Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 2
Mười hai năm sau Thời khắc da thịt va vào xương quả là khoảnh khắc huy hoàng.
Nó được sinh ra từ những đòn bạo lực của khớp ngón tay với quai hàm, tiếng uỵch thật sâu của nắm đấm vào bụng, cùng tiếng làu bàu trống rỗng thoát ra từ lồng ngực của gã đàn ông trong vài giây trước khi bại trận. Những kẻ say sưa sự huy hoàng như thế luôn chiến đấu.
Một số chiến đấu cho vui, vì muốn chứng kiến thời khắc đối thủ ngã gục xuống sàn khiến lớp mùn cưa phủ bên trên bay mù mịt, không còn sức mạnh, hơi thở lẫn danh dự. Một số lại chiến đấu cho vinh quang, vì muốn chứng kiến giây phút nhà vô địch chiếm thế áp đảo trước đối thủ bị đánh bại và đầy thương tích của mình, cơ thể bóng loáng mồ hôi, bụi bặm cùng máu.
Còn một số chiến đấu cho quyền lực. Gân cốt căng cứng và những vết bầm tím sắp thành hình vẫn thì thầm khi chiến thắng đến cùng với hứa hẹn về các chiến lợi phẩm. Nhưng Công tước của Lamont, nổi tiếng khắp những chốn tăm tối nhất của London với cái tên Temple, lại chiến đấu cho hòa bình.
Anh chiến đấu cho khoảnh khắc khi chính mình chẳng còn điều gì khác ngoài cơ bắp và xương cốt, chuyển động và vũ lực, sự khéo léo và đòn nhử. Chiến đấu cho cái cách sự tàn bạo ngăn thế giới ở lại bên ngoài, bịt những tiếng ầm ĩ của đám đông cùng ký ức trong đầu, và chỉ giữ cho chính mình hơi thở lẫn sức mạnh. Anh chiến đấu vì suốt mười hai năm qua, anh đã hiểu rõ sự thật về bản thân và thế giới trên chính võ đài đơn độc ấy.
Chỉ có bạo lực là trong sạch. Tất cả những thứ khác đều nhơ nhuốc. Và đó là nhận thức giúp anh cảm thấy tốt đẹp nhất.
Anh là Temple – kể bất khả chiến bại khắp chốn London lẫn châu u và nhận được vô số lời cá cược; kẻ đứng trên võ đài mỗi đêm với những vết sẹo hầu như chẳng kịp liền trước khi đe dọa chảy máu một lần nữa, với những khớp ngón tay cuốn trong dải lanh dài. Ở đó, nơi võ đài, anh phải đối mặt với đối thủ tiếp theo của mình mà mỗi đêm lại là một gã đàn ông khác, những người tin rằng anh có thể bị đánh bại. Từng người trong số họ đều tin mình có thể khiến Temple khổng lồ và bất bại ngã quỵ thành một khối nặng nề trên sàn đấu của căn phòng lớn nhất trong sòng bạc hạng sang số một London.
Sức hấp dẫn của Thiên Thần Sa Ngã rất mạnh mẽ và được tạo ra từ hàng chục ngàn bảng Anh đặt cược mỗi tối, từ hứa hẹn về thói trụy lạc cùng tội lỗi mời gọi Mayfair lúc hoàng hôn, từ những người đàn ông có tước hiệu, giàu có không ai sánh bằng đứng vai kề vai và nhận ra điểm yếu của mình từ tiếng lách cách của thứ đồ bằng ngà, tiếng thì thầm của nỉ bọc ghế lẫn chuyển động xoay tròn của chiến bàn gỗ gụ. Và khi đã mất tất cả mọi thứ trong căn phòng lấp lánh, xa hoa ấy, nơi dừng chân cuối cùng của họ chính là căn phòng nằm dưới tầng hầm – võ đài. Thế giới ngầm nơi Temple trị vì.
Những người sáng lập Thiên Thần tạo ra con đường cứu chuộc duy nhất cho những gã đàn ông ấy, cách để họ có thể lấy lại số tài sản đã mất hết vào tay sòng bạc. Đó là đấu với Temple.
Và giành chiến thắng. Sau đó, tất cả các khoản nợ sẽ được xóa sạch.
Tất nhiên, điều đó chưa bao giờ xảy ra. Temple đã chiến đấu suốt mười hai năm qua, lần đầu tiên là vì mạng sống trong con hẻm tối tăm đầy những kẻ nguy hiểm hơn anh, sau đó là trong các câu lạc bộ hạng thấp, vì tiền bạc, quyền lực và uy thế. Tất cả những điều anh từng được hứa hẹn.
Tất cả những điều đã dành sẵn cho anh từ thuở lọt lòng. Tất cả những điều anh đã đánh mất trong một đêm chẳng còn ai nhớ tới.
Ý nghĩ đó len lỏi vào nhịp đấu và trong một khoảnh khắc như không có, toàn bộ sức nặng cơ thể dồn xuống chân anh; đối thủ của anh, bằng một nửa kích thước cơ thể và một phần ba sức mạnh của anh, hạ một đòn mạnh mẽ, chính xác vào góc hoàn hảo khiến quai hàm anh đau nhói, hai mắt thì tối sầm. Temple nhảy giật lùi, bị đẩy ra sau bởi cú thúc bất ngờ, cơn đau cùng nỗi choáng váng xua tan mọi suy nghĩ khi anh nhìn vào ánh mắt hân hoan của đối thủ giấu tên. Không phải giấu tên. Tất nhiên anh ta có tên. Nhưng Temple hiếm khi nói về những cái tên. Những gã đàn ông đó chỉ đơn thuần là một công cụ phục vụ cho mục đích của anh.
Hệt như anh là công cụ với họ. Chưa đầy một giây, anh đã lấy lại được thăng bằng, nhử đòn sang trái, sau đó sang phải, biết rõ tầm tay của mình xa hơn so với đối thủ, cảm nhận được cơn đau đang ngự trị trong các cơ bắp của anh ta, hiểu cái cách người đàn ông trẻ tuổi và giận dữ hơn mình đầu hàng trước cảm giác mệt nhoài.
