Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ật giở cuốn sách mà Liz tự cho là Kinh Thánh nhà Druid của mình, cô ghi vào lề trang.
Chúng con là những người yêu chuộng hoà bình - những người không hề có ý gây hại cho ai cả. Xin Chúa trời phán xét những kẻ ác lẩn quất quanh chúng con. Chúng con sẽ không bao giờ sử dụng quyền năng thiên phú của mình để làm tổn hại đến linh hồn người khác.
“Haiz!”, Liz lật cuốn sách lại và liếc nhìn năm xuất bản - 1998. Tác giả, Selma Mayfair, cho rằng mình là một phù thủy. Kỳ thực, bà ta rất có thể là một Druid mà không hề biết. Bà ta đã dùng tài sản thừa kế và quyền năng linh cảm của mình để giúp cảnh sát địa phương tìm một đứa trẻ bị mất tích ở vùng nông thôn bang Ohio. Sau khi đứa trẻ được tìm thấy tại đúng nơi bà Mayfair chỉ, phương tiện truyền thông đã tóm lấy câu chuyện này và đăng tải trên tất cả các mục tin tức trong nước. Ít lâu sau đó, các nhà xuất bản và em trai Selma gợi ý bà ta ra sách.
Cuốn sách đầu tiên Giác Quan Thứ Sáu, nằm trong danh mục sách bán chạy nhất của Thời báo New York, mang lại thành công vang dội. Nhưng cuốn Liz đang xem không phải là cuốn đó mà là Giác Quan Thứ Bảy. Do thiếu “câu chuyện kịch tính” đứa trẻ bị bắt cóc nên cuốn này không làm mưa làm gió tại các nhà sách như cuốn trước. Liz còn nhớ khi mới phát hành, cuốn Giác Quan Thứ Bảy được quảng cáo rùm beng và các buổi giao lưu với tác giả được tổ chức nhằm thổi phồng “năng lực” của bà Mayfair. Do cuốn sách liên quan đến vấn đề tôn giáo nhưng cách nói khá mập mờ nên hầu hết các cộng đồng tôn giáo đã tẩy chay tác giả và gọi bà ta là kẻ lừa đảo.
Lúc cuốn Giác Quan Thứ Bảy được bày bán, khách mua chỉ là những kẻ tự xưng phù thủy, đi vòng quanh cái vạc bốc khói và đọc câu thần chú “Hãy ban phúc lành”.
Trước chuyến đi ngược thời gian, Liz đã mua cuốn này cho em gái. Chỉ để cho vui thôi. Thế nhưng, không hề tình cờ khi cô nhớ lại thảm cảnh của bà Mayfair sau khi mười lăm phút nổi tiếng ngắn ngủi chấm dứt. Cũng không phải là tình cờ khi mua sắm đồ Giáng sinh tìm loại sách “Làm cách nào để…”, cô vô tình bắt gặp cuốn Giác Quan Thứ Bảy tại quầy sách giảm giá. Và cũng không phải tình cờ khi lần đầu tiên Liz chạm vào Bộ sách lớn về sự huyền bí, một dòng điện chạy dọc theo thân người khiến cô giật nảy mình.
Không, tổ tiên phải biết họ đang làm cái quái gì chứ.
“Mẹ ơi?” Có tiếng gọi của Simon vọng vào từ đại sảnh. “Trong này này.”
Con trai cô thong thả bước vào phòng với dáng vẻ tự tin hơn trước rất nhiều. Chỉ trong một thời gian ngắn mà nó đã lớn tướng. Mới mười ba tuổi mà Simon đã chớm ra vẻ đàn ông rồi. Ở nó không còn nét bụ bẫm của một đứa bé và tay chân bắt đầu nở nang. Còn chiều cao thì muốn vượt cả mẹ.
Liz không ngăn nổi niềm tự hào mỗi khi nhìn Simon. Nó là cuộc sống của cô.
Simon ngồi phịch xuống cạnh mẹ và nhìn chăm chăm vào cuốn sách. “Mẹ vẫn còn xem đấy à?”
“Mình chưa về nhà được, chẳng phải sao?” Ngày nào cô cũng lặp đi lặp lại câu nói ấy. Liz sẽ không ngừng đọc và thử nghiệm những cách mới để giải thoát nhà MacCoinnichs khỏi Grainna đồng thời tìm ra những hòn đá để đưa hai mẹ con cô về nhà.
Simon nhìn quanh căn phòng được xây bằng đá. “Vâng, chúng ta không còn ở Kansas nữa.”
