This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7697 / 11
Cập nhật: 2015-11-23 12:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ang cắm cúi vào máy vi tính tổng hợp các hợp đồng trong ba tháng qua, Mỹ Thanh giật mình vì cái vỗ vai:
- Công việc thế nào ổn chứ cô Mỹ Thanh?
Mỹ Thanh dừng tay mỉm cười:
- Vâng, ổn.
Hải Lâm để lên bàn ly trà Lipton, nói đùa:
- Bảy tuần lễ rồi mà nói không ổn là ''tiêu" với anh đấy. Thưởng cho em ly trà chanh uống cho mát cổ họng.
Cám ơn anh, mà em có công gì lại thưởng em?
- Công sắp xếp lại hồ sơ phòng kinh doanh.
- Nhiệm vụ của em mà.
- Nhiệm vụ hoàn thành thì phải được thưởng chứ.
- Vậy thì cám ơn anh.
Hải Lâm nhìn vào màn hình máy vi tính chép miệng:
- Nếu anh mà bị giao nhiệm vụ như em, có lẽ... chết sướng hơn. Em bị.... đì rồi Mỹ Thanh ạ.
Mỹ Thanh cười nhún vai. Bị "đì'' là cái chắc chứ gì nữa. Người "đì" cô là vị tổng giám đốc của cô, anh ta "đì" cô, còn cô cứ tỉnh bơ cho anh ta "đì".
Hải Lâm khen:
- Em có nụ cười đẹp thật, nhìn em là quên mệt.
Mỹ Thanh trợn mắt:
- Anh Lâm ngạo em hả? Ôi trời, đây là lần đầu tiên, em được khen là, có nụ cười đẹp đấy. Nếu như vậy anh sẽ được thấy em cười suốt ngày chịu không?
- Như thế khổ cho anh rồi, vừa khổ cho em. Em thì mỏi miệng, còn anh thì không làm việc được.
Mỹ Thanh cố nín cười:
- Chứ sao anh khen em cười nhìn em là quên mệt, xạo không.
- Cái đó Hải Lâm tỉnh bơ - Nụ cười cũng phải đúng lúc đúng nơi chứ. Còn đàng này nếu em cười hoài, anh lo nhìn em, sẽ quên làm việc không được.
- Miệng anh dẻo quá hèn nào con gái theo anh quá trời, cả ngày lúc nào điện thoại cũng reo.
Hải Lâm kêu lên:
- Nói oan cho anh rồi Mỹ Thanh ơi, đó là khách hàng gọi cho anh. Em muốn anh bị đuổi việc hay sao mà nói như vậy?
- Em nói như vậy mà anh không có thì thôi. Mà... có tật thì hãy giật mình nghen, em mới nói chơi anh đã hoảng sợ rồi hả?
Mỹ Thanh nheo mắt trêu Hải Lâm. Hải Lâm vụt suỵt khẽ, vì Đông đang đi vào anh cười:
- Có chuyện gì vui vậy?
Hải Lâm khỏa lấp:
- Việc công thôi anh ạ.
Mỹ Thanh gật đầu chào Đông, cô vẫn luôn có ấn tượng đẹp, trong ngày đầu tiên được tiếp nhận vào công ty.
Đông vui vẻ:
- Sao, cô Mỹ Thanh, có vất vả lắm không?
- Dạ, không đến nỗi! May mắn là nằm trong khả năng của em, nên em làm tốt công việc được giao.
- Tổng giám đốc khen cô lắm đấy.
Mỹ Thanh mắng thầm trong bụng:
Việt Chương ''đày ảí' cô và bây giờ anh ta khen cô qua ông trưởng phòng là muốn cô chết luôn đây mà! Con người này đúng là ác độc còn hơn quỷ sứ ma vương. Được hãy đợi đó ''quân tử trả thù mười năm chưa muộn''...
- Thôi, em làm việc đi!