Người đàn ông này chiến đầu vì rất nhiều mục đích: bốn mươi nghìn bảng, một trang viên ở Essex, một trang trại ở Wales – nơi sản sinh giống ngựa đua tốt nhất Anh quốc, và nửa tá tranh từ một Thạc sĩ Hà Lan mà Temple không hề để tâm. Của hồi môn cho cô con gái. Sự nghiệp học hành của cậu con trai bé nhỏ. Tất cả đã mất sạch trên những bàn bài. Tất cả đều trên bờ vực sắp bị hủy hoại hoàn toàn. Temple nhìn trân trối vào đối thủ của mình và thấy rõ vẻ tuyệt vọng ở anh ta. Nỗi căm ghét. Sự hận thù dành cho câu lạc bộ, nơi chứng minh cho thất bại thảm hại của anh ta; cho những kẻ điều hành nó, và nhất là cho Temple – người chỉ huy bảo vệ kho báu đoạt được từ túi của các quý ông giàu có và quyền lực.
Lối suy nghĩ ấy chính là cách để những kẻ thua cuộc có thể ngủ một đêm ngon giấc. Như thể đó là lỗi của Thiên Thần khi khiến hầu bao của họ trở nên cạn kiệt và trò xúc xắc thiếu may mắn chính là sự kết hợp tai hại.
Như thể đó là lỗi của Temple. Nhưng sự chán ghét luôn là thứ khiến họ lạc lối. Cảm giác vô dụng sinh ra nỗi sợ hãi, hy vọng và thèm muốn. Họ không hề hay biết những chiêu trò lẫn sự thật về nó.
Không hay biết những thứ mà kẻ chiến đấu vì nó nhất định sẽ đánh mất. Đã tới lúc gạt bỏ tất cả ra khỏi nỗi bất hạnh của anh.
Tạp âm của những tiếng la hát từ bốn phía võ đài ngày càng tăng và lan truyền khắp căn phòng khi Temple bắt đầu tấn công, khiến đối thủ lảo đảo trên sàn đấu phủ toàn mùn cưa, nơi anh từng chiến đấu với một gã đàn ông khác, tung ra những nắm đấm không chút khoan nhượng hay nao núng, kết hợp với một loạt đòn trúng vào gò má. Quai hàm. Toàn thân. Gã đàn ông kia với tay về phía vành đai dây thừng bao quanh võ đài, ngã ngược ra sau và va vào đó khi Temple tiếp tục tấn công, cảm thấy thương hại anh ta, người hy vọng mình có thể giành chiến thắng. Hy vọng mình có thể đánh bại cả Temple lẫn Thiên Thần.
Đòn cuối cùng đã tước hết sức mạnh khỏi đối thủ của anh, và Temple nhìn anh ta ngã phịch xuống chân mình, tiếng ầm ĩ của đám đông vang lên chói tai, đan xen vào đó là nỗi khao khát một cuộc đấu đẫm máu. Anh đợi đối thủ của mình di chuyển, hơi thở trở nên thô ráp. Chờ anh ta đứng dậy để chuẩn bị cho trận đấu thứ hai. Cho một cơ hội khác.
Gã đàn ông vẫn nằm im tại chỗ, hai cánh tay ôm lấy đầu. Thật thông minh.
Thông minh hơn hầu hết những kẻ khác. Temple xoay người và nhìn vào mắt của một kẻ đặt cược phía bên kia võ đài. Hếch cằm lên khi đưa ra một câu hỏi thầm lặng.
Ánh mắt lấp lánh của người đàn ông lớn tuổi nhìn chằm chằm vào thân hình nằm dưới chân Temple, hơi nán lại một chút trước khi rời đi. Anh chỉ một ngón tay xương xẩu vào lá cờ đỏ ở một góc phía xa võ đài. Cờ của Temple. Cả đám đông la hét.
Temple quay sang đối mặt với tấm gương khổng lồ choán hết một bên căn phòng, nhìn thật lâu vào đôi mắt đen của chính mình, gật đầu một cái trước khi quay lưng lại với hình ảnh phản chiếu đó và leo qua vành đai dây thừng. Xuyên qua đám đông những gã đàn ông đã bỏ ra cả khoản tiền lớn để theo dõi cuộc đấu, anh lờ đi tầm với của hàng dài cổ vũ đang cười toe toét, những ngón tay mong muốn chạm vào cánh tay xăm hình bằng màu mực đen đẫm mồ hôi, một hành động mà họ có thể khoe khoang trong vài năm tới.
Họ đã chạm vào một kẻ sát nhân và vẫn tiếp tục sống yên ổn, bất chấp mọi hiểm nguy. Ban đầu, nghi thức này làm anh tức giận, nhưng sau đó theo thời gian, anh lại thấy hãnh diện.
Giờ thì nó khiến anh chán chường. Temple mở toang cánh cửa thép nặng nề dẫn đến chốn riêng tư của mình, để nó đóng sầm lại sau lưng rồi tháo dải lanh dài cuốn quanh khớp ngón tay đau nhức. Anh không ngoái lại khi cánh cửa khép vào, biết rằng chẳng có ai trên sàn đấu dám theo mình vào lãnh địa ngầm và tối tăm này. Không khi họ chẳng được mời.
Căn phòng tối om và yên tĩnh, tách biệt với không gian ồn ào bên ngoài. Từ kinh nghiệm trong quá khứ, anh biết rằng không gian đó là nơi những gã đàn ông đang đổ xô đến đòi tiền thắng cược, một số ít giúp kẻ bại trận gọi bác sĩ phẫu thuật để bó lại xương sườn bị gãy và khám chữa các vết bầm tím. Anh trải chiều dải của dải lanh ra sàn, vươn tay trong bóng tối để bật một ngọn đèn gần đó và nó ngay lập tức thắp sáng cả căn phòng. Ánh đèn lan tỏa khắp xung quanh, soi rõ chiếc bàn thấp bằng gỗ sồi, trên mặt bàn để một chồng giấy tờ gọn gàng cùng chiến hộp gỗ mun được chạm trổ lộng lẫy. Anh bắt đầu tháo lớp băng cuốn quanh tay còn lại, dán chặt mắt vào tập giấy tờ - một việc làm hoàn toàn không cần thiết trong lúc này.
Chẳng bao giờ cần thiết. Sau khi xếp gọn dải lanh thứ hai vào với dải thứ nhất, Temple liền băng qua căn phòng trống gần đó, với tay nắm lấy một chiếc đai bằng da gắn với trần nhà, cố định trọng lượng cơ thể tại đó rồi gập cánh tay, vai cùng vùng lưng cuộn cơ bắp. Anh không thể ngăn mình hít vào thật mạnh và duỗi căng toàn bộ cơ thể; quá trình tập luyện bị ngắt quãng bởi tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa thứ hai nằm ở cuối căn phòng tối om.
“Mời vào!”, anh lên tiếng, không quay lại nhìn khi cánh cửa mở ra rồi đóng vào. “Lại thêm những kẻ bại trận.”
“Luôn là thế,” Temple kết thúc bài tập căng cơ và đối mặt với Chase, người sáng lập Thiên Thần Sa Ngã; anh ta băng qua căn phòng và ngồi xuống chiếc ghế gỗ thấp gần đó. “Cậu cừ lắm!”
“Thật chứ?” Có vẻ với tất cả bọn họ, ngày nào cũng diễn ra như vậy. “Đáng chú ý là họ vẫn tiếp tục cho rằng mình có thể hạ gục cậu,” Chase vừa nói vừa tựa lưng vào ghế, giang rộng đôi chân dài trên sàn. “Cậu có nghĩ rằng bây giờ, họ sẽ từ bỏ không?”
Temple tiến đến rót một ly nước từ chiếc bình gần đấy. “Thật khó để quay lưng lại với lời hứa trả thù. Ngay cả khi đó là lời hứa vô nghĩa nhất.” Là một trong những người không bao giờ có cơ hội trả thù, Temple biết rõ điều này hơn bất cứ ai. “Cậu đã khiến Montlake gãy mất ba xương sườn.”
Temple uống một ngụm lớn khiến nước rớt xuống cả cằm. Anh quẹt mu bàn tay ngang mặt và nói, “Xương sườn sẽ lành lại được.” Chase gật đầu một cái, thay đổi tư thế trên chiếc ghế. “Cậu thừa biết sống theo kiểu Spartan[1] chẳng thoải mái chút nào.”
[1. Những người được mệnh danh là can đảm, bền bỉ, có ý thức kỷ luật cao và chiến đấu giỏi trong thần thoại Hy Lạp.] Temple đặt ly nước xuống. “Không ai yêu cầu cậu phải sống như thế. Chẳng nghi ngờ gì là cậu có sẵn chăn ấm đệm êm ở đâu đó phía trên kia.”
Chase mỉm cười, phủi vết bẩn ở một bên ống quần và đặt một mảnh giấy lên bàn, bên cạnh chồng giấy tờ vốn nằm sẵn trên đó. Một danh sách dài vô tận ghi tên những kẻ đưa ra thách thức cho hai đêm tiếp theo, những gã đàn ông muốn chiến đấu để giành lại gia tài đã mất. Temple thở hắt ra một hơi dài và trầm. Anh không muốn nghĩ về cuộc chiến tiếp theo. Tất cả những gì anh muốn là được tắm nước nóng và một chiếc giường mềm mại. Anh liền giật sợi dây kéo chuông gần đó, yêu cầu phục vụ chuẩn bị bồn tắm.
Ánh mắt Temple lướt trên tờ giấy, đủ gần để nhìn thấy nửa tá những cái tên viết nguệch ngoạc trên đó, song vẫn quá xa để đọc rõ từng cái tên. Anh nhìn vào ánh mắt thấu hiểu của người cộng sự. “Lowe lại muốn thách thức cậu.”
Những từ ngữ đó tuôn ra chẳng khác chi một cú đấm. Christopher Lowe đã thách thức anh mười hai lần trong nhiều ngày qua. “Không,” anh đưa ra câu trả lời tương tự mười một lần trước. “Và cậu nên dừng ngay việc đưa cậu ta đến gặp tôi đi.” “Tại sao? Không phải cậu ta cũng có cơ hội như tất cả những người khác à?”
Temple nhìn Chase không chớp mắt. “Cậu là đồ con hoang ưa bạo lực.” Chase phá lên cười, “Gần như là nỗi thất vọng của gia đình tôi, chứ không phải một đứa con hoang.”
“Mặc dù vậy, cậu vẫn là kẻ ưa bạo lực.” “Tôi chỉ đơn giản là cảm thấy rất hứng thú với một cuộc đấu hừng hực khí thế.” Chase nhún vai. “Cậu ta đã mất hàng ngàn bảng.”
“Tôi chẳng quan tâm đến việc cậu ta có bị mất những phục sức quý giá hay không. Tôi sẽ không đấu với cậu ta.” “Temple…”
“Khi chúng ta thực hiện thỏa thuận này… khi tôi đồng ý gia nhập Thiên Thần, chúng ta đã thống nhất rằng những cuộc chiến này là của tôi, không phải của chúng ta, đúng chứ?” Chase do dự, rõ ràng nhận thấy cuộc hội thoại này đang dẫn tới đâu.
Temple lặp lại câu hỏi của mình, “Không phải của chúng ta, đúng chứ?” “Đúng thế.”
“Tôi sẽ không đấu với Lowe.” Temple dừng lại, sau đó nói thêm, “Cậu ta thậm chí còn chẳng phải thành viên.” “Cậu ta là thành viên của Knight’s. Hiện giờ cũng được hưởng quyền như bất kỳ thành viên nào của Thiên Thần.”
Knight’s, sòng bạc mới nhất thuộc sở hữu của Thiên Thần Sa Ngã, một câu lạc bộ hạng hai chứa đựng niềm phấn khích và khoản nợ của bốn trăm thành viên không được đáng kính cho lắm. Cơn giận bùng lên. “Chết tiệt… đều là do Cross và những quyết định ngu ngốc của cậu ta.” “Cậu ta có lý do của mình,” Chase nói.
“Chúa cứu chúng ta khỏi những gã đàn ông đang yêu.” “Tôi biết,” Chase đồng tình. “Nhưng chúng ta lại có thêm một sòng bạc thứ hai để điều hành, tuy nhiên, sòng bạc này có khoản nợ của Lowe. Và cậu ta sẽ được tham gia cuộc đấu nếu cậu ta yêu cầu.”
“Làm thế nào mà tên nhóc đó lại mất đến hàng ngàn bảng thế?”, Temple hỏi, ghét vẻ thất vọng trong giọng nói của mình. “Mọi thứ cha cậu ta chạm vào đều biến thành vàng.” Đó là lý do tại sao chị gái Lowe lại là một cô dâu lý tưởng đến vậy.
Anh ghét những suy nghĩ ấy. Cùng những ký ức gắn với nó. Chase nhún một bên vai. “May mắn sẽ sớm trở lại thôi!”
Tất cả họ đều chấp nhận sự thật đó. Temple thề, “Tôi không đấu với cậu ta. Để cậu ta đi đi.”
Chase nhìn vào mắt người cộng sự của mình. “Không có bằng chứng nào về việc cậu giết cô ta.” Ánh mắt Temple không nao núng. “Cũng chẳng có bằng chứng là tôi không giết.”
“Tôi cược mọi thứ mình có rằng cậu không làm thế.” “Nhưng chẳng phải vì biết rõ đó là sự thật.”
Thậm chí Temple cũng còn không biết. “Tôi biết rõ cậu.”
Chẳng ai thực sự biết rõ anh. “Chà, Lowe cũng không. Tôi sẽ không đấu với cậu ta. Và tôi sẽ không tiếp tục nói về chuyện này nữa. Nếu cậu muốn cho tên nhóc đó tham gia cuộc đấu, tôi sẽ đấu với cậu.” Anh chờ đợi những lời tiếp theo của Chase. Một cuộc tấn công mới.
Nhưng điều đó đã không xảy ra. “Được, toàn bộ London sẽ thích việc này.” Người sáng lập Thiên Thần đứng dậy, cầm theo tờ danh sách các cuộc đấu tiềm năng cùng chồng giấy tờ đã ở sẵn trên bàn từ trước khi diễn ra cuộc đấu lúc nãy.
“Tôi trả những thứ này về chỗ sổ ghi nợ được chứ?” Temple vừa lắc đầu vừa xòe một bàn tay về phía chồng sách. “Tôi sẽ làm điều đó.”
Nó là một phần nghi thức. “Tại sao cậu lại để tập tài liệu này lên trên cùng?”, Chase hỏi.
Temple nhìn đống giấy tờ ghi món nợ của Montlake với Thiên Thần đã được hạch toán rõ ràng, viết ngắn gọn: một trăm bảng ở nơi này, một ngàn bảng ở nơi khác, một chục mẫu đất. Một trăm mẫu. Một ngôi nhà, một con ngựa, một cỗ xe. Một cuộc đời.
Anh nhún một bên vai, đón nhận cơn đau nhói nơi cơ bắp. “Anh ta có thể đã giành chiến thắng.” Một bên lông mày vàng của Chase nhướng lên. “Đúng là anh ta có thể.”
Nhưng anh ta đã không. Temple trả lại tập hồ sơ về chỗ chiếc bàn gỗ sồi đầy vết xước.
“Họ đặt mọi thứ vào cuộc đấu. Có vẻ như điều duy nhất tôi có thể làm được là thấy rõ tính hệ trọng của sự mất mát mà họ phải chịu đựng.” “Song cậu vẫn giành chiến thắng.”
Đó là sự thật. Nhưng anh hiểu rõ mất tất cả nghĩa là gì. Hiểu rõ cảm giác khi toàn bộ cuộc sống của một người bị thay đổi trong thoáng chốc bởi một lựa chọn không nên có, một hành động không nên được thực hiện. Tất nhiên vẫn có sự khác biệt.
Những gã đàn ông đủ tiêu chuẩn bước lên võ đài ngoài kia đã nhớ việc đưa ra lựa chọn. Và thực hiện hành động. Temple thì không.
Dù sao cũng chẳng có gì quan trọng. Tiếng chuông cửa vang lên, thông báo bồn tắm của anh đã sẵn sàng, kéo anh trở về hiện tại.
“Tôi không nói rằng họ chẳng đáng phải nhận thất bại.” Chase phá lên cười, âm thanh ấy khiến căn phòng yên tĩnh trở nên ồn ào. “Vì thế, cậu rất chắc chắn về bản thân. Một ngày nào đó, cậu sẽ không thể giành chiến thắng dễ dàng đến vậy đâu.”
Temple với lấy chiếc khăn tắm bằng bông của Thổ Nhĩ Kỳ rồi quấn nó quanh cổ. “Quả là những hứa hẹn xấu xa,” anh nói khi dừng ở ngưỡng cửa buồng tắm, gạt Chase, cuộc chiến và những vết thương mình đang phải chịu đựng ra khỏi tâm trí. “Những hứa hẹn xấu xa thật tuyệt làm sao!”
~*~ Các đường phố phía đông của Temple Bar[2] trở nên náo nhiệt về đêm, đầy rẫy những thứ sa đọa nhất London: kẻ trộm, gái mại dâm lẫn những kẻ thích ẩu đả được tự do rời khỏi nơi ẩn náu ban ngày của mình để tung hoành trong bóng đêm hoang dại. Và bành trướng khắp nơi.
[2. Là cửa ngõ quan trọng nhất giữa Westminster và London. Cũng là lối vào được kiến trúc sư lỗi lạc của Anh thế kỷ XVII, Christopher Wren, xây dựng để dẫn tới nhà thờ Temple, một trong những nhà thờ lâu đời nhất tại Anh. Ngày nay, Tòa án Hoàng gia Anh tọa lạc ngay bên cạnh địa danh này.] Họ thích thú với cái cách những góc phố chìm vào bóng tối, khơi dậy những thói xấu xa từ thành phố, cách chưa đến nửa dặm so với hầu hết các ngôi nhà trang nghiêm và những dân cư giàu có nhất, đánh dấu lãnh thổ nơi những kẻ quyền quý chân chính sẽ không đặt chân đến bởi quá sợ hãi khi phải đối mặt với bản chất thật của thành phố vượt xa những gì họ biết.
Hoặc có lẽ đó chính xác là những gì họ biết. Tất cả những gì Temple biết.
Tất cả mọi thứ anh đang, đã và sẽ trở thành, nơi đầy những kẻ say bí tỉ và gái điếm, nơi hoàn hảo cho một người đàn ông vùi mình trong sa đọa đến không còn dấu vết. Dĩ nhiên, họ trông thấy anh. Họ đã trông thấy anh trong nhiều năm qua, kể từ thời điểm mười hai năm trước, khi anh còn trẻ, đầy sợ hãi, giận dữ và chẳng làm gì được ngoài dùng nắm đấm để chứng tỏ với thế giới mình là người can đảm.
Những lời xì xào đầy thô tục lẫn cay độc bám theo anh trong suốt thời gian dài. Lúc đầu, anh vờ như không nghe thấy, nhưng nhiều năm trôi đi, anh đã chấp nhận nó, và cái tên nhạo báng đó lại được gọi một cách đầy kính cẩn. Kẻ sát nhân.
Nó khiến họ xa lánh anh, ngay cả khi đang dõi theo anh. Công tước Sát nhân. Anh nhận thấy rõ vẻ tò mò trong cái nhìn chằm chằm của họ, rằng tại sao một kẻ thuộc dòng dõi quý tộc và được sinh ra một cách hợp pháp trong giàu sang và phú quý lại có lý do để giết người? Những bí mật đen tối, mang tính hủy diệt nào mà những kẻ giàu sang và có đặc quyền đã che giấu rất tốt đằng sau nhung lụa, trang sức và tiền bạc của họ?
Temple đã trao cho các linh hồn hắc ám nhất ở London niềm hy vọng. Cho họ cơ hội để tin rằng cuộc sống nhớp nháp trong bồ hóng và bụi bẩn của họ có thể không quá khác biệt so với những người ở hoàn cảnh nói trên. Hay chẳng thể vươn tới được.
Anh nghe thấy trong ánh nhìn lén lút của họ: Nếu Công tước Sát nhân có thể thảm bại, thì chúng ta cũng có thể vươn xa. Và trong niềm hy vọng đang nhen nhóm là mối nguy hiểm. Anh rẽ vào một góc phố, bỏ lại sánh sáng lẫn tiếng ồn ào của Long Acre[3], hòa mình vào các đường phố tối tăm, nơi anh đã dành phần lớn cuộc đời trưởng thành của mình ở đó.
[3. Long Acre: Tên một con phố thuộc thành phố Westminster ở trung tâm London.] Anh bước những bước thật khẽ bằng bản năng quen thuộc, biết rằng chỉ tiếp tục đi bộ thêm một trăm mét nữa thôi, anh sẽ tới căn nhà của mình, nơi có những người đang ẩn nấp để tìm kiếm sự can đảm của chính họ.
Vì lý do này, chẳng hề ngạc nhiên chút nào khi anh bị theo dõi. Chuyện này cũng từng xảy ra trước đây khi có những gã đàn ông tuyệt vọng đến nỗi bám đuôi anh, mang theo dao và gậy với hy vọng rằng chỉ một đòn duy nhất đúng chỗ sẽ kìm chân anh đủ lâu để làm nhẹ bớt túi tiền của anh.
Và nếu anh nằm xuống mãi mãi, tốt thôi, họ cũng sẽ đạt được mục đích tương tự. Suy cho cùng, đó chính là lề thói của những đường phố kiểu này. Trước đây, anh từng phải đối mặt với họ, từng đấu với họ và đổ máu trên những mặt đường đá cuội của Newgate vì một gã tàn bạo từng bại trận trên võ đài của Thiên Thần Sa Ngã.
Anh đã đấu với họ và chiến thắng. Hàng chục lần. Nhiều hơn vô số điểm. Và vẫn luôn có một vài người mới, những kẻ tội đồ tuyệt vọng bám theo anh, lầm tưởng lớp len dày của chiếc áo khoác mà Temple đang mặc là bằng chứng cho tình trạng yếu ớt của anh.
Anh đi chậm lại, tập trung vào những bước chân phía sau mình, chúng khác với bình thường. Thiếu đi trọng lượng của việc uống quá nhiều cùng tràng phán xét tồi tệ. Những bước chân nhanh, tập trung và gần như đuổi sát anh trước khi anh nhận thấy chúng đang dần cách xa mình. Anh nên nhận thấy điều đó sớm hơn. Nên lập tức hiểu rõ lý do cho trình trạng hết sức bất thường ở kẻ bám đuôi đặc biệt này. Hết sức bất an. Anh nên nhận thấy rõ điều đó không phải vì lý do nào khác ngoài việc chính kẻ bám đuôi này không bình thường.
Bởi vì, trong suốt nhiều năm từng đi qua khắp các ngõ hẻm tối tăm cũng như từng tung nắm đấm với một người lạ, kẻ tấn công anh chưa bao giờ là phụ nữ. Anh chờ cô ta thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Những bước chân của cô ta có chút lưỡng lự khi tiến đến gần hơn, và anh kéo dài thời gian chờ đợi bằng sải chân dài uể oải, biết rằng mình có thể quay lại để loại bỏ mối đe dọa đặc biệt này bất cứ lúc nào. Nhưng không phải ngày nào cũng có điều khiến anh thấy bất ngờ như vậy.
Người phụ nữ bé nhỏ phía sau chẳng có gì đáng ngại nếu cô ta không khiến anh ngạc nhiên. Cô ta đứng đủ gần để anh có thể nghe thấy hơi thở nông và gấp gáp của cô ta, dấu hiệu vạch trần nỗi mệt mỏi và sợ hãi. Như thể cô ta xa lạ với nơi này. Như thể cô ta là nạn nhân.
Và có lẽ cô ta đúng là nạn nhân thật. Cô ta chỉ cách anh một yard[4]. Một foot[5]. Sáu inch[6] trước khi anh quay lại, vươn tay ra và tóm được cổ tay rồi kéo cô ta lại gần. Anh nhận ra rằng cô ta không mang theo vũ khí cùng một làn sóng của sự ấm áp và vị chanh bao quanh.
[4. 1 yard = 0,9144 mét. [5. 1 foot = 0,3048 mét.
[6. 1 inch = 0,254 mét. Người dịch giữ nguyên các đơn vị đo của Anh trong những trường hợp muốn nhấn mạnh, còn tất cả các trường hợp khác đều được quy đổi về đơn vị mét/centimet.] Cô ta không đeo găng tay.
Anh hầu như chẳng có thời gian để ghi nhận thực tế đó trước khi cô ta thở hổn hển, hoàn toàn bất động trong một phần giây rồi giật mạnh cổ tay, và ngay lúc phát hiện ra chúng bị siết trong vòng kìm kẹp mạnh mẽ, cô ta liền vùng vẫy muốn thoát ra. Cô ta cao hơn hầu hết những phụ nữ khác và mạnh mẽ hơn anh tưởng. Cô ta không khóc hay la hét, thay vì thế, cô ta nín thở, tập trung tất cả sức mạnh để tăng thêm nỗ lực giải thoát cho chính mình, khôn ngoan hơn hầu hết những gã đàn ông anh gặp trên võ đài.
Tuy nhiên, cô ta không phải đối thủ của anh, và do đó, anh giữ lấy cô ta. Thật chặt và mạnh cho đến khi cô ta bỏ cuộc. Anh có chút tiếc nuối khi cô ta từ bỏ.
Nhưng cô ta thực sự đã làm vậy, mất một lúc lâu để nhận ra hành động của mình là vô ích… rồi thoáng ngập ngừng trước khi ngước lên nhìn anh và nói, “Thả tôi ra!” Có điều gì đó trong lời nói nhẹ nhàng và trung thực đến bất ngờ ấy khiến anh suýt nữa đã làm theo lời cô ta. Suýt nữa đã thả cô ta ra và để cô ta chạy vào bóng tối.
Suýt nữa thôi. Nhưng đã rất lâu rồi anh mới cảm thấy có nhã hứng với đối thủ của mình.
Kéo cô ta lại gần hơn, anh dễ dàng dùng một tay nắm gọn hai cổ tay cô ta, bàn tay còn lại kiểm tra vũ khí trong áo choàng của cô ta. Chuôi một con dao ấn sâu trong lớp vải lót chạm vào tay anh. Temple rút nó ra. “Không, tôi không nghĩ mình sẽ thả cô đâu.” “Dao của tôi,” cô ta nói, vừa vươn tay về phía vũ khí của mình vừa nguyền rủa khi anh giữ nó ngoài tầm với.
“Tôi không có hứng thú với các cuộc gặp gỡ vào đêm muộn cùng những kẻ tấn công có vũ khí.” “Tôi không hề có vũ khí.”
Anh nhướng một bên mày. Cô ta thở hắt ra. “Ý tôi là, tất nhiên là tôi có vũ khí. Bây giờ đang là nửa đêm và bất cứ ai có tinh thần cảnh giác cũng sẽ mang theo nó. Nhưng tôi không có ý định đâm anh.”
“Và tôi chỉ đơn giản phải tin lời cô sao?” Lời cô ta nói vô cùng thẳng thắn và đúng sự thật. “Nếu tôi muốn, anh đã bị đâm rồi.”
Anh rủa sả bóng tối cùng những bí mật nó che giấu và muốn nhìn rõ khuôn mặt cô ta. “Thế cô đang bám theo thứ gì?”, anh vừa khẽ hỏi vừa trượt con dao vào giày của mình. “Túi tiền của tôi sao? Cô nên chọn một mục tiêu nhỏ con hơn.” Mặc dù anh hoàn toàn không thấy phiền khi cô ta chọn mình. Anh thích nó. Thậm chí còn thích thú hơn khi nghe câu trả lời của cô ta, “Tôi bám theo anh.”
Phản ứng đó đủ nhanh để chứng tỏ nó rất trung thực, và khiến anh vô cùng sửng sốt. Sự cảnh giác bùng lên. “Cô không phải là gái điếm.”
Đó không phải một câu hỏi. Rõ ràng người phụ nữ này đã thể hiện rõ mình không phải là gái điếm trong cách cô ta cứng đờ người phản ứng lại với lời tuyên bố của anh cũng như giữ khoảng cách giữa họ. Cô ta không dễ dãi với sự động chạm của đàn ông.
Với sự động chạm của anh. Cô ta nhân đôi nỗ lực để giải thoát cho chính mình. “Đó là tất cả những gì người khác muốn từ anh sao? Ví của anh hoặc…” Cô ta dừng lại và Temple kìm nén thôi thúc muốn phá lên cười. Cô ta nhất định không phải gái điếm.
“Hai lựa chọn đó thường là đủ cho phụ nữ rồi.” Anh nhìn trân trân vào khuôn mặt khuất trong bóng tối của cô ta, ước chi lúc này có một ngọn đèn đường. Hay chỉ cần một tia sáng lờ mờ từ cửa sổ gần đó. “Được rồi, em yêu, nếu không phải là ví của tôi hoặc…” Giọng anh nhỏ dần, yêu cái cách hơi thở của cô ta nín lại trước khi nói nốt. Cô ta đang tò mò. “…Sự thành thạo của tôi, thế thì là gì nào?” Cô ta hít vào một hơi thật sâu, không khí nặng nề buông xuống giữa họ, cứ như cô ta sắp nói đến những điều có thể thay đổi cả thế giới của mình. Thế giới của anh. Anh chờ đợi, gần như không nhận ra mình cũng đang nín thở.
“Tôi đến đây để thách thức anh.” Anh thả cô ta ra và quay đi, nỗi tức giận, chán nản lẫn không ít thất vọng bùng lên. Cô ta không xem anh là một người đàn ông. Cô ta chỉ coi anh là phương tiện để đạt cứu cánh. Hệt như những kẻ khác vẫn thường làm.
Tiếng gót giày của cô ta gõ lộc cộc trên nền đá cuội khi cô ta đuổi theo anh. “Chờ đã!” Anh không dừng lại.
“Đức ngài…” Tước vị đó xé toang bóng tối. Đau nhói. Cô ta sẽ không bao giờ đạt được bất cứ điều gì với cái cách cư xử tử tế như vậy. “Làm ơn chờ một chút!” Có thể do câu nói ấy được cất lên hết sức nhẹ nhàng. Có thể do đó là điều mà Công tước Sát nhân không thường xuyên được nghe, anh dừng bước và xoay người lại. “Tôi không đấu với phụ nữ. Tôi chẳng quan tâm người đàn ông của cô là ai. Hãy nói hắn ta nên can đảm một chút và tự mình đến tìm tôi.”
“Cậu ta không biết tôi ở đây.” “Có lẽ cô nên nói cho hắn ta biết. Sau đó, hắn ta có thể ngăn cô thực hiện những quyết định liều lĩnh và vội vàng như một mình đứng trong con hẻm tối tăm giữa đêm hôm khuya khoắt, với người đàn ông được tin là một trong những kẻ nguy hiểm nhất Anh quốc.”
“Tôi không tin điều đó.” Có gì đó bùng lên sâu thẳm trong anh trước những lời nói ấy. Cùng sự thật trong đó. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh cân nhắc đến việc chạm vào cô ta một lần nữa. Đưa cô ta đến căn nhà của mình.
Đã rất lâu rồi không có người phụ nữ nào hấp dẫn anh đến thế. Sự minh mẫn quay trở lại với anh. “Cô nên tin điều đó.”
“Ngay từ đầu, điều đó đã hết sức vô lý rồi.” Anh nheo mắt nhìn cô ta. “Về nhà và tìm lấy một người đàn ông đủ quan tâm để giúp cô tự cứu được chính mình.”
“Em trai tôi bị mất rất nhiều tiền,” cô ta nói, những lời ấy vang lên rõ ràng trong bóng tối, hợp khuôn phép và đượm chất giọng của vùng rìa phía đông London. Dù anh chẳng quan tâm đến giọng cô ta. Hay chính cô ta. “Tôi không đấu với phụ nữ.”
Có chút thoải mái khi anh lặp lại câu nói đó. Lời nhắc nhở về việc anh không bao giờ làm tổn thương phụ nữ. Một người phụ nữ khác. “Và em trai cô có vẻ thông minh hơn so với hầu hết những người khác. Chẳng người đàn ông nào đánh bại được tôi đâu.”
“Dù sao tôi vẫn muốn đòi lại tiền.” “Tôi muốn rất nhiều thứ mình không thể có,” anh phản bác.
“Tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Để trao cho anh những thứ như thế.” Có điều gì đó vang vọng trong lời nói ấy. Sức mạnh. Sự thật. Anh không trả lời, nhưng sự tò mò buộc anh phải chờ đợi cô ta nói tiếp.
Điều được thốt ra chẳng khác gì một cú đấm. “Tôi ở đây để đề xuất một giao dịch.” “Vậy suy cho cùng, cô đúng là gái điếm?”
Anh cố tình lăng mạ cô ta. Nhưng thất bại. Cô ta nở một nụ cười nửa miệng trong bóng tối, tiếng thở của cô ta hấp dẫn hơn những gì anh muốn thừa nhận. “Không phải thứ giao dịch ấy. Và bên cạnh đó, anh sẽ chẳng muốn tôi nhiều bằng một nửa những gì tôi có thể cung cấp cho anh đâu.” Những lời nói đó là một thách thức, và anh nóng lòng muốn chấp nhận nó. Có điều gì đấy trong lời nói của người phụ nữ dũng cảm, điên rồ này hấp dẫn anh. Khiến anh phải cân nhắc đến việc thực hiện cuộc giao dịch ngu ngốc mà cô ta đề nghị.
Anh tập trung và tiến một bước về phía cô ta, mùi hương của cô ta bao quanh anh vô cùng ấm áp và mời gọi. Trong khoảnh khắc, anh đã vòng cánh tay ôm lấy cô ta rồi ép chặt ngực cô ta vào mình. “Tôi thừa nhận mình vẫn luôn yêu thích sự kết hợp giữa sắc đẹp và sự táo bạo.” Anh thì thầm vào tai cô ta, yêu cái cách hơi thở của cô ta nghẹn lại trong cổ họng. “Suy cho cùng, chúng ta có thể thực hiện một cuộc hò hẹn.” “Cơ thể tôi không phải là thứ được thảo luận ở đây.”
Đáng tiếc làm sao! Cô ta thật kiêu ngạo, và một đêm lên giường với cô ta có thể đáng giá bằng bất cứ thứ gì cô ta đang theo đuổi. “Vậy điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi có hứng thú giao dịch với cô?” Cô ta do dự. Một giây. Ít hơn thế. Tuy nhiên, anh đã sớm nghe cô ta nói, “Bởi vì anh muốn những gì tôi cung cấp.”
“Tôi giàu có như Croesus[7] vậy, cô em ạ! Vì vậy, nếu cô không sẵn lòng tham gia cùng tôi trên chiếc giường của tôi, cô chẳng có gì mà tôi không thể tự mình đạt lấy.” [7. Vua nước Lydia từ năm 560 trước Công nguyên cho đến khi bị quân Ba Tư đánh đại bại. Ông nổi tiếng về sự giàu sang nhờ chinh phạt các miền đất láng giềng.]
