Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
rong suốt cuộc đời của Mỹ Nhiên, có những lúc thành tựu cũng như thất bại. Có lúc đầu buồn và cũng có khi hạnh phúc. Nhưng có thể nói chưa bao giờ nàng cảm thấy sung sướng như hôm nay.
Nàng khoanh tay đứng ở một góc nhỏ trong khu vườn rực rở ánh đèn, sung sướng nhìn ba đứa con gái của nàng quây quần bên nhau, trong sự chúc tụng của bạn bè.
Nhã Văn đa hai mươi lăm tuổi, trở thành một cô gái xinh đẹp và dịu hiền. Nhã Văn không thực hiện được ước mơ làm thám tử, cũng không chọn con đừơng công danh. Bây giờ Nhã Văn ở nhà học cách cắm hoa, trồng kiểng, nuôi chim và cá kiểng trong những chiếc hồ thủy tinh.
Mỹ Nhiên nhìn sang Nhã Trúc, niềm tự hào của nàng. Có thể nói Nhã Trúc là tổng hợp của những vẻ đẹp hiếm có trên thế gian này..
Nàng có đôi mắt mộng mơ như mặt nước hồ thụ Có chiếc mũi thanh tú, gương mặt rực sáng như ánh trăng rầm.
Nhã Trúc vẩn thích màu tím. Màu tím như làm tôn thêm làn da trắng mịn màng, như làm đẹp thêm đôi mắt mơ mộng của nàng. Buổi tiệc hôm nay là để chúc mừng cho Nhã Trúc vừa tốt nghiệp đại học. Cuối cùng nàng đả thực hiện được ước mơ trở thành bác sỉ để làm giảm đi sự đau đớn của những con người đáng thương.
Ngay bên cạnh Nhã Văn đẹp đẻ dịu dàng, Nhã Trúc mộng mơ là một Nhã Đình đầy sức quyến rủ CÓ thể nói nếu Nhã Trúc là ánh trăng dìu dàng thì ngược lại Nhã Đình là vầng thái dương tỏa sáng và có sức mạnh đầy uy lực.
Nhã Đình mặc váy ngắn, ao thun cổ lọ và khoác thêm bên ngoài một chiếc ao len rất mốt. Tóc nàng cắt cao nhưng có vẻ được chăm sóc rất chu đáo. Đôi mắt sáng rực tinh quang và đầy kiêu hảnh của nàng hờ hửng nhìn những người bạn gái khác như biết chắc sự nổi bật của mình.
Bà vú đến bên Mỹ Nhiên lúc nào mà nàng cũng không haỵ Bà này đả già, mái tóc bạc hơn phân nữa. Bao nhiêu năm qua bà đả là một phần đời sống của Mỹ Nhiên, như là các con của nàng.
- Tôi thấy bà đứng đây lâu quá Bà đang suy nghỉ gì vậy?.
Mỹ Nhiên mỉm cười, mắt vẩn không rời các con.
- Chúng nó đều đả lớn cả rồi, đều thông minh và xinh đẹp… Thế nhưng…sao tôi vẩn cứ lo lắng.
- Bà lo điều gì.
- Tôi cảm thấy tôi không thể nào hiểu hết các con của mình. Phải chăng vì tôi không phài là mẹ ruột của chúng.
Đó chỉ là cảm giác của bà.
- Phải, là cảm giác. Những cái cảm giác ấy mạnh mẻ không có cách gì xóa bỏ được. Tôi như thấy giữa chúng tôi có một khoâng cách vô hình cứ luôn luôn ẩn hiện, chen vào giửa đời sống tình cảm của chúng tôi.
Chợt cả hai cùng im lặng, bây giờ họ biết đó không phải là cảm giác mà là sự thật hiện hửu. Các con nàng đều biết nàng không phải là mẹ ruột của chúng. Vậy thì liệu chúng có cảm thấy sự ngăn cách mơ hồ như nàng không?
Bao nhiêu năm qua, bằng tất cả sự nổ lực của bản thân, Mỹ Nhiên đả cố gắng vun bồI cho hạnh phúc của gia đình mình. 'Tiểu Bạch' là một trong hàng chục câu chuyện tranh chấp giữa Nhã Trúc và Nhã Đình, mà chỉ có sự khéo léo tuyệt vời của Mỹ Nhiên mới dàn xếp ổn thỏa cho tới bây giờ.
- Chúng nó đả lớn, đều xinh đẹp và tài giỏi. Nhưng điều đáng lo nhất là đầu nào củng kiêu hảnh.
Bà vú tiếp theo lời nàng.
- Nhưng điều làm tôi lạ nhất là tới bây giờ cả ba đứa đều chưa có bạn trai.
Câu nói bổng làm Mỹ Nhiên giật mình. Ồ, tại sao nàng không nghỉ đến điều ấy nhỉ? Các con nàng đả lớn cả rồi, quả thật không bình thường chút nào.
- Chắc như bà nói, tại vì chúng nó quá kiêu hảnh.
Mỹ Nhiên hơi cau có.
Điều đó không tốt chút nào.
- Nhưng lại khó mà tránh khỏi ở các cô gái thông minh và xinh đẹp.
Mỹ Nhiên nhìn thấy MTrúc đi về phía mình. Mái tóc dài đẹp tuyệt vời của Nhã Trúc uốn luôn theo từng bước chân nhịp nhàng của nàng.
