Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Chương 3
H
uyền Trinh đập vai Thảo Vân:
- Con khỉ! Tại sao mi không báo cho ta biết gã Sơn Duy là người tuyển nhân viên cho công ty.
Thảo Vân cười rúc rích:
- Báo trước chi để mi gặp anh ấy bất ngờ sẽ thú vị hơn.
Huyền Trinh hạ giọng:
- Thú vị cái gì? Tưởng anh ta trả thù không thèm nhận ta chứ?
Thảo Vân nháy mắt với bạn:
- Nhưng vẫn vui vẻ nhận mi vào công ty phải không?
Huyền Trinh buông gọn:
- Vào khâu tiếp thị.
Thảo Vân reo lên:
- Ồ tuyệt quá! Đúng như ta nói chơi mà thành sự thật.
- Ta không hiểu tại sao anh ta xếp ta vào khâu tiếp thị.
- Vì mi có ngoại hình.
Huyền Trinh trề giọng:
- Xí! Ta không có nói điều này.
- Chắc là do mi có duyên ăn nói.
- Anh ta bảo ta giỏi lý sự.
- Đúng quá rồi còn gì? Mi lý sự cùn hơn hẳn mọi người.
Huyền Trinh hăm he:
- Ta sẽ giới thiệu tệ cho sản phẩm ế dài dài.
Thảo Vân đưa ngón tay lên dọa:
Thì mi sẽ nghỉ việc!
- Mi lại hăm giống anh ta.
Như chợt phát hiện ra, Huyền Trinh reo lên:
- Mi với anh chàng Sơn Duy này sao giống nhau quá! Chắc là hợp nhau lắm!
Thảo Vân lắc đầu:
- Chuyện của công ty mạnh ai náy làm, hợp nhau chi?
Huyền Trinh thắc mắc:
- Sơn Duy làm gì trong công ty vậy?
- Thế giám đốc.
- Ai là giám đốc?
- Minh Đạt! Anh ấy nhờ Sơn Duy thế!
- Tại sao anh chàng Minh Đạt không làm giám đốc mà bảo Sơn Duy thế?
- chuyện gì cũng phải có lý do mới xảy ra.
Thảo Vân nói vòng vo rồi giải thích cho Huyền Trinh nghe những gì Minh Đạt kể với cô.
Huyền Trinh dài giọng nhận xét:
- Anh chàng giám đốc này chắc thuộc dạng con cưng, cậu ấm của bà mệnh phụ, chỉ thích ăn chơi.
Thảo Vân phân bua:
- Không có đâu! Anh chàng cũng làm việc đấy chứ. Tại mới về chưa ổn định.
- Ồ ta chưa nói gì, mi đã phân bua giùm cho anh ta rồi.
- Vì mi hay có ấn tượng với các công tứ, cậu ấm.
Huyền Trinh chép miệng:
- Sao mà không ấn tượng được đối với những kẻ sáng, trưa, chiều, tối đều ngồi quán cà phê hoặc chỉ đi hát karaoke.
Thảo Vân bình luận:
- Đó là những kẻ rất dư thừa thời gian.
- Bạc tiền nữa chứ!
- Ừ! Họ có thừa tất cả.
- Nhưng sống như họ đâu có ý nghĩa gì.
Thảo Vân bật cười:
- Bỗng dưng hai đứa mình trở thành những kẻ triết lý cuộc sống của người khác.
- Tại họ sống không tốt.
Thảo Vân thông báo:
- À, tuần sau mi vào làm, Minh Đạt cũng lên làm giám đốc luôn đó.
Huyền Trinh thản nhiên:
- Kệ ông giám đốc. Ta ở bên khâu tiếp thị của Sơn Duy.
- Ái chà? Chưa gì đã phân công cụ thể rồi.
- Thì anh chàng giám đốc giả phân chứ ai.
- Dù gì mi cũng nên tiếp xúc với ông giám đốc thật.
Huyền Trinh láu lỉnh đáp:
- Mi dạy tiếng Việt cho anh ta thì tiếp xúc chứ ta khỏi.
Thảo Vân lắc đầu:
- Ta hết nhiệm vụ dạy tiếng Việt rồi.
- Vậy cả hai đứa cùng vào công ty luôn, ta đỡ lo hơn.
Thảo Vân hỏi lại:
- Chanh giám như mi mà cũng lo sợ ư?
- Sợ làm ma mới bị bắt nạt!
- Ai dám bắt nạt mi?
- Thế lúc mi mới vô làm có ai bắt nạt không?
- Rất thoải mái, chẳng ai bắt nạt. Ta chỉ sợ ông giám đốc thôi.
- Ai ngờ ông giám đốc giả.
- Thật ra là sợ "mẫu hậu" của giám đốc hơn.
Huyền Trinh tò mò hỏi:
- Mẫu Hậu như thế nào? Đại khó hả?
Thảo Vân nhận định:
- Thì bà quí phái nào cung lành lạnh, nghiêm nghị thấy mà ớn?
Huyền Trinh cười giải thích:
- Phải tạo cái vỏ nghiêm lạnh để các cô gái thấy mà tránh xa con trai bà chứ.
Thảo Vân tinh nghịch đáp:
- Tránh xa bà chứ không dám tránh xa con trai hà đâu.
Huyền Trinh nhìn Thảo Vân cắc cớ hỏi:
- A vậy là mi tính nhào vô hả?
Biết Huyền Trinh nói gì, Thảo Vân nhéo hông bạn một cái đau điếng:
- Lãng nhách! Nhào vô đâu?
- Mi muốn nhào vô đâu cứ nhào. Ta đâu có cản.
Thảo Vân thản nhiên:
- Đúng! Mi làm sao cản được.
Huyền Trinh nháy mắt với Thảo Vân:
- Ủa! Tính nhào vô thiệt ư? Vậy mà còn làm bộ cãi.
- Ta chỉ nhào vô công ty làm thôi nghen! Mi đừng có nói tầm xàm.
Bất chợt Huyền Trinh phỏng vấn Thảo Vân:
- Theo mi thì anh chàng giám đốc là người như thế nào?
Giọng Thảo Vân tỉnh queo:
- Bình thường như bao nhiêu gã đàn ông khác.
- Vô duyên! Mi phải biết nhận xét người này khác người kia chứ?
- Cứ cho là giám đốc có khác người đi!
- Khác thế nào?
- Làm giám đốc không lo, lo vẽ tranh.
- Chứng tỏ giám đốc thích nghệ thuật.
Thảo Vân lại buông câu bình luận:
- Cũng có thể anh ta thích chơi hơn làm giám đốc.
Huyền Trinh chỉnh lại Thảo Vân:
- Lúc nãy mi phân bua cho giám đốc lắm kia mà!
- Bây giờ ta mới nghĩ Minh Đạt không ham làm giám đốc nên mới nhờ Sơn Duy làm thế.
Huyền Trinh buột miệng:
- Giống hai người đổi ngôi vua ghê.
- Mà anh chàng Sơn Duy cũng làm ra vẻ giám đốc quá nhỉ.
- Hai người là bạn thân hả?
- Chắc vậy? Cũng như ta với mi.
Huyền Trinh nhận định:
- Đẹp trai, con nhà giàu, có địa vị như giám đốc của mình chắc là có nhiều cô dòm ngó lắm?
Thảo Vân hơi mím môi lại:
- Hẳn nhiên rồi! Nhưng ta cũng chưa biết đời tư của giám đốc ra sao nữa.
Huyền Trinh xúi:
- Tìm hiểu cho biết.
- Hơi đâu mà tìm hiểu, mình là nhân viên cứ lo làm nhiệm vụ.
Huyền Trinh cùng Thảo Vân đến công ty gốm sứ làm việc. Có Thảo Vân là bạn thân ở bên cạnh, nên vào công ty mới, Huyền Trinh không thấy bỡ ngỡ.
Hai cô gái vừa vào đến cổng đã gặp Sơn Duy. Anh chàng nở nụ cười xã giao và nghiêm nghị thông báo:
- Báo tin cho hai cô là bắt đầu hôm nay chúng ta sẽ làm việc với giám đốc thật sự của công ty.
Đưa mắt nhìn Sơn Duy, Huyền Trinh láu lỉnh châm chọc:
- Còn anh là giám đốc giả, bị giáng chức phải không?
Sơn Duy ưỡn ngực:
- Tôi mà giả ư? Được mời làm giám đốc thật có thời hạn đó!
- Sao anh không làm luôn?
- Ai cho?
Thảo Vân nghe giọng trách móc:
- Anh là giám đốc giả mà không nói, làm tôi cứ tưởng thật.
Sơn Duy cười rất tự nhiên.
- Cô tưởng thật cũng đâu có sao?
Huyền Trinh xía vô trả lời cho Thảo Vân:
- May nếu không Tnảo Vân bị giám đốc thật đuổi việc rồi.
Sơn Duy ngạc nhiên:
- Ồ có chuyện đó ư? Tại sao?
Thảo Vân thản nhiên đáp:
- Tôi đòi méc giám đốc gỉa đuổi việc giám đốc thật về tội phá hoại.
- Trời Đất!
Huyền Trinh đổ thừa:
- Tại Anh cả.
Sơn Duy gãi đầu:
- Sao tại tui?
- Anh đóng vai giám đốc đạt quá nên Thảo Vân mới nhầm và cả tôi nữa.
Sơn Duy nhăn nhó:
- Ôi chẳng biết điều này là được khen hay chê nữa?
Huyền Trinh cười khúc khích:
- Chắc chắn giám đốc sẽ khen anh hết lời trước khi giáng chức.
- Tôi có thăng quan đâu mà bị giáng chức. Chẳng qua Minh Đạt nhờ tôi thử vai thế thôi.
Sơn Duy phân trần rồi nói thêm:
- Tôi được trở lại công việc của phòng tiếp thị làm việc với cô đấy... chắt của cụ Huyền Trân ạ!
Huyền Trinh mỉm cười:
- Có vẻ như anh rất thích tôi nhìn bà con với cụ Huyền Trân.
Thảo Vân xúi:
- Nhìn đại đi Huyền Trinh!
- Phải cụ cố Huyền Trân còn sống thì tốt biết bao nhiêu. Nhìn mới có hưởng lợi.
- Xí! Mi chỉ biết có hưởng lợi.
Thảo Vân kêu lên rồi liếng thoắng bảo Sơn Duy:
- Bàn giao cô nhân viên tiếp thị cho anh, chiều tôi mới nhận lại.
Sơn Duy cao giọng:
- Được! Tôi Sẽ phân công cho cô tiếp thị.
Tặng cho Sơn Duy một cái hứ dài cả cây số, Huyền Trinh trề giọng:
- Anh hết làm giám đốc rồi mà sao không khiêm tốn vậy, còn đòi phân công này nọ.
Sơn Duy cười khì:
- Phân công cô làm việc chung với tôi mà!
Huyền Trinh nguýt mắt:
- Làm như tôi thích làm việc chung với anh vậy?
Sơn Duy tỉnh queo đáp:
- Cô không thích nhưng tôi thích.
- Lãng nhách! Khi không lại thích làm việc với tôi.
- Để nghe cô lý sự.
- Xí! Tôi không thèm lý sự nữa đâu. Anh khỏi nghe!
- Tôi sẽ chọc cho cô lý sự.
Huyền Trinh phồng mặt lên:
- Tôi sẽ không thèm nói gì.
Sơn Duy bật hỏi:
- Gặp đối tác hoặc khách hàng chê sản phẩm của công ty, cô cũng im lặng, không nói gì à?
- Lúc đó thì đâu có im lặng. Tôi phải lên tiếng bảo vệ sản phẩm cho công ty.
Sơn Duy cười khen:
- Vậy là giám đốc sẽ tuyên dương cô đó. Để cô ở khâu tiếp thị là đâu có sai lầm.
Huyền Trinh lắc đầu:
Thực tế là tôi chưa tiếp thị gì cả mà chỉ nghe anh nói không hà.
- Đừng lo! Hôm nay cô sẽ lên đường đi tiếp thị, tha hồ mà phát huy năng khiếu ăn... nói.
- Hy vọng tôi sẽ không làm anh thất vọng vì nói không đạt kết quả.
Sơn Duy đưa một ngón tay lên như ngầm đe dọa:
- Hy vọng cô sẽ không bị nghỉ việc vì nói không được.
Huyền Trinh cười cười mà không nói gì. Vừa lúc đó giám đốc Minh Đạt vào đến.
Sơn Duy giới thiệu hai người:
- Đây là giám đốc của công ty chúng ta! Còn đây là cô Huyền Trinh bên khâu tiếp thị.
Huyền Trinh lịch sự:
- Chào giám đốc?
Cô nhìn thẳng Minh Đạt thấy giám đốc có vẻ nghiêm túc, chững chạc ra phết, có "bụi" có ngầu như Thảo Vân nói đâu.
Sơn Duy giới thiệu thêm với Minh Đạt:
- Cô Huyền Trinh là bạn của Thảo Vân đó.
- Thế à?
Minh Đạt có vẻ gấp gáp, vội nói với Sơn Duy:
- - Tôi có việc cần bàn với ông.
Sơn Duy dặn Huyền Trinh.
- Cô vào phòng tiếp thị đợi tôi!
- Vâng!
Nói rồi Sơn Duy cùng Minh Đạt vào phòng giám đốc.
Sáng thứ hai, đợt thi tuyển nữ trợ lý giám đốc của công ty gốm sứ Ngọc Ngà được tổ chức tại công ty.
Huyền Trinh chép miệng:
- Lạ ghê! Lần đầu tiên mới nghe nói thi tuyển nữ trợ lý giám đốc.
Thảo Vân từ tốn giải thích:
- Có thi mới công bằng và tuyển mới chính xác.
Huyền Trinh khẽ đùa:
- Nghe nói, tưởng mình là trưởng ban tổ chức, am tường vấn đề.
- Chứ sao?
- Ủa, mà sao mi không thi thử xem biết đâu được trúng tuyển làm nữ trợ lý cho giám đốc.
Thảo Vân bông đùa:
- Ta là ban tổ chức, thi tuyển không được đâu. Để cho mi thi đó.
- Thôi, ta có chuyên môn trong công ty rồi!
Thảo Vân khẽ cười:
- Ta cũng vậy, làm theo chuyên môn của mình. Làm trợ lý giám đốc chi cho thêm khổ và rắc rối.
Huyền Trinh bình luận:
- Khổ và rắc rối nhưng có cả khối cô muốn làm trợ lý giám đốc.
- Chẳng qua họ thích làm bà giám đốc thôi.
Huyền Trinh cắc cớ hỏi:
- Còn mi thích làm bà gì?
- Bà nội.
Thảo Vân trả lời tỉnh bơ, Huyền Trinh tròn xoe đôi mắt nai nhìn Thảo Vân, dài giọng hối:
- Bà nội... gì?
- Nội trợ! Mi không thấy cái số ta lúc nào cũng làm bà nội trợ sao?
- Đã làm rồi còn ao ước gì nữa!
- Ai mà ao ước làm bà nội trợ chứ?
- Vậy là mi cũng có ao ước khác?
- Thôi đi xem người ta dự tuyển nữ trợ lý đi!
Thật ra Huyền Trinh chỉ nói cho vui thôi chứ hôm nay ở công ty, các nhân viên vẫn làm việc bình thường.
Cuộc tuyển chọn nữ trợ lý diễn ra ở phòng giám đốc.
Bà Lê Minh ở trên lầu quan sát cuộc tuyển chọn nữ trợ lý giám đốc qua camera đặt ở phòng Minh Đạt.
Giám đốc Minh Đạt hôm nay trông rất đĩnh đạc. Bộ veston xanh xám, cà vạt nền xanh sọc vàng tạo cho anh dáng về thanh nhã, lịch lãm.
Jenni Uyển Thư trang điểm cực kỳ xinh đẹp, ăn mặc đúng mốt. Cô cố tạo ra vẻ duyên dáng, sang trọng của một nữ trợ lý giám đốc.
Biết trước có cuộc thi tuyển này, khi tham dự, Uyển Thư không theo sát Minh Đạt. Cô cải trang thành cô gái thông minh, nghiêm nghị, thanh lịch quyết cố gắng thi tuyển.
Thử sức một lần nhưng Uyển Thư cũng nhất quyết phải được Minh Đạt tuyển chọn làm trợ lý giám đốc.
Uyển Thư phải tạo được ấn tượng, phải thật sự nổi bật trước mọi người trong cuộc thi tuyển đầy gay go này.
Không ai biết Uyển Thư đã thuê các sinh viên mới ra trường đóng vai đi xin việc làm trả lời thật ngớ ngẩn để cô đạt kết quả.
Trong lúc các cô sinh viên lúng ta lúng túng trả lời ngớ ngẩn các câu hỏi phỏng vấn thì Uyển Thư thật tuyệt vời.
Phong thái duyên dáng, sang trọng, nói năng lưu loát, ứng xử điềm đạm, trả lời xuất sắc các câu hỏi, Uyển Thư đã chinh phục được người tuyển chọn là bà Lệ Minh.
Bà Lệ Minh không hề biết mối quan hệ giữa Uyển Thư và Minh Đạt quá sâu đậm. Bà cung không nhận ra màn kịch vừa rồi do Uyển Thư dàn dựng. Thế là bà chấp nhận.
Minh Đạt đã khôn ngoan hỏi:
- Con chọn Uyển Thư làm trợ lý, mẹ đồng ý nghen!
Bà Lệ Minh nghiêm nghị:
- Con đã chọn rồi thì mẹ đồng ý chứ sao.
Minh Đạt mừng rỡ kêu lên:
- Ôi mẹ thật là tuyệt vời! Mẫu hậu của con.
Bà Lệ Minh nhăn trán:
- Cái thằng!
Uyển Thư rất đỗi sung sướng, giọng e ấp:
- Cháu cám ơn bác!
Nhìn Minh Đạt và Uyển Thư, bà Lệ Minh phán tiếp:
- Nhưng mẹ vẫn tuyển thêm một trợ lý giám đốc nữa cho con.
Minh Đạt và Uyển Thư đều chưng hửng:
- Một thôi, chứ hai nữ trợ lý để làm gì hở mẹ?
Bà Lệ Minh cao giọng giải thích:
- Tất nhiên là cần thiết, mẹ mới tuyển cho con. Như con biết phạm vi hoạt động của công ty ta rất rộng, ở cả khu vực Đông Nam Á và thế giới nên mẹ chọn thêm trợ lý để cùng phụ con trong công việc giao dịch.
Minh Đạt kêu ca:
- Cần gì thêm người? Con và Uyển Thư giao dịch ở đâu mà chẳng được.
Hơn nữa Uyển Thư cũng rất tài giỏi, mẹ khỏi lo.
Bà Lệ Minh hừ mũi:
- Mẹ tính đâu đó cả rồi. Con đừng có nói gì.
Uyển Thư cũng đưa ý kiến:
- Con thấy một trợ lý giám đốc là đủ rồi.
Bà Lệ Minh nhăn mày:
- Đây là chuyện của bác! Cháu chỉ làm theo phân công thôi.
Bà nói và nhìn Uyển Thư. Bà muốn cảnh báo cho cô biết rằng đừng xen vào chuyện của bà.
Bà Lệ Minh rất khó tính và quyền uy. Xưa nay bà chỉ có phán lệnh và người khác phải nghe theo. Mọi chỉ thị của bà là người khác phải làm theo chứ không được cãi lại, đối với người thân cũng thế.
Thấy Minh Đạt và Uyển Thư dường như chưa thông suốt, bà Lệ Minh nhấn mạnh:
- Mẹ nói rồi con cần có hai trợ lý để giao dịch trong nước và ngoài nước.
Việc, làm ăn phải luôn luôn suôn sẻ, tốt đẹp. Công ty gốm sứ ngày càng phải phát triển.
Ngừng một chút, bà Lệ Minh nói thêm với vẻ quyền uy, áp lực:
- Mẹ đã chọn Thảo Vân làm trợ lý nữa cho con. Cứ thế mà thực hiện.
Minh Đạt ngạc nhiên:
- Thảo Vân à.
Uyển Thư thắc mắc:
- Thảo Vân là ai vậy?
- Là kỹ sư hóa tài giỏi của công ty. Cô ấy rất có năng lực.
Bà Lệ Minh trả lời thay Minh Đạt.
Và như để két thúc buổi trò chuyện. Bà Lệ Minh nghiêm giọng hỏi Minh Đạt:
- Mẹ đã quyết định như thế, con có ý kiến gì không?
Còn có ý kiến gì nữa. Minh Đạt mà không chấp nhận lời bà thì gay go. Minh Đạt biết mẹ hỏi cho có hỏi thế thôi chứ mệnh lệnh bà đã phán ra rồi chỉ có thi hành chứ không được cãi.
Xưa nay Minh Đạt cũng chưa từng cãi bà Lệ Minh điều gì vì mọi quyết định bà đưa ra cũng đều hợp lý.
Có điều hôm nay, Minh Đạt thấy thật kỳ lạ. Thuở nay một giám đốc mà có hai trợ lý làm phụ việc. Mẹ anh quyết định thật khác thường, chẳng giống ai cả.
Bà Lệ Minh đặt Minh Đạt vào tình huống thật nực cười. Thế nhưng anh không dám cãi lời mẹ. Bà luôn làm theo ý mình và mọi người thì phải nghe theo.
Còn Uyển Thư rất ấm ức trong lòng mà chẳng biết nói sao? Cô không dám phản ứng mạnh, bà Lệ Minh đã nhận cô rồi. Hó hé, thắc mắc chuyện này chỉ làm bà thêm khó chịu.
Khi hai người vào nhà hàng ăn uống, Jenni Uyển Thư tuôn ngay sự bực dọc:
- Anh là nam nhi mà chẳng có bản lĩnh gì cả để cho mẫu hậu điều hành cả khi làm giám đốc.
Minh Đạt bình thản.
- Chuyện của mẹ anh, em đừng thắc mắc.
Uyển Thư sụ mặt:
- Em tức muốn chết đây mà không thắc mắc à?
Chìa tờ thực đơn cho Uyển Thư, Minh Đạt bảo:
- Đừng tức chi cho mệt, gọi thức ăn đi em!
Uyển Thư hậm hực:
- Em chẳng gọi gì cả.
Minh Đạt tươi cười như muốn xoa dịu cô:
- Vậy để anh gọi thức ăn. Chúng ta ăn mừng em thành công vì được chọn làm nữ trợ lý cho giám đốc.
Đôi môi son đỏ chói như quả ớt chín cong lên một cách tức tối:
- Hứ! Có gì đáng mừng, tự nhiên thêm một nữ trợ lý nữa. Quái đản thật!
Minh Đạt thản nhiên:
- Thêm ai cũng được. Em vẫn là trợ lý làm việc chung với anh.
Uyển Thư hậm hực:
- Tưởng tượng anh có thêm một nữ trợ lý làm việc chung là em tức không thể tả.
Minh Đạt gọi nhân viên nhà hàng mang thức ăn đến và anh trấn an Uyển Thư:
Em đừng tức gì cả, mọi chuyện do mẹ anh sắp xếp.
Uyển Thư đành hanh:
- Em tức mẹ anh và lại càng tức anh.
- Tại sao tức anh?
- Anh là đàn ông, con trai mà không có bản lĩnh, không biết tranh luận, răm rắp tuân theo lời mẹ!
- Mẹ anh nói cũng có lý?
- Có lý à? Quái đản thì có.
Uyển Thư hằn học phàn nàn.
Minh Đạt nhăn mặt:
- Em đừng có phê bình mẹ anh như thế.
Phục vụ nhà hàng mang thức ăn ra, Minh Đạt gắp thức ăn vào chén của Uyển Thư:
- Mọi chuyện phân giải sau em ăn đi!
Uyển Thư ngúng nguẩy:
- Chẳng thèm ăn!
- Thôi mà, ăn đi mừng thắng lợi.
- Tưởng thắng lợi nổi bật trước đám sinh viên xin việc ngớ ngẩn, ai ngờ có thêm một ả trợ lý nữa.
