Số lần đọc/download: 11114 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 3 -
V
ừa đặt giỏ thức ăn nặng trĩu xuống đất, dì Năm đã giục giã:
-Uyên Trúc, lấy mấy cái rổ soạn thức ăn ra rồi gọi chị Tâm vào đây.
Uyên Trúc đứng dậy đi tìm rổ và thớt. Cô cười nho nhỏ:
-Làm gì mà dì quýnh quáng lên vậy. Chị Tâm đang bận giặt quần áo. Nấu vài món, chỉ cần dì và con trổ tài là đủ, không cần chị Tâm đâu.
Dì Năm cằn nhằn:
-Kịp sao được mà kịp. Còn hai tiếng đồng hồ nữa là dọn mâm. Mời cơm khách, nếu bắt khách phải ngồi đợi thiệt là không giống ai.
Lôi mấy con cá lóc còn sống từ trong giỏ ra, Uyên Trúc ngạc nhiên:
-Ủa, sao con nghe chị Tâm bảo cậu Quang là cháu ruột của dì H, mỗi năm về nước đến mấy bận, chứ đâu phải khách khứa gì đâu.
Dì Năm tặc lưỡi:
-Ai mà chẳng biết vậy. Nhưng người ta dù gì cũng từ Pháp về. Cho dù có về đây thường xuyên thì vẫn là khách, khách đặc biệt là đằng khác. Tính của cậu Quang tỉ mỉ, cẩn thận chứ không cẩu thả như cậu Nguyên. Nấu nướng không ra trò, bà chủ không hài lòng đâu.
Uyên Trúc đưa đẩy:
Đạ, dì nói phải.
Chị Tâm vừa từ ngoài bước vào, nghe Uyên Trúc trả lời dì Năm, chị vui vẻ góp chuyện:
Đì và Trúc đang nói chuyện gì vậy?
Uyên Trúc cười khẽ:
-Chuyện cậu Quang.
Chị Tâm tặc lưỡi:
-Chuyện cậu Quang thì nói đến bao giờ mới hết. Người đào hoa, ăn nói lịch sự, mỗi lần về nước cậu có đến cả tá bồ. Cô nào, cô nấy đều chết mê, chết mệt với tài tán gái của cậu.
Rửa sạch cá xong, Uyên Trúc hỏi dì Năm:
-Món cá dì định làm lẩu hay hấp?
Dì Năm giọng rổn rảng:
-Hấp cho ngọt cá. Con lấy nấm mèo rửa sạch rồi băm nhỏ với thịt nạc. Nhớ bỏ gia vị vừa bay thôi, cậu Quang rất ghét ăn cay.
Uyên Trúc cười tinh nghịch:
-Cậu Q không thích ăn cay có lẽ vì quen ngọt xớt như đường với con gái, phải không dì?
Vưa bóc vỏ tôm, chị Tâm vừa trầm trồ:
-Cậu Q đẹp trai hết ý, ăn nói lịch thiệp, hào hoa phong nhã. Mai mốt cậu lấy vợ, có lẽ vợ đẹp như tiên.
Uyên Trúc giọng bông lơn:
-Tiên đâu có đẹp.
Chị Tâm trố mắt nhìn cô kêu lên:
-Sao T lại nói vậy?
Uyên Trúc hóm hỉnh:
-Vì em chưa thấy tiên bao giờ. Biết đâu tiên lại xấu xí như ma le.
Cũng không vừa, chị Tâm giọng hài hước:
-Chị cũng chưa thấy ma lẹ Vậy là hai chị em mình huề nha.
Sốt ruột vì sợ trễ giờ, dì Năm cằn nhằn:
-Hai đứa không chịu nấu lẹ lẹ, còn đùa giỡn nữa à.
Chị Tâm đưa tay gãi đầu:
-Bếp ga vặn hết cỡ rồi, dì có nóng ruột cũng chịu thôi. Con đang tưởng tượng sau này cậu Q lấy vợ, vợ cậu đẹp đến cỡ nào.
Dì Năm hắm hớ:
-Rảnh hơi!
Thích trêu dì Năm nổi giận cho vui, chị Tâm giả vờ hỏi dì Năm:
-Theo dì thì vợ cậu Q đẹp đến cỡ nào?
