Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Chương 2
T
ối đó, thái tử Hans Josef ghé vào thăm Christianna sau khi buổi tiệc chiêu đãi ông đại sứ Liên Hiệp Quốc chấm dứt. Buổi tiệc rất thịnh soạn, chiêu đãi bốn mươi người trong phòng ăn của cung điện. Mặc dù ông thích có Christianna tham dự, nhưng ông đã không ép nàng. Ông đã mời người bạn cũ đến để giúp ông tiếp khách. Họ là bạn đọc với nhau trước đây, bây giờ bà ta góa bụa và ông xem bà như em gái. Bà ta là mẹ đỡ đầu của Freddy và là người bạn của gia đình từ lâu nay. Bà ta là nữ nam tước của nước Áo, đã giúp ông làm cho buổi tiệc trở nên sinh động, thân mật, không có vẻ xã giao nhàm chán.
Khi đến căn hộ của Christianna, ông thấy cửa mở. Nhìn vào phòng khách ông thấy nàng đang ôm con chó trong tay, mở nhạc nàng mang từ Mỹ về thật lớn. Con chó có vẻ ngủ say mặc dù tiếng nhạc rất ồn. Thái tử cười khi thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, ông lặng lẽ đi vào phòng. Christianna thấy cha nhìn, nhoẻn miệng cười.
- Buổi tiệc như thế nào cha? - Christianna hỏi. Ông cao lớn mặc dạ phục trông rất lịch sự. Nàng thường tự hào vì ông rất đẹp và phong độ. Ông đúng là hình ảnh của một ông hoàng đẹp trai lịch lãm, giỏi giang, thương yêu con cái.
- Vì thiếu con, nên không được vui lắm. Cha sợ con sẽ chê buổi tiệc buồn chán. - Họ đều hoàn toàn nhất trí với nhau về điểm này. Nàng mừng vì đã không đến dự. Chiều nay nàng đã làm hai công việc ngán ngẩm rồi. - Ngày mai con sẽ làm gì?
- Tham dự buổi khai trương một thư viện, rồi đến trại mồ côi để đọc sách cho các em bé mù nghe.
- Công việc ấy rất tuyệt cho con. - Nàng nhìn ông một hồi lâu không nói gì. Cả hai đều biết rằng nàng rất đau khổ, chán chường khi phải làm những công việc quan trọng như thế. Bây giờ nàng thấy cuộc đời trước mắt nàng là con đường mờ mịt dài bất tận, không làm sao cải thiện được. Cả hai đều không tiên đoán được cuộc sống như thế này rất khó khăn cho nàng một khi nàng đã về nhà. Bây giờ ông mới ân hận về việc ông để cho nàng đi học ở California. Có lẽ Freddy đã nói đúng. Anh ta thường nói không nên để cho nàng đi học xa. Mặc dù anh ta sống trác táng, nhưng luôn luôn chăm lo đến em, bảo vệ em. Anh ta biết cuộc đời nàng sẽ thay đổi ra sao sau khi đã tận hưởng sự tự do. Và quả đúng như vậy. Nàng cảm thấy cuộc sống nơi chôn nhau cắt rốn này bây giờ không thích hợp cho nàng nữa. Nàng như con ngựa đua xinh đẹp nhốt trong chuồng quá tù túng. Nhìn con, ông nghĩ rằng giống như bao cô gái khác, nàng thích nghe nhạc trên máy thật to. Nhưng cả hai đều biết rằng nàng không phải là cô gái tầm thường. Điều duy nhất Hans Josef hy vọng là nàng sẽ quên sự tự do mà nàng đã tận hưởng trong thời gian theo học ở Mỹ. Đây là điều duy nhất ông hy vọng. Nếu không, nàng sẽ khổ sở mãi. Thậm chí có thể sự khổ sở này đeo đẳng theo nàng suốt đời.
