Số lần đọc/download: 548 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:46:11 +0700
Chương 3
T
hoắt cái đã đến ngày cưới của Dương Dương và Chu Bân. Phó Dục Ninh dậy thật sớm đến giúp cô dâu tiếp đón khách mời, khách cũng khá nhiều nên cô bận chân không chạm đất, nhận tiền mừng cũng mỏi cả tay. Hơn mười một giờ đám cưới chính thức bắt đầu, Phó Dục Ninh bận rộn suốt một buổi sáng, giờ phút này xem như đã hoàn thành đại nghiệp, núp bên cạnh xem cuộc vui.
Cô lướt mắt nhìn qua mọi người ở đây, trong đại viện người có thể đến tham dự đám cưới đều đến cả, nhưng duy chỉ không thấy Cố Trường An đâu. Phó Dục Ninh cảm thấy lạ, theo lý thuyết Chu Bân là đàn em cùng thầy với anh. Trước đám cưới anh chạy tới chạy lui bận rộn giúp nhiều như vậy, không lý nào không đến tham dự lễ cưới. Lẽ nào anh cũng nghe thấy lời đồn đại gì đó, vì kiêng dè nên mới không đến? Nhưng chuyện này cũng khó hiểu, nếu thật sự vì vậy chẳng phải càng có vẻ chột dạ sao?
Thôi, dù sao cũng không liên quan gì đến cô. Phó Dục Ninh ổn định tinh thần, chăm chú xem cô dâu chú rể trên sân khấu.
Dù rằng Viện nghiên cứu đều là nhóm người tri thức cao cấp, nhưng lúc quậy quá thật sự còn hơn cả người bình thường. Hơn nữa còn nghĩ ra vô số trò độc địa, có lẽ là bình thường áp lực công việc quá lớn, dồn nén đã lâu, nên khi có cơ hội liền bộc phát. Bình thường tất cả mọi người đều ở kí túc xá, không chơi trò phá rối động phòng được, thế là sau khi ăn uống no nê, mọi người bắt đầu quấy phá hôn lễ.
Phó Dục Ninh sợ bị Dương Dương tính sổ sau nên không tham gia vào chuyện này, chỉ ở bên cạnh xem, cô bị trò đùa của họ chọc cười tít mắt. Trên sâu khấu Dương Dương và Chu Bân bị mọi người xúi giục ăn chung một quả táo, hai người rất vất vả ăn ý nhanh chóng cắn quả táo, kết quả có người dở trò kéo sợi dây buộc quả táo lên khiến hai người cắn hụt, suýt nữa cắn vào miệng nhau. Mọi người dưới sân khấu nhìn thấy cảnh này liền đồng loạt vỗ tay reo hò hưởng ứng.
Cố Trường An bước vào đại sảnh hội trường trong tiếng vỗ tay vang dội, vừa đi vào anh liền cảm nhận được không khí náo nhiệt bên trong. Liếc nhìn dáng vẻ cô dâu chú rể nhếch nhác trên sân khấu, khuôn mặt anh khẽ thư thái. Anh không phải người thích góp vui nên cố ý chọn giờ này mới đến, không ngờ đúng lúc mọi người đang hăng hái khí thế bừng bừng.
Cố Trường An chọn ghế hàng sau ngồi xuống, ánh mắt lướt nhìn từng người phía trước, cuối cùng dừng lại chỗ Phó Dục Ninh. Có lẽ vì ngồi riêng biệt một mình nên bắt mắt, cô mặc bộ váy màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh chia làm hai buộc lại xõa hờ trước ngực. Nhìn từ phía anh chỉ có thể thấy được nửa gương mặt cô, thấy vẻ mặt cô chăm chú nhìn lên sân khấu, khóe môi khẽ nhoẻn cười. Không biết nhìn thấy gì đột nhiên cô rất vui, ôm bụng cười đến gập cả lưng, tiếng cười trong veo thu hút cái nhìn của ngưòi bên cạnh. Một cô gái hoạt bát lanh lợi như vậy, cho dù cố ý khiêm tốn nhưng chỉ cần một cử động lơ đãng thôi cũng khiến người khác phải ngoái đầu nhìn.
Lòng thoáng xao động, anh bất chợt đứng lên.
Phó Dục Ninh đang mê mẩn nhìn cô dâu chú rể trên sâu khấu, đột nhiên cảm giác được người bên cạnh đều tránh sang một bên, nghiêng đầu vừa nhìn đã thấy được Cố Trường An đến rồi. Chẳng hiểu vì sao nhìn thấy người này, Phó Dục Ninh liền có chút lúng túng. Cô ngồi thẳng lên, vô cùng lịch sự chào anh:" Cố sư huynh."
Cố Trường An gật đầu, đưa một phong bì tiền mừng ra. Phó Dục Ninh nhận lấy, chỉ vừa sờ vào đã phát giác phần tiền mừng của anh nhiều hơn người khác. Cô nhanh chóng nhét vào chiếc túi nhỏ mang theo bên người, lấy sổ ra mời anh ký tên.
Giữa hai người là một chiếc bàn nhỏ, Cố Trường An cúi người ký tên của mình, Phó Dục Ninh nhìn nét chữ Khải(1) đoan chính của anh, tấm tắc khen một câu tự đáy lòng:" Cố sư huynh, chữ của anh viết đẹp quá."
(1) Chữ Khải ( khải thư hay chính thư ) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỉ III công nguyên. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Trung hiện nay.
Cứng cáp mạnh mẽ, khảng khái phóng khoáng, quả thật chữ như người. Đối với lời khen ngợi vô tư của cô Cố Trường An chỉ cười trừ, nhưng không ngờ Phó Dục Ninh nói tiếp:" Cố sư huynh, em có thể nhờ anh giúp một việc không?"
Cố Trường An cúi đầu nhìn cô:" Giúp việc gì?"
Phó Dục Ninh nhanh chóng lật sổ đến tờ khác:" Tờ này bị nhòe mực trông xấu quá, anh có thể chép lại tờ này giúp em không ạ, em muốn giữ sạch sẽ giao cho Dương Dương."
Ánh mắt cô sáng rỡ nhìn anh, Cố Trường An bị ánh nhìn khao khát của cô làm bật cười:" Đây là lỗi của em, sao em không tự sao chép lại?"
Phó Dục Ninh không ngờ anh sẽ hỏi như vậy. Theo cô thấy, Cố Trường An là một người tốt tính, dễ nói chuyện. Bị anh nhìn với ánh mắt giả vờ chất vấn " Lẽ nào em muốn lười biếng?" Phó Dục Ninh cảm thấy khó hiểu, lòng có chút hồi hộp, cô úp mở giải thích:" Chữ viết của em không đẹp."
" Em viết anh xem." - Anh làm như không tin, đưa bút cho cô -" Viết tên của anh và em đi."
Phó Dục Ninh cầm bút máy anh trao giống như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay. Cô nhìn cây bút máy, không biết nghĩ ngợi điều gì. Cố Trường An kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau mới thấy cô ngẩng đầu lên, lơ đãng lườm anh rồi soàn soạt viết lên sáu chữ vào sổ " Cố Trường An, Phó Dục Ninh.
Cố Trường An nhìn sang, ý nghĩ đầu tiên là hóa ra tên cô là ba chữ, sau đó mới nhận ra thì ra cô cũng không phải viện cớ, chữ của cô quả thật là không được đẹp lắm. Ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn, Cố Trường An mỉm cười.
Phó Dục Ninh bị anh cười chỉ muốn tìm lỗ mà chui vào, gò má cô nóng ran bèn lấy tay che đi sáu chữ cô viết:" Đã nói là xấu rồi mà."
" Bây giờ thì anh biết rồi." - Cố Trường An đưa tay cầm sổ qua, nhận lấy bút máy - " Việc này anh đành phải giúp thôi."
Phó Dục Ninh vô cùng chán nản ngồi bên cạnh nhìn anh sao chép, trong lòng không ngăn nổi nỗi hối hận dâng trào khi còn bé sao không siêng năng rèn chữ, lúc ba mẹ muốn cô rèn chữ cô luôn làm nũng lười biếng, trốn trong phòng sách đọc sách. Xem cả nửa quyển sách mà chữ chưa viết được vài tờ nên mới viết ra chữ gà bới thế này, thường bị đám bạn học chế giễu là chữ như trẻ con.
" Em bao nhiêu tuổi?"
Phó Dục Ninh chớp chớp mắt, trả lời chẳng hề suy nghĩ:" Trước khi đến đây, vừa qua sinh nhật hai mươi."
" Còn đang đi học à?"
" Vâng."
" Học lớp mấy rồi?"
" Đại học năm thứ hai."
Học đại học rồi à. Cố Trường An liếc nhìn cô, lại cúi đầu tiếp tục sao chép:" Học ngành gì?"
" Ngôn ngữ học Tiếng Trung."
Phó Dục Ninh trả lời xong mới phát hiện sao mình nghe lời anh thế nhỉ, anh hỏi gì liền đáp nấy. Cô quay đầu, Cố Trường An cũng không hỏi nữa, cúi đầu chuyên tâm sao chép danh sách.
Lúc Cố Trường An viết xong cái tên cuối cùng, mọi người đã náo loạn cả lên rồi. Cô dâu Dương Dương uống chút rượu, đi xuống kéo Phó Dục Ninh lên cứu giúp, cùng nhau chơi đùa với nhóm họ. Phó Dục Ninh không có cách nào đành phải theo cô dâu và nhóm lính nữ nắm tay múa hát một bản nhạc. Trong nhóm người chỉ có mỗi cô mặc váy, lúc xoay tròn mép váy bay phất phơ, trong mắt người khác quả thật giống như chim sơn ca vui vẻ. Sau khi nhảy xong cả người Phó Dục Ninh đều choáng váng, không chú ý đã bị người ta chuốc một ly rượu trắng nên bị sặc ho sù sụ, nước mắt đều tràn ra. Cô mờ hồ cảm thấy không đúng, định xuống sân khấu lại không ngờ mọi người bắt đầu chơi trò giành ghế, cô chóng mặt, vòng đầu tiên đã bị loại.
