Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Chương 3
Cám ơn Emmi. Leo. Sáng sớm hôm sau
Chủ đề: Không có gì, Leo. Emmi.
12 tiếng sau Chủ đề: Hôm qua…
…có tệ quá không? 2 tiếng sau
Trả lời: Sao anh hỏi vậy, Leo? Anh biết hôm qua ra sao chứ. Anh có mặt mà. 67 phút liền, anh hiển hiện ngồi đối diện với “ảo tưởng của sự hoàn hảo” của anh và tối thiểu 54 phút trong đó anh mỉm cười với ảo tưởng ấy. Tốt nhất là em sẽ không bắt đầu đếm những gì anh gói ghém trong nụ cười ấy, vì đó là một chương trình quá phong phú. Gì thì gì, trong đó cũng có một lượng lúng túng đáng kể. Nhưng không, không dở đâu. Hoàn toàn chẳng dở tí nào. Em hy vọng anh đã đỡ đau họng. Như đã nói: ngậm viên bạc hà Isla, tốt nhất là loại hương dâu chua. Và trước khi lên giường nhớ súc họng bằng trà bạc hà. Chúc anh một buổi tối tốt lành. Emmi.
10 phút sau Trả lời:
“Hoàn toàn chẳng dở tí nào”. Mà như thế nào, Emmi yêu quý? Mà như thế nào cơ? 5 phút sau
Trả lời: Kìa Leo, anh đặt câu hỏi thâm thúy từ bao giờ thế? Trong hai chúng ta, chẳng phải anh là người phụ trách mục trả lời thâm thúy hay sao? Vậy: nếu hôm qua không tệ thì, hôm qua như thế nào, Leo yêu quý? Anh có đủ thì giờ. Chúc anh ngủ ngon. Emmi.
3 phút sau Trả lời:
Cớ gì mà hai Emmi giống nhau lại viết và nói khác chất giọng nhau đến thế? 50 giây sau
Trả lời: Nhờ khổ công tập luyện, thưa nhà tâm lý học ngôn ngữ! Giờ thì ngủ ngon nhé, mơ đẹp và thở thông. À: “Cám ơn Emmi” – nghe xoàng quá, Leo yêu quý. Cực xoàng. Quá kém so với trình độ hằng ngày của anh.
Tối hôm sau Chủ đề: Người lạ
Emmi thân mến, từ một tiếng đồng hồ anh ngồi xóa những mảnh e-mail mà anh định dùng chúng để miêu tả tâm trạng mình lúc anh và em gặp nhau. Anh không tập trung được các ấn tượng của mình vào một mối. Bất cứ anh nói gì về em, tất cả đều nhạt nhẽo, rỗng tuếch, “quá kém so với trình độ hằng ngày của anh”. Bây giờ anh thử làm ngược. Anh kể em nghe tâm trạng của EM lúc gặp anh nhé. Cho phép anh một ngoại lệ là sử dụng cách đánh số đầu dòng của em cho dễ nắm nhé: Bắt đầu:
1) em không hài lòng khi anh đến đó trước em. 2) em ngạc nhiên thấy anh nhận ra em ngay, vì em biết rõ là anh không dự tính đến Emmi “này”.
3) em thấy lạ là anh hôn lên má em, tựa như đó là một nghi thức thuộc lòng từ nhiều năm giữa hai chúng ta. (Em không chìa nốt má bên kia, anh hiểu). 4) ngay từ đầu em đã có cảm tưởng là ngồi đối diện với một người lạ, và người này cả quyết mình là Leo Leike, tuy còn nợ không đưa ra chứng minh mình là Leo Leike.
5) người lạ nọ không hề khiến em mất cảm tình. Người ấy nhìn vào mắt em. Người ấy mở miệng và nhanh chóng ngậm lại. Người ấy không kể lể tràng giang đại hải. Người ấy không kinh hoàng khi lâu lâu không ai nói gì. Người ấy không hôi miệng và không bị giật giật lông mày. Người ấy là một đối tác trò chuyện thú vị, không vô duyên, mặc dù giọng khản đặc. Tuy nhiên em vẫn luôn luôn liếc xuống chiếc đồng hồ xinh xắn màu xanh ngọc có may mắn được ôm quanh một khuỷu tay vô cùng thanh tú để hỏi nó, liệu em còn bao nhiêu thì giờ bị bắt buộc phải ngụy tạo sự gần gũi hay nhận được sự gần gũi ngụy tạo, một sự gần gũi không hề mảy may tồn tại trong không gian công cộng. Không có gì ở anh khiến em thấy quen. Không có gì ở anh khiến em thấy thân thuộc. Không có gì ở anh khiến em thấy xúc động. Không có gì ở anh nhắc em nhớ đến ngòi bút Leo. Không có gì trong hộp thư được chuyển tải lên bàn cà phê. Emmi yêu quý, không mong đợi nào của em được thỏa mãn. Và do đó em đã – xét về nhân vật Leo Leike – tương đối, không, nói là “thất vọng” thì hơi quá. Tỉnh ngộ. Tỉnh ngộ thì chính xác hơn. “Thì ra đây chính là người ấy, Leo Leike. Ra thế. Hừm”. Bây giờ em nghĩ đại loại thế, đúng không? 1 tiếng sau
Trả lời: Vâng, Leo, cám ơn được anh khen ngợi. Chiếc đồng hồ xanh ngọc ấy đẹp thật, em đeo nó nhiều năm nay rồi. Em mua nó của một nhà buôn đồ cổ người Serbia ở Leipzig. “Chạy tốt, bà nhìn ngày, bà nhìn đêm, lúc nào cũng giờ đúng”, ông ta hứa. Và quả thật: bất kể lúc nào em nhìn đồng hồ thì cũng đúng giờ. Vâng, bây giờ lại đúng giờ thích hợp. Thân ái. Emmi.
10 phút sau Trả lời:
Emmi thân mến, anh thấy chiến thuật đi đường vòng của em thực sự tinh tế, khá điệu đà là đằng khác. Nhưng em không nghĩ là nên công bằng nói cho anh biết vì sao em phật lòng? Được thế thì trong đêm tới anh sẽ tìm được giấc ngủ dễ dàng hơn, em hiểu anh chứ? 20 phút sau
Trả lời: Được thôi, Leo, kỳ thực em quan tâm đến chuyện khác, đó là ANH nghĩ gì về em và ANH đã hay lẽ ra đã nên cảm thấy gì (giả định là anh có cảm thấy gì). Những cảm xúc và cảm nhận của riêng em sau cuộc gặp mặt thì em sẽ luôn tự biết rõ hơn anh một chút. Anh tin em đi. Nhưng nỗ lực của anh đáng được trân trọng. Chúc ngủ ngon.
Tối hôm sau Chủ đề: Người hư vô
Leo thân mến, em thấy rồi, anh đang vật vã đôi chút khi viết. Có thể anh đã mất sức khi cố tỏ ra ung dung bên bàn cà phê. Nhưng em không định phá bĩnh trong trò chơi này: em tiết lộ để anh biết tâm trạng của ANH trong cuộc gặp mặt này nhé. Bắt đầu: 1) anh đã chuẩn bị vô cùng hoành tráng để bất cứ Emmi nào xuất hiện cũng phải thấy một Leo Leike hoàn hảo, khéo léo, bặt thiệp, tự chủ nhưng vẫn có tác phong khiêm nhường khi muốn chấm dứt quan hệ e-mail một cách trang trọng, đến nỗi gần như Emmi nào thực tế xuất hiện cũng thế cả thôi.
2) xin chúc mừng anh, Leo, hầu như anh đã không để lộ ra vẻ kinh ngạc khi thấy em khác với phỏng đoán trước đó của anh đến mức nào. 3) xin chúc mừng anh, Leo, hầu như anh đã không để em thấy anh sửng sốt ra sao khi thấy em tầm thước, tóc nâu, nhút nhát và ngập ngừng đến mức nào. (Nét sầu muộn em đã cẩn thận giấu biến ở nơi khác, và chính thế lại hay).
4) xin chúc mừng anh, Leo, hầu như anh đã không cho người ngoài nhận thấy anh đã khó nhọc nhường nào để bám trụ trong con ngươi trong vắt như hồ trên núi của em, và trong khi đó vẫn giữ nguyên được nụ cười Emmi-nào-cũng-được-tuốt vô tư, thân thiện một cách khiêm tốn. 5) Leo, giả sử có mục xếp hạng 100 người-đến-chỗ-hẹn-mà-chưa-biết-đối-tác thân thiện nhất được các Emmi trung bình giữa 20 và 60 tuổi sẵn sàng xin gặp tiếp lần hai – ít nhất để làm quen sâu hơn – thì bảo đảm anh sẽ lọt vào top 5. (Duy nhất bị trừ điểm ở nụ hôn đặt lên má hơi vội vã do cố làm ra vẻ hời hợt một cách hoàn hảo, đó là điểm anh nên chỉnh sửa thực sự).
6) nhưng tiếc thay, tiếc thay, tiếc thay! Em không phải là một Emmi trung bình, mà là người duy nhất tin rằng đã thực sự quen “đích danh” anh từ trước, và muốn trải nghiệm anh từ những ngày (và những đêm!) mà các tủ cảm xúc của anh còn rộng mở. (Thường thì tình cờ các tủ rượu vang của anh cũng mở). 7) không, Leo thân mến, em không thấy anh lạ, anh thậm chí không cho em cơ may được quan sát anh như một người lạ. Vì, trừ cái vỏ ngoài hiện hữu, anh hoàn toàn không có mặt, anh đã trốn em trước mặt mọi người.
8) cuộc gặp mặt của chúng ta tóm lại trong bảy chữ: em nhút nhát và anh kín bưng. Tỉnh ngộ ư? Hừm, thú thực là cũng hơi hơi. Hai năm trước đó – trong đó có ba phần tư năm lánh-mặt-Emmi đến Boston – thực ra có bề dày hơn. Em hôn lên má anh nhé. Bây giờ em mở gói sầu muộn và cùng nó đi xuống dưới vòi sen. 4 tiếng sau
Chủ đề: Còn nữa Áo khoác ngon mắt đấy. Anh hợp màu lam. À, chúc chuyến đi London vui vẻ! (Anh không phải trả lời nữa đâu).
5 phút sau Trả lời:
Anh hỏi em một chuyện “riêng tư” được không, Emmi? 50 giây sau
Trả lời: Chà chà, sẽ là một câu hỏi nặng kí đây!
40 giây sau Trả lời:
Em vẫn chung sống với Bernhard chứ? 30 giây sau
Trả lời: Vâng. Có chứ. Dĩ nhiên. Nhất định rồi. Tại sao anh hỏi?
40 giây sau Trả lời:
Không có gì, chỉ quan tâm “riêng tư” thôi. 20 giây sau
Trả lời: Quan tâm đến em?
30 giây sau Trả lời:
Đến hoàn cảnh sống của em. 50 giây sau
Trả lời: Vậy sao? Em cũng được phép hỏi anh chuyện “riêng tư” chứ, Leo?
20 giây sau Trả lời:
Em được phép. 20 giây sau
Trả lời: Anh có hối hận vì đã gặp em?
30 giây sau Trả lời:
Về chuyện này, anh có được phép hỏi em một chuyện rất “riêng tư” không? 20 giây sau
Trả lời: Anh được phép.
30 giây sau Trả lời:
Người ta có thể hối hận việc đó không? 40 giây sau
Trả lời: Em có nên trả lời anh thật thà và rất “riêng tư”?
20 giây sau Trả lời:
Em nên. 30 giây sau
Trả lời: Em vẫn thường nghĩ: không, người ta không thể hối hận việc đó được. Nhưng nếu ở anh thì em nghĩ, có thể được. Chúc ngủ ngon, cây bút thân mến của em.
20 giây sau Trả lời:
Từ khi gặp em, anh khâm phục em gấp mười lần vì cách em biết mỉa mai hóa sự lúng túng của mình. Chúc ngủ ngon, cây bút thân mến của anh. 40 giây sau
Trả lời: Giỏi, Leo ảo lại dần dần tái chiếm thế thượng phong. Nếu có một ngày nào đó anh mở lại cánh tủ cảm xúc ra: hãy nhớ đến một Emmi tự tin mỉa mai hóa sự lúng túng của mình.
30 giây sau Trả lời:
“Pam” có cùng sang London không? 40 giây sau
Trả lời: Cô ấy đã ở London rồi.
30 giây sau Trả lời:
Ồ, tiện quá. Thế thì chúc anh hạ cánh êm ái, chúc anh ngủ ngon. 20 giây sau
Trả lời: Chúc em ngủ ngon, Emmi