Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
abe quay lại trước những gì Ethan vừa nói. “Em đang nói gì thế?”
Rachel cảm nhận được điều gì đó có tính chất che chở trong cái cách Ethan nhìn Gabe. Anh tiến đến gần hơn như thể đang bảo vệ Gabe, một ý tưởng khá kỳ cục bởi vì Gabe to lớn hơn và lực lưỡng hơn nhiều so với Ethan.
“Cô ta không nói với anh cô ta là ai à?” Ethan quan sát cô với vẻ kết án không che đậy. “Em đoán là những người nhà Snopes chưa bao giờ biết đến tính trung thực.”
“Tôi không phải người nhà Snopes.” Rachel đáp lại với vẻ cứng cỏi nhưng vụng về.
“Tất cả những người bị chà đạp bóc lột đã phải bỏ tiền ra để cống những đồng sequin cho cô sẽ ngạc nhiên khi nghe điều đó đấy.”
Ánh mắt của Gabe di chuyển từ cô sang người em trai. “Cô ta nói tên cô ta là Rachel Stone.”
“Đừng tin vào bất kỳ điều gì cô ta nói.” Ethan nói chuyện với Gabe bằng giọng điệu hòa nhã mà người ta thường dành cho những người đau ốm. “Cô ta là vợ góa của một người đã chết nhưng gần như không được tiếc thương, G. Dwayne Snopes.”
“Thật sao?”
Ethan bước vào trong quầy thực phẩm. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh được là ủi gọn gàng, một chiếc quần kaki với đường ly thẳng tắp, và một đôi giày da bóng lộn. Mái tóc vàng, mắt xanh, và thậm chí cả những nét trên gương mặt cũng tạo thành một vẻ tương phản rõ rệt với dáng vẻ hung bạo hơn từ người anh trai thô kệch của mình. Ethan đã có thể là một trong những thiên thần được lựa chọn của thiên đàng, trong khi Gabriel, bất chấp cái tên của mình, chỉ có thể trị vì một vương quốc tăm tối hơn mà thôi.
“G. Dwayne chết khoảng ba năm về trước.” Ethan giải thích, một lần nữa sử dụng cái giọng quan tâm dành cho người nằm trên giường bệnh. “Lúc đó anh đang sống ở Georgia. Ông ta lúc đó đang trên đường chuồn khỏi đất nước, một bước trốn chạy luật pháp, cùng với vài triệu đô la không thuộc về ông ta.”
“Anh nhớ có nghe điều gì đó về chuyện này.” Câu trả lời của Gabe dường như được thốt ra vì thói quen hơn là vì hứng thú. Cô tự hỏi liệu có điều gì làm anh ta thấy thú vị hay không. Trò thoát y của cô rõ ràng là không rồi. Cô rùng mình và cố gắng không nghĩ về những gì mà cô đã làm.
“Máy bay của ông ta lao xuống biển. Người ta đã mò được xác ông ta, nhưng tiền thì vẫn còn nằm dưới đáy Đại Tây Dương.”
Gabe ngả người tựa vào quầy bar và chậm rãi quay đầu về phía cô. Cô thấy mình không thể đáp lại ánh mắt của anh ta.
“G. Dwayne đã chơi khá lương thiện cho đến khi ông ta cưới cô ta.” Ethan tiếp tục. “Nhưng bà Snopes thích những chiếc xe hơi đắt tiền và những bộ quần áo lộng lẫy. Ông ta dần trở nên tham lam để đáp ứng những thói quen của cô vợ, và những hoạt động gây quỹ của ông ta trở nên quá vô nhân đạo đến mức người ta dần dần phải hạ bệ ông ta xuống.”
“Không phải là nhà truyền bá phúc âm đầu tiên xảy ra chuyện như thế.” Gabe nói.
Môi Ethan siết chặt lại. “Dwayne thuyết giáo về thuyết thần học của sự phồn thịnh. ‘Hãy dâng tặng những gì có thể được dâng tặng cho ta’. Từ bỏ những gì anh có, ngay cả nếu đó là đồng đô la cuối cùng của anh, và anh sẽ được nhận lại một trăm đô la. Snopes coi Chúa như một cỗ máy bán hàng tự động có quyền lực tối cao, và mọi người đổ xô theo lý thuyết đó một thời gian dài. Ông ta lấy các tấm séc An ninh Xã hội, tiền trợ cấp xã hội. Có một người phụ nữ ở Nam Carolina bị bệnh tiểu đường, và bà ta đưa cho Dwayne số tiền mà bà ta cần để điều trị insulin cho mình. Thay vì gửi trả lại nó, Dwayne đọc lá thư của bà ta lên không trung như một ví dụ để tất cả mọi người làm theo. Đó là một khoảnh khắc huy hoàng trong lịch sử truyền bá phúc âm qua vô tuyến truyền hình.”
