Số lần đọc/download: 1630 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 3 -
T
ìm được một chiếc chìa khóa khác để thay thế chiếc chìa khóa chàng vừa tặng người ra đi Minh Nhung, Hoàng trở ra bàn ngồi ăn sáng. Lúc ấy là mười một giờ. Chàng tự tay pha lấy một ly trứng đường: lòng đỏ hột gà đánh với đường cát cho bốc lên như cà rem. Cùng với ly trứng đường, chàng ăn thêm hai chiếc bánh bích qui.
Chị Mười dọn phòng, trải lại thảm, kê lại bàn ghế càu nhàu:
- Cậu chơi bời quá. Có ngày cậu đau, cậu chết... Người chơi bời như cậu cứ đau là chết ngay, cậu đừng có tưởng!
Hoàng ngừng ăn, nhìn ra:
- Ơ hay... chị thù gì tôi mà chị cứ rủa tôi chết hoài vậy?
- Tôi đâu có rủa cậu! Tôi chỉ nói trước cho cậu biết.
- Thì tôi đã bảo là tôi biết rồi. Sao chị cứ nói mãi thế? Khổ lắm.
Chị Mười xịu mặt.
Có lẽ là Hoàng, người không chịu đựng được đàn bà giận dỗi, dù là đàn bà có tuổi và nặng cân như chị Mười, một lát sau, chàng làm lành:
- Có bao giờ tôi nói với chị rằng tôi sống như thế này là phải đâu! Tôi đâu có thích sống như thế này. Chỉ tại tôi chưa gặp được người nào yêu thương tôi...
Chị Mười không chấp nhận sự làm lành của Hoàng. Chị bực dọc đặt mạnh cái giá đựng báo vào vị trí hôm qua của nó:
- Cậu yêu thương ai đâu mà người ta yêu thương cậu? Sở khanh hơn ai hết mà còn cứ...
Hoàng không nói nữa. Chàng lấy “pip” nhồi thuốc, ra đứng bên cửa sổ nhìn xuống vườn, bật lửa châm thuốc. Chàng biết chị Mười đang hối hận và lát nữa đây, đến lượt chị ta làm lành với chàng.
Vài phút sau, chàng mang tấm bảng ra treo trên cổng sắt. Tâm bảng vuông vắn, có mấy dòng chữ viết bằng sơn đỏ:
PHÒNG CHO THUÊ
Đủ tiện nghi
Sẵn đồ đạc
HỎI TẠI ĐÂY
Lúc ấy là 11 giờ 30 phút.
Hoàng lững thững hai tay chắp sau lưng, miệng ngậm pip đi ra quán sách báo đầu phố. Với tư cách là chủ nhà, chàng cung cấp cả báo chí cho các cô gái trọ đọc. Những văn hóa phẩm ấn loạt thường được chàng mua là Liphe, Paris Match, Elle – (bateau) – đồ lô can: Màn Ảnh, Văn Nghệ Tiền Phong...
11 giờ 45 phút. Hoàng lững thững đi về, nách kẹp mấy tờ báo mới hai tay vẫn chắp sau lưng, mồi thuốc “pip” chưa tắt.
Một chiếc Vespa vụt qua. Trên xe là một cậu trẻ tuổi – chừng hai mươi – y phục có vẻ cao bồi một chút, nhưng là thứ cao bồi sang, cao bồi con nhà giàu ngày đi học, tối đi nhẩy, loại cao bồi có Tú Tài toàn phần và đang đi học Thuốc, Luật. Như một con cá thấy mồi, như một chiếc phi cơ săn giặc thấy cờ Việt Cộng, chiếc xe Vespa chao một vòng, lộn trở lại, rồi đứng trước tấm bảng “ Phòng cho thuê”. Anh lài xe hỏi Hoàng:
- Này ông... Ở đây có phòng cho thuê...
Không đáp, Hoàng nhướng đôi lông mày như người ngoại quốc nhìn lên tấm bảng gỗ.
- Ông là chủ nhà?
- Chính tôi.
- May quá. Tôi đang cần mướn chỗ ở...
Hoàng cắt ngang:
- Nhà nầy không bao giờ thâu nhận... cao bồi. Ở đây toàn là người tử tế, thích yên lặng...
Anh trẻ tuổi lộ vẻ bất mãn:
- Ông bảo ai là cao bồi.
