Số lần đọc/download: 1136 / 10
Cập nhật: 2015-07-10 14:38:12 +0700
Chương 3
C
on gõ cửa, nhưng không có tiếng thầy từ bên trong nói vọng ra “Cứ vào” như thường lệ, mà là tiếng dép lẹp kẹp của chị giúp việc. Có tiếng mở khoá lách cách rồi một cánh cửa mở, chị giúp việc thò đầu ra:
- Các cô đến thăm thầy hả?
- Bị hôm qua có giờ mà thầy không tới dạy.
- Thầy kêu nhức đầu từ sáng hôm qua rồi nằm liệt cho tới bây giờ.
Con thảng thốt:
- Thầy bệnh?
Quỳnh nói:
- Chị cho tụi tôi vào thăm thầy.
Chị giúp việc ngập ngừng:
- Thầy đang mệt, hay là các cô để khi khác.
- Tụi tôi vào thăm thầy chút xíu thôi mà.
Tiếng thầy từ bên trong vọng ra yếu ớt:
- Chuyện gì đó?
Chị giúp việc đáp:
- Thưa thầy, có mấy cô học trò đến thăm.
- Chị cho mấy đứa nó vào đi.
Thầy gượng ngồi dậy lúc chúng con vào đến. Con ngập ngừng thưa:
- Thưa thầy… thầy bệnh?
Thầy khẽ gật đầu:
- Hôm qua nghỉ học, các con có buồn không?
Quỳnh lém lỉnh:
- Thưa thầy, con buồn quá nên ra quán chị Mười uống hết những ba ly đậu đỏ đó thầy.
Thầy cười:
- Buồn sao lại uống đậu đỏ?
- Thưa thầy, để có cảm tưởng mình sẽ thi đậu, mà thi đậu tất thầy sẽ vui, sẽ hết bệnh liền.
Thầy lại cười. Con khẽ bấm Quỳnh “Vừa vừa chứ cô nương”.
Chuyện trò một lúc, chúng con từ giã thầy ra về. Quỳnh về thẳng nhà nhưng con ghé lại chợ. Con đếm lại tiền túi và chọn nửa chục cam, xong, vội trở lại nhà thầy. Tự dưng con hồi hộp. Con gõ cửa, chị giúp việc ló đầu ra;
- Cô bỏ quên cái gì phải không?
Con lắc đầu nói:
- Không. Tôi muốn gặp lại thầy một chút.
Chị giúp việc thật đáng trách vì đã không chịu cho con biết là thầy đang có khách làm khi bước vào, con sững sờ. Người con trai ngồi bên giường thầy đứng dậy chào con. Thầy hỏi:
- Trân biết Vượng chứ?
- Thưa thầy, con mới gặp lần đầu.
- Nhưng chắc Vượng có biết Trân ( quay sang Vượng ) phải không con?
Vượng nói:
- Thưa thầy, cũng là lần đầu gặp mặt, nhưng con thường nghe An nhắc đến cô Trân.
Thầy giới thiệu:
- Vượng là bạn học của An. Tính Vượng thích chuyên chú vào việc học hơn là hoạt động nên là bạn An mà con không biết cũng phải. À mà con trở lại có việc gì thế?
Con tần ngần, chưa biết phải tính sao. Sự có mặt của Vượng làm con thấy ngại. Nếu chỉ có thầy và con, chắc con dễ hành động hơn. Nhưng dù sao, con cũng phải xem như không có Vượng nơi đây. Con lấy gói cam từ trong cặp ra và ngập ngừng thưa:
- Thưa thầy, con mong thầy không từ chối…
- Gì vậy con?
- Thưa thầy, con biếu thầy vài trái cam để thầy ăn cho đỡ lạt miệng trong mấy ngày dưỡng bệnh.
Vừa nói, con vừa để gói cam trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Thầy nhìn con, đôi mắt thầy hơi nhíu lại. Con hiểu ý nghĩa cái nhíu mày đó. Con nói để tự giấu bớt nỗi ngại ngùng:
- Thưa thầy, chị bán cam quen với má con, chị ấy bảo đảm nên có thể tin được. Chị ấy nói cam này là cam Nam Vang chính gốc… Thưa thầy… hay là để con gọt một trái cho thầy dùng thử…?
Con nói rồi, đợi chút xíu không thấy thầy nói gì, nghĩ rằng thầy đã bằng lòng mới lấy dao, lựa một trái cam trong gói. Con không dám nhìn thầy, mà cũng không dám nhìn người thanh niên lạ nữa. Con gọt cam lặng lẽ. Thầy và người kia cũng im lặng mãi đến lúc con gọt xong trái cam, thầy mới nói:
- Lần sau, con đừng làm như thế này nữa nghe Trân.
Con ngước nhìn thầy:
- Thưa thầy…
- …
Thầy lắc đầu vu vơ cùng với nụ cười mỉm khó hiểu, đón lấy trái cam đã gọt xong, tách làm ba phần:
- Ăn với thầy cho vui, Vượng, Trân.
Con đón lấy, đợi thầy và Vượng ăn rồi mới tách một múi đưa lên miệng. Thật mừng, cam rất ngọt. Thầy nói:
- Sắp bầu cử ban điều hành học sinh trường rồi đó các con.
Vượng:
- Thưa thầy, con có nghe nói.
- Con biết có mấy liên danh ra tranh không Trân?
- Thưa thầy, chúng con nghe đâu đang có sự điều đình để chỉ một liên danh duy nhất ra…
Thầy chép miệng:
- Thầy đang mong như thế. Ở tuổi các con, nếu dàn xếp được với nhau thì vẫn tốt hơn là tranh nhau từng lá phiếu. Tuổi học trò các con chẳng nên tập tành trò tranh ngôi định thứ như người lớn làm gì.
Thầy ngập ngừng một chút rồi tiếp:
- Nhưng ai làm gì thì làm, phần con đó Trân, thầy nghĩ rằng con không nên tham gia vào các hoạt động trong trường nữa. Hãy nhớ tới kết quả kỳ thi vừa qua…
Con cúi đầu, nỗi buồn ngày xem kết quả nay chỉ còn vương vấn nhẹ trong con. Nó làm con nôn nóng muốn được phủi sạch món nợ học vấn. Tiếng thầy:
- Con nghe thầy nói chứ, Trân?
- Thưa thầy vâng.
Chúc thầy mau bình phục, chào Vượng, đâu đó xong xuôi, con hối hả ra về vì trời như muốn mưa. Chiếc xe lam chạy chậm, con đưa tay vẫy:
- Bửu Long!
Khách ngồi như nêm. Con ngồi cạnh một bà thật lắm miệng:
- Nghỉ học hả con?
- Dạ.
- Trường nào đó con?
- Dạ, Ngô Quyền.
- Giỏi dữ há, lớp mấy rồi.
- Dạ, mười một.
- Tú tài đó phải không?
- Dạ.
Im được một chút, bà ta lại chuyển qua chuyện khác:
- Trời coi bộ âm u dữ. Không chừng trưa nay mưa đó nghe. Tháng mấy rồi con há? Ờ tháng chín ta, ối, còn mưa lâu…
Mặc bà ta lải nhải bên tai, con miên man nghĩ đến thầy. Và một lúc, con nhớ và nhận ra hành động của mình lúc tự động lấy cam gọt cho thầy có vẻ như một màn kịch. Tự nhiên con đỏ mặt. Thầy thì không sao nhưng còn người khách của thầy? Không biết Vượng nghĩ gì về hành động đó?
Trời tối hơn, dù gần trưa. Con nói lớn với người tài xế:
- Tốp đi ông ơi.
Chiếc xe lam tấp bên lề, không ra hiệu làm một người chạy Honda phía sau suýt đâm sầm vào. Ông ta vòng xe ngang người tài xế càu nhàu. Người tài xế xe lam vừa nhận tiền nơi con vừa cười giả lả với ông kia.
Con bước nhanh vào ngõ hẻm. Có lẽ trời sẽ mưa lớn lắm.