Nguyên tác: River's End
Số lần đọc/download: 535 / 30
Cập nhật: 2019-01-08 18:17:50 +0700
Chương 3
C
ông việc làm thêm tại trạm xăng cùng với những cú ngáp ngắn ngáp dài đã kết thúc lúc bốn giờ ba mươi, nó bèn đi đến nơi làm thêm tiếp theo là một công ty vệ sinh. Khi đọc tờ giấy dán bên ngoài cánh cửa văn phòng “mặc dù hơi đường đột nhưng chúng tôi xin phép được ngưng kinh doanh trong hôm nay” nó đã rất ngạc nhiên. Những người mới biết chuyện từ mảnh giấy giống nó rỉ tai nhau “ngày hôm qua bên trên đã xảy ra vấn đề gì đó mà”.
Bất ngờ có thời gian rảnh, nó đã đến bệnh viên thăm bố sau một thời gian dài không gặp mặt. Ngày thường lẫn thứ bảy chủ nhật đều phải làm thêm, nó không kiếm đâu ra thời gian đi thăm nuôi.
Người cha đã một tháng không gặp, tay chân đang bị trói, vừa ngáy vừa ngủ. Nghe y tá trực xung quanh nói ông đã làm ầm lên bắt đem rượu đến đây thế nên họ phải dùng thuốc để ông chịu yên và ngủ say.
Người cha đang chìm trong giấc ngủ, không than khổ cực hay đau đớn, cũng không bắt mang rượu đến. Trông ông có vẻ thanh thản song dường như lại gầy gò hơn trước. Togame ngồi trên ghế, nhìn mặt ông chừng mười lăm phút, ông không có vẻ sẽ tỉnh dậy nó bèn rời bệnh viện.
.
… …
.
Về đến trước nhà, một chiếc xe sơn đen đậu sát hàng rào khiến nó bồn chồn. Khi mở cửa nhà nó đã suýt va phải một ai đó đang định bước ra từ bên trong. Togame lập tức lùi lại theo phản xạ.
“Hửm, chú mày là?”
Người đàn ông nheo mắt. Là Kawase, kẻ đến thu tiền nợ mà đã lâu không thấy mặt. Tuổi xấp xỉ năm mươi, đầu húi tròn, gương mặt bặm trợn, mặc một bộ suit đen như đám tang và thắt cà vạt đỏ. Và trên tay gã là một chiếc túi cầm tay to bản có hoa văn da thú. Nhìn từ đâu cũng chỉ nghĩ đến yakuza.
“Là con trai lớn của Togame à. Cao lên nhiều đấy nhỉ”
Tiếng chào hỏi ra chiều thân mật khiến nó buồn nôn. Ngay cả khi ba nó liên tục nhập viện, gã đàn ông này đã đến tận căn nhà giấy carton ngoài công viên để đòi nợ. Vài năm gần đây cũng nhờ Koharu trả tiền đều đặn hàng tháng nên gã mới thôi không mời mà đến.
“Thôi mà đừng có lườm tao. Chị mày tính ra cũng cố gắng lắm đấy”
Kawase để lại một nụ cười nham hiểm rồi ra về. Việc gã đàn ông đó đến tận nhà không biết chừng là do tiền không được trả đúng hạn. Có một dự cảm không hay, nó tức tốc chạy vào phòng sinh hoạt, Koharu đang ngồi thừ ra trước chiếc bàn thấp.
“Gã đó đã đến đây à?”
“À à, ừ”
Koharu cào cào mái tóc ngắn của mình loạn xạ.
“Mình chưa trả tiền hay sao?”
“…trả rồi. Tháng này chị không đi đến bên đó được nên gã mới tới đây lấy thôi”
Koharu đứng dậy, khẽ nói “chuẩn bị cơm tối thôi”.
“Rồi còn mày, sao về sớm thế”
“Có trục trặc gì đấy nên bên công ty vệ sinh nghỉ làm. Chắc bên đó sắp dẹp tiệm rồi. Dù công việc cũng khá tốt”
“Chúng mình không được may mắn nhỉ”, Koharu khẽ thêm mình vào.
“Chị chắc là làm việc quá sức rồi”
Koharu quay mặt lại nhún vai nói “Không sao đâu. Chị biết nếu sức khỏe bị hủy hoại như mẹ thì coi như mất cả chì lẫn chài mà”.
Togame luôn đưa tất cả tiền làm thêm của nó cho Koharu. Còn Koharu thì một tay lo liệu mọi chi tiêu từ tiền trả nợ đến tiền sinh hoạt phí. Bởi thế Togame không rõ lắm về kế hoạch trả nợ như thế nào hay tình hình gia đình ra sao. Nếu Koharu đã nói không sao thì chỉ còn biết tin vào cô thôi.
Koharu bắt đầu làm đồ ăn, Togame cũng đứng bên cạnh phụ giúp.
“Hôm nay em đã đi gặp ba”
“Đã đi bệnh viện rồi à. Ba nói sao?”
“…không có gì, cứ ngủ suốt thôi”
“Hừm”
Dù không phải chuyện gì đáng dấu giếm giữa hai chị em song Togame có cảm giác không nhất thiết phải kể cho cô nghe việc ba mình đang bị trói vì đã làm ầm lên khi không được uống rượu. Koharu đang xắt hành bèn quay về phía Togame nói “đúng rồi”.
“Chừng nào được bác sĩ chủ nhiệm cho phép, mình xin cho ba được ra viện mấy hôm nhé. Ít ra phải cho ông được về nhà một lần trong lúc vẫn còn khỏe chứ”
Togame vừa liên tưởng đến bộ dạng quát tháo đòi mang rượu tới đây của ba mình vừa trả lời “… ờ. Được đó”
“Mong thật nhỉ. Nhà chỉ có ba người suốt mà. Nếu không có ba sẽ không phải nghe tiếng quát tháo, nhà yên tĩnh dễ chịu hơn nhưng mà, quả nhiên nếu không ở đây thì lại không được yên tâm”
Ngó vào nồi cơm điện trống trơn, Togame bèn đi vo gạo. Đang cho nước chảy thì nghe thấy tiếng khóc nấc phát ra từ bên cạnh. Koharu đang xắt củ cải nhưng gương mặt thì lã chã nước mắt.
“Sao lại khóc chứ?”
“Không có khóc”
“Nói dối. Đang khóc đấy thôi”
Koharu buông dao xuống, lấy hai tay úp mặt khóc òa lên.
“Đừng khóc chứ. Mà sao lại khóc vậy chứ? Em đã nói gì không đúng à?”
Koharu níu lấy Togame. Nó đã ôm chặt đôi vai nhỏ nhắn mảnh khảnh của chị cho đến khi cô ngừng khóc. Koharu khóc mãi, khóc mãi, khóc hết nước mắt, đến cả ngực áo sơ mi của Togame ướt đẫm thì rốt cục cũng lấy lại được bình tĩnh.
“Shunji tốt nhỉ”
Koharu khẽ nói.
“Đến trường rồi có bạn bè tốt thật nhỉ”
“Nếu chị cực khổ như vậy thì em sẽ nghỉ học rồi đi làm”
Koharu cười “được mà”.
“Được mà. Phải đi học nghiêm chỉnh đấy. Đã có bạn bè rồi còn gì. Mà đúng hơn là chị muốn mày đi học. Chị không muốn mày bị người ta nói là “giờ này mà còn có người chỉ tốt nghiệp trung học”.
Koharu dụi mạnh đôi mắt đã thôi khóc của mình.
“Chị là chị cả mà. Ba thì lại như vậy. Phải có trách nhiệm chứ. Nhưng mà, nhưng mà… nếu như chị có mệnh hệ gì, thì mọi thứ còn lại trông cậy hết vào mày đấy”
Togame nắm chặt hai vai Koharu.
“Có thật là chị không sao không đấy?”
Đây là lần đầu tiên Togame nghe thấy Koharu nói những điều bi quan như thế này.
“Quả nhiên là, trả nợ cực lắm phải không”
Koharu sụp mắt xuống.