Ánh mắt Ethan lướt qua Rachel như thể cô là một mẩu rác rưởi. “Ống kính máy quay chớp được hình ảnh bà Snopes đang ngồi trên hàng ghế trước trong Thánh đường Salvation với những đồng sequin lấp lánh và nước mắt của lòng biết ơn chảy dài qua lớp phấn hồng. Sau đó, một phóng viên của tờ Charlotte Observer đã thọc mạch đào bới và phát hiện ra rằng người phụ nữ nọ đã rơi vào một cơn hôn mê vì bệnh tiểu đường và không bao giờ bình phục lại được.”
Rachel cụp mắt xuống. Nước mắt của cô ngày đó là những giọt nước mắt hổ thẹn và bất lực, nhưng không ai biết điều đó. Trong mỗi lần phát thanh truyền hình, cô được yêu cầu phải ngồi ở hàng ghế thứ nhất, tô điểm mái tóc thật lộng lẫy, trang điểm lòe loẹt, và với những bộ quần áo chưng diện sặc sỡ vốn là quan điểm của Dwayne về cái đẹp của nữ giới. Khi cô mới vừa mới kết hôn, cô đã tuân theo những mong muốn của ông ta, nhưng khi cô phát hiện ra sự thối nát của Dwayne, cô đã cố gắng rút lui khỏi chuyện đó. Chuyện thai nghén của cô đã làm điều đó trở nên không thể thực hiện.
Khi sự thối nát trong mục sư đoàn của Dwayne bị công bố, chồng cô đã lao vào một serie những cuộc thú tội rất xúc động được phát đi trên truyền hình với nỗ lực là bảo vệ chính lớp da của ông ta. Sử dụng rất nhiều dẫn chiếu đến Eve và Delilah, ông ta nói về chuyện ông ta đã bị dẫn dắt ra khỏi con đường chính đạo bởi một người đàn bà yếu đuối và tội lỗi như thế nào. Ông ta còn đủ khôn ngoan để nhận toàn bộ những lời buộc tội về mình, nhưng thông điệp của ông ta thì không thể nào nhầm lẫn được. Nếu không phải vì sự tham lam của vợ mình, ông ta sẽ không bao giờ lầm đường lạc lối.
Không phải tất cả mọi người đều tin những việc làm của ông ta, nhưng hầu hết là thế, và cô đã không còn đếm được số lần trong suốt ba năm vừa qua khi cô bị nhận ra và nhiếc móc một cách công khai. Ban đầu cô còn cố gắng giải thích cái phong cách sống hoang tàng xa xỉ của họ là do sự lựa chọn của Dwayne chứ không phải của cô, nhưng không ai tin cô cả, vì thế cô đã học cách giữ im lặng.
Những chiếc bản lề trên cánh cửa quầy thực phẩm kêu cọt kẹt, mở ra chỉ đủ cho một cậu bé nhỏ xíu lách vào và chạy như bay đến bên mẹ nó. Cô không muốn Edward chứng kiến chuyện này, và cô lên tiếng một cách nghiêm khắc. “Mẹ đã bảo con ở bên ngoài.”
Edward nghển cổ lên và nói một cách câm lặng làm cô gần như không nghe được. “Có một – một con chó rất bự.”
Cô nghi ngờ điều đó, nhưng dù sao cô cũng siết nhẹ lên vai thằng bé để trấn an. Cùng lúc đó, cô nhìn Ethan với tất cả sự dữ dội của một con sói mẹ, một cách thầm lặng cảnh cáo anh phải cẩn thận những gì nói ra trước mặt đứa trẻ.
Ethan nhìn Edward chằm chằm. “Tôi quên mất cô và Dwayne có một đứa con trai.”
“Đây là Edward.” Cô nói, giả vờ như không có gì bất thường. “Edward, chào Mục sư Bonner đi con.”
“Chào.” Thằng bé không dứt ánh mắt khỏi đôi giày đế mềm của nó. Rồi nó nói với cô bằng một giọng thì thào có thể nghe thấy rõ ràng của mình. “Ông ta cũng là charlottetown à?”
