Số lần đọc/download: 2305 / 41
Cập nhật: 2017-05-25 16:42:31 +0700
Chương 2
C
HỈ NHÁC COI DƯỚI ÁNH ĐÈN CŨNG BIẾT GÃ NÓI đúng. Gã to con, bộ com lê nâu thứ hàng rẻ tiền nhưng cái nón nỉ xùm xụp thế kia chỉ có cớm mới đội! Đó là mốt đặc biệt của thầy chú trong ban truy tầm miền Nam California này. Gã còn cẩn thận móc bóp đưa lên, cho thấy tấm thẻ hành sự nằm bên trong, lấp loáng dưới ánh đèn.
Rand làm sao nhận ra nổi mấy hàng chữ ghi trên nhưng gã đã mau mắn tự giới thiệu! “Tôi là Thornton, thẩm sát viên phụ tá quận này. Còn ông... nhà ông đây?” Rand đáp ngay:
— Đúng, nhà tôi đây. Tôi là Hammond, bác sĩ thú y. Xin hỏi ông thẩm sát cần chuyện chi?
— Cần ông bác sĩ tắt giùm cái đèn pin. Chói mắt quá! Giờ này ông còn xách đèn pin đi dạo sao? Khuya quá rồi còn dạo chơi thì lạ nhỉ...
Quả thực Rand không có ý nghĩ xấu về gã... nhưng cái giọng hơi móc "nhẹ nhàng" méo mó nghề nghiệp nghe thấy ghét quá! Vừa bị vụ con nhỏ "đột nhập" đã bực mình nay lại bị thày chú hỏi móc một câu Rand sùng trong bụng. Hắn bèn gật gù:
— Đúng, ông nói khuya hẳn là khuya.
— Tôi đoán ông bác sĩ đang đi kiếm cái gì, phải không? Hay kiếm một người nào?
— Chưa hẳn vậy. Còn ông... ông kiếm ai?
— Đúng quá! Tôi đang đi lùng một con nhỏ. Ông bác sĩ có thấy nó?
Không trả lời thẳng, Rand hỏi lại:
— Một con nhỏ? Nó làm gì... có chuvện gì?
— Chẳng có gì quan trọng! Một dân chơi ma túy thứ lóc chóc tôi vừa vồ dính. Kẹt xe tôi xẹp vỏ phải ngừng lại đằng kia. Đang lúi húi thay vỏ... nó tháo còng chạy biến vô đám vườn rập rạp. Rất có thể nó chạy đại vô nhà ông...
À, chuyện vậy còn có lý. Con nhỏ kể tin sao nổi! Vì vậy Rand đã tính gật đại là có. Nhưng tính hắn vốn kỹ, xét ra cả nó lẫn ông cớm này đều thể phịa được hết! Biết đâu chừng? Nhất là vừa sực nhớ tới Carlene. Nó nghi ngờ, thắc mắc “Có con nào”. Lỡ nó sắp đặt cho con này nửa đêm đột nhập, quần áo như không có... để rồi ông cớm này xông vô bắt quả tang, rồi lập vi bằng ngoại tình, rồi đưa ra tòa làm bằng. Dám hết chối cãi lắm. Phiền thật... nhưng có đời nào Rand chịu mắc!
Những ý nghĩ ấy đổ xô tới nhanh như điện... nhưng với kinh nghiệm nghề nghiệp, thày chú Thornton thấy chần chờ là hỏi gài tới:
— Chắc ông bác sĩ thấy rồi? Nó chạy vô nhà ông qua ngã này... cửa còn mở mà?
Rand lắc đầu: “Cái đó thì không”. Hắn đâu có nói sai? Con nhỏ đâu có chạy qua ngõ này, qua cửa chính này! Một tay hắn kín đáo thọc túi để nhét cái váy cồm cộm xuống. Cũng may trời tối mò! Nhưng vẫn không quên “thắc mắc” trước một câu:
— Quái lạ nhỉ, ông thẩm sát Thornton... Tôi ở vùng này lâu, có thể gọi là biết mặt hết các nhân viên trên quận. Sao chưa gặp ông lần nào nhỉ?
— Tôi thường trực ở Avocado.
— Sao họ không cử một ông ở địa phương này đi?
— Vụ này tui tôi đi được việc hơn. Vừa có huấn luyện về bài trừ ma túy vừa lạ mặt...
— Vậy mà ông nói con nhỏ lóc chóc không có gì quan trọng!
Giọng Thornton đã thoáng chút mất bình tĩnh:
— Ô hay, ông bác sĩ cũng để ý đến chuyện đó sao? Lạ nhỉ?
— Lạ thực! Mà ông nói đúng... chẳng phải chuyện của tôi. Xin chào ông! Nào, Otto ta đi về...
— Khoan đã... Tôi thấy con nhỏ chẳng còn chỗ nào trốn chung quanh đây, ngoài nhà ông. Tôi vô là nắm đầu được liền. Ông bác sĩ chắc vui lòng cho vô chứ?
Rand cười hà hà rất dễ dãi:
— Làm gì chẳng vui lòng... nếu ông thẩm sát vui lòng cho coi trát Biện lý.
— Việc quái gì phải vẽ vời trát Biện lý? Tôi khỏi cần... mà cũng chẳng dự liệu sẽ cần để mang sẵn theo trong người...
— À, vậy thì không được...
Khuôn mặt, cử chỉ, giọng nói của gã thầy chú có cái gì khả nghi lạ. Rand đâm bực mình. Hắn vừa đẩy cánh cửa sắt ra thì Thornton mau mắn bước theo chân. Vừa được một bước đã giựt bắn mình lùi lại, kinh sợ ra mặt. Thêm cỡ một phần hai bước là bị hàm răng con Doberman bập vô cần cổ rồi! Rand lại phải nạt “Nằm” tay không quên thâu ngắn vài vòng xích. Thẩm sát viên Thornton thở hổn hển:
— Ông coi chừng! Xua chó hành hung cản đường nhân viên công lực là không được...
— Vì vậy tôi đâu có xua? Con Otto là thứ chó có dạy dỗ đàng hoàng... thấy ai tự ý bước qua cửa này nó đâu chịu?
— Nhưng tôi cần bước qua. Tôi phải vô để đuổi theo một tội nhân đào tẩu. Trường họp này, tôi chả cần trát Tòa.
— Tôi đồng ý... nhưng chắc Otto không chịu đâu. Nó khôn lắm.
— Xin cho ông hay tội chứa chấp người đào tẩu là một trọng tội... Ít nhất cũng là đồng lõa. Nếu ông cố tình chứa chấp con nhỏ... hình phạt thế nào chắc ông biết?
“Chứa chấp”!
Bây giờ thì gã cớm mang cả pháp luật ra nồ. Khỏi quanh co.
Rand càng tức, muốn thả con Otto ra quá. Nhưng hãy ăn miếng trả miếng với gã đã. Hắn hỏi lại:
— Tôi chưa biết! Có nặng bằng tội nhân viên công lực đêm hôm xâm nhập gia cư bất hợp pháp không ông Thẩm sát?
— Nói vậy làm gì, ông bác sĩ? Mất thì giờ của nhau vô ích. Sao ông không để tôi vô coi qua? Có thiệt hại gì... có khi còn giúp ích ông là khác. Tôi rút lại danh từ “chứa chấp”. Nhưng ông bác sĩ để nó trong nhà bất lợi. Tôi biết ông có liên hệ gì đâu. Mà nó dân ma túy, ông không lạ gì bọn này.
Cái đó cố nhiên. Nhưng giọng lưỡi thẩm sát viên Thornton có gì khác thường. Móc mói rồi đe dọa, ngọt ngào đủ giọng... chỉ cốt để vô lọt cái nhà này! Bình thường đâu phải mất công quá đáng vậy! Có khó khăn gì đâu? Rand có cảm giác chính gã vừa phạm tội. Vồ hụt con nhỏ là bị trừng phạt... nên gã phải săn đón tìm đủ mọi cách bắt lại. Vậy thì không được Rand nói nhẹ nhàng nhưng không thiếu cả quyết:
— Cám ơn, dân ma túy thì tôi không lạ gì thật! Nhưng đàn bà con gái cũng không dám dây dưa tới. Ít nhất cũng trong hiện trạng. Tuy nhiên ông cho coi qua tấm trát Biện lý lúc đó tôi cũng sẵn sàng mời ông vô.
Xưa nay Rand không ưa thầy chú cũng phải! Không làm hài lòng gã là Thornton đứng ngớ người một lát, ấp úng mấy tiếng... rồi vừa gằn giọng vừa quày quả bỏ đi:
— Tôi đảm bảo ỏng sẽ hối hận, ông Hammond! Tôi sẽ trở lại... Ông tin tôi đi.
Rand tin chớ? Và cũng tin không cho gã vô là phải. Việc gì phải sợ! Không ngờ Carlene dám sắp đặt cả vụ “thám tử trừ gian” này! Vậy là hắn lỡ đánh giá nó quá thấp rồi. Nếu tự nhiên hắn không nghi ngờ những lời con nhỏ kể, nhất định nửa đêm cũng xách cây đèn pin đi ra củ soát thì giờ này kẹt với nó rồi. Đang ly dị vợ, nửa đêm bị bắt gặp “âu yếm” một con nhỏ gần lõa thể bất thần thám tử Thornton nhào vô bát dính tại trận... thì cãi sao nổi? Tòa nào tin?
Nhưng còn vụ “cái giếng” Một vụ ngoại chương trình, không cần thiết. Thực giả điều tra là biết liền! Mà điều tra làm quái gì cho bận tâm? Cứ tống khứ con nhỏ đó đi là hết chuyện! Nếu thực nó giàn cảnh cho Carlene thì không chừng ngay bây giờ cảm thấy không xong việc nó đã chuồn theo nhà thám tử để hai đứa cùng trở về báo cáo bà chủ là công tác thất bại.
Coi, nó vẫn ở lại! Nó chưa giông như Rand tưởng... mà tỉnh táo ngồi cuộn tròn, ngồi thu lu trong lòng ghế bành. Thản nhiên như nhà nó vậy! Nó ngồi nhai bắp rang ngon lành, thỉnh thoảng đút hối lộ cho con Morrigan vài hạt. Con bẹc-giê khốn nạn, mới đấy đã thân ngay được, kê cái mõm tổ bố lên đầu gối nó nữa chớ? Nó làm bộ giật mình: “Trời! Ông mà tôi tưởng ai!” '
— Đang chờ một người khác vô chớ gì?
— Đúng... Chỉ sợ tụi nó nhào vô là chết.
— À, vẫn tụi nó! Ô hay... cô này? Ai cho phép coi lén thơ riêng của tôi đây? Cô liều nhỉ?
Rand ức quá hét rầm nhà. Lá thư của Carlene lúc nãy trên bàn đang nằm tênh hênh trên đùi con nhỏ! Vậy mà nó ấp úng: “Xin lỗi. Tại tôi thấy nó mở ngỏ trên bàn tưởng không có gì... Biết đâu ông làm dữ thế!” Hắn giựt lá thư, bực bội đút túi. Chợt nhớ ra chiếc váy rách và sợi xâu chuỗi bèn lôi tuốt ra thảy đại cho nó. Con nhỏ nhỏm dậy vui mừng:
— Trời đất ơi, may quá! Tôi đã sợ mất luôn cái bùa hộ mệnh sinh tử này chớ? Còn nó là còn hên. Mà ông coi, tụi nó xé rách đồ của tôi thảm thương không? Thế này còn mặc gì được?
— Vậy hả? Không được cũng ráng mặc vô... rồi giông luôn cho rồi! Màn hạ rồi mà?
— Cai rốp hách như vậy mà thành giẻ rách, ủa ông vừa nói gì?
— Tôi nói mời cô giông khỏi nhà tôi. Lập tức! Đừng đóng kịch “tôi ra tụi nó giết nữa”. Tôi vừa tiếp xúc thằng cùng đóng cặp với cô ở ngay ngoài cửa chớ đâu?
Nói đến vậy mà nó cứ ngồi lì, không buồn nhích một bước. Nó thụt lùi vô thêm, hỏi lại.
— Cái gì mà đóng cặp? ông vừa gặp một thằng tụi nó? Ông biết có chúng và chúng định làm gì tôi... mà ông còn đuổi tôi ra cho chúng thịt? Ông nỡ vậy? Mà nó nói gì với ông... ông tin nó sao?
— Tôi cóc tin ai cả! Cả cô lẫn nó. Cô kể lể hay nó nói gì đối với tôi đều vô ích hết. Tôi mời hắn giông gấp. Hắn đã đi thì bây giờ đến lượt cô chớ? Nào, xin mời...
Con nhỏ bỗng có phản ứng bất ngờ. Nó ôm mặt khóc oà mùi mẫn, ngon lành. Rồi nó kể lể: Bây giờ đi... thì biết đi đâu bây giờ? Tôi có quen biết ai đâu mà xin ở đỡ? Đúng là xui xẻo, bất hạnh...”
Nó cúi mặt khóc một mình. Chừng đứng ngay cạnh Rand không để ý sao được? Phiền cái là nó khóc có vẻ thật, nó run sợ thật làm hắn khó xử. Không lẽ cứ đứng ì ra đành nói một câu lửng lơ: “Thôi im đi! Khóc lóc có ích gì đâu?”
Nghe tiếng Rand, nó ngước nhìn và năn nỉ:
— Khóc không ích gì thiệt! Tôi không khóc nữa... nhưng ông phải cho tôi trình bày rõ vụ này. Ít nhất cũng nên nghe tôi nói...
— Được, nói cho đàng hoàng. Tôi chỉ nghe... không hứa hẹn gì phải cho hay trước vậy.
— Đồng ý... nhưng không biết nên bắt đầu từ khúc nào, Rand?
— Tại sao không khởi sự bằng cách tự giới thiệu tên? Cô biết tên tôi rồi mà...
Con nhỏ chùi nước mắt, kể chuyện tỉnh khô:
— Ông nói đúng! Tôi là Lupe... Lupe Lacuesta. Gia đình Lacuesta chắc ông có nghe qua? Mỹ hay Mễ Tây Cơ cũng nhiều người biết vì gia đình Lacuesta mấy đời thống trị trọn hạt Baja, phía nam California này. Bây giờ cũng còn nhiều quyền lợi, ảnh hưởng... dù dân vùng Baja nhập quốc tịch Mỹ gần hết. Nói thực ông hay John Lacuesta là ông nội tôi, trong đám cháu nội tôi nhỏ nhất. Rất có thể nếu ông đọc báo nhiều đã thấy tôi có hình đăng báo khá bộn. Nhất là năm ngoái gia đình mở đại tiệc ở Bạch dinh, phải biết là náo loạn...
A, Lacuesta hay không Lacuesta hắn không buồn cãi. Có thể lắm chớ? Trông con nhỏ rõ ràng gái lai Mễ Tây Cơ là đúng rồi.
— Tôi không ưa đọc những mục vui chơi, vớ vẩn đó!
— Sao lại vớ vẩn? Vui chơi ghê lắm chớ bộ? Có thể gọi là nhất nưỏc. Có khiêu vũ trá hình, hai ban nhạc lớn chơi luân phiên, xâm-banh thì từ đầu đến cuối. Quan khách từ Caliente cũng lên dự. Thiếu gì người đến bằng trực thăng... bãi đáp ngay sân cỏ trước dinh mà?
— Theo tôi ngần ấy thứ cô kể đều vớ vẩn hết. Chẳng ăn nhập với cái vụ tại sao đêm hôm cô nhào vô ngồi đây chắc!
— Thì ông phải kể từ từ. Tôi được nhà gởi đi học nội trú. Dĩ nhiên ở một trường rất hách... nhưng tôi không muốn vậy. Tôi không muốn ru rú xó trường mà khoái thoát ly để mở mắt nhìn đời, tiếp xúc với những người không cần biết tôi qua đồng tiền của thứ gái nhà giàu. Tôi lừa lừa giông ở trường một mạch. Ông có thể cho tôi là điên đầu, đang sống sung sướng đến thế mà bỏ đi. Tính tôi thích vậy đó. Tôi đến Cựu-Kim-Sơn. Bắt được một chân thư ký ở một hãng lớn, chẳng ai biết đến họ hàng Lacuesta.
— Vậy mà gia đình cô chấp nhận?
— Chẳng có cách khác! Tôi cứng cổ nhất nhà. Muốn làm gì chẳng ai cưỡng nổi đã quen. Tôi có viết thư về nhà rồi chớ? Vả lại tự sống lự lập cho khoái, có gì hại đâu? Cho đến hồi hôm... Ở xi-nê ra thì bị hai thằng xấn tới, kè lên xe. Hai thằng cô hồn coi khiếp quá. Tôi cho là chúng bắt cóc để đòi nhà chuộc tiền. Nhưng tại sao chúng tính thủ tiêu thì chẳng hiểu nổi... Tôi đã kể cho ông nghe rồi.
— Thì nghe cũng đại khái vây. Còn vụ cái giếng thì sao?
Con nhỏ ngồi nhỏm dậy gặng hỏi lại:
— Cái giếng? Tôi đâu biết cái giếng nào?
— Thì cái hố sâu tụi nó tính thảy cô vô đó?
— Ủa, cái giếng đó sao? Tỏi đâu biết! Chưa đi đến vùng này bao giờ... tụi nó biểu đi là đi. Tụi nó cố nhiên rành rẽ. Giờ tôi chỉ xin ông đừng để tụi nó bắt được tôi. Tôi sẽ liên lạc về gia đình, và ông muốn bao nhiêu tiền thưởng rồi cũng có hết. Miễn ông cứu tôi.
Tiền thưởng! cả câu chuyện Lacuesta nồng nặc mùi tiều thuyết rẻ tiền. Týp con gái này làm sao con nhà giàu lớn, trưởng giả nổi? Ngôn ngữ, cử chỉ “bụi đời” nhiều hơn “nội trú trường con nhà giàu”. Vậy là nó bịa. Nhưng run sợ thì nó run sợ thực. Nó sợ bị giết thực. Tại sao vậy? Phải dò lại một lần:
— Cô có gì chứng minh những lời vừa nói là đúng không?
— Ông coi đây... Giày còn mất, quần áo còn thế này thì giấy tờ tùy thân của tôi còn sao nổi? Tôi lấy cái gì để chứng minh bây giờ?
— À, ông bạn tôi gặp ngoài cửa thì có giấy tờ chứng minh. Có tín hiệu cảnh sát điều tra. Theo lời ông ta thì cô là dân ghiền ma túy...
Con nhỏ hốt hoảng hỏi tới. Nó biến sắc:
— Vậy sao? Ông có nói tôi ở trong này?
— Tôi không nói có mà cũng chẳng bảo không. Hắn ta muốn vô nhà coi.
— Nếu vậy được. Miễn là tui nó không biết rõ thì tôi chưa sợ. Ông biết không... nó muốn bắt tôi thì phải bịa đặt vậy chớ?
— Hắn bịa... hay cô bịa thì người bị kẹt vẫn là tôi! Chỉ phiền tôi...
— Tôi mà bịa để kẹt ông? Xin đứng dậy dơ tay thề đàng hoàng.
Tưởng gì đứng lên giơ cao tay thề chỉ tổ bộc lộ thêm sự hở hang khó coi! Chướng mắt Rand đành phải bảo con nhỏ che đỡ đi bằng một manh vải nào đó. Nó tuân lệnh xử dụng cái váy rách che phần ngực trên rồi ngồi giương mắt ngó hắn.
— Bây giờ cô nói đi. Có phải Carlene sai cô lại đây không?
— Carlene nào? Người ký tên dưới lá thư?
— Đúng. Có phải bà vợ yêu quý của tôi muớn cô làm vụ này thì nói thật đi. Tôi sẽ trả gấp đôi.
— Ông nói tôi chẳng hiểu gì. Ai mướn làm? Xin ông để ý là nửa giờ trước tôi cũng chẳng biết ông là ai. Chẳng nghe tên, chẳng biết đến chỗ này luôn.
— Nếu vậy tôi thử biết liền...
Rand bước tới tê lê phôn, nhấc máy quay số. Không cần nghe mà chỉ giữ máy cho chuông đầu kia réo một hồi. Có tiếng giở máy lên, một giọng đàn bà làu bàu, cằn nhằn. Đúng tiếng Carlene ngái ngủ, gắt gỏng: “Ai đó? Khuya giờ này còn kêu?”
Vậy là nãy giờ Rand toàn tưởng tượng quá đà! Carlene đang ngủ bị dựng dây thì hiển nhiên nó vô can trong vụ này. Nếu nó sắp đặt phá thì phải thức chờ kết quả chớ? Tính nó hăm hở, nóng nảy vậy, còn lạ gì: Nhưng dù không có Carlene bên trong thì một trong hai đứa, thầy chú Thornton và con nhỏ Lupe... phải có một đứa bịa chuyện gạt gẫm. Đứa nào? Khi không Rand kẹt oan, kẹt cứng vào cái vụ vô lý này.
— Ông gọi điện thoại đi đâu... định làm gì vậy?
— Giải quyết cho xong cái vụ này. Tôi không muốn phiền phức.
— Ồ có gì khó? Đợi êm êm một chút tôi vù ra ngoài nhà ông là xong chứ gì?
— Đồng ý! Nhưng chừng nào?
— Sáng mai chẳng hạn? Tôi phôn về gia đình. Nhà cho xe tới đón. Vậy là xong chớ gì? Ổn thỏa chưa?
Rand đề nghị phôn liền nhưng Lupe ngần ngừ không chịu. Nào đêm hôm khó gọi, nào gia đình khó khăn và ông bố còn đau tim nữa. Nữa, đau tim có bằng hắn đau đầu nãy giờ? Phải chi không có vụ cái giếng mà hắn thấy tận mắt thì Rand mở cửa xô đại nó ra là xong hết! Với nhiều điểm cụ thể như vậy... xua đuổi nó khác nào nạp mạng con nhỏ này cho bọn chúng thủ tiêu? Lỡ có thật thì sao? Chi bằng vài giờ nữa sáng rồi. Đợi vài giờ chớ mấy.
— Thôi được... Cô có thế ở đỡ đêm nay. Sáng mai đi sớm.
— Có vậy chớ? Tôi tin là ông không nỡ đuổi tôi giữa đêm hôm.
—... Nhưng sáng ra cô phải đi liền, đồng ý?
Lupe cam kết rất long trọng. Được trú chân tới sáng mai là phước rồi, cam đoan không đi lại lộn xộn, không hó hé. Cứ ngồi đây đợi sáng cũng được.
— Tội gì phải vậy? Cô có thể ngủ... cũng như tôi vậy. Còn phòng ngủ trống mà?
— Thì cũng được! Vả lại tôi không thấy sợ ông...
— Sao không?
Con nhỏ giải thích rành rẽ không chút ngượng ngập:
— Có gì lạ? Nếu ông có ý định gạ gẫm đã nhử mồi cho tôi ở lại từ đầu... chớ đâu có đuổi xô quầy quậy! Phải không? Vả lại tôi trông ông... không thấy cái vẻ đó.
Không biết cái vẻ đó nó như thế nào... tốt hay xấu nên Rand ậm ừ bước ra quan sát. Đêm nay phải thả xích Otto cho nó tuần tiểu phía ngoài, dù ban đêm cho nó chạy nhảy tự do đáng ngại lắm. Có con Doberman gác đêm thì chẳng thằng nào vô lọt. Nội nó quần quần báo động cũng đánh thức cả nhà!
