Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
i vừa gọi điện thoại thế con? – Ông Lafaye hỏi con gái.
Caro ngồi vào bàn và trả lời:
— Bà Marlow ở dưới phố ba ạ.
— Bà ấy định nhờ con giữ trẻ à? – Bà Lafaye hỏi thêm vào.
— Không ạ. – Caro trả lời. – Bà ấy muốn con tới góp vui cho lễ sinh nhật của cô con gái Anne cùng với Clac-Clac của con.
— Đúng là việc làm đầu tiên của con nhé! – Ông Lafaye vừa cười vừa nói với Caro.
— Anne và Benjamin rất khoái Clac-Clac của con, chính chúng đã năn nỉ bà Marlow gọi con đấy. Bà ấy hứa sẽ trả con hai mươi đô la cho buổi biểu diễn đầu tiên này.
— Kể cũng tuyệt đấy chứ! – Bà mẹ reo lên và đưa cái liễn sa lát cho chồng.
Thế là đã một tuần trôi qua kể từ ngày Caro phát hiện được Clac-Clac trong thùng rác. Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi buổi tan trường về là con bé lại chui vào phòng chơi với con rối hàng tiếng đồng hồ. Nó nhắc đi nhắc lại nhiều câu nói, tập nói mà không mấp máy môi, rồi sáng tạo ra nhiều vở kịch của riêng mình. Trong khi đó Lucy lại luôn miệng nói rằng đó chỉ là những chuyện vớ vẩn và vô bổ. Nó thường nhắc lại một câu nói mỗi khi từ chối tham gia các vở kịch của cô em gái:
— Chị thật không thể tin được rằng em lại là một kẻ vô dụng như thế.
Nhưng hôm thứ sáu, khi Caro mang Clac-Clac đến trường chơi, Lucy đã bắt đầu thay đổi thái độ.
Trong lúc Caro cho Clac-Clac nói giữa một lũ trẻ đang tò mò đứng xung quanh. Lucy khoanh tay đứng quan sát xem chuyện gì sẽ xảy ra, nó cứ tưởng cô em gái mình rồi sẽ biến thành trò cười. Nhưng sự việc lại diễn ra ngoài sức tưởng tượng của Lucy. Nó không ngờ lũ trẻ lại khoái trí đến thế. Chúng đã thực sự tìm được niềm vui ở con rối Clac-Clac. Thậm chí cả Kevin Martin – cậu bé mà Lucy thích – cũng thấy Caro thực sự có tài.
Khi trông thấy Kevin và lũ trẻ cười sằng sặc như điên, Lucy bắt đầu phải suy nghĩ. Trở thành một kẻ nói tiếng như từ trong bụng ra đâu phải là một ý nghĩ xấu đến thế. Và hơn nữa, việc làm đó lại còn kiếm ra tiền nữa chứ, Caro sẽ không chỉ nhận được hai mươi đô la ở đám sinh nhật của Anne Marlow, mà chắc chắn thế nào cũng sẽ có người mời nó tới chỗ khác, và như vậy nó sẽ kiếm được nhiều hơn nữa.
Tối hôm đó, sau bữa ăn, hai chị em sinh đôi phải cùng nhau đi rửa bát. Xong việc, Caro xin phép ba mẹ được chơi với con rối Clac-Clac, bởi nó vừa mới sáng tác được một cảnh mới.
Sau đó, nó chạy vội đi tìm con búp bê của mình.
Ông bà Lafaye đang ngồi nói chuyện ở trong phòng khác.
— Chưa biết chừng sẽ có ngày con Caro trở thành một ngôi sao truyền hình cũng nên! – bà Lafaye nói đùa.
— Cũng có thể. – Ông Lafaye đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Con Cookie không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao cũng cất tiếng sủa ầm ĩ, nó quẫy đuôi lung tung rồi nhắng nhít nhảy lên đi văng, ngồi xen vào giữa hai ông bà Lafaye.
— Cookie, mày thừa biết rằng mày không có quyền trèo lên đây cơ mà. – Bà Lafaye vừa nói vừa thở dài, tuy nhiên bà cũng không làm gì để đuổi con chó xuống.
Lucy đang ngồi ở bậc cầu thanh cách chỗ ông bà Lafaye không xa. Mặt nó cúi gầm xuống, hai tay chống cằm.
— Lucy à, hôm nay ba thấy con có vẻ không vui.
— Thế con có thể có một con rối khác được không ba? – Lucy hỏi trong tiếng thở dài.
Thật ra Lucy cũng không có ý định đặt ra câu hỏi này từ trước. Tự nhiên nó buột miệng hỏi thế thôi. Caro đang đi từ trên xuống, tay ôm Clac-Clac.
— Mọi người đã sẵn sàng chưa ạ? – Nó hỏi, rồi đặt một cái ghế tựa ra giữa phòng khách và ngồi lên trên.
— Thế nào, như vậy có được không ba? – Lucy năn nỉ.
— Con cũng muốn có một con rối ư? – Bà Lafaye ngạc nhiên hỏi.
— Chị ấy muốn gì cơ ạ?
Caro vẫn chưa hiểu gì cả.
— Lucy cũng muốn có một con rối.
— Mặc kệ chị ấy. – Caro giận dỗi đáp lại. Tại sao lúc nào chị ấy cũng muốn là bản cóp-pi của con?
— Nhưng cái đó làm cho chị vui. – Lucy mặt đỏ tía tai cãi lại. – Nếu em có thể làm như vậy thì chị cũng có thể làm như vậy.
— Chị đúng là một bản cóp-pi dơ bẩn. Tại sao chị không lên chơi với bộ sưu tập trang sức của chị đi? Đó mới là đồ chơi của chị. Còn con rối là trò chơi của riêng em.
— Nào, lại bắt đầu chí chóe rồi đấy. Các con không nên cãi nhau chỉ vì một con rối như vậy. – Bà Lafaye hòa giải.
Tuy nhiên, Lucy vẫn chưa chịu chấm dứt câu chuyện.
— Con tin chắc rằng con sẽ biểu diễn trò này còn hay hơn cả nó. Caro thực sự không khôi hài lắm.
— Đó không phải là điều mà người khác vẫn nghĩ. – Caro cãi lại.
— Lucy à, cái mà con vừa nói thật chẳng hay chút nào. – Bà Lafaye nói khô khốc.
— Đành rằng là như vậy, nhưng nếu Caro có một con rối, thì việc con cũng có một con đâu có gì bất thường hả mẹ? – Lucy đáp lại.
— Đúng là đồ bắt chước không biết ngượng! – Caro lắc đầu nhắc lại. Suốt cả tuần vừa rồi, chị đã chẳng luôn mồm chê em là đồ vô dụng là gì. Nhưng em cũng thừa biết tại sao chị lại thay đổi ý kiến nhanh đến như vậy. Chị bực tức là tại em, chứ không phải chị, đã kiếm ra tiền.
— Ba muốn rằng các con phải dừng ngay cuộc cãi vã đau đầu này đi. – Ông Lafaye chán chường nói.
— Vậy thì con có thể có một con rối khác được không ba? – Lucy gặng hỏi một lần nữa.
Ông Lafaye quay sang nhìn vợ rồi nói:
— Nhưng mà nó đắt lắm! Một con rối tốt bây giờ cũng phải hơn một trăm đô la. Nói thẳng ra thì đây chưa phải là lúc chi tiêu theo kiểu đó…
— Thế tại sao hai đứa lại không thể cùng chơi với Clac-Clac được nhỉ? – Bà Lafaye gợi ý.
Caro mở miệng phản đối ngay lập tức.
— Cả hai con đều đã từng chia sẻ nhiều thứ. Vậy thì tại sao lại không thể chia sẻ Clac-Clac được cơ chứ?
— Nhưng, mẹ… – Caro bắt đầu mếu máo.
— Một ý kiến tuyệt vời đấy. – Ông Lafaye ngắt lời Caro và quay sang Lucy nói. – Các con sẽ thay nhau chơi với con rối mỗi đứa một lúc. Trong thời gian đó, một trong hai đứa sẽ tạm thời không để ý tới chuyện đó nữa. Nếu như không phải cả hai…
Lucy đi về phía Caro và giơ tay ra định cầm lấy con rối.
— Con sẽ không thấy phiền phức gì khi phải chơi chung một con rối đâu. – Nó vừa nói vừa điềm nhiên nhìn em gái xem con bé có đồng ý hay không. – Chị có thể chơi với nó đúng trong một phút được không?
Caro càng ghì chặt lấy con rối. Bất chợt, con rối ngửa đầu ra đằng sau rồi mấp mấy môi.
— Hãy cút đi, Lucy! – Clac-Clac lải nhải bằng một giọng khàn khàn. – Biến đi cho thoáng, đồ tồi tàn!
Và trước khi Lucy kịp lùi lại, Clac-Clac đã nhanh chóng vung tay lên và bộp thẳng vào người cô nàng một cái khá mạnh.
Đêm Của Bầy Rối Đêm Của Bầy Rối - R.l.stine Đêm Của Bầy Rối