Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Leslie Burke
ãi tới bảy giờ tối Ellie và Brenda mới về. Jess đã hái xong đỗ và giúp mẹ cất đỗ vào hộp. Mẹ chưa bao giờ cất đỗ vào hộp khi chúng còn đang nóng hầm hập như vậy. Lò đốt suốt ngày làm căn bếp chật hẹp nóng hừng hực chẳng khác nào địa ngục. Tuy vậy sự cáu gắt của mẹ còn đáng sợ hơn nhiều. Suốt cả chiều mẹ không ngớt la mắng Jess và đến lúc này bà đã quá mệt đến mức chẳng còn muốn nấu bữa tối nữa.
Jess quết bơ lạc lên bánh mì cho hai đứa em gái nhỏ và cho cả mình luôn. Nhiệt độ trong bếp vẫn nóng hầm hập, cùng với mùi đỗ sộc lên nồng nặc đến buồn nôn nên ba anh em đành ra ngoài sân ngồi ăn.
Chiếc xe tải vẫn đỗ tại khu Perkins nhưng Jess chẳng thấy ai cả. Chắc họ đã dỡ đồ xong và vào nhà rồi.
– Hi vọng nhà mới dọn đến cũng có bạn gái khoảng sáu hay bảy tuổi. – May Belle nói. – Em muốn có bạn cùng chơi với mình.
– Mày có Joyce Ann rồi còn gì?
– Em không thích chơi với Joyce Ann. Nó chỉ là một đứa bé, chẳng biết gì hết.
Joyce Ann trề môi. Hai đứa đều nhận thấy môi con bé run run trực khóc. Ngay lập tức con bé vừa vặn vẹo thân hình mũm mĩm của mình vừa khóc ré lên.
– Đứa nào trêu em đấy? – Mẹ thò đầu ra cửa sổ bếp hét.
Jess thở dài, vội nhét ngay mẩu bánh mì cuối cùng vào cái miệng đang ngoác ra của Joyce Ann. Con bé tro mắt ngạc nhiên nhưng cũng đành mím môi giữ món quà miễn cưỡng trong miệng. Nhờ vậy mà Jess thoát được cơn thịnh nộ của mẹ.
Jess đóng cửa đi vào, nhẹ nhàng ngang qua chỗ mẹ đang ngồi đung đưa trên chiếc ghế trong bếp xem vô tuyến. Jess lui về căn phòng mà nó ở chung với hai đứa em, thò tay xuống dưới tấm khăn trải giường lấy ra tập giấy và mấy cái bút chì, nằm sấp bụng xuống giường, cắm cúi vẽ.
Jess vẽ mấy người uống rượu wisky và cảm thấy sự thanh thản di chuyển dần dần từ cái đầu căng thẳng đến những cơ bắp mỏi nhừ của mình. Jess rất thích vẽ, nhất là vẽ muông thú nhưng không phải là con bò bình thường như cô bò cái Bessie hay những con gà bình thường mà là những con thú có phần kì dị hoặc là chúng đang trong những tình huống khó khăn. Không hiểu vì lí do gì mà Jess rất thích để những con vật của mình ở những tình huống như vậy. Lúc này nó đang vẽ con tê giác đang chạy từ một sườn núi ra biển trong khi những con cá đầu thập thò, nhô lên khỏi mặt nước trố mắt nhìn ngỡ ngàng. Một quả khinh khí cầu lơ lửng phía trên, lẽ ra phải là đầu con tê giác nhưng theo cách vẽ của Jess thì đó là mông con tê giác, với lời chú thích “Tôi quên kính”.
Jess sung sướng mỉm cười với tác phẩm của mình. Nó tin chắc rằng nếu cho May Belle xem thì thế nào nó cũng phải rất vất vả giải thích sự hài hước của bức vẽ. Có lần nó đã giải thích cho em và May Belle đã cười ngặt nghẽo như xem phim hoạt hình trên vô tuyến vậy.
Nó cũng rất muốn cho bố xem những bức vẽ của mình nhưng không dám. Hồi còn học lớp một, nó đã có lần nói với bố là khi lớn lên nó muốn trở thành nghệ sĩ và nghĩ thế nào bố cũng sẽ hài lòng. Nhưng ngược lại bố đã bực mình và hỏi: – Không biết ở cái trường quái gở đó họ đã dạy dỗ thằng bé những gì và những bà già ở đó đang biến thằng con trai duy nhất của mình thành…– Bố đã kịp dừng, không thốt ra cái từ cuối cùng đó, nhưng Jess đã biết ông định nói gì và nó không thể nào quên cái từ đó cho dù là đã bốn năm trôi qua.
Tệ hơn nữa là chẳng một giáo viên nào ở trường thích những bức vẽ của Jess cả. Mỗi khi thấy nó vẽ họ đều phàn nàn về những lãng phí; nào là phí thời gian, phí giấy rồi phí cả năng lực nữa. Duy chỉ có cô giáo dạy nhạc, cô Edmunds. Cô là người duy nhất mà Jess dám chia sẻ tất cả, nhưng cô lại chỉ dạy ở trường có một năm và chỉ vào những ngày thứ sáu mà thôi.
Cô Edmunds thật sự là một trong những bí mật mà Jess cất giữ. Nó rất yêu cô, không giống như tình yêu mà Ellie hay Brenda vẫn nói và cười khúc khích trên điện thoại mà là một tình yêu thật sự, sâu sắc đến mức không thể nói hết được; thậm chí ngay cả trong ý nghĩ cũng không diễn tả nổi. Mái tóc đen, dài thật họp với cặp mắt to, xanh biếc của cô. Cô có thể chơi đàn ghi ta như một ngôi sao trong ban nhạc và giọng nói ngọt ngào của cô thật sự làm Jess cảm động. Cô đúng là một thiên thần và hơn tất cả là cô Edmunds cũng rất yêu quý nó.
Một ngày đông năm ngoái, Jess đã tặng cô một trong những bức vẽ của mình. Nói đúng hơn là nó chỉ dám dúi vào tay cô rồi bổ chạy. Thứ sáu tuần sau, cô đã gọi nó ở lại gặp cô sau giờ học và đã ca ngợi rằng nó đúng là một “tài năng hiếm có” và căn dặn nó đừng để bất cứ cái gì làm mình nản lòng và hãy cố gắng duy trì và phát triển tài năng của mình. Với cách hiểu của mình, Jess đinh ninh rằng trong con mắt của cô Edmunds nó luồn là đứa trẻ đứng hàng đầu, nhất về mọi mặt. Không phải là đứa đứng đầu ở trường hay ở nhà nhưng vẫn là nhất theo đúng nghĩa của từ đó. Nó vẫn ấp ủ sự ghi nhận và tán dương đó như một tài sản riêng của mình. Nó thấy mình thật sự giàu có và còn rất giàu với cái kho báu mà không ai khác ngoài nó và cô Edmunds biết, mặc dù cô không phải là người trong gia đình của nó.
– Đồ hipi (Một phong trào, một lối sống bắt nguồn từ nước Mỹ những năm 1960 và 1970)! – Đó là cách mà mẹ nó mô tả cô Edmunds với Brenda khi Brenda đang học lớp bảy.
Cứ cho là như vậy. Jess sẽ chẳng tranh luận gì về điều đó, nhưng trong con mắt của mình, Jess vẫn thấy cô Edmunds thật xinh đẹp. Cô đúng là một sinh vật tuyệt vời trong thế giới hoang dại, bị nhốt vào cái lồng cũ kĩ bẩn thỉu trong cái trường này, có thể do một sự nhầm lẫn nào đó. Mặc dù vậy nó hi vọng và luôn cầu nguyện để cô Edmunds không bao giờ ra khỏi cái lồng đó và đừng bao giờ bay đi mất. Nó sẵn sàng chấp nhận cả tuần lễ buồn tẻ tại trường để đợi đến những buổi chiều ngày thứ sáu, khi hai cô cháu có thể ngồi trò chuyện trên chiếc ghế rách nát trong phòng giáo viên (thật ra cũng chẳng còn chỗ nào khác trong trường để cô Edmunds có thể bày dụng cụ của mình ra để hát những bài hát như “Trái khinh khí cầu của tôi”, “Đây là mảnh đất của anh”, “Hãy luôn là chính bạn và tôi”, “Thổi vào ngọn gió”, vì ông hiệu trưởng Turner luôn yêu cầu cô hát bài “Chúa phù hộ cho nước Mĩ”.
Cô Edmunds thường đàn ghi ta và cho lũ học sinh lần lượt hát theo hay phụ họa bằng đủ những loại nhạc cụ khác để tạo thành một ban nhạc đặc biệt! Tất cả giáo viên trong trường đều ghét những ngày thứ sáu và cũng nhiều học sinh giả vờ phụ họa theo để bài xích cô Edmunds.
Jess biết thừa là bọn chúng giả vờ tẩy chay cô Edmunds để lấy lòng những giáo viên khác. Giống như thực tế chiến tranh Việt Nam đã qua lâu rồi nhưng cũng sẽ vẫn tốt hơn nếu nó đã không xảy ra. Bọn học sinh thường chế nhạo phong cách của cô Edmunds vì cô không đánh son hoặc cô hay mặc quần jean có những vết cắt.Thật ra cô Edmunds là cô giáo duy nhất trong trường tiểu học Lark Creek mặc quần thay vì mặc váy. Điều này chắc dễ dàng được chấp nhận tại Washington hoặc những vùng lân cận hoặc ngay cả vùng Millsburg, chứ còn ở cái vùng Lark Creek xa xôi hẻo lánh này, thì cũng cần một thời gian dài nữa để mọi người quen dần với những điều mới lạ, đã được chấp nhận ở những nơi khác, thông qua các chương trình truyền hình.
Cứ vào ngày thứ sáu, bọn học sinh trường tiểu học Lark Creek ngồi trong lớp hóng nghe âm thanh huyên náo nhộn nhịp vọng ra từ phòng giáo viên, rồi mỗi lớp được phân nửa giờ đồng hồ học trong sự vui vẻ, nhiệt tình của cô Edmunds, cùng vẻ đẹp hoang dại của cô. Vậy mà hết giờ học nhạc, bọn chúng ra khỏi lớp lại vờ tỏ ra khó chịu với chiếc quần jean bó kiểu hipi và với cách trang điểm của cô vì cô giáo chỉ vẽ mắt chứ không hề bôi môi son.
Jess chẳng có cách nào bảo vệ cô Edmunds khỏi sự bất công và những sự giả dối của bọn chúng nên đành cắn răng im lặng. Hơn nữa, cô Edmunds ở một tầm cao, hơn hẳn tất cả những hành vi ngu xuẩn nên điều đó cũng chẳng hề hấn gì với cô cả. Mỗi khi có cơ hội, Jess lại dành vài phút vào những ngày thứ sáu để được đứng cạnh cô Edmunds, được nghe giọng nói êm dịu, ngọt ngào, cùng lời khẳng định của cô rằng nó là “một đứa trẻ thông minh và tinh tế”.
Jess thường tự nhủ,mình và cô Edmunds thật giống nhau. Chúng mình giống nhau, Julia xinh đẹp. Những âm tiết đó cứ vang lên trong đầu nó như những tiếng đàn ghi ta. Chúng mình, Julia và tôi không thuộc về Lark Creek.”Em đúng là một viên kim cương giữa đám sỏi đá”,có lần cô Edmunds đã nói với nó như vậy và nhẹ nhàng đặt ngón tay như có điện lên mũi nó làm nó giật nảy người. Đối với Jess chính cô Edmunds mới là viên kim cương tỏa sáng giữa vùng bùn sình lầy.
– Jess-i!
Jess vội dúi tập giấy vẽ cùng mấy chiếc bút chì xuống dưới tấm khăn trải giường, rồi nằm ngửa ra, tim đập thình thịch, lồng ngực phập phồng.
Mẹ đã đứng ngay ở cửa:
– Mày đã vắt sữa bò chưa đấy?