Bước vào nhà lại thấy con Lupe đang cho Morrigan đớp bắp rang. La lớn thì nó biểu thấy nó, muốn ăn quá, mình ăn bắt nó nhịn tội nghiệp. Nó không cần hiểu chó ăn cũng phải đúng giờ giấc, cân lượng. Mà đặt tên Morrigan “nghe không vô”! Chừng Rand hét lên nó thản nhiên kết luận. Thảo nào... Carlene biểu ông dằn bớt nóng giận cũng phải!”
Không buồn nói nữa cho mệt, Rand hối thúc nó đi theo lên lầu, chỉ cho phòng ngủ đàng hoàng giường nệm chăn mùng sẵn sàng cả. Nếu cần rửa ráy sang phòng tắm ở ngay kế phòng Rạnd.
Dĩ nhiên nhà ở tiện nghi thế này là nhất rồi, chỉ ngó qua Lupe hắn cũng dư biết... nhưng con nhỏ vẫn làm bộ gái nhà giàu ngây thơ.
— Phòng ngủ thế này cũng đã hách... nhưng so với phòng tôi ở nhà thì không đi đến đâu. Có lò sưởi trong phòng, có thảm trải sàn nhà nguyên chất lại đi lên êm như nhung. Muốn trở về liền lập tức.
— Nếu phòng này không làm cô vừa ý thì thử cái đáy giếng coi?
— Ô hay, có gì đâu mà không vừa ý? Tôi nói vậy thôi chớ cảm ơn ông còn chưa hết mà.
— À xin lỗi dã làm cô giật mình! Nếu cô muốn cảm ơn tôi thì không gì bằng sáng sớm mai mời cô đi giùm cho! Cô cam kết gì chắc còn nhớ?
— Cái đó chắc chắn! Còn bây giờ nếu ông muốn tôi cảm ơn bằng một cái hôn chúc ngủ ngon cũng được...
Rand lùi lại một bước. “Cái vụ đó miễn!” Hắn khép cửa phòng Lupe lại, đi về phòng riêng. Bước vô khóa lại đàng hoàng. Kinh nghiệm đàn bà thì Rand quá đủ đối với Carlene. Nhưng không hiểu con Lupe đây ra thế nào? Người lớn không ra người lớn hẳn nhưng con nít thì hết còn con nít chắc. Một mẫu người lắm chuyện.
Chẳng dám dây dưa tới, Rand chỉ mong sao sáng sớm Lupe ra đi cho khuất mắt.
Hình như mỏi mệt quả hắn ngủ thiếp được một giấc. Giữa giấc ngủ, không biết vào lúc nào... Rand nghe có tiếng con Otto sủa dữ dội, gấp gáp. Nhìn ra ngoài tròi còn tối đen. Ngó từ cửa sổ xuống không thấy gì nhưng mãi lát sau Otto mới hậm hực và nín thinh. Trở về giường là Rand mất ngủ luôn, không sao chợp mắt nổi. Nằm ngay giữa giường hắn lắng tai nghe hình như có tiếng động nhẹ nhàng, tiếng chân người di chuyển ngay trong nhà này. Tiếng chân đi chậm rãi, lướt nhẹ nhàng và ngừng ở ngay trước cửa phòng hắn. Thế rồi thôi, lát sau không thấy gì nữa.
Rand nhè nhẹ ngồi bật dậy, nhón chân đi ra cửa. Nghe ngóng một hồi hắn mở bật cánh cửa đột ngột cùng một lúc bật công tắt đèn. Dưới hành lang ngay trước cửa phòng hắn nằm thù lù một đống gì! Lupe đang nằm co quắp như con tôm trên tấm nệm và ngủ say như chết. Ngay bên cạnh con Morrigan cũng nằm cuộn tròn. Thấy động nó khẽ cất đầu và nhìn thấy chủ không tỏ vẻ mừng rỡ mấy mà chỉ khẽ gừ vài tiếng. Thiệt lạ!
Hắn đóng cửa lại, thở dài: “Sao mày mau thân thế? Bộ chịu rồi chắc?” Rand bò lèn giường ngủ, không hiểu ngoài con Morrigan nhà này còn cái gì sẽ mất về tay Lupe nữa đây...