Đông đi ra ngoài, Mỹ Thanh cắm cúi làm việe. Hải Lâm trở lại bàn làm việc của anh. Nhớ tách trà Lipton Hải Lâm mời mình, Mỹ Thanh bưng lên uống.
Quả thật là mấy tuần nay Mỹ Thanh bù đầu với công việc Việt Chương giao cho cô, may mắn cô được sự giúp đỡ của Hải Lâm, anh là ông trưởng phòng ''dễ thương'' nhất mà cô gặp.
Điện thoại bàn chợt reo, phòng giám đốc gọi Mỹ Thanh. Hải Lám đùa:
- Em lại bị chiếu tưởng rồi Mỹ Thanh ơi.
Mỹ Thanh lắc đầu ngán ngẩm. Cô ngán đấu trí với con người đáng ghét đó.
Đúng hơn, anh ta là khắc tinh của cô.
Mang xấp hồ sơ đi lên phòng tổng giám đốc, Mỹ Thanh miễn cưỡng ấn tay vào nút chuông có dòng chữ ''nội bộ". Im lặng! Không có tiếng trả lời cho phép hay không!
Mỹ Thanh và định đưa tay ần một cái nữa, song cánh cữa đã mở bật ra, Việt Chương đang ngồi thoải mái ở ghế xa- lông và ăn bánh mì ngon lành.
Mỹ Thanh ngượng ngùng. Lẽ ra cô không nên đến đây vào cái lúc như thế này, song lỡ rồi nên đành chậm chạp đi luôn vào. Việt Chương nuốt hết phần bánh mì còn lại và bưng nước lên uống xong mới bảo:
- Cô ngồi đi!
Mỹ Thanh đành ngồi xuống ghế, trong lúc Việt Chương cũng ngồi đàng hoàng vẻ nghiêm túc:
- Cô báo cáo từng phần đi.
Mỹ Thanh đưa bản báo cáo ra trước mặt Việt Chương:
- Tôi đã liệt kê như lời tổng giám đốc bảo và photo ra mỗi thứ hai bản. Còn đây là danh sách những công ty bạn đặt hàng của chúng ta; còn đây là quyết định tài trợ cho trẻ em nghèo hiếu học trường Lê Quý Đôn.
Đang báo cáo, Mỹ Thanh dừng lại vì dường như Việt Chương không nghe, mặt anh đang cúi gằm xuống:
- Tổng giám đốc!
Việt Chương gập người xuống, cơn đau dạ dày của anh lại xuất hiện. Lẽ ra anh không nên ăn sáng muộn. Tối qua, anh cố sức hoàn thành bản kế hoạch, đến khi cô thư ký đến, anh đành bảo cô mua cho anh ổ bánh mì, và ăn vừa tranh thủ xem và hậu quả là như thế này đây.
Mặt Việt Chương nhăn lại đau đớn làm Mỹ Thanh cuống lên, cô chưa lâm vào tình huống này bao giờ nên đứng lên:
- Tổng giám đốc...
- Cô lại mở tủ lấy lọ thuốc.
- Vâng!
Mỹ Thanh vội vàng lại bàn làm việc, mở tủ cô thấy ngay lọ thuốc, nên lấy trút ra một viên đưa cho Việt Chương, đồng thời cầm cả ly nước ấn vào tay anh.
Việt Chương bỏ thuốc vào miệng, anh run run uống ngụm nước, nuốt ực vào. Xong, anh ngồi ngả người ra sau, mắt nhắm lại.
Năm phút rồi mười phút, cơn đau lui dần, Việt Chương gượng lại, mở mắt ra. Mỹ Thanh ái ngại:
- Nếu anh không khỏe, thì chiều làm việc vậy.
- Không, cô cứ báo cáo tiếp đi!
- Nhưng mà...
Việt Chương gắt:
- Tôi bảo cô tiếp đi, đừng mất thời gian nữa, muộn rồi!
Mỹ Thanh xụ mặt. Mấy phút trước cô thấy tội nghiệp cho anh ta, lúc này cô lại thấy ghét. Sao lúc nào cũng xẵng lè như thế chứ!
