Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Barry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Big Trouble
Dịch giả: Việt An
Biên tập: Việt An
Upload bìa: Lin Hal
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2022-04-16 15:18:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hà Herk cũng có nuôi chó chứ đâu phải không, tên nó là Roger. Roger là kết quả ngẫu nhiên của sự hấp tấp, bừa phứa trong tính dục qua nhiều thế hệ khuyển: Trong những nét đặc trưng, nó có thân mình thấp tè của khuyển beagle, đôi tai nhọn của khuyển chăn cừu Đức, lòng hăng hái của khuyển săn Labrador, cái đuôi mập của khuyển boxer, và trí tuệ của rau cần tây.
Vào đêm ấy, Roger như thường lệ tảo thanh quanh sân sau, duy nó không thể hiện bất cứ đe dọa nào dù nhỏ nhất cho những kẻ xâm nhập-con người. Roger yêu con người, hết thảy họ, không có nhất bên trọng nhất bên khinh. Bởi một con người, ta nói họ luôn có thể thình lình xuất hiện như tiên giáng trần và mang theo thức ăn. Và Roger thì yêu thức ăn thôi rồi.
Thứ Roger ghét cay ghét đắng là con cóc. Một con Bufo marinus, giống cóc Nam Mỹ đẫy đà đã trở nên phổ biến ở Nam Florida kể từ khi được ra mắt vào những năm 40, bởi bọn-ngu-với-ý-tốt đinh ninh Bufo sẽ trấn áp bọn côn trùng phá hoại mía. Lũ cóc nhân lên và lớn mạnh trong môi trường đất cận nhiệt đới hôi và ẩm ướt; chẳng mấy chốc, chúng trở thành bọn trùm phá hoại.
Con cóc Roger căm ghét ở đây là CÓC THÙ ĐỊCH, cân nặng lên đến một kí rưỡi. Một sinh vật màu nâu bùn, chàng hảng, gớm ghiếc, mụn nhọt đầy mình, mắt cộm hạt, với kích cỡ tương đương một cái găng bóng chày. Với Roger, con cóc này là hiện thân của thứ tà ác nhất trong toàn vũ trụ, bởi nó cướp thức ăn của Roger. Ngày nào cũng vậy, cô giúp việc Nina sẽ trút đầy thức ăn cho chó vào cái tô của Roger rồi đem đặt trên hàng hiên ngoài phòng gia đình. Và ngày nào cũng thế, canh đúng lúc Roger chuẩn bị dùng bữa là con cóc, bằng một động tác xuất quỷ nhập thần, phóng cái cơ thể đầy hơi của nó vào không trung và đáp xuống chính giữa cái tô của Roger, đoạn đủng đỉnh đánh chén phần ăn của chú chó.
Lần đầu bị cướp cơm, Roger theo lẽ thường, thử đớp con cóc. Sai lầm lớn. Trong thiên nhiên, bạn đâu thể trở thành một con cóc béo tốt mà không có phương án phòng vệ trước bọn động vật ăn thịt. Và Bufo marinus đã phát triển một độc chiêu cực kỳ lợi hại: Ngay dưới mỗi con mắt nó là một cái hạch phóng ra một chất hóa học có tên là bufotenine, một chất độc. (Nó còn gây ra ảo giác. Được biết nhiều người đã thử liếm những con cóc này để có cảm giác phiêu, nhiều người trong số họ phiêu luôn về chín suối. Chết lãng dễ sợ.)
Thành thử khi Roger cắn con cóc, nó nhận được một cái mồm nhung nhúc bufotenine. Phước ba đời, nó còn biết đường nhổ ra chớ không nuốt vào, nên thay vì được lên Chiếc Cũi Trên Bầu Trời, nó chỉ lăn đùng ra ốm. Roger nào phải khoa học gia về tên lửa, nhưng nó cũng biết tốt hơn hết là đừng cắn con cóc lần nào nữa. Con cóc cũng biết điều đó. Vậy nên ngày nào cũng như ngày nấy, nó cà nhỏng hàng giờ liền trong cái tô của Roger, thủng thỉnh xơi thức ăn, trong khi Roger đứng cách đó chừng năm tấc, gầm gừ con khốn nạn. Hoạt động này chiếm gần trọn một ngày làm việc của Roger, song nó vẫn cố xoay sở trong thời gian biểu của mình cho các việc hệ trọng khác như sủa vào cái chuông cửa, liếm láp vùng kín, và đon đả đón chào bất cứ con người nào bước vào sân, phòng khi họ mang cơm nước gì đến.