- Mẹ Ơi, sao mẹ lại đứng trong tối thế này?? Cả vú nửa. Hai người phải ra chia vui với con chứ.
- Mẹ thấy không có mẹ thì con cũng đủ vui rồi.
- Ừ, con không thích mẹ nói như thế đâu - Nhã Trúc nhăn mặt làm nũng - Mẹ phải ra, phải đứng trước mặt mọi người và tự hào về con chứ.
Nhã Văn cũng đến, vừa kịp lúc để kêu lên.
- trời ơi, em thật là không biết khiêm nhường chút nào.
Nhã Trúc hỉnh mủi, nghếch mặt lên.
- Em học giỏi, đổ cao, tội gì phải nhún nhường chứ Đi … đi mẹ - Trúc nắm tay Mỹ Nhiên kéo đi - Ra đây con giới thiệu mẹ với bạn bè của con.
Mỹ Nhiên ghé tai con gái thì thầm.
- Me cho con giới thiệu một người bạn đặc biệt cơ.
- Bạn đặc biệt? - Ban đầu Nhã Trúc không hiểu, nhưng nàng vốn rất thông minh - A, con biết rồi.
- Thế thì bao giờ con gái?.
- Mẹ không phải lo gì cả - Nhã Trúc kiêu hảnh đáp - Bây giờ tuy con chưa gặp, nhưng con chắc chắn sẻ chọn cho mẹ một người mà chỉ cần mẹ nhìn thấy thôi thì đả ưng ý rồi.
- Sao lại chọn cho mẹ chứ.
- Ùm… thì … con vì mẹ trước tiên mà.
- Thôi đi, cô mồm mép quá.
Nhã Trúc bật cười khúc khích. Đêm nay quả thật là một đêm sung sướng. Mẹ đả bỏ ra khá nhiều tiền cho buổi tiệc mừng sự thành công đầu đời của nàng. Điều đó chứng tỏ rằng trong cuộc chiến tranh giành tình yêu của mẹ, nàng luôn luôn là người dẩn đầu.
'Cuộc chiến' nghe qua thật ghê gớm, nhưng quả thật, trong bao nhiêu năm qua đúng là có một cuộc chiến như thế.
Nghỉ đến đây Nhã Trúc đáo mắt tìm Nhã Đình, đối thù ghê gớm nhất của nàng. Đêm nay Nhã Đình có vẻ lép vế một chút nhưng Nhã Trúc biết chắc chắn nó sẻ không chịu thuạ. Và thế là cuộc chiến vẩn diển ra một cách quyết liệt.
Nhã Đình phải thừa nhận một điều là nàng mừng cho Nhã Trúc. Bên cạnh đó là sự hân hoan vì nàng có một đối thủ xứng đáng. Hầu như luôn luôn lúc nào nàng củng phải cố gắng bám đuôi theo Nhã Trúc. Từ thành tích học tập cho đến những sinh hoạt cỏn con khác.
Sự ganh đua ngấm ngầm nhưng quyết liệt ấy không thể giải thích được. Không biết nó xuất phát từ đâu, vì đâu mà có Nhưng một điều chắc chắn là Nhã Đình không muốn chịu thua người chị gái cùng tuổi của mình. Nhất định năm sau nàng củng tốt nghiệp và sẻ có buổi tiệc linh đình như thế này.
Nhã Trúc rất mừng vì cuối cùng nàng đả nhận được việc làm ngay tại thành phố này. Một chổ làm tốt luôn luôn là ước mơ của sinh viên.
- Mời vào.
Một giọng nam trầm ấm vang lên sau ba tiếng gỏ cửa của Nhã Trúc. Với một chút lo âu nàng đẩy cửa bước vào. Ngồi sau bàn giấy, trong bộ áo blu trắng, Nhã Trúc nhận ra anh ta không lớn tuổi lắm. Anh đang cúi đầu ghi chép gì đó vào một quyển sổ lớn. Mái tóc anh dài, đen và lòa xòa một cách tự nhiên. Lúc anh ngẩng đầu lên, Nhã Trúc khẻ rùng mình vì ánh mắt sáng rực của anh.
Trọng Dũng gần như không tin vào mắt mình. Chàng nghe một thứ tình cảm xao xuyến dử dội gào thét trong tim. Nó làm cho đôi tay chàng run lên và…không nói được lời nào.
Nhã Trúc chưa bao giờ gặp ai nhìn con gái sổ sàng như anh ta. Một cô gái đẹp tất nhiên sẻ bị nhiều người dòm ngó, nhưng nhìn một cách trắng trợn như anh ta thì nàng mới 'bị' lần đầu. Với một chút bực bội và kiêu hảnh, nàng hất mặt lên, trừng mắt nhìn lại hắn ta không hề chịu thua kém.
Thi Diệp càng bàng hoàng. Chàng sửng sờ nhìn cô gái và trong một giây chàng như rơi vào dòng thác tình cảm mơ hồ Đôi môi chàng run rẩy, phát âm một cách kho khăn.
- Áng mây tím.
- Anh gọi tôi là gì Áng mây tím à.
Thi Diệp giật mình thoát khỏi cơn mê. Chàng lắc mạnh đầu làm mái tóc dầy bóng lên như gọn sóng. Trong một tích tắc ấy, Nhã Trúc kịp bắt gặp vẻ đẹp mạnh mẻ và đầy ấn tượng của anh. Nàng ngạc nhiên khi nghe từ anh phat ra tiếng thở dài nảo nùng.
- Xin lổi cô, tôi nhìn lầm người.
Nhã Trúc nhoẻn miệng cười. Nếu anh ta nhìn lầm thì có thể tha thứ cho tội sổ sàng của anh ta được.
- Tất nhiên là anh lầm. Tôi không phải áng mây tím. Tôi tên Hoàng Bình Nhả Trúc. Đây là giấy giới thiệu công tác của tôi.
Thi Diệp nhấn mạnh giấy từ tay nàng, cô lấy lại phong độ.
- Mời cô ngồi. Vậy chúng ta có cùng một họ và từ nay sẻ là đồng nghiệp - Thi Diệp nói sau khi đọc lướt qua tờ giấy giới thiệu.
- Chà tốt nghiệp hạng ưu cô à?
Câu nói vừa khen vừa hỏi của Thi Diệp làm cho Nhã Trúc lại có dịp tự hào. Nhìn gương mặt hơi nghếch lên của nàng lòng Thi Diệp lại se thắt. Nghi Bình ngày xưa củng có đôi mắt mộng mơ như thế này. Cũng suối tóc dài và đặc biệt là ưa đồ màu tím. Cũng một chút kiêu hảnh, tự tin cùng gương mặt nghếch cao mỗi khi có điều gì để mà tự hào. Thi Diệp thở dài ' Sao mà giống nhau thế nàý.
Đường như tôi rất giống người bạn nào đó của anh?
Nhã Trúc hơi vơi chút tò mò Thi Diệp đáp.
- Ban đầu tôi còn tưởng cô chính là người ấy nửa kia.
- Giống đến thế sao?.
Giọng Thi Diệp buồn buồn.
- Chỉ khác một điều là người ấy lam lủ hơn. Thôi, không nói chuyện ngoài lề nửa. Tôi tên Hoàng Trọng Dủng, hân hạnh được biết cô.
Mỗi người khẻ bắt tay nhau. Nhã Trúc nhận ra lúc nghiêm trọng như thế này chàng toát lên một phong độ rất oai nghiêm. Đôi mắt sáng của chàng luôn luôn nhìn thẳng, đường hoàng. Bao nhiêu ác cảm ban đầu bây giờ đả tan biến.
Lúc hai người đi dọc theo hành lang bệnh viện Nhã Trúc nhận ra dáng chàng cao to như che lấp cả thân hình nhỏ bé của nàng.
- Bây giờ Nhã Trúc đả là thầy thuốc rồi - Thi Diệp ôn tồn nói - Chỉ cần Nhã Trúc luôn luôn tâm niệm nhiệm vụ của mình là cứu người thì sự nghiệp của Nhã Trúc sẻ thành đạt.
- Cám ơn anh đả cho một lời khuyên.
- Nhã Trúc đến đây bằng gì.
- Chắc giờ này xe nhà đả đến đón em.
Thật vậy, người tài xế của Mỹ Nhiên đả đánh xe đến tận cổng bệnh viện chở đón Nhã Trúc. Lúc hai người bước ra khỏi bệnh viện. Thi Diệp một lần nửa phải bàng hoàng vẻ gương mặt rạng rở ánh dương quang của nàng. Lúc này, nếu Nhã Trúc bên cạnh chàng mà trong một bộ đồ giản dị và ít trang sức hơn thì chắc chắn nàng sẻ trở thành Nghi Bình.
- Nghi Bình.
Thi Diệp buột miệng thốt lên. Chưa bao giờ chàng xúc động như thế này. Nghi Bình là cả cuộc đời, là tình yêu thương nồng nàn, là kỷ niệm quyến luyến, là tất cả tình cảm rạt rào trong trái tim Thi Diệp. Bây giờ đột nhiên Nghi Bình đứng cạnh chàng sau bao nhiêu năm xa cách, thử hỏi Thi Diệp làm sao mà không xúc động được.
Nhã Trúc thoáng rùng mình, vì ánh mắt nồng nàn, cháy bỏng của Thi Diệp. Nàng hơi khó chịu vì anh ta cứ lầm mình với người khác.
- Tôi xin lổi - Thi Diệp bừng tỉnh, nhận ra mình thật vô phép - Tôi lại ngớ ngẩn nửa rồi.
- Lần sau hy vọng anh đừng gọi tôi là Nghi Bình và tôi càng không muốn mình là áng mây tím. Tạm biệt.
Nói rồi nàng kiêu hảnh bước lên chiếc xe sang trọng. Thi Diệp thở dài, cảm thấy buồn vì thất vọng, cho dù họ có giống nhau đến thế nào thì nàng củng không thể là Nghi Bình được. Nghi Bình của chàng dịu dàng hơn, lam lủ hơn, tội nghiệp và bất hạnh hơn.
Nhà của Thi Diệp cách bệnh viện không xạ Bây giờ, khi mà chàng đả có nhà riêng rồi thì Nghi Bình đáng thương của chàng đả không còn để mà chung hưởng nửa.
Bao giờ việc đầu tiên của Thi Diệp khi bước vào nhà là đốt cho Nghi Bình nén hương. Hôm nay, sau khi gặp Nhã Trúc rồi, sự giống nhau đặc biệt của hai người làm cho chàng càng nhớ thương Nghi Bình hơn.
Trong ảnh là một cô gái chừng hai mươi tuổi, đôi mắt mơ màng và nụ cười rạng rở trên môi. Thi Diệp cắm ba nén hương vào cái lư hương đả đầy những chân nhang. Chàng thì thầm.