Mỹ Thanh cầm xấp báo cáo lên nói tiếp:
- Còn đây là bản hợp đồng của công ty Tiến Đạt và Hoa Mai, tổng giám đốc xem qua các điều khoản, xong ký duyệt vào, họ yêu cầu được giao hàng trong thời gian sớm nhất.
Việt Chương gật đầu. Anh hài lòng cung cách làm việc của cô. Có lẽ cô đang ghét anh và cho rằng anh "đì" cô, nhưng thực sự là anh đang đào tạo cô trở thành một trợ lý chuyên nghiệp, sự thông minh năng động và chịu khó của cô được anh đánh giá cao. Sắp tới anh sẽ giao cho có những việc quan trọng hơn.
Mải mê nói, Mỹ Thanh không hay Việt Chương đang nhìn cô trìu mến, cái nhìn không dừng lại của đơn thuần là ông giám đốc và nhân viên, mà trong đó còn có lời của người mẹ bà Quân Nghi:
''Hồi đó mẹ và bà Minh Chầu lúc còn thuận thảo hứa sẽ làm sui gia sau này. Dù gần hai mươi năm bạn bè không còn gặp nhau, tình bạn có lúc tưởng không còn. Bây giờ mẹ và mẹ Mỹ Thanh vẫn muốn giữ lời nói ấy. Mẹ nghĩ Mỹ Thanh là cô gái thông minh đáng yêu:
Còn ý con như thế nào, Việt Chương...'' Chính câu nói của mẹ làm cho Việt Chương đặc biệt chú ý đến Mỹ Thanh, tuy đó chưa phải là tình yêu. Không hiểu Mỹ Thanh có nghe mẹ mình nói về lời ước hẹn không nhỉ?
Mà mình có phải đang phải lòng cô ấy? Mới lúc nãy cô lo lắng cho anh. Anh đang đau nhưng rồi sau đó là cảm xúc dịu êm. Người ta có thể từ quá ghét nhau rồi trở thành yêu nhau không? Việt Chương cười thú vị, anh mơ màng hình dung ra Mỹ Thanh, lúc cô dữ dằn chua ngoa và cũng có lúc dịu dàng sâu lắng...
Mắt em trong xanh và lóng mới nguyên Tóc thả nghe chửng như suối thả Em cười em nói tiếng chim quyên Người bé nhỏ, cái nhìn trăng sau lá.
Mỹ Thanh! Một cái bên bắt đầu quen thuộc và để nhớ nhung. Ta đã nghĩ về em với một trái tim dịu dàng đầy tình cảm, em có biết không? Tuy nhiên, anh chưa cho phép mình, bởi cái quá khứ lở lầm, vì nó anh đã chạy trốn. Một lần lỗi lầm, nó khiến anh ân hận mãi không thôi.
Đã hai năm, Việt Chương cố quên đi cái lỗi lầm như một vết nhơ ấy. Lỗi lầm của một lần sa ngã. Hai năm qua, không biết cuộc sống của Quân và Nhã Trúc như thế nào. Sự ra đi đột ngột của anh, có lẽ Nhã Trúc cũng hiểu và tha thứ.
Quân à! Tôi xấu hổ khi gặp cậu, cho nên tôi làm kẻ chạy trốn hèn nhát, cắt đứt tất cả mọi liên hệ trong quá khứ. Cũng có một lúc tôi sống hoang đàng để cố quên lầm lỗi của tôi. Đôi lúc tôi muốn tìm cậu, bảo cậu hãy cứ đấm vào mặt tôi, đấm cho mạnh vào những cú đấm hận thù. Nhưng tất cả chỉ là ý nghĩ...
Một bàn tay đặt lên vai Việt Chương, không quay lại Việt Chương cũng biết là Hải Lâm, thằng bạn nối khố của anh. Anh quay lại vui vẻ:
- Hải Lâm, có chuyện gì vậy?
