách việc quản lý, tổ chức với tôi, con bé ấy hát dở, nhưng có khả năng làm việc tốt
Khai nhếch mép:
Con nhỏ ấy khá nhiều tham vọng
Bởi vậy nó rất nhạy bén trong việc làm sao để kiếm ra nhiều tiền
Khai ngần ngừ;
Sử dụng nó là sử dụng dao hai lưỡi đó
Nghiêm tự tin:
Cậu khéo lọ Dầu gì Khánh Như cũng chỉ là con nhãi ranh, nó không đủ sức qua mặt chúng ta đâu. Mình có bản lĩnh, nên sử dụng dao hai lưỡi
Rồi Nghiêm nói:
Con bé ngoài vườn là bạn Khánh Như. Sao nó có mặt ở đây hả cậu Khai?
Khai nhíu mày:
Anh biết Phương Tần?
Nghiêm trả lời:
Biết. Tôi từng...dụ nó đi hát hoặc là người mẫu, nhưng nó từ chối. Tiếc thật!
Khai khoát tay:
Con bé đang viết hồi ký cho ong cụ. Anh đừng động vào nó, phiền lắm
Nghiêm vội vàng nói:
Nguoi của ong cụ, tôi không dám động vào thật, nhưng nghe Khánh Như kể, con bé...hoàn cảnh lắm
Khai tò mò:
Hoàn cảnh thế nào?
Nghiêm từ tốn:
Tần mồ côi cha, phải vất vả kiếm sống để nuôi mẹ và em trai. Nguoi như vậy rất cần tiền. Khi con nhỏ viết xong hồi ký, cậu cho nó một việc làm lương hậu một chút, tôi nghĩ cậu không thiệt thòi đâu
Khai nhìn xoáy vào mắt Nghiêm:
Coi bộ anh...khoái con bé?
Nghiêm bật cười:
Vì nghề nghiệp thôi. Nếu khéo đào tạo nó sẽ hái ra tiền cho cậu
Khai khịt mũi:
Anh hơi quá lời rồi
Nghiêm làm như không nghe Khai vừa nói, anh ta tiếp tục khen Tan:
Các công ty quảng cáo đang cần những người mẫu mới toanh. Phương Tần hội đủ những yếu tố để làm người mẫu quảng cáo, thậm chí có thể đi thi hoa hậu
Khai mỉa mai:
Anh lại nói bằng giọng nghề nghiệp nữa à
Nghiêm thản nhiên gật đầu:
Đúng vậy. Đời nay cái gì cũng có thể kinh doanh được. Tôi quen một tay chuyên môn đào tạo hoa hậu, năm nào...lò của hắn cũng...trúng hoa hậu, á khôi tá lả
Khai kêu lên:
Trời! Anh dùng từ buồn cười thật. Cứ như trúng số hổng bằng
Nghiêm thủng thà thủng thỉnh:
Hắn bảo trúng số còn khó hơn...trúng hoa hậu ấy
Khai búng tay:
Vậy chúng ta sẽ cung cấp người đẹp cho hắn đào tạo hoa hậu, á khôi...
Nghiêm hưởng ứng ngay:
Sao lại không chứ
Nghiêm đang hào hứng định nói tiếp thì cửa bật mở, ong Chu bước vào. Ông hỏi trỏng không:
Kiểm tra sổ sách à?
Khai gật đầu:
Dạ. ba có căn dặn gì không?
Ông Chu ngồi xuống ghế:
thấy con vất vả quá, ba đã tìm cho con một người phụ việc
Khai buột miệng:
Ai vậy bả
Ông Chu hơi ngập ngừng một chút:
Phương Tần. Con đã gặp rồi đó
Môi Khai nhếch lên:
Con bé thợ viết ấy
Ba không thích cách nói mỉa mai của con
Khai cố dịu giọng:
Con xin lỗi vậy. Ba muốn con giao cho Phương Tần việc gì?
Tùy con. Sổ sách, kế toán, kế hoạch gì đấy. Ba muốn giúp đỡ con bé ấy mà
Khai khó khăn:
Phải nắm được khả năng con mới dám nhận người, dám giao việc chứ
Mặt ong Chu sa sầm:
Chẳng lẽ ba không biết nhìn người? Không biết khả năng của Phương Tần?
Khai lạnh lùng:
Cách nhìn của ba khác với cách của con. Bởi vậy, ba muốn giao cho Phương Tần làm gì, con sẽ phân công y như thế
Ông Chu bực bội:
Giao cho nó về ở một nhà hàng hay khách sạn nào đó lại không được. Hừ! Mày đừng chọc tao nổi điên lên nhé
Khai cười nhạt, anh hất mặt về phía Nghiêm:
Tôi giao cho anh chuyện này. Tìm việc thích hợp với...nó nhé
Ông Chu ra lệnh:
Tuần sau, Phương Tần sẽ bắt đầu làm, phải chỉ dẫn con bé chu đáo vào
Đợi Nghiêm ra xong, Khai mới hỏi:
Hồi ký của ba xong rồi à?
Ông Chu lầu bầu:
Không lien quan tới mày
Khanh đanh giọng:
Nhưng liên quan đến mẹ và dòng họ beb ngoại. Con muốn được xem để đánh giá mức độ chân thật của quyển hồi ký đó
Mắt ong chu long lên dữ dội:
Mày khogn có quyền, vì đó là hồi ký viết về tao, thuộc về cá nhân tao
Khai nói như tuyên bố:
Ba viết ra nó nhằm mục đích cho con cháu đời sau đọc, nhưng con và con của con sẽ khogn động tới nó đâu
Mặt ong Chu tái đi:
Đồ mất dạy!
Không đợi ong mắng tiếp, Khai đứng dậy, bỏ ra sân. Gặp Phương Tần đang săm soi chậu hồ điệp bông tím, tự nhiên Khai châm chọc:
Dù đẹp cỡ nào, phong lan cũng là thứ ăn bám, loài tầm gửi vô tích sự. Xem ra nó giống một cô gái thích dựa dẫm
Vốn nhạy cảm, Phương Tần phán ứng ngay khi nghe Khai nói:
Xin lỗi. tôi không hiểu ý anh
Em cần gì phải hiểu khi tất cả đã được sắp xếp. Hỏi thật nhé. Em thích làm những loại công việc nào?
Phương Tần nhìn Khai ngỡ ngàng:
Anh hỏi với mục đích gì?
Khai ngạo nghễ:
tôi tìm hiểu nguyện vọng của nhân viên sắp được tuyển dúng, không được sao?
Phương Tần sửng lại mất mấy giây. Lúc nãy, ong Chu ngỏ ý giới thiệu cho Tần một công việc ổn định, Tần ngần ngừ cám ơn và nghĩ đó chỉ là lời nói suông. Ai ngờ ong lại nhanh đến thế. Càng bất ngờ hơn khi ong muốn Tần làm việc cho Khai, gã trời thần này không hợp với cô. Nhà hàng, khách sạn, tụ điểm ca nhạc với cô lại càng xa lạ hơn nữa
Chớp mắt, Tần chợt hiểu ra câu ám chỉ đầu tiên anh ta nói với mình, Khai cho rằng cô dựa dẫm ong Chu để ong tìm cho cô một việc làm chứ gì. Hừ! Tần cần việc thật, nhưng đâu phải việc gì cô cũng chấp nhận làm, nhất là làm dưới quyền một người cô ghét cay ghét đắng, ngay cái nhìn đầu tiên
Tần chưa kịp nói gì, Khai đã tiếp tục giọng điệu khinh khỉnh:
Là bạn của Khánh Như, chắc em và cô ta có nhiều điểm chung?