- Hôm nay anh gặp một cô gái giống em như đưc, Nghi Bình ạ Suýt chút nửa anh đả không kèm được ý muốn ôm cô ấy vào lòng. Nghi Bình, em có nghe anh nói chăng? - Giọng Thi Diệp nghẹn đi vì xúc động - Anh không ngờ trên đời lại có người giống em như đúc.
Thi Diệp im lặng, có thể nghe được tiếng thở dài nảo nùng của chàng. Nghi Bình qua đời là một mất mát tinh thần to lớn đối với Thi Diệp, một sự mất mát không gì có thể bù đắp được.
Thi Diệp đi tắm, sau đó tự nấu cho mình gói mì ăn liền. Thi Diệp biết, dù sau này hoàn cảnh của chàng có thay đổi thế nào thì chàng vẩn giử mải đời sống thanh đảm như thế này. Đó củng là một cách để chàng tưởng nhớ Nghi Bình.
Nhưng lúc này chàng nghỉ đến Nhã Trúc. Quả thật hai người giống nhau đến lạ lùng. Chàng nhớ đôi mắt mơ màng mộng nước của nàng. Nhớ chiếc miệng chúm chím như cười và mái tóc dầy uốn lượn như những gọn sóng đảo..
Nhưng có lẻ đặc biệt và trùng hợp lạ lùng hơn hết là màu tím. Cái màu tím mộng mơi, huyền hoặc và theo Thi Diệp, nó là sắc màu đẹp nhất trên thế gian này. Áng mây tím! Ngày hôm nay Thi Diệp đả nhìn thấy một áng mây như thế sau một khoảng thời gian rất dài, từ ngày Nghi Bình qua đời.
Tuy áng mây ấy có hơi kênh kiệu một chút nhưng Thi Diệp không thể phủ nhận một điều là chàng say mê màu tím….
Nhã Đình ơi con có khách tới thăm nè.
Tiếng vú già gọi to từ trong phòng khách vọng lên. Nhã Đình đáp.
- Con xuống liền.
Bà vú quay sang chàng trai mặc quần tây, áo chemise, mang kính cận đang đứng lóng ngóng gần đó. Anh chàng hơi gầy, hơi cao và hơi rụt rè. Cho nên Nhã Đình thường gọi chàng là dỏ hoi.
- Cậu cũng biết xuống liền của Nhã Đình là bao lâu rồi đấy - Bà vú nói đùa hơn là phê phán Nhã Đình - Nó bao giờ cũng sửa soạn rất kỹ trước khi tiếp khách. Nhưng nếu cậu biết Nhã Văn của nhà này còn lâu hơn thế gấp đôi thì cậu sẽ thấy hết sự phiền phức của con gái.
Chàng trai mỉm cười hiền lành.
- Không sao đâu ạ. Cháu chờ cũng quen rồi.
Bà vú lắc đầu. Phải nói bà chưa từng thấy ai kiên nhẫn hơn Triều. Trúc là tên của anh chàng dỏ hoi ấy. Tuy nhiên chàng không dở hơi chút nào. Chàng là phóng viên nhiếp ảnh, hiền lành, kiên nhẫn và đặc biệt rất yêu Nhã Đình. Chỉ có tình yêu phi thường và tính kiên nhẫn cực kỳ mới chịu nổi tính nết ngông cuồng của nàng công chúa Nhã Đình.
Nàng từ trên lầu đi xuống thấy T, nàng dường như có vẻ cụt hứng.
- Anh đi đâu mà sớm thế này?.
Nhã Đình phách lối hỏi mặc dù đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ. Vẫn như mọi khi, Trúc không giận và tỏ ra nhã nhặn.
- Em quên rồi sao? Tuần trước em đã hứa với mẹ anh hôm nay sẽ tới nhà anh dùng cơm trưa mà.
- Tuần trước cơ à? Hứa lâu như vậy ai mà nhớ được.
Trúc vẫn không có vẻ gì là giận.
- Sáng nay mẹ anh đi chợ sớm, mẹ còn hỏi anh những món em thích ăn để bà mua về nấu cho em.
- Anh gởi lời xin lỗi bác giùm, hôm nay em không được khỏe.
Nhã Đình nói tỉnh bơ không có vẻ gì là suy nghĩ. Trúc dường như biết rất rõ tính khí của nàng nên vẫn cố ôn hoà.
- Em không khỏe thì để anh mua thuốc cho em uống. Dù sao thì mẹ anh cũng chuẩn bị cả rồi, em không thể không tới được.
Đột nhiên Nhã Đình nổi đóa.
- Anh đem bác gái ra hù dọa em đấy à? Em không thích đi thì không đi, ai làm gì được em nào?.
Trúc nhăn mặt, nhưng vẫn nhỏ nhẹ.
- Anh đâu có ý dọa em, chỉ vì em đã hứa với mẹ….
Nhã Đình cắt ngang một cách hung hăng.
- Anh đừng có một điều mẹ, hai điều mẹ, cái gì cũng mẹ…mẹ… trước mặt em nữa có được không?
Trúc buồn bực.
- Em nói anh sao cũng được, nhưng xin đừng xúc phạm đến mẹ. Anh thật không hiểu tại sao bỗng dưng em lại nổi đoá với anh.
- Tại vì tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Tôi đã nói nhiều lần như thế rồi và hôm nay một lần nữa, tôi xin trịnh trọng nhắc lại.
Trúc im lặng, bàn tay chàng run run tháo kính xuống để lộ ra đôi mắt ẩm ướt đầy vẻ đau khổ. Chàng tự trách sao mình lại yêu Nhã Đình nhiều đến thế này.
- Anh đã nghe rõ chưa?.
Nhã Đình gầm gừ, không có vẻ gì là ân hận.
- Anh tự hỏi đã làm điều gì có lỗi với em?
- Anh không có lỗi gì hết, lỗi tại tôi. Lẽ ra sáng hôm đó tôi không nên nỗi hứng nhờ anh chụp một tấm hình. Lẽ ra tôi không nên cho anh làm quen để bây giờ rắc rối lằng nhằng thế này.
Nhã Đình đã dùng tất cả những lời lẽ phủ phàng nhất. Thế nhưng Trúc vẫn một mực kiên nhẫn.
- Em có thể cho anh biết em không hài lòng anh ở điểm nào không? Anh sẽ sửa chữa.
Giọng Nhã Đình đầy vẻ khinh bạc.
- Anh không có điểm nào coi được cả. Anh có nhìn thấy hai bà chị của tôi không? Họ xinh đẹp và thông minh thế nào anh cũng biết rồi. Tôi thật không tưởng tượng được họ sẽ cười tôi như thế nào nếu biết anh là bạn trai tôi. Không, anh không xứng đáng. Bạn trai tôi phải là một người giàu có, đẹp trai, lịch lãm, phong độ và phải có địa vị. Anh tự nhìn xem mình có được điểm nào như thế không?
Đến đây Trúc có vẻ không chịu nổi nữa, lòng kiên nhẫn vô hạn của chàng cuối cùng cũng bị tổn thương, giọng chàng uất ức.
- Em thật quá kiêu hãnh.
- Anh cho tôi là kiêu hãnh hoặc khinh người cũng được. Tóm lại, tôi không muốn thua kém hai bà chị của tôi.
Trúc nhìn sững Nhã Đình, có vẻ đau đớn. Rồi chừng như phải lấy hết can đảm chàng mới nói được.
- Xin lỗi đã làm phiền em.
Nhã Trúc nghe tất cả. Nàng bàng hoàng khi phát hiện ra điều mà chính nàng bấy lâu cũng từng bị ám ảnh. Thì ra Nhã Đình cũng như nàng, không hề muốn thua kém chị em của mình. Không biết Nhã Văn thì thế nào? Xem ra Nhã Văn có vẻ an phận hơn hết.
Lúc Trúc đi ngang qua nàng ở cửa, cái gật đầu chào của anh làm cho nàng cảm thấy bất nhẫn vô cùng. Hai năm theo đuổi Nhã Đình, đổi là Trúc được một nổi nhục ê chề. Nàng tự hỏi phải chăng chị em của nàng đã quá kiêu hãnh?
- Lẽ ra em không nên phũ phàng quá đổi như thế đối với T.
Nàng không nhịn được đã lên tiếng. Nhã Đình khó chịu khi thấy nàng.
- Chị nghe tất cả rồi sao?.
Nhã Trúc nhún vai không đáp. Bỗng có giọng vú già.
- Con đã quá kiêu hãnh rồi, Nhã Đình à. Thật không nên chút nào.
- Thì ra các người rình mò nghe lén chuyện của tôi - Nhã Đình thét lên - Các người không biết xấu hổ hay sao chứ?
Một nổi khó chịu bao trùm trong phòng khách của gia đình họ. Mỗi người không ai biết là Nhã Văn đứng ở trên nhìn thấy và đã nghe tất cả. Rồi bằng vẻ lãnh đạm dửng dưng, Nhã Văn đi về phòng của mình.
Đêm đó Nhã Trúc không sao ngủ được. Những tiết lộ của Nhã Đình làm cho nàng suy nghĩ đến rối rắm. Thì ra trong bao nhiêu năm qua giữa chị em họ vẫn còn sự cạnh tranh quyết liệt và có phần dữ dội hơn. Họ gườm nhau, chờ đợi cơ hội để vượt lên đối thủ, cuối cùng kết quả là đến giờ cả ba vẫn chưa có người bạn trai nào.
Nghĩ đến đây đột nhiên hình ảnh Thi Diệp hiện lên. Tất nhiên anh đẹp trai, lịch sự… nhưng liệu bấy nhiêu có đủ tiêu chuẩn chưa? Nếu chọn anh, liệu một ngày nào đó Nhã Đình có mang về một người hơn hẳn anh không?
Thế rồi Trúc quyết định chọn Thi Diệp. Nàng sẽ chinh phục anh và tin chắc thành công. Nàng muốn làm một bước đột phá, dẫn đầu trên một chiến trường mới, chiến trường tình yêu. Một cuộc chiến tranh âm ỉ và không kém phần quyết liệt đang chờ đón họ phía trước.
Vừa bước ra khỏi phòng mổ, đột nhiên Nhã Trúc chếch choáng muốn ngã. Nàng tựa người vào cửa, đôi môi mím chặt rã rời… nước mắt trào ra.
Thi Diệp dặn dò nhân viên dưới quyền làm những thủ tục cần thiết cho người chết rồi cũng bước ra ngoài. Cứ mổi lần chứng kiến một bệnh nhân qua đời Thi Diệp lại thấy nảo lòng. Người chết là hết, nhưng sẽ để lại trong trái tim người còn sống một nổi đau âm ỉ mà khó mà hàn gắn được. Cũng như Nghi Bình, nàng ra đi đã lâu nhưng Thi Diệp hầu như biết chắc rằng chàng sẽ không bao giờ quên được sự mất mát đau đớn ấy.
