I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1117 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 Hiền
m Lành đã ngủ thật say. Tiếng thở đều đều phát ra. Tôi đoán em tôi đang gặp một giấc mơ hiền. Thương em quá! Tối hôm nay em không buồn ăn cơm. Ngồi ở hàng cơm tấm của bà Sáu, tôi thì ăn vội cho mau, nhưng nó thì cứ cầm đũa mà nhìn xe cộ ngoài đường. Tôi giục, thì nó ừ, rồi mắt vẫn cứ ngó bâng quơ. Lạ quá! Em Lành có việc gì đây? Nó không nói với tôi một lời. Khi tôi nhắc đến tiếng thứ ba, nó buông đũa xuống, bảo không ăn. Và tôi thấy đôi mắt nó long lanh, giọng nói nó nghẹn ngào. Nó kêu no, và hối tôi về sớm.
Về đến nhà – ngôi nhà mà chú Tám và chị em tôi cùng nhiều người thợ nữa vừa xây xong – chúng tôi gặp ngay chú Tám cũng vừa đi ăn về. Chú Tám vẫn hỏi han chúng tôi như thường lệ. Bỗng em Lành ngập ngừng hỏi chú:
- Chú Tám,… con búp bê hồi chiều… đâu chú?
Chú Tám bảo:
- Chú cất trong giỏ, chi vậy?
Em Lành muốn nói gì, nhưng nó nghẹn ngào và quay phắt mặt đi. Tôi rầy nó:
- Con nhỏ này, tối nay mày kỳ quá vậy? Cái mặt cứ bí xị ra hoài.
Em Lành nhìn tôi như muốn bật khóc. Nó lủi thủi đến ngồi trên thềm nhà. Tôi không hiểu, lặng lẽ lấy chổi quét cho sạch khoảng sân – công việc cuối cùng của tôi, vì ngày mai chủ nhà dọn đến. Cả tôi, cả em Lành, và chú Tám cùng những người thợ khác phải đi. Chú Tám về nhà của chú ở Hốc Môn, còn chị em tôi lại thuê ghế bố ngủ hằng đêm. Chừng nào có việc, chú Tám lại đến kêu chúng tôi đi làm. Việc làm của chị em tôi, giản dị lắm, là khiêng gạch, trộn hồ, chuyền nước… cho những người thợ. Mỗi ngày lãnh vài chục bạc, tôi dẫn em đi ăn cơm tấm, còn để dành tiền thuê ghế bố ngủ.
Xong công việc, tôi đến ngồi trên một chiếc ghế đá, ngắm nhìn toàn thể ngôi nhà. Công trình của tôi đó, của em Lành đó, của chú Tám đó! Trong khi chuyền gạch, trong khi xách hồ, tôi tha thiết như mình đang góp bàn tay vào xây dựng ngôi nhà của chính mình. Tôi nghĩ đến hàng ngàn viên gạch nằm san sát bên nhau, sẽ được tô hồ thật thẳng, quét vôi thật đẹp, sẽ là những bức tường rắn chắc che chở cho chúng tôi. Tôi nghĩ đến tấm tôn màu xanh lơ che bên hông nhà, sẽ phủ màu xanh lên người chúng tôi khi chúng tôi chơi “rải gianh” ở đó. Tôi nghĩ đến chiếc cửa sổ nhỏ xinh xinh trên lầu, sẽ là nơi mà Già Nô-en thần thánh bước vào, ban phát quà bánh cho chúng tôi đêm Giáng sinh sắp tới. Ôi tôi nghĩ ngợi nhiều lắm. Nhưng nhà này đâu phải của tôi, của em Lành hay của chú Tám! Chú Tám đã trầm trồ trước màu vôi đẹp, cặm cụi khi chà láng đá mài trên những bậc thang, rồi chú cũng trở về căn nhà của chú ở Hốc Môn. Em Lành và tôi đã nhỏ giọt mồ hôi trên trán, đẫm ướt lưng áo khi khiêng gạch nặng, rồi cũng trở về với dãy ghế bố của mình. Tự nhiên tôi cảm thấy uất ức, như sắp sửa bị ai cướp giật công lao sáng tạo của mình.
Trong hàng ba, em Lành đang giũ chiếc chiếu rách, trải lên nền gạch. Nó nằm xuống, tay gác trên trán. Tôi đến gần em. Nó nhắm mắt lại, nhưng tôi biết nó chưa ngủ. Nét buồn bã còn đậm trên mặt nó. Con nhỏ này hôm nay kỳ quá!
Tôi ngồi xuống chiếu. Em Lành mở mắt nhìn tôi. Như hai vì sao, đôi mắt nó chớp mau, long lanh. Nắng gió đã làm cho da em tôi đen sạm lại, nhưng đôi mắt thì vẫn sáng như lúc nào. Bất chợt tôi nghe thương thương lạ. Tôi cúi xuống, hỏi:
- Lành buồn ngủ chưa?
Lành lắc đầu. Tôi lại nói một câu bâng quơ:
- Ngày mai tụi mình đi khỏi đây… Lành há!
Lành gật đầu. Tôi thở dài, cảm thấy những lời nói của mình lạc lõng vô duyên, chừng như không lọt được vào tai em. Tôi chán nản nằm xuống:
- Thôi, ngủ đi. Mai sáng dậy đi sớm.
Tôi nhắm mắt lại. Chợt em Lành xây qua, đập nhẹ tay tôi:
- Chị Hiền, con búp bê của chú Tám… đẹp ghê há!
- Ừ, rồi sao?
- …
- Nói nữa đi!
- Chị Hiền, năm nay… không biết Ông già Nô-en có đến cho quà mình không hả chị?
- Chẳng biết nữa. Chi vậy?
- Để… em xin ông ấy quà…
- Nói nhảm mãi. Ngủ đi cho rồi.
Tôi không muốn em Lành nhắc tới chuyện quà. Đúng hơn, từ ngày ba má tôi mất, chẳng bao giờ tôi nghĩ đến chuyện mua quà cho em. Huống hồ là chuyện “Ông già Nô-en”, nó đã trở thành một thứ “xa xí phẩm” đối với tôi rồi. Tôi biết, những năm trước, vào dịp Giáng sinh, ba má tôi đã mua quà, gói thật đẹp và đợi chúng tôi đi ngủ, đem để dưới chân mỗi đứa, rồi sáng ra bảo rằng có Ông già Nô-en hiện xuống cho quà trẻ ngoan. Tôi lớn dần, tôi khám phá việc ấy, nhưng em Lành còn khờ dại, nên vẫn luôn tin vào huyền thoại Ông già Nô-en, vẫn còn ao ước và thắc thỏm đợi chờ. Nhưng năm ngoái ông đã phụ lòng nó, ông không đến: chỉ vì ba má tôi không còn!
Em Lành bị tôi gắt, ngưng nói. Nhưng tôi nghe nó ấm ức nho nhỏ trong cổ họng. Tôi nhắm chặt mắt lại, vờ quay lưng ngủ. Một phút sau tôi nghe em tôi khóc nho nhỏ.
… Tôi để yên cho nó khóc. Khóc đã, nó ngủ tự lúc nào. Bấy giờ có lẽ đã gần khuya. Tôi dỗ giấc ngủ mãi không được, ngồi dậy nhìn trời. Bầu trời đen, nhưng sao thì nhiều, đầy đặc. Tự nhiên nỗi nghẹn ngào như dâng lên. Tôi cảm thấy như hình ảnh ba tôi, má tôi hiện ra trên những vì sao đó. Ba má tôi nhìn tôi như an ủi, như van nài. Lạy Trời! Ba ơi! Má ơi! Cảnh khổ làm con chai đá hơn xưa, nhưng con vẫn thương em con ghê lắm!!!
Tôi quay nhìn em Lành. Giấc ngủ đến nặng nề sau cơn khóc. Em có gặp mộng đẹp không? Em có mơ thấy Già Nô-en viết thư, gói quà cho em không? Hay em thấy nhà cháy, người chết, em thấy khói tỏa làm cay mờ cả mắt? Tôi không đoán được. Lúc này, khi ngủ, em vẫn vô tư như trăm lần ngủ khác – như ngày còn ba má, còn một mái nhà, như đêm kinh hoàng dạo nọ, như thuở chen chúc trong cô nhi viện, như đêm trốn đi lạc loài ngoài chợ, như khi nằm trên ghế bố, như khi nằm trước thềm nhà. Ôi em gái đáng thương! Chị biết làm gì cho em?...
Thôi tôi biết rồi! Em tôi mơ một con búp bê. Em tôi thèm thuồng khi thấy Mai Anh cho chú Tám con búp bê đã gãy tay và lấm lem xi-măng. Đôi mắt em tôi không ngừng trên tay chú Tám. Em đã bỏ cơm, em đã nghẹn ngào, và em đã khóc tấm tức. Tôi đứng phắt dậy, ngẫm nghĩ. Ngày mai chú Tám về sớm. Giỏ quần áo của chú, có con búp bê nằm bên dưới. Chú sẽ chẳng hay biết gì, nếu tôi khéo tay.
Tôi nhìn em Lành, rồi nhìn khoảng sân đàng kia. Chú Tám đang ngủ say sưa. Em tôi đang ngủ yên lành. Đêm Giáng sinh, tôi sẽ thế ba má tôi tặng quà Nô-en cho em. Ông già Nô-en vẫn mãi mãi là thần tượng của em Lành.
Con Búp-Bê Cụt Tay Con Búp-Bê Cụt Tay - Nguyễn Thị Mỹ Thanh Con Búp-Bê Cụt Tay