Khi hai người đàn ông trèo qua bức tường trong đêm nay, Roger lóc cóc chạy lại chào hỏi liền, phất đuôi lia lịa ra chiều mến khách lắm, cũng nhờ vậy mà khách mới không bắn nó. Sau khi xác định những con người này không mang theo đồ ăn, Roger lại lủi thủi trở về chỗ cái tô trên hàng hiên, và tiếp tục gầm gừ kẻ thù không đội trời chung: con cóc. Ỷ y đâu có được!
CÁCH ROGER vài bước ở phía bên kia cánh cửa trượt bằng kính, Anna Herk và Jenny con gái nàng đang kề vai sát cánh trên chiếc sô pha trong phòng gia đình, xem Những Người Bạn, chương trình cả hai đều thích. Đang cười nắc nẻ thì hai má con bỗng giật bắn mình khi nghe tiếng chân chệnh choạng của Arthur Herk từ phía sau. Lão khật khưỡng tiến tới quầy bar và, lần thứ tư trong buổi tối hôm ấy, rót một ly vang đỏ đầy lút. Lắc lắc ly rượu trên tay, lão đứng lừ lừ như một quả núi ngay sau lưng Anna và Jenny. Mắt vẫn dán mắt vào TV, song hai má con cứ nghe râm ran rờn rợn nơi sau gáy.
“Coi chi mấy cái tào lao này vậy?” Lão lên tiếng.
Jenny, người hiếm khi mở miệng với cha dượng mình, không có phản ứng gì. Anna cố nhỏ nhẹ: “Mẹ con em thích phim này, Arthur. Không thích thì anh đừng coi là được mà.”
“Tao muốn coi cái gì tao coi,” Herk nói. Anna thấy dâng lên một thôi thúc muốn chỉ ra rằng tuyên bố đó, đặt trong ngữ cảnh hiện tại, là hoàn toàn vô lý, nhưng nàng quyết định nhịn cho êm nhà êm cửa. Chừng chục giây kế tiếp, ba người bọn họ lặng thinh dõi mắt theo những nhân vật thông minh, khả ái, không-ngấn-mỡ-thừa của Những Người Bạn, những người đang túm tụm trên sô pha và bông đùa nhau một cách duyên dáng.
Bỗng Herk phán một câu xanh rờn, “Mấy thằng này pê đê hết.”
Anna và Jenny không nói gì.
“Đúng mà,” Herk nói tiếp, “pê đê chính hiệu luôn, tao đọc thấy người ta nói vậy.”
“Ổng biết đọc hở mẹ?” Jenny nói khẽ, mắt vẫn nhìn thẳng.
“Mày nói gì?” Herk xẵng giọng, bước vòng qua sô pha.
Anna giang tay che trước mình đứa con gái. “Arthur,” nàng nói, “để nó yên đi mà.”
“Tao hỏi mày vừa nói gì?” Herk nhắc lại. Lão đang lù lù trước mặt Jenny, đầu lão nhấp nhô, rượu vang trong ly dập dềnh như sóng.
Ánh mắt Jenny vẫn hướng thẳng về phía trước, tựa hồ như chọc xuyên qua đống thịt mang tên Herk này. Cô ao ước có thể tan biến vào trong chiếc TV, trở thành một phần của Những Người Bạn, sống cùng những con người vui tính tốt bụng thay vì thằng bợm nhậu chó đẻ này, kẻ căm ghét cô và đánh đập mẹ cô.
“Arthur,” Anna nói, dù biết lát nữa thôi là phải lãnh đủ. “Cấm ông đụng đến con bé.”
Herk quay sang Anna, đầu lão vẫn giật giật như một con rối, đôi mắt lão lờ đờ ngầu đỏ. Anna không tin nổi đã có thời nàng thấy thằng cha này cũng không đến nỗi nào. Lão dấn một bước về phía nàng, làm rơi vãi thêm rượu. Anna nhìn sững bàn tay phải của lão, bàn tay không cầm ly. Để ý nàng đang nhìn, lão nắm chặt nó lại rồi nhứ một cú đấm gió về phía nàng. Anna nhăn mặt. Herk khoái quá. Lão làm nàng nhăn mặt thêm lần nữa, rồi quay lại chộp cái remote TV.
“Xem thử còn gì khác không,” lão nói và bấm chuyển kênh.
TRONG BÓNG TỐI ẩm ướt ngoài trời, tại mép hàng hiên chồm hỗm hai gã đàn ông – một gã thủ súng trường – đang vừa đập muỗi vừa quan sát gia đình Herk qua tấm cửa kính. Chúng là Henry và Leonard. Mỗi tên được lãnh 25,000$ cộng với chi phí đi lại hạng sang, để di chuyển từ những căn nhà xinh xắn của mình ở ngoại ô New Jersey, đến đây và bắn Arthur Herk, bằng đạn thật.
Henry và Leonard được thuê bởi Penultimate, Inc., một công ty ở Miami nơi lão Arthur Herk là một nhân viên điều hành cấp trung. Penultimate là một trong những công ty kỹ thuật và xây dựng số má nhất ở Florida. Nó chuyên về các hợp đồng với chính quyền, và đã đạt được khối lợi nhuận khổng lồ. Bí quyết thành công của Pennultimate khá đơn giản: quản trị nghiêm ngặt, kỷ luật thép cho nhân viên, và lấy chữ Đểu làm kim chỉ nam. Công ty dóc láo trắng trợn về trình độ kỹ thuật của nó, đưa ra những giá thầu thấp đến phi lý để có được hợp đồng, đặng sau đó cài vô những chi phí bổ sung cao chót vót. Sở dĩ Penultimate làm được vậy bởi nó đã hối lộ ngập mặt các quan thầy nhà nước rồi, khỏi để anh em nào phải tâm tư. Penultimate xuất sắc ở việc gia tăng tham nhũng trong thành phố bao nhiêu thì cũng lôm côm trong chuyện xây cất bấy nhiêu. Trong vòng tròn chính trị, Penultimate nổi lên như một đối tác hết sức đáng tin cậy để thi hành những trò ma quỉ. Tại Nam Florida, một danh tiếng theo lối đó là vô giá.
Phải thừa nhận đôi khi nó cũng gặp rắc rối. Điển hình là lần Pennultimate trúng gói thầu béo bở để xây một trại giam ở trung tâm Miami. Cơ sở nhốt tù này được cho là sở hữu hệ thống cửa điện an ninh tối tân nhất, và bà con nộp thuế chắc chắn đã phải chi trả cho lố cửa tối tân này. Song thứ đã được lắp đặt ngoài đời thực là một tổ hợp bán ngẫu nhiên những thiết bị bao gồm – thứ được xem như thành phần trọng yếu – những cái cửa gara được mua ở Home Depot với giá thanh lý 99.97$ một cái. Hệ quả, vào một trận bão chớp ngắn sau khi cơ sở được đưa vào phục vụ, nhiều cửa xà lim bỗng tự động mở khóa, để ngỏ cho anh em tù quyền quyết định, bằng tiếng nói lương tri, rằng họ muốn ở tù tiếp hay thôi.