Rồi Thi Diệp nhìn thấy Nhã Trúc đang khóc, đột nhiên trái tim chàng lặng đi. Ôi đôi mắt của Nhã Trúc, đôi mắt mọng nước ấy sao mà giống Nghi Bình quá đổi. Lúc này Nhã Trúc hoàn toàn binh bí, yếu đuối, đa cảm…đích thực là hình ảnh của Nghi Bình năm xưa.
Thi Diệp tự trấn tỉnh và cố kềm chế sự khát khao dữ dội muốn được ôm nàng vào lòng. Đôi tay chàng run rẩy đặt lên vai nàng.
- Lẽ ra em không nên tham gia ca mổ khó khăn này.
Nàng lắc đầu, nước mắt viền quanh mi.
- Tại sao chúng ta là bác sĩ mà không cứu được người bệnh chứ?
Thi Diệp chợt thấy thương vô cùng lòng tin ngây thơ của nàng.
- Em thừa hiếu có những căn bệnh y học không thể nào can thiệp được mà.
- Lúc nhỏ mẹ hỏi em lớn lên thích làm gì? Em muốn làm bác sĩ để cứu người. Thế mà ngay ca mổ đầu tiên, một bênh nhân đã qua đời trong sự bất lực của em.
- Lỗi tại anh. Anh không nên xiêu lòng để em tham gia vào ca mổ đến chín mươi phần trăm thất bại này.
Nàng đã bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn còn mọng đầy nước. Nàng dừng đôi mắt ấy nhìn Thi Diệp đang xốn xang vì ân hận. Lúc này Thi Diệp đứng thật gần nàng, ân cần an ủi cho nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy anh thật đáng yêu.
- tại em không nghe lời anh, năn nỉ ỉ ôi làm cho anh xiêu lòng.
Thi Diệp cười, chàng có vẻ sung sướng lắm.
- Vậy thì từ nay em phải nghe lời anh mới được. Trước đây Nghi Bình không hề cãi anh điều gì.
Lại Nghi Bình! Nàng không kèm được một cái chau mày. Thi Diệp giật mình như vừa thoát ra từ một giấc mộng.
- Ồ anh xin lỗi. Anh lại nghĩ đến Nghi Bình rồi.
Giọng nàng có chút lạnh lùng.
- Nãy giờ anh tưởng em là Nghi Bình sao?.
Thi Diệp lắc đầu, phiền muộn.
- Sự thật hai người quá giống nhau.
Rồi Thi Diệp quay lưng bước đi. Nhã Trúc cảm thấy tự ái ghê gớm. Nàng không chịu được ý nghĩ anh ân cần, dịu dàng với nàng. Chỉ vì trong lòng anh nghĩ đến một cô Nghi Bình nào đó. Không, nàng không tin là với anh nàng không có một chút sức mạnh quyến rũ nào, ngoài một hình bóng trong ký ức của anh.
Đột nhiên Thi Diệp quay lại nhìn nàng.
- Em về phòng nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện còn lại để anh lo.
Nàng mỉm cười hài lòng. Ít ra cũng thế chứ.
- Chiều nay em không có xe, anh có vui lòng đưa em về không?
- Nếu em không chê chiếc xe cà khổ của anh.
Chiếc xe của Thi Diệp ca khổ thật. Một chiếc cub đã cũ, màu sơn có đôi chỗ bị tróc lỏ lói. Thi Diệp vỗ nhẹ lên yên xe.
- Em không ngại ngồi nó chứ?
- tất nhiên là em không ngại.
Nhưng nàng nghĩ đến Nhã Đình, cả Nhã Văn nữa, liệu hai người có cười nàng vì anh bạn trai đi chiếc xe nghèo khổ thế này không?
- Em không chê xe của anh, nhưng tự hỏi sao anh không mua một chiếc xe mới?
Bác sĩ đâu phải là quá nghèo. Nếu anh thích sống thanh đạm thì việc mua một chiếc xe mới để đỡ vất vả hơn cũng đâu phải là việc làm quá xa xỉ.
Thi Diệp nghiêm trang nói.
- Chiếc xe này anh và Nghi Bình dành dụm khổ nhọc lắm mới mua được.
Đột nhiên Nhã Trúc run lên vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương. Nàng chỉ muốn quay lưng tránh thật xa con người lúc nào cũng chỉ nhìn về quá khứ này.
- Anh xin lỗi - Thi Diệp nói - Nhưng những gì có liên quan đến Nghi Bình đã là một phần đời sống của anh rồi. Anh không cố ý muốn so sánh em với Nghi Bình đâu.
Nhã Trúc mở to mắt nhìn chàng. Vẻ thành thật chân tình trên gương mặt hiền lành của anh làm cho nàng bớt giận. Nàng còn khám phá ra anh là một người đàn ông chung tình hiếm có. Bất giác nàng nghe một tiếng thở dài mà nàng đã cố dấu vào lòng.
- Chị Nghi Bình nào đó thật diễm phúc.
- Em không giận anh chứ.
- Khó mà giận được con người thật thà như anh. Nhưng em xin được nhắc anh, đừng có lúc nào cũng nói về một người phụ nữ trước người phụ nữ khác, người ta tự ái ghê gớm lắm.