Cô bắt gặp ánh mắt tò mò của Ethan. “Thằng bé muốn biết anh có phải là tên lang băm không.” Giọng cô khắc nghiệt. “Nó nghe điều đó về cha nó …”
(charlatant = lang băm. Edward còn nhỏ và chưa hiểu biết gì nhiều nên khi nghe người ta nói về cha mình đã nhớ không chính xác và đọc thành Charlottetown = thành phố lớn nhất và là thủ phủ của Đảo Hoàng tử Edward ở Canada.)
Trong một khoảnh khắc Ethan trông có vẻ bị giật ngược trở lại, nhưng rồi anh hồi phục lại ngay. “Ta không phải là lang băm, Edward.”
“Mục sư Bonner là thật đấy, con yêu. Lương thiện. Mộ đạo.” Cô gặp ánh mắt của Ethan. “Một người không đưa ra những lời chỉ trích và chứa đầy lòng trắc ẩn đối với những người kém may mắn.”
Giống như người anh của mình, Ethan không chịu lùi bước một cách dễ dàng, và nỗ lực của cô muốn làm anh hổ thẹn đã thất bại. “Đừng bao giờ cân nhắc đến chuyện quay trở lại đây sinh sống nữa, bà Snopes. Các người không được chào đón.” Anh quay sang Gabe. “Em có một cuộc họp, và em phải quay trở vào thị trấn. Tối nay đi ăn tối với em nhé.”
Bonner nghiêng đầu về phía cô. “Em định sẽ làm gì với họ?”
Ethan do dự. “Em rất tiếc, Gabe. Anh biết em sẽ làm bất cứ điều gì trên đời này vì anh, nhưng em không thể giúp anh chuyện này. Salvation không cần bà Snopes, và em sẽ không trở thành thành phần đưa cô ta quay trở lại thị trấn đâu.” Anh vỗ lên cánh tay của người anh trai, rồi quay về phía cửa.
Gabe trở nên cứng đơ. “Ethan! Chờ một chút.” Anh ta phóng theo sau Ethan.
Edward ngẩng lên nhìn mẹ. “Không ai thích chúng ta cả, đúng không?”
Cô nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. “Chúng ta là những người cừ nhất, cừu con, và bất cứ người nào không nhận ra điều đó đều không đáng để chúng ta nghĩ đến.”
Cô nghe một tiếng chửi rủa, rồi Gabe xuất hiện trở lại, một vẻ cau có làm môi anh ta xoắn lại. Anh ta chống hai tay lên hông, rồi trừng mắt nhìn xuống cô, cô trở nên nhận thức về chiều cao của anh ta. Cô cao năm feet bảy, nhưng anh ta làm cô cảm thấy nhỏ bé và bất lực một cách không dễ chịu.
“Trong bao nhiêu năm tôi biết đến thằng em trai mình, đây là lần duy nhất tôi thấy nó từ chối một người khác.”
“Tôi đã rút ra kinh nghiệm, Bonner, rằng thậm chí cả những con chiên ngoan đạo nhất của Chúa cũng có một giới hạn. Đối với hầu hết bọn họ, tôi dường như là cái giới hạn đó.”
“Tôi không muốn cô ở đây!”
“Cứ như thông tin gì mới không bằng.”
Vẻ mặt của anh ta tối sầm lại. “Nơi này không an toàn cho một đứa nhỏ. Nó không thể lang thang quanh đây được.”
Có phải anh ta đang do dự? Cô nhanh chóng nghĩ ra một lời nói dối. “Tôi có một nơi để giữ nó.”
Edward rúc sát vào cô hơn nữa.
“Nếu tôi thuê cô, nghĩa là chỉ một vài ngày thôi, chỉ cho đến khi tôi tìm được ai đó khác.”
“Đã hiểu.” Cô đấu tranh để giấu sự phấn khích của mình.
“Thôi được.” Anh ta gầm gừ. “Tám giờ sáng mai. Và tốt hơn hết cô nên sẵn sàng làm việc chổng mông lên đi đấy.”
“Tôi có thể làm được như thế.”
Vẻ cau có của anh ta hằn sâu hơn. “Tôi không có nghĩa vụ phải tìm cho cô một chỗ ở.”
“Tôi có chỗ ở rồi.”
Anh ta quan sát cô với vẻ nghi ngờ. “Ở đâu?”
“Không phải việc của anh. Tôi không hoàn toàn bất lực, Bonner, tôi chỉ cần một công việc.”
