Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ía như ông đột nhiên rút trong túi áo ra một con dao găm và dọa giết nàng thì chắc nàng cũng chẳng thể nào sững sờ hơn.Nàng đứng lặng nhìn ông chằm chằm,thì thào:
- Không thể thế được.
Ông lắc đầu,và không nhúc nhích:
- Nhưng tên ông đâu có trong danh sách.Tôi có trong tay danh sách các ủy viên tiểu bang đó từ mấy tuần nay rồi.Làm gì có tên ông trong đó -Nàng cố gắng hết sức để lấy lại lý trí,nói na8ng cho mạch lạc.
- Tuần vừa rồi hạ nghị sỉ Haley của Clorado được bầu vào ủy ban Ways Và Means.Người ta thấy nên để tôi thay thế ông ta trong tiểu ban này một khi cái ghế kia đã trống.
Keely vẩn đứng yên cạnh cửa sổ.Phải chăng đó chinh là bức tường chắn mà nàng đã tự dựng lên trong trí óc mình?Đôi i khi nàng đã để lơ là nó.Bất giác nàng nới lỏng thắt lưng chiếc áo choàng ngủ và rời khỏi cửa sổ,nàng đi về phía giường,chỉ đến tận lúc còn cách đó mấy bước mới dừng lại.Chẳng biết làm gì với hai bàn tay,vậy nên nàng khoanh tay trước ngực đầy tự vệ,rồi mới quay lại nhìn ông.
Cơn giận đã át được nổi xấu hổ.
- Được lắm,hạ nghị sĩ Devereaux,chắc hẳn ông nghĩ trong tay ông có một thứ vủ khí -Đó là từ chối lời thỉnh cầu của tôi chứ gì?- Nàng gay gắt hỏi- chúng tôi đã chuẩn bị công phu đến thế để nói lên nổi hy vọng rằng chồng con chúng tôi còn sống chỉ đáng giá như một làn khói thế này thôi ư?
- Keely..?
Lẽ ra ông phải biết tự trọng mới phải.Hãy nói đi,có phải đây là một cách để ông đồng ý ủng hộ bất cứ một vấn đề chính trị nào không?
- Cô im đi -Ông quát lên -Mãi đến khi tôi lên đến phòng mình tôi mới biết rỏ cô là ai.Từ giờ đến mai tôi phải đọc đến hàng ram giấy để làm quen với công việc.Hoàn toàn tình cờ tôi đọc thấy tên người phát ngôn của PROOF là một bà Keely Williams nào đó.Cô có biết tr6en đời này có bao nhiêu bà Keely không? Tôi bèn hỏi bàn lể tân dưới nhà và tình cờ biết được có một bà Keely Preston Williams phòng bảy trăm bốn mươi.Tôi bèn cộng hai với hai thành bốn,và tôi thề là đến tận lúc đó tôi mới biết cô là ai.
- Nhưng sao khi đã tìm hiểu và đã biết tôi là ai,thì ông chẳng hề bỏ phí thời gian để chạy xuống đây xem những người đàn bà góa bụa yếu đuối như chúng tôi có thể thành thực đến đâu chứ gì?- Nàng đưa hai tay ôm lấy mặt và tức điên lên vì những giọt nước mắt không chịu dừng tuôn.
- Mẹ kiếp!việc tôi xuống đây và hôn cô chẳng hề liên quan gì đến chyện ngày mai và kết quả của việc xem xét đơn thỉnh cầu của các vị,cũng chẳng liên quan đến bất cứ việc gì khác.
Nàng quát mắt:
- Thật vậy sao?
- Đúng thế - o6ng gầm lên.Lúc này ông đã đứng lên mặt dối mặt với nàng,hai tay chống nạnh và cũng tức giận không kém gì nàng.Khi nhận thấy vẻ đau đớn thật sự trên nét mặt nàng,ông nhắc lại một cách nhẹ nhàng hơn- Đúng thế.
Keely quay đi,xiết chặt tay trước ngực như sợ rằng nếu không giữ chặt được thân thể mìnhthì tinh thần sẽ rời bỏ nàng mà bay đi mất.Nếu như lúc nãy nàng bị vò xé bởi quyết định của mình,bị vằn vặt bởi lòng chung thủy,thì lúc này việc Dax xen ngang cuộc đời nàng như chất cho nàng cả một gánh nặng hàng ngàn cân.Nàng thì thầm:
- Ông không thể hiểu nổi đâu.
Dax chỉ muốn đến bên nàng,ôm nàng vào tay và an ủi nàng rằng mọi chuyện rồi sẻ tốt đẹp thôi - nhưng ông không dám.Toàn bộ dáng vẻ nàng khiến ông hiểu lúc này đang bối rối kinh khủng đến thế nào.Tốt hơn hãy để tự nàng giải quyết vấn đề:
- Biết đâu tôi có thể hiểu được.Tại sao em lại không để cho tôi biết?
Nàng quay lại nhìn thẳng vào ông,đôi mắt xanh h1 lên buộc tội.Ông vội vã nói thêm:
- Không phải là một hạ nghị sĩ nghe em nói đâu.Mà là Dax.
Nàng ngồi ghé xuống mép giường,rất căng thẳng,hai vai nhô lên đầy tự vệ.Ông quay lại ngồi xuống chiếc ghế bành.Khe khẽ,nhưng mạch lạc và không hề tô điểm,nàng tóm tắt cho ông nghe về tình bạn và cuộc hôn nhân của nàng với Mark Williams,việc anh mất tích và về cuộc đời nàng bị đổ vỡ tàn phávì chuyện đó ra sao.
- Tôi không phải vợ ngóa,cũng chẳng ly dị.Tôi có chồng,nhưng không có chồng,không có gia đình cũng chẳng có con gái.Tôi sống như một phụ nữ độc thân nhưng dứt khoác tôi đâu có phải người phụ nữ độc thân.
Nàng dừng lời không nói nữa,nhưng cũng không ngẩng lên nhìn ông mà chỉ cuối xuống.Một lúc lâu sau ông mới hỏi khẽ:
- Thế em không bao giờ nghĩ đến chuyện tự giải phóng cho mình sao?
Nàng ngẩng phắt đầu lên;
- Ông muốn nói là xin xác nhận là Mark đã chết chứ gì? - nàng hỏi sắc như dao.Bất giác ông phải nao núng trước câu hỏi của nàng - không,mặc dầu rất nhiều người khuyên tôi như thế,nhưng tôi vẫn trung thành với chồng tôi và vẩn tin rằng chồng tôi còn sống.Dẩu chỉ có một phần ngàn tia hy vọng là chồng tôi sẽ trở về,nhưng tôi muốn chờ anh ấy.Bởi vì ngoài tôi ra đâu có còn ai chờ anh ấy nữa.Sau khi được tin anh ấy mất tích cha anh ấy đã chết.Mẹ anh ấy hiện nằm liệt o83 nhà và không còn lo nổi cho bản thân.Nổi đau khổ....- Nàng thở dài và xoa xoa trán bằng đầu ngón tay trỏ - mẹ Mark vẫn nhận đựơc tiền lương của anh ấy.Tôi không hề giữ một đồng nào cho riêng mình - rồi nàng nnhìn thẳng vào ông - Dax,mẹ anh ấy và tất cả những người vợ khác cùng con cái họ vô cùng cần số tiền đó.Nếu có thể đổi được số tiền đó bằng chồng con của chúng tôi...
Nàng ngừng bặt ở chổ đó và vênh mặt đầy tự vệ
- Nhưng mà đàng nào thì rồi sáng mai ông cũng nghe tôi trình bày chính thức kia mà?
Ông cũng đứng dậy,trông mệt mỏi và chán nản chẳng kém gì nàng.
- Phải sáng mai tôi sẽ nghe,
Dax không nói thêm gì nữa và đi thẳng ra cửa.Đến ngưỡng cửa ông quay lại nhìn thẳng vào nàng:
- Em nhớ phải ăn chút gì đấy - Ông chỉ khay thức ăn bị bỏ quên từ lúc nảy đến giờ rồi nhẹ nhàng nói - Chúc ngủ ngon Keely - Nói rồi ông đi ra.
Keely đứng giữ căn phòng đột nhiên trở thành trống rỗng.Một nổi vô vọng chưa từng biết bao giờ chợt bao trùm lên nàng.Keely cảm thấy bị bỏ rơi và cô đơn.Cô đơn vô cùng.
Và mặc dầu tất cả,nàng chỉ mong được cảm thấy cách tay khỏe mạnh của Dax cùng cái hối thúc dịu dàng nơi đôi môi ông.
Keely nghiêm khắc xem xét mình trong gương và nghĩ rằng trông nàng cũng tạm được.Phải chi nàng đừng nghe lời Nicole và đem theo chiếc áo màu ghi thì hơn.Chiếc áo có cổ kép gấp lại thành một cái nơ.Còn chiếc áo nàng đem theo thì có một đường ren diêm dúa đính trên cổ.Thôi được,nàng thở dài và nghĩ giờ đây đã quá phụ nữ đó có thể làm nhẹ đi sự nghiêm trang thái quá của bộ đồ màu xanh đen này.
Đo đôi giày cao gót màu xanh đen và khoác chiếc áo khoác bằng lụa cat sơ mia cùng màu với mái tóc Chocolat,thế là hoàn tấtc.Nàng cắp chiếc cặp da gọn gàng và đi thang máy xuống sảnh chính để ăn điểm tâm cùng Beety.
Beety khen rất chân thành nhưng thoáng chút ghen tị.
- TRông cô tuyệt vời quá,bao giờ cũng thế.Sống ở New Orleans làm thế nào cô có thể mảnh dẻ như vậy nhỉ? đó là thủ đô ăn uống của thế giới kia mà.Chỉ trong một tháng ở đó tôi đã nặng thêm lên đến ột tạ mất.
Tính hài hướt của Beety thật dể lây và Keely nói chuyện phiếm về công việc của mình và hỏi thăm Beety về bọn trẻ con.Người phụ nữ đứng tuổi kể nàng nghe vô số chuyện chết cười về từng đứa trong con của chị.
- Đứa bé thứ nhất mới được bốn tháng tuổi thì chị được thông báo là Bill mất tích.Anh ấy chưa bao giờ được nhìn thấy con.Bây giờ thằng cu đó đã trở thành một tay chơi bóng rổ cao lớn lực lưỡng của đội bóng rổ trường trung học rồi đấy - một nét buồn trên gương mặt vốn luôn lạc quan của chị,Keely đưa tay cầm lấy bàn tay chai sần của bạn.
keely lẩm bẩm thành tiếng.
- Mãi mãi không dể chấp nhận điều đó.Chúng ta phải học cách sống với nổi đau này thôi.Nhưng em nghĩ là chưa bao giờ chúng ta thật sự chấp nhận cả.
- Chị biết chị không thể và sẽ không chấp nhận.Một khi chưa có được bằng chứng khẳng định là Bill đã chết thì chị tiếp tục sống mà tin rằng anh ấy vẫn còn sống - Chị nhấp một ngụm cà phê - À này,có thể chúng ta gặp con sâu làm rầu nồi canh đấy,sáng nay hạ nghị sĩ Parker- chủ tịch tiểu ban - vừa gọi điện cho chị.
Keely nghĩ mình đoán được phần nào câu chuyện,nhưng nàng chỉ ồ một tiếng rồii cúi xuống cắn một miếng bánh nướng xốp kiểu anh.
- Một hạ nghị sĩ mà chúng ta có thể trông cậy được lại vừa được chuyển sang một tiểu bang khác.Thay chổ đó là Dax Devereaux ở Lousiana.Em biết ông ta không?
Keely tránh không trả lời câu hỏi thẳng đó:
- Tất cả mọi người ở đấy đều biết Dax Devereaux - Nàng thận trọng hỏi - Chị nghĩ ông ta sẽ chống lại chúng ta ư?
Betty đăm đăm nhìn tách cà phê trong khi người phục vụ rót thêm vào tách cho chị.
- Chị cũng khôngbiết nữa.Theo như chị biết thì đó là một chính khách có nhiều tham vọng.Rất có khả năng kỳ tới đây ông ta sẽ là ứng cử viên vào thượng nghị viện đấy.
- Điều đó không hẳn có nghĩa là thế nào kia mà.Biết đâu ông ta cho rằng đứng về phía chúng ta cũng là một lợi thế cho mình thì sao.
- Thế chính sách kinh tế của ông ta là gì?
- Em không phải cử tri trong khu vực của ông ta,vì thế cũng không rõ lắm - Keely thành thật trả lời.
- Chị nghe nói ông ta chủ trương giảm thuế.Ông ta là người đòi giảm các chi phí của chính phủ đến mức cuồng tín.Điều đó thực sự làm chị lo lắng.
Keely cố tình nói và hững hờ.
- Thôi, vẩn chưa có phán quyết gì kia mà.Còn những ngừoi khác trong tiểu bang đó.Chớ có nghĩ đến chuyện thất bại vội.
- Không bao giờ!- Beety nói rất chân thành rồi bật tiếng cười không hề vui vẻ.Đôi mắt xám của chị chăm chú nhìn Keely.
- Keely,chi biết như vậy là không công bằng,nhưng số phận của chúng ta tùy thuộc rất nhiều vào việc em thay mặt chúng tôi trình bày đấy
Sáng nay Keely không hề muốn được nghe những từ đó.Nàng cảm thấy như Judas.
- Em biết mọi người trông đợi vào em.Em sẽ cố gắng.
Nếu như Betty biết đuợc rằng đêm qua nàng đã hôn Dax một cách buông thả đến nổi lúc này nàng cảm thấy đỏ mặt.
Beety nói:
- Có lẽ chúng ta nên đi thôi.Chớ để cho bọn họ sung sướng thấy chúng ta đến muộn.Mọi người khác đợi chị em mình ở đó.
hai người thanh toán tiền rồi đi ra.Mưa đã tạnh nhưng những ngọn gió căm căm vẫn lồng lộn lướt trên bầu trời thủ đô.Họ vẫy một chiếc taxi,người lái xe phải vật lộn trong dòng xe cộ trong giờ cao điểm buổi sáng để đưa họ đến trước tòa nhà hạ viện.
Keely chưa bao giờ khiếp sợ điều gì hơn là phải đối mặt với Dax lúc này.Đêm qua nàng trằn trọc mãi không ngủ được.Nàng mơ thấy Mark,và điều đó bao giờ cũng khiến nàng buồn bã.Điều đó đã thường xảy ra từ ngày Maark lên đường sang Việt Nam.Ngay cả sau khi mất tích anh vẫn đóng một vai trò chủ đạo trong những giấc mơ của nàng.
Suốt chừng ấy năm,những giấc mơ dần dần ít đến hơn và mờ nhạt thành những đám lờ mờ...những khi hiện về trong tâm thức của nàng,anh vẩn trẻ trung - một chàng trai mười chín tuổi.Giờ đây nếu như còn sống thì anh đã là một người đàn ông trưởng thành.Không hiểu trông anh sẽ như thế nào? Nàng không hề có ý niệm trông anh giờ đây ra sao và điều đó cứ ám ảnh nàng.Thậm chí nếu như tình cờ gặp ngoài đường phố có lẽ nàng cũng chẳng nhận ra người đàn ông đã có mối ràng buộc với nàng qua tên họ và lời thề thiệng liêng.
- Keely? - Beety hích nhẹ khiến Keely sực tỉnh.
- Đến rồi ư? - Em đang chuẩn bị nhẩm lại bài nói trong đầu.
Nàng bắt đầu nói dối trơn tru như vậy từ bao giờ thế nhỉ? Đó là từ khi nàng gặp Dax.Từ khi nàng nói chuyện với ông,cười nói với ông,động chạm vào ông,hôn ông.Đó là từ lúc nàng thú nhận - chỉ riêng với nàng - rằng lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trời nàng mới muốn được nếm trải một tình yêu đích thực với một người đàn ông.
Ba người phụ nữ khác của PROOF đã đợi sẳn họ ở hành lang hạ viện.Họ đều là những người tích cực chống lại việc sắp xếp những quân nhân MIA vào danh sách những người đã hy sinh.Keely quen biết cả ba và nàng ấm áp chào họ.
Một nhân viên đồng phục đưa họ vào phòng họp.Keely đuo75c bố trí ngồi ở một cái bàn có sẳn micro.Beety ngồi cạnh nàng.Những người khác ngồi hàng ghế sau.
Keely lấy tờ giấy trong cặp ra,xếp lại thành chồng gọn ghẽ,để ví tay lên bàn - tất cả mọi việc có thể và chỉ nhằm để đừng nhìn khắp phòng,mặc dầu nàng nghĩ rằng Dax chưa có mặt.Các nhân viên mặc đồng phục,các trợ lý phóng viên và các thành viên của tiểu bang đi đi lại lại trong phòng chào hỏi nhau,bắt tay chuyện trò đọc báo hoặc tài liệu.Keely cởi áo khoác,một nhân viên mang đồng phục vội vã chạy đến đở.Keely đang duyên dáng ngoáy lại cám ơn thì thấy Dax đi vào phòng.
Mắt họ gặp nhau.Cả hai đều bất lực trước sự kiềm chế nổi sức hút của người kia,vì vậy họ đành sung sướng đầu hàng và cho phép mình tận hưởng niềm vui xa xỉ là nhìn nhau ( ôi! tình yêu mảnh liệt )
Một lúc lâu,cả hai đều đờ ra vì sự có mặt của người kia trong phòng và không nhìn thấy ai khác nữa.Keely đọc được trên mặt ông một nổi khao khát của chính mình.Nổi khao khát thật ngoan cố.Suốt đêm qua nàng trằn trọc bứt rứt,và mỗi lần tình giấc từ giấc mơ nàng lại thấy mong ước được chia chở trong đôi tay của Dax - chứ không phải là Mark.Những lời an ủi mà nàng tưởng tưởng ra không phải thì thầm từ miệng chồng nàng mà là từ đôi môi kề bên cái lúm đồng tiền kia.Chính đôi mắt đen thăm thẳm của Dax đã sưởi ấm linh hồn đã lạnh cống của nàng.
Phải đến một nghị sĩ khác đến trước mặt Dax và nồng nhiệt bắt tay Dax thì ông họ mới rời nhau.Keely quay lại nhìn phòng họp,kéo gấu váy xuống cho chúng qua đầu gối bắt chéo,và đọc- hay làm ra vẻ đang đọc những tài liệu đang cầm trong đôi tay ướt đẫm mồ hôi.Làm thế nào nàng có thể sống nổi qua cảnh này được?
Mấy phút sau cuộc họp bắt đầu.Chủ tọa cuộc họp- hạ nghị sĩ Paker của bang Michigan- phát biểu khai mạc và giớ thiệu từng thành viên của tiểu bang với các đại diện của PROOF.Khi ông ta giới thiệu đến Dax,khủy tay Beety búng nhẹ Keely.Nàng cũng không rõ cử chỉ đó nói lên đều gì nhưng cũng không quay lại nhìn mặt Beety xem ý chị ra sao.Rõ ràng Dax là thành viên trẻ nhất của tiểu bang.Trông ông đẹp trai vô cùng.Nhưng ông là bạn hay là thù? Tiểu ban có mười một thành viên,đảng cầm quyền hơn một phiếu.Dax là người của đảng cầm quyền.
Hạ nghị sĩ Parker sửa cặp kính nửa tròng trên mũi và nhìn Keely qua cặp gọng bạc.
- Nào,thưa bà Williams.Tôi được biết là bà đã thay mặt PROOF chuẩn bị lời tuyên bố.Lúc này chúng tôi muốn được nghe nàng nói.
- Xin cám ơn ngài,thưa ngài nghị sĩ Parker- Keely nói các thành viên tiểu ban và các thành viên.Sau đó bằng chất giọng miền nam nhẹ nhàng,nàng trình bày vụ việc của PROOF.Nàng không hề đọc bản chuẩn bị hoặc trích dẫn bất cứ văn bản nào.Thay vì như vậy nàng nói bằng giọng chuyện trò,thuyết phục nhưng đứng trên bình diện cá nhân,tựa như đang nói chuyện tay đôi với từng thành viên tiểu ban.
Nàng kết luận:
- Chúng tôi chân thành hy vọng rằng các ngài - Những đại diện đáng kính và đầy hiểu biết của nhân dân mỹ- sẽ khoan chưa bàn đến vấn đề này vội.Chúng tôi mong rằng các ngài sẽ giữ nguyên danh sách các quân nhân MIA cho đến khi tất cả chúng ta đều thống nhất thay đổi danh sách đó.
Hồi lâu không ai nhúc nhích,tất cả đều bị ấn tượng mạnh bởi cách đưa ra các thông tin thu lượm được thực tế vá cách trình bày điềm tĩnh nhưng đầy sức mạnh của nàng.Rồi trong sự yên lặng nhấp nhổm của mọi người ngồi đó nàng nghe thấy Beety nói to:
- Bravo!
Mấy người phụ nữ ngồi trên chị nhắc lại tiếng hoan hô.
- Xin cám ơn,bà Williams- hạ nghị sĩ Parker nói và nhìn xuống các thành viên tiểu ban được sắp xếp ngồi thành một hàng phía đối diện với mấy người phụ nữ,hỏi- Thưa các quý ông,các ngài còn vấn đề gì thảo luận không?
