Nguyên tác: The Picture Of Dorian Gray
Số lần đọc/download: 0 / 48
Cập nhật: 2022-04-16 15:25:07 +0700
Chương Hai
K
hi bước vào bên trong phòng họa, cả hai nhìn thấy Dorian Gray. Anh chàng đang ngồi trước cây đàn dương cầm, xoay lưng về phía cánh cửa ăn thông ra khu vườn, Dorian lúc này đang lật một cuốn album của nhạc sĩ Schumann có tên Hương Rừng:
- Basil này, anh phải cho em mượn cuốn này đấy. Em rất muốn tập mấy bản nhạc này. Toàn là nhạc hay thôi!
Basil trả lời:
- Thế thì còn tùy thuộc vào thái độ ngồi mẫu của em hôm nay cho anh vẽ đấy, Dorian ạ.
- Ồ. Hôm nay em chán ngồi lắm rồi. Em không muốn một bức chân dung chỉ to bằng cỡ người thật của mình – Chàng trai trẻ trả lời với một vẻ bướng bỉnh thật dễ thương rồi xoay người trên chiếc ghế tròn. Khi trông thấy Henry, một thoáng ửng hồng xuất hiện trên đôi má của chàng mất một lúc. Sau đó Dorian mới nói được:
- Xin lỗi Basil, em không biết là anh đang có khách.
Basil chữa thẹn hộ Dorian:
- Đây là Ngài Henry Wotton. Dorian, anh ta là một người bạn thời học chung với anh ở Oxford. Anh vừa mới bảo với anh ta rằng em là một người mẫu tuyệt vời nhất. Giờ thì em đã phá hỏng tất cả.
- Ồ, bạn không làm hỏng niềm vui tôi muốn được gặp bạn đâu. – Henry nói xong rồi bước đến bắt tay chàng trai trẻ. – Bà dì của tôi đã nói nhiều về bạn lắm, bạn Gray ạ. Bà ấy bảo bạn là một trong những người bà ấy rất thích. Mà có khi bạn còn là nạn nhân của bà ấy cũng không biết chừng.
- Tôi hiện đang làm việc chung với phu nhân Agatha. – Dorian trả lời với một vẻ mặt ngượng nghịu. – Tôi đã hứa sẽ đi đến câu lạc bộ của bà ấy tại Whitechapel thứ năm tuần trước nhưng lại không đến được. Tôi hoàn toàn quên mất rằng chúng tôi phải song tấu ở đó – hình như tam tấu thì phải. Tôi thật sự chẳng biết phu nhân Agatha sẽ nghĩ gì về tôi. Tôi gần như quá lo sợ để gọi cho phu nhân.
- Ồ. Tưởng chuyện gì chứ. Tôi sẽ nói với bà dì của tôi giúp bạn. Dù sao thì bà ấy cũng ngưỡng mộ bạn lắm. Tôi tin là sẽ chẳng có chuyện gì phiền phức về việc bạn vắng mặt bữa đó. Có khi người ta nghĩ rằng đấy là song tấu. Bà dì tôi mà đệm đàn piano thì âm thanh ồn ào bằng hai người hòa tấu ấy chứ!
- Thế thì không tiện cho phu nhân mà cũng chẳng tốt cho tôi chút nào. – Dorian trả lời rồi phá lên cười.
Henry nhìn Dorian. Quả thật đúng là một chàng trai có khuôn mặt rất hấp dẫn, đôi môi cong vừa phải, đôi mắt màu xanh nước biển chứa chan thành thật. Những lọn tóc màu vàng quăn thành lọn nhỏ phủ xuống gương mặt. Có một chút gì đó trên khuôn mặt chàng trai khiến người đối diện lần đầu tiên gặp gỡ sẽ tin tưởng cảm mến ngay. Một sự vô tư thành thật của những người còn trẻ cộng với nét ngây thơ của lứa tuổi vừa mới lớn. Người ta sẽ cảm nhận rằng chàng trai trẻ này hoàn toàn chưa hề bị nhiễm tạp những thói hư tật xấu của người đời. Hèn gì Basil Hallward đã tôn sùng chàng trai này. Mà không như thế cũng không được. Dorian được tạo ra để người khác tôn sùng chàng.
- Bạn thật dễ mến, quá dễ mến để người ta nhìn thấy bạn trong những buổi hòa nhạc lạc quyên từ thiện, bạn Gray ạ. Bạn thật quá dễ mến. – Henry đổ vật người trên tràng kỷ rồi mở nắp hộp xì gà của mình ra.
Lúc này Basil Hallward đang bận rộn pha màu và chuẩn bị cọ vẽ. Khuôn mặt anh có vẻ lo lắng căng thẳng, nhất là khi Basil nghe thấy lời nhận xét sau cùng của Henry. Basil nghiêng người nhìn Henry một chốc rồi nói:
- Henry này, tôi muốn hoàn tất bức họa này nội trong ngày hôm nay. Cậu có nghĩ là tôi quá bất lịch sự khi mời cậu ra về để chúng tôi làm việc không?
Henry quay sang nhìn Dorian Gray:
- Thế tôi có phải đi không, hả bạn Gray?
Dorian vội nói chen vào:
- Ồ không cần đâu, anh Henry. Tôi nhận ra hôm nay anh Basil hình như có trạng thái bẳn gắt không vui. Vả lại tôi muốn biết vì sao anh lại nói là tôi không nên đến những buổi lạc quyên từ thiện.
Henry lắc đầu:
- Ồ. Tôi cũng không biết sẽ phải nói với bạn như thế nào nữa. Nhưng tôi biết hôm nay mình không muốn ra về sớm đâu. Có phải chính Basil đã rủ tôi lại đây trước không nào? Có lần cậu ta còn bảo tôi là mấy người mẫu thường thích có người ngồi bên cạnh để nói chuyện cho vui mà, phải không Basil?
Basil Hallward cắn môi:
- Nếu Dorian muốn cậu ở lại thì cậu cứ ở lại. Điều anh ta muốn là luật lệ ở đây. Tôi chẳng bao giờ nghe ai trừ phi mỗi một mình cậu ta mà thôi.
Henry nghe thế liền cầm mũ và bao tay của mình lên:
- Cậu thật là ương đấy, Basil ạ. Nhưng có lẽ tôi sẽ phải đi đây! Tôi đã có hẹn với một người bạn tại Orleans – Xin chào bạn Gray. Thỉnh thoảng rảnh rỗi thì bạn ghé thăm nhà tôi chơi tại phố Curzon. Bao giờ tôi cũng có mặt ở nhà vào khoảng sau năm giờ chiều. Viết thư cho tôi trước khi bạn đến. Tôi sẽ rất lấy làm tiếc nếu như bạn đến mà tôi lại không có ở nhà.
Dorian nói nhanh vào:
- Basil – Nếu anh Henry đi thì em cũng đi luôn. Anh chẳng bao giờ nói chuyện khi em ngồi cho anh vẽ. Và như thế thật khó chịu cho em cứ phải ngồi im mà khuôn mặt vẫn phải tươi cười. Anh hãy mời anh Henry ở lại đi. Em yêu cầu anh đấy!