“Cực chứ sao. Cả nhà mình có được ăn uống ra trò đâu. Từ trước đến nay chị cũng chẳng mấy khi được ăn no cơ mà”
Togame nuốt nước bọt.
“Em… chuyện là, em không biết nhiều về tiền bạc cho lắm, nhưng nếu như tuyên bố phá sản, thì chẳng phải mình sẽ không phải lo chuyện trả nợ à?”
“Ngốc”, Koharu mắng.
“Cứ thử tuyên bố phá sản đi, chị sẽ bị Kawase giết cho coi. …hơn nữa nghĩ đi nghĩ lại, chuyện ba mình mượn tiền của lũ đấy là sự thật, không trả đâu có được”
Koharu đứng dậy, dụi mạnh đôi mắt rồi nở một nụ cười thật buồn.
“Chừng nào ba về ấy, mình mua bánh kem hay gì đó ăn mừng nhé. Chắc chắn đây là lần cuối cùng cả bốn người được ngồi ăn chung với nhau mà. Phải ăn cái gì thật sang chứ”
.
……
.
Nó tới trường ngay trước khi chuông báo chuẩn bị vào tiết reo lên. Ninomiya, người luôn luôn đến trước nó hiện tại vẫn chưa thấy mặt. Từ sau dạo nó quên béng đẩy sách giáo khoa vào làm bẹp dúm bánh mì trong hộc bàn, Ninomiya đã cho bánh vào một chiếc túi màu xanh sẫm rồi treo vào bên hông bàn học cho Togame, nhưng hôm nay thứ đó cũng không có nốt.
Đang nghĩ chắc hôm nay Ninomiya nghỉ, thì cậu ló mặt vào phòng học cùng lúc với tiếng chuông báo vào tiết reo lên. Từ cánh cửa đằng sau, cậu thậm thụt bước vào hơi cúi đầu xuống rồi ngồi vào chỗ. Xung quanh xôn xao như những gợn sóng lăn tăn trải dài. Togame cũng phải kinh ngạc. Gương mặt Ninomiya thê thảm như một cái bao cát cũ kỹ đã dùng lâu. Bên má trái thì sưng húp chỗ thâm đỏ chỗ thâm đen, môi bị rách, mắt bên phải được dán một miếng gạc.
Nhận ra những ánh mắt xung quanh, Ninomiya lấy hai tay ôm đầu hơi cúi thấp xuống hòng che đi khuôn mặt, song không cách nào ngăn nổi những tia nhìn hiếu kỳ.
“Mày bị gì thế?”
Vừa đến giờ giải lao, nhanh chân hơn cả Togame, vài đứa học sinh chung lớp liền đến gần Ninomiya.
“Tui bị té cầu thang ở nhà. Nhìn khó coi lắm đúng không”
Ninomiya nhún vai vẻ ngượng ngịu.
“Mày nói vậy chứ. Thật ra là bị tụi khóa trên nó tẩn cho chứ gì?”
Ai đó đã thốt lên trường hợp dễ xảy ra nhất. Gương mặt Ninomiya trở nên cứng đờ, rồi cậu mỉm cười. Tuy nhiên đôi mắt thì lại không cười.
“Đã bảo không phải mà. Tui bị té thật”
Có ai nói thế nào cậu cũng lặp đi lặp lại câu “bị té”. Đến giờ nghỉ tiếp theo, Ninomiya liền đi đến cạnh Togame ngay khi tiết học vừa kết thúc, cậu cưỡi lên chiếc ghế phía trước, úp mặt xuống bàn Togame. Vài đứa chung lớp có vẻ vẫn còn muốn hỏi han thêm gì đó, nhưng chúng đã sợ hãi đứng dạt xung quanh như con cún cụp đuôi khi bắt gặp cái lườm của Togame.
“A~ mệt quá”
Ninomiya vừa úp mặt xuống vừa thì thầm. Togame rất muốn hỏi cớ sao bộ dạng cậu lại trở nên thê thảm thế này, có thật là chỉ bị ngã thôi không, tuy nhiên nghĩ lại một người thích huyên thuyên như Ninomiya lại yên lặng đến thế, nó có cảm giác mình không được hỏi bất cứ điều gì.
“Sao không về nhà”
Nó chỉ nói có thế, Ninomiya cũng chỉ ậm ừ “ư…” rồi lại im lặng. Ngày hôm đó chúng cũng vẫn ăn trên sân thượng. Gương mặt đã bậm dập thế nhưng Ninomiya vẫn không quên mang theo phần bánh mì cho Togame.
“Trong miệng đau quá…”
Ninomiya chìa phần còn lại của nửa hộp bento mình đã phải vừa nuốt vừa nhăn nhó cho Togame. Togame lặng lẽ ăn nốt, Ninomiya bèn gối đầu lên đùi nó bắt đầu ngủ. Nếu bình thường Ninomiya nói một trăm, thì hôm nay chắc cậu cũng chẳng nói được một. Được yên tĩnh thì dễ chịu đấy, song nó lại thấy lạ lẫm làm sao.
“Thật ra tui đã định nghỉ học rồi”
Ninomiya nói trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Nhưng mà tui, lại là người phụ trách cho cá ăn”
Phải chăng vì có nó, vì bữa trưa của nó mà cậu phải đến trường, vừa nghĩ thế thì Ninomiya phủ nhận “giỡn thôi, giỡn thôi”.
“Tui sợ đến trường lắm. Nhưng mà, có cảm giác nếu nghỉ học thì tui sẽ cứ lo cù nhây không chịu đi học cho xem. Đây mới là lý do cốt yếu nhất”
Nó chạm vào đầu Ninomiya, cậu giật mình. Thử xoa nhẹ lên thì vẻ căng thẳng nơi mắt cậu đã biến mất, khóe miệng trông cũng mềm mại hơn.
Có hai người trông có vẻ là học sinh khóa trên bước vào từ cánh cửa sân thượng. Những gương mặt thường đến ăn trưa ở sân thượng hình như chỉ có vài người, nhưng hai người này nó chưa từng thấy bao giờ. Hai mái đầu húi cua nhìn khắp chung quanh sau đó bước thẳng đến phía hai người. Sau đó chúng vừa cười nham hiểm vừa nhìn xuống đứa con trai đang nằm gối đầu lên đùi Togame.
“Này, Ninomiya”
Ninomiya bật dậy, khẽ bật lên tiếng “hức” với vẻ kinh hãi.
“Taguchi san gọi mày đấy. Bảo là cho mượn cái mặt một chút”
Bàn tay Ninomiya đang đặt trên đùi Togame hơi run nhẹ.
“Em, em có chút…”
Ninomiya tránh ánh mắt đi nơi khác thì một trong hai gã kéo cổ áo cậu lên như xách cổ một con mèo. Ninomiya rên lên, có vẻ cổ cậu đã bị siết.
“Đã bảo là Taguchi san có chuyện muốn gặp mày cơ mà. Qua đây!”
Hai gã hộ tống Ninomiya đi như kéo lê.
“Này, không được theo”
Tại chỗ ngoặt cầu thang, một trong hai đứa quay đầu lại.
“To, Togame. Tui khô, không sao đâu”
Miệng thì nói thế, song đôi mắt Ninomiya đã ngấn nước.
“Đã bảo là không được theo rồi kia mà!”
Togame lườm lại kẻ đang quát tháo hù dọa mình. Người kia bị áp đảo trong thoáng chốc rồi tặc lưỡi “chặc”, cuối cùng lại quay mặt về phía trước, tiếp tục dẫn Ninomiya đi.
“…này, đứa cao to đằng sau kia là sao?”
Một trong hai người nói thầm vào tai người kia.
“Ai biết. Tao với mày chỉ cần dắt thằng này đến là được mà”
Có vẻ chúng đã quyết định lờ đi sự hiện diện của Togame đằng sau mình. Nơi Ninomiya bị lôi đến là phía sau hồ bơi. Khoảng không gian hẹp tối tăm bị kẹp giữa bức tường và hồ bơi thông thường sẽ chẳng có ai lui tới, ngoại trừ câu lạc bộ bơi lội hoặc mùa hè.