Điều xảy ra là, 132 trên tổng số 137 tù nhân được tạo điều kiện, đã quyết định dứt áo ra đi. Thực đúng là một câu chuyện long trời lở đất: một đoàn tội phạm đông như quân Nguyên, toàn mấy mặt cướp hiếp giết, chạy tán loạn khắp trung tâm Miami, kéo theo thiên binh vạn mã cảnh sát và cánh truyền thông điên cuồng truy đuổi. Điểm nhấn đến khi cảnh tóm cổ một tù vượt ngục được phát trực tiếp toàn quốc, trên kênh NBC Bản Tin Tối, tay phóng viên hét lên với gã tù lúc hắn bị nhấn vào xe cảnh sát, “Ai chủ mưu vụ vượt ngục này?”
“Đéo ai chủ mưu hết,” gã tù gào lên. “Mấy cái cửa chó đẻ nó tự mở.”
Kể cả với các tiêu chuẩn của Miami, vụ việc này vẫn được xem là bê bối nghiêm trọng. Trước sức ép dữ dội từ truyền thông, Penultimate, được che chắn bởi những bức tường lửa dày đặc dựng lên bởi đám luật sư đắt xắt ra miếng của nó, tuyên bố tất cả tội trạng thuộc về... đám nhà thầu phụ. Các chính khách – nơm nớp lo sợ Penultimate bị đưa lên thớt, thì có ông nào không nhận lì xì của nó đâu – vồ lấy lời biện minh này như chó hoang vồ miếng sườn lợn: Đúng rồi! Chớ gì nữa! Tụi nhà thầu phụ phải chịu trách nhiệm!
Không may cho phiên tòa của công lý, hầu hết các nhà thầu phụ quan trọng có liên can hoặc đã cao chạy xa bay khỏi đất nước, hoặc đã về chầu tiên tổ, đa số do tai nạn tàu thuyền. Sau rốt, cuộc điều tra như bánh xe bị xì hơi, và vụ việc sa vào trong một đầm lầy mù mịt của kiện tụng và chống kiện tụng không cách chi giải quyết thỏa đáng trong kỷ nguyên địa chất này. Công chúng mất dần hứng thú, và Penultimate trở lại với việc thắng thầu đều đều như vắt chanh.
Một trong số đó là ga-ra sáu tầng ở khu trung tâm mà sau cùng có giá đội lên, bởi đủ nguyên do kia nọ lọ chai, gấp bốn lần so với con số trong hợp đồng gốc. Mỗi lần tăng giá này đều được chấp thuận cái rẹt, miễn họp bàn lôi thôi bởi các lãnh đạo chính trị gia cốt cán, những người được mời đến đọc phát biểu tại buổi lễ cống hiến của gara, sự kiện may thay đã được tổ chức bên ngoài công trình, thế nên chỉ có hai người bị thương khi toàn bộ phần trung tâm của công trình đổ rầm ngay giữa phần cầu nguyện mở đầu.
Và thế là lại phẫn nộ, lại họp báo, lại trình bày. Và một lần nữa ngón tay buộc tội sau cùng lại trỏ vào - thời buổi này khó kiếm người làm ăn tử tế quá - đám nhà thầu phụ chết bầm. Những người mà dĩ nhiên tại thời điểm đó đã biến mất còn nhanh hơn mấy vị khách cuối tuần trong truyện của Agatha Christie. Và Penultimate tiếp tục ăn nên làm ra và phát dương quang đại nhờ danh tiếng của nó, như một công ty mà chỉ có kẻ ạch đụi mới dám giỡn mặt.
Có một sự thật, Arthur Herk, ngoài việc là đệ tử của lưu linh, còn là một kẻ ạch đụi. Để trả món nợ cờ bạc, lão đã cắt xén 55,000$ từ Pennultimate. Lão nào biết các sếp của lão, cao thủ trong lĩnh vực bất tín và thông minh hơn lão trăm lần, đã phát hiện ra kẻ cắp ngay trong một nốt nhạc. Họ coi biển thủ là một hành vi làm tổn hại nghiêm trọng chính sách của công ty, mức phạt cho tội này là: xử trảm.
Vậy là Penultimate đã cất công đi mời hai nhà thầu phụ có kỹ năng đặc biệt, Henry và Leonard, chính là hai mạng đang rình rập trong bóng tối ẩm ướt bên ngoài cửa kính phòng gia đình nhà Herk. Chúng đang xì xầm với nhau về kế hoạch hành động.
“Hổng ấy bắn nó bây giờ luôn đi,” Leonard nói, “kịp bay chuyến 11 giờ 40 về Newark.”
“Giờ chưa được,” Henry nói, “Nó ở quá gần mấy người phụ nữ.” Henry là người cầm súng; còn nhiệm vụ chính của Leonard là lái xe và bầu bạn với Henry.
“Mày mà không bắn sớm,” Leonard nói, “chắc tao khô máu với mấy con muỗi mắc dịch này quá.” Hắn đập chách một con đậu trên cổ tay, vương lại chừng một phần tư máu và các bộ phận còn lại của con côn trùng. “Nhìn thằng này đi,” hắn nói. “To thua mẹ gì con chó kia đâu.”
“Con này chớ,” Henry nói, tiếp tục quan sát gia đình Herk qua cửa sổ.
“Con này?” Leonard ngơ ngẩn. “Con này là sao?”
“Thì con muỗi đó,” Henry nói. “Nó là con gái.”
Leonard ngó kĩ dấu vết trên cổ tay, rồi quay sang Henry. “Biết đéo thế nào được?” hắn chất vấn.
“Thì cái show trên kênh Discovery đó,” Henry lý giải. “Người ta nói chỉ có muỗi cái mới hút máu.”
Leonard dòm lại vết bầy nhầy trên tay. Hắn rủa, “Đồ quỷ cái.”
“Cái họ không giải thích,” Henry tiếp, “đó là bọn muỗi đực ăn gì?”
“Sao, mày lo cho tụi nó hả?”
“Không, tao không lo. Thắc mắc vậy thôi...”
“Hay mày muốn tao chạy đi mua pizza, đem về để trong khu rừng này để tụi nó khỏi chết đói?”
“Tao chỉ thắc mắc tụi nó ăn gì. Nếu không hút máu? Có vậy thôi.”
“Hổng chừng tụi nó hút nhau,” Leonard nói.
Henry phì cười, càng khích lệ thằng Leonard.
“Ồ anh bợn!” Leonard thì thào, giả giọng một con muỗi nói ngọng. “Anh bợn có cái đùi ngơn gúm!”
Đến đấy thì Henry cười rũ không thành tiếng; nòng súng của hắn run bần bật trong bóng tối.
BÊN TRONG PHÒNG gia đình, Arthur Herk bấm đổi kênh lia lịa theo cách có tính toán hẳn hoi. Lão làm vậy lớp vì bản năng đổi kênh đã được cấy trong mã di truyền của giống đực, lớp vì lão biết vợ lão và đứa con ghẻ của lão ghét lão làm vậy. Càng ghét tao càng bấm hung!
Trong suốt vài phút, Anna và Jenny giương mắt nhìn đống hình ảnh xịt nháy loạn xạ với nét mặt vô cảm, cố không để lão Herk thấy thỏa mãn. Sau cùng, Jenny thở hắt ra và nhổm dậy. Cô bảo Anna, “Thôi con về phòng đây, ít ra chỗ đó cũng đỡ... ngu xuẩn hơn. Chúc mẹ ngủ ngon.”
Herk vẫn đang chuyển kênh xoành xoạch.
Anna nói, “Thôi tôi cũng ra dắt con Roger vô rồi đi ngủ luôn.”
Herk dừng chuyển kênh và lừ mắt nhìn nàng. Nàng nhận ra cái lối nhìn đó. Nàng trù cho lão gục luôn ở phòng gia đình này. Nàng trù cho lão không lết được về phòng ngủ. Đoạn nàng nhổm dậy khỏi sô pha.
Ngoài kia, Henry thì thầm, “Họ sắp đi rồi.”
“HỌ SẮP ĐI rồi,” Matt thì thầm. Nó và Andrew, vừa nhận được màn tiếp đón nồng hậu và chóng vánh từ Roger, đã di chuyển đến một điểm quan sát cạnh một chậu cây lớn ở mép hiên, cách Henry và Leonard độ chín thước.
“Làm gì giờ?” Andrew hỏi.
“Tao đoán nó sẽ ra dắt con chó vào nhà,” Matt nói. “Nó mở cửa là mình nhào dzô liền, tao bắn nó, mày chứng kiến.”
“Thôi tao đứng đây chứng kiến cũng được,” Andrew nói, “lỡ thằng cha nó bắn sảng là khổ.”
“Bằng cái gì?” Matt vặn lại. “Rẹmote TV hở? Mày phải đi với tao con Jenny nó mới coi mày là nhân chứng được chớ.”
“Dám thằng chả cất súng ở đâu đó mày,” Andrew nói. “Miami mà.”
Cũng đúng, Matt khó lòng bắt bẻ chuyện đó. Giọng cứng cỏi duy lòng bủn rủn, nó thì thào “Đi thôi” và khởi sự băng qua hàng hiên về phía cửa kính. Andrew chắt lưỡi, lò dò bám theo.
Henry và Leonard không nhìn thấy tụi trẻ trâu; chúng đang chăm chú quan sát Anna bước về phía cửa.
“Hoa lài cắm bãi cứt trâu,” Leonard nhận xét.
“Im dùm,” Henry nói. Hắn nâng khẩu súng trường lên và cho Arthur Herk vào tầm ngắm, suy nghĩ về cách thức hành động. Thằng Herk mà ở yên trong phòng, ngồi trước TV thì dễ rồi. Nhưng Henry phải dự trù trường hợp Herk đứng lên rồi theo bà kia ra ngoài luôn. Henry không muốn bắn khi có phụ nữ trong phòng, trừ khi bất quá.
Anna Herk bước đến cửa kính, mở chốt, kéo cánh cửa ra và âu yếm gọi, “Roger, vào nhà thôi con trai.” Chính vào lúc đó, một loạt sự kiện nối tiếp nhau diễn ra nhanh như điện xẹt:
- Roger, bằng những tế bào não ưu tú đang hoạt động của nó, đã tính ra được xác suất có thức ăn trong nhà với những con người cao hơn so với ngoài này cùng CÓC THÙ ĐỊCH, bỏ chốt canh phòng và phóng như một quả tên lửa tầm thấp xù lông qua cánh cửa để ngỏ, vào trong phòng gia đình.
- Tiếp bước nó là Matt, hùng hục chạy về phía cửa mở, tay lăm lăm khẩu SquirtMaster Model 9000 chính hãng. Nó tính quát “Ê JENNY!” nhưng do run quá nên tiếng kêu nghe thành “HENNY!”
- Anna, nhác thấy một hình thù từ bóng tối lao xồng xộc về phía mình chí chóe gì không rõ, hoảng hồn hét lên.
- Cách hai bước đằng sau, Jenny, nghe mẹ hét và nhìn hình thù đang lao đến, cũng hét theo.
- Arthur Herk, nghe tiếng la chói lói của mấy người phụ nữ, giật mình đánh rớt cái remote. Roger cấp kì chạy lại, hít hà xem có phải thức ăn không.
- Trong bóng tối trập trùng ngoài sân, Leonard thốt lên “Cái quái quỉ gì vậy?”
- Bằng đúng thời gian Leonard đưa ra nhận định đó, Henry, với biệt tài xử lí thông tin và ra quyết định thần tốc (đâu phải khơi khơi mà hắn được cầm súng), đã quyết định: thây kệ tay súng kia tới đây để làm gì, thì hắn, Henry, tới đây để bắn Arthur Herk, và giờ là lúc để bắn.
- Giữa lúc Henry đưa ra quyết định, Matt băng như một cơn lốc qua cánh cửa để ngỏ, bỏ lại Anna Herk đang la ỏm tỏi và chĩa khẩu Squirt Master Model 9000 vào Jenny đang la ỏm tỏi.
- Arthur Herk, thấy một thằng ba trợn đùng đùng xông vô với khẩu súng, hớt hải đâm bổ xuống sàn nhà ngay trước TV. Ta nói ông trời ngó bộ còn thương Arthur, bởi lẽ...
- ngót nghét mười giây sau, một viên đạn từ nòng súng của Henry bay qua một điểm trong không khí nơi từng là cái đầu của Arthur, đâm vào màn hình TV 35 inch khiến nó nổ tung với một tiếng “BÙM” đanh gọn tàn khốc. Tan tành trong một ánh chớp xanh, hình ảnh Chủ tịch Câu Lạc Bộ Tóc Nam.
- Nghe tiếng nổ, Arthur Herk khiếp đảm bò loạn trên sàn nhà, đoạn, nom in hệt một con cá sấu Mỹ, từ phòng gia đình lão phóng nhào vào hành lang, hướng thẳng đến phòng Nina.
- Gạt phăng nỗi sợ và hành động theo bản năng người mẹ bảo vệ con, Anna Herk nhảy chồm lên lưng Matt, khiến nó mất trụ ập vào người Jenny, và cả ba mạng ập xuống nền nhà theo đội hình một cái sandwich: với Matt chẹt giữa hai người phụ nữ đang điên cuồng gào thét và đấm túi bụi vào người nó.
- Dưới hành lang, Nina nghe nhiều tiếng hét, một tiếng nổ, và nhiều tiếng hét hơn. Cô hé cửa và thấy lão Arthur phóng ra từ sô pha, chạy sòng sọc dọc hành lang về phía cô với bản mặt của một con thú dại. Cô lật đật dập cửa, chỉ để thấy nó bung ra gần như tức khắc sau cú húc của lão Herk. Đinh ninh sắp bị hãm hiếp, Nina phi thân lên giường và tuột ra ngoài cánh cửa sổ mở sẵn, đáp phịch xuống bãi cỏ. Rồi với vỏn vẹn một mảnh áo ngủ màu thiên thanh trên người, cô chạy bán sống bán chết, với đôi chân trần cùng nỗi khiếp hoảng, vào trong đêm tối.
- Bên mép hàng hiên, Leonard và Henry nghe tiếng còi báo động hú lên và, không một lời trao đổi, bắt đầu rút thật êm, thật mau, thật chuyên nghiệp.
- Cách chín mét bên phải là Andrew, chuyên nghiệp không bằng nhưng mau lẹ chẳng kém, cũng khởi sự đánh bài chuồn.
- Trong cái tô của Roger, con cóc, kẻ đạt được vị thế như hôm nay đâu phải bằng sự xao lãng, đủng đỉnh đánh chén khẩu phần của Roger.
Nina là người đầu tiên đến chỗ bức tường; nói đúng hơn, trong bóng tối dày đặc bên dưới cây chi sung, cô đã tông thẳng vô tường. Thé lên một tiếng kêu bén ngót vì đau đớn, cô loạng choạng nghiêng ngả về phía sau, vừa đúng đà băng lên của Leonard, kẻ vọt ra từ một lùm cây với tốc độ tốt nhất có thể của một người đàn ông trung niên và đâm sầm vào Nina, khiến cô ré lên lần nữa khi cả hai mạng cùng rạp xuống. Leonard vấp nhào lên Nina, húc đầu vào tường, mắt nổ đom đóm.
Ba giây sau, Henry, thở phì phò trong lúc băng qua bụi cây và tốp lại khi phát hiện hai hình thù dính chùm trên mặt đất cạnh bức tường, cả hai đều đang rên rỉ. Henry lom khom bước đến đống hỗn độn, trở ngược đầu súng đặng có thể dùng nó làm gậy.
“Leonard?” hắn kêu. “Leonard?”
Một trong hai hình thù ngọ nguậy và đang cố gượng dậy. Đó không phải Leonard. Henry giương súng lên, vào thế sẵn sàng nhả đạn. Hắn đang tập trung tối đa vào cái lúc Puggy từ trên cây lao xuống người mình. Cú đòn trời giáng khiến Henry nằm bẹp trên đất và đánh rơi khẩu súng trường. Bật dậy như một cái lò xo, Puggy xí lụm nó.