Suốt một giờ rưỡi đồng hồ đó Keely và các bạn trả lời mọi câu hỏi và cũng đưa ra mọi câu hỏi về phần họ.Mỗi bên mất rồi được vài điểm,nhưng có vẻ như hầu hết các thành viên hầu hết đều thông cảm với những người vận động ngoài hành lang này,nếu không nói là đồng ý với họ.
Keely cố gắng không nhìn Dax,nhưng hầu như không thể như thế được.Ông không hề đóng góp vào cuộc vào cuộc tranh luận mà toàn ngồi dựa ra sau,ngón tay sờ sờ súng mũi và chăm chú lắng nghe.Keely chỉ ướt gì nàng có thể biết được ông đang nghĩ gì.(còn nghĩ gì nữa ngoài việc mang cô về với ông,vậy cũng hỏi )
Chỉ có một nghị sĩ tỏa thái độ thù địch công khai,đó là nghị sĩ Wals của bang Iown.Những câu hỏi của ông ta xoay quanh tình trạng tham chiến và ông ta đặt ra các câu hỏi đó với một thái độ hạ mình chiếu cố.
Thưa bà Williams - ông ta hỏi Keely bằng một giọng giễu cợt chán ngắt - xin bà tha lỗi cho tôi việc vạch ra rằng trông bề ngoài bà không hẳn là nghèo khổ.Hầu hết các bà vợ hoặc các bà mẹ cuả các quân nhân đều đã xây dựng cho mình một cuộc đời mới.Bà cảm thấy khi cầu xin xhi1nh phủ liên bang số tiền đáng lẽ dùng cho một việc khác tốt hơn không?
Keely cố gắng kiềm chế để không chơi bẩn bằng cách trả miếng rằng mình nghĩ về ông ta và gia tài thừa kế của ông ta.Thay vì vậy nàng bình tỉnh nói:
- Thưa ngài nghị sĩ,ngài không nghĩ rằng chẳng một ai trong chúng tôi cần phải cảm thấy có lổi vì nhận tiền thanh toán cho một công việc đã làm ư?chồng con chúng tôi được xem là vẩn đang phục vụ cho đất nước.Và họ cần phải được trả lương như tất cả những quân nhân khác.
- Bà...
- Xin lổi,tôi có thể nói hết đã không ạ?- Keely nói,và ông đành miễn cưỡng đồng ý - Ở đây không chỉ liên quan đến chuyện tiền nong.Nếu tuyên bố các quân nhân MIA đã chết thì mọi biện pháp của chính phủ và quân đội để thực hiện việc cung cấp cho gia đình cho chúng tôi các thông tin cần thiết đều được chấm dứt ngay lập tức.Chúng tôi nhất định không để cho điều đó xảy ra một khi vẫn còn - dẩu chỉ là rất mong manh- cơ may những chồng con chúng tôi còn sống,biết đâu vẫn còn bị giam giữ làm tù nhân hoặc đang sống lay lắt ở đâu đó.
Ông ta venh vang cao đạo ngồi dựa người ngả ra trên lưng ghế,khoanh tay trước ngực:
- Một cách thành thực nhất,có thực bà tin rằng chồng bà - hoặc bất cứ ai trong số quân nhân MIA đó vẫn còn sống không?- Keely chưa kịp trả lời thì ông ta đã hất đầu về phía Dax- Nghị sĩ Dax Devereaux,từ nãy giờ tôi chưa nghe thấy ngài nói gì.Ngài đã từng ở Việt Nam, vậy thì tại sao ngài lại không nói?
Keely kinhh ngạc nhìn Dax và luống cuống khi ông nhìn thẳng vào mình - vâng- nàng nghe tiếng đáp.Nàng không hề biết ông từng là một cựu binh chiến tranh.
Mọi con mắt trong phòng giờ đây đổ dồn về Mark
- Vâng,tôi từng là đại úy lính thủy đánh bộ.
- Ngài ở Việt Nam bao lâu?
- Ba năm.
- Một đại úy lính thủy đánh bộ hẳn là đã được tham chiến nhiều trận đánh,tôi có thể hình dung được điều đó.Ông ta kéo dài giọng ngọt xớt- Bằng vào kinh nghiệm của mình,ngài có tin rằng có khả năng những quân nhân MIA đó vẫn còn sống không?