Chiếc điện thoại trên tường đổ chuông. Anh ta bước qua để trả lời, và cô nghe thấy một cuộc đối thoại một chiều liên quan đến vấn đề giao hàng. “Tôi sẽ đến và giải quyết chuyện đó.” Quý ngài Tốt bụng cuối cùng cũng tuyên bố.
Anh ta gác máy rồi băng qua quầy hàng về phía cửa và giữ cánh cửa mở ra. Anh ta không làm thế vì phép lịch sự, cô biết, mà chỉ là để giải thoát khỏi cô.
“Tôi phải vào trong thị trấn. Chúng ta sẽ nói về chuyện cô sẽ ở đâu khi tôi quay lại.”
“Tôi đã nói chuyện đó đã được sắp xếp xong rồi.”
“Chúng ta sẽ nói chuyện khi tôi quay lại.” Anh ta quạt lại. “Chờ tôi ở sân chơi. Và tìm cái gì đó mà làm với thằng bé của cô!”
Anh ta sải bước ra ngoài.
Cô không có ý định quanh quẩn ở đó đủ lâu để anh ta có thể phát hiện ra rằng cô sẽ ngủ trong chiếc xe ô tô của mình, vì thế cô chờ đến khi anh ta lái xe đi rồi bắt đầu hướng về phía chiếc Impala. Trong khi Edward chợp mắt ở ghế sau, cô tự lau rửa cho mình, rồi giặt quần áo bẩn của họ trên một nhánh sông nhỏ của con sông French Broad chảy ngang qua khu rừng nhỏ. Sau đó, cô thay sang chiếc quần jean tơi tả và một chiếc áo T-shirt cũ màu vàng cam. Edward tỉnh dậy, và rồi hai người họ cùng hát những bài hát ngớ ngẩn và kể những câu chuyện cười knock-knock cổ xưa trong khi phơi những bộ quần áo ướt lên những cành cây thấp gần kề chiếc xe.
(knock-knock jokes: là một loại truyện cười, có thể là một kiểu truyện đố chữ nổi tiếng, và là một bài tập ‘gọi và trả lời’ theo phong tục tập quán.)
Bóng râm buổi chiều muộn kéo dài. Cô không còn thức ăn nữa, và cô không thể trì hoãn chuyện đi vào thị trấn lâu hơn nữa. Với Edward một bên, cô đi bộ dọc theo con đường cao tốc cho đến khi họ đã bỏ lại bãi chiếu bóng phía sau lưng, rồi cô chìa ngón cái ra khi một chiếc Park Avenue đời mới tiến đến gần.
Nó được lái bởi một đôi vợ chồng đã nghỉ hưu từ St. Peterburg đang đi nghỉ hè ở Salvation. Họ nói chuyện một cách dễ chịu với cô và tỏ ra rất ngọt ngào với Edward. Cô bảo họ thả cô xuống ở cửa hàng tạp phẩm Ingles ở rìa thị trấn, và họ vẫy tay chào khi lái đi. Cô cảm thấy biết ơn vì họ không nhận ra cô là bà góa Snopes khét tiếng.
Nhưng vận may của cô không giữ được lâu. Cô chỉ mới xuất hiện trong cửa hàng tạp phẩm có vài giây thì nhận thấy một trong những nhân viên bán hàng đang nhìn cô chằm chằm. Cô tập trung vào việc chọn một quả lê không quá bầm dập trong giỏ hàng giảm giá. Qua khóe mắt, cô thấy một người phụ nữ tóc bạc đang thì thầm với chồng mình.
Rachel đã thay đổi quá nhiều đến mức cô không còn bị nhận ra quá thường xuyên như năm đầu tiên sau vụ scandal nữa, nhưng đây là Salvation, và những người này đã từng nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt chứ không chỉ trên màn hình TV. Thậm chí là không có mái tóc lòe loẹt và những đôi dép cao gót mảnh khảnh thì họ vẫn biết cô là ai. Cô nhanh chóng bước tiếp.
Trong lối đi của quầy bánh mì, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề trạc ngoại tứ tuần với mái tóc nhuộm đen được cắt với vẻ nghiêm khắc đặt xuống một chồng bánh nướng xốp Thomas’ English và trừng mắt nhìn Rachel như thể chị ra đang nhìn vào quỷ dữ.
“Cô.” Chị ta khạc ra một tiếng.
Rachel nhận ra Carol Dennis ngay lập tức. Chị ta đã bắt đầu như là một tình nguyện viên ở Thánh đường và dần dần tiến lên vị trí cao nhất, cuối cùng trở thành một trong những nòng cốt của những tín đồ trung thành tình nguyện phục vụ như là những phụ tá của Dwayne. Cực kỳ mộ đạo, Carol vừa ngưỡng mộ lại vừa bảo vệ dữ dội cho ông ta.