- Cậu hãy ở lại đi, Henry. – Basil nói, khuôn mặt nhìn thẳng vào bức họa đang vẽ dở dang. – Gray nói đúng đấy, tôi chẳng bao giờ nói chuyện trong khi vẽ, kể cả lắng nghe cũng thế. Thật là tội nghiệp cho người mẫu của tôi hôm nay. Cậu hãy ở lại đi Henry ạ.
- Thế còn ông bạn của tôi tại Orleans thì sao? – Henry vờ vịt hỏi.
Basil bật cười:
- Tôi nghĩ chuyện đó không có gì quan trọng đâu. Cậu cứ ngồi xuống đi, Henry. Còn bây giờ, Dorian này, em chịu khó lên bệ ngồi đi, đừng cử động nhiều quá. Mà em cũng đừng chú ý đến những gì anh Henry nói. Nhất là cái ông Henry này dễ làm hỏng người khác lắm, chỉ có anh là người không dễ bị anh ta ảnh hưởng mà thôi.
Dorian bước lên bệ ngồi, cố gắng tạo ra tư thế của một vị thánh tử vì đạo người Hy Lạp. Dorian có vẻ bất mãn khi nhìn thấy vẻ mặt không vui miễn cưỡng của Henry. Dorian tỏ ra rất thích Henry. Tình thật mà nói, Henry rất khác biệt với Basil. Dorian cảm thấy một cảm giác thú vị khi anh chàng so sánh giữa hai người đàn ông này. Henry có giọng nói mềm và ngọt rất khác với Basil. Một lúc sau Dorian nói với Henry:
- Có phải anh Henry bao giờ cũng có ảnh hưởng xấu như anh Basil đã nói hay không?
- Làm gì có chuyện ảnh hưởng xấu hay tốt hả bạn Gray. Tất cả mọi ảnh hưởng đều không bình thường – chẳng bình thường chút nào – nếu như chúng ta nhìn từ lăng kính khoa học.
- Tại sao lại như thế?
- Vì khi mình ảnh hưởng người khác tức là mình đã trao tâm hồn mình cho người đó. Lúc ấy người đó sẽ không còn suy nghĩ như trước nữa. Hoặc anh ta sẽ đánh mất những đam mê trước đây của mình. Kể cả chuyện anh ta không còn là anh ta nữa. Tội lỗi của anh ta, nếu có, cũng chính là tội lỗi vay mượn. Anh ta trở thành tiếng vọng của người khác, trở thành một diễn viên mà kịch bản không phải do anh ta viết. Điểm cốt lõi của cuộc sống là tự thân nó phát triển. Để nhìn thấy sự hoàn hảo cầu toàn của chính mình – Đấy cũng chính là mục đích sự hiện diện của mỗi chúng ta. Con người hôm nay thường sợ hãi chính mình. Họ đã quên đi nhiệm vụ cao cả nhất của mình – Một thứ nhiệm vụ chúng ta mắc nợ chính mình. Tất nhiên nhiều người trong chúng ta thật sự có lòng thiện. Họ cho người nghèo ăn uống và cho kẻ rách rưới ăn mặc. Can đảm ư? Chúng ta gần như đã cạn kiệt sự can đảm. Có lẽ chúng ta chẳng bao giờ có can đảm. Điều đáng sợ nhất trong xã hội hôm nay là những giá trị đạo đức, chẳng hạn như sợ hãi Thượng đế, vốn là những bí mật của tôn giáo – đấy là những ràng buộc cản trở chúng ta – và còn nữa…
Basil cắt ngang lời Henry:
- Hãy chịu khó nghiêng đầu qua bên phải một chút đi, Dorian. Em hãy ngồi như một đứa trẻ ngoan xem nào. – Basil nói, có vẻ vẫn đang vùi đầu vào công việc của mình, hoàn toàn chỉ ý thức với những cảm xúc lạ xuất hiện trên khuôn mặt của chàng trai trẻ.
- Và nữa – Henry nói tiếp, anh ta hạ thấp giọng hơn, nghe đầy chất nhạc, hai bàn tay của anh cử động liên tục, đây là một nét rất riêng mỗi khi Henry nói chuyện – Tôi tin rằng nếu một con người sinh ra để sống trọn vẹn thật sự, anh ta sẽ sống từng cảm giác của mình. Anh ta sẽ diễn đạt mọi tư tưởng, cố gắng biến mọi ước mơ trở thành hiện thực – Tôi tin rằng thế giới luôn có những xung động tươi trẻ đến từ niềm vui nhục thể; để chúng ta có thể quên đi những ưu phiền thời trung cổ và quay về với những lạc thú của thời Hy lạp xưa – Có khi niềm vui nhục thể còn tinh tế và phong phú hơn những giá trị thời Hy lạp cổ nữa. Nhưng hôm nay, kể cả người can đảm nhất cũng sợ hãi chính mình. Sự cắt cứa tàn phá của đạo đức đã tạo ra những nỗi sợ kinh hoàng. Kết quả là tự chối bỏ chính mình đã làm cho chúng ta tê liệt về mặt cảm giác. Chúng ta bị trừng phạt bởi chính sự trốn chạy của mình. Tất cả những xung động mà chúng ta cố gắng vùng vẫy trong tâm tưởng cuối cùng quay lại đầu độc chúng ta. Cơ thể bạn phạm tội một lần sẽ tiếp tục phạm tội sau đó. Rồi bạn giằng co trong những lần cố tình rửa sạch. Cuối cùng chẳng còn gì tồn tại ngoài những tàn tích của lạc thú và hưởng thụ. Rồi cả những lần ăn năn hối hận hết sức xa xỉ của bạn nữa. Cách tốt nhất để xa lánh cám dỗ là phải tự mình đánh đu và nhập cuộc với chúng. Càng chống lại cám dỗ sẽ khiến tâm hồn của bạn trở thành bệnh tật vì khát khao của bạn bị ngăn cấm. Chúng ta chẳng làm gì được để chống lại những dục vọng thú tính mà định luật tự nhiên đã tạo ra. Có những người cho rằng những sự kiện vĩ đại chỉ xảy ra trên thế giới thực ra đang diễn ra trong đầu mỗi chúng ta. Tất cả đều nằm trong bộ não của con người. Tội lỗi của con người cũng từ trong bộ não mà ra. Bạn Gray ơi, chính tuổi xuân bạn đang có và sự trong trắng của thời trẻ. Bạn đã từng có những lần đam mê và chính bạn đã từng sợ hãi. Những tư tưởng ám ảnh cứ bủa vây lấy bạn, những giấc mộng kinh hoàng vào ban đêm cũng như những lần bạn mơ tưởng ban ngày. Tất cả đều là những ký ức đã làm cho mặt của bạn đỏ lên vì mặc cảm xấu hổ.
- Đừng nói nữa – Dorian Gray khẽ cất tiếng – Xin đừng! Anh đang làm cho tôi rối lên. Tôi chẳng biết nói gì nữa. Tôi có vài câu trả lời cho anh nhưng tôi không thể tìm ra cách diễn đạt được.
Mất gần mười phút, Dorian ngồi đó, toàn thân bất động, đôi môi tách hờ và đôi mắt sáng rực lên. Dorian cảm thấy mình ý thức được những luồng xung điện chạy rần rật trong người. Dorian biết chính cơ thể mình đang xao động. Chỉ với vài câu mà người bạn của Basil đã nói – Những câu nói xem ra có vẻ rất tình cờ, nhưng không nghi ngờ gì cả; chúng chứa đầy những mâu thuẫn nghịch lý, có khả năng khuấy động rất lạ lùng, gảy mạnh vào những cung đàn bí hiểm mà Dorian biết mình chưa bao giờ trải nghiệm qua. Tất cả các bắp thịt bên trong cơ thể Dorian bây giờ đang rung chuyển, dồn đẩy, đập phá, vẫy vùng rất mạnh qua những đợt sóng hiếu kỳ liên tục xô cỡi.
Âm nhạc bắt đầu cất lên réo rắt trong lòng Dorian. Âm nhạc đã từng khiến cho Dorian phải bực bội nhiều lần. Nhưng đây là thứ âm nhạc thật khó diễn tả bằng lời được. Đây không phải là một thế giới mới mẻ anh chàng vừa tìm thấy. Đây là một thế giới xáo trộn từ chất liệu quá khứ đang hình thành trong cơ thể Dorian. Ôi. Những câu chữ! Chỉ là những câu chữ trần trụi. Nhưng chúng có một sức mạnh thật lớn lao. Thật rõ ràng, quá thực tế. Trần trụi đến độ tàn nhẫn. Chẳng ai có thể thoát khỏi ma lực khỏa thân của những lời nói ấy. Nhưng lạ thật, tại sao những câu nói ấy có đầy phép lạ. Cứ như thể những điều trừu tượng bỗng có hình có vóc, như được làm bằng nhựa, phát ra âm thanh như suối nhạc, ngọt lịm réo rắt như tiếng kêu của một loài chim hạc. Ôi. Chỉ là những ngôn từ, nhưng Dorian chưa bao giờ nghe được ngôn từ nào rõ rệt và sống động như ngôn từ trong lời nói của Henry.
Đúng như Henry nói, nhiều lần những cám dỗ đã xảy ra trong thời kỳ niên thiếu nhưng lúc đó Dorian không hiểu cặn kẽ lắm. Và bây giờ chàng trai bắt đầu dần dần hiểu ra. Cuộc sống bất chợt trở nên đầy màu sắc, gai góc và bén nhọn. Dorian có cảm giác như mình đang đi qua một biển lửa đang hừng hực cháy. Tại sao trong suốt một khoảng thời gian dài Dorian không hề nhận ra những điều đó.
Henry theo dõi Dorian với một nụ cười bí hiểm xa vắng. Henry biết rõ những chuyển biến tâm lý bên trong chàng trai trẻ dù anh ta chẳng nói một câu nào. Henry chợt cảm thấy hứng thú, một sự hứng thú có cường độ rất lớn. Henry bất ngờ nhận ra lời nói của mình có một thứ quyền lực khủng khiếp đối với Dorian, giống y như ngày xưa khi Henry lên mười sáu tuổi. Lúc đó anh đã bị khuất phục bởi một cuốn sách hấp dẫn. Henry không biết Dorian có trải qua kinh nghiệm giống hệt như lần đầu tiên anh đã đọc cuốn sách ấy hay không. Henry nghĩ anh đang bắn một mũi tên vào không khí. Liệu mũi tên ấy có bắn trúng đích hay không? Chàng trai trẻ Dorian này mới thật kỳ diệu làm sao!
Basil quét thật mạnh những đường cọ táo bạo mà trước đây anh vẫn e dè. Tuy nhiên những nét cọ vẫn giữ được nét tinh tế của một sự chắt lọc gần như cầu toàn, được kiểm soát từ một sức mạnh vô hình. Anh hoàn toàn quên hẳn sự hiện diện của chính mình trong một không gian im lặng đặc quánh.
- Basil này, em ngồi đã mỏi lắm rồi – Dorian bất ngờ nói lớn lên – Em phải ra ngoài vườn ngồi nghỉ giải lao một chút thôi. Không khí trong này ngột ngạt quá.
Lúc này Basil mới giật mình:
- Gray ạ, anh thành thật xin lỗi em. Khi anh vẽ, anh hoàn toàn không còn nghĩ đến bất cứ điều nào khác nữa. Chưa bao giờ em ngồi im như hôm nay. Hôm nay em ngồi rất tốt. Giờ thì anh mới nhận ra một góc nhìn rất đẹp của em mà lâu nay anh rất muốn nhìn thấy – Một đôi môi tách hờ và một đôi mắt sáng. Anh không biết Henry đã nói những gì với em, nhưng anh biết những lời nói ấy đã khiến khuôn mặt em lộ ra một cảm xúc rất đẹp. Anh đoán có lẽ anh ta đã khen em. Này, đừng có dại mà tin bất cứ một lời nào anh Henry đã nói nhé.
- Anh ấy chẳng khen gì em cả. Có lẽ đấy là lý do em tin mình sẽ không để ý đến tất cả những gì anh ta đã nói. – Dorian trả lời.
- Tôi biết là bạn đã tin tất cả những gì tôi nói mà. – Henry nói chen vào, đôi mắt anh ta nhìn Dorian chứa chan cảm giác, gần như là một đôi mắt hai mí trĩu nặng vì mơ mộng. – Tôi cũng sẽ đi ra ngoài vườn với bạn đây. Ở trong này nóng như lò nung ấy – Basil này, cho bọn tớ uống chút gì có nước đá lạnh đi, nếu có cả trái dâu tươi nữa thì càng hay.
- Được rồi, Henry. Hãy bấm chuông đi, khi Parker đến, tôi sẽ bảo anh ta sửa soạn những gì cậu muốn. Tôi còn phải sửa lại nền hậu cảnh cho bức họa, chốc nữa tôi sẽ cùng ra ngoài với hai người. Mà cậu cũng đừng giữ Dorian lâu quá. Tôi chưa bao giờ hứng vẽ như hôm nay. Đây sẽ là một kiệt tác của tôi. Tôi biết mình sẽ không thể vẽ được một kiệt tác nào như thế này nữa đâu.
Henry bước ra ngoài vườn hoa. Anh nhìn thấy Dorian Gray đang vùi mặt vào những bụi hoa huệ đang hồi nở sung sức nhất. Có vẻ như chàng trai đang mải mê hít thở mùi hoa. Hoa huệ hôm nay thơm như mật trộn lẫn với rượu vang. Henry đến gần Dorian và đặt một bàn tay lên vai chàng trai trẻ, giọng nói thật nhẹ nhàng:
- Bạn hoàn toàn không sai khi bạn đã làm những điều bạn đã làm thời trai trẻ. Chẳng có thần dược nào ngoài cảm xúc có thể chữa lành vết thương của tâm hồn, cũng giống như chỉ có thần dược của tâm hồn mới chữa lành những cảm xúc tật nguyền.
Chàng trai trẻ co rúm người lại về phía sau. Đầu tóc anh ta để trần bây giờ đã bị những cỏ lá bới tung lên. Mái tóc Dorian lúc này trở thành những lọn tóc bướng bỉnh, buông xuống thành từng lọng nhỏ. Có chút hoảng hốt xuất hiện trong ánh mắt của Dorian. Gần như là ánh mắt của một người vừa tỉnh giấc sau một cơn ác mộng. Cánh mũi thon hình như đang co giật nhè nhẹ, vài luồng xung điện thần kinh chạy nhanh dưới làn da thầm lặng khiến cho đôi môi tách hờ đang run bần bật
- Đúng đấy – Henry nói tiếp – Đấy là điều bí ẩn vĩ đại nhất trong cuộc đời của chúng ta – Bạn cố gắng đi tìm phương thuốc chữa lành tâm hồn bằng cảm giác và bạn sẽ chữa lành cảm giác bằng tâm hồn. Bạn là một sinh thể kỳ diệu nhất đối với thế giới của riêng bạn: Bạn biết nhiều hơn bạn đã từng nghĩ về mình. Cũng giống như bạn biết nhiều hơn những điều bạn nghĩ bạn đã biết.
Dorian Gray nhăn mặt lại và quay mặt đi chỗ khác. Chàng trai không thể nào không mến mộ người đàn ông cao ráo, đầy hấp lực đang đứng cạnh mình. Khuôn mặt màu trái olive chín trông mới thật khêu gợi làm sao, hình như đôi mắt của Henry mang một vẻ đẹp kỳ bí khiến Dorian trở nên hoàn toàn bị khuất phục. Cứ như có một hấp lực nào đó trong giọng nói của Henry, trầm đục nhưng rõ rệt đến độ khiến người ta phải thảng thốt. Hai bàn tay của Henry trắng trẻo, mịn màng như màu hoa huệ đầu mùa. Hai bàn tay ấy đang toát ra những vẻ quyến rũ rất lạ thường. Hai bàn tay cử động, đưa lên đưa xuống thật đẹp khi Henry nói chuyện, hình như chúng toát ra một thứ âm nhạc rất riêng. Dorian cảm thấy sờ sợ Henry. Chàng trai trẻ cảm thấy xấu hổ vì cảm giác sợ hãi ấy của mình. Tại sao một người lạ mặt có thể chia sẻ và nhìn thấu suốt được tâm tưởng của Dorian như thế. Chàng trai trẻ đã có một mối quan hệ kéo dài được nhiều tháng với Basil nhưng tình bạn của hai người hoàn toàn không thay đổi Dorian chút nào. Bây giờ bất ngờ đã có người bước qua sự vô tư trong trắng của Dorian, hoàn toàn đánh quỵ Dorian chỉ đơn giản bằng cách vén lên bức màn bí mật. Dorian chưa bao giờ nhìn thấy sự bí ẩn kỳ diệu của cuộc đời. Nhưng tại sao Dorian lại phải sợ người đàn ông này chứ? Chàng trai trẻ chẳng phải là một cậu học trò nhỏ hay một cô gái. Thật là ngốc nghếch khi mình lại đi sợ một người đàn ông như Henry.
- Hãy tìm một chỗ mát và ngồi xuống đi nào – Henry đề nghị – Parker sẽ đem nước giải khát đến cho chúng ta, nếu bạn cứ đứng ngoài nắng thế này, da của bạn sẽ bị đen đi cho mà xem. Rồi thì Basil sẽ không chịu nhận bạn làm người mẫu nữa đâu. Bạn đừng để da mình bị rám nắng. Điều đó sẽ không có lợi cho bạn đâu!
- Điều đó thì có ảnh hưởng gì kia chứ – Dorian phá lên cười rồi ngồi xuống một vệt cỏ cuối vườn.
- Với bạn, Gray ơi, tất cả đều có ảnh hưởng và rất có ý nghĩa!
- Sao lại như thế? – Dorian hỏi.
- Vì bạn còn trẻ quá, thật trẻ và tuyệt vời, chính tuổi trẻ của bạn là quà tặng có ý nghĩa nhiều nhất!
- Tôi không cảm nhận được điều đó, anh Henry ạ.
- Ồ không đâu. Bây giờ thì bạn chưa nhận ra điều đó đâu. Mai mốt, khi bạn già nua, nhăn nheo và xấu xí, khi những tư tưởng hằn lên trán bạn những rãnh sâu hoắm, rồi lửa ham muốn sẽ bó chặt đôi môi bạn lại. Rồi bạn sẽ cảm nhận ra. Bạn sẽ cảm nhận thật sâu sắc là đằng khác. Giờ thì bạn còn trẻ. Bạn đi đến đâu cũng khiến cả thế giới này bừng sáng. Chẳng lẽ bạn sẽ giữ được mãi mãi như vậy hay sao?
Im lặng mất một lúc.
- Bạn có một khuôn mặt rất đẹp trai. Đẹp đến mức vẻ đẹp ấy thật kỳ diệu, bạn Gray ạ, đừng nhăn nhó như thế. Bạn à. Vẻ đẹp cũng là một hình thức của sự thông minh đấy – Có khi nó còn cao đẹp hơn thông minh nữa, nói thật nhé, vẻ đẹp còn cao cả hơn cả sự thông minh. Vẻ đẹp chẳng cần phải được giải thích. Đấy là một trong những dữ kiện vững chắc thuyết phục nhất, giống như ánh sáng mặt trời, như thời tiết mùa xuân, hay là như ánh sáng lung linh phản chiếu trong mặt hồ về đêm khi ta nhìn thấy một vầng trăng bạc soi lên từ đáy nước. Vẻ đẹp không bao giờ bị chất vấn hay bị tra gạn. Vẻ đẹp có những quyền lực thiêng liêng ngàn đời ngự trị. Ai có vẻ đẹp sẽ nghiễm nhiên trở thành một vị hoàng tử. Bạn sẽ cười tôi cho mà xem? À. Khi không còn nét đẹp, bạn sẽ không bao giờ cười nữa đâu.
Henry ngưng một lúc sau lại nói tiếp:
- Người ta bảo vệ cái đẹp chỉ là bề nổi. Có thể như thế lắm. Nhưng ít nhất vẻ đẹp cũng không nông cạn hời hợt như tư tưởng. Với tôi. Vẻ đẹp là kỳ quan của những kỳ quan khác. Chỉ có những kẻ nông cạn mới đánh giá vẻ đẹp một cách tầm thường. Điều bí ẩn sâu lắng nhất ta tìm thấy trong thế giới là điều ta nhìn thấy được chứ không phải những điều vô hình trừu tượng khác.
Dorian vẫn im lặng. Henry lại cất tiếng:
- Đúng đấy bạn Gray ạ. Thần thánh đã đối xử quá tốt với bạn. Nhưng những vị thần sẽ nhanh chóng đòi lại những gì họ đã tặng cho bạn. Họ sẽ trơ trẽn đến độ tráo trở đòi lại những gì họ hào phóng ban cho bạn trước đây. Bạn chỉ có vài năm nữa để sống với vẻ đẹp thời trẻ của mình. Khi tuổi trẻ qua đi, vẻ đẹp của bạn cũng sẽ cuốn gói ra đi với tuổi trẻ. Cuối cùng là bạn nhận ra mình chẳng còn chút vinh quang nào sót lại. Có thể bạn sẽ bám víu vào ký ức của một dĩ vãng đầy vinh quang, nhưng như thế sẽ càng khiến bạn cay đắng nhận ra mình đã bị đánh gục. Mỗi một thoáng trôi qua sẽ khiến bạn đến gần với nỗi sợ hãi hơn. Thời gian bao giờ cũng ghen tị với bạn, chúng sẽ tranh giành và tuyên chiến với vẻ đẹp của hoa huệ và hoa hồng trong tâm hồn bạn. Rồi bạn sẽ trở thành cằn cỗi, má bạn sẽ tóp lại và đôi mắt trũng thật sâu. Bạn cuối cùng sẽ khổ đau trong tuyệt vọng.
Khuôn mặt Dorian tái đi. Vẫn là giọng nói đều đều của Henry:
- Hãy nhận ra vẻ đẹp thời trẻ của mình khi bạn vẫn còn đang có nó. Đừng ruồng bỏ thời gian vàng son của mình, đừng lắng nghe những lời nói vô vị. Đừng cố gắng níu kéo một sự thất bại không thể nào ngăn cản được. Đừng ném tuổi xuân của mình vào tay những kẻ ngông cuồng, những kẻ tầm thường và những kẻ chỉ biết nhìn đời bằng đôi mắt dung tục giả dối, cả những châm chọc ngu ngốc nữa. Bọn họ chỉ có những nhận xét giả dối về vẻ đẹp thanh xuân của bạn. Hãy sống nhé! Hãy mạnh dạn sống một cuộc đời phong lưu huyền diệu bạn đang có. Đừng đánh mất những gì thuộc về bạn. Hãy luôn tìm những cảm giác mới lạ. Đừng sợ hãi về bất cứ điều gì cả.
Một lát sau Henry lại nói tiếp:
- Một chủ nghĩa mới mẻ về hưởng thụ ư? – Đây chính là điều mà thế kỷ của chúng ta đang mong muốn. Bạn chính là biểu tượng mọi người khao khát. Với những gì bạn có, cá tính và vẻ đẹp, bạn sẽ có tất cả những gì bạn muốn. Cả thế giới này thuộc về bạn. Điều đó thật ra có lý do riêng của nó đấy!
Dorian không nói gì cả. Vẫn là giọng của Henry, rỉ rả, tuôn ra như nọc độc:
- Giây phút đầu tiên khi tôi nhìn thấy bạn, tôi nhận ra, dù bằng trực giác, tôi biết ngay bạn là ai, và bạn sẽ trở thành một người như thế nào. Có một sức hấp dẫn nào đó rất mạnh khiến tôi bắt buộc phải nói với bạn về giá trị con người thật sự của bạn. Tôi cứ áy náy mãi khi nghĩ rằng bạn sẽ lãng phí tuổi xuân của mình. Vì thời gian không bao giờ ngừng lại với tuổi trẻ. Thời gian trôi qua rất nhanh. Nó nghiệt ngã lắm.
Người đàn ông lại tiếp tục ru ngủ Dorian bằng giọng nói đầy chất nhạc của mình:
- Hoa dại trên đồi đang tưng bừng nở sẽ tàn úa, nhưng chúng sẽ nở lại rất nhanh. Hoa dạ lý hương sẽ nở rộ vào tháng Sáu sang năm. Rồi chỉ trong một tháng nữa những bông hoa hình ngôi sao màu tím ấy sẽ nở khắp nơi. Qua nhiều năm, những vạt lá xanh sẽ tận tụy dâng đời những phiến hoa màu tím. Muôn thuở sẽ là như thế. Chúng ta thì khác, chúng ta sẽ không quay về với tuổi trẻ của mình được. Màu tím của tuổi trẻ sẽ bị đánh gục vào những năm cuối của tuổi hai mươi. Và chúng ta sẽ trở nên còm cõi chậm chạp. Chân tay chúng ta sẽ mỏi mệt và cảm giác của chúng ta sẽ bị mục rễu. Chúng ta sẽ lão hóa và biến thành những con rối cũ kỹ. Phần cuộc đời còn lại sẽ bị hành hạ săn đuổi bởi những ký ức nồng nàn một dạo chúng ta sợ hãi. Ký ức chỉ còn lại sẽ trở thành những cám dỗ ngọt ngào đầy chất độc mà chúng ta cứ nuối tiếc mình đã chẳng dám một lần nhập cuộc. Ôi tuổi trẻ. Tuổi trẻ ơi. Sẽ chẳng có bất cứ điều gì trên thế gian này có thể sâu sắc cao quý cho bằng tuổi trẻ đâu.
Dorian Gray chăm chú lắng nghe, hai con mắt mở to háo hức. Những chùm hoa huệ vò nát trong bàn tay chàng trai rồi rớt tuột xuống nền gạch. Một con ong vo ve bay đến gần, lượn vòng một lát rồi bay đi. Sau đó con ong hối hả chòi đạp trên những cánh hoa li ti màu tím, nở tràn lan trên những cành cây nhỏ.
Dorian mải nhìn những điều đang xảy ra chung quanh, trông chúng tưởng chừng như rất tầm thường tủn mủn. Hình như con người đã khai thác những dáng vẻ chúng để rồi cuối cùng họ cảm thấy sợ hãi. Hoặc có thể đấy chỉ là những cảm xúc vẩn vơ, nhè nhẹ len qua tâm trí, nhưng Dorian không thể diễn đạt được. Hoặc đấy chỉ là những tư tưởng khiến con người hoảng hốt, bắt buộc bộ não của họ phải hãm phanh dừng lại tất cả.
Rồi con ong lại bay nhao đi. Dorian nhìn thấy nó vày vọc những nụ hoa màu tím khác. Những nụ hoa run rẩy, chập chờn, đu đưa theo những làn gió thoảng.
Bất ngờ Basil xuất hiện ngay cửa phòng họa. Anh ra hiệu cho hai người họ đi vào nhà trong. Tất cả ba người cùng nhìn nhau mỉm cười.
- Tôi đợi các vị lâu quá – Basil nói lớn – Các vị vào nhà ngay đi. Ánh sáng lúc này là tuyệt nhất. Đem theo cả thức uống của các vị vào đi.
Hai người cùng đứng lên và bước vào phòng họa. Hai con bướm cánh màu xanh lá cây và màu trắng dập dờn bay quanh chân hai người. Gió từ phía cây lê cuối vườn chợt thổi lại, êm ái như âm thanh của một bài hát ngọt ngào vừa được trỗi lên.
- Bạn có vui khi gặp mình không, hả bạn Gray? – Henry nhìn Dorian hỏi.
- Vâng. Giờ thì em rất vui. Em cứ tự hỏi em sẽ mãi mãi vui được như thế này hay không?
- Mãi mãi ư! Đấy là một cụm từ đáng sợ nhất. Cụm từ này luôn khiến tôi rùng mình khi nghe đến nó. Phụ nữ xem ra rất thích cụm từ này. Họ phá hủy tất cả những cuộc tình lãng mạng bằng cách biến chúng thành những cuộc tình bất tử. Đây là một cụm từ vô duyên và vô nghĩa nhất. Sự khác biệt giữa tình cảm muôn thuở và tính khí thất thường ở chỗ tính khí thất thường bao giờ cũng tồn tại lâu hơn tình cảm.
Khi tất cả đi vào phòng họa, Dorian Gray đặt tay lên cánh tay của Henry:
- Trong trường hợp ấy, hãy để cho tình bạn của chúng ta đi theo tính khí thất thường nhé. – Chàng trai trẻ nói xong rồi mạnh dạn tiến về bệ ngồi và bắt đầu ổn định dáng ngồi cho Basil vẽ.
Henry cũng gieo mình xuống một chiếc ghế bành và bắt đầu quan sát Dorian. Chỉ có tiếng cọ quẹt mạnh vào nền vải sột soạt là những âm thanh duy nhất nghe được trong căn phòng. Im lặng căng cứng đến ngạt thở. Thảng hoặc Basil đi tới đi lui để ngắm nghía tác phẩm của mình từ một khoảng cách nhất định. Xuyên qua ánh nắng chiếu từ cánh cửa ăn thông ra vườn hoa, những hạt bụi nhảy múa như những hạt vàng trong ánh nắng. Mùi thơm rịu mật của hoa hồng tràn từ ngoài vườn vào bao phủ lên tất cả mọi thứ trong phòng họa.
Chừng mười lăm phút sau, Basil ngưng vẽ, tia mắt nhìn chăm chú vào Dorian Gray rồi anh lại nhìn thật lâu vào tấm hình. Basil cắn nhẹ cuống cọ trên đôi môi rồi mỉm cười: Đã gần vẽ xong rồi. – Sau khi nói xong, Basil cúi xuống và bắt đầu ký tên mình trên bức họa ngay phía góc trái của mặt vải canvas.
Henry bước lại kiểm tra bức tranh. Đấy quả nhiên đúng là một kiệt tác, hoàn toàn giống Dorian, lột tả được tất cả những vẻ đẹp siêu thiêng liêng của một chàng trai trẻ với một tâm hồn vẫn còn trong trắng.
- Anh bạn của tôi ơi. Chúc mừng anh nhé. – Bạn Gray này, lại mà xem bạn trong tranh đi.
Chàng trai trẻ giật mình, tuồng như vừa bị đánh thức từ một giấc mơ: Đã xong thật rồi ư? – Dorian nói nhỏ sau khi tuột khỏi bệ ngồi dành cho người mẫu.
- Gần xong rồi. – Basil nói – Hôm nay em ngồi khá lắm. Tôi thành công hoàn toàn là nhờ vào công của em đấy!
- Phải nhờ vào công của tôi mới đúng – Henry nói chen vào – Phải thế không hả bạn Gray?
Dorian không trả lời ai cả, lặng lẽ tiến nhanh đến phía trước bức chân dung của mình. Khi nhìn bức họa, Dorian rụt người lại, má ửng đỏ lên vì sung sướng và hãnh diện. Ánh mắt vui sướng lộ rõ trên khuôn mặt chàng trai; như thể đây là lần đầu tiên Dorian nhận ra khuôn mặt của chính mình.
Chàng trai đứng im, xúc động, gần như chết lặng vì ngạc nhiên. Dorian mơ hồ liên tưởng như mình đang nghe thấy Basil nói chuyện với mình nhưng Dorian chẳng nghe được đích xác đấy là những chuyện gì. Cảm giác về vẻ đẹp của chính mình được Dorian cảm nghiệm thật sâu sắc như một lần chính mình được hiển thị nhìn thấy một mầu nhiệm rất đỗi thiêng liêng. Đây là cảm giác Dorian chưa bao giờ trải nghiệm qua. Thì ra những nhận xét về vẻ đẹp của Dorian mà Basil đã nói trước đây chỉ là sự khuếch đại quá đáng về một tình bạn. Dorian nhớ đến những nhận xét ấy. Anh chàng đã cười nhạo chúng, và không còn nhớ nhiều lắm. Tuy nhiên những nhận xét này chẳng có bất cứ tác động ảnh hưởng nào lên nhận thức của Dorian. Rồi Dorian gặp gỡ Henry, chỉ qua mấy lời chuyện trò về tuổi trẻ và vẻ đẹp, nhất là những cảnh cáo về sự phù du của tuổi trẻ. Điều đó đã khuấy động tâm hồn của chàng trai trẻ. Giờ đây anh chàng đang nhìn vào bóng dáng vẻ đẹp thần tiên của mình. Trong cơ thể Dorian đang xuất hiện một cảm giác rạo rực càng lúc càng định hình rất rõ.
Chà. Ồ không đâu.
Ôi. Một ngày nào đó Dorian cũng sẽ già nua nhăn nhúm, đôi mắt sẽ mờ và đục, cơ thể cân đối sẽ xộng xiệu và giòn gãy. Màu môi sẽ nhạt và màu tóc hoe vàng sẽ bị ăn cắp. Cuộc đời tinh thần mà tâm hồn Dorian khao khát chăm sóc cuối cùng sẽ phản bội bằng cách chà đạp lên thân thể anh. Rồi chàng trai sẽ lủi thủi, sẽ tránh né, sẽ trở thành tiều tụy, xơ xác, chơ vơ. Sẽ trở thành một ông già nhăn nheo, lọm khọm.
Trong lúc đang suy nghĩ như thế, một cơn đau như có dao nhọn đâm xuyên qua ngực Dorian, khiến cho toàn bộ những thớ thịt mềm nhưng săn chắc của Dorian bất ngờ run rẩy. Đôi mắt chàng trai mờ đi vì một lớp mây mờ nước mắt. Dorian có cảm giác một bàn tay lạnh như nước đá đang đưa lên bóp nghẹn lấy quả tim, cố tình nghiền nát linh hồn của anh.
- Em có thích bức họa này không? – Basil cuối cùng lên tiếng. Dorian giật mình một thoáng, choàng tỉnh khỏi sự yên lặng rất sâu nhưng anh chàng không hiểu được câu nói ấy có ý nghĩa gì.
- Dĩ nhiên là cậu ta thích rồi. – Henry nói – Ai mà không thích bức họa này. Đây là một kiệt tác vĩ đại nhất trong lịch sử hội họa hiện đại. Tôi sẽ trả cho ông bất cứ giá nào ông muốn. Tôi nhất định phải có bức tranh chân dung này!
- Henry, đây không phải là tài sản của tôi. – Basil nói.
- Thế bức tranh thuộc về ai? – Henry hỏi.
- Dĩ nhiên là của Dorian rồi! – Basil trả lời.
- Thế thì cậu ta may mắn quá.
Dorian bật tiếng nấc:
- Ôi buồn quá. Tôi sẽ già đi. – Mắt Dorian Gray vẫn dán chặt vào bức họa – Tôi sẽ già đi thật sự, sẽ đau khổ và sợ hãi. Còn bức tranh này thì trẻ mãi mãi. Nó sẽ không bao giờ già nua. Nó sẽ trẻ mãi như một ngày tháng Sáu. Phải chi có một cách nào đó… Giá như tôi trẻ mãi còn bức tranh thì sẽ già nua đi. Nếu được như thế, tôi sẽ không cần bất cứ điều gì nữa. Đúng như thế, trong cõi đời này tôi sẽ chẳng còn cần đến bất cứ điều gì khác nữa.
- Ông cũng không lường được trước điều này phải không Basil? – Henry phá lên cười. – Giờ thì ông khó ăn khó nói với Dorian đây!
- Tôi hoàn toàn phản đối cách ăn nói của cậu đấy, Henry ạ.
Dorian quay sang nhìn Basil:
- Em biết ngay rằng anh sẽ phản đối anh Henry, Basil. Anh yêu nghệ thuật hơn bạn bè. Em hóa ra chẳng khác nào một bức tượng đồng. Có khi còn không được may mắn như thế. Em nói vậy có sai hay không?
Khuôn mặt Basil bất động vì ngạc nhiên quá đỗi bất ngờ. Chưa bao giờ Dorian nói chuyện như thế cả. Chuyện gì đã xảy ra thế này. Dorian gần như hết sức giận dữ. Khuôn mặt đỏ bừng và hai má gần như phỏng lên vì lửa nóng.
- Đúng thế phải không. – Dorian nói tiếp. – Em không quan trọng bằng bức tượng chàng Hermes tạc từ ngà voi hay bức tượng chàng Faun đúc bằng bạc. Anh bao giờ cũng thích chúng. Còn em, anh sẽ thích em cho đến khi nào đây? Cho đến khi khuôn mặt em bắt đầu xuất hiện nếp nhăn đầu tiên. Giờ thì em đã biết, khi con người không còn vẻ đẹp, anh ta sẽ mất hết tất cả. Bức tranh này của anh đã dạy em bài học đó. Anh Henry nói hoàn toàn đúng. Tuổi trẻ là điều duy nhất đáng giá trên cõi đời này. Khi em biết mình già, em nhất định sẽ tự mình kết liễu cuộc đời mình.
Basil tái mặt lại, anh vội cầm tay Dorian:
- Này Dorian ơi! Dorian. – Anh ta gần như thổn thức – Đừng nói như thế có được không. Anh chưa bao giờ có một người bạn nào thân thiết như em. Và cả cuộc đời anh cũng sẽ không có một người thứ hai như thế. Em không bao giờ ghen tị về những giá trị vật chất, có phải như thế không nào?
- Nhưng giờ thì em ghen tị với tất cả mọi vật không bao giờ mất đi vẻ đẹp của nó. Em ghen tị với bức tranh mà anh đã vẽ. Tại sao bức tranh giữ được những nét đẹp mà em cuối cùng sẽ bị mất. Mỗi một giây phút trôi qua, thời gian sẽ ăn cắp vẻ đẹp của em rồi đem tặng cho bức tranh này. Phải chi có một cách nào đó. Nếu như bức tranh này sẽ thay đổi còn em thì không. Em muốn mình mãi mãi sẽ cứ được trẻ đẹp như thế này. Tại sao anh vẽ nó hả Basil? Bức tranh sẽ chế giễu em sau này – một sự chế nhạo đau đớn bỉ ổi nhất.
Nước mắt trên khuôn mặt Dorian tràn ra khi chàng trai trẻ rút vội bàn tay của mình khỏi bàn tay Basil. Dorian vật mình xuống tràng kỷ, mặt gục vào gối, như thể chàng trai trẻ đang vật vã trong một lời cầu nguyện
- Mọi chuyện đều do cậu mà ra cả, Henry ơi! – Basil cay đắng nói.
- Sao lại là tôi?
- Đúng vậy. Tại cậu tất cả. Và cậu biết rõ như vậy cơ mà.
Henry nhún vai trả lời:
- Đấy là con người thật của Dorian Gray – Tất cả là như thế mà.
- Không phải là như thế! – Basil gắt lên.
- Không như thế thì tại sao lại là lỗi của tôi?
- Cậu đáng lẽ nên nghe tôi và đừng đầu độc Dorian như tôi đã dặn cậu từ trước.
- Tôi ở lại đây theo yêu cầu của cậu, phải thế không nào?
- Henry, tôi không thể to tiếng với hai người bạn thân của tôi. Nhưng giữa hai người bạn và bức tranh – Cho dù đấy là một tác phẩm kiệt xuất nhất từ trước đến nay của mình – tôi thà phá hủy bức tranh ấy. Có ý nghĩa gì chứ khi đấy chỉ là sơn dầu và vải canvas. Tôi sẽ không cho phép bức tranh này phá hủy tình bạn của ba chúng ta.
Dorian ngẩng đầu lên khỏi mặt gối và nhìn Basil với khuôn mặt sưng tấy, đôi mắt đẫm những nước. Lúc ấy Basil chạy đến cái bàn kê gần màn cửa sổ. Chẳng ai biết Basil sẽ làm gì. Những ngón tay của anh cố tình tìm kiếm, lục lọi trong đống hộp thiếc đựng sơn và những cây cọ đóng sơn đã khô. Có vẻ như Basil đang tìm kiếm một vật gì đó. Thì ra Basil đang đi tìm một con dao nhọn bằng thép. Cuối cùng anh tìm thấy con dao và lăm lăm định phá nát bức tranh.
Dorian vùng dậy khỏi tràng kỷ, chạy vội đến bên Basil, giằng con dao ra khỏi tay Basil rồi quẳng mạnh vào một góc phòng họa:
- Đừng Basil. Đừng anh. – Chàng trai khóc – Làm thế có khác nào là anh đang rắp tâm giết chết một con người
Hallward Basil lạnh lùng nói sau khi anh trở lại bình tĩnh một chút:
- Anh rất vui vì em đã quý trọng tác phẩm của anh. Dorian ơi. Anh không dám tin là em sẽ thương mến tác phẩm của anh.
- Không chỉ có quý trọng mà thôi. Em yêu mến nó. Basil ơi. Đấy chính là một phần của cuộc đời em. Giờ thì em nhận ra điều đó rồi.
- Thôi được. Khi nào bức tranh khô đi, anh sẽ đóng khung gởi về nhà cho em. Lúc ấy em muốn làm gì với nó thì làm. – Nói xong Basil rung chuông gọi trà. – Tất nhiên em cũng sẽ uống trà nhé, Dorian. Cả Henry cũng thế. Dù sao thì trà cũng vẫn là thứ nước uống đem lại những niềm vui đơn giản cho chúng ta.
- Tôi không thích những niềm vui đơn giản – Henry nói. – Tôi không thích các hoạt cảnh, trừ phi là sân khấu. Thật ngốc nghếch cho cả hai vị. Tôi không biết ai là người đã định nghĩa: Con người là những động vật có lí trí. Đấy là một trong những định nghĩa thiển cận nhất. Con người có thể có nhiều cảm xúc nhưng họ không thể có lí trí. Tôi rất vui vì con người không có lý trí như thế. Tôi mong các vị đừng cãi vã chỉ vì một bức tranh. Hãy để tôi giữ lại bức tranh này. Basil ơi. Cậu bé Dorian ngốc nghếch này thì không muốn bức tranh. Còn tôi thì thích lắm!
- Nếu anh để bất cứ ai có được bức tranh này Basil ơi, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. – Dorian cất tiếng – Và tôi sẽ không cho phép bất cứ ai gọi tôi là cậu bé Dorian ngốc nghếch!
- Dorian này. Em biết là bức tranh này thuộc về em mà. Anh đã tặng nó cho em trước khi bức tranh này hiện hữu. Trước khi anh vẽ nó.
- Và bạn biết mình cũng ngốc đấy chứ, bạn Gray. Đừng để bụng khi ai đó gọi bạn là cậu bé Dorian ngốc nghếch chứ. – Henry giả lả nói.
- Tôi sẽ rất khó chịu ngay từ buổi chiều hôm nay, anh Henry ạ.
- À. Thì ra là bạn đã bắt đầu sống thật sự ngay từ giây phút này đấy!
Có tiếng gõ cửa và người giúp việc mang trà vào và đặt lên trên một cái bàn kiểu Nhật nho nhỏ. Có cả tách đĩa Georgian và một đĩa sứ tròn vẽ hình quả địa cầu được bưng vào. Dorian Gray tiến lại rót trà. Hai người đàn ông cũng bắt đầu tiến về phía cái bàn nhỏ nơi Dorian đang đứng.
- Tối nay chúng ta đi coi hát nhạc kịch chứ – Henry nói – Nhất định sẽ thú vị cho mà xem, địa điểm ở đâu cũng được cả. Tôi đã hẹn ăn cơm tại nhà ông bà White với một ông bạn cũ. Nhưng tôi có thể gõ dây thép cáo ốm. Hoặc tôi có thể viện cớ trễ hẹn vì công chuyện. Tôi nghĩ cũng không khó tìm ra một cái cớ dễ nghe. Điều quan trọng là mình phải tạo ra một sự ngạc nhiên cộng với một chút chân thành.
- Nhưng đi xem nhạc kịch phải ăn mặc trịnh trọng, tôi chán lắm – Hallward Basil lên tiếng – Nhất là khi phải mặc áo khoác vào mùa hè mới khó chịu làm sao.
- Đúng vậy. – Henry nói, giọng mơ màng – Trang phục thời nay thật đáng ghét. Chúng rất phiền phức và làm cho người ta bực bội cụt hứng. Cũng là một thứ tội lỗi đầy màu sắc trong đời sống hiện đại của chúng ta.
- Henry này, cậu đừng nói chuyện như thế trước mặt Dorian, có được không? – Basil nói.
- Nói chuyện như thế với anh chàng Dorian nào? Dorian đang rót trà cho anh em mình uống hay là Dorian trong bức họa? – Henry tỏ ra lém lỉnh.
- Trước mặt cả hai Dorian luôn!
- Em nghĩ là em sẽ đi coi hát với anh đấy, anh Henry ạ. – Chàng trai trẻ sau cùng lên tiếng.
- Thế thì cậu đến nhé, cả cậu cũng thế, Basil ạ?
Basil trả lời thật nhanh:
- Tôi không thể đi được đâu. Nói thật đấy. Giờ thì tôi có nhiều việc phải làm lắm!
Henry gạ gẫm:
- Thế thì tôi và bạn Gray sẽ đi riêng hai người vậy, Gray nhé.
Basil cắn môi, tay anh bưng tách trà và bước đến gần bức tranh, anh nói khẽ: Tôi sẽ ở lại với Dorian thật sự này. Giọng Basil có vẻ rất đau buồn.
- Chả lẽ đấy mới là Dorian thật sự? – Người mẫu của bức tranh chạy đến bên Basil – Chả lẽ em không phải là Dorian thật hay sao?
Basil trả lời:
- Ờ đúng vậy, em cũng là một Dorian thật chứ.
Dorian tỏ ra vui vẻ:
- Nói nghe được đấy, anh Basil ơi!
Giọng nói của Basil nghe thật buồn:
- Ít nhất em là Dorian thật, nhưng Dorian trong tranh sẽ không bao giờ thay đổi. – Basil nói tiếp – Đấy mới chính là sự khác biệt giữa hai Dorian. Em sẽ thay đổi.
- Tại sao con người ta cứ phải lôi thôi lằng nhằng về chuyện trung thành nhỉ. – Henry tỏ ra bực bội. – Điều đó thì có ý nghĩa gì kia chứ. Cuối cùng thì quay đi quẩn lại vẫn là chuyện sinh lý thôi. Điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến ý chí của chúng ta cả. Hoàn toàn không dính dáng gì đến những tai nạn xui xẻo hay những kết quả khó chịu của một tình huống. Người trẻ muốn chung thủy nhưng không giữ được. Người già không muốn mình tin tưởng vào cuộc đời cũng làm không xong: Đấy là tất cả nghịch lý trong một câu nói.
Basil nói nhỏ với Dorian:
- Đừng đi coi nhạc kịch đêm nay, Dorian – Đừng đi nhé. Hãy đi ăn cơm tối với anh!
Dorian lắc đầu:
- Em không thể đi ăn cơm với anh được đâu, thật đấy!
- Tại sao? – Basil chua xót
- Vì em đã hứa đi coi nhạc kịch với ngài Henry trước rồi.
Giọng Basil khẩn khoản:
- Anh Henry không thật sự yêu thích em đến độ em phải giữ lời hứa như thế. Anh ta luôn thất tín. Anh năn nỉ em đừng đi mà.
Dorian Gray cười lớn rồi lắc đầu:
- Em cũng năn nỉ anh mà! – Chàng trai trẻ ngập ngừng rồi liếc nhìn Henry, lúc ấy đang kín đáo theo dõi hai người từ chiếc bàn trà, trên khuôn mặt đang nở một nụ cười tự mãn. – Em phải đi coi nhạc kịch, Basil ạ.
- Thôi được rồi. – Hallward Basil nói – Sau đó anh ta bước đến bên khay trà và đặt tách của mình xuống. – Trời cũng đã trễ, vả lại hai vị cũng phải thay quần áo. Nhanh lên đi. Tạm biệt Henry. Chào Dorian. Rảnh rỗi thì đến tôi chơi nhé. Hay là đến vào ngày mai cũng được.
- Quyết định như vậy nhé! – Henry nói.
- Hai vị sẽ không quên chứ? – Basil lại nhắc.
- Không, tất nhiên là không rồi.
- À… Henry này! – Basil ngập ngừng.
- Chuyện gì thế, Basil? – Henry hỏi.
- Hãy nhớ lời tôi năn nỉ bạn sáng nay ở ngoài vườn nhé!
- Ồ. Tôi quên hết cả rồi. – Henry nói với giọng bỡn cợt.
- Tôi tin ở nơi ông. – Basil khẩn khoản nói.
- Tôi cũng tin là tôi sẽ tin tưởng được chính bản thân mình. – Henry phá lên cười – Nhanh nào Gray, xe ngựa của tôi đang ở bên ngoài, tôi sẽ cho bạn đi nhờ một đoạn đường đấy. Tạm biệt Basil. Buổi chiều hôm nay tôi rất vui.
Khi đóng cửa lại, Hallward Basil đổ vật ra trên ghế sô-pha, khuôn mặt anh trông đau đớn gần như là anh đang tái lịm đi.