Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Hùng
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2129 / 5
Cập nhật: 2015-11-29 13:28:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hi tên Công An còng tay bịt mắt tôi bắt tôi ngồi chính giữa, chở 3 trên chiếc Honda của hắn... xe tôi một tên khác chạy theo... tôi có cãm giác dân trong hẽm chạy theo coi rất đông và đâu đó có tiếng người nói... "chắc lại là phản động rồi"... Nghe tiếng "phản động" tôi hơi rùng mình, nhưng tự nghĩ không làm gì bậy cũng bớt sợ... Tôi chợt nghĩ đến Dì Lan và Thi... hay là họ... vì đến khi bọn Công An chở tôi đi, nhà của Dì vẫn im lìm, chứng tỏ Dì và Thi không có trong nhà...
... Những sự việc xảy ra quá đột ngột đã làm tôi hoàn toàn thụ động không có phản ứng gì cả... nhưng khi bọn chúng chở tôi đi được một khoảng thì tôi bình tỉnh lại...
- Mấy anh chở tôi đi đâu... tôi có tội gì chứ...
và tôi nhướng người lên để thở...
- Câm miệng ngồi im đi mầy... chút nữa tha hồ cho mầy nói...
Tên ngồi phía sau ấn vai tôi xuống... Tôi thở ra chịu trận và nghĩ số mình thật xui xẻo... Phải chi đừng đi lên nhà Dì Lan thì đâu có chuyện... và khi tôi nhớ lại cái xe tôi tự nhiên xẹp bánh, máy không nổ... với bóng của Hoàng A. chạy ngược chiều thoáng qua tôi... không phải là Hoàng A. muốn ngăn không cho mình đi hay sao... rồi những dòng chữ viết vội bão đừng lên nhà của Thi... Chắc là Dì Lan và Thi làm gì đó, sợ tôi bị liên lụy khi đến nhà Dì nên báo tin cho tôi... nhưng... đúng hay không... đã quá muộn...
Tên Công An mở còng và tháo băng mắt cho tôi... tôi thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ... trên một chiếc bàn có hai cái ghế hai bên là một ngọn đèn có chụp chỉ vưà đủ sáng để đọc chữ...
- Ngồi xuống đó...
hắn chỉ vào chiếc ghế... rồi kéo hộc bàn lấy ra một xấp giấy trắng và một cây viết để trước mặt tôi...
- Mầy biết đây là đâu rồi chứ... khôn hồn thì khai hết tổ chức của mầy ra... chút nữa tụi nó vô... không khai cũng phải khai thôi...
Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đã bỏ ra ngoài sau khi kéo cánh cửa đóng sầm lại... Theo thói quen tôi cúi xuống nhìn đồng hồ tay... nhưng tôi chợt nhớ mọi thứ trên người tôi cũng như giấy tờ đều đã bị bọn chúng tịch thu khi vừa xuống xe... Thật lòng mà nói, khi mới bị chúng bắt tôi rất lo, nhưng không phải lo cho bản thân tôi, mà lo là Mẹ tôi sẽ thêm buồn chồng chất và nhất thời Cậu Ba tôi sẽ khó khăn để sấp xếp sinh hoạt của hảng kem... nhưng trong cái lo tôi lại cãm thấy có một kích thích mà tôi cũng không sao giải thích được vì tôi nhớ Dì Lan có nói là tôi sẽ gặp nạn và Hoàng A. sẽ giúp tôi... và chính Hoàng A. cũng có nói khi kết bạn với tôi trong giấc mơ... cùng lắm là thí mạng cùi thôi... tôi chép miệng...
Cánh cửa phòng bật mở... tên Công An lúc nảy đã trở lại cùng với hai tên nữa... một tên trong bọn có vẻ lớn tuổi mặc áo sơ mi cụt tay không gài nút khoe nguyên cái bụng bự chắc tại chứa đầy của hối lộ từ những người buôn gánh bán bưng... hắn cầm trên tay một tập hồ sơ, ngồi ngay xuống chiếc ghế trước mặt tôi, giở ra... Tôi thấy trong đó có giấy CMND của tôi...
- Anh tên P.H.Toàn...
- Dạ đúng..
- Anh gia nhập tổ chức Z.30 tự bao giờ...
- Tôi... tôi...
thực tình tôi cũng chả hiểu hắn nói tổ chức gì, nhưng câu trả lời của tôi cũng chưa dứt, thì tên CA đứng bên trái tôi vung tay đấm liền vào mặt tôi một quả... Quá bất ngờ nên tôi lảnh đủ đau điếng...
- Tôi có làm gì đâu các anh đánh tôi chứ... tôi la lên...
- ĐM không làm hả...
tên bên phải vừa chửi thề vừa vung tay định đấm vào ngực tôi... hai tên CA nầy nếu cho chơi thoải mái cũng chưa chắc tôi ngán chúng, nhưng ở đây mà lạng quạng chỉ no đòn thôi... nên tôi hơi nghiêng xuống đưa vai cho hắn đấm, rồi mông rồi tay, tôi lảnh thêm vài đấm nừa té lăn ra sàn nhà...
- Đủ rồi... tên bụng bự hô lên... và đi đến ngồi chồm hổm trước mặt tôi...
- Mầy chịu khai chưa... hay chờ tụi nó dợt thêm mầy mới nói...
Thực tình cũng đau lắm, dù chưa đến nỗi nào, nhưng tôi cũng làm ra vẻ hổn hển...
- Tôi có biết tổ chức gì đâu... tôi chở kem bỏ cho rạp hát mà...
- ĐM... vậy sao mầy biết con mẹ Lan đó chứ...
- Dì Lan... tôi mới quen vài ngày thôi hà...
- Dì con mẹ mầy... mới quen vài ngày... mầy cho là tao ngu lắm hả...
hắn hét lên và xáng cho tôi một bạt tay nháng lửa... Tay vò má tôi rủa thầm... mầy đúng là ngu như heo chứ gì nữa... nhưng ngoài miệng tôi lại la to lên:
- Bớ người ta cứu tôi... bớ...
- Kêu hả mậy...
hai tên kia lại nhảy vào thoi tôi thêm mấy thoi nữa... tôi gập mình lại rên hừ hừ...
- Thôi đi... tên bụng bự ngăn hai đàn em...đem nó nhốt vào chuồng cọp coi nó có khai không...
- Phải à anh Hai... hai tên đàn em phụ họa... mầy vô đó một đêm thôi là vải đái ra quần con ạ...
Bọn chúng cười hềnh hệch với nhau ra chiều đắc chí lắm... Hai tên đàn em xốc tôi dậy kéo đi... trong lúc tên bụng bự nói theo:
- Tao coi mầy chịu được mấy đêm...
Hai tên CA kéo tôi đi vòng vo không biết bao nhiêu hành lang và cuối cùng tống tôi vào trong một căn phòng nhỏ xíu đóng cửa khoá lại bên ngoài...
.. Sau khi hai tên CA bỏ đi, hai tay tôi sờ soạng dưới nền xi măng ẩm ướt... căn phòng gọi là chuồng cọp của tụi nó trống trơn... nhưng khi mắt tôi quen lần với bóng tối, tôi thấy trong góc phòng có để 1 cái bô bằng nhựa với mùi xú uế thật là khó chịu... và tôi biết ngay cái bô nầy để làm gì rồi... bổng trong vách tường phía trên chiếc cửa độc nhất mà bọn chúng vừa khóa lại, một ngọn đèn nhỏ âm trong tường che bên ngoài bằng kính thật dầy bật lên toả chút ánh sáng lù mù bên trong phòng, và tôi thấy trên cánh cửa lớn có một ô vuông bằng bàn tay vừa hé ra rồi đóng lại ngay... hình như để chúng kiểm soát người bên trong... Căn phòng vuông vức chừng vài thước mỗi cạnh bên trên được lợp bằng tôn nên thật là nóng bức khó chịu... Tôi bắt đầu thấy hơi rêm nhức khắp mình trong lúc mồ hôi cũng bắt đầu ứa ra... bầy muổi đói đánh mùi mồ hôi đã ùn ùn kéo lại... trong lúc tôi cũng cảm thấy cồn cào trong bụng... Tôi nằm dài dưới mặt nền xi măng tìm chút hơi mát trong cái oi bức gần như muốn ngạt thở và nhắm mắt cố ngủ để tránh cái bao tử đang hoành hành... nhưng chính là tôi muốn gặp Hoàng A....
Không biết tôi đã ngủ được bao nhiêu lâu... khi tôi cãm giác được bàn chân mình hơi lành lạnh, tôi giật mình tỉnh giấc nhìn xuống chân mình... hét lên một tiếng thất thanh, hai tay ôm lấy ngực, người run lên bần bật... dù đã từng gặp ma... tôi gần như muốn xỉu...
Dưới ánh đèn lù mù từ vách tường tỏa ra...
... tôi thấy một bóng ma ở trần, bên dưới chỉ mặc quần đùi, tóc tai bù xù, mình mẩy đầy máu me, một sợi dây bằng vải áo xé ra thắt ngang cổ, khiến mặt hắn sưng to gấp ba bốn lần bình thường, tím ngắt... đôi mắt hắn nhắm híp nhưng chiếc lưởi thì le ra thật dài liếm vào chân tôi, miệng không ngớt rên rỉ...
- Trả...... mạng....... cho...... ta.....
âm thanh lạnh lẽo như xoáy vào tai tôi lơ lớ của một người Trung Hoa nói tiếng Việt... khiến gai ốc trong người tôi nỗi lên từng mảng... Tôi co rúm người lại lùi sát vào trong góc phòng, nhưng tôi lui tới đâu thì chiếc lưởi của con ma nầy dài ra đến đấy và cứ muốn liếm vào chân tôi...
Tôi nhắm mắt lại không dám nhìn vào bóng ma trước mặt nữa, miệng tôi theo phản xạ tự nhiên không ngớt niệm " Nam Mô Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát"... tôi mở mắt nhìn thì bóng ma trước mặt tôi bây giờ không ngồi dưới đất nữa mà lại treo lơ lững đong đưa giữa phòng, âm thanh hắn phát ra bây giờ là những tiếng khò khè đứt quảng...
- Cứu ta..... có ai...... cứu ta.........
Khắp người tôi như bị dội lên một thùng nước lạnh, tôi nhắm mắt, bịt tai để không thấy và nghe những gì phía trước... cơn sợ hãi đã nhận tôi chìm vào vô thức..... Không biết tôi đã bất tỉnh được bao lâu... nhưng nhổm dậy ngay vì tôi vừa cãm nhận được mùi hương thơm quen thuộc thoang thoảng.... và bóng ma liếm vào chân tôi cùng tiếng rên rỉ của hắn đã không còn... Tôi cũng không rỏ là có phải nhờ Hoàng A. đem nó đi hay là bên ngoài trời đã sáng, vì thấp thoáng bên tai tôi đã nghe có tiếng người bên ngoài....
... Nhưng qua một đêm quá mệt mỏi, tôi thấy hai mắt mình nặng trỉu và giấc ngủ đến với tôi thật lẹ....
Tôi bị tên CA mở cửa đánh thức dậy khi trời đã xế chiều... không ngờ mình ngủ một giấc ngon như vậy... giấc ngủ đã làm tinh thần tôi minh mẩn lại, tôi thấy mình đã sẳn sàng với những thách thức trước mặt vì tôi chắc chắn một điều là bên tôi có Hoàng A....
Tên CA rất ngạc nhiên khi thấy vẻ bình tỉnh của tôi, khác hẳn với những người trước bị nhốt trong chuồng cọp nầy... Đưa tôi đi xuống nhà vệ sinh cho tôi giải quyết những gì còn lại của một ngày hôm qua, hắn hỏi tôi:
- Tối hôm qua anh có ngủ được không?
Tôi biết ngay hắn đâu có tốt lành gì mà hỏi thăm tôi chứ... ý hắn muốn hỏi tôi có bị ma nhát không thì có, tôi trêu hắn:
- Trong căn phòng đó có một con ma, nhưng bị tôi đánh chạy vắt giò lên cổ rồi...
- Anh nói thiệt chứ...
- Tin hay không tùy anh...
Tôi cười thầm trước vẻ mặt bán tín bán nghi của tên CA...
Từ chổ chuồng cọp nhốt tôi đi xuống nhà vệ sinh đi ngang qua khu tạm giam của bọn CA... tôi thấy rất đông người đang trố mắt nhìn tên CA dẩn tôi đi... tôi nghe đâu đó có tiếng người nói:
"lão Phón có khách mới tụi bây ơi"...
"Ê, mà sao tao thấy anh nầy tỉnh bơ mà, đâu có vẻ gì sợ chứ"...
"Chắc nhân dịp Tết lão đi đầu thai rồi"...
"Mới hai bửa trước lão còn nhát tên Hai Đầu Rắn ị trong quần mà ".
.. và đâu đó có những tiếng cười...
Tôi làm xong những việc cần thiết, tên CA dẩn tôi trở lại chuồng cọp... tên nầy chắc chỉ lo canh giữ những người bị nhốt ở đây, nên ăn nói cũng lịch sự hơn những tên đã đánh tôi...
- Tôi sẽ đưa xuất cơm lên cho anh...
Hắn khóa cửa phòng lại... nhưng chỉ khoảng 10 phút sau là hắn lại mở cửa và có một người chắc cũng là bị bắt như tôi đi theo cầm một tô nhựa nhỏ đựng cơm và một ca nhựa đựng nước... đưa cho tôi xong... hắn khóa cửa lại như củ sau khi nói với tôi:
- Anh ăn xong cứ để đó sẽ có người đến lấy...
Sau khi bọn họ đi rồi, tôi nhìn xuống tô cơm chừng khoảng 2 chén với một vài miếng đậu đủa bên trên... và chẳng có gì để múc... làm sao ăn... tôi chợt nhìn cái tay cầm của ca nước, dùng răng cắn gảy phần trên và bẻ nó ra múc tạm cũng được... dù tô cơm nguội ngắt lại lẫn quá nhiều thóc nhưng đói quá nên tôi làm thật nhanh và gọn ơ... hớp một ngụm nước... tôi nằm xuống gối đầu trên hai bàn tay đan lại nhìn lên trần nhà... Không biết Dì Lan và Thi có bị bắt như mình không... nhưng nhớ tới sự giận dữ của tên CA bụng bự khi hỏi tôi về Dì Lan, tôi nghĩ Dì và Thi chắc chưa bị chúng bắt... và nếu là phản động thì không lẽ Dì hoạt động trong tổ chức PHỤC QUỐC mà tôi thường nghe hay sao... tôi thở ra... cũng tại mình xui thôi... tới đâu hay đó... và tôi chợt buột miệng:
- Tôi mà bị gì là lỗi nơi cô tất cã đó nha Hoàng A....
... Cái chuồng cọp nầy lúc nào cũng nóng hầm hập như một lò lữa nên đêm với ngày cũng gần giống nhau... nhưng tôi chỉ trông đến buổi trưa để được tên CA gác cữa dẩn đi ra ngoài làm việc cá nhân và nhận phần cơm trong ngày... chúng chỉ cho ăn có 1 lần trong ngày mà thôi... Đến hôm nay thì tôi đã bị nhốt trong chuồng cọp nầy 4 ngày rồi và những đêm sau tôi không còn bị con ma mà người ở đây gọi là lão Phón nhát nữa... nhưng tôi cũng không mơ thấy được Hoàng A. dù đêm nào tôi cũng tập trung tư tưởng nghĩ đến nàng...
Đến đêm thứ 5 thì tôi lại bị đưa lên gặp tên CA bụng bự... Cũng tại căn phòng củ... mà khi đi qua hành lang tôi có nhìn được là 11 giờ 20 phút.... Tên bụng bự ngồi chờ tôi, áo vẫn không gài nút... mà hôm nay lại thêm mùi rượu nực nồng...
- Mầy đã suy nghĩ kỷ chưa, mầy có khai ra tổ chức của mầy không thì bảo... tao không có thì giờ nhiều với mầy đâu... hắn xổ ra một tràng...
- Nhưng tôi có biết gì đâu mà khai chứ... tôi chỉ là người làm ăn lương thiện mà... tôi nói với hắn...
- Hừ, lương thiện hả... sao mầy biết con mụ Lan đó chứ...
- Tôi đã nói với mấy anh là tôi mới gặp Dì Lan có mấy ngày trong lúc đi tảo mộ cho Dì Dượng Sáu tôi...
- Nếu vậy thì sao con mẹ đó lại khai mầy làm liên lạc cho nó chứ...
- Làm liên lạc... tôi há hốc miệng hỏi lại... mà liên lạc với ai chứ...
- Mầy hỏi ngược lại tao à... tên bụng bự cười lớn... ĐM, tao cho mầy đọc lời khai của con mẹ đó nè...
Hắn đẩy ra trước mặt tôi một tờ khai viết tay, mà mới liếc vào thấy đề cái tên là Nguyễn Thị Lan... tôi thực tình không biết Dì Lan họ gì, nhưng tôi biết Dì là cô giáo, Dì không thể nào viết những dòng chữ xấu hoắc như vầy được...
- Tôi hoàn toàn không biết những gì được viết trong đây...
Tên bụng bự không nói gì, đẩy ra trước mặt tôi một tờ khai khác mà mới liếc nhìn cái tên, tôi hết hồn vì chính là tên của tôi P H Toàn... và bên dưới toàn là bắt đầu bằng mấy chữ..." tôi nhìn nhận"...
- Mầy khôn hồn thì ký tên vào đây tụi tao sẽ liệu cách xử nhẹ cho mầy, còn không ký thì không xong đâu... hắn dọa dẫm...
- Tôi không ký, tôi không có làm gì hết tại sao tôi phải ký chớ... tôi có biết tổ chức gì đâu... sao các anh lại ép buộc tôi chứ...
- ĐM, không ký hả... không có thằng nào vào đây nói tiếng "không" với tụi tao được đâu... mầy ký không... hắn gằn giọng...
- Tôi có làm gì đâu mà bắt tôi ký chứ...
- ĐM, không ký hả....
Hắn vung tay đấm thẳng vào mặt tôi... Đã đề phòng nên tôi tránh được dễ dàng... Tên bụng bự tức tối xô ghế đứng dậy chạy qua thoi đấm tôi loạn đả... nhưng hắn có lẻ vì đã say thêm cái bụng quá khổ nên hơi chậm chạp vì vậy nên tôi không bị trúng đòn đau... Chỉ vài phút là hắn đã thở hổn hển, hắn kêu hai tên đàn em đang đứng bên ngoài vào còng hay tay tôi ra sau dính vào trong chiếc ghế... hắn gầm gừ...
- ĐM mầy ngon hả, né hả... bây giờ tao coi mầy né đi đâu...
Hắn vung tay đấm thẳng vào mặt tôi... Tôi nhắm mắt, cắn chặt răng... chắc chắn phen nầy lảnh đủ... nhưng sau mấy giây mà không thấy gì... tôi mở mắt và ngạc nhiên thấy tên bụng bự đang ôm bụng nhăn nhó nói với hai tên đàn em:
- ĐM, hai thằng bây bắt nó ký tờ khai đó đi... tao đi ra ngoài chút...
Hắn ôm bụng chạy vội ra ngoài... Nhưng hai tên đàn em của tên bụng bự cũng không khá hơn được hắn, kẻ trước người sau cũng ôm bụng chạy đi tìm chổ giải quyết...
Và khi bọn chúng trở lại, mặt vẫn còn nhăn nhó, chúng cứ nghĩ chắc buổi nhậu hôm nay có món gì đó mà bụng của bọn chúng không chịu... Bọn chúng trả tôi về chuồng cọp mà chắc trong lòng chúng không khỏi thắc mắc tại sao tôi có thể ở trong đó bao nhiêu ngày mà không hề sợ sệt vì Tào Tháo đã làm chúng không còn lòng dạ nào để hỏi...
Đến ngày thứ 9 thì tôi không còn bị nhốt trong chuồng cọp nữa mà được đưa ra ở chung với những người bên ngoài... Gia đình tôi đã biết tôi bị bắt và trong một mảnh giấy được gởi vào với quần áo của tôi... Cậu Ba tôi viết... hãy "an tâm tin tưởng vào chính sách khoan hồng nhân đạo của nhà nước???" còn mọi việc khác để Cậu lo... Giờ đây trong khu vực nầy mà tôi nghe nói là khu Phan Đăng Lưu, chổ của bọn Công An Nội Chính dùng để tạm giam những người mà chúng gọi là phản động cùng với những người Hoa giàu có sau khi gán cho họ cái nhản Tư Sản Mại Bản để cướp hết tài sản của họ một cách hợp pháp giữa ban ngày... Tôi nổi tiếng là đã ở trong chuồng cọp 9 ngày, và đánh con ma lão Phón chạy vắt giò lên cổ... tôi chắc chắn lời nầy là do tên CA gác cửa loan ra mà thôi, vì tôi có nói với ai ngoài hắn đâu... nhưng rõ ràng là từ ngày đó, hồn ma của lão Phón không còn than khóc trong chuồng cọp nữa....
Tôi cũng không rỏ tên CA bụng bự đã ngụy tạo hồ sơ tôi như thế nào mà khoảng 1 tháng sau, tôi và một số người bị đưa lên Trại Z 30 C Hàm Tân...
Con Ma Dễ Thương Con Ma Dễ Thương - Thiên Hùng Con Ma Dễ Thương