Khi những rắc rối của ông ta trở nên công khai, Carol đã không hề chấp nhận cái thực tế là người đàn ông thuyết giảng sách Phúc âm một cách say mê nồng nhiệt như G. Dwayne Snopes lại là một kẻ thối nát, vì thế chị ta đã dồn tất cả những lời buộc tội cho sự tuột dốc của ông ta lên đầu Rachel.
Chị ta gầy guộc một cách gần như không bình thường, với một cái mũi sắc cạnh và chiếc cằm nhọn. Đôi mắt của chị ta cũng đen như mái tóc nhuộm, làn da không có vết rạn nứt và xanh xao. “Tôi không tin được là cô đã quay trở lại.”
“Đây là một đất nước tự do.” Rachel vặc lại.
“Làm sao cô có thể chường mặt ra ở đây?”
Sự thách thức của cô biến mất. Cô đưa cho Edward một ổ bánh mì trơn nhỏ. “Con cầm cái này cho mẹ được không?” Cô dợm bước tiếp.
Người phụ nữ nhận thấy Edward, và gương mặt chị ta dịu đi. Chị ta bước về phía trước và cúi xuống thằng bé. “Ta đã không nhìn thấy cháu từ khi cháu còn là một đứa bé ẵm ngửa. Cháu thật là một cậu bé xinh xắn. Ta cá là cháu nhớ cha cháu.”
Edward trước đây đã bị người ta xáp lại bắt chuyện, và nó không thích điều đó. Nó chúc đầu xuống.
Rachel cố gắng bỏ đi, nhưng Carol nhanh chóng xoay ngang chiếc xe đẩy của mình để chặn lối đi lại. “Chúa dạy chúng ta nên yêu quý những kẻ có tội và ghét những điều tội lỗi, nhưng điều đó thật khó trong trường hợp của cô.”
“Tôi chắc là chị có thể xoay xở được, Carol, một người mộ đạo như chính bản thân chị.”
“Cô sẽ không bao giờ biết được tôi đã cầu nguyện cho cô bao nhiêu lần rồi đâu.”
“Để dành những lời cầu nguyện của chị cho ai đó cần đến chúng.”
“Cô không được chào đón ở đây, Rachel. Rất nhiều người trong chúng tôi đã trao cuộc sống của mình cho Thánh đường. Chúng tôi tin tưởng, và chúng tôi đã phải chịu đựng sự đau đớn theo những cách mà cô không bao giờ có thể hiểu được. Ký ức của chúng tôi sống rất lâu, và nếu cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ đứng một bên và để cô phô trương bản thân mình ở đây thì cô vô cùng sai lầm rồi đấy.”
Rachel biết đáp trả lại là một sai lầm, nhưng cô không thể không tự vệ cho bản thân. “Tôi cũng đã từng tin tưởng. Không ai trong các người từng hiểu được điều đó đâu.”
“Cô tin vào bản thân cô, vào những nhu cầu cá nhân cô.”
“Chị không biết gì về tôi cả.”
“Nếu như cô tỏ ra bất cứ sự ăn năn hối lỗi nào thì tất cả chúng tôi có thể tha thứ, nhưng cô vẫn không có chút hổ thẹn nào, đúng không Rachel?”
“Tôi không có gì để phải hổ thẹn cả.”
“Ông ấy đã tự thú những tội lỗi của mình, nhưng cô sẽ không bao giờ. Chồng cô là một người của Chúa, và cô đã hủy hoại ông ấy.”
“Dwayne đã tự hủy hoại chính mình.” Cô đẩy chiếc xe đẩy ra khỏi đường đi, và đẩy Edward về phía trước.
Tuy nhiên, trước khi cô có thể thoát khỏi đó thì một cậu bé tuổi teen ủ rũ đang đi vòng qua phía cuối lối đi tay ôm vài túi khoai tây chiên và một lốc sáu lon Mountain Dew. Cậu ta khá mảnh khảnh, với một mái tóc húi cua màu vàng bẩn nhếch nhác và ba chiếc khuyên tai. Quần jean lụng thụng, và một chiếc áo sơ mi màu xanh nhăm nhúm mở phanh ra bên ngoài một chiếc T-shirt màu đen. Cậu ta khựng lại khi nhìn thấy Rachel. Trong một giây gương mặt cậu ta trống rỗng, và rồi tối sầm lại với một vẻ thù địch.
“Cô đang làm gì ở đây?”
“Rachel đã quay trở lại Salvation.” Carol lạnh lùng nói.
Rachel nhớ rằng Carol đã ly dị và có một cậu con trai, nhưng cô sẽ không bao giờ nhận ra cậu bé này chính là đứa trẻ trầm lặng, trông có vẻ dè dặt mà cô ngờ ngợ nhớ lại.
Cậu bé nhìn cô trừng trừng. Khó mà coi cậu ta như một mẫu người tận tâm sùng đạo được, và cô không thể hiểu được thái độ thù nghịch không che đậy đó.
Cô nhanh chóng quay đi và nhận ra mình đang run rẩy khi tiến sang lối đi cạnh đó. Trước khi cô có thể đi xa, cô nghe thấy giọng giận dữ của Carol. “Mẹ sẽ không mua tất cả đám quà vặt đó cho mày.”
“Con sẽ tự mình mua!”
“Không có chuyện đó đâu. Và mày cũng sẽ không đi chơi với những đứa bạn không ra gì đó của mày tối nay.”
“Bọn con chỉ đi xem phim thôi, và mẹ không thể cấm con được.”
“Mày dám nói dối mẹ à, Bobby! Hơi thở mày đầy mùi cồn vào lần cuối cùng mày về nhà. Mẹ biết chính xác những gì mày và đám bạn của mày đang làm!”
“Mẹ chả biết cái cứt gì cả.”
Edward ngẩng lên nhìn Rachel, mắt nó có vẻ hoảng hốt. “Bà ta có phải mẹ của anh kia không?”
Rachel gật đầu và giục thằng bé đi nhanh về phía cuối lối đi. “Họ không yêu thương nhau ư?”
“Mẹ chắc là họ có yêu thương nhau. Nhưng họ có những rắc rối, cún con.”
Khi đã mua sắm xong xuôi, cô nhận thức được sự chú ý mà cô đã lôi kéo về phía mình, được xếp loại từ những cái liếc mắt tò mò đến những lời lẩm bẩm kết tội. Mặc dù cô đã lường trước được sự thù địch, nhưng quy mô rộng lớn của nó cũng làm cô bực bội. Ba năm có thể đã trôi qua, nhưng những người dân trong thị trấn Salvation, Bắc Carolina, vẫn chưa hề tha thứ bất cứ một điều gì.
Khi cô và Edward bước dọc theo con đường cao tốc mang theo túi thức ăn nho nhỏ, cô cố gắng tìm hiểu phản ứng của Bobby Dennis dành cho cô. Cậu bé và mẹ rõ ràng là không hòa thuận, vì thế cô nghi ngờ khả năng cậu ta đơn giản là phản ánh lại cảm giác của Carol. Hơn nữa, mối ác cảm mà cậu ta có dường như có ý nghĩa cá nhân hơn.
Cô dừng không suy nghĩ về Bobby nữa khi nhìn thấy một chiếc xe hơi ông nội có biển số Florida, loại xe duy nhất mà cô dám chìa ngón tay cái ra nhờ giúp đỡ. Một bà góa từ Clearwater lái một chiếc Crown Victoria màu hạt dẻ và đưa họ quay trở lại bãi chiếu bóng. Khi Rachel bước ra khỏi xe, cô xoay chân và sợi dây buộc mỏng manh trên chiếc sandal phía bên phải đứt phựt. Đôi dép này đã nằm ngoài khả năng sửa chữa, và giờ cô chỉ còn lại một đôi giày duy nhất. Một mất mát khác nữa.
Edward ngủ thiếp đi ngay trước chín giờ tối. Cô ngồi với đôi chân trần trên mui chiếc Impala với một chiếc khăn tắm biển cũ kỹ quàng trên vai và ngây người nhìn vào tấm ảnh tạp chí nhăn nhúm đã mang cô quay trở lại đây. Cô cẩn thận giở nó ra và, bật chiếc đèn pin mà cô mang theo mình, nhìn xuống gương mặt người anh trai của Gabe, Cal Bonner.
Mặc dù họ mang một vẻ tương đồng rất ấn tượng, nhưng những đặc điểm gồ ghề lởm chởm của Cal đã được làm dịu đi bởi một vẻ mặt hạnh phúc gần như ngốc nghếch, và cô tự hỏi liệu vợ anh ta, một phụ nữ tóc vàng quyến rũ trông có vẻ uyên thâm bác học đang mỉm cười rạng rỡ bên cạnh anh ta, có phải là người đã tạo ra điều đó. Bức ảnh đó chụp họ ở trong ngôi nhà cũ của Rachel, một tòa lâu đài rộng lớn và lộng lẫy quá mức ở phía bên kia Salvation. Nó bị sung công bởi chính quyền liên bang để giúp chi trả những khoản thuế chưa được thanh toán của Dwayne, và nó bị bỏ không cho đến khi Cal mua nó và các vật dụng bên trong khi anh ta kết hôn.