Nhưng chàng đã quay đi. Chiếc taxi dừng bên kia đường, cách chỗ chàng đứng chừng hai mươi thước, vừa thả xuống một thiếu nữ mặc đầm. Nàng tóc ngắn, áo sơ mi dài tay xanh nhạt, duýp ca rô nâu phồng vòng tròn, bắp chân thon và dài trông xa cũng biết là phơn phớt lông tơ, thoăn thoắt trên đôi giày cao gót lướt đi trên vỉa hè. Hoàng không còn tâm trí đâu để cãi vã với anh sinh viên bị chàng tố cáo là cao bồi.
Lan Phi đi đến trước cửa vi- la Nguyệt Điện. Nàng chỉ ngừng lại có một giây để nhìn tấm bảng “ Phòng cho thuê”, mặt nàng tươi lên, rồi – như một người đã quen thuộc với nhà này – nàng đi thẳng vào nhà. Người Hoàng như xoay trên một cái trục, hướng về phía cặp giò của người thiếu nữ. Anh sinh viên dựng xe, đến kéo nhẹ tay áo chàng:
- Tôi muốn xem phòng...
- Cậu không trả nổi tiền mướn đâu...
- Bao nhiêu?
Đã đi vào sau cánh cổng sắt, Hoàng nói lại:
- Năm ngàn một tháng. Tiền nhà đóng trước ba năm!
Hoàng đi nhanh vào nhà. Chàng cố đi nhanh nhưng không chạy. Cô gái đi đâu mất rồi. Cánh cửa phòng Minh Nhung để ngỏ cửa, Hoàng bước nhẹ tới và thò đầu nhìn vào. Lan Phi đang đứng giữa phòng, nhìn quanh như để ước lượng, đánh giá. Hoàng cũng nhìn đánh giá nàng từ đầu đến chân. Từ trước đến nay, Nguyệt Điện chỉ được tiếp đón toàn những người đẹp toàn hai mươi nhăm tuổi trở lên – nghĩa là những người đàn bà đẹp thì có đẹp, đa tình thì có đa tình nhưng toàn là người đã biết Tình Yêu là gì, biết đàn ông có thể làm gì và biết loài người được sinh ra để làm gì từ lâu rồi – người thiếu nữ đứng trước mặt chàng rõ ra là một thiếu nữ – “rất có thể nàng hãy còn nguyên cái mà cô Kiều định giá ngàn vàng và bán cho Mã Giám Sinh với cái giá bốn trăm lạng!” – Hoàng nghĩ thầm – “Nguyệt Điện đang cần có một trinh nữ để thay đổi không khí...!” Chàng ho khan một tiếng rồi bước vào phòng nở một nụ cười lịch sự:
- Chào cô, cô đến coi nhà?
Lan Phi nhìn chàng, mỉm cười nhưng có vẽ bối rối:
- Vâng... Ông đã mướn phòng này rồi ạ?
Giọng nàng tràn đầy thất vọng.
Bằng một giọng ngọt như mía lùi, Hoàng nói:
- Thưa không... tôi là chủ nhà.
Nét mặt Lan Phi tươi lên:
- Nghĩa là chỗ này... chưa có ai mướn? Phải không ông? Nghe nói ở đây có phòng trống, tôi chạy đến ngay, chỉ sợ có người đã hỏi mướn trước. May quá... Tôi thích căn phòng này quá ông ạ... Tôi vẫn ước mơ được ở đây... Vườn hoa này... Ồ... Tuyệt quá... Có đêm tôi đã ngồi đây ngắm trăng...
Hoàng nheo mắt:
- Cô đã đến đây rồi?
- Vâng. Dì tôi ở đây mà. Dì tôi là cô giáo sư Minh Nhung...
- A... Ra cô là cô cháu học ở Đại Học mà cô Minh Nhung vẫn nói đến luôn đấy...
Lan Phi lại nhìn quanh một vòng căn phòng. Nàng bước lên cầu thang, lên khu giường ngủ:
- Tôi không hiểu tại sao. Dì tôi lại bỏ phòng này. Phòng này đẹp quá, tuyệt quá. Cả cái đường lên giường ngủ này cũng thơ mộng... đặc biệt nữa.
Hoàng đến đứng đước chân thang, ngửa mặt nhìn lên. Cái vật di động mà chàng nhìn thấy ở cách mặt chàng chừng hai thước – tròn, thon, đầy đẩy và chắc chắn là êm, mát rượi và thơm phức ấy – làm cho chàng muốn toát mồ hôi... nóng.