Người dẫn chương trình xấu xa đưa đến một chiếc hộp, bao bằng giấy đỏ bảo cô rút ra một chiếc thăm, chịu trừng phạt theo gợi ý trong đó. Phó Dục Ninh vỗ ngực liên hồi vô cùng đau đớn nhớ lại, trò này là do cô đề xuất với Dương Dương, không ngờ mình lại xui xẻo thành kẻ đầu tiên bị phạt. Bất đắc dĩ chỉ đành nhận phạt. Cô rút bừa một chiếc, đưa cho người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình vừa mở ra xem liền vui mừng:" Chọn một bạn nam ở đây, cùng nhau uống rượu, ôm nhau xoay ba vòng tại chỗ."
Dưới sân khấu bùng nổ, đông đảo bạn nam xoa tay nóng lòng muốn thử. Phó Dục Ninh dao dác dáo dác nhìn đám người, không biết chọn người nào cả.
Người dẫn chương trình giục cô:" Chọn một bạn đi."
Phó Dục Ninh vẫn do dự:" Tôi không biết phải chọn ai." Cô khẽ nói, sắc mặt ửng đỏ, ngón tay xoắn lấy nhau.
Người dẫn chương trình cười:" Nhiều bạn nam như vậy nhắm mắt cũng có thể chọn một mà!"
Được rồi! Phó Dục Ninh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, đưa ngón tay ra chỉ bừa. Trong nháy mắt, người trên sân khấu lẫn dưới sân khấu đều yên lặng. Phó Dục Ninh hé mắt, thấy người được mình chọn trúng - Cố sư huynh, Cố Trường An. Chẳng anh biết đứng ở phía trước tự lúc nào. Phó Dục Ninh ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt giống như đã làm chuyện phạm lỗi rồi.
Mọi người kinh ngạc trong thoáng chốc, lại bắt đầu sôi nổi ổn ào. Cố Trường An, đây là người nào chứ, cao quý bất phàm, làm người làm việc đều cẩn thận kỹ càng, hiếm khi xuất hiện vào những trường hợp như thế này, huống chi là tham dự trò chơi nho nhỏ ở đây.
Người dẫn chương trình cũng là một đàn em cùng ngành với Cố Trường An, thấy Phó Dục Ninh chỉ anh trong lòng cũng không nhịn được tiếng thở dài. Cô gái này chọn ai không được lại chọn nhầm vị đàn anh không gần sắc nữ của anh ta. Nhưng dù sao đây cũng là trò chơi, anh ta vẫn phải làm cho chu toàn.
" Sư huynh, anh xem...?" - Anh ta nịnh nọt đưa micro cho Cố Trường An.
Cố Trường An liếc nhìn Phó Dục Ninh, chỉ chốc lát như vậy cô đã hối hận cắn đỏ cả môi rồi. Anh khẽ cười, nhận lấy micro, tiếng nói trầm ấm:
" Con gái không biết uống rượu, uống với nhau thì thôi khỏi." - Anh liếc nhìn đám bạn học và đồng nghiệp sôi nổi bên dưới - " Ly này tôi uống thay cô ấy."
Vừa dứt lời, một tràng pháo tay ủng hộ nhiệt liệt vang dậy khắp hội trường. Phó Dục Ninh hoàn toàn sững sờ, Dương Dương phía sau huých cô:" Đứng đờ ra đó làm gì, mau rót rượu đi."
Phó Dục Ninh cắn môi dưới, rót hai ly rượu, đưa cho Cố Trường An. Anh nhận lấy uống một hơi cạn sạch, nhanh chóng và dứt khoát khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.
Anh khẽ cau mày đặt ly rượu xuống, đưa hai tay về phía cô. Phó Dục Ninh do dự, bước lên đặt tay lên vai anh. Khoảng khắc cô được Cố Trường An ôm, tiếng hoan hô trong hội trường suýt có thể bay cả nóc nhà. Phó Dục Ninh hoàn toàn xấu hổ chẳng dám nhìn xuống, mặt cô hướng vào trong, lặng lẽ đếm thầm:" Một... hai... ba... "
Xoay xong ba vòng anh buông hai tay ra, cô nhanh chóng lùi ra khỏi lòng anh, giống như chẳng hề xảy ra chuyện gì. Sau một trận ồn ào, rốt cuộc hai người cũng được xuống sân khấu.
Phó Dục Ninh ngồi trên ghế, cảm nhận được trái tim mình vẫn còn đang đập thình thịch rộn rã. Khóe mắt liếc nhìn Cố Trường An ngồi bên cạnh, anh vẫn điềm tĩnh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng không đè nén được, cô cất tiếng hỏi anh:" Cố sư huynh, mới vừa rồi anh... " Rõ ràng là ngồi ở đây mà, sao lại đi lên phía trước vậy?
Cố Trường An ừ, tuy không nhìn cô nhưng lại nói một câu khiến cô đỏ mặt tía tai:" Anh cố ý đấy."