Hải Lâm cười ngồi xuống ghế:
- Có chuyện gì đâu, muốn uống cà phê với cậu buổi sáng.
- Vậy để mình pha.
- Mình làm cho.
Hải Lâm nhanh nhẹn tiến về máy pha cà phê, anh biết buổi sáng Việt Chương đã làm sẵn, anh chỉ cần ấn nút là cà phê chảy ra ngày. Hải Lâm mang hai tách cà phê đầy đến đưa cho Việt Chương một tách:
- Sao, cậu hài lòng cô Mỹ Thanh chứ?
- Khá tốt!
- Cô bé năng động làm việc xuất sắc. Cậu có hơi khó tính khi bảo khá tốt nhá. Mình thích cô ấy.
Việt Chương cười nheo mắt:
- Cậu phải nói rõ thích như thế nào chứ? Vì đôi khi chữ thích có đồng nghĩa với chữ yêu đấy.
Hải Lâm phì cười:
- Tùy cậu nghĩ sao cũng được, cô ấy cũng đáng yêu, yêu thì tốt chứ sao, đôi khi cần nên có cô vợ thông minh giỏi giắn.
Một câu nói làm Việt Chương thót... ruột. Thì ra thằng bạn thân của anh cũng đang ngấp nghé Mỹ Thanh. Nguy hiểm quá, không nên xem thường tên này!
Việt Chương vờ đùa:
- Mình cũng thích cô ta. Cậu và mình mở cuộc đua không?
- Nếu cậu muốn...
Đôi bạn cười xòa nhìn nhau, họ chưa hề nghĩ mình là đôi bạn thân và sẽ phải lòng một cô gái.
Chết rồi, Mỹ Thanh ơi! Phái đoàn các chuyên gia từ Đài Loan đang ngồi chờ ngoài phòng khách.
Đông Thy kêu toáng lên làm Mỹ Thanh phải dừng thao tác công việc đang làm, lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín của Hải Lâm. Sáng nay anh đã bay sang Singapore, lẽ nào anh quên cái hẹn với đoàn chuyên gia Đài Loan vậy?
Mỹ Thanh quay điện thoại lên phòng cà Đông, trên đó trả lời Đông đi dự hội chợ triển lãm.
Sực nhớ, Mỹ Thanh vỗ trán. Chuyện này Việt Chương phải biết, đây là phần giải quyết của anh ta. Cô quay sang Đông Thy:
- Chị báo với tổng giám đốc chưa?
Đông Thy muốn khóc:
- Đáng lẽ chị phải báo hôm qua, nhưng chị quên mất. Chắc chị bị đuổi việc quá.
- Chị phải bình tĩnh, bây giờ chị ra đó rót nước mời khách.
- Ừ. Rồi sao nữa? Nhưng việc trước tiên nếu muốn trình tổng giám đốc, Mỹ Thanh phải tìm thấy hồ sơ về việc thảo luận hợp đồng với chuyên gia Đài Loan.
- Để em tìm.
Mỹ Thanh chuyển máy truy tìm, cô choáng váng khi đọc dòng chữ:
''Xin vui lòng truy cập mật mã".
Trời ạ! Làm sao biết mật mã để vào trong web. Hơn nữa, đây là một dự án lớn, Mỹ Thanh chưa được quyền tiếp nhận, cô chỉ được quyền sắp xếp công việc như là lịch đàm phán. Việt Chương chỉ có thể bàn với họ khi có bản thảo của hợp đồng và dự án liên kết.
Bây giờ là buổi trưa, có thể Việt Chương đã về nhà và đang đùng cơm với gia đình. Mím môi, Mỹ Thanh cố công mày mò tìm kiếm.
Đã mười lăm phút, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán Mỹ Thanh, mắt cô bối rối chuyển sang màu tối... bỏ cuộc.
Đôi bàn tay của cô cố nắm níu chút hy vọng cuối cùng. Đông Thy quay trở vào.
- Sao hả Thanh?
- Em đang tìm.
Mỹ Thanh nói mà không nhìn Đông Thy. Cô chỉ còn cách gọi điện cho Việt Chương thôi, nhưng trên màn hình máy vi tính chợt hiện lên chữ "yes" và dòng chữ:
"Chúc mừng, mật mã của bạn được thông qua" Mỹ Thanh hét tướng lên:
- Yes! Em tìm ra rồi chị Thy ơi.
Trong năm phút, Mỹ Thanh có bản photo hồ sơ trên tay, Mỹ Thanh cười nhẹ nhõm. Và với vốn tiếng Hoa, Mỹ Thanh hoàn thành được nhiệm vụ thay Hải Lâm.
Nhưng mọi việc Mỹ Thanh hoàn thành xuất sắc lại làm Việt Chương nổi giận:
- Cô còn xem tôi là tổng giám đốc công ty không hả, mọi việc cô quyết định hết.
MắtViệt Chương nảy lửa, anh biết hành động của cô là bao che cho lỗi lầm của Hải Lâm với Đông Thy. Cô ta vì Hải Lâm, họ làm việc chung một phòng tình càm sao khôngthể phát sinh cho được chứ? Tuy nhiên Việt Chương không muốn Mỹ Thanh biết là anh đang ganh tỵ với tình cảm nảy sinh giữa họ.
Trước cơn giận của Việt Chương, Mỹ Thanh cúi đầu lí nhí:
- Tôi xin lỗi, lúc đó tôi cũng định gọi điện thoại cho anh.
- Định gọi thôi chứ đâu có gọi! Cô bao che cho Hải Lâm như thế này bao nhiêu lần rồi? Nếu có sự cố, cô gánh nổi trách nhiệm bằng một lời xin lỗi hả?
Mỹ Thanh cố vuốt cơn giận của Việt Chương xuống:
- Ông hãy tìm hiểu rõ sự việc, tôi làm việc có sai nguyên tắc thật, nhưng mang lợi ích đến cho công ty.
- Cô hãy làm đơn xin từ chức đi.
Mỹ Thanh mở lớn mắt, cô không ngờ Việt Chương yêu cầu cô từ chức. Mọi người trong công ty đang nhìn Mỹ Thanh, còn Đông Thy im thin thít không dám có một lời.
Cuối cùng, Mỹ Thanh vâng một tiếng, cô bỏ đi nhanh về phòng mình, ngồi xuống ghế cầm cây viết, viết lên tờ giây trắng:
''Đơn xin từ chức".
Đông Thy vội bước theo:
- Mỹ Thanh, hay là điện thoại cho anh Lâm...
Mỹ Thanh xua tay:
- Không cần đâu!
Nhưng chỉ viết được mấy chữ, Mỹ Thanh buông gọn cây viết. Việt Chương không thấy là anh đối xử quá tàn nhẫn với cô, cô đã chạm vào lòng kiêu hãnh của anh chăng? Cô không bao giờ có ý đó. Chưa đầy ba tháng thử việc, cô bị cho thôi việc vì sự háo thắng của mình. Âu cũng là bài học cho cô rút kinh nghiệm.
Mỹ Thanh đứng lên mở tủ lấy ví. Cô cần bình tĩnh lại. Rời công ty, Mỹ Thanh thấy những tôi mắt nhìn cô, nửa thương và nửa cười chê hả hê, họ loại bỏ được đối thủ ''nặng ký''. Nhất là Phương Uyên, cô thấy vui chết đi được, nếu Mỹ Thanh bị đuổi việc, xem như cô loại được một địch thủ đáng gườm:
Đã được Đông Thy tường trình khi xuống sân bay về nhà, Hải Lâm đi ngay đến nhà Việt Chương:
- Cậu cư xử như vậy có quá cứng rắn không Việt Chương?
- Vậy cậu nghĩ sao?
