Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Dark Arena
Dịch giả: Nguyễn Hoài Thu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 77
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
osca để cho người khuân vác Đức xách vali của chàng ra khỏi máy bay. Chàng nhìn thấy Eddie Cassin đi qua sân bay để đến gặp chàng. Họ bắt tay nhau và Eddie Cassin nói thản nhiên có ngữ điệu, trân trọng, xúc động chân thật như anh luôn luôn dùng đến trong những trường hợp anh cảm thấy không được tự nhiên.
— Rất vui được gặp lại anh, Walter.
Mosca đáp:
— Cảm ơn đã mất công tìm việc và lo giấy tờ để tôi có thể đến được đây.
— Có gì đâu, - Eddie Cassin nói. - Tôi cũng muốn chúng ta gặp lại nhau. Bọn mình đã sống những ngày đáng sống với nhau.
Eddie Cassin xách một vali, Mosca xách chiếc vali và cái túi vải xanh, họ đi bên nhau ra khỏi sân bay.
Eddie nói tiếp:
— Bọn mình về văn phòng tớ uống ly rượu mừng tái ngộ và gặp vài anh em mình ở đó. - Anh đặt tay trái lên vai Mosca và nói bằng một giọng tự nhiên. - Bạn thân mến cậu đến đây tôi rất thích. Cậu có biết không?
Trong giây phút đó Mosca cảm thấy cái mà chàng đã không cảm thấy trong lần chàng đến nhà chàng trước đây: đó là cái cảm giác thực sự đến nơi, thực sự về tới điểm cuối cùng của mình.
Họ đi ven một hàng rào dây thép tới một toà nhà gạch nhỏ nằm tách biệt trong một góc căn cứ.
Eddie nói:
— Ở đây mình là vua, là chúa. Đây là Sở Nhân viên Dân Chính, mình là Phụ tá trưởng, mình chỉ khoái lái máy bay, cả ngày bay trên trời. Năm trăm người Kốt coi mình là ông Trời, trong số năm trăm đó có một trăm năm mươi chị là phụ nữ. Walter, cậu nghĩ sao về cuộc sống ở đây của tôi, hả?
Toà nhà gạch chỉ có một tầng. Văn phòng rộng bên ngoài cùng tấp nập những thư ký Đức bận rộn đi qua, đi lại. Một nhóm người Đức khác đang chờ đến lượt xin vào việc làm như thợ máy, phụ bếp, hầu bàn trong phòng ăn, tạp dịch trong nhà. Họ là những người đàn ông bề ngoài có vẻ hung dữ, bà già, thanh niên, một số lớn là thiếu nữ, trong số đó có nhiều cô gái rất đẹp. Tất cả đều nhìn Eddie khi anh đi ngang.
Eddie mở một cánh cửa văn phòng bên trong. Văn phòng này kê hai bên bàn giấy đối diện nhau. Một mặt bàn hoàn toàn trống, không có một tờ giấy nào, trên bàn chỉ có tấm bảng tên Trung tá A. Forte, Trưởng sở NVDC. Mặt bàn bên kia đầy ngập những thứ giấy tờ hồ sơ, bảng tên để trên bày này gần như chìm ngập trong biển giấy tờ ấy. Bảng tên này ghi O.E. Cassin, Phụ Tá Trưởng Sở NVDC. Trong góc phòng là bàn một cô thư ký đánh máy. Cô này to lớn và rất xấu. Cô ta chỉ ngừng tay gõ máy vừa đủ để nói với Eddie:
— Trung tá vừa gọi điện thoại cho ông. Trung tá dặn ông gọi lại cho Trung tá.
Eddie nháy mắt với Mosca và nhắc ống điện thoại. Trong lúc Eddie nói chuyện, Mosca châm một điếu thuốc lá, nhìn quanh và cố trấn tĩnh sự xúc động trong chàng. Chàng cố gắng không nghĩ đến Hella, và để không nghĩ đến Hella, chàng chú ý nhìn Eddie. Chàng thấy Eddie không thay đổi chút nào. Eddie có mái tóc xám, hơi rối, trên khuôn mặt có vành môi rung động như môi con gái, sống mũi dài, cái cằm bạnh và cương nghị. Màu xám của mái tóc như có ảnh hưởng tới màu da mặt của Eddie. Nét mặt và con người của Eddie làm cho người nhìn có ấn tượng nhìn thấy sự trẻ trung và một cảm tình nồng nàn đến ngây thơ. Nhưng Mosca biết rằng khi Eddie say rượu, vành môi mỏng của anh ta sẽ mím lại thành một đường tàn nhẫn, khuôn mặt anh trở thành già và đểu cáng. Và bởi vì sự tàn nhẫn và đểu cáng của Eddie thực sự không có sức mạnh hậu thuẫn nên bọn đàn ông bạn hữu của anh ta, Mosca cũng như nhiều người khác, thường cười nhạo mỗi lần anh ta tỏ ra tàn nhẫn và đểu cáng. Eddie thường khoả lấp sự tàn nhẫn và đểu cáng của anh trên những người đàn bà chẳng may là tình nhân của anh lúc đó. Mosca có nhận định rất đúng về Eddie: một thằng đểu rất cần đàn bà và rất đểu với đàn bà, một gã đàn ông nát rượu, lè nhè khi say, một tên bạn tốt dám làm đủ mọi chuyện vì bạn, cho bạn. Và Eddie đã tỏ ra tử tế đủ để không gạ gẫm gì Hella. Chàng muốn hỏi Eddie trong những ngày gần đây có gặp Hella hay không, biết những gì về Hella, nàng sống ra sao, nàng có tình nhân mới chưa, có những chuyện gì đã xảy đến với nàng, nhưng chàng không sao mở miệng ra hỏi được.
Eddie Cassin đặt điện thoại xuống, anh mở tủ lấy ra chai gin và một chai nước nho rồi nói với cô thư ký đánh máy:
— Ingeborg, đi rửa dùm tôi mấy cái ly.
Anh mở cánh cửa sang phòng bên và nói với Mosca:
— Qua đây, tôi giới thiệu anh với mấy người bạn.
Trong văn phòng bên cạnh này, Mosca gặp hai nhân viên dân sự người Mỹ, Wolf và Gordon Midleton. Wolf là nhân viên phụ trách an ninh, có nhiệm vụ điều tra hồ sơ của những người Đức xin làm việc trong căn cứ. Trước đây y là sĩ quan an ninh quân đội và hiện nay y là sĩ quan biệt phái tới phụ trách an ninh trong căn cứ này, George Midleton chỉ là một công chức Mỹ tầm thường, không có gì đáng để cho Mosca để ý.
Ingerborg mang mấy cái ly và chai rượu gin, chai nước nho vào phòng này. Bốn người uống rượu và nói chuyện với nhau về những ngày chiến tranh vừa mới chấm dứt, những ngày cả Eddie, Mosca và Wolf hãy còn ở trong quân đội chiếm đóng lãnh thổ vừa bại trận này. Eddie Cassin đề cao một cách hùng hồn và hào hứng những chuyện mà anh cho là thành tích của Mosca.
Khi chiều gần tối, Mosca đứng cạnh cửa sổ nhìn ra đám thợ người Đức tụm lại ở cổng căn cứ chờ kiểm soát, khám người để ra về. Eddie rời bàn giấy tới đứng cạnh chàng:
— Chắc cậu đang nóng ruột muốn về ngay thành phố để tìm cô bạn. - Eddie nói và mỉm cười, nụ cười gần như nụ cười của đàn bà vì sự dịu ngọt của nó. - Đó chính là lý do làm tôi phải lo ngay việc làm cho cậu ở đây khi cậu viết thư cho tôi. Tôi nghĩ cậu muốn trở lại đây vì nàng. Đúng không?
— Tôi không biết, - Mosca đáp. - Có thể vì nàng một phần.
— Bây giờ cậu muốn về xem chỗ ở hay là đi tìm nàng ngay?
— Về xem chỗ ở trước đã. - Mosca nói.
Eddie cười thành tiếng:
— Nếu đi tìm nàng ngay bây giờ, cậu có thể gặp nàng ở nhà nàng. Còn như nếu cậu về xem chỗ ở trước, cậu sẽ đi tìm nàng lúc tám giờ tối. Vào giờ ấy có thể nàng đi chơi. - Khi nói câu này, Eddie chăm chú nhìn nét mặt của Mosca.
— Để xem tối nay tôi có may mắn hay không. - Mosca nói.
Hai người mỗi người xách một vali ra khỏi toà nhà đến chỗ Eddie đậu xe Jeep. Trước khi Eddie nổ máy xe, anh nghiêng mặt nhìn sang Mosca và nói:
— Anh không hỏi tôi nhưng tôi vẫn cứ nói cho anh biết. Tôi không hề gặp nàng lần nào quanh quẩn ở hội quán sĩ quan cũng như quanh những câu lạc bộ của binh sĩ, tôi cũng không nhìn thấy nàng đi chơi với chú lính nào. Tóm lại, từ ngày anh về nước, tôi không gặp lại nàng qua một lần nào. - Sau vài giây im lặng, Eddie nói tiếp bằng một giọng ngượng nghịu. - Tôi đoán là anh cũng không muốn thấy tôi đến săn sóc nàng.
Đấu Trường Đen Đấu Trường Đen - Mario Puzo Đấu Trường Đen