Thấy Tần làm thinh, Khai lại nói tiếp:
Khánh Như thích kiếm tiền được càng nhiều càng tốt. Cô ấy làm việc cật lực ngày đêm và không giả vờ chê tiền. Như thật thà hơn em ở điểm không sĩ diện hão. Làm nhân viên của tôi phải thực tế, tỉnh táo và nhạy bén trước mọi việc kiếm tiền, lương thiện. Điểm này e một người cầm bút như em làm không được quá
Phương Tần trấn tĩnh lại, cô thông thả đáp trả:
Tôi có nói sẽ là nhân viên của anh sao? Lúc nãy ong Chu bảo rất sẵn lòng tìm cho tôi một việc làm đúng với chuyên môn của tôi đã được đào tạo. Thật sự, tôi không nghĩ công việc đó từ chỗ anh, nên đã cám ơn ong hết sức chân thành. Dù không muốn làm ong Chu buồn, tôi vẫn phải từ chối lòng tốt của ong ấy, vì thú thật, tôi không ưa anh
Khai trân tráo:
Tôi mừng vì quyết định sáng suốt của em
Phương Tần khó chịu trước cái nhìn sỗ sàng của Khai. Càng lúc, cô càng thấy ghét anh tạ Vậy mà chẳng hiểu sao, Khánh Như luôn nói về Khai và gã ten Nghiêm với tất cả ngưỡng mộ, trong khi Khai lại có vẻ coi rẻ con bé. Điều này khiến Tần xốn xang vô cùng
Ba Muoi bước ra, giọng dịu dàng hơn mọi khi nói chuyện với Tan:
Ông cho mời cô vào phòng làm việc
Phương Tần ném về phía Khai cái nhìn khiêu khích rồi đủng đỉnh bước theo bà Muoi. Khai khoanh tay trước ngực nhìn theo
1 con nhóc nhà nghèo mà kênh kiệu, nhận nó vào làm việc, chắc sẽ bực mình nhiều hơn là thoải mái. Hừ! Nếu biết trước con nhóc ấy hợm hĩnh như vậy, Khai đã làm thinh, nhận nó vào làm. Qua công việc, anh sẽ có dịp dạy dỗ, uốn nắn con bé cho nó đằm tính hơn. Anh sẽ cho Tần biết thế nào là khuất phục
Bỗng dưng Khai thấy thích khi nghĩ sẽ làm cho Phương Tần khóc mới thôi
Nhìn đồng hồ, Khai lên xe. Giờ này chắc mẹ đang ở nhà, anh rất muốn được gặp bà để vò vĩnh, nhõng nhẽo như bù lại những lúc anh độc ác lạnh lùng, nhẫn tâm khi sống cạnh ba mình
Nghĩ tới ong Chu, Khai cố nuốt tiếng thở dài. Anh biết mình có lỗi khi hay xung đột đối với ong. Nhưng mỗi khi thấy ong tự đắc nói về bản thân, hoặc khoe khoanh về đoạn đời ong, Khai không thể dằn lòng được
Bấm chuông, bé tám ra mở cửa cho anh với nụ cười bí hiểm tren moi:
Bà mới nhắc là đã thấy cậu. Linh ghê
Dựng chống xe lên, Khai tò mò:
Bà nhắc cậu chi vậy?
bé Tám vẫn lấp lửng:
Cháu không nói đâu
Khai lắc đầu rồi nhanh nhẹn bước vào phòng khách. Tren chiếc ghế dài bọc nhưng màu mận chín, bà Vân đang ngồi nói chuyện với một cô gái. Hai người cùng mỉm cười tươi rói khi thấy anh
Khai sà xuống cạnh bà Vân:
Mẹ và Cát Phượng nói xấu gì con đó?
Mắt Cát Phương đỏ ửng lên, trong khi bà van tủm tỉm:
Nói yêu chớ ai lại nói xấu
Mặt Phương càng đỏ hơn, cô lúng túng giấu mặt sau lưng bà Van làm Khai thích thú vì biết Phương đang khớp vì mình
Anh nghiêng đầu nhìn:
Sao lại trốn anh vậy?
Cát Phương ấp úng trông mà tội:
Em...em đâu có trốn anh
Khai làm tới:
Vậy thì nhìn xem, anh có gì mới?
Cát Phương chớp mắt lên lén nhìn Khai. Cái vẻ vơ ngoan hiền, gia giáo, nề nếp thời phong kiến còn sót lại của Phương mới ngộ làm sao. Hàng ngày quen tiếp xúc với các cô gái ở nhà hàng, vũ trường, các cô gái tay bằng miệng, ồn ào, cuồng nhiệt, tự nhiên đến suồng sã, giờ thấy Cát Phương rụt rè, e lệ, nhìn không ra nhìn, liến chẳng ra liếc, Khai bỗng xôn xao
Anh biết Cát Phương lúc còn bé xíu cô là con gái bà bạn khá thân của mẹ Khai. Thỉnh thoảng, Phương lại theo bà Ngà tới nhà mẹ anh chơi. Bao giờ Cát Phương cũng ngồi nép ben mẹ và nhìn trộm anh. Khi Khai nhìn lại thì cô nàng lại quay đi. Cái trò đuổi bắt ấy cách đây nhiều năm. Giờ Phương đã lớn, đã ra đời đi làm, sao vẫn còn nhút nhát đến mức như giả vờ thế nhỉ?
Dù mẹ không nói ra, Khai vẫn biết là bà thích Cát Phương lắm. Mẹ khen con bé hiền, con nhà lành, lại thuộc tầng lớp trung lưu,được dạy bảo, ăn học tới nơi tới chốn. Đàn ong cưới được vợ như Cát Phương là khéo tu từ kiếp trước
Mặc cho mẹ khen lấy khen đế, nói ra nói vào, thậm chí gợi ý, Khai vẫn cứ vô tư. Anh vẫn còn ham chơi, vội vã gì để người khác chói chân, hơn nữa, anh muốn tự do trong hôn nhân kìa
Nhưng chả hiểu sao bữa nay Khai lại thấy Cát Phương hay haỵ Con gái như mì nhủ mỉ thật dễ thương, hay ít ra cũng dễ nhìn hơn cái vẻ kiêu ngạo của Phương Tan, hoặc dễ qúy hơn kiểu gợi tình rẻ tiền của Khánh Như
Suy cho cùng, trong nhiều tính cách của phái yếu anh đã gặp, tính cách cổ điển của Cát Phương cũng gợi cho anh ít nhiều cảm hứng. Hôm nay, Khai nhất định...dứt điểm với cô nàng sống trong khuê phòng của thế kỷ hai mươi, để kéo cô ta nhập cuộc vào thế kỷ hai mươi mốt này
Khai nheo mắt:
Sao? Thấy anh thế nào?
Cát Phương lí nhí:
Em khogn biết ạ
Khai trêu:
Anh dễ ghét đến mức em không biết trả lời thế nào à?
Phương luống cuống:
Dạ. đâu có. Anh đâu có dễ ghét
Khai cười nụ:
Nghĩa là anh dễ thương phải không?
Cát Phương bẻ những ngón tay rồi nhìn bà Van cầ cứu
Bà mắng anh:
Thằng qủy! Lúc nào cũng giỏi chọc ghẹo. Cho con biết, mẹ với Cát Phương một phe đấy
Khai buông tay:
Vậy thì con xin thua
Rồi anh vòi vĩnh:
Con đói quá, mẹ à
Bà Van nói:
Hôm nay mẹ ăn chay, con có muốn tu không? Cát Phương làm món chay ngon lắm
Khai tủm tỉm:
vậy con phải tu mới được, nhưng con tu để cầu duyên à nha
ba Van đứng lên:
Mạ cũng đang mộng lên chức bà nội đây. Bởi vậy con ráng tu cho nhiều nhiều vào
Bà nói tiếp:
Hai đứa ngồi chơi, mẹ đi dọn cơm
Cát Phương ngọ nguậy tre ghế một cách khổ sở, đầu cúi xuống, mắt chớp liên tục vì mắc cỡ. Khai lẳng lơ nhìn cô:
Không thích ngồi với anh hả?
Dạ. đâu có
Thế thì nói gì với anh đi chứ. Nào, em đang nghĩ gì?
Cát Phương vuốt tóc, giọng êm như ru:
Em nghĩ tới những lời bác Van vừa nói. Nguoi lớn tuổi nào cũng mong lên chức bà.
Khai vẫn không rời mắt khỏi gương mặt đẹp của Cát Phương. Phải công nhận cô bé đẹp, mắt tròn xoe, mũi cao, miệng nhỏ, môi hồng, gương mặt sa
ng sủa phúc hậu trắng ngần, vóc dáng điều đặn thật lý tưởng cho một gia đình muốn có con đàn cháu đống. Điểm yếu duy nhất của Phương là không hấp dẫn. Đúng là Cát Phương không quyến rũ chút nào. Ngồi cạnh cô y như ngồi cạnh một pho tượng. Bên trong pho tượng đẹp kia là gì? Khai háo hức muốn khám phá
ANh tám vào:
bác gái chắc cũng mong lên chức bà như mẹ anh. Hay là tụi mình giúp mẹ toại nguyện đi
Cát Phương lại đỏ mặt, cô phụng phịu:
Anh lại trêu em nữa
Khai ỡm ờ:
Nếu anh nói thật thì sao?
Phuon đứng dậy, chạy vào bếp:
Em không biết
Ngồi lại trong phòng khách, Khai cười thích thú. Lâu lâu đùa với các cô tiểu thư trong lồng son cũng vui. Cô nàng chắc chưa biết cực nhọc là gì, cũng như chưa bao giờ nếm mùi vị khổ đau ra sao. Cát Phương giống như con búp bê xinh xắn được trưng bày trong tủ kính để cho ta nhìn ngắm, và chỉ nhìn ngắm mà thôi
Với tay lấy chiếc remote, Khai mở ti vi xem đá banh. Anh nghe giọng bà Van nhỏ nhẹ:
Mẹ rất thích nếu ngày nào con cũng về xem đá banh và ăn cơm
Khai cười:
Con sẽ cố gắng làm vừa ý mẹ
Bà Van xa xôi:
Đã đến lúc con lấy gia đình làm trọng rồi Khai à. Gần ba mươi rồi chớ trẻ người non dạ gì nữa mà mãi ham chơi
Khai không rời mắt khỏi màn hình:
Mẹ làm như muốn cưới vợ dễ lắm không bằng. Con gái đẹp nhiều thật, nhưng để làm vợ qủa là khó
Ba Van tươi ngay nét mặt:
Hay để mẹ chọn cho con
Khai nhún vai:
Con biết mẹ chọn ai rồi. Lâu lâu ăn cơm chay thì ngon, chứ ăn mỗi ngày không nổi đâu mẹ ơi
Bà Van liếc vội vào bếp:
Coi chừng Cát Phương nghe đó
Khai nhìn mẹ khẽ lắc đầu. Anh thấy mình dại dột khi tạo cơ hội để bà nhắc tới chuyện vợ con của mình
Đứng dậy xoa bụng, Khai lảng đi:
Con đói quá
Vậy thì vào thử tài của Cát Phương. Ngoài món chay ra, con bé còn biết rất nhiều món khác, bảo đảm con sè ngon miệng dài dài
Khai ậm ự...qua truông
Vâng. Rồi con sẽ thử tài của Cát Phương cho vừa lòng mẹ
Hạnh Phúc Xanh Hạnh Phúc Xanh - Trần Thị Bảo Châu Hạnh Phúc Xanh