Số lần đọc/download: 2448 / 116
Cập nhật: 2019-01-28 20:59:57 +0700
Kiñe - Một
Đ
ám người kia đang sợ. Tôi biết điều đó vì tôi là chó cơ mà, và vì cái mùi chua chua của nỗi sợ bay tới mũi tôi. Nỗi sợ luôn toả mùi như vậy, dù đó là của một con người đang run sợ trong bóng đêm mịt mùng hay của waren, con chuột cứ ăn luôn miệng đến mức thân hình nó nặng như đá đeo, sợ sệt lúc wigña, con mèo rừng, lẳng lặng tiến đến từ trong những bụi cây.
Cái mùi toả ra từ nỗi sợ của con người thường mạnh đến nỗi nó đánh tan mọi hương thơm toả ra từ đất ẩm, từ nhành cây, ngọn cỏ, vũng nước, hay bụi nấm, thảm rêu mà làn gió đưa đến mũi tôi từ sâu trong rừng.
Gió cũng thổi tới chỗ tôi thoang thoảng mùi của kẻ trốn chạy, nhưng loại này thì lại khác, nó có mùi củi khô, bột mì và trái táo. Nó có mùi của những gì tôi đã mất.
- Tên da đỏ núp ở bờ bên kia. Không nên thả con chó ra sao? Một người cất tiếng hỏi.
- Đừng, trời tối đen như mực rồi. Đợi hửng sáng chút đã rồi hẵng thả nó ra, gã thủ lĩnh đáp.
Cả đám người chia nhau ra, một bọn ngồi quanh đống lửa mà họ vừa nhóm vừa lầm bầm nguyền rủa mấy thanh củi ẩm rì rì, còn một bọn lăm lăm thứ vũ khí chết chóc trên tay, mắt chăm chăm nhìn vào bóng tối của khu rừng và chỉ thấy có những cái bóng.
Tôi cũng đang nằm nghỉ, ở cách xa họ. Tôi cũng thích được ở gần nguồn hơi ấm lắm chứ, nhưng tôi phải tránh ngọn lửa mà đám người kia mới nhóm vì khói sẽ làm mờ mắt tôi và khiến khứu giác tôi không còn nhận biết được sự thay đổi của các loại mùi nữa. Đám ấy chỉ nhóm được một ngọn lửa heo hắt chẳng mấy mà tắt. Đám ấy đâu có biết rằng lemu, khu rừng, ban tặng một loại củi khô rất bén lửa, chỉ cần hỏi xin rừng bằng cách gọi mamüll, mamüll, thế là khu rừng hiểu ra con người đang lạnh và sẽ cho phép họ chăm lửa.
Tiếng ộp oạp của llüngki, con ếch núp giữa khe đá ở bờ bên kia leufü, con sông chảy từ trên núi xuống, vọng đến tai tôi như lời cảnh báo. Thảng hoặc konkon, con cú, lại kêu lao xao như tiếng gió từ trên ngọn cây và pinüyke, con dơi, lại vỗ đôi cánh bay đi bắt những loài sâu bọ ban đêm.
Đám người sợ những tiếng động của đêm. Họ ngọ nguậy trong lo âu và tôi cảm nhận được cái mùi chua gắt của nỗi sợ không để họ được yên ổn mà nghỉ ngơi. Tôi cố nhích ra xa họ một chút, nhưng sợi xích buộc ngang cổ tôi, đầu kia buộc vào một thân cây, khiến tôi lực bất tòng tâm.
- Có cần cho con chó ăn không? Một người hỏi.
- Không cần, giống chó thường săn tốt hơn khi bị bỏ đói, gã thủ lĩnh đáp.
Tôi nhắm mắt lại, tôi đói và tôi khát, nhưng như thế cũng chẳng hề gì. Đối với đám người kia, tôi cũng chỉ là một con chó, không hơn không kém, và tôi cũng chẳng thể chờ đợi ở họ điều gì khác ngoài những trận đòn roi. Thì có hề gì đối với tôi, vì từ bóng tối của đêm đen bay đến mùi hương thoang thoảng của những gì tôi đã mất.