Đột nhiên Thi Diệp nhìn sững nàng. Ngày hôm nay chàng hai lần bắt gặp nàng toát lên một vẻ đẹp đầy ánh hào quang. Chàng phát hiện bên trong vẻ đẹp kiêu sa và đầy hãnh diện của nàng là một tâm hồn đa cảm, trang trải chan hoà trên gương mặt kiều diễm của nàng.
- Em thích màu tím lắm phải không?
Chàng xúc động hỏi, mắt nhìn trên những đường viền tím của chiếc áo nàng.
- Nếu cũng vì Nghi Bình của anh thích màu tím thì em e rằng dưới mắt anh, em không còn chút gì là của em nữa.
Rồi nàng tỏ vẻ không muốn nói chuyện ấy nữa. Lúc xe dừng lại trước cổng nhà, nàng phân vân không biết có nên mời anh vào không? Nàng không muốn trình diện một Hoàng Trọng Dung chưa hoàn mỹ với cô em kiêu hãnh và bà chị sắc sảo của mình.
- Bây giờ cũng muộn rồi, e rằng anh không có thời gian vào nhà em uống ly trà.
Thi Diệp rất ngạc nhiên vì lý do thoái thác của nàng. Với một chút tổn thương trong lòng, chàng chào nàng rồi quay xe ra về.
Đột nhiên Nhã Trúc cảm thấy ân hận vô cùng. Con tim nàng run lên khi thấy anh với một chút buồn bã quay lưng đi. Nàng chợt nhận ra mình thật không xứng đáng với con người có tâm hồn đẹp đẽ như anh.
- Ngày mai lại có một ca mổ quan trọng thế mà giờ này Thi Diệp không sao ngủ được. Hễ chợp mắt là trong chàng lại hiện ra hình ảnh áng mây tím. Áng mây dịu hiền, mộng mơ và xinh đẹp. Chúng giống nhau quá, giống đến độ chàng không phân biệt được là Nghi Bình hay Nhã Trúc.
Thi Diệp chợt phát hiện ra lúc chàng bắt gặp nàng để rối những giọt nước mắt yếu đuối và đa cảm trước cửa phòng mổ, bắt đầu từ phút ấy trong lòng chàng đã có áng mây tím thứ hai. Phải chăng Nhã Trúc rồi đã sẽ thay thế hình ảnh Nghi Bình trong trái tim chăng?
Không… không thể nào được. Nhã Trúc hoàn toàn không phải là Nghi Bình. Hình thức bên ngoài giống nhau không có nghĩa là hai tâm hồn sẽ giống nhau. Nhã Trúc cầu kỳ hơn, kiêu hãnh hơn.
Cách nàng ăn mặc lúc đi làm, biệt thự sang trọng của nàng, xe hơi của nàng…tất cả đã nói lên rằng chàng không nên hy vọng tìm kiếm hình ảnh Nghi Bình trong Nhã Trúc. Cho dù có lúc nàng đã tỏ ra rất dịu hiền và đa cảm.
Quyết định như thế rồi Thi Diệp mới yên tâm ngủ được. Tuy vậy, một lần chàng đã mơ thấy áng mây tím. Không biết Nghi Bình hay Nhã Trúc!
Hôm nay nàng quyết định làm thân với Thi Diệp. Ngoài vẻ ngoài xuề xoà, còn lại đều xứng đáng để nàng tự hào mà giới thiệu anh với gia đình như là một người bạn trai. Nàng hy vọng sau này sẽ đề nghị anh chăm sơ cho hình thức của anh kỹ hơn.
Hôm nay nàng cố tình mặc bộ đồ màu tím mà nàng ưng ý nhất. Lúc gặp nhau trong sỏ làm, nàng thầm hài lòng khi bắt gặp ánh mắt chàng nhìn nàng sững sờ.
- Chào anh! Đêm qua anh ngủ có ngon không?
Thi Diệp bực mình vì vẻ tự tin gần như kiêu ngạo của nàng, và quan trọng hơn vì chàng đã không tự làm chủ được mình. Chàng xẵng giọng.
- Cám ơn, rất may là tôi không có trằn trọc. Chúng ta sẽ gặp nhau trong buổi họp giao ban.
Nàng uất ức nhìn theo dáng đi lãnh đam của anh. Trời ơi, nàng chỉ muốn thét lên. Chưa bao giờ có người đàn ông nào làm nàng bẽ bàng đến thế này. Nhất định…nhất định nàng không bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Ngày hôm đó trời quá căng thẳng và buồn tè. Thi Diệp bước vào phòng mổ và không có nàng, với lý do nàng còn ít kinh nghiệm cho một ca mổ khó. Có lúc Nhã Trúc muốn khóc lên được vì tức tối cho sự giận hờn vô lý của hai người.
Buổi chiều! Nàng thở phào khi tan sở. Lúc ra đến cổng bệnh viện rồi nàng mới giật mình vì chợt nhớ ra hồi sáng nay nàng dặn bác tài xế đừng đến đón.
Nàng tự cười chế giễu mình. Sáng nay nàng đã tự tin là buổi chiều sẽ có tài xế chở về đến tận nhà… bây giờ….
Bây giờ anh chàng tài xế đáng ghét kia thong thả đẩy chiếc xe cà tàng ra. Bầu trời thẳng tăm gọn đầy mây đen, có vẻ sẵn sàng đổ mưa bất cứ lúc nào.
Nàng mím môi, tự nhủ là sẽ khong thèm lên xe, cho dù hắn cố năn nỉ thế nào. Nhưng nàng hoàn toàn thất vọng. Thất vọng đền cay đắng! Hắn một mình leo lên xe, nổ máy và chạy đi sau khi gật đầu chào nàng một cách chiếu lệ.
Đột nhiên Nhã Trúc nghe cay cay sóng mũi. Nàng giận và cũng buồn ghê gớm. Nàng có lỗi gì đâu? Nếu hom qua nàng không mời anh vào nhà thì cũng tự nhiên thôi mà. Tại sao người ta nỡ đối xử với nàng lãnh đạm như thế.
Một tiếng gầm to giữa không trung, âm vang như một hồi còi ngân dài. Mưa … bắt đầu đổ xuông. Đầu tiên chỉ là những hạt mưa bụi… Nàng đứng thi gan cùng trời đất, với nỗi buồn tan nát trong lòng.
Rồi mưa nặng hạt hơn, phũ phàng trút xuống nàng làm ướt đằm mái tóc mềm, mượt như nhung. Đột nhiên có tiếng xe dừng gấp cạnh nàng. Thi Diệp.!!
Phải là Thi Diệp. Chàng trở lại mặc dù đã về gần tới nhà. Chàng cũng không biết tại sao mình làm thế. Có điều chàng biết chắc chắn nàng sẽ ngoan cố đứng dưới mưa. Phải chăng vì ngày xưa mỗi lần chàng đến đón muộn, Nghi Bình sẽ tỏ thái độ giận dỗi bằng cách đứng dưới nắng hoặc mưa, tùy theo thời tiết?
Bây giờ chàng đã chống xe đứng trước mặt nàng. Chàng xúc động mãnh liệt là hầu như tin chắc những giọt nước long lanh trên má nàng, ngoài nước mưa còn có cả nước mắt nữa. Chàng muốn dang tay ôm nàng vào lòng, muốn hôn lên mắt đẹp long lanh kia, bất chấp nàng là Nhã Trúc hay Nghi Bình! Phải, cho dù nàng không phải là Nghi Bình thì bây giờ chàng cũng đã yêu rồi.
- Hãy tha lỗi cho anh! Áng mây tím bé bỏng đáng yêu.
Chàng dìu nàng thật dịu dàng. Dưới mưa, hai người đã uot sung nuoc. Nang run ray trong tay anh, khong phai vi lanh ma vi xuc đong. Bao nhieu gian hon đeu tan theo nuoc muạ Roi nang tua vao anh, tin tuong mot cach vung chac rang anh se mang hanh phuc đen cho nang.
Không biêt bằng cách nào nàng đã vào nhà của anh. Một ngôi nhà nhỏ, cũng gọn gàng và ấm cúng.
- Giờ này mà về nhà em e rằng cả hai chúng ta sẽ bị nước mưa quật ngã.
Nàng gật đầu đồng tình và hầu như tin tưởng hoàn toàn vào anh. Nàng không giải thích được tại sao? Mới trước đó không lâu hai người xa lạ với nhau là thế, vậy mà bây giờ….
- Em vào tắm trước đi, vòi nước nóng bên tay phải. Anh sẽ lấy khăn và tìm cho em một bộ đồ, anh sẽ để tất cả ngay cửa phòng tắm.
Nàng hoàn toàn làm theo anh. Nước ấm làm cho nàng sảng khoái và có dịp để suy nghĩ lại. Nàng nhận ra mình đã quá táo gan và hầu như lẵng lợ Liệu chàng có đánh giá mình không? Nhã Trúc cảm thấy xấu hổ ghê gớm.
Tắm xong, nàng cẩn thận mở cửa và thấy ngay quần áo cũng như khăn bông như lời Thi Diệp đã nói. Bộ đồ màu tím, vừa khít thân hình Nhã Trúc. Nàng đoán nó là của người con gái có tên Nghi Bình.
Đột nhiên…lần đầu tiên trong đời Nhã Trúc có cảm giác ghen tuông. Đó là một thứ cảm giác mơ hồ, nóng nảy, tức giận và cả ganh tỵ. Nó làm cho nàng xốn xang không yên.
Thi Diệp đã thay bộ đồ khác. Mái tóc đen tuyền của anh chạy ngược ra sau. Nhìn anh trông giống như tài tử nổi tiếng của Hồng Kông, Châu Nhuận Phát!
Chàng rất xúc động khi thấy Nhã Trúc hoàn toàn vừa khít trong bộ đồ của Nghi Bình. Bây giờ chàng không lầm lẫn giữa hai người nữa. Chàng đoán Nhã Trúc cũng nghi ngờ và không muốn để nàng thắc mấc lâu.
- Nghi Bình ngay mấy bộ đồ này trước khi chết. Nó chưa mặc lần nào.
Nhã Trúc bàng hoàng.
- Chết rồi ư?
- Nghi Bình là em gái ruột của anh.
Trong một giây nàng lặng đi vì xúc động. Trên gương mặt ẩn uất u buồn của chàng, nàng chợt thấy nó chói sáng ánh hào quang. Nàng nhớ lại tất cả những lần anh đã nhắc về Nghi Bình với một tình cảm trân trọng như thế nào, và nàng biết đưọc mối liên hệ tình cảm sâu sắc giữa hai anh em họ.
Dòng Sông Mênh Mang Dòng Sông Mênh Mang - Lê Duy Phương Thảo Dòng Sông Mênh Mang