- Con muốn tối thứ sáu sẽ đi xem vũ ba lê ở Vienna với cha không? - Hans Josef trịnh trọng hỏi, ông cố làm bất cứ điều gì có thể làm cho nàng vui, bớt cảm thấy cô độc. Xứ Liechtenstein gắn bó mật thiết với hai nước Thụy Sĩ và Áo. Ông thường đi Áo để xem nhạc ôpêra hay vũ ba lê. Trước thế chiến thứ hai các thái tử trị vì Leichtenstein đều sống ở Vienna. Khi Đức Quốc Xã ghép nước Áo vào Đức vào năm 1938, cha của Hans Josef đưa gia quyến của triều đình về thủ đô của Leichtenstein để bảo vệ danh dự và lợi ích của đất nước, theo đúng luật gia tộc. Từ đó họ sống ở đây. Cha của Christianna là hiện thân của người cương quyết giữ gìn nền đạo lý của gia tộc, đúng với lời thề thiêng liêng mà ông đã thề khi lên ngôi thái tử trị vì.
- Đi xem chắc có lẽ vui đấy, - Christianna đáp, cười với ông. Nàng biết ông đang cố hết sức để làm cho nàng cảm thấy yên tâm trở lại. Mặc dù ông rất thương nàng, nhưng hai tay ông đã bị trói chặt. Ông chỉ còn cách duy nhất là làm cho nàng nhẹ bớt nỗi đau thôi. Đối với những người khác, cuộc sống của họ như chuyện thần tiên, nhưng Christianna cảm thấy mình như con chim nhốt trong lồng sơn son thếp vàng. Và cha nàng bắt đầu cảm thấy mình như người cai ngục. Ông không có giải pháp gì ổn thỏa hơn. Có lẽ khi anh trai của nàng đi chơi dài ngày ở Nhật về, nàng sẽ có nhiều chuyện vui hơn, nhưng Freddy về sẽ mang đến cho ông nhiều chuyện rắc rối. Cuộc sống ở cung điện này được yên ổn khi chàng hoàng tử đi khỏi. Khi chàng đi xa, họ không có chuyện gì tai tiếng và điều này làm cho cha nàng rất sung sướng.
Bỗng Hans Josef nảy ra một ý nghĩ khác. - Tại sao con không đi thăm chị họ Victoria của con ở London vào tuần sau? - Có chuyện đi xa như thế này sẽ làm cho nàng vui thích. Cô nữ hầu tước ở Ambester này là chị em họ hệ thứ nhất với nữ hoàng nước Anh cùng tuổi với Christianna. Cô ta rất tinh nghịch và vui tính, vừa mới đính hôn với hoàng tử Đan Mạch. Khi nghe cha đề nghị như thế, mặt Christianna sáng lên.
- Thế thì quá vui, thưa cha. Cha cho phép con đi chứ?
- Ừ, cho phép, - Ông vui vẻ trả lời. Ông sung sướng khi làm việc gì có thể khiến cho nàng vui. Ở Liechtenstein, không có gì làm cho nàng thích thú hết.
- Cha sẽ ra lệnh cho người thư ký lo liệu việc này vào sáng mai. Christianna vội đứng dậy, quàng tay ôm quanh cổ cha, còn Charles vùng dậy, vẫy đuôi, miệng rên ư ử?
- Con cứ ở lại với cô ấy lâu chừng nào cũng được. - Ông không lo về việc nàng sẽ sống buông thả ở London như ông lo cho cậu con trai. Christianna là cô gái ngoan, biết trách nhiệm đối với cương vị của mình và với ông. Nàng sống tự do bốn năm ở Berkeley, nhưng không bao giờ để xảy ra tiếng xấu, ít ra ông cũng không nghe chuyện gì xấu về nàng. Hai người vệ sĩ đi theo nàng sang Berkeley đã có một hai lần gì đấy che giấu chuyện vui chơi quá trớn của nàng. Cho dù nàng là công chúa thì nàng cũng như bao người con gái khác, cũng yêu đương, cũng quá chén trong lúc vui chơi. Nhưng chuyện ấy không có gì nguy hại và không lọt vào mắt của giới báo chí.
- Cha nàng hôn chúc nàng ngủ ngon, nàng nằm trên nền nhà một hồi lâu, nghe nhạc, rồi ngồi dậy kiểm tra email trước khi đi ngủ. Nàng có email của hai người bạn ở đại học, họ gửi đến hỏi nàng “Cuộc sống của công chúa ra sao”. Họ thích trêu nàng về việc này. Họ xem Liechtenstein trên internet, họ ngạc nhiên khi thấy lâu đài nàng ở. Lâu đài ngoài sức tưởng tượng của họ. Nàng hứa sẽ đi thăm họ, nhưng hiện giờ thì chưa có kế hoạch ấy. Vả lại, nàng nghĩ bây giờ tình thế đã thay đổi. Những ngày vui vẻ, hạnh phúc của họ đã không còn nữa. Hay ít ra những ngày vui của nàng qua rồi. Một trong số bạn bè của nàng đang làm việc ở Los Angeles, còn người kia đang đi du lịch hè với bạn. Nàng không có lựa chọn nào khác hơn là an phận với cuộc sống hiện tại. Nàng thích đi thăm người chị họ ở London như đề nghị của cha.
Sáng thứ sáu, nàng đi xe đến Vienna với cha. Họ đi qua dãy núi Alps và mất sáu giờ mới đến nhà cũ của gia đình, Palace Liechtenstein ở Vienna. Cung điện cực kỳ đẹp và không giống cung điện ở Vaduz hiện là nơi cư ngụ chính của họ, nhiều nơi trong cung điện ở Vienna được mở rộng cho công chúng vào xem. Nơi dành cho nàng và cha nàng ở được canh gác cẩn mật và có phần kín đáo. Căn hộ của nàng ở đây được trang hoàng lộng lẫy hơn những căn phòng của nàng ở Vaduz, ở Vaduz cũng đẹp nhưng có phần thực tế hơn. Ở Palace Liechtenstein, phòng ngủ quá rộng, chiếc giường có màn che trướng phủ quá lớn, gương soi khắp nơi và sơn son thếp vàng, thảm Aubusson vô giá trải trên nền nhà. Căn phòng giống như viện bảo tàng, ngọn đèn chùm khổng lồ treo trên trần nhà vẫn còn thắp bằng đèn cầy.
Gia nhân nàng quen biết từ lâu đã đợi nàng ở đây. Người hầu xưa từng hầu hạ mẹ nàng trước đây hai mươi năm giúp nàng mặc áo dài, còn người thiếu phụ chuẩn bị nước tắm cho nàng và mang thức ăn đến cho nàng ăn. Đúng tám giờ, nàng đến gặp cha tại phòng của ông, nàng mặc cái áo dài màu đen hiệu Chanel mà nàng đã mua ở Paris năm ngoái. Nàng đeo hoa tai kim cương nhỏ, chuỗi ngọc của mẹ và chiếc nhẫn trên ngón út của bàn tay phải. Đây là biểu tượng duy nhất chứng tỏ nàng là người của hoàng tộc, ngoài cái hình gia huy này ra, chiếc nhẫn không khác gì với những chiếc nhẫn lớn có khuôn dấu trên mặt khác. Gia huy được khắc có hình bầu dục giản dị màu vàng đậm. Nàng không cần có biểu tượng để chứng tỏ mình là công chúa, mọi người cũng đều biết. Không những chỉ người ở Liechtenstein biết nàng thôi, mà ở Áo người ta cũng biết, ngay cả châu Âu, mỗi khi thấy nàng, họ đều biết nàng là ai. Nàng cực kỳ xinh đẹp và trong những năm qua, nàng thường xuất hiện với cha, nên báo chí đều biết nàng. Thời gian nàng đi học ở Mỹ, chỉ là thời gian ngắn ngủi nàng không xuất hiện. Bất cứ khi nào nàng trở về châu Âu, báo chí đều chụp ảnh nàng, mặc dù nàng thường tìm cách để tránh mặt. Và từ khi nàng về hẳn châu Âu, báo chí thường xuyên rình để chụp ảnh nàng. Nàng đẹp hơn bất cứ công chúa nào ở đó, và thường lôi cuốn họ hơn, vì nàng quá e thẹn, nghiêm trang, ít nói.
Khi nàng vào phòng cha, ông trìu mến nói:
- Cricky, tối nay trông con đẹp quá. - Nàng giúp cha cài nút măng sét cho ông. Người hầu đang đứng giúp ông bên cạnh, nhưng Christianna thích chăm sóc cha, và ông cũng thích thế. Việc này nhắc ông nhớ lại những ngày vợ ông còn sống. Ông cười nhìn con gái. Cha nàng, anh trai nàng và các anh chị em họ nàng đều gọi nàng là Cricky, nhưng khi nàng đi học ở Berkeley nàng đã dùng tên thật của mình. - Trông con trưởng thành quá rồi, - ông nói, cười với vẻ hãnh diện và nàng cười với ông.
- Con lớn rồi mà, thưa cha. - Vì nàng nhỏ nhắn, thanh mảnh, nên trông nàng trẻ hơn tuổi. Khi mặc quần jeans xanh, áo len tay dài hay áo thun, trông nàng như trẻ vị thành niên, chứ không phải cô gái hai mươi ba tuổi. Nhưng trong chiếc áo dài màu đen lịch sự, trên tay khoác chiếc áo bằng lông chồn trắng, trông nàng giống như cô người mẫu còn nhỏ ở Paris. Nàng duyên dáng thướt tha, khuôn mặt cân đối với thân hình, nàng đi quanh phòng với vẻ uyển chuyển khiến cha nàng sung sướng cười mãi.
- Cha thấy con trưởng thành rồi, con yêu à, nhưng cha không thích nghĩ thế. Dù con lớn tuổi, nhưng với cha, con vẫn mãi mãi là một đứa bé.
- Con thấy Freddy cũng nghĩ về con như thế. Anh ấy cứ xem con như đứa bé năm tuổi.
- Cả nhà đều thấy thế. - Thái tử Hands Josef nói tình cảm. Đối với hai anh em nàng, ông vừa là người cha vừa là người mẹ. Hai anh em đều đồng ý ông đã làm một công việc rất đáng quý, không hề lơi lỏng một lần. Ông đã tìm cách để vẹn toàn hai việc công tư cùng một lúc, với sự trìu mến, lòng kiên nhẫn, sự khôn ngoan và vô vàn tình thương yêu. Kết quả là gia đình ba người gắn bó nhau rất mật thiết. Mặc dù Freddy tính tình bướng bỉnh, nhưng anh vẫn thương yêu cha và em gái hết mình.
Tuần đó Christianna đã nói chuyện với anh trai ở Nhật Bản. Anh ta vẫn còn ở Tokyo và hoàn toàn được toại nguyện. Freddy đi thăm chùa chiền, viện bảo tàng, đền đài, nhưng cũng đến các hộp đêm đắt tiền và các nhà hàng sang trọng. Mấy tuần đầu tiên, anh ta đóng vai vị khách của hoàng tử kế vị nước Nhật. Việc này rất gò bó đối với anh ta, nhưng bây giờ anh đã được đi chơi thoải mái. Christianna biết rõ con người của Freddy như thế nào rồi. Anh ta nói với nàng là con gái Nhật rất đẹp và tiếp theo anh ta sẽ sang Trung Quốc. Anh ta vẫn chưa muốn về nhà, dù chỉ về thăm thôi và nói đợi đến mùa xuân sẽ hay. Nàng thấy ngày về của anh ta còn lâu quá. Trong thời gian anh ta đi vắng nàng không có ai tuổi gần với mình để nói chuyện cho vui. Nàng bèn quay qua bầu bạn với con chó. Dĩ nhiên nàng có thể nói chuyện với cha nàng, nhưng để nói năng đùa giỡn thân mật thì không có ai hết. Khi còn bé, nàng không có bạn cùng trang lứa, vì thế mà nàng càng tiếc những ngày vàng son ở Berkeley.
Christianna và cha đi xem vũ ba lê trong chiếc Bentley có tài xế lái, người vệ sĩ cùng ngồi ở trước như hồi sáng họ đến từ Vaduz vậy. Hai nhiếp ảnh viên đứng đợi để chụp ảnh họ ở ngoài rạp, các phóng viên này đã được mật báo cho biết tối nay thái tử Hans Josef và công chúa sẽ đến xem vũ ba lê. Christianna không dừng lại để nói chuyện với họ, nhưng nàng tươi cười vui vẻ khi hai cha con đi vào. Người giám đốc nhà hát thân hành ra đón chào hai người và dẫn họ vào chỗ ngồi trong ô dành cho hoàng tộc.
Buổi trình diễn của Giselle thật tuyệt, cả hai cha con đều rất thích. Trong phần hai của chương trình, cha nàng tranh thủ chợp mắt ngủ một lát, Christianna níu nhẹ vào cánh tay cha. Nàng nghĩ nhiệm vụ của cha rất nặng nề, nhiều lúc làm ông kiệt sức. Ông và ông nội đã biến đất nước từ một xứ nông nghiệp thành trung tâm công nghiệp chính với nền kinh tế phát triển, có vị trí quan trọng trên trường quốc tế. Thêm vào công lao này, ông đã dành nhiều thì giờ để hoạt động về nhân đạo. Khi vợ mất, ông đã thành lập tổ chức từ thiện để nhớ đến người vợ xấu số của mình và Tổ chức từ thiện Princesse Agathe Foundation đã làm được rất nhiều việc từ thiện quí báu tại những nước kém phát triển. Christianna đang có ý định sẽ bàn về chuyện này. Nàng càng lúc càng muốn làm việc cho tổ chức, mặc dù mới đầu cha nàng không muốn để cho nàng làm ở đấy. Ông không muốn để nàng làm việc tại những nơi nguy hiểm. Nếu nàng không muốn theo học tiếp ở Sorbonne, thì ít ra nàng cũng muốn đến thăm những người làm việc cho tổ chức từ thiện, và có lẽ nàng xin ông đến làm tại văn phòng quản trị của tổ chức. Ông thì dứt khoát nói nàng phải tiếp tục việc học. Còn nàng, nàng hy vọng rằng, nếu làm việc tại văn phòng quản trị, nàng sẽ có cơ hội xin cha cho phép thỉnh thoảng theo những người lãnh đạo của tổ chức đi đây đi đó. Đây là dịp để nàng xa nhà. Tổ chức từ thiện của họ là một trong số các tổ chức từ thiện thành công nhất, phong phú nhất châu Âu và phần lớn kinh phí của tổ chức do cha nàng tài trợ, để nhớ đến người vợ quá cố của ông.
Họ về lại lâu đài Liechtenstein gần nửa đêm. Người quản gia đã chuẩn bị trà và bánh cho họ. Christianna và cha vừa ăn bánh uống trà vừa nói chuyện về cuộc trình diễn vừa xem. Họ còn thường đi nghe nhạc opera ở Vienna và các buổi hòa tấu ở đấy nữa. Do ở gần những nơi này, nên họ có nơi để giải trí sau những ngày làm việc căng thẳng và thái tử Hans Josef rất thích đi xem cùng với con gái.
Sáng hôm sau, ông khuyên Christianna đi mua sắm. Nàng mua hai đôi giày và cái xách tay, nhưng lại để dành để đi mua sắm ở London. Những thứ nàng mua ở Vienna nàng sẽ dùng trong các buổi ra mắt quan khách, hay đến dự các buổi lễ. Còn áo quần mua ở London nàng sẽ dùng để mặc ở nhà tại Vaduz, hay là dùng khi có dịp được sống riêng tư, cuộc sống mà hiện giờ nàng không có. Nàng đã được sống bốn năm ăn mặc theo sở thích, bây giờ ở nhà nàng rất nhớ thời gian ấy. Nàng biết cha không muốn nàng mặc quần jeans khi ra khỏi lâu đài, ngoại trừ khi nàng lái xe về thôn quê chơi. Trước khi làm điều gì, Christianna phải suy nghĩ đến mười lần mới làm: nói gì, mặc gì, đi đâu, đi với ai, thậm chí khi nói những câu tình cờ trước mặt dân chúng nàng cũng phải đắn đo suy nghĩ, vì sợ bị họ hiểu lầm. Từ lúc còn nhỏ, nàng đã hiểu rằng, làm con gái của một vị quân vương sẽ không có cuộc sống riêng tư, không được tự do ăn nói. Nếu nàng làm mất lòng ai, cha nàng sẽ rất bối rối vì nàng đã gây khó khăn cho ông về mặt ngoại giao. Christianna hiểu rõ điều đó, cho nên nàng cố gắng hết sức để tôn trọng các qui định ấy, vì tình thương yêu ông. Freddy không suy nghĩ như nàng, anh ta sống rất phóng túng khiến mọi người lo buồn. Anh ta thường xuyên gây nên những chuyện đáng sợ. Christianna không giống anh, nàng luôn luôn tuân theo qui định của cha.
Nàng còn rất quan tâm đến vấn đề quyền phụ nữ nữa, đây hiện là vấn đề khá bức xúc. Nàng thích nói rằng việc nàng ra đời đã đem tự do đến cho phụ nữ, vì nàng chào đời đúng vào năm phụ nữ trong nước được giải phóng. Xứ của nàng vẫn còn rất bảo thủ trong nhiều mặt, mặc dù cha nàng có những ý tưởng tiên tiến về kinh tế và những quan điểm về chính trị rất cởi mở. Nhưng xứ của nàng là nước nhỏ, bị những tập tục cổ truyền có từ chín thế kỷ nay ràng buộc. Christianna cảm thấy những tập tục này đè nặng lên vai mọi người. Nàng muốn đem những tư tưởng tự do mới mẻ ở Mỹ về áp dụng cho họ, để mở ra nhiều cơ hội cho phụ nữ có việc làm, nhưng nước nàng chỉ có cha mươi cha ngàn dân, mà phụ nữ chiếm chưa được một nửa và số này lại có rất ít người quan tâm đến bề ngoài trẻ trung năng động của Christianna. Tuy nhiên, nàng vẫn cố thuyết phục họ. Ngay cả khi nàng biết rằng, theo tập tục cổ truyền nàng không được nối ngôi cha. Trong những nước theo chế độ quân chủ và các công quốc khác, thì nàng sẽ được lên ngôi như Freddy, mặc dù nàng không muốn kế vị cha tí nào hết. Nàng không muốn trị vì, nhưng nàng nghĩ rằng tập tục cổ truyền kỳ thị phụ nữ là điều không thích hợp trong một xứ tiên tiến. Nàng đã nói thế với hai mươi lăm nghị sĩ quốc hội của cha nàng giống y như mẹ nàng trước đây đã làm. Họ bước vào thế kỷ XXI từ từ, nhưng Christianna thấy họ đi quá chậm, ngay cả cha nàng, trên vài phương diện nàng cũng thấy ông chậm chạp, nhưng ông đâu phải là người cấp tiến như nàng. Về mặt tư tưởng, ông vẫn còn nệ cổ rất nhiều, nhưng ông lớn gấp cha tuổi nàng thì làm sao tránh khỏi có sự khác biệt về ý thức hệ.
Trên đường về lại Vaduz, hai cha con nói chuyện với nhau trên xe. Cha nàng mang theo cả cặp hồ sơ dày cộm để đọc, nhưng xe chạy hơi lâu, nên ông có thì giờ để nói chuyện với Christianna. Nàng sẽ đi thăm Victoria vào thứ ba. Nàng đề nghị đi một mình, không cần vệ sĩ, còn cha nàng thì cương quyết phải có vệ sĩ đi theo. Vì ông sợ nàng có thể gặp những chuyện bạo lực, nên ông muốn nàng phải có ít nhất hai vệ sĩ đi theo, thậm chí có thể ba người.
- Thưa cha, vậy là ngốc, - nàng than thở. - Ở Berkeley con chỉ có hai người mà cha thường nói ở Mỹ rất nguy hiểm. Vả lại, Victoria cũng có một vệ sĩ. Con chỉ cần một là đủ.
- Ba người, - ông đáp, giọng cương quyết, cau mày nhìn nàng. Ông không thích để xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Ông muốn cẩn thận cho chắc.
- Một thôi, - Christianna mặc cả và lần này ông cười.
- Hai, đấy là quyết định cuối cùng của cha. Nếu không bằng lòng, con cứ ở nhà.
- Được rồi, được rồi. - Nàng nhượng bộ. Nàng biết anh nàng có ba vệ sĩ đi theo sang Nhật và người thứ tư để cho có bạn vui chơi với anh. Những gia đình hoàng tộc khác có khi đi với số vệ sĩ ít hơn, nhưng vì mọi người đều biết họ và nước họ quá giàu, nên họ rất dễ lâm vào vòng nguy hiểm. Ngoài chuyện họ là ai ra, vấn đề giàu có cũng đủ làm cho họ gặp nguy hiểm. Sự lo sợ lớn nhất của thái tử Hans Josef là một trong những người con của ông bị bắt cóc, vì thế cho nên ông hết sức thận trọng. Christianna đã ngoan ngoãn nghe theo lời cha trong việc này từ lâu, cũng như Freddy. Anh ta đã sử dụng vệ sĩ để tìm đồ đạc và mang theo cho anh, mặc dù chuyện này có vẻ rất hài hước và anh cũng dùng họ để giúp anh thoát khỏi những chuyện bê bối do anh gây ra. Christianna thì ít lợi dụng vệ sĩ của mình, vì nàng rất thương người và họ cũng rất thương mến nàng, hết lòng bảo vệ nàng. Nhưng nàng vẫn thích đi một mình và hầu như không bao giờ đi được. Cha nàng không cho phép nàng đi một mình với lý do chính đáng trong một vài nước. Ngay cả chuyện đi Nam Mỹ, ông cũng không để cho nàng đi, mặc dù nàng luôn luôn muốn đến. Chuyện bắt cóc những người giàu và có thế lực nhiều vô kể. Một công chúa có tài sản kếch sù là món béo bở, bọn cướp không đời nào không nghĩ đến. Thái tử Hans Josef không muốn để con gái mình trở thành miếng mồi ngon cho bầy hổ đói. Ông cương quyết buộc con gái chỉ đi giới hạn ở Hoa Kỳ và châu Âu, còn chuyện nàng thích sang Hong Kong, ông sẽ thân hành dẫn nàng đi. Nàng nói chuyến sau nàng sẽ đi châu Phi và Ấn Độ, việc này làm cho ông rùng mình. Bây giờ ông sung sướng vì nàng bằng lòng đi London một tuần, ở chơi với người chị họ. Đây là chuyện kỳ lạ rồi, ông chỉ muốn thế thôi. Cô hầu tước chị họ của nàng có tính tình rất kỳ quặc, khác đời, từ nhiều năm qua cô ta đã nuôi trong nhà một con trăn và một con báo. Thái tử Hans đã thẳng thừng cấm con gái đem những con vật ấy về Vaduz. Nhưng ông nghĩ Christianna sẽ vui vẻ với người chị họ và ông thích nhìn thấy nàng vui vẻ.
Họ về đến lâu đài ở Vaduz sau mười giờ đêm. Người trợ lý của thái tử đang đợi ông. Ngay vào giờ ấy, ông cũng có việc để làm. Ông ăn tối trễ ở bàn làm việc, còn Christianna không ăn. Nàng quá mệt sau chuyến đi, bèn đi tìm Charles trong nhà bếp, con chó có vẻ đang buồn ngủ gần lò lửa. Khi nghe tiếng bước chân của nàng, nó liền vùng dậy, nhìn nàng sung sướng. Nó theo nàng lên lầu, chị người hầu đang lặng lẽ ngồi đợi nàng. Chị ta liền đề nghị chuẩn bị nước cho nàng tắm.
- Tôi khỏe, Alicia à, - Christianna vừa nói vừa ngáp. - Tôi đi ngủ luôn đây. - Giường ngủ đã chuẩn bị xong, sẵn sàng đợi nàng. Chăn mền và vải trải giường đều có thêu hình gia huy. Chị người hầu không có việc gì nữa để làm, bèn nhún chân chào và rút lui, vẻ hân hoan mừng rỡ vì hết việc. Nàng nói đi ngủ liền là nàng nói dối. Nàng muốn đi tắm, nhưng muốn tự mình chuẩn bị nước tắm. Nàng thích ở một mình trong phòng.
Sau khi chị người hầu ra khỏi phòng, nàng cởi áo, rồi chỉ mặc đồ lót trên người, đi sang phòng làm việc nhỏ, đẹp, để xem có email không. Căn phòng này được trang hoàng bằng lụa màu xanh nhạt đẹp. Phòng ngủ và phòng để quần áo trang hoàng bằng xa tanh hồng. Căn phòng này vốn là của bà sơ của Christianna, nàng ở đây từ khi mới lọt lòng mẹ với chị vú, cho đến khi chị ta nghỉ.
Tối đó nàng không có email từ Mỹ, chỉ có một bức ngắn của Victoria. Cô ta nói họ sẽ cùng vui với nhau trong tuần ấy. Cô ta đã hoạch định nhiều trò chơi thú vị sẽ làm cho Christianna vui. Biết Victoria rồi, nàng tin chắc cô ta đã có kế hoạch như thế. Nàng không nghi ngờ gì về chuyện này.
Nàng trở lại phòng ngủ, vẫn mặc đồ lót, rồi đi chuẩn bị nước tắm. Đi quanh trong phòng mà không có ai đi theo thật là sung sướng, vì hoàn toàn được tự do. Hầu như quanh nàng luôn luôn có gia nhân, người hầu, phụ tá, thư ký và vệ sĩ. Cảnh sống riêng tư như thế này là món quà quí hiếm, nàng thưởng thức từng giây, từng phút. Hiện nay, cuộc sống thật giống như thời còn ở Berkeley, mặc dù cảnh vật chung quanh hoàn toàn khác xa. Nhưng đấy chỉ là cảm giác thanh bình yên ổn, được tự do, có thể làm bất cứ việc gì nàng muốn và thực ra sự tự do đó chỉ giới hạn trong việc tự mình chuẩn bị nước tắm và nghe nhạc mình ưa thích. Nàng để mấy cái đĩa nhạc nàng thường nghe thời còn đi học vào máy, rồi nằm xuống giường một lát trong khi đợi nước chảy vào đầy cái bồn tắm lớn và nhắm mắt. Nàng mường tượng cảnh được trở lại Berkeley... nàng muốn chấp cánh bay đi, hay quay lại đồng hồ để được trở về thời ấy. Nếu nàng làm được như thế thì tuyệt vời biết bao. Nhưng những ngày tự do ấy đã hết. Hiện nàng đang ở đây. Buồn thay cho nàng là nàng đã trưởng thành. Berkeley chỉ còn là một kỷ niệm. Nàng sẽ mãi mãi là công chúa.