Việt Chương hỏi ngược lại. Hải Lâm gật đầu:
- Nghĩ sao cái gì, quá cứng rắn thành tàn nhẫn chứ sao! Cậu giận dữ vì cô ta quá lạm quyền, nhưng dù sao cậu cũng nên châm chước, vì cô ấy đã ký được hợp đồng lớn mang lợi cho công ty.
Việt Chương gay gắt:
- Cô ta chỉ là trợ lý vậy mà đột nhập vào máy tính của tổng giám đốc lấy tài liệu mật, theo cậu giải quyết như thế nào hả?
- Do sự việc bất khả kháng thôi, chính Mỹ Thanh cũng không hắn muốn mà.
- Hừ! Lần này chỉ là thông tin nội bộ, lần khác sẽ là thông tin truyền ra ngoài, cậu có chắc là kiểm tra được việc làm này không? Tại sao có ta không gọi điện cho mình, xin ý kiến giải quyết?
Lắc đầu, Hải Lâm nhìn Việt Chương với đôi mắt khác lạ:
- Mình không hiểu cậu, tại sao không tin tưởng vào nhân viên của mình.
Này, đừng để tâm trạng không vui ảnh hưởng đến công việc. Cậu quạu quọ vì chuyện gì? Hãy quên cái quá khứ không vui đừng để nó ám ảnh cậu.
Việt Chương xua tay:
- Không phải! Chẳng qua mình thấy thiếu sự tôn trọng.
Việt Chương phủ nhận, song chỉ có anh hiểu anh, anh không chịu nổi khi Mỹ Thanh vì Hải Lâm. Đôi lần anh định nói cho Hải Lâm biết, Mỹ Thanh là vợ có hôn ước, một hôn ước xa vời, nhưng sao chẳng mở miệng được, rồi cứ hậm hực nhìn họ mỗi ngày vì nhau và xích lại gần nhau hơn. Ngày hôm qua Mỹ Thanh bỏ việc và ngày hôm nay nữa, đúng ra không phải cô bỏ việc mà cô đã cho chuyển đến tay Việt Chương lá đơn xin từ chức cùng một lá đơn xin thôi việc.
Cầm hai lá đơn, Việt Chương bỗng có cảm giác hụt hẫng không vui.
Hải Lâm tha thiết:
- Việt Chương! Cậu gọi Mỹ Thanh lại đi!
Việt Chương trừng mắt:
Gọi Mỹ Thanh lại, có nghĩa là cậu nói tôi xử sự sai?
- Mình không nói cậu sai, nhưng...
- Miễn bàn đi! Cậu mới về, ở lại nhà mình ăn cơm nghen.
Hải Lâm buồn bực lắc đầu:
- Mình không muốn ăn, cậu đã quyết định như vậy thì mình có ăn cao lương mỹ vị vẫn không ngon.
Hải Lâm giận dỗi bỏ ra về, Việt Chương băn khoăn nhìn theo. Anh xử xự đúng hay sai? Việt Chương bỗng muốn đi gặp Mỹ Thanh xem cô ra thế nào.
Anh ra ngoài lấy xe đi.
Mỹ Thanh đang phụ Minh Trí bán hàng cho cửa hàng nhà mình. Mặc cho mọi người hỏi, cô im lặng không nói tại sao mình ở nhà, cô lại xăng xăng nhận điện thoại.
- Vâng, chúng tôi sẽ giao hàng đến tận nơi, xin cảm ơn đã gọi.
Gác máy, Mỹ Thanh quay sang đùa với Minh Trí:
- Anh thấy có em ở nhà, cửa hàng bán đắt ghê chưa?
Minh Trí cũng đùa lại:
- Phải phải! Vậy thì em ở nhà phụ ba mẹ em đi. Bộ mặt em giống như người thất tình thật đó Mỹ Thanh.
- Nè!
Mỹ Thanh trợn mắt:
- Em giúp anh mà anh nói em như vậy đó hả? Em bỏ đi chơi bây giờ.
Minh Trí cười xòa:
- Mọi hôm anh nói chơi còn hơn thế này sao không giận. Bữa nay sao dễ nổi giận quá vậy Mỹ Thanh?
Điện thoại lại reo dặn hàng, không cho phép Mỹ Thanh gáy cãi hay suy nghĩ lung tung. Hai ngày nghỉ việc ở công ty LG ViNa của cô là như thế, nhưng khi vãn khách, cô lại thấy buồn và uất ức, sao Việt Chương có thể cư xử với cô như thế. Mà cô cũng ngốc nữa, nếu đoàn Đài Loan bỏ công ty, thì công ty thiệt hại chứ đầu có liên quan gì đến cô.
- Mỹ Thanh này!
Bà Minh Châu ở phía sau đi lên:
- Nhà cô Quân Nghi dặn mang hàng đến. Hàng cũng nhẹ, con mang đến nhà cô Quân Nghi giùm mẹ nghen.
Đến nhà cô Quần Nghi, có nghĩa là đến nhà Việt Chương và gặp con người đáng ghét đó. Con người đó buộc cô làm đơn từ chức, cô đã xin thôi việc và có chết thì thôi cô cũng không muốn nhìn thấy "kẻ thù không đội trời chung" ấy.
Mỹ Thanh giãy lên như đỉa phải vôi:
- Đến nhà cô Quân Nghi hả, con không đi đâu! Mẹ nhờ anh Minh Trí đi đi.
- Sắp nhập hàng, Minh Trí đi đâu có được! Món quà này đặc biệt, phải mang ngay trong tối nay mới có ý nghĩa. Đi giùm mẹ đi!
- Mẹ ơi! - Mỹ Thanh nhăn nhó - Mẹ bảo con đi chết, con chết liền cho mẹ vui. Chứ còn bảo con đến đó, gặp kẻ hắc ám đó nhất định con không đi đâu.
Bà Minh Châu ngơ ngác:
- Kẻ hắc ám nào?
Minh Trí phì cười chen vào:
- Vậy là anh biết rồi Mỹ Thanh! Em xích mích với ông tổng giám đốc của em nên em bỏ việc, đúng không?
Mặt Mỹ Thanh rũ xuống như tàu lá héo:
- Anh ta muốn em từ chức, từ chức chứ không phải đuổi việc, nên em xin nghỉ việc luôn rồi.
Bà Minh Châu nhíu mày:
- Bỏ việc? Mỹ Thanh ơi, sao con không làm việc ở đâu bền cả vậy?
Mỹ Thanh nổi giận:
- Tại con sao mẹ! À, mà đúng là con tài lanh. Con sợ Đông Thy bị đuổi việc và sợ công ty mất một hợp đồng có giá trị, nên xâm nhập vào trang web của công ty lấy hợp đồng ra, và con bị mắng bị buộc từ chức là đúng. Mẹ nên mừng vì từ nay con sẽ ở nhà phụ mẹ buôn bán.
Hóa ra là như vậy. Chuyện này hai ngày nay, bên kia bà Quân Nghi có điện thoại cho bà biết đâu.
Mỹ Thanh vùng vằng:
- Không cần tử tế với họ đâu mẹ.
Cô chộp lấy xâu chìa khóa xe đi ra cửa, cắm chìa khóa vào xe, nổ máy chạy đi, bà Minh Châu gọi giật:
- Con đi đâu vậy?
- Mẹ đừng có cản con! Con mà ở nhà nổi điên lên sẽ làm dể bể đồ của mẹ đó.
Nói như vậy rồi Mỹ Thanh phóng xe đi, bà Minh Châu nhìn theo lắc đầu.
Đúng là như con trai vậy, chẳng thùy mị dịu dàng gì cả.
Nhưng mới chạy chưa quá hai mươi mét. Mỹ Thanh phải đạp gấp thắng xe lại, vì xe của Việt Chương chặn đường cô. Cô ngồi trên xe, một chân chống xuống đất, trừng mắt nhìn Việt Chương:
- Anh muốn gì ở tôi nữa đây? Muốn bỏ tù hay phạt vạ tội xâm nhập trang web của công ty, giải mã để xem tài liệu bí mật Việt Chương khoanh tay nhìn Mỹ Thanh. Bao giờ cũng yậy, cô có vui vẻ dịu dàng với anh đâu. Nhưng với Hải Lâm thì lại có đấy, cô cười cười nói nói và thậm chí còn thân mật vui vẻ.
Cái nhìn Việt Chương thật dữ dội như có lửa, bất giác Mỹ Thanh lùi lại sợ hãi, những lời đanh đá dữ dằn và chua ngoa tan biến đâu mất. Cô ấp úng:
- Anh muốn gì?
Việt Chương lạnh lùng:
- Ngày mai đến công ty làm việc lại đi.
- Cái gì?
- Không trả lời Viết Chương rụt đầu vào xe, anh cho xe lùi lại, rồi lại thò đầu ra:
- Không phải cô nộp đơn xin nghỉ là hết trách nhiệm, hãy trở lại gánh lấy hậu quả mình làm!
Ngồi ngay vào, Việt Chương đánh một vòng xe vượt qua Mỹ Thanh và đi luôn. Mỹ Thanh ngẩn người nhìn theo. Anh ta nói cái gì trách nhiệm, cái gì gánh lấy hậu quả? Cô làm lợi cho công ty dù rằng vượt quyền của anh ta, mà hậu quả cái gì? Giá đuổi theo được xe anh ta, cô sẽ túm anh ta làm cho ra lẽ, đâu phải muốn nói gì là nói. Sao anh ta đáng ghét đến như vậy?
Quay ngược xe vào nhà, Mỹ Thanh đùng đùng bảo bà Minh Châu:
- Mẹ muốn con đưa cho cô Quân Nghi cái gì, đưa mau lên, kẻo con sẽ đổi ý không muốn đi.
Bà Minh Châu kêu lên:
- Con ranh này! Mày gây gổ với ai ngoài đường rồi về nhà trút giận lên mẹ mày vậy hả?
- Con gây lộn với Việt Chương đó. Anh ta làm con tức cành hông đây nè.
Con mà không gây lại, con sẽ bị bệnh tức mà chết đấy mẹ ạ.
Bà Minh Châu cau mày:
- Nhưng tại sao con phải gây lộn? Việt Chương là sếp của con, mẹ và cô Quân Nghi đều đồng ý cho con vào công ty làm trợ lý phòng kinh doanh, con phải biết học hỏi để có kinh nghiệm làm việc, con lại đùng ầm như con trai là sao?
Mỹ Thanh ngẩng phắt đầu lên:
- Vậy là con vào làm LG ViNa là do mẹ xin cô Quân Nghi? Tại sao lại cầu lụy cho anh ta xem rẻ con vậy mẹ?
- Không phải cầu lụy mà mẹ và cô Quân Nghi... Mà thôi, con mang cái hộp này đến đưa cho cô Quân Nghi đi. Mẹ nhắc con gái phải dịu dàng, đừng có ầm ĩ chua ngoa lên như thế.
Đứng đằng xa, Minh Trí cười chõ miệng vào:
- Nghe lời mẹ em dạy đi Mỹ Thanh, mẹ em nói phải đó.
Mỹ Thanh lườm Minh Trí một cái sắc như dao rồi chộp cái hộp trên tay mẹ mình, quay ngoắt người bỏ đi.
Chạy vòng vèo một lát, gió mát lạnh ''hạ hỏá' trong lòng Mỹ Thanh xuống, song lòng cô vẫn ấm ức tức. Cô vào làm ở LG ViNa là do mẹ gởi gắm, hèn nào Việt Chương xem thường cô. Kẻ đáng ghét kia, hãy đợi đấy... ''quân tử trả thù mười năm chưa muộn...''
Gọi Tình Yêu Quay Về Gọi Tình Yêu Quay Về - Trần Thị Thanh Du Gọi Tình Yêu Quay Về