Số lần đọc/download: 5382 / 35
Cập nhật: 2017-08-30 16:40:52 +0700
Chương 3
Bà y tá già không chồng đang trong cơn ngái ngủ bị dựng dậy, gắt gỏng.
- Tụt quần ra để còn tiêm vào đùi.
-...
- Mặt non choẹt thế này mà đã đú đởn. Bụng kễnh ra thì lại lén lút đến phòng mạch tư nhân. Nó nạo hút tầm bậy tầm bạ bị sót, đau đớn mới mò đến đây.
-...
- Ô-tô bóng lộn. Chả chào ai. Cậy giàu có coi thường cái bệnh viện nhà nước của tôi hả?
Sao bà ta cứ mắng sa sả thế nhỉ? Ngồi ghế chờ ở bên ngoài, chị cảm thấy như mình bị xúc phạm và ngượng ngùng. Khổ thân con bé, nó ngây thơ bảo:
- Dạ... hổng phải. Con mắc cỡ nên đi lén đến...
- Mắc cỡ? Thế cái lúc dạng háng ra cho trai... có mắc cỡ không?
Con bé im lặng chịu trận. Chắc thế. Chắc cũng ngượng nữa.
- Tên?
- Mót ạ.
- Cái gì? - Bà y tá già quát to.
- À quên. Thưa... con tên là Mai ạ. - Con bé sẽ sợ dúm người lại cho mà xem. Chị đoán vậy.
- Lúc thì Mót, lúc thì Mai. Biết ghi bệnh án thế nào?
- Lúc ở nhà ba con đặt tên là Chín Mót. Chả là má con đẻ tám trai. Má thèm con gái, cứ cố mãi rồi cũng tòi thêm con. Khi lên thành phố học, con đổi thành Mót thành Mai.
Bà ta dịu giọng:
- Họ? Đã khai thì khai cho đầy đủ chứ.
- Dạ. Trần thị Hoàng Mai.
- Hoàng Mai có nghĩa là mai vàng. Phú quý, sang trọng, no đủ đây. Lại đến nông nỗi này. Nghề nghiệp?
- Con đang sinh viên năm thứ nhất?
- Tuổi?
- Mười tám ạ.
- Trẻ thế này mà đã phải nạo hút thì có mà tịt đẻ. Khốn khổ. Có người muốn giữ thì trời không cho. - Chị nghe rõ tiếng thở dài của bà ta. Hình như cũng không phải loại người quá tệ. - Có thai tuần thứ mấy?
- Dạ con hổng biết.
- Hổng biết! Ngủ với nhau lần cuối bao giờ?
- Hai tuần trước ạ.
- Trước nữa?
- Một ngày ạ.
- Trước nữa?
- Cũng một ngày ạ?
- Mất kinh lúc nào?
- Tháng trước. À... tháng trước nữa. Hổng phải. Hình như...
Con bé hoang mang, bắt đầu nói lung tung. Chị hình dung cái mặt nó méo xệch đi. Thương quá. Chị không đành lòng, thò đầu vào phòng sản phụ, năn nỉ bà y tá già:
- Chị ơi, con bé này tôi cũng làm phúc đưa đến... Xin chị đừng làm cháu sợ hãi.
- Vô duyên. Làm việc phải có nguyên tắc. Chị đừng xen vào công chuyện của tôi. Đóng cửa lại.
Chị bẽn lẽn quay lại ghế chờ. Ngồi. Bồn chồn. Chị lại nghe bà ta giễu cợt, tiếng lọt qua cửa sổ.
- Cái thằng Sở Khanh ấy làm gì?
- Dạ... làm...
- Cô khai thật đi thì chúng tôi mới làm tiếp. Còn không thì trả lại cho cái phòng mạch tư nhân giết người ấy làm.
- Dạ... ảnh là nhà thơ.
- Tôi biết ngay mà. Cái bọn thơ phú lăng nhăng ấy chỉ ỡm ờ nhân tình nhân ngãi thôi. Làm con người ta ễnh bụng ra rồi bỏ của chạy lấy người. Bây giờ bọn họ đang đọc thơ trên mây ấy. Lên đấy mà tìm. Dại cho chết.
- Không. Con thấy anh ấy là người tốt. Người tốt nên mới làm thơ.
- A, cái cô này láo. Thế tôi không làm thơ, tôi là người xấu à?
Con bé sụt sịt. Anh bác sĩ trẻ có vẻ không hài lòng.
- Thôi mà, chị.
- Tôi phải kiểm tra lại coi có đúng tên ghi trong bệnh án không. Nhiều đứa trơ trẽn nói dối như cuội. Tên một đằng khai một nẻo, tôi là chúa ghét.
- Trong những trường hợp này, cô bé chỉ là nạn nhân. Chị phải thông cảm chứ.
Bà y tá già còn cố lẩm bẩm với thêm một vài câu gì đó nghe không rõ. Chị rủa thầm trong bụng.
Tiếng máy hút thai chạy ro ro. Tiếng panh, kéo loảng xoảng trên khay i nốc. Ớn lạnh. Ghê người. Bỗng chốc bụng chị cũng trồi lên. Có cảm giác như có trăm ngàn lưỡi kéo cắt và mũi kim đâm trong dạ con.