You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ội Cầm tung tăng chân sáo khắp mọi nẻo đường. 1 ngày đối với nàng thật đẹp.
Mọi cảnh vật như chuyển mình sau 1 đêm say ngủ. Gió nhẹ làm lay động những cánh hoa còn lóng lánh sương đêm. Trên cao, ông mặt trời rũ những tia nắng vàng óng ánh xuống từng cành cây ngọn cỏ, góp phần làm ấm áp bầu không khí và 1 buổi sáng cuối xuân.
Cảnh đẹp và sự trong sáng hoàn hảo của buổi sớm mai khiến Bội Cầm cảm thấy dễ chịu. Nàng nghĩ mình cần phải mua 1 ít quần áo gì đó để chuẩn bị cho 1 công việc mới.
Bội Cầm thoăn thoắt băng qua con đường nhỏ. Người người tấp nập, xe cộ qua lại ngược xuôi thật nhộn nhịp. Vui miệng nàng nghêu ngao hát.
"Ngày em còn thơ
Lòng vương mộng mơ
Thường hay hỏi má em
Má ơi, tại sao?
Lòng sẽ thắm tơ vương
Và vui sướng hơn
Thường nghe má em
Bảo rằng
Biết ra sao ngày sau...?"
Nàng thoăng thoắt trên các vỉa hè. Thỉnh thoảng nàng dừng lại đây đó, chạm tay vào mọi thứ như thể chúng đang nhảy múa chung vui cùng nàng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy vui như hôm nay. Vừa nộp đơn xin việc đã được nhận.
Nàng dừng lại trước 1 shop thời trang thật đẹp và sang trọng. Nàng móc túi kiểm lại số tiền mà nàng có được rồi thở dài. Với số tiền nhỏ nhặt đã dành dụm bao lâu nay không cho phép nàng bước vào 1 tiệm quần áo sang trọng như thế này.
Nàng đứng ở ngoài cánh cửa kiếng ngắm thêm 1 tí nữa. Chiếc đầm màu tím hoa cà có điểm những hoa đỏ nhỏ li ti thật là đẹp. Ôi! Chiếc đầm ấy đẹp làm sao.
Nàng thở dài rồi bước đi. Nhưng ngay lúc này đây nàng lại có cảm giác bị theo dõi. Tại sao lại kỳ lạ thế này? Cái cảm giác này chưa bao giờ có xưa nay. Ấy thế mà 2 ngày nay nó cứ theo mãi bên nàng. Nàng xoay qua, xoay lại, xoay tới rồi xoay lui cũng không thấy ai cả. 1 cái bóng dáng to cao vạm vỡ trong công ty Vạn Thắng cũng không.
Mặc kệ. Nàng tiếp tục bước rồi chẳng mấy chốc nàng đã lom khom trước đống quần áo "siđa" ở vỉa hè.
Nàng xới tung đống quần áo của người ta lên nhưng chẳng có chiếc nào vừa ý.
Cô bán hàng bực mình, gắt gỏng.
- Cô à! Thật ra cô muốn tìm quần áo loại nào đây?
Nàng nói nhanh:
- Tôi muốn tìm mua 1 chiếc đầm nhưng không vừa ý cái nào. Đồ cũ quá!
Cô bán hàng liếc xéo nàng:
- Mua đồ "siđa" mà cô tìm mới thì sao có. Muốn mới, cô lại shop thời trang đằng kia kìa.
Quá sợ hãi trước vẻ mặt đằng đằng sát khí của cô bán hàng, Bội Cầm lấy đại chiếc áo đầm màu vàng nhạt đưa cho cô bán hàng và nói:
- Tôi lấy cái này. Cô làm ơn gói lại cho tôi đi.
Cô bán hàng cẩn thận gói lại cho nàng và nói:
- Cô cho tôi xin 150 ngàn.
Nàng trợn tròn mắt:
- Hả? Cái gì?
- Tôi có nói tiếng Tây đâu mà cô nghe không rõ hả? 150 nàng.
Nàng bắt đầu run rẩy, vì lúc nãy khi kiểm số tiền, nàng chỉ vỏn vẹn 130 ngàn trong túi mà thôi.
Nàng ấp úng:
- Cô cho tôi gửi lại.
Cô bán hàng quát to:
- Nè! Cô kia! Thật ra, cô có muốn mua hông vậy? Hay là sớ ra, sớ rớ rồi chờ tôi sơ hở mà ăn cắp.
- Cô à! Thật tình tôi không đủ tiền mà. Có cái nào rẻ hơn, khoảng chừng 100 ngàn thôi. Có không cô?
Cô bán hàng đáp cộc lốc:
- Không! Không có. Cô làm ơn cút giùm tôi đi.
Ngay lúc ấy, có tiếng nói vang lên. Tiếng nói giúp nàng thoát khỏi tình thế lúng túng này.
- Cô kia! Người ta không mua thì thôi. Chứ làm gì mà mắng mỏ người ta vậy hả. Có muốn ngồi đây bán hay là dẹp.
Biết đụng phải tay cỡ bự, cô bán hàng giả lả:
- Dạ, đâu có. Cô ấy không mua thì thôi. Con có nài gì đâu.
Bây giờ Bội Cầm đã nhận ra người đàn bà vừa xuất hiện để cứu nạn. Bà ta chính là Lam Hằng, bà chủ mới của nàng.
Bà nắm tay nàng kéo đi.
- Nào. Lại đằng kia mà mua kìa.
Nàng đứng lại:
- Thôi, con không muốn mua nữa.
- Tôi biết cô không có tiền phải không? Đừng ngại gì cả, tôi sẽ mua tặng cho cô.
- Con không nhận đâu.
Bà Lam Hằng lắc đầu:
- Thôi, coi như tôi cho cô mượn trước lương vậy. Lúc nào lãnh lương, trả cho tôi. Không thể ăn mặc thế này được.
Thấy Bội Cầm vẫn còn đứng ì 1 chỗ, bà Lam Hằng hối thúc:
- Nào! Tại sao cứ đứng ì ra đó thế? Phải mạnh dạn lên chứ!
Nàng đành bước theo bà Lam Hằng mà trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Bà Lam Hằng dẫn nàng vào shop thời trang lúc nãy. Không cần Bội Cầm chọn quần áo, bà chỉ ngay vào chiếc đầm mà Bội Cầm đã đứng ngắm 1 cách thèm thuồng lúc nãy và nói:
- Cô mặc chiếc đầm đó trông đẹp đấy. Màu tím hoa cà rất hợp với làn da trắng của cô. Tôi cũng có 1 người con trai, nó thích bạn gái của nó mặc áo quần màu tím hoa cà.
Câu nói bà Lam Hằng vừa dứt, nàng liên tưởng ngay đến người con gái có cái diễm phúc được làm bạn gái của con trai bà ta.
Thấy Bội Cầm im lặng khá lâu, bà nói:
- Sao? Cái đó đẹp đấy. Cô không thích à?
- Dạ không. Con thích lắm.
- Vậy mua nhé?
Nói xong, bà nhờ cô bán hàng gói chiếc áo lại.
Bà trao cho Bội Cầm và nói:
- Tôi tặng cô đấy. À! Quên nữa. Đúng ngày đầu tiên cô đi làm, vào ngày mai, chúng ta sẽ đi xa đấy.
- Tận đâu thưa bà?
- Thành phố biển. Và chúng ta ở tại khách sạn "Bách Hoa Lâm".
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm