Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Chương 2
T
iếng chuông báo thức réo vang. Josh mở mắt rồi vươn vai trước khi rời khỏi giường. Anh vã nước lạnh lên mặt, quan sát vẻ mặt tiu nghỉu của mình trong tấm gương treo phía trên chậu rửa rồi quyết định vào cạo râu dưới vòi sen. Mọi hành động giúp anh hết đờ đẫn đều đáng được áp dụng.
Cạo râu tinh tươm, anh lau khô người, tra giờ trên đồng hồ đeo tay rồi đẩy nhanh nhịp độ mặc quần áo. Các kỳ thi học phần đang tới gần, ngày hôm nay sẽ dài lắm đây.
Anh kiểm kê lại đồ dùng học tập, kiểm tra để chắc chắn là điện thoại đã sạc đầy pin, chìa khóa đã cất vào túi áo rồi đóng sập cánh cửa ra vào của căn hộ một phòng.
Dọc đường, anh vớ lấy tờ nhật báo miễn phí của học xá trong hộc đựng thư báo rồi thong thả bước về phía căng tin.
Sau khi đã yên vị với bữa sáng trước mặt, anh mở điện thoại ra đọc lướt thư điện tử để rồi dừng lại trước bức thư duy nhất xứng đáng được đọc khi bụng rỗng.
Josh thân mến của em,
Chi bằng đi thẳng vào vấn đề: một phần vỏ não xúi bẩy em nói với anh rằng: “Đừng gây thù chuốc oán gì về chuyện hôm qua”, phần còn lại mù tịt lý do tại sao em gửi cho anh bức thư này.
Hôn anh (dĩ nhiên là vào má).
Hope.
Anh lo mình sẽ không viết được một bức thư hồi âm khiến cô mỉm cười. Đến khi vào lớp anh vẫn còn nghĩ về chuyện đó.
Khi Luke hỏi tại sao từ một tiếng nay anh lại cứ vừa nhìn trần nhà vừa lẩm nhẩm, Josh đáp:
- Tớ nghĩ là tối qua tớ đã nói năng tầm bậy với Hope mất rồi.
Luke không nhắc đến quãng thời gian anh ở cùng Hope trong phòng thí nghiệm.
- Cậu có hé gì cho cô ấy biết về công trình của chúng ta không đấy? Luke truy hỏi.
- Không, chuyện này chẳng liên quan gì tới chuyện đó cả. Tớ tiễn cô ấy về tận chân tòa nhà, bọn tớ đã có một cuộc trò chuyện kỳ quặc và tớ cứ tưởng cô ấy sắp mời tớ lên phòng. Tớ chẳng còn biết bây giờ mình cảm thấy thế nào nữa.
- Làm sao cậu có thể biết mình đang cảm thấy thế nào khi cùng lúc tiến hành ngần ấy cuộc chinh phục?
- Hope thì khác chứ, vả lại chúng ta đừng có nhắc đến cái sự tích ấy nữa đi, tớ đâu có nhiều cuộc phiêu lưu tình ái đến mức ấy. Tớ chỉ tán tỉnh thôi, có ngủ nghê gì đâu.
- Vấn đề quan điểm thôi, cuối cùng vẫn là tớ phải hứng chịu những lời than vãn của các cô gái cậu từng đuổi khéo.
- Chính là bởi tớ đã đuổi khéo họ, vả lại ai dám khẳng định là chuyện đó không mang lai lợi lộc gì cho cậu. Mặt khác, tớ có thể biết đêm qua cậu đã ngủ ở đâu không?
- Tớ đã qua đêm ở phòng thí nghiệm. Một trong hai đứa tụi mình cũng cần phải đẩy nhanh kế hoạch chung chứ. Nói cho tớ biết sự thật đi, cậu có ý định tiết lộ bí mật với cô ấy không? Luke hỏi.
Josh tỏ vẻ suy nghĩ về câu hỏi của bạn. Nếu như chuyện này chỉ phụ thuộc vào anh, có lẽ anh đã thuyết phục Hope tham gia cùng bọn họ từ lâu rồi, đóng góp của cô sẽ rất đáng quý... Nhưng một khi đã biết rõ về Luke, thì để mặc cậu ấy quyết định chuyện này sẽ là khôn khéo hơn.
- Tại sao lại không cơ chứ. Cô ấy xuất sắc, giàu trí tưởng tượng, luôn tò mò muốn biết mọi thứ, và còn...
- Tớ nghĩ cậu biết rất rõ tình cảm của cậu với cô ấy thế nào, nhưng tớ cảnh báo cậu, nếu lôi kéo cô ấy vào chuyện của chúng ta, cậu sẽ phải che giấu tình cảm riêng tư đấy. Không có chuyện cô ấy thất tình rồi bỏ cuộc giữa chừng đâu. Nếu cô ấy nhận lời, thì việc cô ấy tham gia phải là vô điều kiện.
*
Trong tuần lễ đó, Hope không quay lại phòng thí nghiệm. Cô dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để dùi mài những cuốn sách viết về đông lạnh sinh vật sống nhằm mục đích bảo quản lâu dài. Cô có ý muốn ganh đua: khi Luke rốt cuộc đã phải buột miệng tiết lộ với cô một phần, cô muốn bản thân cũng phải giỏi giang như anh về đề tài này.
Về phần mình, Josh vẫn đang suy nghĩ về điều kiện Luke đặt ra để cô gia nhập nhóm của họ. Anh nhìn thấy trong đó một lý do thích đáng để không thay đổi chút gì trong lối sống, nhưng lạ thay, chẳng điều gì khiến anh thỏa mãn cho bằng được thay đổi.
Thứ Bảy, sau khi lĩnh khoản thù lao dạy thêm, anh hỏi mượn ô tô của Luke.
- Để đi đâu thế?
- Liệu việc đó có khiến cậu thay đổi quyết định không?
- Không, tớ chỉ tò mò thôi.
- Tớ cần hít thở không khí thoáng đãng, một chuyến đi dạo ở vùng đồng quê, tối nay là tớ về rồi.
- Để ngày mai bọn mình cùng đi, tớ cũng đang cần nghỉ ngơi đây.
- Tớ muốn ở một mình.
- Một chuyến đi dạo nơi thôn quê mà lại mặc áo vest và sơ mi sạch tinh thế kia... Tớ có thể biết tên cô ấy được không?
- Cậu có đưa tớ chìa khóa xe không hả?
Luke lục túi quần rồi tung chùm chìa khóa xe cho bạn.
- Cậu nhớ đổ đầy bình xăng đấy nhé!
Josh xuống cẩu thang rồi đợi đến lúc yên vị sau tay lái chiếc Camaro mới gọi điện cho Hope. Hơn cả một lời mời, anh yêu cầu cô gặp anh ở cổng học xá, trước bến tàu điện ngầm phố Vassar. Hope kiên quyết phản đối, việc học hành của cô đang bị bê trễ, nhưng cô nghe thấy Josh bảo “Hẹn mười phút nữa” rồi anh dập máy.
- Được thôi, cô thốt lên rồi quăng điện thoại di động xuống giường.
Cô đứng trước gương để chỉnh lại đầu tóc, mặc chiếc áo đan chui đầu, cởi nó ra để xỏ một chiếc khác, lại chải tóc, nhặt điện thoại lên nhét vào túi rồi rời khỏi phòng.
Đến nơi hẹn, cô chờ cho dòng xe cộ dừng trước đèn đỏ rồi tìm Josh trên vỉa hè phía đối diện trước khi trông thấy chiếc Camaro đang đỗ hàng đôi cách ngã tư vài mét.
- Có chuyện gì vậy? cô lo lắng hỏi trong khi ngồi vào xe.
- Chúng ta cần nói chuyện, anh mời em ăn tối, và lần này để anh mời. Em muốn ăn món gì?
Hope tự hỏi trong đầu Josh đang nghĩ gì. Cô những muốn hạ tấm chắn nắng xuống để kiểm tra lại vẻ ngoài của mình trong gương trang điểm, nhưng lại thôi.
- Sao nào?
- Em được toàn quyền lựa chọn sao?
- Miễn sao anh đủ khả năng chi trả.
- Tại sao không phải là món hàu ăn ngay bên bờ biển nhỉ, đưa em đến Nantucket đi.
- Chỗ đó cách đây ba giờ đường chưa kể phải qua phà nữa, em không đề xuất được chỗ nào gần hơn à?
- Không, cô đáp ngay. Nhưng một chiếc pizza cũng đủ rồi mà, và ta sẽ đổ xăng bằng khoản tiền tiết kiệm được.
Josh nhìn cô, xoay chìa khóa điện rồi lái xe đi.
- Anh đang lái về phía Bắc trong khi lẽ ra chúng ta phải đi về phía Nam, cô nhận xét khi họ rời khỏi thành phố.
- Salem cách đây bốn mươi lăm phút chạy xe, ở đó chúng ta sẽ tìm thấy món hàu và bờ biển của em.
- Đến Salem cũng được, anh sẽ kể cho em nghe chuyện về những mụ phù thủy. Mà anh muốn nói với em chuyện gì thế?
- Xét về mặt nào đó thì cũng là trò yêu thuật thôi, đợi ngồi vào bàn rồi anh sẽ nói với em nhiều hơn.
Josh ấn băng cassette đang nhô ra khỏi chiếc đài gắn trên xe rồi vặn nút điều chỉnh âm lượng.
Họ trao nhau ánh mắt đồng lõa khi âm thanh phát ra là giọng hát của Simon và Garfunkel, thích thú khi phát hiện ra Luke toàn lựa chọn thể loại nhạc xưa. Hope ấn nút cho phát đi phát lại ca khúc “Mrs. Robinson”, cô cao giọng hát theo, còn Josh thì lấy làm mừng vì hành trình này không dẫn họ tới tận Nantucket.
Chẳng mấy chốc Salem đã hiện ra nơi đường chân trời. Ở đó, Josh biết một quán rượu của dân chài trên cảng nhỏ, trong khu trung tâm lịch sử. Đúng ra, đây là nơi duy nhất đáng tìm đến. Hope đã tuyên bố thích không khí biển và đồ hải sản chứ không phải một tua du lịch thăm thú. Anh đỗ xe vào bãi rồi kéo cô về phía nhà hàng.
Anh diễn một màn quyến rũ với bà chủ nhà hàng, bà xếp chỗ cho họ ngồi gần cửa sổ.
- Ta có thể ăn bao nhiêu thế? Hope vừa nhìn thực đơn vừa thì thào hỏi.
- Em muốn bao nhiêu cũng được.
- Ý em là sau đó không cần phải rửa bát đĩa bù vào ấy.
- Mười hai.
Ánh mắt Hope dừng lại ở một bể kính nhỏ bên trong có ba con tôm hùm đang bò, càng bị buộc bằng dây chun.
- Khoan đã, cô nói rồi lấy lại tờ thực đơn trên tay anh, em có ý khác, chúng ta quên món hàu đi.
- Đấy không phải mục đích của chuyến đi này sao?
- Không, mục đích là chuyện quan trọng mà anh phải nói với em kia.
Nói đến đó, cô túm cánh tay anh chàng bồi bàn rồi dẫn anh ta tới tận bể kính. Cô chỉ con tôm hùm nhỏ nhất trong đó và nhờ anh ta bỏ nó vào một cái túi nhựa để mang ra cho cô. Josh để cô muốn làm gì tùy ý.
- Cô không muốn chúng tôi chế biến trước sao? anh chàng bồi bàn hỏi, với số lượng kẻ điên khùng tới thăm thú thành phố của những mụ phù thủy này, anh ta thực lòng nghĩ đã được chứng kiến đủ thứ chuyện, nhưng chuyện này thì chưa.
- Không, tôi muốn để nó nguyên như thế, anh làm ơn mang cả hóa đơn ra nữa nhé.
Josh thanh toán tiền rồi theo chân Hope, sau khi đã lấy được con tôm hùm, cô rảo bước về phía khu cảng nhỏ nơi vài chiếc thuyền buồm đang đậu sát cạnh nhau dập dềnh trên những luồng nước lặng.
Cô nằm rạp người trên bờ kè, nhúng túi nhựa xuống nước rồi nhấc lên trước khi đứng dậy. Cô đưa mắt nhìn khắp phía chân trời rồi thốt lên:
- Đằng kia, mũi của bán đảo sẽ hợp lắm đây.
- Anh có thể biết em đang làm gì không, Hope?
Cô không đáp mà vội vã rảo bước, để lại đằng sau một vệt nước chảy từ chiếc túi rõ ràng là không được kín.
Mười phút sau, cô tới cuối con đê chắn sóng, miệng thở dốc. Cô lấy con tôm hùm ra và nhờ Josh giữ chặt. Cô nhẹ nhàng gỡ các càng tôm khói dây buộc rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của con vật.
- Mày sẽ gặp được chàng tôm hùm trong mộng của mày, và khi nào cùng nhau sinh con đàn cháu đống rồi, mày nhớ dạy dỗ để chúng khỏi rơi vào lưới dân chài nhé. Bọn chúng sẽ nghe lời mày bởi mày là một kẻ sống sót, và khi nào mày già lụ khụ, nhớ kể cho chúng nghe là một cô nàng nào đó tên Hope đã cứu mạng mày.
Sau đó cô nhờ Josh quẳng con tôm hùm ra càng xa càng tốt.
Con tôm hùm đã có một chuyến bay lượn ra trò trước khi chìm xuống Đại Tây Dương.
- Em điên thật rồi, Josh thốt lên khi nhìn những bọt nước biến mất trên mặt biển.
- Vì được phát ra từ miệng anh, em coi câu nói vừa rồi như một lời khen. Những con hàu thì đã hỏng hẳn rồi, vì đã bị mở phanh ra.
- Vậy thì, chúng ta hãy hy vọng là kẻ được em che chở sẽ thoát nạn và bơi được ra khơi xa. Anh không biết nó đã bị trói càng trong cái bể kính kia bao lâu, nhưng nhiều khả năng là nó bị tê liệt rồi.
- Em chắc chắn là nó sẽ thoát nạn, nó có cái đầu của một chiến binh đấy.
- Nếu em đã nói vậy! Và giờ thì chúng ta sẽ ăn món gì đây?
- Một chiếc bánh kẹp, nếu anh đủ khả năng chi trả.
Họ quay trở lại bãi biển. Hope đã cởi giày ra để đi trên mặt cát ẩm.
- Anh muốn nói với em chuyện gì gấp thế? dọc đường đi cô hỏi.
Josh dừng bước rồi thở dài.
- Thực ra, anh chỉ muốn nói với em trước khi Luke nói thôi.
- Nhưng về chuyện gì mới được chứ?
- Ai đang chi trả học phí cho em thế Hope?
Niềm hy vọng là Josh dẫn cô tới đây để nói với cô về chuyện của hai người họ đã nhanh chóng rời xa chẳng khác nào đại dương bị cuốn theo cơn thủy triều rút.
- Bố em, cô nói trong lúc định thần lại.
- Còn học phí của anh là do một phòng thí nghiệm chi trả, dưới dạng một khoản cho vay. Chừng nào nhận bằng tốt nghiệp, anh sẽ phải hoàn trả toàn bộ hoặc làm việc cho họ trong vòng mười năm.
- Và anh nói là con tôm hùm của em đã bị buộc càng một thời gian dài?
- Không phải sinh viên nào cũng có cha mẹ đủ khả năng giúp đỡ họ.
- Anh đã làm thế nào để được họ tuyển dụng?
- Một dạng cuộc thi, phải đề xuất một ý tưởng mang tính đột phá, hôm nay là không tưởng, nhưng trong tương lai lại có thể xảy ra.
- Thật là một ý tưởng lạ lùng!
- Ba chục năm về trước, phần lớn những tiến bộ công nghệ đã thay đổi cách sống của chúng ta đều bị phán là bất khả còn gì. Cũng đáng để suy ngẫm đấy chứ, phải không?
- Có lẽ thế, rốt cuộc thì điều đó phụ thuộc vào các mối quan tâm của anh. Và Luke cũng bán linh hồn của anh ấy rồi chứ gì?
- Bọn anh cùng thi mà.
- Và hai anh đã nghĩ ra đề án mới lạ nào thế?
- Thiết lập tấm bản đồ tin học về tổng thể các kết nối của não bộ.
- Dĩ nhiên... Và hai người các anh sẽ hoàn thành kỳ tích này, đồng thời còn ôm đồm cả việc học hành. Có lẽ anh nên từ từ hẵng làm rùm beng lên.
- Chuyện này hết sức nghiêm túc mà. Bọn anh thuộc một nhóm các nhà nghiên cứu, một nhóm lớn được cấp những khoản tiền kếch xù để thực hiện thành công dự án này. Luke và anh đã may mắn nhắm trúng rồi gia nhập nhóm.
- Dĩ nhiên rồi... Và các anh đã làm thế nào để nhắm trúng như vậy? Hope thắc mắc vẻ hoài nghi và có chút ghen tị.
- Thề với anh là chuyện này chỉ hai ta biết với nhau thôi nhé. Không một lời nào với Luke và nếu cậu ấy có nhắc tới chuyện này với em, em phải hứa với anh là sẽ giả vờ ngạc nhiên đấy.
- Thôi nào, em cảm thấy mình sắp ngạc nhiên rồi đây này.
Josh cười ngoác miệng, đáp:
- Thật ra chuyện rất đơn giản, anh là thiên tài mà!
Hope vẫn mắt chữ A mồm chữ O.
- Và lại còn khiêm tốn đến ngạt thở nữa chứ.
- Chuẩn luôn.
- Em hiểu rồi! Vì anh nghĩ tài năng của em vượt xa anh, nên anh muốn em cộng tác với hai anh chứ gì!
- Chính xác, em xuất sắc, đầu óc em cởi mở và cũng giống như bọn anh, em đang mơ ước được thay đổi thế giới.
- Cứ cho là vậy đi... Nhưng trước khi trả lời anh, em muốn có thể bàn bạc với cả hai anh về cách thức khai thác công trình nếu các anh đạt đến một kết quả gì đó cụ thể. Em ngờ là anh đang ủ mưu chuyện gì đó. Và trước tiên hãy nói em biết một điều, tại sao anh lại muốn nói với em chuyện này trước Luke?
- Bởi vì cậu ấy đã đặt ra một điều kiện cho việc em tham gia.
- Điều kiện gì vậy?
- Là giữa hai ta không được xảy ra chuyện gì.
Và trong khi khả năng nảy sinh chuyện tình cảm giữa họ rốt cuộc đã lùi xa, Hope cảm thấy bực mình, vui thích vì họ đã chọn cô, rồi cuối cùng là tức giận.
- Em không biết vấn đề nằm ở đâu, bởi vì giữa hai ta chẳng có chuyện gì hết, và sẽ không bao giờ có chuyện gì hết. Vả lại anh ấy đang xen vào chuyện gì thế?
Josh tiến một bước về phía cô rồi dang tay ôm choàng lấy cô.
Hope chưa bao giờ là người chủ động hôn, và phần lớn những nụ hôn đầu của cô đều là những thất bại thực sự, đôi môi có cảm giác nhạt nhẽo hoặc bực bội, nhưng nụ hôn này với Josh thì... cô tìm từ để miêu tả cơn run rẩy chạy dọc sống lưng để rồi vỡ tan thành nghìn mảnh nơi hõm gáy... nụ hôn của Josh thật tinh tế. Và sự tinh tế đã biến cô thành người con gái hạnh phúc nhất trần đời, một trong những phẩm chất mà cô tôn thờ, nó chứng tỏ sự cân bằng hoàn hảo giữa con tim và trí óc.
Josh ngắm nhìn cô. Cô xin anh đừng nói gì, để không lời nào phá hỏng cơn say của lần đầu tiên này. Anh nheo mắt, hành động đó càng khiến anh trở nên quyến rũ khôn cưỡng, rồi vuốt ve má cô.
- Em thật đẹp, Hope ạ, xinh đẹp vô ngần, và em là người duy nhất không nhận ra điều ấy.
Hope tự nhủ với nhịp độ này, rốt cuộc cô sẽ thức dậy mất, sẽ là một buổi sáng Chủ nhật, trời sẽ mưa như trút và cô sẽ thấy mình trong phòng ngủ, mặc bộ pyjama cũ rích nhàu nhĩ, cổ họng khô cháy, hoặc một trong những cơn đau nửa đầu có thể khiến cô thấy khó mà sống nổi.
- Cấu em đi! cô nói.
- Gì kia?
- Cứ cấu em đi, em van anh đấy, bởi vì nếu tự cấu mình, thì em sẽ làm mình đau mất.
Họ quấn riết lấy nhau, tiếp tục hôn nhau, thỉnh thoảng ngừng lại để lặng lẽ quan sát những cảm xúc đầu tiên.
Josh cầm tay Hope, kéo cô về phía cảng.
Họ vào một tiệm pizza. Thấy phòng ăn quá buồn tẻ nên họ quyết định mang pizza ra ngồi ăn trên bờ tường thấp chạy dọc theo đê chắn sóng.
Sau bữa tối ngẫu hứng này, họ đi dạo trên những con đường của thành phố cổ. Josh đang ôm eo Hope thì bỗng biển hiệu của một nhà nghỉ bật sáng và phát ra tiếng lách tách trên đầu họ. Hope ngước nhìn rồi đặt ngón trỏ lên môi Josh.
- Đừng có nghĩ đến chuyện lén chuồn đi lúc sáng sớm và để em một mình lại Salem đấy nhé.
- Nếu không phải vì chỉ còn vài tuần nữa là tới kỳ thi và anh có nguy cơ bị Luke thủ tiêu vì không đem trả xe cho cậu ấy thì anh sẵn sàng rủ em ở lại đây cho tới khi nào em không chịu nổi anh nữa thì thôi.
Hope đẩy cửa nhà nghỉ rồi chọn căn phòng có giá thuê rẻ nhất. Họ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh trong khi leo cầu thang bộ lên tầng trên cùng.
Căn phòng áp mái không hề thiếu vẻ duyên dáng. Giấy dán tường là một dạng vải họa tiết hoa đuôi diều, một ô cửa tò vò trông ra cảng. Hope mở cửa và muốn nhoài người ra bên ngoài hít hà bụi nước bắn lên, nhưng Josh đã giữ cô lại và bắt đầu cởi đồ cho cô. Cử chỉ của anh vụng về và Hope lại thấy như thế có gì đó đáng yên tâm.
Cô cởi chiếc áo chui đầu, để lộ khuôn ngực và ra hiệu cho Josh cởi áo sơ mi. Quần jean của hai người hạ cánh trên chiếc ghế tựa trong khi họ lăn xuống giường.
- Chờ đã anh, cô nói rồi đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt anh.
Nhưng Josh không chờ, và cơ thể họ hợp vào làm một trong đám ga trải giường nhàu nhĩ.
*
Ánh sáng ban ngày lẻn vào phòng như một tên trộm. Hope kéo chăn lên che mặt rồi quay sang Josh. Anh đang ngủ, cánh tay gác lên cô. Khi mở mắt, anh nghĩ người con gái đang nằm cạnh mình thuộc số những phụ nữ mà ta không nhận thấy khi họ tới, mà ta không ngừng tự hỏi họ đang nghĩ gì, liệu ta có đủ tốt với họ không. Những phụ nữ vẫn mang lại cho bạn niềm hy vọng được trở thành ai đó tốt hơn.
- Muộn rồi sao? anh lẩm bẩm.
- Em đoán khoảng tám giờ, nhưng có thể đã giữa trưa rồi cũng nên, mà em chẳng muốn kiểm tra giờ trên điện thoại di động chút nào.
- Anh cũng thế, điện thoại của anh hẳn là đầy ặc tin nhắn của Luke rồi.
- Ta cứ thống nhất là mấy giờ thì mấy, vậy thôi!
- Nhưng lẽ ra bọn mình đang có tiết học mà, anh lại làm em gần mực thì đen rồi.
- Đồ tự phụ! Có lẽ chính em mới làm anh gần mực thì đen.
- Mặt em trông khác lắm.
Hope quay sang rồi cưỡi lên người anh.
- Khác thế nào?
- Anh không biết... rực rỡ.
- Mặt em đâu có rực rỡ, nó chỉ bị vầng mặt trời chết tiệt đang khiến em lóa hết cả mắt kia rọi sáng thôi, mặt khác, nếu là người ga lăng thì anh sẽ đi kéo rèm giúp em.
- Tiếc quá, ánh sáng này hợp với em lắm.
- Nhất trí, em đang cảm thấy dễ chịu. Nhưng chớ có tin lấy một giây nào rằng đó là bởi anh là một người tình tuyệt vời đấy nhé. Một đêm làm tình hoàn toàn nằm trong tầm tay bất kỳ ai muốn được hiến thân mà.
- Nếu anh không phải là người tình tuyệt vời, vậy thì điều gì khiến em... rực rỡ đến thế nhỉ?
- Ai đó vừa ngủ vừa ôm chặt anh trong vòng tay, mỉm cười với anh khi mở mắt thức dậy, nó giống như một tia sáng tình yêu có thể khiến anh hạnh phúc. Và chớ có hoảng hốt vì em nói ra từ đó, chỉ là một cách diễn đạt thôi.
- Anh đâu có sợ. Còn em, em có đủ dũng khí để trả lời câu hỏi này không: em có nghĩ một ngày kia mình sẽ yêu một người đàn ông hội tụ đủ mọi tật xấu của anh không?
Hope nhìn vào hình phản chiếu của chiếc ghế tựa nơi hai chiếc quần jean của họ đang cuộn vào nhau trong tấm gương gắn phía trên giường.
- Làm sao em có thể không yêu một người đàn ông đã cứu mạng một chú tôm hùm kia chứ?
- Vậy thì anh không phải là một người tình tuyệt vời rồi!
- Có lẽ là có đấy, nhưng em sẽ không nói với anh câu đó ngay lúc này, em không thích thấy anh tự mãn vì chuyện đó, anh đã giao du với quá nhiều cô gái mà tâm điểm lực hấp dẫn nằm ngang tầm mông rồi.
Josh ném cho cô một ánh mắt sắc lẻm rồi vùi đầu vào gối.
- Gì thế, anh nghiêm túc đấy chứ? Hope hỏi, tay nâng cằm anh lên. Anh không cố gắng khiến em tin rằng đêm qua anh đã phải lòng em rồi đấy chứ?
- Một người thông minh như em không thể nào lại nhu nhược đến mức ấy được, thật đáng buồn.
- Đừng đùa với loại chuyện này, Josh, em chỉ có một trái tim thôi và em không muốn người ta làm nó tan nát đâu.
- Em nghĩ anh sẽ nói lời yêu với em nếu trong lòng anh không thực sự nghĩ vậy ư?
- Em không biết.
- Được rồi, bỏ qua chuyện này đi, tốt hơn hết là anh nên câm như hến. Chúng ta mặc đồ vào thôi, anh nói đoạn đứng dậy, đã đến lúc phải đi rồi.
Hope nắm cánh tay anh giữ lại rồi kéo anh về phía giường.
- Anh sẽ nói sao với Luke khi chúng ta về đến nơi? Nói sự thật hay là nói xe anh ấy bị hỏng?
- Anh nghĩ là em đang e sợ hạnh phúc, Hope ạ. Có lẽ em đang e ngại không dám nếm trải hạnh phúc, và có lẽ hạnh phúc đang lọt qua kẽ ngón tay em. Nhưng hạnh phúc đòi hỏi ta phải chấp nhận rủi ro. Em ấy mà, khi em muốn tìm vui, điều hiện ra trong tâm trí em là đi tới phòng thí nghiệm hoặc nghiền ngẫm sách vở trong thư viện. Làm sao em có thể làm việc với một cơn cuồng nhiệt muốn thay đổi thế giới và lại tự bằng lòng với cuộc sống đơn điệu của mình như vậy? Nhưng nếu em không sẵn sàng làm mọi thứ để đẩy lùi những bức tường trong cuộc sống thường nhật của mình, thì có lẽ là vì em không muốn được hạnh phúc.
- Khi nổi cáu trông anh gợi tình đến khó cưỡng Josh ạ, và chẳng có gì là phân biệt giới tính khi nói với một người đàn ông rằng anh ta gợi tình khi sự thật là vậy.
Hope hăng hái áp môi mình vào môi Josh rồi hôn anh trước khi làm tình cùng anh. Cô siết chặt chân mình quanh hông anh, bám vào vai anh trong khi anh chuyển động tới lui giữa hai đùi cô. Họ đạt cực khoái cùng lúc rồi buông mình xuống đống gối. Hope chờ cho hơi thở của mình dịu lại.
- Màn trường thoại vĩ đại của anh về hạnh phúc thật ngây thơ đến đáng thương, đầy rẫy những thành kiến ngu xuẩn về những gì em làm với cuộc sống của mình, nhưng đây cũng là lời tỏ tình dễ thương nhất mà em từng nghe.
Rồi cô nhảy khỏi giường, vớ lấy chiếc áo phông trên sàn nhà để che vầng ngực vẫn còn lấp lánh mồ hôi, vơ vội chiếc quần jean để che chỗ kín rồi lao vào phòng tắm và chốt chặt cửa lại.
- Em khuyên anh nên đi mua cho mình một tờ báo, vì em sẽ tắm lâu lắm đấy, cô hét với ra từ bên kia cánh cửa.
*
Họ quên khuấy những tiết học, những cuộc gọi của Luke, quên luôn là mình đang cần tiền để chi tiêu đến hết tháng. Họ tự tặng cho mình một giấc ngủ đến xế trưa, một bữa trưa thực thụ, rồi người này tặng cho người kia chiếc áo phông có in tên thành phố bên trên hình vẽ một mụ phù thủy đang leo cây, thêm một chiếc tách cắm bút cũng xấu như thế cho Luke, và hai chiếc bánh kẹp trước khi lên xe quay về.
Gần đến thành phố, giao thông lại trở nên đông đúc.
- Anh có thể tiết lộ cho em biết thêm chút ít về công việc anh đang lén lút tiến hành cùng Luke được không? Hope hỏi.
- Cách đây một tháng, một nhóm các nhà khoa học đã tái tạo thành công trên máy vi tính một phần não bộ của chuột. Một trí thông minh nhân tạo sẽ kết hợp với trí thông minh của con vật nhỏ bé thuộc lớp động vật có vú này, làm phong phú thêm khả năng nhận thức, ghi nhớ, học hỏi, ra quyết định, thích nghi... của nó.
- Tài thật, và kết quả là gì? Một chiếc Mac chạy bằng năng lượng pho mai Gruyère chăng?
Josh im bặt một lúc rồi nói tiếp.
- Điều này mở ra vô số khả năng ấy chứ.
- Và vai trò của hai anh trong tất cả những chuyện này là gì?
- Bọn anh ấy hả, bọn anh đang suy nghĩ về chặng đường kế tiếp.
- Tái tạo não bộ của con người một cách nhân tạo hay sao? Hope giễu cợt.
- Không phải ngay ngày mai, nhưng đó quả là thứ bọn anh đang nghiên cứu, rốt cuộc để khiêm tốn hơn một chút, đó là thứ bọn anh đang hợp tác nghiên cứu.
- Nhưng ngoài hai anh ra, ai có thể điên cuồng đến mức muốn chuyển ký ức của mình vào một cái máy kia chứ?
- Tất cả những ai đang mơ về một dạng bất tử... Em cứ hình dung là tư duy của Einstein không bị mất đi cùng với ông ấy.
- Chúng ta nợ ông ấy vụ bom nguyên tử và anh muốn một trí thông minh nhân tạo được gắn với thiên tài sáng tạo của nhân vật này ư?
- Trên hết, ông ấy đã nghiên cứu tìm ra thuyết tương đối.
- Đồng ý, nhưng trí thông minh nhân tạo của anh sẽ quyết định sử dụng mảng nào trong số hai mảng não bộ của ông ấy đây?
- Đó không phải chủ đề chính! Con người phải đối mặt với thời khắc lâm chung của riêng mình. Phần lớn các tôn giáo đều khao khát có thác sinh hóa kiếp hoặc tưởng tượng rằng chết là giải phóng linh hồn khỏi thể xác. Nhân loại đã tiến bộ trong khuôn khổ cuộc chiến liên miên này với cõi hư vô, với phương sách duy nhất là lòng tôn kính dành cho người quá cố, nghi lễ tưởng niệm cuộc sống của họ. Làm sao để chấp nhận cuộc sống bấp bênh nếu chúng ta phải biến mất hoàn toàn cùng với cái chết. Một ngày kia, công nghệ có thể tặng cho con người khả năng ký ức của người đã từng sống không chỉ được truyền lại bởi duy nhất những hậu duệ của họ, mà còn bởi chính nó nữa.
- Khoan đã... dự án của hai anh là làm thế nào đó để mỗi người trong chúng ta ký gửi đời mình vào một ổ cứng ư?
- Không, việc đó thì, theo một cách nào đó, nhiều người đã làm được khi công khai cuộc sống của mình trên các mạng xã hội. Anh đang nói với em về việc lập bản đồ tất cả những kết nối của não bộ, như một ngày nọ có những người từng hình dung ra việc xác định trình tự chi tiết của ADN, điều lúc bấy giờ được xem như một nhiệm vụ bất khả thi. Khi cuối cùng chúng ta hiểu được các kết nối này hoạt động như thế nào, bấy giờ thì đúng, chúng ta sẽ có thể truyền ký ức của chúng ta, không phải vào một thiết bị kỹ thuật số, thứ sẽ luôn chỉ là một bản ghi cố định tại một thời điểm nhất định nào đó, mà trong một mạng lưới các nơ ron nhân tạo, để thu được một bản sao chân thực của não bộ chúng ta.
- Và do đó ký ức tiếp tục tồn tại trong mạng lưới tin học của anh, không thân xác, nghĩa là không vui thú, không ăn uống và không quan hệ tình dục ư? Các anh điên rồi!
- Trước khi phán xét, em hãy thử nghĩ vượt lên trên phạm vi được xác định bởi khoa học hoặc sự vô minh của chúng ta đi, Josh nổi cáu. Anh xin em, hãy cho mình sự tự do trong tinh thần, hay sự ngây ngô như em thường nói, của một Jules Verne khi ông viết Từ Trái đất tới Mặt trăng, của một Orwell khi ông xuất bản 1984, của những gã khùng dễ thương từng dự đoán rằng một ngày kia chúng ta sẽ du hành trong không gian, những người đã nhắc tới khả năng tồn tại những vũ trụ khác ngoài vũ trụ của chúng ta trước lời chế nhạo của cộng đồng khoa học; hoặc còn nữa, có khả năng ta sẽ ghép được một quả tim, những lá phổi, những quả thận, ta sẽ phẫu thuật được cho những thai nhi đang nằm trong bụng mẹ để xử lý dị tật bẩm sinh. Trong thế kỷ trước, ai có thể tin được rằng chúng ta sẽ tái tạo các nội tạng từ tế bào gốc? Vậy thì, tại sao không hình dung là trong thời gian tới, chúng ta có thể di chuyển một trí tuệ vốn bị cầm tù trong thân xác già cỗi hay bệnh tật sang cơ thể khác, dù chỉ trong thời gian chờ chữa lành cho thân xác đó thôi?
- Em không rõ nhiệt tình nào đang thúc đẩy anh, chuyện này xem ra khá cảm động, nhưng em thấy những gì anh đang nói với em rất đáng sợ.
- Em không thấy chướng tai gai mắt gì với việc khoa học giúp chúng ta sống với các loại chi hay nội tạng nhân tạo kia mà, vậy thì tại sao lại không thể có một bộ não nếu nó là bản sao giống y như bản gốc?
- Bởi vì theo những gì em biết, ta không dùng cánh tay hay cẳng chân để tư duy.
- Cơ thể chúng ta không xa lạ gì với bản chất hay nhân cách của chúng ta. Vả chăng, anh xin nhắc lại lần nữa, vấn đề không nằm ở chỗ đó. Điều anh đang cố gắng nói với em, đó là anh không phải kẻ duy nhất hình dung ra rằng thế kỷ này, hoặc thế kỷ tiếp theo, sẽ chứng kiến cái ngày mà con người rốt cuộc cũng tiêu diệt được sự lão hóa và cái chết.
- Và nếu cái chết của chúng ta chính là điều kiện cần thiết cho sự phát triển của nhân loại, cần thiết cho sự sống còn của nhân loại thì sao?
- Em cứ việc nói điều ấy với những bậc cha mẹ có con cái đang mắc bệnh hiểm nghèo. Và nếu anh nghe theo em, sẽ cần phải từ bỏ các loại thuốc kháng sinh, từ bỏ phẫu thuật, từ bỏ khoa thần kinh học, từ bỏ việc nghiên cứu nói chung, từ bỏ việc đã tiêu tốn nhiều công sức tiền của đến thế để kéo dài tuổi thọ của chúng ta... Bởi lẽ sẽ phải quyết định đến tuổi nào chúng ta nên chết đi để nhường chỗ cho các thế hệ kế tiếp hay sao?
Ánh ngày cuối cùng len lỏi giữa những tòa cao ốc chọc trời. Họ tiến vào thành phố như quay về từ một chuyến du hành lớn, tuy chuyến du hành này của họ không kéo dài.
- Anh chưa từng hình dung ra việc mình sẽ cảm nhận được điều này, Josh thú nhận trong lúc đỗ xe.
Hope chờ đợi, tò mò muốn biết anh định dẫn dắt câu chuyện tới đâu.
- Em sẽ ngủ trong phòng em, còn anh ngủ trong phòng anh, anh sẽ không ngừng hồi tưởng lại buổi tối khi chúng ta ở Salem. Anh không thạo nói những điều như thế này, nhưng anh không thích ý nghĩ rằng đêm nay chúng ta không ngủ chung giường.
Hope không trả lời anh, suy nghĩ của cô đang ở tận đẩu tận đâu. Nếu cuộc chạy trốn của họ đã thỏa mãn mọi hy vọng của riêng cô, thì cuộc trò chuyện giữa họ trên quãng đường về lại để lại trong tâm trí cô một dư âm kỳ cục. Cô luôn khẳng định mình là người cởi mở nhưng giờ lại chẳng thể chấp nhận không chút dè dặt ý nghĩ rằng người đàn ông cô yêu thương đang theo đuổi những nghiên cứu mà mục đích cuối cùng đối với cô vẫn có vẻ mập mờ.
- Em vốn vẫn coi anh là tay chơi sát gái... Tốt hơn hết là anh nên im lặng, Josh lẩm bẩm.
- Em có thể đến chỗ anh, với điều kiện là anh phải tống khứ được anh bạn cùng nhà. Mà này, anh sẽ nói sao với anh ấy nhỉ?
- Em muốn anh giấu giếm điều gì với cậu ấy đây?
- Em cứ ngỡ anh ấy không vui với việc chúng ta hẹn hò cơ đấy.
- Anh cứ ngỡ em chẳng thích thú gì với việc nghiên cứu của bọn anh, vậy nên anh chẳng thấy mối quan hệ giữa chúng ta có liên quan gì đến cậu ấy.
Hope hôn lên má Josh rồi đi khỏi.
Anh nhìn cô bước xa dần. Khi cô khuất dạng sau cánh cửa ra vào tòa nhà, anh cáu kỉnh đập tay lên vô lăng trước khi khởi động xe.