Jess vội nhảy ngay khỏi giường,-con làm ngay đây. – Nó đi vòng qua sau lưng mẹ,ra khỏi phòng và ngay lập tức với chiếc thùng đựng sữa bên cạnh bồn tắm và chiếc ghế đòn ngay cạnh cửa trước khi mẹ căn vặn xem nó vừa làm gì trong phòng. Ánh đèn vẫn hắt ra từ cả ba tầng của khu nhà Perkins cũ kĩ. Trời cũng nhá nhem tối. Bầu sữa của cô bò cái Bessi đã căng mọng nên cô đi lại chẳng dễ dàng chút nào. Lẽ ra cô phải được vắt sữa từ hai giờ trước đây rồi. Jess đặt mông ngồi trên chiếc ghế đòn, bắt đầu vắt; dòng sữa ấm hôi hổi vọt mạnh vào thùng để hứng bên dưới. Thỉnh thoảng lại có tiếng một chiếc xe tải với ánh đèn lờ mờ chạy vụt qua, vọng lên từ phía dưới đường. Bố cũng sắp về rồi và cả mấy người chị gái kia nữa. Chúng đã tìm cách lén đi chơi, bỏ mặc mẹ và Jess với bao việc nhà ngổn ngang. Jess không hiểu mấy chị sẽ mua những gì với số tiền ấy. Nó đã chẳng dám xin mua tập giấy vẽ và bút chì màu tử tế hơn, để khỏi phải dùng những cái bút màu cứng ngắc của nhà trường, mỗi lần vẽ nó ấn mạnh đến nỗi rách cả giấy mà màu vẫn không ra.
Một chiếc xe tiến sát cửa. Xe của nhà Timmonses. Hai chị gái đã kịp về nhà trước bố. Jess có thể nhận ra tiếng nói vui vẻ của hai người chị và tiếng cửa xe sập mạnh. Mẹ chắc lại phải lo bữa tối cho họ và khi vắt xong, mang sữa vào nhà, thế nào cũng lại thấy hai chị đang cười nói rôm rả, chẳng hề áy náy chút nào. Mẹ thậm chí còn quên rằng mình đang rất mệt và rất bực mình. Chỉ có Jess lúc nào cũng luôn là kẻ phải hứng chịu những cơn thịnh nộ của mẹ. Đôi khi nó cảm thấy thật cô đơn giữa những người đàn bà trong nhà; ngay cả con gà trống duy nhất cũng lăn ra chết và chẳng ai nghĩ đến chuyện mua một con khác để nuôi thay thế cả. Bố thì đi từ tinh mơ đến tối mịt mới về thì làm sao có thể biết được những cảm nhận của nó suốt cả ngày cơ chứ. Ngày nghỉ cuối tuần cũng chẳng hơn gì. Bố đã quá mệt mỏi với những công việc cực nhọc suốt cả tuần nên ông thường ngủ li bì ngay trước màn hình vô tuyến. Có lẽ đó là chỗ duy nhất bố có thể nghỉ ngơi thực sự và không làm bất cứ một việc gì đó.
– Anh Jess này! – May Belle gọi. Đúng là con bé không bao giờ để cho Jess được yên với những suy nghĩ riêng tư của mình.
– Mày lại muốn gì nữa đây?
Con bé co người lại. – Em kể cho anh chuyện này. – May Belle nghếch đầu nói.
– Giờ này lẽ ra mày phải đi ngủ rồi chứ? – Jess cáu kỉnh nói.
– Ellie và Brenda về rồi đấy.
– Về rồi thì liên quan gì đến tao nào? – Không hiểu sao Jess lại cáu con bé mặc dù trong lòng vẫn muốn nghe thông tin của nó.
– Ellie mua cho mình một chiếc áo mỏng dính, mẹ đang bực mình lắm!
Được lắm! – Jess nghĩ. – Nhưng điều đó thì có gì mà vui. – Jess nói.
Baripity, Baripity, Baripity.
– Bố! – May belle reo lên vui sướng và chạy về phía đường cái. Jess thấy bố dừng chiếc xe tải lại, cúi xuống mở cửa cho May Belle trèo lên. Jess buồn bã quay mặt đi, ghen tị với sự may mắn của em gái. Con bé sẽ chạy theo bố, ôm bố và hôn bố. Jess cảm thấy tim đau nhói khi thấy bố cúi xuống ôm hôn hoặc nhấc bổng những đứa em lên, cho chúng ngồi lên vai mình. Dường như nó đã quá lớn, lớn ngay từ ngày nó mới sinh ra để được hưởng những sự âu yếm đó của bố mẹ.