Lan Phi đi vào khung cửa phòng tắm. Hoàng bước lên thang hai bậc, chàng len vào căn phòng tắm nhỏ siu đứng với thiếu nữ. Nàng chăm chú ngắm từng vật. Chàng cũng vậy – khi nàng mở thử vòi nước trên bồn rửa mặt, có tiếng ọc ọc như người khổng lồ bị chọc tiết phát ra.
Hoàng cố gắng nhấc tia mắt chàng nhìn lên khuôn mặt ngạc nhiên của nàng:
- Tiếng nước chảy! – Chàng nói để trấn an nàng – nhưng không sao đâu. Chỉ lúc cô mới vặn vòi nước là có tiếng đó thôi.
- Ồ... không sao mà ông...
Lan Phi mỉm cười, chỉ cần nhìn bộ mặt “nghệt” của ông chủ nhà, nàng cũng biết rằng ông ta là một người “chân chỉ hạt bột” – lương thiện – không biết cách nói chuyện với đàn bà. “Nói chuyện” đây có nghĩa là nói những lời ngọt ngào, nói chuyện về tình yêu. Người đàn ông này khác hẳn với Quang, người yêu của nàng. Đứng bên Quang, ông chủ nhà này chỉ là một cái bóng mờ, một người không đáng sợ. Nàng tắt vòi nước và nghiêng người đi qua mặt Hoàng, ra khỏi phòng tắm và khu giường ngủ. Một lần nữa, nàng lại nhìn quanh: chiếc giường có ngăn đựng sách, đựng hình và bầy “bi bơ lô”, chiếc bàn con, ngọn đèn ngủ có chụp mầu xanh, tay nàng sờ nhẹ vào tấm màn che bằng vải boussac có in hình khối kiểu lập thể Picasso. Nàng lại tỏ vẻ hài lòng.
Nàng đứng dựa bụng lên thành sắt cầu thang, nhìn xuống phòng dưới, đôi mắt nàng chứa chan thỏa mãn:
- Phòng đẹp quá. Hơi nhỏ một chút, nhưng tất cả mọi vật đều cân đối, cái gì cũng xinh...
Hoàng – đôi mắt vẫn nhìn nàng từ đầu đến chân đánh giá từng phần thân thể nàng – biểu đồng tình:
- Vâng, cô nói đúng. Xinh. Cái gì cũng xinh. Nhỏ nhưng mà cân đối, cô nhỉ?
Chợt, Lan Phi kêu lên một tiếng khẽ, vành môi nàng tròn lại – trông như môi Sylvie Vartan khi hát bài “Ô mon amour” – hai bàn tay nàng chắp lại:
- Ồ... Bậy quá. Tôi thật vụng quá! – nàng nói – Tôi đến mướn phòng mà cứ khen tắc lưỡi như vầy thì chết rồi. Ông tăng tiền nhà thì làm sao tôi mướn cho nổi!
- Ngàn hai một tháng! Không có phải sang, trả tiền tháng một, điện nước bao.
Lan Phi tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt nàng mở lớn, hàng mi dài và cong không chớp:
- Ông không nói giỡn tôi đấy chứ?
Hoàng vội vã:
- Tiền nhà cao quá hay sao cô?
- Không! Không! Không cao chút nào. Với tôi, một ngàn hai trăm đồng bạc là một số tiền lớn thật, nhưng phòng này thật xứng đáng. Nếu ông không tiếc mà tăng giá, tôi còn nói thêm là... rẻ nữa là khác. Tôi cứ tưởng ông phải cho mướn đến hai ngàn và bắt đóng tiền trước sáu tháng là ít. Ông cho tôi mướn ông nhé... Tôi là con người tử tế, tôi đang học trường thuốc, không tin ông cứ hỏi dì Minh Nhung tôi khắc biết. Tôi không làm ồn ào, không dẫn các bạn tới đập phá. Tôi hứa danh dự với ông là tôi sống yên tĩnh, gương mẫu và... mỗi tháng tôi sẽ xin trả tiền ông trước mồng sáu tây.