Anh quay lại hướng ngôi nhà, đi được vài bước trước khi cô ta nói lớn, “Ngay cả sự ân xá sao?” Anh đông cứng người.
Sự ân xá. Đã bao nhiêu lần từ đó thì thầm trong tâm trí anh? Đã bao nhiêu lần anh thử thốt nó ra trên đầu lưỡi, khẽ khàng và nhẹ nhàng khi nằm trong bóng tối, càn quấy và khiến những người bạn chung giường của mình tức giận?
Sự ân xá. Có gì đó lao thẳng qua anh, lạnh lùng và phẫn nộ, và anh chẳng mất nhiều thời gian để hiểu nó. Đầy cảnh báo. Cô ta rất nguy hiểm.
Anh nên rời đi. Vậy nhưng…
Anh đã bước đến và bắt lấy tay cô ta, sử dụng tốc độ mà mình nổi tiếng là mau lẹ, một bàn tay mạnh mẽ siết chặt cánh tay cô ta. Anh lờ đi tiếng hít vào gấp gáp của cô ta và kéo cô ta đi dọc con đường để đến một khoảnh đất có ánh đèn hắt ra từ cửa ngôi nhà của mình. Anh giơ một bàn tay đeo găng về phía khuôn mặt cô ta, phơi bày cô ta trước ánh sáng, làn da mịn màng của cô ta trở nên hồng hào dưới trời đêm lạnh lẽo, quai hàm siết chặt và thách thức. Đôi mắt mở to, trong veo, đầy trung thực.
Một bên xanh lam. Một bên xanh lục. Vô cùng khác lạ để trở thành phổ biến. Vô cùng đáng nhớ.
Cô ta cố gắng giật cằm ra. Anh càng siết chặt tay hơn khiến cô ta không thể nhúc nhích. Câu hỏi của anh trở nên gấp gáp và khắc nghiệt trong đêm tối. “Em trai cô là ai?” Cô ta nuốt xuống. Anh cảm thấy cử động đó trong tay mình. Trong toàn bộ cơ thể mình. Anh đợi cô ta đáp lại trong khoảng thời gian tưởng chừng như vĩnh viễn. “Christopher Lowe.”
Cái tên đó cuộn xoáy trong anh, và ngay lập tức thả cô ta ra, bước giật lùi khỏi sức nóng đang đe dọa, máu trong người đông cứng, hai tai ù đi. Sự ân xá.
Anh chậm rãi lắc đầu, không thể ngăn mình thốt ra, “Cô là…” Anh nhỏ giọng dần, còn cô ta nhắm chặt mắt, chẳng thể nhìn vào anh. Không. Anh đã không có nó. “Hãy nhìn tôi này!”
Cô ta thẳng người, so vai, sống lưng cứng lại. Và cô ta nhìn vào mắt anh mà không hề hổ thẹn. Không hề hối hận. Chúa ơi!
“Nói đi!” Đó không phải là một yêu cầu. “Tôi là Mara Lowe.”
Đó không thể là sự thật. “Cô đã chết rồi cơ mà.”
Cô ta lắc đầu, mái tóc nâu vàng lấp lánh dưới ánh đèn. “Tôi còn sống.” Mọi thứ trong anh trở nên bất động. Mọi thứ anh đã cố nén trong bao năm qua. Mọi thứ mà anh kháng cự, ghê tởm và sợ hãi. Tất cả đều trở nên yên lặng.
Cho đến khi nó gầm rống như địa ngục. Anh xoay người mở cánh cửa dẫn vào căn hộ của mình, cần thứ gì đó giúp bản thân thoát khỏi nỗi tức giận đang trào dâng. Các ổ khóa bằng sắt xê dịch dưới sức mạnh của anh, nhấn và trượt, làm gián đoạn hơi thở thô ráp.
“Đức ngài?” Câu hỏi mang anh quay lại với thế giới hiện tại. Đức ngài. Cái tước vị gắn liền với anh từ lúc lọt lòng. Tước vị anh đã lờ đi suốt nhiều năm qua. Tước vị một lần nữa được ban cho anh bởi chính người đã tước đoạt nó.
Đức ngài, Công tước của Lamont. Anh mở toang cánh cửa và quay lại đối mặt với cô ta, người phụ nữ đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của anh. Người đã hủy hoại cuộc sống của anh.
“Mara Lowe.” Cái tên thốt ra thật thô ráp, khó nghe và vọng về từ quá khứ. Cô ta gật đầu.
Tất cả những gì anh có thể làm là bật ra một tiếng cười khô khốc trong bóng tối. Cô ta cau mày với vẻ bối rối. Anh trao cho cô ta một cái cúi mình thật nhanh và đầy giễu cợt. “Xin gửi lời xin lỗi tới cô. Cô thấy đấy, không phải ngày nào một kẻ sát nhân cũng có thể gặp lại nạn nhân trong quá khứ của mình.” Cô ta hếch cằm lên. “Anh không hề giết tôi.”
Anh có thể đã ngưỡng mộ những lời trơn tru, mạnh mẽ và đầy can đảm ấy. Sự can đảm mà anh nên chán ghét. Anh không giết cô ta. Cảm giác khó chịu và tức giận ập đến. Nhẹ nhõm. Phẫn nộ. Bối rối. Hàng tá thứ khác.
Lạy Chúa! Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Anh bước sang một bên, vẫy tay về phía hành lang tối om ngoài ngưỡng cửa. “Vào trong đi!” Một lần nữa, đó không phải một yêu cầu. Cô ta do dự, đôi mắt mở to, trong một khoảnh khắc, anh nghĩ cô ta sẽ bỏ chạy.
Nhưng không. Cô nàng ngu ngốc. Cô ta nên bỏ chạy.
Chiếc váy cô ta mặc cọ vào đôi giày của anh khi cô ta bước qua anh, động chạm ấy nhắc anh nhớ ra rằng cô ta đang hiện hữu ở đây, bằng xương bằng thịt. Còn sống.
Còn sống, và là của anh..