Puggy chưa bao giờ nổ một khẩu súng trường; đến rờ vô cũng chưa nữa là. Nó bèn bắt chước kiểu dáng như mấy người trên TV, nheo một mắt nhìn xuống nòng súng. Lùi lại vài bước, nó chĩa súng hú họa vào Henry.
Nếu có nhiều ánh sáng hơn, và nếu Henry không đang hứng chịu những cơn đau lộng óc ở cổ và vai phải, hắn đã có thể nhận ra dù thằng lùn đô con đang giữ súng này là ai đi nữa, nó vẫn chưa kéo chốt an toàn, và chưa để ngón tay vào cò súng. Bình thường là Henry đã giải quyết thằng này phát một rồi – đá vô chân nó, lăn qua một bên, nhổm dậy, rút khẩu súng giắt trong bao da ở cổ chân ra.
Ngặt nỗi Henry đang không trong trạng thái bình thường, hắn biết điều đó, còi báo động thì đang réo inh ỏi và mặc dù rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nghĩ tốt hơn hết là dông gấp khỏi đây, bể dĩa quá rồi! Mắt vẫn nhìn chừng Puggy, hắn cử động thật chậm rãi, giơ hai tay ra trước, chuyển từ thế quỳ hai chân, sang quỳ một chân, sau cùng là đứng thẳng dậy. Puggy gườm hắn.
“Tôi không muốn sinh chuyện,” Henry nói.
“Đây cũng vậy,” Puggy nói, nó đời nào muốn sinh chuyện.
“Tôi phải đưa thằng bạn mình đi,” Henry nói.
“Chớ động vào cô gái,” Puggy nói.
Henry nghĩ bụng, Cô gái nào kia? Nhưng hắn chỉ nói, “Không, không, tôi chỉ đưa thằng bạn mình đi thôi, OK?” Hắn là đà di chuyển đến bức tường và... chậc, đúng là có một cô gái. Chuyện gì đây trời? Hắn nắm vai Leonard và lay mạnh.
“Dậy coi mày,” hắn nói. “Dậy coi, tính ngủ ở đây luôn hả!”
Leonard ráng gượng dậy được hòm hòm, mắt hắn đang dần bắt được những hình ảnh. Đầu tiên hắn thấy Henry đang đứng trước mặt hắn; rồi hắn thấy một con nhỏ mặc áo ngủ nằm trên đất bên cạnh hắn; rồi tới một thằng đang lăm lăm súng trường. Đầu hắn nhức như búa bổ và mắt hắn rỉ máu và tiếng còi báo động thì tru tréo bên tai.
Hắn cất lời: “Cái mả cha gì vậy?”
“Thôi, đi lẹ.” Henry vực Leonard dậy, cơn đau ở vai nhói lên khiến hắn cảm thấy buồn nôn. Hắn ngó lần nữa thằng lùn đô con vẫn đang giương súng vu vơ về phía hắn. Henry biết thằng này không phải cao thủ. Hắn biết mình thừa sức giành lại khẩu súng – hắn không nỡ rời xa nó – song Leonard đang run lẩy bẩy, và tiếng còi báo động đã tắt, nghĩa là tụi cớm đang ở đây rồi.
Henry gồng mình đẩy thằng Leonard qua khỏi bờ tường, đặt đít nó lên vai mình – lại đau thấu trời xanh – rồi xô nó ra ngoài; xong tới phiên hắn leo qua. Hắn dìu Leonard đi hết tốc lực tới chỗ chiếc xe thuê rồi tống nó vào băng sau. Đoạn hắn thận trọng chui vào ghế trước, cho xe ra khỏi khu dân cư, nhìn chừng gương chiếu hậu và suy tính về những gì sẽ nói qua điện thoại.
Đại Rắc Rối Đại Rắc Rối - Dave Barry Đại Rắc Rối