Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 3
Thứ Tư, 7h 53’ sáng – 15h 3 ’
Thánh nhân dạy rằng: Đời sống là một bí ẩn.
Vì họ mơ đến một bí ẩn tốt lành.
Nhưng cũng có những bí ẩn cắn phá, những bí ẩn gào lên the thé.
Những bí ẩn vồ lấy bạn trong tăm tối.
Kinh khổ.
Cơn mưa âm u, giông bão, gió loạt
Đẩy lui nắng trời: đêm đem nuốt chửng tất cả.
Nếu cái thiện là ánh sáng, nếu cái ác là bóng tối.
Cái ác dựng lên quanh trần gian những thành lũy tang thương của nó.
Và giờ đây rơi xuống sự kết thúc, sầu não vào màn đêm.
Kinh khổ
Sáng hôm sau, Rebecca báo với Jack Dawson:
-Chúng ta có hai tử thi!
-Cái gì?
-Hai tử thi!
-À, tôi hiểu.
-Người ta vừa báo qua điện thoại.
-Do cô đặt hàng phải không thế?
-Bộ anh không thể nói chuyện nghiêm túc sao?
-Tôi thì tôi không đặt hàng hai tử thi rồi đó.
-Các trinh sát đang có mặt tại hiện trường – Rebecca nói.
-Bảy phút nữa mới đến giờ làm việc mà?
-Vậy, tôi phải trả lời sao với họ hả? Phải bảo họ rằng tại sao quý vị lại chọn giờ chết sớm quá chăng? Lẽ ra họ phải chờ đến giờ làm việc của anh rồi hẵng chết à?
-Vậy là xem ra chúng ta không có thời gian trò chuyện đôi chút sao? – Jack hỏi.
-Không!
-Coi nào, chúng ta có thể nói với nhau đại loại như cô sẽ nói: ‘Chào thanh tra Dawson!’ và tôi sẽ trả lời: ‘Chào thanh tra Chandler!’. Rồi cô nói tiếp: ‘Sao, sáng nay anh khỏe chứ?’ và tôi nheo mắt và nói ...
Rebecca cau mày:
-Jack à, họ cũng đẫm máu và lạ lùng y như hai người trước đây, người chết hôm chủ nhật và người chết hôm qua ấy. Nhưng lần này, cả hai cùng chết một nơi. Nạn nhân xem chừng là hạng người thuộc xã hội đen.
Đứng trong văn phòng đầy bụi bẩn của đội cảnh sát hình sự, Jack Dawson cởi chiếc áo khoác và mỉm cười nhìn Rebecca với vẻ không tin.
Chẳng phải một hoặc vài cái chết làm Jack ngạc nhiên bởi anh thuộc đội hình sự và án mạng là chuyện thường ngày mà anh vẫn phải đương đầu, nhất là tại thành phố New York này. Điều làm Jack bối rối, đó là thái độ của Rebecca và cái lối nói chuyện của cô sáng nay.
Rebecca nói:
-Anh không cần cởi áo khoác đâu.
-Rebecca ...
-Họ đang chờ chúng ta.
-Rebecca, đêm qua ...
-Lại một chuyện huyền bí như chuyện vừa xảy ra chứ gì? – Rebecca nói và chụp lấy cái túi xách trên bàn.
-Chúng ta chưa ...
Bước về phía cửa,cô nói:
-Có điều chắc chắn là lần này chúng ta phải đương đầu với một vụ án ghê tởm. thật sự ghê tởm.
-Rebecca này ...
Cô dừng lại, gật đầu:
-Anh biết đôi khi tôi thích gì không?
Jack nhìn cô, tròn xoe mắt:
-Đôi khi tôi thích được làm vợ của Tiny Taylor. Nếu là vợ anh ta thì giờ này tôi đang sống ở Connecticut, êm ả trong că bếp đầy tiện nghi, ngồi nhâm nhi cà phê và bánh bisquit, các con tôi đả đến trường, cô người làm sẽ đến lau dọn nhà cửa hai lần mỗi tuần và tôi sẽ ăn trưa ở club ...
Jack thầm nghĩ: Tại sao cô ấy lại kể lể với mình điều này nhỉ?! Rebecca lưu ý Jack nên mặc lại áo khoác.
-Anh không nghe tôi nói gì sao? Các trinh sát sẽ gọi điện về đó.
-Ừ, tôi ...
-Chúng ta đang có thêm hai cái xác để giải quyết.
Rebecca ra khỏi văn phòng khiến nó giờ đây càng trở nên lạnh giá và buồn thảm hơn.
Jack thở dài và bước ra theo Rebecca.
Jack cảm thấy rầu rĩ và mệt mỏi. Thời tiết và cả thái độ khác lạ của Rebecca làm anh không vui. Jack vốn là người nhạy cảm với thời tiết. Bầu trời xám xịt và rét căm căm. Những khối kiến trúc bằng bê tông và thép cao ngất trời của Manhattan trông xám xịt, buồn bã. Hàng cây trơ trụi cũng xám xịt, như bị thiêu cháy bởi ngọn lửa cuồng nộ.
Cơn gió giá buốt quất mạnh vào cửa khi Jack bước ra khỏi chiếc xe xoàng xĩnh đậu gần Park Avenue. Có chút hơi hám của hầm mộ trong không khí lạnh và ẩm của tháng chạp. Jack thọc sâu hai tay vào túi. Rebecca Chandler ra khỏi xe và đóng mạnh cửa. mái tóc dài vàng óng của cô bay bay trong gió, chiếc áo khoác để hờ lất phất trên cặp đùi. Trông cô chẳng chút quan tâm đến cái lạnh cũng như cái xám xịt đang phủ trên thành phố.
Jack thầm nghĩ: Người đàn bà này quả thật mạnh mẽ, quả quyết và kiên cường. Đường nét gương mặt nàng sao mà đẹp thế! Một gương mặt quý phái, nữ tính, khuôn mặt mà thuở trước các thủy thủ thường chạm khắc nơi mũi tàu của họ với niềm tin rằng cái đẹp có quyền năng xua đi loài quỷ dữ của biển cả và đẩy lùi những tai họa, rủi ro.
Với chút tiếc nuối, Jack rời mắt khỏi gương mặt ấy để hướng về ba chiếc xe cảnh sát đang đậu bên đường. Harry Ulbeck, một sỹ quan cảnh sát khá quen với Jack, đang đứng ở bậc thềm của một ngôi nhà gạch khá đẹp, nơi xảy ra án mạng. Được che chắn kỹ dưới lớp áo da màu xanh đậm của cảnh sát, bao tay và khăn quàng cổ, vậy mà Harry vẫn run lẩy bẩy. Xét theo vẻ mặt của Harry, Jack hiểu anh ta không run vì lạnh: những gì Harry vừa trông thấy trong ngôi nhà đã làm anh phát run.
Rebecca hỏi:
-Có tệ lắm không?
Harry gật đầu:
-Tệ hơn những vụ khác, trung úy à.
Chỉ mới hai mươi bốn tuổi vậy mà lúc này, Harry trông già hẳn với vẻ mặt căng thẳng.
Jack hỏi:
-Nạn nhân là ai?
-Một gã tên Vince Vastagliano và vệ sỹ Ross Morrant.
-Khu này sang trọng nhỉ!
-Ở bên trong còn hơn thế nữa. Ngôi nhà đầy ắp đồ cổ, cưa như một cửa hàng ở Đại Lộ Số Năm.
Rebecca hỏi:
-Ai đã phát hiện các tử thi?
-Một cô gái tên Shelly Parker, rất đẹp. Có lẽ là bồ nhí của Vastagliano.
-Cô ấy có đây không?
-Vâng, đang trong nhà. Nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ không giúp được gì nhiều. Tốt hơn quý vị nên hỏi Nevetski và Blaine.
-Và họ là?
Harry nói:
-Trinh sát của đội Bài Trừ Ma Túy. Hai người này có nhiệm vụ theo dõi Vastagliano.
-Và Vastagliano đã bị giết trước mũi hai anh ấy? – Rebecca hỏi.
Harry khuyên can:
-Chị không nên nói như thế. Tự ái của hai anh chàng này đã bị đụng chạm khá nhiều qua vụ này. Chẳng phải chỉ có hai anh chàng này thôi đâu. Đội của họ gồm cả thảy sáu người có nhiệm vụ canh chừng mọi ngõ ra vào của ngôi nhà. Vậy mà hung thủ đã có thể lẻn vào để giết Vastagliano và gã cận vệ rồi rút êm mà không ai hay biết. Tội nghiệp Nevetski và Blaine, rồi đây người ta sẽ cho rằng họ xao nhãng nhiệm vụ mất.
Jack cảm thấy thương cảm cho hai gã Bài Trừ Ma Túy. Nhưng Rebecca thì không.
Cô nói:
-Mặc kệ họ chứ! Không lẽ tôi phải bênh vực họ à? Có lẽ lúc đó họ đang bận ôm ấp và hôn hít thì sao?
Harry Ulbeck lắc đầu:
-Tôi không tin như thế. Án mạng xảy ra khiến họ bị sốc thực sự. Họ thề đã không rời mắt khỏi ngôi nhà.
Rebecca hỏi bằng giọng gay gắt:
-Chứ anh muốn họ nói sao?
Một chiếc vận tải nhẹ tấp sát lề rồi dừng lại. Ba người bước xuống; một người mang máy ảnh trong khi hai người kia xách hai cái valy nhỏ.
Harry nói:
-Mấy gã ở phòng thí nghiệm.
Ba nhân viên phòng thí nghiệm vội vã bước vào nhà. Với khuôn mặt gầy đét và ánh mắt nhìn nghiêng, họ trông tựa loài chim cao đẳng đang hăm hở nhảy bổ vào cái xác còn tươi.
Jack Dawson rùung mình.
Một lần nữa, gió lại nổi lên. Những cành cây trụi lá quất mạnh vào nhau. Cảnh tượng trông như bức họa buồn bã với những bộ xương đang lắc lư trong điệu vũ ma quái.