Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Doãn Quốc Sỹ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Phạm Minh Phức
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1434 / 35
Cập nhật: 2017-04-04 13:33:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hú Quát chết đã hai tháng nay, Thuận không hề gặp Huyền. Thuận vẫn nghĩ rằng cái chết thê thảm của chú đã dập tắt thứ cảm tình bất chính kia của Thuận đối với Huyền khởi nhóm ngay từ buổi gặp mặt đầu tiên, Thuận cũng không hề nhắc đến tên Huyền một lần với chị Ninh kể từ ngày - chú Quát chết.
Tiếng bát đũa lách cách như vang rộng trong khoảng cô tịch của buổi chiều đang xuống. Chị Ninh đương dọn cơm. Chị hỏi:
- Trưa nay cậu ăn cơm ở đâu mà không về?
- Em ăn cùng mấy thằng bạn ở ngay câu lạc bộ sĩ quan rồi ngủ luôn lại căn phòng dành riêng cho chúng em ở đó.
Chi Ninh đã trở vào trong bếp, Thuận vẫn ngồi ở khoảng tranh tối tranh sáng bên góc sân dưới giàn hoa thiên lý. Phía chân trời Tây xa, ánh hoàng hôn hôm nay kéo dài hơn mọi khi nhiều, một màu hồng dịu quá như nụ cười khoé mắt nhớ nhung tự một ngày hạnh phúc gửi đến miền tranh tối tranh sáng là khoảng Thuận đương ngồi. Cảnh thì rõ ràng là buồn mà sự trầm ngâm của Thuận sao như trầm ngâm trong hạnh phúc? Thuận ôn lại,..
Mặc dầu ngày đó chị Ninh không mất ngủ Thuận cũng nài chị đi Đà Lạt bằng được. Rồi chị Ninh cùng Thuận tới thăm chú Quát tại chiếc villa mới mua đó. Tất nhiên có gặp Huyền. Hai chị em cùng ở lại ăn cơm trưa, bữa cơm do Huyền nấu, chị Ninh có vào bếp giúp chút ít thôi. Đặc biệt lần này khi dùng món tráng miệng xong Thuận và Huyền ra đứng dưới bóng cây ngoài vườn chưa có dự định nói chuyện gì. Thoạt Huyền tựa vào thân cây mimosa và Thuận tựa vào thân cây thông đối diện. Huyền đeo kính đen rồi ngước nhìn đỉnh trời chan hòa ánh nắng, Thuận chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa hiền vừa sắc sảo vừa quyến rũ của Huyền. Lần này khi nhìn ngang trở lại, rõ ràng Huyền cũng nhìn thẳng vào đôi mắt Thuận, chắc chắn thế vì miệng Huyền bơi mím chặt làm cong vành môi trên chút xíu và tự nhiên khuôn mặt Huyền bỗng đượm vẻ «mất dạy» một cách đáng yêu - chắc là vẻ «mất dạy » đó Huyền học được từ hồi còn ở Paris - tựa như Huyền muốn nói thầm lớn ‘‘tôi nhìn lại anh đấy!’’ Thuận chịu thua, thua vì không có kính. Để làm chủ lòng mình Thuận làm điệu chợt bật cười rồi kể cho Huyền nghe câu chuyện về ông bác:
- Cháu có ông bác họ là thanh tra hồi hưu, thím Huyền ạ. Thuở thiếu thời chắc chắn là ngài say mê người đàn bà đó lắm, nhưng ngài đã chót có vợ.
Người đàn bà đó lấy lẽ một ông huyện, càng về sau bà càng trở nên phốp pháp nhưng vẫn đẹp, ít ra là đối với bác cháu, và chắc chắn là Bác vẫn say mê bà như hồi còn trẻ. Ông huyện mất, bà mắc chứng hoại thư phải cưa một chân khoảng trên đầu gối, Bác đến thăm bà, lúc đó bà đương nằm trên ghế xích đu. Mối tình gỉà cho đến lúc đó vẫn là câm lặng có bao giờ thổ lộ. Bác nói với bà: «Chị thấy khỏe chứ ». Bà đáp: «Cảm ơn anh, khỏe ». Bác nói: « Chị cho phép tôi đo khoảng đùi còn lại của chị xem họ cưa ra sao. » Bà đáp: « Vâng! » và bác hơi khom người xuống trịnh trọng đặt gang tay vào khoảng đùi còn lại của « mối tình câm »
- Sao anh biết chuyện đó? — Huyền khanh khách cười hỏi - Sao anh biết là ông bác yêu bà kia?