Tại đó có ba thằng con trai. Phù hiệu là của năm ba, bộ đồng phục bị sửa lại một cách dị hợm. Đứa con trai ngồi chính giữa, một đứa tóc nhuộm vàng nâu đeo khoen tai, cong miệng hỏi hai người áp giải “cái đứa đằng sau là sao?”.
“Hình là bạn của thằng này hay sao ấy”
Một đứa trong nhóm hai người vừa giải thích vừa gạt chân phải Ninomiya, rồi giáng một cú đá vào cái cơ thể vốn đã bị mất thăng bằng. Ninomiya ngã sấp mặt xuống đất.
Như chỉ chờ có thế, đứa con trai đeo khoen liền đá Ninomiya. Tuy nhiên nó đã không thể làm thế lần thứ hai, bởi đã bị Togame tóm lấy ngực áo rồi đấm, đá móc vào chỗ hõm dưới ngực. Chớp mắt tóc vàng khuyên tai đã quỳ mọp xuống mặt thảm.
Togame nắm tay Ninomiya, kéo cậu đứng dậy.
“Cái thằng này!”
Thằng con trai cạo nhẵn lông mày, đầu húi cua ban nãy đã ngồi bên phải tóc vàng đeo khuyên liền lao đến. Togame dừng chân, chặn cú đấm của đầu húi cua rồi đá vào giữa hai chân đối phương, lại đá vào hông khi đối phương co người xuống. Lật ngửa đứa con trai đang té khum người rồi cưỡi lên. Togame túm lấy ngực áo thì người kia đanh mặt lại vì tưởng mình sẽ bị đánh. Nó cười khẩy rồi bốc lấy một nhúm đất, xát vào mắt đầu húi cua.
“Ahhhhhh”
Đầu húi cua lấy hai tay ấn vào mắt lăn lộn. Gương mặt của những đứa xung quanh bỗng trắng bệch. Togame lườm từng đứa từng đứa trong đám, trầm giọng nói.
“Lần sau, cứ thử động vào thằng này đi. Tao sẽ giết hết cả đám”
Không ai đuổi theo chúng. Ninomiya bị Togame nắm cánh tay, vừa bước đi vừa nói nhỏ “Ông, đáng sợ ghê”.
“…sao lại bị tụi nó để mắt đến thế?”
“Tui đến game center thì đụng trúng vai tụi nó, bị tụi nó càm ràm. Tui đã xin lỗi rồi, nhưng tụi nó nói nhìn mày hớn lắm rồi kéo tui đến sau tiệm đánh túi bụi. …nhục thật”
Một lý do trời ơi đất hỡi.
“Ông giỏi đánh nhau thật nhỉ. Đúng là không phải chỉ có mỗi bộ dạng đáng sợ”
“Bộ dạng thì liên quan quái gì ở đây”
Cơn run rẩy ban nãy cứ như một trò đùa, Ninomiya dần dần lấy lại được dáng vẻ bình thường của mình.
“Ông dạy cách đánh nhau cho tui nữa với”
“Không, phiền lắm”
“Lỡ tui lại bị tụi nó đánh nữa thì sao”
“Vậy không rời khỏi tao là được chứ gì”
Ninomiya bắt đầu nói nhiều lên, Togame im lặng như không nghe thấy. Khi chúng trở về khu phòng học, nó buông bàn tay ra khỏi Ninomiya. Thế nhưng cậu vẫn dựa sát vào.
“…tui, đi chung với ông cứ có cảm giác như đại ca trong bóng tối ấy”
Nó nhìn xuống cậu bằng ánh mắt lãnh đạm, Ninomiya mỉm cười bằng gương mặt bao cát đã qua sử dụng.
“Ông, lại nghĩ tui phiền phức hay ngốc nghếch chứ gì?”
Cũng biết mình biết ta ra phết nhỉ, nó nhủ thầm trong lòng.
“Ông tốt thật đó, quả nhiên là tốt thật đó”
Ninomiya túm lấy cánh tay Togame như muốn đu tay, hơi cúi đầu xuống thì thầm với một vẻ vui sướng.
.
.
。。。。。。
.
.
.
Buổi chiều ngày thứ bảy ba nó sẽ ngủ qua đêm ở nhà, nên Togame đã đăng ký làm thêm tối thứ sáu để bù cho ngày nghỉ hôm sau. Bởi sẽ rất phí phạm nếu như ngày nghỉ chỉ chơi bời qua thời gian. Có vẻ Koharu đã xin nghỉ nguyên cả ngày thứ bảy lẫn chủ nhật, sau khi xong bữa cơm trưa cô đã đi đón ba cùng với cậu em Shunsuke. Cô có rủ “mày có muốn đi chung không?” nhưng nó phải ở nhà bởi Ninomiya sẽ tới, mà nó cũng đang cực kỳ buồn ngủ sau một đêm thức trắng. Koharu nói khi đi hai chị em sẽ bước bộ, nhưng khi về có thêm ông bố thế nên phải đón taxi.
Khi chớp mắt thức giấc thì Ninomiya đang gối đầu lên be sườn nó, nằm ườn ra chơi game. Khẽ ậm ừ thì Ninomiya trồi người lên “A, dậy rồi à?”
“Tui có gọi ngoài cửa rồi nhưng ông không có đi ra. Cửa ngoài không khóa nên tui thử đi vào thì thấy ông đang ngủ. Đối đãi với khách như vậy đó hả?”
Hay mình gọi Ninomiya đi? Người đưa ra chủ ý này là Koharu.
“Thằng bé đó vừa vui tính vừa dễ thương. Hơn nữa đông người thì vui hơn mà”
Togame nghĩ nếu như có người ngoài, ba nó sẽ bớt gọi liên hồi “mua rượu về đây” một chút cũng nên. Mà cũng có thể ông vẫn cứ gọi thỏa thích bất kể có người lạ hay không cũng không chừng.
Nhìn lên đồng hồ, đã sắp ba giờ. Koharu và Shunsuke đã ra khỏi nhà lúc mười hai giờ hơn, từ đây bước bộ đến bệnh viện mất ba mươi phút. Đi xe về chắc sẽ tốn khoảng năm phút. Lẽ ra đã phải về đến nhà rồi mới đúng, ba người chậm chạp thật.
Có một dự cảm chẳng lành. Hay là đã đến đón rồi, nhưng ba nó lại trong tình trạng không thể về nhà cũng không chừng. Kêu gào giãy nảy làm ầm lên, hay là tình hình bệnh đột nhiên trở xấu chẳng hạn…
Togame vừa đứng dậy thì nghe thấy bên ngoài sảnh có tiếng gõ cửa rầm rầm. Nỗi bất an bốc hơi trong tích tắc.
“Ah, chắc là Koharu chan về tới rồi”
Ninomiya khẽ nói. Ra đến hành lang Togame mới nhận ra. Nếu là Koharu thì lẽ ra cô sẽ bước thẳng vào trong chứ chẳng cần gõ cửa làm gì. Mỗi khi bị gõ rầm rầm cánh cửa kiếng phun mờ lại rung lên. Nó nhìn thấy phía bên kia có một cái bóng cao lớn.
“Có vị nào ở nhà không?”
Giọng nói một người đàn ông nó chưa từng nghe thấy bao giờ. Mở cánh cửa kéo ra, đứng trước mặt nó là một vị cảnh sát trung niên tuổi quá bốn mươi.
“Cháu là người nhà của Togame san à?”
Nó gật đầu. Vị cảnh sát nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt Togame.
“Cháu, sinh viên đại học à? Hay là học sinh cấp ba?”
“Cấp ba”
Nó trả lời thế thì vị cảnh sát làm ra một cử chỉ như đang dòm sâu vào trong nhà.
“Ngoài ra còn có người lớn nào không? Mẹ hay ai đấy”
“Không có”
“Đi vắng cả hay sao?”
“Mẹ đã chết hồi tôi tám tuổi. Ba thì đang nằm viện nhưng mà hôm nay được ngủ ở nhà nên chị gái với em trai đang đi đón. Tôi đoán chắc cũng sắp về tới rồi…”
Trong một thoáng, người cảnh sát cúi đầu xuống như ngập ngừng rồi sau đó cũng nói ra.
“Chuyện là, chuyện về gia đình cháu ấy mà. Chiếc taxi đang chở ba cháu, chị gái và em trai cháu đã gặp tai nạn”
Sống lưng nó chợt lạnh toát.
“Cho nên chú muốn nhờ gia đình đến nhưng mà… cháu, vẫn còn là học sinh cấp ba nhỉ”
Nó gật đầu.
“Chú nghĩ họ hàng cháu đi chung thì tốt hơn, cháu có thể gọi họ được không?”
“Không có họ hàng”
“Không, phải có một vài người chứ. Cô hay là chú chẳng hạn…”
“Từ khi sinh ra đến nay tôi chưa gặp lần nào. Ba cũng chẳng nhắc đến chuyện này bao giờ”
Vị cảnh sát gãi gãi má nói “rắc rối đây”.
“Nếu vậy thì… nhờ cháu đến xem giúp vậy. Chú sẽ đưa cháu đi bằng xe”
Nó quay về phòng sinh hoạt thì Ninomiya hỏi “không phải Koharu chan à?”.
“Mày về nhà đi”
“Hả… tại sao?”
“Không gì hết, về đi!”
Nó quát, Ninomiya khẽ giật mình rồi lẩm bẩm “về thì về, đừng có cáu chứ”. Cho máy chơi game vào cặp xong, bước ra ngoài hành lang và nhìn thấy người cảnh sát đứng trước cửa nhà Ninomiya bèn trưng ra một vẻ mặt kinh ngạc.
“Ô, ông đã làm gì à?”
Không trả lời câu hỏi, Togame đẩy Ninomiya ra khỏi nhà. Sau đó nó bước lên xe cảnh sát, hướng đến bệnh viện mà gia đình mình đã được chuyển vào. Bên trong xe còn có một người cảnh sát nữa. Người trẻ tuổi lái xe, người cảnh sát trung niên thì ngồi cạnh giải thích tình hình cho nó.
“Chiếc taxi chở gia đình cháu đã bị một chiếc xe tải tài xế ngủ gục đâm phải. Tài xế lái xe tải thì không bị sao nhưng mà taxi bị kẹp giữa chiếc xe phía trước và xe tải.
Chiếc xe cảnh sát không mang một chút gì vẻ gấp gáp. Và người cảnh sát trông có vẻ rất thận trọng khi lựa chọn lời nói, nhìn vào đấy nó chợt nhận ra.
“…ai đó đã chết à?”
Sau một hồi yên lặng, cần gạt nước của chiếc xe cảnh sát bắt đầu chuyển động. Trời đã mưa.
“Cho đến khi cháu xác nhận, chúng tôi không thể nói bất cứ điều gì”
“Ba à? Hay là Koharu… Shunsuke?”
“Chú cũng không biết đâu. Cho đến khi cháu xác nhận”
Nó cúi đầu xuống, đan hai tay vào nhau. Tim đập thình thịch, lồng ngực cồn cào không cách nào bình tĩnh nổi. Ai đó trong gia đình nó đã chết. Nếu như có ai đó phải chết, nó mong người đó hãy là ba. Dù sao ông cũng chỉ sống thêm vài tháng nữa thôi. Chính bởi người đàn ông thảm hại đấy, cả gia đình nó đã phải chịu bao khốn đốn. Cho nên, nếu phải chết thì, không phải Koharu hay Shunsuke, người đấy phải là ba.
Đến bệnh viện, nó không được đưa đến phòng bệnh mà được dắt thẳng đến khu để xác. Trong một căn phòng hình chữ nhật, có bốn chiếc giường nhỏ được đặt ngang căn phòng, một trong bốn chiếc có một người phụ nữ trung niên vừa bám vào thành giường vừa khóc. Tiếng nấc đứt quãng vọng khắp căn phòng vốn không được rộng rãi.
“Đầu bên kia là tài xế taxi. Người chú cần cháu xác nhận là ba người trước mặt đây”
…vậy là nó đã hiểu tất cả. Nó đã hiểu tại sao người cảnh sát đã chẳng thể nói bất cứ điều gì. Việc chiếc xe đã không hối hả một chút nào. Việc tại sao nó lại được đưa thẳng đến nơi này.
“Bây giờ cũng được, ta gọi ai đó… là người thân đến chứ?”
Trước sự tử tế của người cảnh sát, nó trả lời “không cần” rồi bước vào căn phòng đặt xác. Bắt đầu từ chiếc giường bên cạnh tài xế taxi, nó lần lượt vén từng tấm vải che mặt.
Những gương mặt sưng húp. Vết thương lớn. Cánh tay và chân bị cháy. Màu trắng của băng gạc lóa đau cả mắt. Trông cứ như người khác, song tại đấy đúng là những gương mặt nó quen thuộc.
Mẹ của nó, cho dù có phải chịu cảnh sống nợ nần chồng chất bần cùng đến thế nào cũng không buông tay ba nó. Ba nó, đã hoàn toàn khước từ cả khi từng có người muốn xin Shunsuke làm con nuôi. Ông đã không chịu buông tay những đứa con… những đứa con mà chính ông cũng không thể nuôi nấng cho ra hồn. Những người lớn vừa dốt nát vừa yếu ớt, ngay cả khi chết cũng dắt theo hai người con của mình.
“Cả ba người… đều là gia đình của tôi”
Togame quay lại cửa ra vào, nói thế với vị cảnh sát trung niên đang chờ mình.
.
.
……
.
.
Cọp hói chạy đến bệnh viện trong bộ đồ thể dục và giày vải. Tại phòng chờ vắng người, khi giờ khám kết thúc và cả bóng đèn cũng tắt, Togame chậm rãi ngước mặt lên.
Cọp hói đứng trước mặt nó, thở hổn hển. Từ khi nó gọi điện còn chưa đến hai mươi phút. Bằng cái miệng há hốc trông khá khó coi, vị giáo viên chủ nhiệm cũ nghẹn lời “trong lúc này, tôi không biết phải nói gì…”.
“Đã không còn can hệ gì mà vẫn còn gọi đến thầy, em xin lỗi. Vì em không hay nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm hiện tại lắm”
“Có sao đâu nào, đừng để ý”
“Em có chuyện muốn hỏi thầy, hỏa thiêu người thì mất chừng bao nhiêu tiền?”
Cọp hói nhíu mày vẻ bối rối.
“Cái này…”
“Người ta nói có thể đưa xác về nhà, nhưng mà em không biết phải làm sao. Em nghĩ nếu như không làm ma chay gì hết, cứ vậy đưa đi đến chỗ thiêu luôn thì tốt hơn, thầy nghĩ sao?”
Cọp hói đặt mông xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Togame, em không còn người thân thích nào sao?”
“Em chưa từng nghe thấy ba nói câu nào về người thân cả. Em cũng nghĩ biết đâu là có thì sao rồi về nhà tìm đủ chỗ rồi, nhưng mà cả bưu thiếp hay thư từ cũng không có. Người quen của ba toàn là người vô gia cư nên em không biết bây giờ họ đang ở đâu. Còn Koharu cũng có làm việc ở một công xưởng chừng sáu năm, giám đốc xưởng nơi đó là một người tốt đến cả nhà cũng cho tụi em mượn. Biết không chừng ông ấy sẽ giúp đỡ gì đó nên em đã gọi điện thử, nhưng mà người ta nói Koharu đã nghỉ việc công ty rồi, em không biết thế nào. Em cũng thử lục khắp nhà xem có để tiền ở đâu đó không, nhưng cả đồng một trăm yên cũng chẳng có. Khi gặp tai nạn, chiếc xe đã bốc cháy, cho nên chắc chắn cái ví của Koharu đem theo cũng cháy luôn rồi”
“Togame, thầy xin lỗi… Koharu là ai thế?”
“Chị gái mới chết”
Cọp hói mới gật gù “vậy à”. “Thế nên…” Togame tiếp tục.
“Em muốn thầy cho em mượn tiền để hỏa thiêu ba người. Lúc em hỏi nơi làm thêm, người ta nói không cho mượn trước. Vẫn còn vị thành niên nên em không lập tài khoản tín dụng tiêu dùng được. Không ai cho em mượn cả. Em có thể làm thêm hay làm bất cứ công việc nào, nhưng mà nếu phải chờ đến khi có tiền thì xác sẽ thối rữa mất, nên…”
Cọp hói nắm lấy vai Togame “này”.
“Em không thấy đau lòng à? Gia đình em đã chết cả ba người đấy”
Togame trân trối nhìn cọp hói.
“Tất nhiên là đau lòng rồi. Thầy nói cái gì thế?”
Lần này lại đến lượt cọp hói khó xử.
“Đau lòng chứ. Cả ông bố nợ nần thế này nhưng nếu chết em vẫn đau lòng chứ. Cả Koharu cả Shunsuke cũng mất rồi. Làm sao có thể không đau lòng được chứ. Nhưng mà cho dù em có khóc, thì xác chết vẫn không tự bước về nhà được, chỉ có thối rữa đi thôi. Cả gia đình chỉ còn lại mỗi mình em, nếu như em không làm gì đó thì sẽ chẳng được việc gì cả. Cho nên em mới phải suy nghĩ”
Như bị áp đảo bởi câu nói liên hồi của Togame, cọp hói chìm vào im lặng.
“Tai nạn gì đấy, chẳng phải chuyện hiếm hoi gì. Mỗi ngày cũng đều có ai đó chết đi. Chẳng qua là lâu lâu, người đó là gia đình mình thôi. Nếu người có lỗi là chiếc xe tải đã ngủ gục đâm vào xe taxi, thì người đó sẽ phải vào tù đúng không. Chuyện là thế thôi. Cho nên, em… chấp nhận… mọi người không còn nữa thì em buồn thật, buồn thật đấy… nhưng mà chỉ có thế thôi”
Trời không lạnh song ngón tay nó lại run.
“Chắc chắn lượt của họ đã đến rồi. Con người ta một ngày nào đó nhất định phải chết mà”
Cọp hói không nói gì, cả phòng chờ trở nên im ắng.
“Em đã nghĩ đủ đường rồi. Nhưng mà, em lại không có tiền, cũng không biết phải làm gì, làm như thế nào. Không biết gì hết, càng không làm được gì hết…”
Togame áp hai tay lên môi của mình.
“Em xin lỗi đã làm phiền thầy. Em không nghĩ ra người lớn nào có thể cho mình lời khuyên ngoài thầy cả”
Một bàn tay đặt lên vai nó. Cọp hói khẽ nói “thật tốt khi em đã gọi điện cho thầy”.
.
……
.
Cọp hói đã lo liệu mọi thứ cho nó. Họ gửi xác một đêm tại nhà an nghỉ ngay sát bên nhà thiêu, ngày chủ nhật hôm sau, họ nhờ thiêu xác ngay trong buổi sáng. Nhà hỏa thiêu khá vắng vẻ, dường như hôm đấy là ngày xấu. Buổi chiều nó đưa cả ba người thân, nay đã thành tro, về nhà. Cọp hói đã đưa nó về bằng xe hơi, trước đó thầy đã thay nó thanh toán toàn bộ chi phí từ đầu đến khi gia đình nó được đưa vào bình đựng cốt.
Togame kê chiếc bàn thấp đến cạnh cửa sổ phòng sinh hoạt, xếp chiếc hộp bên trong có chứa bình đựng cốt lên trên đấy, bởi nó nghĩ nên đặt lên đâu đó cao hơn sàn nhà. Tro cốt được đặt trong chiếc hộp trắng, không hợp với ngôi nhà tồi tàn của nó chút nào, trông rất đẹp và sang trọng.
Nó đưa mắt khắp xung quanh. Một căn nhà chật chội chỉ có nhà bếp và hai căn phòng thế nhưng lại cho cảm giác rộng lớn vô cùng. Đói bụng, Togame bèn đi đến nhà bếp. Trong tủ lạnh có một chiếc hộp vuông. Nó lấy ra, mở nắp hộp thì thấy đấy là một ổ bánh kem lớn. Đến tận bây giờ Togame mới nhớ ra việc Koharu đã nói “chị sẽ mua bánh kem”.
Nhìn xuống chiếc bánh kem một hồi lâu, Togame bèn lấy ra bốn chiếc đĩa, chia bánh thành bốn phần đều nhau rồi đưa đến phòng sinh hoạt. Nó đặt từng phần bánh lên trước mỗi bình đựng cốt kèm theo một chiếc nĩa. Bản thân nó cũng ăn phần của mình trước mặt ba người. Trong phòng chỉ có mỗi tiếng nhai của nó, ngoài ra không có tiếng động của bất cứ ai, bất cứ thứ gì.
“Xin lỗi”
Có tiếng người trước cửa nhà. Nó bước ra, đấy là một người đàn ông chừng bốn mươi lăm đến bốn mươi chín tuổi, mang không khí cứng nhắc với bộ suit màu xanh sẫm, đeo mắt kính tưởng chừng có thể là nhân viên ngân hàng.
“Togame Koharu san có ở đây không ạ?”
Cọp hói có nói tivi đêm qua đã đăng tin về tai nạn. Có thể người này đã xem tin tức và đến viếng cũng không chừng. Nó mời người đàn ông vào nhà. Người đàn ông bước vào phòng sinh hoạt, nhìn vào ba hộp đựng cốt rồi sững người vì kinh ngạc.
“…xin lỗi, Togame Koharu san đâu ạ?”
“Chính giữa”
Người đàn ông bối rối nhìn xung quanh, rồi quỳ thẳng lưng trước chiếc bàn thấp, chắp hai tay vào nhau. Sau đó ông hỏi với vẻ ngần ngại.
“Xin hỏi Togame Koharu san mất khi nào vậy?”
“Hôm qua”
Nhận ra mình đang đứng nói chuyện trong khi đối phương đang quỳ, Togame bèn gập đầu gối xuống. Dọn dĩa bánh kem đang ăn dở sang mép bàn.
“Quan hệ giữa cậu và Togame san là gì vậy?”
“Koharu là chị gái của tôi”
Người đàn ông gật gù “thế à” rồi rút khăn tay từ túi áo, lau trán của mình.
“Người đã mất là chị gái, những người còn lại là ai vậy?”
“Ba và em trai”
“Vậy còn… mẹ của cậu thì…”
“Đã mất năm tôi tám tuổi rồi”
Người đàn ông này chẳng biết gì cả. Nó lấy làm lạ.
“Ông, không phải là người trong công ty Koharu à?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ lẩm bẩm “gay go đây…”.
“Tôi phụ trách các thủ tục hành chính trong công ty chị gái cậu đã làm việc. Bộ phận khác nhau thế nên tôi chưa từng nói chuyện với chị cậu lần nào. Thực ra đến ngày hôm qua tôi vẫn còn công tác bên ngoài, thế nên tôi đã… không biết tình hình đã ra thế này. Thực ra thời hạn thủ tục của ngôi nhà này đã đến gần rồi, nhưng chị cậu mãi vẫn chưa chịu tiếp chuyện, vì vậy tôi mới tranh thủ ngày nghỉ để đến đây…”
“Thủ tục căn nhà, là sao?”
Người đàn ông lại rút khăn tay từ túi áo khoác lần nữa.
“Chị của cậu đã bị công ty cho thôi việc từ tháng trước. Mảnh thổ cư này vốn là vật sở hữu của giám đốc xưởng, vì vậy lẽ ra một khi đã nghỉ việc công ty thì phải rời khỏi đây, tuy nhiên chị cậu đã khẩn khoản xin cho nhà cậu được ở lại, thế nên công ty đã du di cho một tháng. Thời hạn thì đã hết vào tuần trước rồi, nhưng mà tình hình đã thế này, mà cậu lại còn là học sinh phải không nhỉ. Hay sinh viên… không, là học sinh cấp ba nhỉ? Tình hình này mà bỗng dưng bắt cậu rời khỏi đây cũng khó cho cậu, nên tôi sẽ trở về nói chuyện với giám đốc xưởng xem sao”
Người đàn ông thở dài một cái thật lớn, thì thầm “cái vai trò này sao mà đáng ghét thật”, sau đó đứng dậy.
“Vậy tôi xin phép về đây”
“Này”
Togame lên tiếng, người đàn ông nghẹo cổ.
“Tại sao Koharu lại bị công ty cho thôi việc thế?”
Người đàn ông hơi méo miệng.
“Là vì…”
“Giảm biên chế à?”
“Không phải. Cậu, không nghe chị mình nói gì cả à?”
“Phải đến hôm qua tôi mới biết chị ấy nghỉ việc”
Người đàn ông ấn ngón tay cái vào môi. Sau một hồi suy tư, “chắc là không lâu nữa cậu cũng sẽ biết thôi, nên…”ông lẩm bẩm như nói một mình.
“Chị của cậu, đã biển thủ tiền của công ty. Bắt đầu từ năm ngoái đến năm nay, từng chút một. Số tiền nhỏ thôi nhưng giám đốc xưởng giận lắm, bảo cả nhà cũng cho thuê với giá rẻ mạt thế mà lại đi lấy oán báo ân. Ông không bắt thưa cảnh sát nhưng mà buộc chị cậu phải thôi việc”
Chuyện vào cái đêm tuyết hiện lên trong đầu nó hệt như mới xảy ra hôm qua. Koharu đã trách nó lấy cắp tiền. Ba mươi ngàn yên Shunsuke đã trộm để mua máy chơi game. Viện phí chồng chất của ba. Chi phí nối tiếp chi phí, không kịp trở tay giữa đám nợ nần, Koharu đã trộm tiền của công ty.
Togame nghiến chặt răng. Lẽ ra nó không cần phải đi học làm quái gì. Rõ ràng trong giờ học nó cũng chỉ toàn ngủ gục. Nếu đã vậy thì cứ đi làm có phải tốt hơn không. Nếu có thêm chút tiền, Koharu đã không phải đi trộm tiền của công ty. Không phải nó bị buộc tội vì những điều Koharu đã làm. Nếu Koharu là kẻ xấu thì bản thân nó cũng là đồng phạm.
Người đàn ông rời khỏi từ lúc nào không biết. Ngôi nhà mặc dù vẫn bị hàng xóm kháo nhau là nhà ma nhưng vẫn là một chốn có mái che. Khi biết mình phải rời khỏi ngôi nhà ấy, lần đầu tiên Togame hiểu được rằng trong những thứ Koharu liều chết để bảo vệ có cả bản thân mình.
Có tiếng kéo cửa lập cập. Trong một thoáng, nó đã có ảo giác rằng mọi người đã trở về nhà. Sau tiếng sàn nhà cọt kẹt bởi bước chân gấp gáp, một chiếc bóng lớn xuất hiện.
Một tiếng tách reo lên, ánh đèn điện làm căn phòng bừng sáng. Gã thu tiền nợ Kawase có vẻ đã tưởng nhà không có người bèn thốt lên “ồ” bằng một vẻ kinh ngạc.
Trong bộ suit đen và cà vạt đỏ như mọi khi, Kawase nhìn xuống Togame. Sau đó gã ảo não nói “nhìn nghèo nàn quá đi mất” lúc đưa mắt đến bình đựng cốt gần cửa sổ.
“Mày không làm tang lễ à”
“Vì không có tiền”
“Ừ nhỉ, đúng thật”
Kawase cho một cái gật đầu khoa trương rồi ngồi xuống cạnh Togame. Gã rút thuốc lá từ túi áo khoác, mồi lửa bằng một chiếc bật lửa màu bạc. Còn tàn thuốc thì rây vào chiếc dĩa còn sót kem của miếng bánh.
“Từ giờ về sau cực rồi đây. Nợ của ba mày, lần này đến phiên mày gánh mà”
Gã nhè nhẹ vỗ vai Togame làm toàn bộ lông trên cơ thể nó đều dựng đứng.
“Tính đến nay nợ của ông già mày là bốn triệu. Chị mày đã rất cố gắng để trả nợ cơ mà”
Lần trước, từ khi nghe Koharu nói chỉ vài tháng trôi qua, thế mà số tiền đã lại tăng lên. Nó có cảm giác mình đang rơi vào một địa ngục kiến không đáy.
“Mày định nghỉ học đi làm à?”
“Chắc vậy”
“Công việc cho đứa chỉ học đến nửa chừng cấp ba đâu có nhiều. Lương lậu lại thấp nữa”
Không hiểu sao Kawase lại đưa mặt đến gần nó.
“Mày có muốn vào băng Matsumura không?”
Togame tròn xoe mắt dưới cái đầu đang cúi gằm.
“Ngoài mặt thì tụi tao là công ty xây dựng, nhưng nói huỵch toẹt ra là yakuza. Nếu mày có ý định đó, thì tao sẽ bảo lãnh cho. Cũng sẽ giữ tiền nợ của mày sao cho nó không đẻ lãi nữa”
Trong khoảnh khắc vừa nghe nó đã nghĩ là trò đùa, nhưng lòng nó vẫn dao động.
“Chỉ là nếu muốn vào băng mà không có quan hệ máu mủ thì khó lắm, mày phải làm con nuôi của tao mới được”
“Con nuôi…”
“Chỉ nhận nhau là cha con cho có lệ thôi. Tất nhiên là mày cũng sẽ được trả lương nữa. Sao, không tồi đúng không?”
Kawase quặp ngón tay vào vai nó.
“Chị gái mày đã phấn đấu nhiều thế này. Nên tao sẽ chăm lo đặc biệt cho thằng em là mày”
Nếu gia nhập băng, không chừng gã sẽ lo luôn chỗ ăn ở cho nó. Cũng có cả công việc. Chỉ khác ở chỗ thay vì mình tự tìm thì nhờ người khác tìm cho thôi. Nó không cho rằng yakuza thì tốt, song nó không muốn nghĩ này nghĩ nọ nữa. Chỉ muốn buông xuôi.
“Thế nào, để tao săn sóc mày chứ?”
“Chắc vậy”
Sự khẳng định chẳng mấy tích cực của nó khiến Kawase nheo mắt cười.
“Mày, đúng là thằng quái chiêu. Chắc vậy là sao chứ, chắc vậy là sao”
…Kawase nói “tao sẽ lại đến nữa” rồi ra về. Bản thân đã mất hết gia đình, Togame lại sắp có một gia đình mới. Dù rằng sẽ là một gia đình giả dối… Nhìn vào tàn thuốc lá trên dĩa bánh, nó để ý đến gói thuốc và chiếc bật lửa bị bỏ quên. Kawase đã nói sẽ lại đến nữa nên chắc cứ để đấy cũng không sao, tuy nhiên Togame lại nhặt nó lên và đi ra ngoài. Gã chỉ mới ra về, nếu đuổi theo vẫn còn kịp.
Bước ra ngoài đường, thế giới xung quanh đã sập tối. Nó nhìn thấy đằng sau nhà mình, một chiếc xe màu đen đang đỗ ở mặt đường dưới ánh đèn điện. Kawase đang đứng ngoài chiếc xe. Dù chỉ nhìn thấy đằng sau, nhưng mái đầu húi tròn đó không lẫn vào đâu được. Định đến gần chiếc xe thì nhận ra có một người nữa đang ra khỏi xe, Togame dừng chân lại. Đấy là một người đàn ông trẻ mặc đồ thể thao đen, tóc nhuộm vàng. Người đàn ông đưa thuốc lá cho Kawase rồi mồi thuốc bằng một động tác thuần thục. Cả hai người đều đang quay lưng về phía nó cho nên không ai nhận ra nó đang ở gần.
“…chẳng hiểu nổi, sao mà lại có thể cấm hút thuốc trong xe cơ chứ”
Kawase cằn nhằn.
“Cậu chủ ghét thuốc lá cơ mà. Nhưng mà cũng tại kumichou lúc nào cũng nghe lời cậu chủ. Cơ mà giờ người ta chuộng cấm hút thuốc nhỉ. Kawase san cũng thử cai thuốc xem sao?”
Kawase đá lên đùi gã đàn ông.
“Đau, đau mà. …mà tiện thể, thằng nhóc nhà ấy sao rồi?”
“Nó trong nhà đấy. Tao còn tưởng là nó trốn rồi, nhưng mà hình như đầu nó vẫn chưa nghĩ được xa đến vậy. Dù có to xác nhưng chung cuộc vẫn là thằng nhãi ranh thôi. Nói là giữ nguyên tiền nợ cho nó, đưa nó vào băng thì nó có ý vào thật đấy. Đúng là oắt con”
Chúng đang nói về nó. Togame nuốt nước bọt.
“Chị nó thì uổng thật đấy. Mới dọa nếu tiền nợ cứ bị ứ lại sẽ giết thằng em thì lập tức đi mua bảo hiểm ngay. Đang trót lọt thì chưa kịp xong thủ tục đã tự lăn ra chết. Đứa con gái xấu xí mà có bán dâm cũng chẳng ai mua đấy thì ngoài tiền bảo hiểm ra có cách nào thâu lại tiền nợ đâu mà”
Togame dần thụt lùi lại, áp lưng vào tường để hai người kia không trông thấy.
“Chừng nào nhận thằng em làm con nuôi xong. Tao sẽ mua bảo hiểm, xem tình hình một năm rồi giao cho đứa nào giỏi xử lý bắt nó tự sát hay tai nạn gì đấy cũng được”
Sau đó Kawase và người đàn ông còn đứng nói chuyện một lúc lâu nữa. Đến khi âm thanh của chiếc xe đi xa, Togame mới cắm đầu chạy về nhà. Nó lao vào nhà, khóa cửa lại. Tim đập dữ dội, mồ hôi túa ra khắp người.
Bước vào phòng, việc nó làm trước tiên là mở cửa tủ đựng chăn mền quần áo ra. Bên trong ít đồ đạc đến nỗi khó mà tưởng tượng được đây là cái tủ dùng chung của cả bốn cha con. Từ bên phải của ngăn dưới chiếc tủ, Togame lôi chiếc túi du lịch lớn mà cả gia đình nó đã sử dụng khi còn sống ngoài đường. Rút toàn bộ đồ mùa đông của gia đình có trong đấy ra, nó toan cho bình đựng cốt vào, tuy nhiên bất kể chiếc túi du lịch có lớn thế nào cũng không thể đựng nổi cả ba chiếc bình, đã vậy còn rất nặng không thể nhấc lên được.
Togame bưng bình dựng cốt ra khỏi hộp, chỉ đổ mỗi tro cốt bên trong vào chiếc túi. Lần lượt theo thứ tự ba, Koharu, Shunsuke. Tro cốt của ba người trộn lẫn vào nhau, không còn phân biệt được của ai với ai.
Nó khóa dây kéo chiếc túi rồi đeo lên vai. Đút tay phải vào túi quần. Trong đấy là tờ tiền năm ngàn yên nhăn nhúm, cọp hói đã cho nó mượn và dặn “lấy cái này để ăn gì đó đi”.
Togame ra khỏi nhà. Cửa cũng không khóa.
.
.
… …
.
.
Không có xe đạp nên nó đã bước bộ. Chiếc xe đạp của nó đã bị mất cắp vài ngày trước. Có thể là ngẫu nhiên, song cũng có thể là trò của đám học sinh khóa trên đã bắt nạt Ninomiya. Khi nói với Koharu chuyện bị mất xe, thay vì lũ trộm, cô còn trách mắng nó “tại vì mày đã không chịu giữ cẩn thận để làm mất chứ gì nữa”. Chiếc xe đạp đấy là đồ cũ được tặng không từ một người quen cùng xưởng làm của Koharu.
Mỗi khi bước, đám tro cốt trong chiếc túi du lịch nặng nề lại reo lên tiếng soạt soạt. Koharu đã định chết. Nguyên nhân cô muốn cho ba ngủ lại nhà rồi cùng ăn bánh kem không phải là vì ba. Mà tất cả là vì bản thân cô.
Tiền nợ chỉ là một mớ giấy lộn. Nếu trả rồi thì sẽ xong. Koharu đã không phải chết. …không đúng. Đầu óc nó đã trở nên hỗn loạn. Koharu không chết vì tiền bảo hiểm. Cô đã chết bởi tai nạn giao thông, cùng với ba và Shunsuke.
Chiếc gậy chạy tiếp sức của món nợ mà Koharu đã định dùng tính mạng mình để trả, bây giờ lại được trao vào tay nó. Và Kawase đã định bắt nó trả bằng sinh mạng của mình. Không phải đùa. Nó không muốn chết như thế. Cho dù cái chết có thứ tự đi nữa, nhưng không chắc chắn tương lai của nó phải bị giết dưới tay Kawase.
Ôm lấy gia đình mình, Togame bước đi. Mặc dù rời khỏi nhà, song nó không biết nơi nào để đi. Nó chỉ biết mỗi một điều là mình cần phải rời khỏi thành phố này, phải chôn gia đình ở nơi nào đó. …trước đây, những buổi sáng mùa đông lạnh cóng đã có vài người già sống ngoài đường như nhà nó bị chết. Nó tự hỏi những xác chết đó là ai đã đem đi thiêu, đã được chôn ở đâu?
Vai của nó nặng trĩu, hết vai trái đến vai phải, nó cứ vừa đi vừa đổi bên. Một thứ như nỗi trống trải xâm chiếm lấy nó song thật lạ kỳ rằng nó không cảm thấy buồn.
Trong lúc bước đi, nó đã đến cây cầu. Vào ngày đông ấy, nó đã nói chuyện với Koharu tại đây. Koharu đã nức nở rằng cô muốn đi học, muốn trở thành một thợ trang điểm. Chân Togame ngừng lại, vươn người ra khỏi lan can rồi ngắm nhìn mặt nước. Dòng nước đêm tối tăm, nhàn nhã trôi đi, trôi đi xa.
Togame đặt túi du lịch lên lan can, mở dây kéo ra, mở rộng miệng túi rồi cứ thế dốc ngược xuống. Bụi tro cốt cưỡi lên làn gió, rải rộng ra, những mảnh xương cốt còn hình hài rơi lách tách xuống mặt nước. Nó nghĩ chỉ riêng khoảnh khắc bụi cốt biến mất là giống với cảnh cuối cùng của bộ phim đấy.
Cuối dòng sông là biển cả. Bất cứ dòng sông nào cũng dẫn đến biển cả. Chắc chắn tại một nơi nào đó, một ngày nào đó, cả ba người sẽ gặp lại mẹ.
.
.
……
.
.
Ninomiya bước ra ngoài cửa trong bộ đồ thun.
“Có ra ngoài được không?”
Ninomiya quay mặt, để lại câu nói “chờ một chút” rồi đi vào sâu trong nhà. Cậu khoác một chiếc áo gió rồi trở lại.
“Ông đi đâu đó à?”
Ánh mắt của cậu rưới lên chiếc túi du lịch bẹp dúm.
“Đâu cũng được”
“Đâu cũng được là sao chứ”
Togame bước đi rất nhanh. Nó biết được rằng hơi thở của Ninomiya đang đi cạnh mình đã dần dần trở nên hối hả.
“Nè ông, xa quá đó. Mà ông định đi đâu chứ?”
