Số lần đọc/download: 28364 / 471
Cập nhật: 2024-10-26 20:43:24 +0700
Chương 3
D
ưới cái hầm của ngôi biệt thự ở gần Phú Lâm, nơi mà bọn đợt sống mới thường kéo nhau đến nhẩy lậu, Trần Đại tạm trú tại đó. Đêm qua, khi ăn đủ đạn của cảnh sát, Trần Đại mò mẫm về nhà cũ. Hắn đã gặp James Dean Hùng.
James Dean Hùng quanh quẩn gần căn nhà mướn cua Trần Đại xem đứa nào đã chỉ điểm cho cảnh sát. Nó chưa biết đứa khốn nạn ấy. Nhưng cảnh sát đã bố ráp nhà Trần Đại lục soát rất lâu. Khi cảnh sát bỏ đi, James Dean Hùng trở vào thu dọn "chiến trường". Và nó tính ngủ luôn một giấc đến sáng mai gặp Trần Đại sẽ bàn tính sau.
Nó không ngờ Bốn lơ xe bị phản bội, chết oan nghiệt bằng lưỡi dao của nó. Trần Đại bị rượt bắn què cẳng lại liều lĩnh về nhà mình. May mà hắn gặp James Dean Hùng. Công việc đầu tiên của James Dean Hùng là tìm một người y tá cùng ngõ chích thuốc cầm máu, băng bó vết thương cho Trần Đại. Tờ mờ hôm sau, nó đưa Trần Đại sang Phú Lâm.
Chủ nhân tiệm nhảy đầm lậu thường bị bọn du đãng tép riu nhảy quỵt và uống nước gỡ. Mụ nhờ người kiếm James Dean Hùng giao phó nhiệm vụ "an ninh" nơi tiệm nhẩy, mỗi tháng mụ trả lương ba ngàn. James Dean Hùng đang ở vào thời kỳ đói rách. Nó nhận lời. Thuê được nó, mụ chủ tiệm nhảy đầm lậu không còn sợ nạn nhảy quỵt nữa. James Dean Hùng nghĩ rằng, tối tối chỉ ghé tới độ nửa giờ, nhảy vài bản biểu diễn để bọn du đãng tép riu thấy nó luôn luôn có mặt mà ăn ba nghìn lương, ngon chán. Lúc Trần Đại bị thương trở về, James Dean Hùng mới sực nhớ cái hầm nhảy lậu này. Giá nó nhớ sớm hơn thi Trần Đại khỏi tai nạn và Bốn lơ xe đâu đã chết. Cả Trần Đại cũng không nhớ, mặc dù hắn đã từng đưa người yêu tới đó nhảy nhót. Bây giờ nhớ ra, James Dean Hùng bèn chở Trần Đại nương náu ở đó. Nó cho rằng nơi này an ninh nhất. Nhảy lậu không việc gì thì du đãng tạm trú trị bệnh dễ chi đã bị khám phá. Vì thế Trần Đại đến Phú Lâm. Hắn nằm trên chiếc ghế bố mới. Cơn sốt kéo dài liền hai tiếng đồng hồ. Mồ hôi đầm đìa trên khuôn mạt bảnh trai bướng bỉnh của hắn. Vết thương bắt đầu đau nhức. Trần Đại trở mình nhăn nhó. James Dean Hùng đứng bên hỏi:
- Anh thấy thế nào?
- Trần Đại mệt mỏi đáp:
- Nhức quá. Không hiểu đạn có nằm trong thịt không?
- Chắt không.
- Sao chú dám chắc?
- Vì anh vẫn còn chạy được.
Trần Đại khẽ xua tay:
- Không chắc đâu, việc này chỉ có bác sĩ mới đủ thẩm quyền.
James Dean Hùng long lanh đôi mắt:
- Hay em đi mời bác sĩ nhé!
Trần Đại gượng cười:
- Khó lắm.
- Mình có tiền mà!
- Có tiền mà nhưng chú đi thì hỏng việc.
James Dean Hùng chưa hiểu Trần Đại nói hỏng việc là hỏng việc gì. Thì Trần Đại đã vẫy tay áo cho nó tới gần:
- Anh nhờ chú một việc khác vậy.