- Thì cứ quan sát cách người thường kể lại chuyện đó! Kể bằng một giọng thành khẩn có run run vì cảm động, gương mặt vẫn nghiêm trọng người chả là thanh tra, bên học giới vẫn có những sự trang nghiêm không phải lối do méo mó nghề nghiệp mà ra. Cháu tin rằng Bác sở dĩ sau này chết nhắm mắt được là vì đã một lần được sờ vào đùi - dù là cái đùi cụt - của « mối tình câm »!
Huyền cười ròn, thật ròn, nàng chỉ Thuận:
- Anh thực trẻ không tha già không thương nhé.
Ánh hồng phía trời Tây xa đã tắt hẳn tự bao giờ, bóng tối càng tràn ngập dưới dàn thiên lý, chị Ninh đã ra sân tự lúc nào, nhìn Thuận giây lâu rồi nói:
- Vào ăn cơm chứ Thuận!
Trong lúc ăn cơm, một lần Thuận chợt nói với chị Ninh:
- «Dịp nghĩ cuối tuần này em lên Đà Lạt chị Ninh à? » Và khi nghe anh Bảng nói « Cậu lên Đà Lạt thật à?» Thuận mới giật mình kiểm soát lại ý nghĩ để biết là mình vừa phát biểu ý kiến muốn đi ĐàLạt.
Ăn cơm xong Thuận lên giường nằm đọc sách cho đến lúc có tiếng mưa rơi bên ngoài, Tiếng mưa thoạt rời rạc rồi mau dần đồng thời với tiếng vespa của ai ngoài đường nổ máy. Nhớ lại lần đó đưa chị Ninh lên Thủ Đức gặp Huyền một mình ở nhà rồi khi trở về chắc chắn là vì hào hứng Thuận dận ga khá mạnh cho chiếc Lambretta lao vun vút trên xa lộ, chiếc dakola trên cao phía trước cùng đi một chiều và Thuận nấy nó không nhúc nhích, rõ ràng Thuận bám sát lấy nó, mấy lần chị Ninh kêu lên đằng sau: «Nhanh quá cậu Thuận, tốp bớt đi! » Tiếng mưa rơi đã thật mau và tiếng máy vespa của ai cũng êm đi trong tiếng mưa và càng êm khi xe bắt đầu chuyển bánh. Tiếng động cơ nhỏ dần rồi tắt hẳn, chỉ còn tiếng mưa rơi đều. Lát sau tiếng mưa nhẹ dần, nhẹ và đều như nhịp thở phập phồng của Huyền khi ngồi đối diện nói chuyện với Thuận, bộ ngực tròn trịa mềm mại, không nhọn càng khiêu khích mà sao làm tâm hồn Thuận điên đảo!
Mưa vẫn rơi đều và dịu như hơi thở của Huyền, mưa vẫn rơi... vẫn rơi đều... Thuận nghĩ không đam mê nào đẹp bằng đam mê trong tình yêu, nó thiêu bỏng, nó tàn phá, nhưng phải công nhận là nó đẹp.
Mưa đã tạnh hẳn, Thuận chợt nhớ đến cái lạnh Đà Lạt, thứ lạnh gây cô đơn, nhắc nhủ cô đơn thứ lạnh a tòng. Một thằng bạn của Thuận đã nói: « Thằng nào lên Đà Lạt mà cứ... cô đơn là ngu! » Kể ra nó có lý.
Thuận tung chăn rón rén ra ngoài. Trời đầy mây và trăng trung tuần đã ở trên đỉnh đầu. Thuận ngồi lại dưới giàn thiên lý.
Thuận nhớ lúc nói chuyện về ông bác với Huyền dưới gốc mimosa xong thì chị Ninh ra, câu chuyện chuyển sang vấn đề ăn ngủ điều độ. Chị Ninh nói:
- Thuận nó không hay thức khuya đâu thím Huyền ạ, thường thì chín giờ tối nó đã buồn ngủ díp mắt và lên giường nằm rồi.
Thuận bèn tiếp:
- Nhưng thường vào khoảng mười hai giờ khuya cháu sực thức và rất tỉnh, bật đèn xem sách, hay viết thư hay tính toán điều gì.
Huyền hỏi:
- Anh thức như vậy đến mấy giờ?
- Dạ, chừng một hai giờ sau sau là ngủ lại, lần này thật kỹ cho đến sáng.
Ngừng một giây Thuận tiếp:
- Giá thím Huyền đi chơi đâu khuya có quà muốn cho tụi này mà qua nhà khoảng đó nhìn thấy ánh đèn chỉ gọi «ới » một tiếng là đã có cháu ra nhận quà liền.
Cả ba cùng cười và Huyền nói:
- Được, hễ có dịp nào như vậy tôi sẽ không quên gọi đến «ới » một cái.
Thuận thấy chị Ninh mỉm cười, nụ cười đượm tinh thần hài hước, rồi cả ba sang thăm ba mẹ Huyền ở villa kế cận. Cũng vừa đến lúc đó Thuận mới nhận ra Đà Lạt đương vào mùa hoa anh đào nở, màu hồng đảm đang mà vẫn kín đáo, phơi phới mà vẫn dịu hiền. Buổi chiều Thuận gặp thằng bạn, (thằng bạn từng tuyên bố « thằng nào lên đến Đà Lạt mà cô đơn là ngu ») nó có xe và cả hai quyết định xuống đèo Bellevue chơi. Thoạt xe lướt trên đỉnh cao tràn trề ánh sáng, đây đó loang hồng màu hoa anh đào, rồi xe xuống dần theo những dốc chữ chi mát rợp bóng thông và lành lạnh hơi suối, hai đứa dừng lại ở một mép đường đất đỏ, vẫn mát rợp bóng thông cổ thụ, cỏ hoang dưới đất tuy xác xơ nhưng sắc lá, nhọn mũi, đương ngả màu vàng dạ. Ngắm tít bên dưới xa đập Đa-Nhim đã hoàn thành, màu đất trắng phau từ chân đến đỉnh đập, gương nước đọng lại thành hồ bình thản phản chiếu ánh trời sát đó đường leo lên đỉnh núi màu hồng phớt mơ hồ như có phủ một lần sương chiều. Hai lần lên xe tiếp tục xuống đèo, chui qua chiếc vòm xi măng cốt sắt đỡ lấy hai dòng ống dẫn nước của hệ thống thủy điện, hai dòng ống song song vĩ đại trắng loáng màu nhôm, chất ngất tự trên đỉnh núi cao dẫn đường cho nước nhào xuống thành sức chuyển máy. Thuận nghĩ thầm: « Sức nước đó lao xuống mạnh như tình yêu đam mê! » Một đồn binh cheo leo bên bờ một con suối đã rộng lòng, nước chảy lấp lánh trong suốt đây thấp thoáng những hòn cuội trắng trên nền đá đen. Con đường về Phan Thiết đã bắt đầu trườn mình trên khoảng đồng bằng để lại phía sau cảnh trí cuối cùng của miền sơn cước với lá rụng đầy bờ suối, phủ kín mái fibro của trại binh, với cây rừng phồn tạp, vắt vẻo trêu một cành cao con chèo bẻo cô độc cất tiếng hót nghe mà thương tâm; với chiếc xe ngựa bánh lớn đương lên dốc: với khoảng ga xe lửa trầm mặc có những toa chở hàng màu xám tựa như bỏ hoang đã lâu ngày trên đường rầy... Xe của hai đứa đã trở lại gần tới đỉnh đèo bắt đầu vào địa phận thị xã Đà Lạt, Thuận chợt chú ý đến một cây anh đào độc chiếm một sườn đồi thoai thoải hoa phủ kín từ ngọn đến gốc, chắc chắn đây là cây anh đào nở hoa đẹp nhất của Đà Lạt, đẹp nhất của mùa xuân. Xe lướt ngang qua cây anh đào rung động trong nắng chiều rất nhẹ chan hòa với gió. Thuận còn ngoái cố lại ngắm một lần nữa, chao ôi, cây anh đào rưng rưng màu hoa phủ kín trông chẳng khác một cô gái tinh nghịch khỏa thân trên đồi vắng rồi rùng mình với tuổi trẻ của mình.
Thuận giật mình vì có tiếng chị Ninh:
- Thuận vào đi chứ ngồi khuya như vậy, sương!
Câu nói chứng tỏ lúc Thuận mở cửa ra sân, chị Ninh có biết. Chứng mất ngủ của chị trở lại chăng? Cũng may mà dưới bóng tối giàn thiên lý chị không nhận thấy vẻ lúng túng của Thuận. Thuận vội đáp:
- Vâng em vào ngay đây.
Đúng lúc Thuận đứng dậy sửa soạn vào thì trăng vừa từ từ ló khỏi rừng mây, bóng giàn thiên lý cũng từ lừ nổi hẳn lên như những sầu, những hận, những bắt đắc chí của kiếp người từ đáy tiềm thức nổi lên để rồi ngưng đọng mãi với thời gian, Tiếng đồng hồ trẩm cầm nhà bên nhỏ giọt...
Đốt Biên Giới Đốt Biên Giới - Doãn Quốc Sỹ Đốt Biên Giới