Dì Năm tặc lưỡi:
-Cỡ như con Trúc là cùng.
Bất ngờ vì ý kiến độc đáo của dì Năm, chị Tâm nghiêng đầu ngắm Uyên Trúc và buột miệng:
Đì nói phải đó, mấy cô bồ của cậu Q làm sao bì được với Trúc.
Uyên Trúc ngượng ngùng đấm vào vai chị Tâm, cô lằm bằm:
-Em xấu như ma le.
Chị Tâm tỉnh bơ:
-Ma le có thễ rất đẹp, và tiên có thể rất xấu, vì chưa ai nhìn thấy ma le và tiên cả.
Uyên Trúc không nhịn được cười. Chợt chị Tâm nổi tính tò mò. Chị trầm giọng hỏi Uyên Trúc:
-Em có bồ chưa?
Uyên Trúc lí lắc:
-Chưa. Lúc nào có, em sẽ thông báo cho chị biết nha.
Dì Năm nhìn thấy hai ngưòi đối đáp mà nóng cã ruột. Bọn trẻ thật kỳ cục, nói toàn chuyện gì đâu đâu. Uyên Trúc vừa nhặt rau vừa bâng quơ suy nghĩ. Tội nghiệp một lũ con gái đeo đuổi cậu Q nào đó.
Đào hoa. Vậy có nghĩa là đã nhiều con thiêu thân cháy bùng trong ngọn lửa. Chưa yêu ai bao giờ nhưng Uyên Trúc nghĩ rằng không bao giờ cô mù quáng như vậy.
Tại sao lại mềm tim vì vẻ hào hoa của một người đàn ông?
Uyên Trúc nói bâng quơ:
-Người ta nói con gái thường nhẹ dạ.
Chị Tâm ngừng tay nhìn Uyên Trúc rồi lên tiếng:
-Vậy Trúc có nhẹ dạ không?
Uyên Trúc nói giọng dứt khoát:
-Không bao giờ.
Dì Năm cười giòn dã, xen vào:
-Nói dễ làm khó cô Hai ơi.
Chị Tâm phá lên cười:
Đữ hôn. Nãy giờ mới nghe được tiếng cười của bà già đắng.
Dì Năm giọng dễ dãi:
-Nấu xong các món rồi, dì thấy nhẹ cả người.
Có chuông gọi cửa. Chị Tâm nhỏm người dậy, giọng hối hả:
-Trúc, có lẽ bà chủ và cậu Q từ sân bay về. Mau ra mở cửa đi.
Uyên Trúc chạy nhanh ra cổng. Cô mở khoá và đẩy cánh cửa sắt nặng nề chạy trên đường ray.
Chiếc Toyota trắng lướt nhẹ trong sân. Chú Ba tài xế nhanh nhẹn chạy vòng trước xe mở cửa. Bà Hằng bước ra trong chiếc áo dài nhung màu cổ đồng, khuôn mặt phơi phới. Tiếp sau bà là một chàng trai lớn phong độ, mái tóc bồng bềnh rủ trước trán thật nghệ sĩ.
Uyên Trúc chớp mắt. Cô bối rối khi chạm phải đôi mắt quyến rũ của anh. Còn anh, anh sững sờ nhìn cô đến mấy giây. Sự ngưỡng mộ của anh dành cho cô không một chút giấu giếm, che đậy.
Đức Quang không ngờ có một người con gái đẹp đến như vậy. Một thiên thần. Sau lưng cô là một rừng hoa muôn sắc. Cô chính là nữ hoàng của ngàn hoa.
Bàng hoàng trước vẻ đẹp của anh. Rất đàn ông, rất quyến rũ, và rất đa tình. Phong thái đĩnh đạc, tự tin của anh làm cô choáng ngợp.
Xách chiếc samsonite đen trong tay, Đức Quang mĩm cười với Uyên Trúc. Anh quay sang hỏi bà H:
Đì chưa giới thiệu với cháu, cô gái này là ai?
Bà Hằng cười vui vẻ:
-Uyên Trúc mới giúp việc cho dì một tháng nay.
Đức Quang nhíu mày lại. Anh không thể tin một cộ gái có nét đẹp phảng phất chút quý tộc này là người giúp việc cho bà H. Thật là đáng tiếc.
Bà Hằng giọng chân thành:
-Tuy vậy dì vẫn luôn xem Uyên Trúc như một người cháu. Giá như dì có được một cô con gái như Uyên Trúc thì hay biết mấy. Dì rất thích Uyên Trúc.
Đức Quang cười lớn nửa đùa nửa thật:
-Hay là dì nhận cô ấy làm con nuôi đi.
Bà Hằng vui vẻ:
-Nếu đươc như vậy thì hay biết mấy.
Đức Quang đứng nhìn chú Ba tài xế khiêng hành lý vào trong nhà, anh luôn miệng nhắc:
-Cẩn thận giùm, bên trong có mấy thứ dễ vỡ đấy.
Uyên Trúc đứng cạnh bà Hằng để xem bà có sai bảo gì cộ Khuôn mặt cô ửng hồng khi bà Hằng quay sang cô, cố tình nhận xét:
-So với Khải Nguyên thì Đức Quang đẹp trai hơn nhiều. Dì chỉ có một mình Đức Quang là cháu ruột. Lần về này, dì phải buộc Đức Quang cưới vợ, dù gì cũng đã ba chục tuổi đời, không thể lông bông mãi được.
Đức Quang cười khẽ. Dù đang bận với việc theo dõi chú Ba bốc xếp hành lý nhưng anh vẫn nghe rõ câu nói của bà H.
Anh cười với bà:
-Nhất định cháu phải nhờ dì tìm cho cháu một cô vợ mới được.
Bà Hằng sôi nổi:
-Có thật không đó, cháu thiếu gì bạn gái, cần gì phải nhờ đến dì.
Đức Quang nhìn Uyên Trúc thật nhanh, anh lấp lửng:
-Cô vợ của cháu trước hết phải là người thân thiết với dì, được dì yêu quý.
Bà Hằng sung sướng mắng yêu anh:
-Thật đúng là khéo nói.
Đức Quang cười xoà. Anh xoa hai tay khoan khoái khi kiện hàng cuối cùng cũng đã được chú Ba bưng vào nhà. Rất nhanh, anh lại liếc Uyên Trúc với ánh mắt thiết tha.
Giọng bà Hằng thân mật:
-Vào nhà đi Q. Lần này cháu đi hơi lâu gần nửa năm mới quay trở về.
Nhìn Uyên Trúc thật ý nghĩa, Đức Quang lấp lửng:
-Biết đâu sau chuyến về thăm quê hương lần này, cháu sẽ quyết định làm thủ tục hồi hưong.
Bà Hằng mỉm cười:
- Đừng đùa với dì, tội nghiệp. Cháu đã từng nói sẽ chọn Pháp là quê hương thứ hai vì cháu rất thích sự văn minh của nước Pháp.
Đức Quang cười nhẹ:
-Có thể trước đây cháu nói như vậy. Nhưng khi đặt chân trở về lại quê hương, cháu mới cảm thấy quyết định trước đây là sai lầm.
Uyên Trúc vừa quay lưng bước đi thì bà Hằng đã đưa tay giữ lại, giọng dịu dàng:
-Khoan đã Uyên Trúc, con chờ dì bảo chút việc.
Uyên Trúc đành đứng chịu trận tiếp tục nghe cuộc đối thoại của hai dì cháu. Bà Hằng ngạc nhiên nhìn Đức Quang:
-Vì sao cháulại quyết định hồi hương?
Đức Quang khẽ so vai:
-Có thể là hàng chục lý do nhưng cũng có thể là một lý do duy nhất.
Thong thả bước về phía hoa viên, Đức Quang trầm trồ:
-Hoa trong vườn rất đẹp. Chỉ mới nửa năm mà ở đây thay đổi nhiếu quá. Cháu nhớ là trước đây không có mẫu đơn, dạ hương, đông thảo. Chà, hồng phong phú thật, lại có hồng tỉ muội, hồng hàm tiếu nữa. Vườn hoa giờ đây thật lộng lẫy.
Bà Hằng gật đầu:
-Ừ, từ ngày có Uyên Trúc đến nay vườn hoa sinh động hẳn lên.
giọng bà tha thiết:
-Lần này cháu cố gắng ở chơi với dì vài ngày nghe Q.