Bức ảnh được chụp ở trong phòng làm việc cũ của Dwayne, nhưng không phải vì sự đa cảm mà cô xé nó ra khỏi tờ tạp chí. Thay vào đó, chính vì cái vật mà cô nhìn thấy ở phía nền sau bức ảnh. Được đặt trên cái tủ sách ở ngay phía sau đầu Cal Bonner là một chiếc hộp da viền đồng nhỏ, chỉ có kích thước bằng một nửa ổ bánh mỳ.
Dwayne đã mua cái hộp đó khoảng ba năm rưỡi về trước từ một nhà môi giới – người giữ những tài sản đắt tiền nặc danh của chồng cô. Dwayne đã thèm thuồng nó bởi vì nó một thời đã thuộc về John F. Kennedy – thế không có nghĩa là Dwayne đã từng là fan hâm mộ Kennedy, nhưng ông ta yêu tất cả mọi thứ có liên quan đến những người giàu có và nổi tiếng. Trong những tuần trước khi ông ta chết, khi tấm lưới luật pháp đã siết chặt xung quanh ông ta, cô thường xuyên nhìn thấy Dwayne ngây người ra nhìn cái hộp.
Một buổi chiều ông ta gọi cho cô từ một bãi hạ cánh ở phía bắc thị trấn và với một giọng hoảng loạn, ông ta nói với cô rằng ông ta sắp bị bắt giam. “Anh – anh đã nghĩ rằng anh có nhiều thời gian hơn.” Ông ta nói. “Nhưng họ sẽ đến nhà vào tối nay, và anh phải rời khỏi đất nước này. Rachel, anh vẫn chưa sẵn sàng! Đem Edward đến cho anh để anh có thể nói lời tạm biệt với nó trước khi anh ra đi. Anh phải nói lời tạm biệt với con trai anh. Em phải làm điều này vì anh!”
Cô nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của ông ta và biết rằng ông ta sợ cô sẽ không làm theo bởi vì sự cay đắng của cô đối với cái cách mà ông ta đã phớt lờ đứa con của họ. Ngoại trừ lễ rửa tội cho Edward được đưa lên truyền hình, vốn đã là chương trình được xem nhiều nhất trong lịch sử mục sư đoàn của Thánh đường, còn thì Dwayne đã thể hiện rất ít sự quan tâm trong việc trở thành một người cha.
Sự tan vỡ ảo tưởng của cô đối với người chồng đã bắt đầu sớm sau khi họ kết hôn, nhưng phải mãi đến khi cô có thai thì cô mới phát hiện ra quy mô sự thối nát của ông ta. Ông ta bào chữa cho tính tham lam của mình bằng cách nói với cô rằng ông ta cần để cho thế giới nhìn thấy sự phồn thịnh mà Chúa có thể ban tặng cho những tín đồ sùng đạo. Tuy vậy, cô sẽ không từ chối ông ta cái thực tế là có thể đây sẽ là lần tiếp xúc cuối cùng của ông ta với con trai mình.
“Thôi được. Tôi sẽ có mặt ở đó sớm nhất có thể.”
“Và anh muốn … Anh muốn đem theo mình một thứ ở nhà, như là một vật nhắc nhở. Đem cái hộp Kennedy nữa nhé. Và cuốn Kinh thánh của anh.”
Cô hiểu được về quyển Kinh thánh, đó là vật kỷ niệm của mẹ ông ta. Nhưng Rachel không còn là cô gái vùng quê Indiana ngây thơ mà ông ta đã cưới nữa, và yêu cầu của ông ta đối với cái hộp Kennedy làm cô ngay lập tức nghi ngờ. Ít nhất là năm triệu đô la từ mục sư đoàn của Thánh đường đang biến mất không có lý do, và không cần phải chờ đến lúc cô phá vỡ cái khóa nhỏ bằng đồng và tự bảo đảm rằng cái hộp là trống không thì cô mới làm như những gì ông ta bảo.
Cô đã tăng tốc dọc theo con đường núi non dẫn đến bãi hạ cánh với cậu bé Edward hai tuổi được buộc vào chiếc ghế ngồi đang bú mút tai con Horse. Quyển Kinh thánh của mẹ Dwayne trên ghế ngồi bên cạnh cô, và chiếc hộp da nhỏ đặt trên sàn. Tuy nhiên, vào lúc cô đến nơi thì đã là quá muộn để có thể gặp được chồng mình.
Đội thi thành luật đã quyết định không chờ cho đến khi đêm xuống mới bắt giữ ông ta, và, hành động theo một lời chỉ điểm, cảnh sát địa phương và cảnh sát trưởng của Hạt đã hướng về phía sân bay. Nhưng Dwayne đã nhìn thấy họ đang tiến tới và cho cất cánh. Hai đại diện của luật pháp đã buộc cô ra khỏi chiếc Mercedes và tịch thu tất cả mọi thứ, kể cả chiếc ghế ngồi của Edward. Sau đó, một trong số họ đưa cô về nhà trong một chiếc xe tuần tra của cảnh sát.
Không cần phải chờ đến sáng hôm sau cô mới nhận được tin là một vụ rơi máy bay đã giết chết chồng cô. Không lâu sau đó, cô bị trục xuất ra khỏi nhà chỉ với một ít quần áo đồ đạc trên lưng. Đó là bài học đầu tiên của cô về chuyện con người có thể trở nên độc ác đến thế nào đối với người vợ góa của một nhà truyền bá phúc âm lừa đảo.
Cô đã không thấy lại chiếc hộp Kennedy lần nào nữa, không cho đến tận năm ngày trước khi cô loạng choạng trước một tấm ảnh Cal Bonner và vợ trên một tờ tạp chí People được để lại ở tiệm giặt là tự động. Đã ba năm rồi cô tự hỏi về chiếc hộp đó. Khi cô đập vỡ ổ khóa, cô đã chỉ nhìn lướt qua phía bên trong chiếc hộp. Sau đó, cô nhớ là nó có vẻ nặng thế nào và tự hỏi liệu nó có thể chứa một chiếc đáy giả hay không. Hay có thể có một chiếc chìa khóa ngăn gửi an toàn nằm giấu bên dưới lớp vải lót bằng nỉ màu xanh lục đó.
Khi cô quấn chiếc khăn tắm biển cũ kỹ chặt hơn trước sự lạnh lẽo của buổi đêm, cô cảm thấy cảm giác cay đắng tràn ngập. Con trai cô đang ngủ trên ghế sau của một chiếc xe ô tô hỏng hóc sau khi ăn một chiếc sandwich bơ-đậu phụng và một quả lê chín quá, thế mà năm triệu đô la lại biến mất. Đó là khoản tiền thuộc về cô!
Thậm chí là sau khi cô đã trả hết cho những chủ nợ cuối cùng của Dwayne thì vẫn còn lại vài triệu nữa, và cô dự định sẽ sử dụng số tiền đó để mua sự an toàn cho con trai cô. Thay vì du thuyền và trang sức, cô mơ đến một ngôi nhà nhỏ trên một khu dân cư an toàn. Cô muốn nhìn thấy Edward ăn những thức ăn tử tế và mặc những bộ quần áo không mòn xơ xác. Cô sẽ gửi nó đến những trường học danh tiếng và mua cho nó một chiếc xe đạp.
Nhưng cô không thể biến bất cứ giấc mơ nào trong số đó thành hiện thực nếu không có thiện chí của Gabriel Bonner. Ba năm vừa qua đã dạy cô không bao giờ được bỏ qua thực tế, cho dù nó có khó chịu thế nào, và cô biết cô sẽ tốn vài tuần để có thể lọt được vào ngôi nhà cũ của mình để có cơ hội tìm kiếm chiếc hộp. Cho đến tận lúc đó thì cô cần phải sống sót, điều đó có nghĩa là cô phải giữ được công việc này.
Đám lá cây phía trên cô kêu xào xạc. Cô rùng mình và nghĩ về chuyện ngày hôm nay cô đã tự lột truồng mình như thế nào trước một người lạ. Cô gái quê mùa Indiana hay đến nhà thờ đã từng là cô một thời hẳn là không thể nào tưởng tượng ra một hành động như thế, nhưng phải mang nghĩa vụ với một đứa trẻ đã buộc cô phải để lại tính đắn đo của mình lại phía sau cùng với sự ngây thơ. Giờ cô thề sẽ làm bất cứ điều gì mà cô cần phải làm để có thể giải khuây cho Gabriel Bonner.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)