James Dean Hùng ngạc nhiên:
- Thưa anh, anh đang bị sốt...
Nhếch mép cười thông cảm, Trần Đại nói nhỏ:
- Chú lo dùm anh nhiều quá. Phải chi gia đình ta...
Trần Đại không nói tiếp. Nước mắt hắn tự nhiên ứa ra. Khiến James Dean Hùng phải quay đi chỗ khác, che dấu sự xúc động từ đáy lòng mình. James Dean Hùng móc miếu xì gà "Havatampa" bóc giấy và châm lửa. Nó cắm vào đôi môi mấp máy đang định nói điều gì của Trần Đại. Để xua đuỗi nỗi buồn riêng của Trần Đại, James Dean Hùng khoe:
- Mới mua tặng anh hai hộp "Havatampa" Nhờ con Hồng Hảo bồ của chú Mẽo đấy đàn anh ạ! "En" bảo hai đôn rưỡi. Nhưng lấy em có hai bò...
Trần Đại bỗng phi cười:
- Chú tài quá!
James Dean Hùng nhún vai:
- Tài gì đâu,"En" lợi dụng cái "mác" du đãng của em để các "khứa" nhãi khỏi quấy rầy. Đời chó má thật!
Trần Đại đùa:
- Được người đẹp lợi dụng chú còn kêu ca gì nữa?
James Dean Hùng búng tay tách một cái. Từ kiểu búng tay đến kiểu nhún vai, James Dean Hùng đều bắt chước Trần Đại. Tên đu đãng chiếu nhì nheo mắt:
- Kêu ca gì đâu, em cũng lợi dụng cái "mác" Mẽo của nó để nhờ mua "Havatampa".
Rồi nó hỏi:
- Lúc nãy anh định nhờ em việc gì?
Trần Đại hít một hơi thuốc thật đầy. Hắn phả hơi từ từ ra đằng mồm rồi lại hít hết vào mũi. Đoạn hắn nhả ra một vòng tròn lớn và những vòng tròn nhỏ tiếp theo luồn qua vòng tròn lớn trông rất đẹp mắt. Gẩy chút tàn thuốc vô ly sữa uống chưa hết. Trần Đại nói:
- Việc hơi khó.
- Phải dùng dao?
- Không.
- Thế dùng gì?
- Tùy ý chú. Anh muốn nhờ chú tìm dùm Tường Vi và đưa nàng tới đây.
James Dean Hùng dửng sốt:
- Để làm gì?
- Để nàng đưa anh đi gắp viên đạn ra. Chú bằng lòng chứ?
- Vâng.
- Chú kiếm bút cho anh viết vài hàng cho bà phước.
- Như thường lệ ạ?
- Ừ, như thường lệ. Nhớ kiếm cho cái phong bì nữa nhé!
- Vâng.
James Dean Hùng bỏ Trần Đại nằm một mình trong hầm bật sáng điện. Nó đẩy cửa toan bước ra, Trần Đại gọi với:
- Chú Hùng...
James Dean Hùng bước nhanh trở lại:
- Anh cần dặn gì em nữa.
- Chú cho anh nghe vài đĩa của Nat King Cole.
James Dean Hùng biết rằng, lúc này đây, đàn anh của nó đang cô đơn lắm. Sự cô đơn làm rơi nước mắt của kẻ xem thường cái chết, coi thường ngục tù. Cô đơn đến nỗi Trần Đại phải tìm người yêu trong cơn thất thế. Bất giác, James Dean Hùng thương Trần Đại hơn cả bao giờ.
Nó tới giàn máy hát, lắp một chồng đĩa của Nat King Cole, cho máy chạy. Rồi, chẳng cần nói thêm lời nào với Trần Đại, nó rời khỏi căn hầm.
Tiếng nhạc trỗi lên nghe dịu dàng và tha thiết. âm thanh nổi lại không thoát dược ra ngoài căn hầm, nên nhạc "Blue" mơ hồ như một thứ nhạc thần tiên hòa hợp cùng ma quỷ. Giọng của Nat King Cole róc vào tai Trần Đại từng lời rõ rệt và êm ái:
- Anh yet we were not too young to know
this love will last the years may go
Anh then, some day they may recall
we were not too young at all...
Trần Đại xòe bàn tay xoa cầm. Hắn nói thầm:
- Đời đã cắm nhiều chông lên mảnh vườn tuổi trẻ của mình quá. Râu ria lởm chởm như ông cụ non...
Rồi hắn hát bài hát "Too young" theo Nat King Cole:
- We were not too young at all...
Trần Đại nghe hết bài "Autumn leaves" thì điếu "Havatampa" cũng cháy tới mẩu gỗ. Hắn vẫn ngậm không chịu vất đi. Âm nhạc dịu đàng và sự im lặng giúp Trần Đại bớt trống trải tâm hồn. Hắn đang muốn tìm lại một hình ảnh đẹp nào đó trong cuộc đời du đãng. Thì James Dean Hùng đã về. Nó đưa giấy bút cho Trần Đại:
- Anh gượng người dậy được không?
- Không cần, chú kiếm cho anh cái đồ kê. Lấy chiếc đĩa hát được đấy.
James Dean Hùng làm y như lời Trần Đại. Hắn nằm ngửa, viết giấy xin phép cho người yêu ra khỏi nội trú và viết thư cả cho người yêu nữa. Trần Đại hỏi James Dean Hùng:
- Có bản "Smoke gets in your eyes" không chú?
- Dạ có.
- Cho anh nghe đi, anh thích nhất bài này, thích tới khi nhắm mắt. Có lẽ, ban "Platters" đi sâu vào lòng người mộ điệu là nhờ bài này...
Trần Đại đã bớt sốt. Âm nhạc làm hắn quên cả vết thương ray rứt. Hắn ném mẩu gỗ thay píp của điểu "Havatampa" cất tiếng hát:
- Yet today my love has flown away. I am without my life...... when a lovely flame dies smoke gets in yours eyes...
Dứt câu hát, Trần Đại bảo James Dean Hùng:
- Chú đưa Tường Vi lại đây ngay nhé!
- Vâng.
- Bảo nàng anh bị ốm nặng. Chú còn tiền xe pháo không?
- Còn.
- Nhiều hay ít?
- Em mới lãnh lương của mụ Tám Thơm.
- Chú cho anh mượn hai ngàn.
James Dean Hùng móc ví đưa tiền cho Trần Đại:
- Anh dùng tạm cả ba ngàn đi, em mới "chộp" được cái áp phe cũng đủ tiêu rỉ rả mươi hôm.
- Càng tốt. Thôi chú cầm lấy thư đi giùm anh đi!
- Thưa anh có cần cho bọn nó biết anh nằm ở đây không ạ?
- Tùy chú.
James Dean cầm hai lá thư bỏ vào túi ngực. Trần Đại nói:
- Chú tắt máy hát và bớt ánh sáng đi một chút.
Căn hầm trở nên im lặng. Dưới ánh đèn xanh huyền ảo Trần Đại nằm cô độc trên chiếc ghế bố. James Dean Hùng đã đi rồi. Một lát nữa, có thể chừng tiếng đồng hồ, Tường Vi sẽ tới với hắn. Trần Đại chưa biết nên nói gì với người yêu.
Hơi trở mình nghiêng nghiêng, hắn thò tay vào túi quần sau rút cái ví lấy ra một tẩm ảnh ngắm nghía. Trần Đại lẩm bẩm:
- Nàng khổ hơn mình...
Nỗi sầu đùn lên mắt tên du đãng. Hắn nhét vội tấm ảnh vào ví rồi rút điếu "Havatampa" châm lửa hút. Khói thuốc thơm lan tỏa. Mùi thơm của xì gà "Havatampa" quyên rũ vô cùng Trần Đại mở tròn mắt nhìn khói thuốc bay. Hắn mường tượng thấy Tường Vi và chuỗi ngày đơn độc sống heo hút trong một nội trú nhỏ ở Hòa Hưng của nàng.
Trần Đại tự hỏi không biết nàng buồn đến thế nào khi bị giam cầm tuổi con gái? Hẳn sống ngoài vòng cương tỏa của gia đình, xã hội mà còn cảm thấy buồn nôn thi nỗi buồn của nàng phải gấp hai, ba lần nỗi buồn của hắn! Trần Đại thở dài. Kỷ niệm hiện về cùng với cơn sốt sắp sửa dầy vò hắn...