Đức Quang nhướng mày:
-Khải Nguyên vẫn ăn chơi phóng túng để mặc dì ở nhà một mình à?
Bà Hằng thoáng buồn rầu:
-Ừ, khuyên răn mãi nó không chịu nghe, cứ lông bông hoài.
Đức Quang cười lớn:
-Nó là quý tử mà. Cháu đóan không sai, không bao giờ khá lên được. Không thể nào hiểu được tại sao lại có những con người sống ích kỷ đến vậy.
Nhìn thấy ánh mắt bỡ ngỡ của Uyên Trúc, dù đã biết tên cô nhưng Đức Quang vẫn trầm giọng hỏi cô:
-Cô là Uyên Trúc?
Bà Hằng giọng nhẹ nhàng:
-Uyên Trúc tính tình rất dễ thương.
Đức Quang trầm trồ khen:
-Một cái tên thật đẹp và ấn tượng.
Uyên Trúc như người mất trọng lượng, lơ lửng vì ánh mắt đằm thắm của Đức Quang dành cho cộ Cô bối rối quay mặt trốn chạy ánh mắt quyến rũ của anh.
Bà Hằng sực nhớ ra, vỗ tay lên vai Uyên Trúc, bà dặn dò:
-Nãy giờ quên, dì muốn dặn con xuống bếp bảo dì Năm làm thêm món súp cua.
Uyên Trúc trố mắt nhìn bà H, cô ngập ngừng:
Đạ, cua thì…dì Năm đi chợ không có mua cua.
Bà Hằng gục gặc đầu:
Đì biêt chứ. Nhưng lúc nãy ngồi trong xe, Q có nói với dì là thích ăn súp cuạVậy con gọi điện thoại đến nhà hàng, bào họ mang đến đây cho chúng ta.
Đạ….
Uyên Trúc bước đi. Chân tay của cô cứng đơ một cách đáng ghét khi Đức Quang nhìn theo cộ Gọi điện thoại xong, Uyên Trúc chạy vào vào bếp.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng bất thường của Uyên Trúc, dì Năm ngạc nhiên:
-Bộ cháu bị bà chủ rầy hả?
Uyên Trúc ấp úng:
Đạ, đâu có.
Sợ chị Tâm tài lanh nhận ra những thay đổi trên mặt mình, Uyên Trúc xăng xái lấy cây chùi nhà để chùi bếp. Nhìn xuống nền nhà, dì Năm la làng lên:
-Con nhỏ này thiệt kỳ. Bộ hết giờ chùi nhà rồi hay sao. Đồ đạc, xoong nồi để dưới bếp lung tung, người đi vô, kẻ đi ra lộn xộn, chùi nhà nước ướt lép nhép như thế này chỉ thêm bẩn.
Uyên Trúc hết hồn. Lật đật dẹp cây chùi nhà vào góc bếp, cô đưa tay xoa mặt. Kỳ cục thật. Tại sao cô lại có vẻ đồng bóng như vậy chứ, cứ như thể ai đó đã hớp hồn của cô đi mất.
Mọi người cơm nước xong, Uyên Trúc vẫn ngồi thu lù trong bếp. Cô ửng hồng mặt khi nghe chị Tâm nhắc chừng:
-Ở trên nhà dùng cơm xong rồi, Trúc lên bưng mâm cơm xuống đây cho chị.
Uyên Trúc ngập ngừng:
-Chị lên dọn xuống dùm em đi.
Dì Năm thở dài:
-Nữa. Con nhỏ này hôm nay thật kỳ cục. Việc không ai bảo làm thì nhào vô làm, còn việc cần làm lại đùn đẩy cho con Tâm.
Sợ dì Năm nổi chứng phân tích lôi thôi, Uyên Trúc vụt đứng dậy cố lấy giọng tự nhiên.
-Thôi, để đó con.
Cô rụt rè bước vào phòng khách. Bà Hằng đang rót nước trà ra tách. Đức Quang ngồi thật đường bệ trên chiếc ghế nệm bọc nhung. Anh đã thay một bộ đồ khác. Chiếc áo sơ mi màu huyết dụ và quần jean trắng. Giờ đây nhìn anh trở nên nghệ sĩ hơn, sang trọng hơn và xa cách hơn.