Nàng biết là nàng hứa ẩu. Nếu vụ nàng chung sống ở đây với Quang – một thanh niên chưa chính thức là chồng chưa cưới của nàng, mặc dầu họ sống với nhau thật thanh khiết – bị bại lộ mẹ nàng rất có thể sẽ cắt đứt sự viện trợ và nàng sẽ không có tiền trả tiền nhà. Nhưng nàng không biết làm sao hơn. Nơi này đẹp quá, thơ mộng quá và nàng đang muốn thí nghiệm “sống chung một nhà nhưng không chung một giường” với người yêu... Nàng có thể làm được mọi chuyện để thực hiện giấc mộng ấy.
Nàng nhắc lại giọng khẩn khoản, lo âu như người xin một ân huệ:
- Ông cho tôi mướn, ông nhé...
Hoàng nghĩ thầm – “Em mà đòi ở không tiền tôi cũng cho em mướn liền tù tì...” – chàng mỉm cười:
- Nếu chúng ta biết tên nhau, nói chuyện có lẽ tiện và thân mật hơn. Tôi là Hoàng...
- Tôi là Lan Phi. Thưa... Ông Hoàng...
- Không có... Ông gì cả! – Hoàng dơ tay lên chận lại – Ở đây, các cô ấy vẫn gọi tôi là anh, hoặc là Hoàng... thân như anh em một nhà...
- Thế cho tôi mướn phòng này nhé? Bao giờ tôi có thể dọn tới được?
- Cô có thể dọn đồ tới ngay bây giờ!
Lan Phi reo lên:
- Thật không anh? Thích quá... Thế là tôi được làm chủ căn phòng này? Tôi sẽ ở đây thật lâu.
Hoàng lấy trong túi ra chiếc chìa khóa cửa có sơn hình trái tim – giống hệt chiếc chìa khóa chàng đã tặng Minh Nhung để làm kỷ niệm – đưa cho Lan Phi:
- Đây là chìa khóa phòng cô – Chàng tiếp một câu rất Tây – Mừng cô đến Nguyệt Điện.
- Ồ thích quá! Đây là căn phòng riêng đầu tiên trong đời tôi! – nàng chạy xuống thang xoay mình một vòng giữa phòng – Ồ... khoái không chịu nổi – Nàng tiếp – từ ngày lớn lên đến giờ, tôi toàn ở trong trường... Đến nay, phòng riêng của tôi lại đẹp quá, hách quá. Tôi lại có chìa khóa riêng! – nàng nhìn chiếc chìa khóa cầm trên tay – chìa khóa cũng đẹp! Lại có hình trái tim. Ở đây cái gì cũng đẹp...
Nàng ngửa mặt lên hít một hơi dài, đôi mắt lim dim, như bầu không khí trong phòng này có hương thơm ngào ngạt.
Hoàng từ từ đi xuống thang. Chàng thích thú nhưng cũng hơi ngạc nhiên vì thái độ ngây thơ và sự biểu diễn tình cảm tự nhiên như đầm – như Sandra Dee trên màn ảnh – của nàng.
Nàng xoay vòng tròn như người quay valse trong phòng.
Chợt, nàng đứng dừng trước mặt Hoàng, nét mặt nàng xịu xuống:
- Ồ...
- Chi vậy?
- Lẽ ra tôi phải nói với... Hoàng trước... Tôi có một người bạn đến ở chung...
Hoàng đứng sững:
- Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ cho ai ở hai người một phòng – chàng suy nghĩ – bạn của cô là người thế nào?
Lan Phi ghét nói dối và nàng không muốn nói dối. Nhưng nàng thích căn phòng này quá. Nàng lờ mờ đoán biết rằng nếu bây giờ nàng nói rõ lại chương trình “ sống chung thanh lịch” của nàng với Quang cho ông chủ nhà hiền lành “chân chỉ hạt bột” này rõ, ông ta sẽ hoảng kinh và rút lại sự thỏa thuận cho nàng vào mướn căn phòng này. Nàng biết là ông ta sợ sẽ có chuyện lôi thôi, phiền nhiễu xẩy ra, ông ta sẽ không tin tưởng ở cái chương trình của nàng. Chi bằng bây giờ, cứ nói làm sao để cho nàng và Quang dọn đồ vào sống ở đây yên ổn cái đã. Lúc ấy, ông ta sẽ biết là họ sống chung trong sạch và dễ mến đến là chừng nào. Hai nữa, nàng biết là một khi người mướn đã dọn vào nhà, ông chủ nhà không còn can thiệp vào đời tư của người mướn nữa, miễn là tiền nhà cứ trả đều, đúng kỳ và đừng làm ồn ào.
Nàng nói sự thật, nhưng không nói trọn sự thật:
- Bạn tôi đàng hoàng lắm. Cao hơn tôi một chút. Bạn tôi có duyên không thể tưởng tượng được. Tóc bồng, da trắng ngực nở... Vui vẻ, cười vui cả ngày, nhảy “Tuýt” giỏi một cây... Bạn tôi dễ mến lắm.
Nét mặt Hoàng tươi lên. Càng tưởng tượng, chàng càng thấy những hình ảnh đẹp đẻ, gợi cảm hiện ra trước mặt: hai cô gái trọ cô nào cũng đẹp một cô đẹp một lối khác nhau. Qua lời giới thiệu của cô này, chàng tưởng tượng ra cô kia cao, chân dài, tóc bồng và... ngực nở. Chắc chắn cô kia cũng phải đẹp và quyến rũ ngang với cô này. Chàng chậm rãi nói:
- Cũng được. Đặc biệt tôi để cô dễ dàng...
Lan Phi lại xoay mình mấy vòng tròn:
- Hay quá, thế là xong rồi...! Thú quá...
Nàng vừa xoay mình vừa lướt ra khỏi phòng:
- Ê... cô đi đâu đấy?
Hoàng chạy theo nàng. Nàng đứng lại trên con đường lát xi- măng đi qua vườn:
- Lan Phi về lấy đồ. Dọn lại đây ngay lập tức... Bai... Bai.
Nàng muốn dọn lại ngay và cũng muốn báo tin ngay cho người yêu của nàng biết.
Hoàng còn dặn với theo:
- Lại ngay nhé!
Lan Phi quay lại nở một nụ cười cám ơn, rồi thoăn thoắt đi ra đường. Tiếng gót giầy của nàng đập cách cách nghe thật vui tai, như tiếng “cát ta nhét” của những vũ nữ Tây Ban Nha nhẩy điệu Phlamenco. Khi Hoàng quay lại chàng thấy chị Mười đang đứng nhìn chàng, mặt lạnh như tiền, mắt chị gườm gườm nhòm chàng, lên án.
Trước khi chị Mười kịp mở miệng, chàng đã nói:
- Chị không có việc gì làm à?
Chị Mười hứ một tiếng rồi thở dài:
- Mùi nước hoa của cô Minh Nhung vẫn còn phảng phất đâu đây, cậu đã rước một cô khác vào thế chân rồi. Bạc tình...
Hoàng cau mày:
- Chị nói lảm nhảm hoài. Nhà này để cho mướn, có người đến mướn thì phải cho mướn chớ.
Còn chuyện người kia vừa ra có người khác vô là luật cung cầu, nhà đàng hoàng cho mướn ít, người đi mướn nhà thì nhiều, tôi biết làm sao được? Chỉ vì cô Minh Nhung bỏ đi nơi khác, chị muốn tôi đóng cửa phòng này, để không cả tháng, để giữ... hơi cô ấy sao?
Chàng nghiêm mặt đi vào nhà và đứng lại trước cửa phòng ngủ:
- Lát nữa... cô sinh viên vừa ra đó sẽ dọn lại đây với một cô bạn. Nếu không có việc gì làm, tôi yêu cầu chị vào dọn dẹp phòng này cho các cô ấy đi.
Anh Mười – thợ vườn – tay cầm cái cào cỏ, đến gần chỗ chị vợ đứng, thò đầu vào nhà. Nhưng Hoàng đã rút lui vào phòng chàng.
Chị Mười lắc đầu như một nhà “phi lô xốp” và bảo chồng:
- Mình nên đi tìm việc làm ở một nơi khác. Nhà này lộn xộn quá, không được chút nào...
Mười hỏi vợ:
- Sao vậy?
- Cái nhà cô bé xíu vừa ra đó sẽ dọn lại đây ở phòng cô Minh Nhung với một cô bạn. Hai cô bé rồi sẽ chết cả về hắn thôi. Hắn... trẻ không tha, già không thương...
Đôi mắt anh Mười sáng lên, anh quay đi nói nhỏ để vợ không nghe tiếng:
- Hai cô ấy sắp đến cửa à? Cậu ấy sướng thật! Sống như thế mới là sống đời đáng sống chứ...