Nó cứ bước đi, bước đi cho đến khi bị Ninomiya nắm ống tay và nói “cho nghỉ một chút” tại công viên, nơi cậu đã đá ngôi nhà carton của mình. Ninomiya cúi đầu xuống, thở hồng hộc.
“Sáng nay, tui đã đi đến nhà ông”
Sự đụng chạm từ những ngón tay của Ninomiya thật rõ rệt. Song những ngón tay của người sống đã lập tức rời khỏi nó.
“Hôm qua, tui đã xem tin tức trên tivi rồi… không thể tin nổi. Tui đã định gọi điện cho ông, nhưng mà nhà ông không có điện thoại. Cả Koharu chan lẫn Shunsuke đã chết, là sự thật à?”
Nó gật đầu, Ninomiya bẻ cong miệng của mình, thì thào “không thể tin nổi”.
“Thì đó, đã nói là cả đám sẽ cùng ăn bánh kem cơ mà. Tui, còn nhớ đến những chuyện… như là Koharu chan đã cắt tóc cho mình, rồi thì…”
Ninomiya hít mũi sùn sụt, cúi đầu xuống.
“Koharu chan, mới hai mươi mốt thôi mà. Shunsuke cũng chỉ là học sinh tiểu học, làm sao có thể xảy ra chuyện thế này cơ chứ. Ba của ông… tui, không biết nhưng mà… sao mà khó chịu thật đó”
Nước mắt rơi tí tách dưới chân Ninomiya. Lần đầu tiên nhìn thấy người khác khóc vì gia đình mình. Nhìn thấy người khác khóc, nó nhớ ra rằng cũng có một thứ gì đó nóng hổi chèn trong lồng ngực của mình.
“Tao, đã quen với việc con người chết rồi”
Ninomiya ngước mặt lên.
“Lúc trước, khi sống ở công viên, hàng đống người tao biết đã bị chết”
Gương mặt Ninomiya nhăn nhó như cắn phải sâu.
“Ông đang nói cái gì chứ! Đó là gia đình của ông đó. Đừng nói như thể là chuyện của người khác vậy chứ”
“Con người sẽ chết thôi. Một khi không thể sống được nữa, người ta sẽ chết ở bất cứ đâu”
“Tui không hiểu… ông không đau lòng chắc”
Togame nắm lấy cánh tay Ninomiya.
“…đi với tao không?”
“Hả?”
“Mình sẽ đi ngay bây giờ”
“Nói là đi, nhưng mà đi đâu chứ?”
Nó chưa quyết định. Nhưng nhất định phải đi đâu đó. Nó sẽ không trở về nơi đây, trở về ngôi nhà đó nữa. Nó chỉ mang theo gia đình rời khỏi ngôi nhà đấy… và nó đã đến để gặp Ninomiya.
Nhìn vào vẻ hoang mang của Ninomiya, cuối cùng nó mới nhận ra rằng bản thân mình có vấn đề. Ninomiya không có lý do gì để đi theo nó. Khác với người mất hết tất cả như nó. Cậu không có bất cứ lý do gì để nghỉ học, vứt bỏ cha mẹ rồi đi đến một nơi mà chính nó cũng chưa biết là đâu.
Tại đây chỉ có thứ tình cảm mơ hồ đơn phương mang tên thích nó dành cho Ninomiya, và sự cảm thông mang tên lòng thương hại của Ninomiya đối với nó.
Togame kéo lấy tay Ninomiya, dẫn đến bụi cây. Nó ngáng chân khiến cậu ngã xuống rồi nằm chụp lên người cậu.
“To, togame?”
Có vẻ Ninomiya đã tắm, trên cổ cậu phảng phất mùi hương xà phòng.
“Ông, không sao chứ…”
Những ngón tay vỗ về lưng nó an ủi, liền giật bắn lên trong giây phút bị Togame liếm lấy cổ. Khi nó thò tay vào bên trong bộ đồ thun, cơ thể cậu vặn vẹo vùng vẫy.
“Nè, đang rờ vào đâu đó?”
Nó giữ chặt Ninomiya đang chống cự, hôn vào cậu. Ninomiya không bằng lòng trốn tránh, nó vẫn đuổi theo và mút lấy.
“Thôi, thôi đi. Togame”
Dần dần không thể giữ được Ninomiya, Togame bèn ấn cậu nằm sấp xuống rồi trèo lên lưng cậu. Bị khối lượng cơ thể đè chặt, với cơ thể nhỏ bé Ninomiya không thể chống cự được. Nó kéo tuột chiếc quần xuống, lách hông mình vào giữa hai chân của đứa con trai nằm bên dưới, sau đó đâm cái thứ đã trở nên cứng cáp của mình vào giữa hai cánh mông của cậu.
“Không, thôi đi, thôi đi, thôi đi. Đau, đau…”
Biết rõ vị trí của chỗ lõm, tuy nhiên nơi đấy quá chặt khiến nó không thể tiến vào. Togame bỏ cuộc, ma sát thứ đấy của mình vào giữa hai đùi cậu. Trong cơn hưng phấn nó xuất tinh lúc nào không hay. Khi con quỷ của cơn khoái cảm bỏ đi, ngay giây phút chiếc đầu nóng hổi đã dần nguội lại, tiếng nấc dữ dội của Ninomiya mới dội vào màng nhĩ nó.
Hai tay cậu che lấy mặt, khóc bằng âm thanh mà nó chưa từng nghe thấy bao giờ. Trái tim nó bỗng trở nên lạnh toát, cả người run rẩy. Nhìn vào gương mặt nức nở của Ninomiya, cả nó cũng muốn phát khóc. Giữa đùi Ninomiya đã bị bẩn bởi những thứ Togame tuôn ra. Chí ít cũng phải lau sạch chỗ đấy cho cậu, bàn tay vừa chạm vào mông thì liền nghe tiếng quát “bỏ tay ra”. Nó đã không thể làm được gì nữa. Bản thân nó không có tư cách chạm vào Ninomiya.
Togame đứng dậy, vớ lấy chiếc túi rồi chạy đi. Nó phải chạy trốn. Chạy trốn đến đâu đó. Chạy đến nơi nào không ai có thể tìm ra nó. Nó đến nhà ga, tại đó có một chiếc xe buýt chạy đêm. Năm ngàn yên trong tay nó có thể mua được chiếc vé một chiều đến Tokyo.
Nó bước lên xe sát với giờ xuất phát và ngồi lên ghế. Mặc dù đã được che dưới gấu áo sơ mi, song thật ra dây khóa quần của nó đang đang mở toang.
Nắm chặt chiếc túi rỗng và ba trăm chín mươi yên tiền thối, Togame cuộn người lại co ro trên chiếc ghế. Cơn thể nó run rẩy không thôi. Xe buýt nghiêng ngả một cái thật mạnh, Togame ngước mặt lên theo phản xạ. Xe buýt đang đi lên chiếc cầu đó. Chớp mắt đã đi qua rồi mất hút trong vài giây ngắn ngủi.
Những thứ hữu hình, và cả những thứ vô hình cũng mất cả rồi. Quả thật, nó đã mất tất cả. Chẳng những thế mất mát cuối cùng lại bị nát bấy dưới tay nó.
Cảm xúc này, khác với nỗi cô đơn. Mặc dù như thế những giọt nước mắt vẫn không thôi trào ra. Nước mắt không ngừng rơi, thế mà nó lại không rõ tại sao mình khóc.
.
……
.
Hết đoạn
.
Chú thích:
Kumichou: đại ca đứng đầu một băng đảng yakuza. Ai rành về yakuza chắc cũng biết rồi ha. Vốn định dịch là bang chủ, nhưng tự dưng liên tưởng đến cái bang Hồng Thất Công nên thôi để nguyên >”<
Cậu chủ: bản gốc là bon ( 坊 ), đã tìm thử coi có chức danh này trong yakuza không thì không thấy, nên mình đoán là con của kumichou >”<, nhưng biết đâu, lại là sủng nam của kumichou cũng không chừng (●´艸`)
.
.
.