Dax ngồi tỳ tay lên bàn.Ông nhìn mãi hai bàn tay mình,một lúc sau mới trả lời:
- Cuộc chiến tranh Ở Việt Nam không hề tuân theo một quy luật chiến tranh.Tôi có thể nói người ta không tin được việc một đứa bé lại có thể mua chuộc binh lính và rút chốt lựu đạn cầm trên tay,nhưng tôi đã nhìn thấy việc đó.Hoặc không thể tin được một sĩ quan chỉ huy bị chính thuộc cấp của mình bắn chết vì đói thuốc,nhưng tôi cũng đã nhìn thấy đều đó xảy ra.Trong một cuộc đụng độ tôi bị thương nhẹ vào phần mềm và đã được một thường dân Việt Nam cho uống nước và băng vết thương,sau đó tôi được quân y đến cứu.Sáng hôm sau đầu người đó bị bêu trên một cái cọc chỉ cách nơi tôi ngủ không đầy mười mét - ông nhìn xoáy đôi mắt lạnh vào nghị sĩ đang đỏ bừng mặt rồi nói giọng gay gắt - Trong một cuộc chiến tranh tồi tệ đến không thể tưởng tượng nổi như vậy thì chẳng có gì là không thể tin được cả.Tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi của ngài như vậy được thôi.
Cả phòng lặng đi dường như không ai thở. Mắt Keely nhoà đi khi hạ nghị sĩ Parker đề nghị mọi người nghỉ ăn trưa.
Mọi người rào rào đứng dậy, đóng cặp, cười nói như để cố xoá đi tâm trạng u ám trong phòng họp sau khi nghe những lời của Dax Devereaux.
Những người phụ nữ đến chúc mừng Keely, ca ngợi tài hùng biện của nàng đã biểu đạt lời thỉnh cầu của họ một cách xuất sắc và lần lượt đến ôm hôn nàng. Keely khoác áo, xếp lại tài liệu vào cặp. Nàng phải cố hết sức để không nhìn Dax lúc đó đang chuẩn bị các cử tri và các phóng viên xúm xít xung quanh.
Betty ghì chặt Keely vào mình và nói:
- Keely, cảm ơn em. Em thật tuyệt vời. Chị chưa biết chúng ta có thắng lợi hay không, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng đã nhắm trúng đích.
- Chưa đâu chị ạ. Em nghĩ hạ nghị sĩ Walsh chưa thôi đâu. Nếu có điều gì thì chỉ là … phần diễn thuyết của hạ nghị sĩ Devereaux càng khiến ông ta tức giận và ông ta sẽ càng chống lại chúng ta hơn mà thôi.
Betty nhìn người đàn ông to lớn đang oai vệ gạt đám nhà báo sấn sổ sang bên để lấy lối đi:
- Cái thằng cha huênh hoang kia! - Betty phỉ báng - Hắn ta chỉ cố để đưa được tên tuổi của mình lên bản tin buổi sáu giờ đấy mà. Chị sợ rằng nếu người ta mà đem hắn ra so sánh với Devereaux thì hắn sẽ trở thành một thằng ngố mất thôi - cá nhân chị thì nghĩ thế đấy. - Chị đưa mắt nhìn khắp phòng và dừng lại ở Dax. Ông đang trả lời phỏng vấn trước một phóng viên truyền hình. Chị thì thầm nói với Keely
- Em đã bao giờ gặp một người đàn ông nào tuyệt vời như người kia chưa?
- Ai kìa? - Keely hỏi vẻ ngây thơ mặc dầu tim nàng bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. - Ồ, chị muốn nói đến hạ nghị sĩ Devereaux ư? Em đoán ông ta là người có sức thuyết phục rất lớn. Nhưng chị biết thừa rồi còn gì, chị đâu phải là người đàn bà đầu tiên nhận thấy điều đó.
- Chị đoán là ông ta sẽ còn tiến xa, ít ra là cũng được rất nhiều phiếu của phụ nữ - Betty cười khúc khích rất trẻ trung - Ai có thể cưỡng lại cái lúm đồng tiền kia chứ? - Và ông ta sẽ chỉ phải nói là…
- Xin tha lỗi cho tôi, bà Allways, bà Williams…
Hai người cùng quay lại và thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị mặc bộ vét bằng vải tuýt nâu. Mái tóc muối tiêu lơ thơ dính sát vào da đầu tựa như ông ta vừa thoát ra từ một trận cuồng phong. Ông nhìn hai người phụ nữ qua cặp kính gọng dày - loại kính rất thịnh hành hồi thập kỷ trước.
Keely đáp:
- Vâng, thưa ngài.
- Tôi là Al Van Dorf, tôi ở Hiệp hội Báo chí.
Betty nói thay cả hai người:
- Xin chào ông, ông Van Dorf.
- Hình như hai vị gần như là đại diện của PROOF thì phải? Ít nhất là vì tôi thấy hai bà hay phát biểu hơn những người khác. Không hiểu hai vị có đi ăn trưa cùng mọi người không? Tôi sẽ rất biết ơn nếu được phỏng vấn hai vị.
- Keely? - Betty hỏi bạn. Keely cảm thấy cảnh giác trước nhà báo này ngay. Dường như ông ta chính là kiểu người ồn ào và sấn sổ. Nàng thích thú nhận thấy ông ta có vẻ hồi hộp khi mời hai người đi ăn trưa.
- Tôi nghĩ chắc là được thôi.
- Cám ơn! Cám ơn cả hai vị - Ông ta mỉm cười với Betty rất khiêm nhường và đưa cho Keely một tờ giấy - đây là một tiệm ăn, chúng tôi đã đặt chỗ. Hẹn gặp hai vị trong… - Ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay - Nửa giờ nữa nhé. Như vậy sẽ đủ thời gian để đi tới đó.
Betty đáp:
- Chúng tôi sẽ tới.
- Thưa các vị - Ông ta chuyển chiếc máy ghi âm từ tay này sang tay kia rồi đưa cho họ xem một cái máy ghi âm kiểu cổ. Đúng lúc đó một phóng viên truyền hình tiến gần tới hai người phụ nữ để quay họ. Betty lui ra để một mình Keely đứng trước ống kính.
Đến lúc hai người lách ra hành lang, từ biệt mấy người phụ nữ khác, trả lời các câu hỏi của đám phóng viên săn tin và đi hết dãy hành lang dài để ra khỏi toà nhà Hạ viện thì họ chỉ còn đủ thời gian để vẫy một chiếc taxi và tới thẳng chỗ hẹn ăn trưa.
Ngồi trong taxi Keely trải lại đầu tóc, tô lại son còn Betty xoa thêm phấn lên sống mũi. Người lái xe đỗ lại trước một tiệm ăn trông khá yên tĩnh trên đại lộ Embassy Row không xa lắm, Keely và Betty chỉ đến muộn vài phút. Hai người vội vã đi vào, người quản lý khách sạn đón và đưa hai người tới thẳng một chiếc bàn mặc dầu họ chưa kịp xưng tên.
Suýt nữa Keely vấp phải tấm thảm đã sờn dưới chân khi nhìn thấy Dax ngồi bên bàn. Thấy hai người phụ nữ bước tới Van Dorf, nghị sĩ Parker và nghị sĩ Walsh đều đứng lên. Cũng như Keely, Betty có vẻ ngạc nhiên trước nhóm người sang chào đón họ.
- Bà Williams, bà Williams, rất mừng là các bà có thể tới được - Van Dorf nói bằng giọng quả quyết hơn nhiều so với lúc còn ở trong phòng họp. Không hiểu cái rụt rè khiêm nhượng của ông ta đột nhiên thay đổi như vậy là vì sao? - Các vị đã biết nhau rồi, nhưng cứ cho phép tôi được giới thiêu. Đây là hạ nghị sĩ Walsh của bang Iowa, hạ nghị sĩ Parker của bang Michigan, và hạ nghị sĩ Devereaux của bang Lousiana.
Hai người phụ nữ đưa tay lần lượt bắt tay từng người. Dax bắt tay Betty và nói:
- Hân hạnh gặp bà, bà Allways.
Khi những ngón tay khoẻ mạnh của Dax nắm tay nàng Keely mới liều ngước lên nhìn ông. Đôi mắt ông ấm áp và đầy khao khát nhìn nàng đến nỗi nàng chỉ muốn đừng ai để ý ánh mắt đó. Chính vì thế mà nàng giật thót cả mình khi nghe ông nói:
- Bà Williams, rất vui mừng được gặp lại bà.
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