Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần I: Ngày Thứ Nhất – Chương 1
ha của Teddy Daniels là một ngư dân. Ông đã mất chiếc thuyền của mình cho nhà băng vào năm 1931 khi Teddy mới mười một tuổi và dành cả phần đời còn lại làm thuê cho các thuyền đánh cá khác khi họ cần, làm công việc dỡ hàng trên bến cảng khi không có ai thuê, rồi đi bộ suốt quãng đường dài để trở về nhà vào lúc mười giờ sáng, ngồi xuống chiếc ghế bành nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình, đôi mắt mênh mông và u tối. Ông đã cho Teddy ra các hòn đảo khi cậu còn rất nhỏ, quá nhỏ để có thể làm là tháo dây móc và buộc lại cần câu. Cậu đã cắt vào tay mình vài lần, máu lấm tấm trên các đầu ngón tay và chảy hoen xuống lòng bàn tay.
Họ đi vào lúc trời tối và khi mặt trời ló dạng, một màu ngà lạnh lẽo nhô lên từ rìa biển, những hòn đảo hiện ra trong lớp bụi mờ, nằm túm tụm lại với nhau như đang bị bắt quả tang âm mưu một chuyện gì.
Teddy nhìn thấy những cái lán nhỏ màu tùng lam xếp thành hàng trên một bãi biển, khu điền trang bằng đá vôi đổ nát trên một bãi biển khác. Cha cậu chỉ cho cậu nhà tù trên đảo Deer và pháo đài quân sự của bang trên đảo Georges. Trên đảo Thompson là những thân cây cao đầy chim chóc với tiếng kêu rào rào như tiếng mưa đá hay tiếng thủy tinh vỡ.
Tách ra khỏi những hòn đảo này là một hòn đảo có tên gọi là đảo Shutter, trông giống như một đồng tiền galleon của Tây Ban Nha bị tung xuống biển. Lúc đó, vào mùa xuân năm 1928, hòn đảo vẫn còn rậm rịt cây cối, và tòa pháo đài trải dài trên mũi đá cao nhất đảo bị dây leo thít chặt vào bao phủ bởi những đám rêu mốc khổng lồ.
"Sao nó lại được gọi là Shutter?" Teddy hỏi.
Cha cậu nhún vai. "Con và các câu hỏi của con. Lúc nào cũng là những câu hỏi."
"Ôi, nhưng tại sao ạ?"
"Có những nơi được đặt một tên rất tình cờ và rồi dính liền với tên gọi đó. Có thể là do những tên cướp biển."
"Những tên cướp biển ư?" Teddy thích cái âm thanh của từ đó. Cậu có thể thấy họ, những người đàn ông to lớn với dải băng bịt mắt, đôi ủng cao, và thanh gươm sáng quắc.
Cha cậu nói, "Đó là nơi trước đây chúng lẩn trốn." Tay ông vung về phía chân trời. "Những hòn đảo ấy. Chúng lẩn trốn và chôn giấu tiền vàng ở đó."
Teddy tưởng tượng ra những rương vàng với ăm ắp tiền vàng tràn ra khắp phía. Sau đó cậu bị say, cậu nôn thốc nôn tháo xuống biển nhiều lần từ mạn thuyền của cha cậu.
Cha cậu rất ngạc nhiên vì hàng giờ trước đó trong suốt chuyến đi Teddy đã không nôn ọe mà chỉ bắt đầu khi đại dương đang lúc êm ả, lấp lánh trong một cơn tĩnh lặng của riêng mình. Cha cậu nói, "Không sao. Đó là lần đầu tiên của con. Không có gì đáng xấu hổ cả."
Teddy gật đầu và lau miệng bằng chiếc khăn cha cậu đưa cho. Cha cậu bảo, "Đôi khi có một sự vận động cơ học mà con không thể nào cảm nhận được cho tới khi nó dâng trào trong người con."
Thêm một cái gật đầu vì Teddy không tài nào nói cho cha cậu rằng không phải sự vận động cơ học đã làm bụng cậu cồn cào.
Tất cả chỉ tại đám nước này. Trải ra mênh mông xung quanh họ cho tới khi nó là thứ duy nhất còn sót lại của thế giới. Không hiểu sao Teddy tin rằng nó thậm chí còn có thể nuốt chửng cả bầu trời. Trước cái phút giây nôn thốc nôn tháo đó, cậu chưa hề nghĩ tới sự đơn độc này.
Cậu ngước nhìn cha mình, mắt cậu ướt và đỏ quạch, cha cậu nói, "Con sẽ ổn thôi," và Teddy cố gắng mỉm cười.
Mùa hè năm 1938, cha cậu đi theo một con tàu săn cá voi ở Boston và không bao giờ trở về nữa. Mùa xuân sau đó, những mảnh vỡ còn sót lại của chiếc thuyền dạt vào bờ biển Nantasket ở thị trấn Hull nơi Teddy lớn lên. Một mảnh ván thuyền, một mẩu kim loại có khắc tên thuyền trưởng, những hộp xúp cà chua và khoi tây, hai cái bẫy tôm hùm méo mó và thủng lỗ chỗ.
Người ta tổ chức tang lễ cho bốn thuền viên tại nhà thờ Sư Tử.Theresa, lưng quay ra chính cái bờ biển đã cướp đi sinh mang rất nhiều giáo dân của nó và Teddy đứng đó cùng với mẹ cậu lắng nghe những lời tưởng nhớ tới thuyền trưởng con tàu, người bạn đồng hành thứ nhất của ông và thuyền viên thứ ba trên tàu, một thủy thủ lão luyện tên là Gil Restak, vốn là nỗi kinh hoàng đối với các quán bar trong thị trấn Hull kể từ khi ông trở về sau Đại chiến với một gót chân đầy thương tích và những hình vẽ xấu xí nhung nhúc trên đầu. Mọi chuyện được tha thứ khi người ta chết đi, một trong những người pha đồ uống tại quán bar từng bị ông làm cho khiếp sợ nói.
Chủ chiếc thuyền, Nikos Costa thừa nhận rằng ông ấy gần như không biết gì về cha của Teddy, người mà ông nhận thuê trong những phút cuối cùng khi một thủy thủ bị gẫy chân vì ngã từ xe tải xuống. Tuy nhiên, vị thuyền trưởng đã nói những lời hết sức tốt đẹp về ông, rằng tất cả mọi người trong thị trấn này đều biết ông ấy có thể làm tốt công việc của một thủy thủy. Và đó không phải là lời khen ngợi cao quý nhất mà một người có thể dành cho người khác hay sao? Đứng trong nhà thờ, Teddy nhớ đến cái ngày ở trên thuyền của cha cậu hôm đó vì họ không còn ra biển cùng nhau lần nào nữa. Cha cậu vẫn cứ nói là họ sẽ còn đi nhưng Teddy biết ông nói thế chỉ để con trai mình giữ lại chút kiêu hãnh. Cha cậu không bao giờ thừa nhận chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy nhưng hai cha con đã trao đổi một cái nhìn trên đường quay về, khi trở lại qua những hòn đảo nối đuôi nhau đó, với đảo Shutter đã lùi lại phía sau và đảo Thompson vẫn còn ở phía trước, khi hình dáng tp in trên nền trời trở nên thật cận kề và rõ nét khiến ta tưởng ta có thể nâng cả chóp của một tòa nhà.
"Biển cả là thế đấy," cha cậu nói, một tay khẽ xoa lưng cậu khi cả hai đang đứng dựa lưng vào đuôi tàu. "Có những người tìm tới nó. Có những người nó sẽ mang đi." Và ông nhìn Teddy với một cái nhìn khiến cậu hiểu rằng cậu sẽ trở thành loại người nào khi lớn lên.
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng