Số lần đọc/download: 178 / 17
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:21 +0700
Chương 3
X
ới cơm vào cái giỏ mây con, Cắm rút khẩu súng kíp đặt trên gác bếp rồi nhấc cái đèn ló[22].
Yên đang ngồi ở bếp, ngẩng lên, bất chợt như giật mình:
- Anh đi đâu?
- Đi săn với mấy người trên U Sung.
- Đi săn sao phải mang cơm đi?
- Ây dà, không mang, đói lấy gì ăn!
Yên nhổm dậy, thinh lình đưa tay giật cái đèn ló trong tay chồng, quay ngoắt đi:
- Mấy hôm nay, đêm nào cũng đi. Con cái đã chẳng có. Ở nhà còn có vợ có chồng. Đi chưa chán à!
Cắm ngồi bệt xuống sàn, hai tay vòng ôm đầu gối. Anh nhìn vợ, anh biết chị nghi ngại, chị buồn, chị lo cho anh. Ba tháng trời anh bị giam cầm lại thêm nỗi buồn vì không con cái, khiến người thiếu nữ Tày xưa kia xinh tươi là thế, mà giờ thì như cái hoa râm bụt lúc xế chiều. Nhìn gương mặt chị vàng võ, khóe môi trễ hai nét sâu hoắm, lòng anh trào lên bao xót thương. Nhưng mà anh biết nói thế nào với chị đây. Nói thế nào được lúc này, khi dẫu thế nào thì anh cũng vẫn phải đi. Anh phải đi. Cách mạng đã về đất Cam Đồng này rồi. Cán bộ đã về đất Cam Đồng này rồi. Cách mạng đã tìm đến anh rồi! Người cán bộ năm xưa đã lại về! Trời ạ! Thì chẳng phải là từ tối hôm qua, linh giác của Cắm đã mách bảo, đã ứng nghiệm. Cái máng nước bị chệch đêm hôm đâu có phải vì con cầy con cáo đi qua chạm phải. Nó hóa ra là một lời nhắn gọi. Đúng là lời nhắn gọi.
- Lo gì! - Cắm chống súng đứng dậy, cố tỏ ra vui vẻ. - Mùa này hươu hay ra ăn cỏ non ở nương đây. Ở nhà, cứ nghe thấy súng nổ là cô bắc chảo nước sôi chờ anh nhé. Nào, cho anh xin cái đèn ló!
Đêm đen mịn. Sương sa mỏng nhẹ, tê tê man mát làn da. Bọ xít bay vù vù đến đẻ trứng trong những lùm nhãn non. Khóm mai già khe khẽ đung đưa cọt kẹt. Tiếng con cua bò rạo rạo trên đá. Xa xa, tiếng hai chiếc cối ngàn vọng lại như tiếng một cơn lốc.
Đã vào khoảng rừng sâu. Cắm bước chầm chậm, dò dè, nhưng bỗng hẫng một nhịp chân, chúi về phía trước, anh thấy ngón chân cái bên phải đau điếng. Anh vừa vấp phải một gốc cây cụt. Ngay lúc ấy, trước mặt Cắm bật lên một tiếng quát gằn: “Ai?” Và một luồng đèn pin xanh lét đột ngột rọi thẳng vào giữa mặt Cắm. Tổng đoàn Ngao rộp rộp bước tới. Sau y là hai người dõng.
- A! Ông Vương Văn Cắm, tù nhân mới được tha. Đêm hôm, ông đi đâu?
- Ông tổng đoàn. Tôi đi săn.
Luồng sáng đèn chạy lướt theo chiều dài khẩu súng kíp trên vai Cắm, loang loáng ở phía sau anh, dừng lại ở cái giỏ cơm rồi tắt ngấm.
Hai người dõng đi qua mặt Cắm.
Ngao quát khẽ:
- Chúng mày chú ý bụi rậm hai bên đường. Đắp phăn[23]! Ông mà xin được ít mìn chuối của ông một thì đừng có hòng mà đi đêm, các con ạ.
Tiếng chân bọn Ngao xa dần...
Cắm đổi vai súng, tiếp tục đi.
Rừng càng lúc càng đen thẳm. Không biết đã lội qua mấy con suối, vượt qua mấy khe núi. Không còn cả đường mòn nữa rồi. Chòm sao Gấu lớn đã đổ nghiêng trên đỉnh U Sung. Lát sau, vai đeo súng đã tê tê, nhận ra cái bụi lau quen thuộc có vết cọ lưng của con lợn rừng, Cắm liền dừng lại, đưa mắt nhìn quanh dò xét, rồi ngồi xuống, bứt một chiếc lá, đặt lên môi. Chuýt chuýt... Giữa đêm, tiếng kêu của một con chim én vừa cất lên liền chìm nghỉm vào màn đêm mênh mông. Vò vò phiến lá, Cắm chống tay đứng dậy, ngực cộn cạo hơi thở nặng như đá. Đằng kia có tiếng động của hai hòn đá đập vào nhau.
- Anh Tố! Anh Tố!
Loạt soạt bước lên phía trước, dừng lại cạnh một gốc cây dẻ, Cắm đưa tay sờ soạng. Trong bóng đêm, giữa tiếng thì thào của gió và tiếng côn trùng inh inh u u là tiếng chân người bước rón rén.
- Đồng chí Cắm!
- Tôi đem cơm cho anh, anh Tố.
- Tình hình thế nào rồi, đồng chí Cắm? Tổng đoàn Ngao đã chịu mở nước cho dân mình cấy lúa chưa?
- Anh ăn cơm đi đã. Có trứng luộc đây. Nó vẫn chưa chịu, anh à.
Người tên Tố đã bước lại cạnh Cắm. Hơi thở từ anh hắt ra nóng rực.
- Anh ốm nặng mất rồi, anh Tố.
- Không sao. - Tố đáp khe khẽ. - Đồng chí Cắm à. Trưa nay tôi nghe thấy tiếng tổng đoàn Ngao la thét ở chân đồi này.
- Nó không lên đây chứ?
- Không. Nhưng có một người nào đó đã lên đây. Hình như họ nhìn thấy tôi.
- Người nào?
- Lúc ấy tôi đang lên cơn sốt mê man. Nghe thấy tiếng động, mở mắt thì thấy gương mặt một chú bé. Nó nhìn tôi một lúc rồi đi xuống, chẳng nói câu nào.
- Mặt mũi nó thế nào?
- Tôi không nhớ.
Lan từ sống lưng ra khắp người Cắm một cơn rùng mình nhè nhẹ. Anh vội nắm chặt tay Tố, bóp mạnh như ra hiệu im lặng. Dưới chân đồi có tiếng chân lội nước. Rồi tiếp đó là tiếng tổng đoàn Ngao gắt ngậu:
- Đúp pú mưng[24]! Cái thằng lí Tăm ngồi mát ăn bát vàng có biết ông khổ thế này không! Cai Sấu! Khu rừng Khuổi Pất này trẻ chăn trâu nó thả trâu, vía bố việt Minh cũng chẳng dám mò đến đâu. Về thôi!
Một luồng đèn pin sáng xanh từ dưới chân đồi vụt hất ngược lên, loang loáng sáng trên đầu những bông lau bạc rồi tắt ngấm. Cắm thở ra nhè nhẹ và buông tay anh cán bộ.