Minh Đạt cất giọng tỉnh tỉnh:
- Việc của ai nấy làm.
- Nhưng em không muốn có thêm cô ta làm nữ trợ lý cho anh.
- Mẹ anh đã quyết định rồi!
Háy mắt nhìn Minh Đạt, Uyển Thư vặn vẹo:
- Còn anh thì phải có nhiều nữ trợ lý lắm phải không?
- Có người phụ việc thì tốt chứ sao em?
Uyển Thư dài giọng:
- Tốt à. Một giám đốc mà có hai nữ trợ lý chỉ thêm rắc rối.
Minh Đạt cười hết sức tự nhiên:
- Có người phụ, công việc càng dễ giải quyết, có gì rắc rối đâu em.
- Ai cũng giành làm việc với giám đốc thì sao?
- Có lịch làm việc cụ thể chứ em.
Ánh mắt đa tình, ướt át của Uyển Thư nhìn Minh Đạt đăm đắm:
- Em chỉ muốn một mình làm việc với anh thôi giám đốc. Không cho ai làm nữa.
Minh Đạt phân trần:
- Nhưng mẹ anh đã quyết định rồi.
Uyển Thư tức khí kêu to:
- Anh như thằng bé lên ba, ngoan ngoãn chỉ biết cúi đầu nghe lời mẹ. Tại sao anh không có ý kiến? Anh không biết phân tích cho mẹ anh thấy sao.
Minh Đạt đáp nhanh:
- Mẹ anh quyết định cả rồi. Có phân tích, bà cũng chẳng nghe.
- Tức là anh để mẹ anh điều hành mọi công việc. Vậy anh còn làm giám đốc chi nữa?
Thật ra Minh Đạt, cũng lấy làm lạ trước quyết định của bà Lệ Minh. Bà rất độc đoán, làm gì cũng cho mình đúng, bắt mọi người phải theo, liệu việc này bà có đúng không? Một giám đốc mà đến hai nữ trợ lý. Thật lạ!
Nghe bà lý giải thì cũng hợp lý. Minh Đạt không dám cải nhưng thấy lạ đời.
Trưóc Uyển Thư, Minh Đạt cũng đồng tình, với mẹ nên cô càng thêm khó chịu.
Minh Đạt lý giải:
- Công việc điều hành ở công ty anh vẫn làm.
Uyển Thư hỏi với vẻ giễu cợt:
- Nhưng không dám quyết định việc gì hết phải không?
- Anh làm giám đốc thì phải quyết định chứ.
Thế sao anh không phản đối mẹ anh khi bà tuyển thêm một nữ giám đốc.
Minh Đạt nhăn mặt:
- Anh đã nói việc nhân sự là do quyết định của mẹ.
Uyển Thư dài giọng mai mỉa:
- Còn anh thì sợ má không dám có ý kiến.
- Mẹ đúng thì có ý kiến chi nữa.
- Tại anh quá tệ đấy thôi! Anh không có lý lẽ để tranh luận với mẹ à? Bà thấy hai nữ trợ lý là được việc, nhưng bà không thấy sự rắc rối không cần thiết.
Người làm việc là anh chứ đâu phải là bà.
Minh Đạt hỏi lại Uyển Thư:
- Sao em không có ý kiến với mẹ anh điều đó. Em nói không chừng thuyết phục bà đấy.
Uyển Thư kênh mặt:
- Em mà là anh là em nói rồi. Em sẽ tranh luận với bà cho mà biết.
Minh Đạt cười cười:
- Thì em cứ nói, anh đâu có cản.
Uyển Thư trề môi:
- Xí! Đừng xúi dại! Em mới được tuyển chọn làm nữ trợ lý cho anh. Tranh luận với bà có mà hỏng việc.
- Em biết điều đó ư?
- Em lo chỗ đứng chứ anh, chừng nào xong việc rồi em nói.
Minh Đạt hăm he.
- Lúc đó em nói coi chừng bị nghỉ việc đó.
Uyển Thư trề giọng:
Mẹ anh thật là rắc rối.
Minh Đạt nhắc nhở:
- Em ăn uống đi! Đừng phê bình mẹ anh nữa.
Uyển Thư ăn qua loa rồi bưng ly cam vắt uống. Cô bắt đầu phỏng vấn Minh Đạt:
- Cô ả Thảo Vân là ai mà mẹ anh có vẻ sủng ái cô ta quá vậy?
Minh Đạt đáp một cách ôn hòa:
- Thảo Vân là nhân viên mới, kỹ sư hóa của công ty đó.
Uyển Thư nhíu mày:
- Có tài giỏi hay không?
Minh Đạt trả lời thật khéo léo:
- Mẹ anh chấm là được.
Uyển Thư hừ mũi:
- Làm như hay giữ.
- Chắc phải hay rồi vì đó là chuyên môn của cô ấy.
Có điều cả Minh Đạt và bà Lệ Minh đều không nói là hiện nay Thảo Vân đang hướng dẫn tiếng Việt cho Minh Đạt.
Minh Đạt đang thắc mắc bà Lệ Minh chưa phân công chuyên môn cho Thảo Vân ở công ty. Tự dưng yêu cầu cô dạy tiếng Việt cho anh, rồi bây giờ bốc cô làm trợ lý giám đốc.
Uyển Thư cất giọng đành hanh, so bì với Thảo Vân:
- Thế sao không phân cô ta làm kỹ sư ở công ty lại chọn làm trợ lý giám đốc.
- Đó là quyền của mẹ anh mà!
Trong khi em phải dự đợt thi tuyển thật gay go còn cô ta thì được chọn ngang xương.
Minh Đạt phân trần:
- Khi chọn là mẹ anh cùng biết khả năng của cô ấy chứ.
Uyển Thư hâm hực:
- Em sẽ khiếu nại, làm như vậy là không công bằng với em.
- Thì em cứ khiếu nại.
- Anh đừng có thách thức, em nghe!
- Theo anh, thì em đừng thắc mắc gì cả, cứ làm tốt công việc trợ lý của em đi!
Đưa mắt nhìn Minh Đạt, Uyển Thư nghiêm giọng tuyên bố:
- Làm trợ lý cho anh là em sẽ kiểm soát anh từng chút dó.
Minh Đạt nheo nheo mắt:
- Em chỉ là trợ lý thôi nha! Làm gì mà kiểm soát anh chứ?
Uyển Thư nhoẻn miệng cười:
- Làm gì từ từ rồi anh sẽ biết.
Minh Đạt châm chọc:
- Làm Jenni Uyển Thư chứ là gì nữa.
Uyển Thư đãi giọng:
- Xí? Làm Jenni Uyển Thư là bình thường, em còn phải làm hơn thế nữa.
- Thôi được rồi, em làm gì cứ làm!
- Em muốn làm bà quản lý công ty được hôn?
- Được thôi! Anh sẽ nói mẹ bán công ty lại cho em. Anh thành lập công ty khác.
- Em đâu có đòi mua công ty.
- Em không mua thì lấy công ty đâu mà quản lý?
Uyển Thư thản nhiên:
- Quản lý công ty của anh đó!
Vờ như không hiểu ý Uyển Thư, Minh Đạt lắc đầu:
- Bộ anh không biết quản lý sao mà giao cho em?
- Quản lý công ty mới quản lý luôn cả anh.
- Thôi cho anh xin, trước mắt em hãy lo làm trợ lý cho giám đốc. Ngày mai đến công ty nghe!
Uyển Thư liếc Minh Đạt bằng đuôi mắt:
- Xí! Chưa gì đã giở giọng giám đốc phân công. Mới được tuyển dụng, ngày mai em chưa đến đâu, còn thu xếp việc nhà chứ bộ.
Minh Đạt ra bộ dễ dãi:
- Chừng nào em đến cũng được.
Uyển Thư cười thích thú:
- Công nhận anh là giám đốc rất dễ thương, để tùy nhân viên quyết định.
- Anh tùy, nhưng mẹ anh thì không.
- Em làm việc với anh chứ đâu phải với mẹ anh.
Uyển Thư trả lời tỉnh bơ.
Hai người rời khỏi nhà hàng và chia tay nhau, Minh Đạt về công ty.