Thùng sữa đã đầy ắp. Jess vỗ nhẹ cô bò Bessie và đẩy nó sang một bên, đặt chiếc ghế đòn lên tay trái và khệ nệ mang thùng sữa vào nhà, hết sức cẩn trọng để không một giọt sữa nào sánh ra ngoài.
– Sao vắt sữa muộn thế hả con trai? – Đó là câu duy nhất mà bố nói với nó suốt cả buổi tối hôm đó.
Sáng hôm sau, Jess không sao nhấc nổi mình dậy khi tiếng chuông báo thức réo lên. Nó không thể tưởng tượng được là mình mệt đến nhường nào cho tới khi tỉnh hẳn, khi May Belle dúi khuỷu tay nó hỏi: – Anh không đi chạy à?
– Không! – Jess trả lời. – Hôm nay tao đi bay chứ không chạy nữa.
Nó quá mệt và đã phải gồng mình nhiều hơn, luôn tưởng tượng ra Wayne Pettis ở phía trước và cố chạy cho kịp. Hai bàn chân chạy thục mạng trên nền đất gồ ghề, vung mạnh hai cánh tay và nghĩ rằng mình đã đuổi kịp được Wayne Pettis. – Trông này, Wayne Pettis! – Jess nói qua kẽ răng. – Thế nào tao cũng đuổi kịp mày. Mày không thắng được tao đâu.
– Nếu mày sợ con bò đến thế, – có tiếng ai đó nói. – sao mày không trèo lên hàng rào đi?
Jess dừng lại đột ngột ngay trước mặt người vừa hỏi mình, loạng choạng muốn ngã vì mất thăng bằng. Jess không thể nhận ra người đang ngồi đung đưa bộ giò nâu sậm ngay gần khu nhà Perkins cũ kĩ đó là một đứa con trai hay con gái nữa. Mái tóc nâu cắt lởm chởm trước trán. Nó mặc một chiếc áo phông xanh đã bạc phếch và chiếc quần jean cắt cụt đến trên đầu gối.
– Xin chào! – Người đó cất tiếng chào trước và hất đầu về hướng khu nhà Perkins nói. – Nhà tớ vừa mới chuyển tới sống ở đây.
Jess vẫn đứng như trời trồng, trố mắt nhìn người đang nói chuyện với mình.
Người đó tụt xuống khỏi hàng rào, tiến lại gần Jess nói: – Tớ nghĩ chúng ta sẽ là những người bạn tốt, cũng chẳng có mấy người sống quanh đây.
Con gái. Chắc chắn là con gái rồi. Jess cũng chẳng hiểu tại sao tự nhiên nó lại khẳng định như vậy. Nó cũng chỉ cao bằng mình thôi. Jess có vẻ hài lòng phát hiện ra điều đó khi đứa con gái kia tiến lại gần mình hơn.
– Tớ là Leslie Burke.
Ngay cả cái tên của con bé cũng có thể dùng để đặt cho cả con gái hay con trai đều được, nhưng lúc này thì nó đã chắc chắn rằng mình đã đoán đúng.
– Sao vậy?
– Cái gì?
– Có điều gì không ổn sao?
– Ừ, à không. – Jess ấp úng chỉ tay về phía nhà mình, gạt mớ tóc lòa xòa trước trán, nói tiếp. – Tớ tên là Jess Aarons. – Đúng lúc đó May belle lò dò đi tới.
– Vậy nhé! Hẹn gặp sau. – Jess bỏ đi về hướng nhà mình, quyết định bỏ buổi chạy sáng nay và chuẩn bị vắt sữa bò.
– Này! – Leslie đứng chống nạnh giữa đồng gọi với. – Cậu đi đâu đấy?
– Tớ có việc phải làm. – Jess ngoái cổ đáp lại. Khi nó xách chiếc thùng đựng sữa ra để vắt sữa thì Leslie cũng không còn ở đó nữa.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên