Số lần đọc/download: 6714 / 62
Cập nhật: 2015-12-15 12:59:19 +0700
Chương 3
T
uổi nhỏ ít khi được quyết định được, hướng đi và công việc tương lai của mình. Tương lai rồi sẽ tốt đẹp hay âm u ỉu xìu là do quyết định từ bước đi ban đầu từ, khi bước vào học tập và chọn nghề, tuổi nhỏ cũng hay bị cái hào nhoáng, không có gốc lừa phỉnh. Lên tám tuổi Lê Minh đã được đến trường và Minh rất say mê với những hiện tượng khoa học. Làm sao mà mấy mảnh thuốc đạn đen đen khi vừa gặp lửa lại bốc khói xì xì, làm sao mà quả mình lại đột nhiên bùng nổ? Như những đứa trẻ khác, Minh hay hỏi, hay thắc mắc và cũng hay hành động. Có lần Minh hỏi thầy giáo “ Tại sao lại có mưa, có nắng, có sấm sét và có những tia sáng nhằng nhằng lóe lên trong bầu trời đen kịt?” Thầy bảo em hãy tạm công nhận vậy đã. Ở lớp dưới chưa thể giải thích hết được hiện tượng hãy chờ lên lớp trên. Minh học say mê lắm, và tin rằng một ngày nào đó, mình sẽ giải thích được mọi chuyện xung quanh. Đanh lúc vậy thì má bảo Minh thôi học. Tiếng má buồn buồn:
- Con ạ! Nhà ta không đủ tiền để cho con ăn học.
Minh nói chen vào:
- Con đi học có tốn kém lắm chi lắm đâu má. Hay là từ mai mỗi ngày con ăn một bữa thôi.
- Con ơi! Con có hiểu rằng, mỗi đứa bé đến trường phải có quấn áo tươm tất, phải đóng học phí, phải ngày lễ, ngày tết thăm thầy, thăm ông hiệu trưởng với những gói quà mà má dành dụm hàng năm mới đủ tiền mua. Mặt khác con chỉ cần học một vài năm biết hết mặt chữ, để lúc cầm giấy phân biệt được phía ngược phía xuôi là được rồi. Học làm gì cho lắm. Giàu có như ông Chánh Tân, ông Bát Sáu, đậu cử nhân, tú tài, bằng này bằng nọ, qua tận bên Pháp học, cuối cùng cũng thất nghiệp trở về chạy vạy mãi mới nhận được vào trường tư. Mình không có tiền để ăn học như họ được đã đành mà học xong cũng không ai cho công việc.
- Vậy má bảo con làm gì nào?
- Con ở nhà giữ Út để má đi sớm hơn và về muộn hơn, kiếm gánh củi gánh rau đi ra chợ bán.
Minh nói ngay:
- Hay là má để con đi ở với nhà giàu, lấy tiền về cho má.
Má cười:
- Ai nhận con làm gì, con đang nhỏ.
- Họ nhận má ơi, Má đồng ý đi: nếu không là người ở, con sẽ là con nuôi họ.
- Ừ, nếu họ hiếm hoi, họ nhận làm con nuôi thì đỡ khổ hơn.
Chuyện xảy ra từ đêm hôm trước khi Minh đang nghĩ đến đi học, học mãi cho đến tuổi hai mươi nên không chú ý, giờ nghe má nói thôi học, Minh sực nhớ tới. Đó là hôm nghịch chơi cùng mấy đứa trẻ quanh xóm, Minh gặp một ông mặc áo dài đen, đội khăn xếp đen, quần trắng, cắp ô ngang nách, từ phía làng dưới đi lên, miệng lần rầm. Tụi trẻ cùng lớp từ đứa nghịch nhất, láo nhất, giàu sang nhất đến đứa hiền lành nhất, nghèo đói nhất cũng đều bỏ dở các trò chơi, chạy đến đứng thẳng người chấp hai tay trước ngực vái, rồi mỗi đứa một kiểu chào:
- Lạy thầy ạ!
- Thưa thầy ạ!
- Bẩm ông ạ!
Minh hỏi:
- Ông đó là ai, có uy quyền chi mà tụi bay phải sợ? Lạ thiệt, có súng đạn, có khóa tay, có nhà giam như ông cảnh sát quận, mà có đứa còn chạy vào lối nhỏ nấp sau bờ tre chổng mông vỗ vỗ vào đít mỗi lần thấy ông cảnh sát đi qua.
Chúng dí ngón tay vào trán Minh làm Minh tức lộn ruột, nhất là khi nghe chúng mắng:
- Đồ ngu, có mắt như mù, đấy là thầy phù thủy.
Mọi tực giận đều có thể bỏ qua khi trước mắt mở ra một điều ky kỳ mà mình chưa thể hiểu nổi, Minh hỏi:
- Thầy phù thủy là gì?
Tụi nó trợn mắt, xòe bàn tay, phùng má làm tóe cả nước miếng vào mặt Minh để giải thích cách làm thầy phù thủy. Tụi nó nói về nhưng đạo âm binh của ông, nhưng phép thần vô cùng xuất sắc có lẽ Tề Thiên Đại Thánh cũng phải gọi bằng anh.
Nghe chúng kể Minh cũng sờ sợ nhưng mà thích. Thế rồi đêm hôm sau, khi cơn mưa vừa tạnh Minh ra giữa cánh đồng vằng vừa đào xong chiếc hầm tròn đang lúi húi cắm chiếc cọc vào chính giữa, phía bên trên buộc chiếc ông tiêm bằng thủy tinh, trong ống tiêm có hai con đom đóm thay nhau lập lòe. Minh biết khi trời mưa, ếch hay ra tìm mồi, mồi của chúng là những con đom đóm lập lòe. Thấy đom đóm ếch hơi co mình lại dùng toàn sức nhảy khỏi mặt đất đớp đom đóm. Đớp xong ếch rơi xuống đất ngồi tõm tẽm nhai. Minh đánh lừa ếch bằng cách cho đom đóm vào ống tiêm, cắm vào giữa chiếc hầm đào dâu khoảng một mét. Ếch mon men nhảy đớp, đớp trật rơi xuống hầm. Cứ thế hết con này đến con khác nhảy vào. Vậy là lũ ếch ngồi đáy hầm không nhảy đi đâu được nữa. Minh đến nhặt mang về. Mỗi đêm ít nhất Minh cũng bắt được mười lăm con. Minh đã nghĩ ra cách đó để đỡ mất thời gian soi tìm. Lúc Minh đang cắm ống tiêm vào hầm thì có tiếng người hỏi. Minh tưởng ông ta là người đi bắt ếch, nên bày luôn cho cách nhử ếch như vậy cho đỡ vất vả. Ông khen Minh giỏi, biết suy nghĩ. Ông hỏi Minh ở xóm nào, con ai, học lớp mấy và cuối cùng Minh có muốn làm con nuôi ông không. Nếu đồng ý thì về nói với má, má nhắn cho ông biết, ông tên là Trẩn ở Điện Quang.
Được má đồng ý về ở cùng ông Trẩn, Minh thích lắm. Bắt đầu từ đó Minh đi hai chân khuỳnh khuỳnh, mặt ra vẻ lành lạnh, lúc nào cũng như ta sắp đọc một câu thần chú đây. Và bao giờ cũng vậy, mỗi lần được về thăm má, tụi trẻ cùng lứa tuổi đón Minh tận đầu làng, gạn hỏi không biết bao nhiêu là chuyện. Minh kể cho chúng nghe về cách ông tuyển âm binh. Minh hắng giọng. Người chết nhưng thực ra họ không chết. Họ còn phần hồn. Bước qua thế giới bên kia họ vẫn sinh hoạt, vẫn làm việc, vẫn hội họp. Chập tối của ta là tờ mờ sáng của họ. Chập tối thầy phù thủy ra giữa bãi tha ma ngồi vào chiếc hầm đã đào sẵn, có mang theo giấy bản và bút lông với đĩa mực đen. Ông chờ ma đến họp chợ. Khi họp, ma gọi tên nhau, nghe được tên ai ông ghi vào giấy, về nhà lập đàn cúng, hai tay bắt quyết, gọi những tên đã ghi được. những ma có tên trả lời, từ đó biến thành đạo âm binh do ông điều khiển. Đạo âm bình đó luôn luôn lảng vảng quanh nhà ông, quanh người ông, ông gọi một tiếng là phải có mặt.
Minh đang kể thì có một thằng bé không hiểu nó khinh câu chuyện hay vì mót đái quá, vội tè vào gốc chuối. Minh tức lắm quát:
- Như vậy là vô lễ, tao sẽ làm cho mày biết.
Minh đến chỉ tay vào chỗ thằng bé vừa tè, lầm rầm đọc một câu thần chú rồi quay sang nói:
- Của mày sẽ to như cái ấm tích!
Thằng bé sợ quá, mếu máo khoác, chạy về nhà xin mẹ được nải chuối mang đến gặp Minh mong Minh tha lỗi cho nó. Nó còn hứa kỳ sau Minh về nó sẽ “cống” thứ khác giá trị hơn.
Trong mọi chuyện kể Minh thêm lên chút ít cho ly kỳ nhưng thực ra dạo đó Minh cũng rất sợ, sợ từ cái lạnh lẽo im ắng trong năm gian nhà ngói của ông Trẩn, mà hai gian giữa để án thư và các đạo bùa. Sợ không khí đầy vẻ huyền bí của hai vợ chồng ông gần như cùng nghề. Ông là thầy phù thủy, còn bà thì lên đồng và coi sóc một ngôi đền cạnh làng.
Vài lần có người gặp cảnh khó khăn, bị am quỷ ám hại họ mời ông đến nhà lập đàn cúng lễ, Minh cũng được ông cho đi theo. Tóc ông xõa dài trên khuôn mặt tái xám và đôi mắt ngày thường đen đen bỗng trở thành lơ xanh, hoàn toàn không còn là ông nữa. Ông như một người xa la từ chín tầng mây nhảy xuống, hai tay bóp vào nhau, các ngón đan chéo xoắn lại kêu răng rắc dòn như xương gà bị gãy. Chân không đi giày, không dép, ông đi trên nền nhà rắc đầy mảnh chai. Đấy là ông ra oai để cứu với một gia đình đang bị thần trùng khảo mả.
Chuyện xảy ra như sau: ở một gia đình nọ, khi ông nội chết, đã được chon cất tử tế và đầy đủ mọi lễ nghi. Đêm đầu con cháu ra viếng không có chuyện gì xảy ra, bốn bề yên tính, khói hương tỏa lan, cảnh vật trầm mặc như cũng bùi ngùi thương người chín suốt. Gia đình thay nhau cúi khấn trước mộ rồi đi về. Bởi vì ở đây có tục lễ cổ truyền con cháu phải ra viếng mộ bảy tối. Đến đêm thứ hai, vừa cắm hương vào đoạn cây chuối đặt trên đầu mộ chưa kịp khấn vái đã nghe dưới mộ văng vẳng lên tiếng rên rỉ của người bị tra tấn. Con chau có mặt vội vàng bỏ chạy, thôi rồi, nguy hiểm lắm. Ông nội chết vào giờ “ trùng khảo mả” tức là thần trùng tra khảo linh hồn người chết, bắt linh hồn người chết đưa về nhà truy nã con chái. Người hợp tuổi bắt trước, người không hợp tuổi bắt sau. Hồn ông cụ thương con cháu, không muốn dẫn đường, nên bị thần trùng dùng mọi cực hình tra khảo cho đến bao giờ chịu khai ra, chịu dẫn đường mới thôi. Luật âm phủ là phải thông qua lời khai cả người thân thích đã chết thì ma quỷ mới dám về bắt người trần gian.
Được mời, ông Trẩn chưa tới ngay, ông chỉ tạm cấp một đạo bùa, dặn người nhà về dán giữa cửa ra vào, đêm đêm mượn những thanh niên lực lưỡng, đứng cách mộ dăm chục mét nghe ngóng. Đạo bùa đó chính là một đội âm binh của ông. Nếu đội âm binh mạnh sẽ trừ được ma quỷ và không còn nghe tiếng rên rỉ của linh hồi người bị tra tấn nữa. Nếu còn hôm sau ông sẽ đến lập đàn cúng tế trước sân nhà. Đó là trường hợp khẩn cấp, ông phải tung hết pháp thuật cao cường mới mong trừ nổi “thần trùng khảo mả”. Nếu ông thua tức là ông thấp phép hơn, ông sẽ chết hoặc bị thu hết pháp thuật.
Những thanh niên gan dạ nhất chưa ra tới mội đã nghe tiếng rên rỉ. Họ chạy về báo cho chủ nhà biết. Nhà chủ đến gặp ông khóc lóc kêu van: Nếu ông không ra tay giúp đỡ, thì vài ngày tới trong nhà nhất định có người chết tiếp.
Sáng sớm ông đến. Ông đi vòng trên nền đất đầy mảnh chai đọc thần chú. Ông gọi lấy chiếc mâm đồng ra đặt lên bàn. Người nhà răm rắp làm theo. Ông đặt ba lá bùa cuộn xoắn tròn như tổ sâu kèn lên mâm đồng rồi tiếp tục niệm thần chú. Tiếng ông nhỏ dần, nhỏ dần xung quanh cũng im ắng tưởng như nghe được tiếng làn gió phải vào mâm đồng. Một chốc ba lá bùa từ từ đi qua đi về trên mâm. Người xem sợ nín thở. Ông bảo người nhà bắc nồi dầu lên bếp lửa đỏ rừng rực ngay giữa sân. Dầu sôi sùng sục ông vục bát vào múc lên, uống tự nhiên, như ta uống bát nước chè xanh âm ấm. Dầu sôi vào miệng, vào cổ mà giọng ông vẫn sang sảng quát tháo: “Xem đây!”. Ông để hai chân lên chiếc lưỡi cày được nung đỏ. Da chân cháy xèo xèo mà ông vẫn bình thản như đứng trên chiếu hoa.
Minh khiếp lắm, khiếp đến mức ông dặn công việc sơ sơ, Minh cũng phải làm đến nơi đến chốn, làm không dám dừng tay một phút. Minh cũng không dám nói dối một điều gì. Bởi vì Minh nghĩ: Vô hình như ma quỷ mà ông còn biết được hành động của chúng nữa huống gì mình người trần mắt thịt. Minh tự hứa là suốt đời hầu hạ trung thành với ông để ông cho học được vài môn trong pháp thuật. Nếu không thành đạt cũng lấy làm sung sướng vì đã được ở với người tài ba lỗi lạc.
Làm phép đến xế chiều. Một mình ông ra đồng, yểm bùa bốn góc mộ. Gia đình đã bớt lo, nhưng đêm xuống, chao ôi! Không ai ngủ nổi nữa. Vẫn nghe tiếng rên rỉ từ đáy mộ vọng lên.
Trời ơi, biết làm sao bây giờ, người nào người nấy chít khăn trắng to vành một cách cẩu thả, thất tha thất thểu đi lại, phần thương người chết bị thần trùng đày đọa, phần lo người sống. Họ van lạy, kêu cứu thầy. Minh cũng lắc lắc đầu lo sợ, lo ông không cao tay bị thần trùng trị lại, ông sẽ chết, còn Minh bơ vơ…
Tài nghệ như vậy mà thua ư? Minh từng chứng kiến có chị có thai bị quỷ ám, người xanh dớt như quả mít héo, lần nào cũng đẻ non. Ông đã vì hạnh phúc của gia đình các chị đến tận nơi yểm bùa, rải một lượt tro mỏng trên sân. Hôm sau người ta thấy trên lớp tro đó có nhiều bàn chân trẻ con quay ra phía cổng. Ông giải thích rằng ma quỷ đã chịu. nếu chúng không chịu tức là giữa nhiều bàn chân quay ra có bàn chân quay vào thì còn chừng ấy lần bị quỷ phá, bị đẻ non. Quả thật từ lần sau chị ta “mẹ tròn con vuông”, thằng bé cứng cáp.
“Trùng khảo mả” cũng chưa nguy hiểm bằng “trùng tang liên táng”. Nghĩa là trong nhà có người chết, người đó không chịu được sự tra khảo của thần trùng về lần lượt bắt người này đến người khác. Nửa tháng có tới ba bốn người chết, lúc đầu là anh em ruột thịt sau đến họ hàng gần xa, chết từ bên nội sang bên ngoại. Trường hợp này chỉ có cách đào mả người bị trùng, thầy phù thủy đến tận nơi làm phép hô người bị trùng ngồi dậy, yểm bùa vào miệng. Pháp thuật trừ “trùng tang liên táng” ngoài ông Trẩn ra, chưa có thầy nào làm nổi, một vài thầy chưa thấy rõ bản lĩnh của mình đã làm quá sức bị thần trùng đánh đổ ốm đau kiệt quệ suýt chết, từ đó không ai tin vào thầy nữa. Ông Trẩn đến tận nơi bảo người nhà đào hết lớp đất trên áo quan, bảo mọi người tránh xe, chỉ cần hai thanh niên đứng cạnh, theo lệnh ông hô, cùng lúc bật nắp quan tài lên. Tiếng ông sang sảng: “Ngồi dậy!” Quả nhiên người chết ngồi dậy. Ông đặt bùa vào miệng người chết, hô nằm xuống, người chết làm theo.
Minh đứng xem rất sợ, sợ người chết ngồi dậy rồi vụt nhảy ra khỏi quan tài thì sao? Nỗi lo sợ làm hai đầu gối Minh rung rung không đứng vững, phải ngổi xuống. Minh tưởng như tóc sau ót của mình đã dựng đứng thành từng loạt như lông nhím khi gặp đối phương. Sau khi yểm bùa vào miệng người chết, ông Trẩn về gia đình “ Trùng tang liên táng” lấy lửa đốt hết giường chiếu, chăn màn, quần áo và các đồ dùng của người đã chết. Ông bắt rắc vôi, rắc dầu hỏa quanh nhà. Việc khó đã vậy, thần trùng dữ vậy mà ông còn trị được sao trong trường hợp này đã hai lần tung âm binh ra phép, ra oai rồi mà ma quỷ vẫn không sợ?
Minh lo lắm, lo ông chết vì sự trừng phạt của thần trùng, từ đây, nhân dân trong xã, trong huyện khi gặp sự đe dọa của ma quỷ lấy ai mà cứu vớt. Ông chết, nhân dân mất một người tài ba và Minh mất một người thầy quý mến. Đến ở nhà ông làm con nuôi ông Minh mới nhận thấy rằng học hành chữ nghĩa là điều không cần thiết trong việc tìm bát cơm manh áo, trong việc tìm cuộc sống đầy đủ và đẹp đẽ. Cảm ơn trời đất đã dẫn lối đưa đường cho Minh gặp ông ở cái đêm đi bắt ếch giữa đồng. Cảm ơn ông đã nhận lời cho Minh làm con nuôi. Dần dần Minh sẽ học tập, sẽ trau dồi pháp thuật, ngày nào đó sẽ ra tay trị ma quỷ để xứng đáng với sự nuôi dạy của ông. Trong lúc Minh nghĩ, Minh lo cho ông bị thần trùng phản phép thì ông vấn điềm nhiên, không chút gì luống cuống cả. Sáng ra ông uống rượu với thịt gà thơi phức mùi lá chanh, ông rung đùi, đầu gật gật, miệng lẩm bẩm: “Cao tay, bon thần trùng này cao tay. Ta có nên tung đạo âm binh cuối cùng không. Tung ra nhỡ thất bại thì sao…?”
Gia chủ đứng cạnh nghe vậy nói:
- Trăm sự nhờ thầy. Không có thầy chỉ thương riêng chúng con, mà thương cho dòng họ chúng con. Thầy không giúp thì dần dần cả họ bị diệt.
Ông sai gia chủ mua tám con dao bài mới tinh, đưa thợ rèn mài sắc đến mức nhổ sợi tóc đặt lên khẽ thổi là đứt đôi. Ông buộc tám con dao vào chiếc thang dựng đứng, lưỡi dao ngửa lên trời. Nhờ phép thần thông biến hóa, ông lầm rầm đọc. Mọi khó khăn, mọi trở ngại như bị khuất phục dưới tiếng lầm rầm của ông. Ông leo lên thang, xuống thang thoăn thoắt, hai chân đặt lên những lười dao để ngửa như đặt vào bậc thang, lấy đà mà không chút sây sát. Ông leo thang, leo đến sào huyệt bọn thần trùng, bọn ma quỷ, hỏi tội ngoan cố của chúng. Đêm đến, ông ra mộ một mình với hàng chục đạo bùa trong tay, vận dụng những pháp thuật cao cường nhất một phen sống mái với kẻ thù. Khi ông trở về quả là yên tĩnh. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Không còn tiếng rên rỉ, không còn sự tra tấn và tiếng khóc ai oánh của người trong mộ nữa. Đêm đêm gia đình ấy ngủ ngon hết chập chờn lo sợ thần trùng về bắt đi.
Ở với ông ngoài việc quét nhà, quét sân, rửa bát, chăn bò, Minh còn phải học thêm cách leo tường, leo cây, chui rào, la cà làm quen với các loại chó trong xã. Minh đến đâu là chó chạy ra ngoắt đuôi còn người thì mời mọc chào đón, vì họ biết Minh là con nuôi ông Trẩn. Tương lai những pháp thuật quý báu sẽ được truyền qua Minh. Và họ tin ở cậu bé còn có nhiều khả năng hơn ông Trẩn và sẽ trở thành cứu tinh cho toàn xã, toàn huyện. Ông Trẩn dặn dò Minh:
- Muốn đọc được những câu thần chú, muốn điều khiển được âm binh thì phải giỏi hơn âm binh. Ví như sai âm binh đánh ma quỷ trừ tà ở nhà nào, mình phải biết nhà ấy trước. Không phải chỉ biết bên ngoài mà biết cả bên trong từ ngõ ngách lối đi, bày biện giường tủ, trang trí tranh ảnh đến suy nghĩ và mọi diễn biến trong tâm trạng họ. Mình phải vào nhà không phải bằng ngõ, bằng cửa có sắn mà phải đi bằng lối đi riêng không ai biết. thế giới bên kia, tức là bọn thần trùng, chúng không biết đi ngang về tắt, chỉ biết đi mỗi đường thẳng có sẵn, nếu ta yểm một đạo bùa vào đó là nó chịu, không dám đến quấy phá nữa. Thầy học nhiều, đi nhiều rồi có kinh nghiệm vả lại pháp thuật đã cao tay, bây giờ thầy ngồi ở nhà nhưng biết rõ bọn ma quỷ đã đến phá phách ở đâu, chúng đi ngõ nào. Thầy không cần phải đến tân nơi. Còn con, con còn trẻ dại, chưa có chút gì là pháp thuật cả, cũng chưa đủ tuổi để truyền pháp thuật nên con phải đến làm quen từng nhàm có thể mò vào từng nhà để tạo cách sau này cần trừ ma quỷ khi con đã có pháp thuật. Con đã biết được đường vào nhà đó rồi những chuyện xảy ra trong nhà đó con cũng phải biết. Cái chính bây giờ là con vào rồi nói lại cho thầy để xem thử con nói có đúng không? Thật không?
Nghe giải thích vậy Minh học hăng lắm, Học leo cây, leo tường cứ thoắn thoắt như mèo. Minh rèn luyện tới mức chỉ dùng hai tay co nâng người vượt qua mọi chướng ngại, chứ không cần phải dùng chân đạp lấy đà. Minh nằm ép mình sát mặt đất hàng tiếng đồng hồ …bay hết hơi người đến mức Minh lẻn vào những nhà có chó dữ nhất, dùng tay sờ vào đuôi chó mà chó vẫn không biết. Chỉ một năm đầu ở với ông Trẩn, Minh đã leo vào hết các nhà trong xã, dù nhà xây kín mít đến đâu, dù có chó dữ mua từ nước ngoài về cao to như con bê cũng không ngăn nổi, không phát hiện nổi khi Minh đã thích vào. Năm đầu Minh theo ông để bưng xôi thịt, nhận số tiền mỗi lần cúng xong của gia đình gửi biếu, năm sau Minh được giao việc đun dầu sôi nung lưỡi cày, giữ đầu dây khi ông làm phép thắt cổ. Ông hứa nếu Minh chịu khó sẽ cho làm việc lật nắp quan tài khi trị thần trùng khảo mả. và làm pháp thuật trừ ma quỷ ở những chỗ ông biết là tài nghệ chúng chưa cao.