Đảo mắt, Liz bật cười. “Chúng ta chưa từng sống ở Kansas.” “Đúng rồi, mình không còn ở California nữa, nơi đó không như thế này.”
Liz với tay xoa đầu con khiến mái tóc dài của nó rối bù xù. “Ừ, không.”
Simon đưa mắt nhìn hai bàn tay đang vẩn vơ bứt mấy sợi len giường.
“Con đang nghĩ gì thế?”, Liz đặt cuốn sách sang một bên.
“Ừm, con muốn nói với mẹ chuyện này.”
Gì mà nghiêm trọng vậy. Lời tuyên bố đó hứa hẹn điềm chẳng lành. “Con có thể nói với mẹ về bất cứ điều gì.” Và Liz hy vọng nó sẽ luôn luôn làm thế. Thực ra, cô biết nó còn giấu cô một vài chuyện.
“Mẹ hứa với con là đừng có cuống lên đấy nhé.”
Cô nuốt khan. Gay đấy. “Mẹ sẽ không cuống lên đâu.”
Làm ơn đừng để mẹ phải cuống lên nhé con.
“Con nhận thấy quyền năng của mình ngày càng tăng.” “Thế à?”
“Ý con là thực sự ngày càng tăng ấy.” Simon cắn môi dưới, nhưng không nhìn vào mắt mẹ.
“Như thế nào, Simon? Mẹ biết con có khả năng nói chuyện với thú vật, cảm nhận được ước muốn và nhu cầu của chúng. Còn gì khác nữa sao?” Những quyền năng của cô với Simon ngày một hoàn thiện và hai mẹ con cô bắt đầu xem chúng là bình thường. Còn nhớ lần đầu tiên muốn thắp một ngọn nến mà không cần que diêm, cô đã phải tốn rất nhiều sức. Bây giờ thì dễ như trở bàn tay. Simon tụt xuống giường. Nó lom khom đi đến trước tấm gương bàn trang điểm rồi dừng lại, đứng thẳng người lên và bắt gặp tia nhìn của cô trong gương. “Con nghĩ là mình có khả năng nói chuyện với thú vật, làm cho chúng di chuyển theo cách con muốn, đó là sự khởi đầu của một cái gì rất lớn lao. Thật sự lớn lao. “
Mình sẽ không cuống lên đâu. Nhưng tim Liz bắt đầu đập dồn dập, mặc dù cô đang thầm cầu nguyện. “Lớn lao như thế nào, Simon? Đã xảy ra chuyện gì hả con?”
Simon khép hờ mắt, nắm chặt tay ép vào hai bên mạn sườn. “Con nghĩ về con vật mình muốn nói chuyện. Nghĩ về cách cơ thể chúng di chuyển, cách chúng thở.” Simon vươn cổ. “Con cảm nhận được trái tim chúng đang đập. Chim có tốc độ vỗ cánh rất nhanh, có cái gì đó thôi thúc con, khiến con cảm thấy mình cần phải chạy mới theo kịp chúng. Khi chúng cất cánh, con nhìn xuống và trông thấy thế giới từ góc nhìn của chúng. Cảm giác được tự do bay lượn.” Nó thở dài. “Không có điều gì giống như thế. Nếu con cố gắng hết sức, dang hai cánh tay ra...”, Simon dang rộng hai tay, mỉm cười rạng rỡ. “Con cảm thấy bản thân mình bắt đầu thay đổi. Nếu con tập trung thêm một chút nữa, con có thể thực sự tận hưởng được trải nghiệm đó. Biến thành con vật đó.”
Liz nín thở và nhìn con chằm chặp. Gáy Simon chuyển động một cách bất thường. Không giống như ở con người.
Mình sẽ không cuống lên, mình sẽ không cuống lên đâu.
Simon thở dài, buông thõng hai tay đầy thất vọng và mở mắt ra. Tròng đen hẹp trong đôi mắt xinh đẹp của nó dãn ra theo chiều thẳng đứng và chớp chớp. Simon lại mở to mắt và giữ nguyên như thế rất lâu. Không phải là đôi mắt của con trai cô, mà là đôi mắt của con chim mà nó đang nhập vai trong trí tưởng tượng.
Môi Liz run run.
Simon nhìn thấy phản ứng của mẹ. Khi quay lại đối diện với cô, nó chớp mắt một lần nữa. Tròng mắt nó đảo ngược rồi trở về bình thường.
Điều duy nhất giữ cô vẫn đứng vững được là nét bối rối trên khuôn mặt của Simon. Nó muốn có sự đồng thuận nơi cô.
“Ghê”, cô vừa nói vừa hít một hơi dài và sâu. “Dạ, ghê.”
“Mẹ biết các quyền năng của con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.” Liz không nghĩ rằng quyền năng sẽ làm thay đổi ngoại hình con trai cô.
“Con biết. Lâu nay con đã tập luyện chúng.” Thằng bé nở một nụ cười bí hiểm. Nó tự hào. Phấn khích. Nhưng hai mẹ con không hề nói chuyện về điểm A trong phiếu thành tích học tập của nó. Mà về việc đứa con trai của cô biết biến hình thành loài này loài nọ.
Liz quay đi, giấu nỗi sợ hãi vào sâu trong lòng. Simon có khả năng đọc được suy nghĩ của cô, thể nào nó cũng sẽ biết là cô đang cuống lên như thế nào. “Con cảm thấy mình tự điều khiển được chứ?”
“Có… và không. Ý con là, con biết tự mình đang thay đổi. Nhưng con không thể làm cho điều này xảy ra. Dù gì cũng hoàn toàn không.”
“Khi ngừng cố gắng, con cảm thấy bình thường trở lại chứ?” “Không hẳn vậy. Đôi khi phải mất một ít thời gian mới cảm thấy hoàn toàn bình thường.”
Liz dẩu môi. “Được rồi. Sau đó thì sao nào? Không có chuyện gì nữa hả?”
Simon nhíu mày. “Sao ạ?”
“Con không hẹn hò với cô bạn gái nào trong làng sao? Không cảm thấy tù túng trong khi ở Ireland hử?” Nếu không cười lên, cô sẽ nổ tung mất.
“Không, mẹ ạ”, thằng bé đảo mắt.
Liz cầm cuốn Giác Quan Thứ Bảy lên và mở ra, cố không để Simon trông thấy tay mình đang run rẩy.
Simon bước ra cửa. “Simon?”
Nó quay lại.
“Khi con thực hành, phải đảm bảo là có ai đó bên cạnh nhé. Chúng ta không muốn con biến thành… một thứ gì đó mà không ai biết đó là con.”
Nó gật đầu, mỉm cười và rời khỏi phòng.
Liz ứa nước mắt khi còn lại một mình.
* * *
Sau khi thu năng lượng vào các đầu ngón tay dùng để sạc cái iPod, Liz nhét tai nghe vào. Cô chỉnh âm lượng cao đến mức có thể chịu được và tiến hành tập thể dục như mọi ngày trong tòa tháp cách xa pháo đài, nơi cô dùng làm chốn riêng tư. Chiếc áo thun bó gọn thân hình. Những giọt mồ hôi thấm ướt chân mày sau buổi tập. Cô đã tham gia các lớp học quyền anh ở LA, môn mà cô buộc mình phải theo học sau khi Simon ra đời. Đứa con mà vì nó cô có thể hy sinh mọi thứ.
Liz nhắm mắt lại và tưởng tượng một dãy gương dài trước mặt, những phụ nữ mặc quần bó và áo ngực thể thao thông thoáng bên cạnh cô. Tạ ơn Chúa vì cô đã không quên mang theo thêm quần áo thế kỷ XXI cho Tara khi đến đây. Nếu không, cô đã chẳng thể có được bộ đồ cotton mát mẻ như thế này để mặc trong lúc tập luyện.
Vừa nghe tiếng đàn ghi ta điện của Nickelback, Liz nhún nhảy rồi đá thẳng một chân lên cao, trong lúc vai vẫn giữ nguyên. Cơ bắp của cô nóng rần lên, dễ chịu. Liz thở gấp mà không cảm thấy bị gò bó bởi những lớp váy cô buộc phải mặc khi ở đây. Ơn Chúa, thật thoải mái.
Cô xoay người, nhún chân, và đấm vào kẻ thù vô hình.
* * *
Fin bước lên cầu thang, chắc mẩm sẽ trông thấy Elizabeth ngồi ở trước cánh cửa sổ mở, trên tay cầm một trong những cuốn sách cố hữu của mình. Khi đến gần cửa, anh nghe thấy tiếng đá chân và tiếng làu bàu.
Anh cảnh giác và đặt một bàn tay vào chuôi thanh kiếm giắt bên hông.
Anh từ từ mở cửa. Sẵn sàng.
Liz quay lưng ra cửa, không hề biết anh đến. Chiếc áo ôm sát người, mồ hôi đẫm lưng, đôi chân trần phơi trọn ra ngoài trong thứ trang phục mà hai chị em cô gọi là “quần short”.
Anh đứng thẳng, không còn lo lắng cho sự an toàn của cô hoặc của riêng mình nữa. Cặp mông nhỏ nhắn đu đưa qua lại khiến anh nuốt khan. Chiếc quần short bó sát khiến anh có thể nhìn thấy mọi đường nét nữ tính của cô.
Liz bắt đầu hát theo bài hát mình đang nghe.
Chúa ơi, thật là tuyệt vời. Cô không thể hát để cứu chuộc cuộc đời mình, nhưng đó là âm thanh hay nhất anh nghe được trong tuần.
Liz xoay người đá chân về phía anh. Fin giật thót người, thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn vì những cử chỉ vô cùng đơn giản của cô.
Cô đứng thẳng người lại. Rõ ràng là sự bất ngờ đã khiến nét mặt cô thay đổi khi trông thấy anh đang đứng đó nhìn mình trân trân. Thay vì gỡ tai nghe ra, cô hạ đầu gối và thủ hai tay ra trước mặt trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Fin bật cười. “Thôi nào. Sao nghiêm trọng thế.”
Cô hất cằm lên. “Có chuyện gì, Finlay? Không sợ tôi đá anh ra ngoài à?”
Anh lắc đầu, đóng cánh cửa sau lưng lại, và bỏ thanh kiếm đeo bên hông ra. Lỡ để người khác thấy rồi hiểu nhầm thì cũng không ổn cho lắm. Kể từ khi họ gặp nhau, trong đầu anh lúc nào cũng liên tưởng đến hình ảnh hai người quấn nhau trên sàn nhà, với Elizabeth ướt đẫm mồ hôi nằm bên dưới. Tất nhiên, điều này không chính xác như anh hình dung. Nhưng anh sẽ lấy được những gì mình có thể nhận.
Một giọt mồ hôi rơi xuống cổ, lăn theo xương quai xanh và biến mất giữa khe ngực cô. Anh liếm đôi môi không biết đã khô khốc tự lúc nào. Liz đi vòng quanh, tự tin. Fin chờ cô ra đòn đầu tiên.
Anh không phải chờ đợi lâu.
Liz vung chân về phía anh. Fin lùi lại để tránh bị đá vào ngực. Nhanh như cắt, cô tiến lên một bước và cố đấm anh. Fin bắt được tay Liz, nhưng không quật cô ngã mà buông ra để cô lấy lại thăng bằng.
Nụ cười tự mãn của Liz đanh lại. Cương quyết.
Fin nhìn vào mắt Liz, hòng tóm gọn lấy cô ngay trước khi cô kịp ra đòn. Rồi đột nhiên cô nhận ra “chiêu trò” của anh và vung một cú đá bất ngờ.
Cú đá trúng bụng khiến anh lảo đảo. “Tốt lắm”, anh nói khẽ, thừa biết là cô không thể nghe được vì nhạc vẫn đang mở.
Cô nhanh chóng tung ra hai cú đấm tiếp theo, và bất ngờ giáng một cú đập mạnh vào quai hàm khiến anh đau điếng. Fin cau mày. Anh không ngờ tay cô lại khỏe đến thế.
Fin đưa chân định gạt chân cô. Cô tránh được và vẫy tay ra hiệu cho anh đến gần. “Tiếp đi, Fin. Đừng tưởng bở.”
Anh quay lưng lại phía Liz, chờ cô đến rồi lia một chân ra sau gạt cả hai chân cô khiến cô ngã vật xuống sàn nhà. Liz tròn mắt, bất ngờ, nhưng cô lại bật dậy nhanh như chớp và tiếp tục ra đòn.
Đã được mười phút và cả hai đều thở hổn hển. Tay đấm của Liz bắt đầu mất “nét”. Fin chộp lấy nắm tay Liz và bẻ quặt nó ra sau lưng cô rồi kéo cô áp sát vào ngực mình. Ngực cô phập phồng và hơi thở bắt đầu gấp gáp. Các đường cong mềm mại của cơ thể cô ép vào người anh. Liz sờ lên cánh tay anh đang giữ chặt lấy cô và kêu gọi quyền năng Druid. Fin cảm thấy da mình bỏng rát, anh nhảy bật ra, giật tung bộ tai nghe khỏi tai cô rồi vứt bừa ra sàn.
“Không công bằng nhé, cô gái.”
“Anh đã bao giờ nghe thành ngữ, ‘Trong tình yêu và chiến tranh tất cả đều công bằng chưa?’”
Aye, thế giữa chúng ta là gì?
Khi Liz tiếp tục ra đòn, anh khom người né rồi quật cô ngã xuống sàn nhà và nắm lấy hai tay cô kéo ngược lên bên trên đầu, để cô không gọi được lửa và nhiệt vì các ngón tay giờ không thể chạm tới người anh.
Bốn mắt nhìn nhau trong lúc người anh áp chặt lấy người Liz khiến cô không nhúc nhích đi đâu được. Thế nhưng, sự gần gũi này mới đúng là một đòn chí mạng cho cả hai.
Ánh mắt của Elizabeth nhìn theo đôi môi Fin đang chờn vờn bên trên môi cô. Mùi hương ngọt ngào từ hơi thở của cô khơi dậy nỗi ham muốn trong anh, và Fin biết chắc rằng cô cũng khao khát anh giống như thế. Mùi hương này anh đã được nếm một lần dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Để giờ này anh càng muốn cô hơn.
“Anh cũng khá đấy.” Cô cất tiếng trong hơi thở gấp, khẽ bĩu môi.
“Cô cũng đâu thua kém.”
Họ cứ nằm nguyên thế, nhìn xoáy vào nhau, không ai chịu cử động trước.
Kiên quyết không nhượng bộ.
Cơ thể Fin bắt đầu phản ứng lại sự gần gũi ấy, và chiếc váy anh đang mặc hầu như không giấu nổi điều đó. Cô trố mắt nhìn rồi nhắm tịt lại, làu bàu, “Anh đang đè bẹp tôi đấy”.
Anh nhấc người lên cho cô đứng dậy. Liz đỏ mặt nhìn lảng sang hướng khác. Anh muốn bật cười trước thái độ đó nhưng cố kìm lại.
“Cô di chuyển nhanh hơn tôi tưởng nhiều đấy.” Fin chống khuỷu tay lên sàn nhưng vẫn nằm nguyên thế đợi cho cái “phản ứng” kia nguội đi.
“Chứ sao. Có công mài sắt...” Cô cất giọng lơ đãng. Ánh mắt không để lộ cảm xúc.
“Có công mài sắt gì…?”
“Có ngày nên kim. Lạy Chúa tôi, đúng thế đấy.” Cô luồn tay qua mái tóc, mím môi. “Chúng ta đang làm điều hoàn toàn sai!”
Bối rối, anh hỏi, “Cô đang nói về cái gì vậy?”.
“Tập luyện. Ôi Chúa ơi, Fin. Chúng ta cứ ngồi yên một chỗ, che giấu danh tính lẫn việc chúng ta đang làm, trong khi ở ngoài kia Grainna không ngừng nâng cao quyền năng của mụ mỗi ngày. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chúng ta sẽ mất hết cơ hội.”
Fin đứng lên. “Chúng ta phải che giấu danh tính. Điều bí mật…”
“Vớ vẩn. Chết rồi thì bí mật chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Và ngày đó sẽ đến nếu chúng ta không bắt đầu chơi theo luật chơi của mụ ta.”
Suy nghĩ của cô đi ngược lại tất cả mọi thứ mà anh đã được dạy dỗ khi trưởng thành. Những người mang dòng máu Druid không được thể hiện quyền năng của mình dưới con mắt người ngoài.
“Thế cô nghĩ chúng ta cần làm gì bây giờ?” Anh biết mình sẽ không thích câu trả lời, nhưng anh cần phải biết cô định làm gì để giữ an toàn cho bản thân.
“Chúng ta cần phải trau dồi quyền năng. Hàng ngày. Hệt như anh và đám binh lính luyện đấu kiếm với nhau ấy.”
“Chúng tôi vẫn đang tập luyện đấy thôi.”
“Không, không phải như thế. Vậy không giống như Grainna, không phải theo kiểu kìm hãm như thế.”
“Chúng ta không thể cứ ra sân ném những quả cầu lửa bay tứ tung được đâu Elizabeth.”
Cô quay mặt đi, tư lự. “Cần phải tìm cách.” Cô gõ gõ ngón tay lên cằm, Fin biết suy nghĩ của cô đã đi xa khỏi căn phòng nơi cô đang đứng. “Lúc bé, khi bắt đầu khám phá ra quyền năng của mình ấy, anh đã thực hành chúng ở đâu?”
“Chúng tôi đâu có thực hành.”
“Thôi nào, Fin, bất kỳ đứa trẻ nào cũng tò mò với những khả năng mới của mình và tìm cách cải thiện chúng hết.”
“Chúng tôi học cách kiểm soát hơn là sử dụng những quyền năng của mình.”
“Grainna sử dụng, thực hành và điều khiển chúng. Đó là lợi thế của mụ ta.”
Fin ghét phải thừa nhận điều này, ngay cả với chính mình, nhưng Elizabeth nói có lý. “Lúc bé, Duncan và tôi vào rừng thực hành những quyền năng. Bây giờ làm vậy không còn an toàn nữa.”
“Một mình thì đúng là không thật. Nhưng đi theo nhóm có lẽ sẽ không nguy hiểm.” Liz nhìn quanh căn phòng với vẻ hài lòng. “Tôi đã chọn nơi tận cùng của pháo đài này để tập luyện vì chẳng có ai đến đây cả.”
“Vậy chúng ta thực hành ở đây đi.”
“Quyền năng của Tara là điều khiển cây cỏ và thiên nhiên. Cha anh có thể làm thời tiết thay đổi theo ý mình, Myra gọi được gió. Trong nhà làm sao thực hành những quyền năng đó được.”
“Còn Simon cần động vật để luyện tập khả năng nhìn thấu suốt bản chất của chúng”, Fin kết luận trước khi cô kịp nói.
Elizabeth đảo mắt khi Fin đề cập đến tên con trai cô rồi quay đi. “Chưa hết đâu.”
“Ý cô là sao?”
Cô hít một hơi thật sâu và chần chừ trước khi nói tiếp. “Simon còn làm được nhiều hơn thế. Tôi nghĩ rằng nó có thể biến hình thành những con vật một khi quyền năng của nó được hoàn thiện.”
Tiết lộ của cô không gây bất ngờ cho Fin nhưng làm dấy lên nỗi sợ trong anh.
“Giống như Grainna.”
“Đúng vậy.”
Fin nhận thấy với quyền năng mới này thì dù là bất kỳ ai trong gia đình anh, hay người nào mang dòng máu Druid sở hữu nó cũng sẽ giúp ích rất nhiều trong việc theo dõi Grainna và làm tăng khả năng đánh bại mụ ta. Simon chẳng mấy nữa sẽ là một người đàn ông thực thụ, nhưng hiện giờ nó vẫn còn là một cậu bé, còn quá trẻ để dấn thân vào các cuộc chiến đấu. Tuy vậy, quyền năng của nó có thể giúp nó tránh được nguy hiểm. Chỉ vì lý do này thôi, Simon cần phải thực hành và làm chủ các quyền năng mới của mình. Ý tưởng của Elizabeth về vấn đề này thật đáng lưu tâm.
“Chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này trong bữa ăn tối.” Fin nhặt thanh kiếm lên giắt vào thắt lưng. Liz trùm chiếc áo choàng che kín bộ quần áo hiện đại rồi nhét các thiết bị âm nhạc vào sâu trong túi.
Khi họ đi ra khỏi phòng, Liz nói: “Cảm ơn anh”. “Về chuyện gì?”
“Vì đã không bác bỏ ý tưởng của tôi ngay lập tức như anh vẫn thường thế.”
Fin bật cười. “Tôi chỉ bác bỏ những ý tưởng không có giá trị thôi. Đâu phải lỗi của tôi khi bác bỏ ý tưởng của cô trong khi những thứ cô đề xuất không thuyết phục được tôi.”
Liz há hốc miệng, nheo nheo mắt rồi quay người vừa bỏ chạy vừa lầm bầm, “Đồ quỷ sứ”.
Fin nhìn theo bật cười vang. Dù bị tấm áo choàng che lấp, nhưng Fin vẫn thấy được cặp hông lắc lư theo từng bước chạy và đôi chân thon dài. Một lần nữa, anh kiềm chế sự thèm khát đang dấy lên trong lòng. Anh định phủ nhận sức lôi cuốn từ cô bao lâu nữa đây? Tại sao bây giờ anh lại phủ nhận điều đó?
Liz đi vòng qua một góc cua và hét vọng lại từng tiếng một, “Anh ngốc lắm, Finlay MacCoinnich”.
“Và em thích điều đó, Elizabeth McAllister”, anh thì thầm.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề