Số lần đọc/download: 1362 / 17
Cập nhật: 2015-07-29 11:17:16 +0700
Chương 2
C
ully đi suốt chiều dài đường State, y lướt qua các cửa hàng lớn, các rạp chiếu bóng và các cửa tiệm nhỏ. Y tiếp tục cho tới cuối đường, tới cầu cạn xe điện ngầm chạy trên không, tới tận cùng khu thương mại. Y vẫn chưa đến được số nhà y tìm.
Y đã tới chỗ giáp giới một khu tồi tàn. Trải dài trước mắt y là hai dãy nhà bao gồm nhiều quán rượu nhỏ xen lẫn những cửa hàng rẻ tiền, những tiệm xăm hình, những quán ăn lùi xùi và những khách sạn hắc ám… Và giữa ban ngày, trong ánh nắng chói lọi, tất cả cảnh tượng đó mang một vẻ tiều tụy, âm u, trần trụi và hiu quạnh.
Địa chỉ Cully đang đi tìm ở gần tận cùng khóm nhà đầu tiên. Đó là một quán rượu không có gì khác biệt với hơn năm chục quán y hệt nhau kế tiếp nằm dọc theo hai dãy nhà, ngoại trừ số nhà và tên quán. Quán này có tên đơn giản là Chez Maligan.
Cully đẩy cửa chỉ có một cánh bật và dừng lại để cho mắt đang bị lóa vì nắng có thì giờ quen với ánh sáng lờ mờ. Lúc y đã phân biệt rõ địa thế căn phòng về khoảng rộng và mấy người đang ở bên trong, y nhận thấy nhân viên phục vụ quán rượu, hai người khách đang uống ở quầy và một cặp đang ngồi ở một ngăn, tất cả đều liếc mắt nhìn y. Y tiến tới quầy và đặt va li xuống.
Tôi có thể giúp ông việc gì?
Ông Ferguson có nhà không ạ? – Cully hỏi.
Gã phục vụ quầy rượu hơi nghiêng đầu qua một bên và cố nén một nụ cười thích thú. Anh ta đi về phía một cánh cửa nhỏ kín đáo ở cuối phòng và gõ cửa.
Có người hỏi ông Ferguson, - anh ta thông báo qua mặt cửa.
Cully để ý nghe từ ông được nhấn mạnh. Người phụ nữ ngồi trong ngăn mỉm cười với y, và hai người đàn ông ngồi ở quầy nhìn y với một vẻ trầm ngâm. Cully bắt đầu tự hỏi mình vừa phạm sai lầm gì thì cửa phòng mở và một người đàn bà xuất hiện ở khung cửa.
Bà ta vào khoảng bốn mươi lăm tuổi, mái tóc đã hoa râm nhưng khuôn mặt vẫn còn đẹp. Bộ áo quần bằng len cắt may vừa vặn làm nổi bật một thân hình quá khổ, nhưng vẫn còn khá quyến rũ. Bà đang cầm trên tay cặp kính gọng đen, có lẽ mà chắc hẳn bà đã bỏ ra trước khi mở cửa.
Anh là ai? – Bà ta hỏi Cully một cách tử tế.
Jack Cullen, - y trả lời, - từ Evansville.
Và khi thấy rõ cái tên đó không có tác dụng gì với người đàn bà, y nói thêm:
Tôi đến thay mặt cho George Hooker.
Người đàn bà quan sát y một hồi lâu. Bây giờ, y khiến bà ta lưu ý.
Anh hãy vào đây, - cuối cùng bà ta nói.
Cully xách va li lên, bước dọc quầy và theo người đàn bà vào trong văn phòng.
Anh hãy đóng cửa và ngồi xuống.
Bà ta chỉ cho y một chiếc ghế, phía trước một cái bàn lớn như sắp đổ sụp xuống vì đống giấy tờ hỗn độn. Cully vừa ngồi xuống vừa đặt va li bên cạnh y.
Căn phòng rộng rãi và không có cửa sổ. Một máy lạnh đặt trên bức tường trong cùng. Y để ý thấy một tủ sắt lớn phía sau bàn, nhiều tập hồ sơ bằng kim loại và dọc theo một trong những vách ngăn bên hông, một chiếc đi-văn lót nệm và một trường kỷ bằng da. Một người đàn ông có mái tóc thưa thớt, tuổi trạc chừng năm mươi, ăn mặc bảnh bao, mang cặp kính đen, đang ngồi trên chiếc trường kỷ. Một bình cà phê đặt trong tầm tay ông ta trên một cái bàn thấp.
Tên tôi là Ferguson Edwards, - người đàn bà vừa nói vừa ngồi xuống phía sau bàn.
Tôi rất lấy làm tiếc, - Cully xin lỗi – Hooker đã không nói cho tôi biết bà là một phụ nữ.
Người đàn ông ngồi ở trường kỷ hừ một tiếng và Cully liếc ông ta một cái. Người đàn ông không nhìn người phụ nữ cũng như Cully. Đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào bức tường trước mặt, ông ta cầm tách cà phê bằng cả hai bàn tay.
Ferguson lục trong đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn và lấy ra một tấm bưu thiếp có minh họa. Sau khi đọc mấy từ trên đó, bà vừa quan sát Cully vừa xoay tấm bưu thiếp giữa các ngón tay.
Thì ra anh là Jack Cullen đấy à? – Bà hờ hững nói. – Hooker bảo anh là một tay gieo. Đúng không?
Tôi tự bảo vệ được lắm, - Cully quả quyết trả lời.
Ván súc sắc lâu nhất anh đã từng chơi kéo dài bao nhiêu?
Khoảng mười một hoặc mười hai giờ, nếu tôi không lầm.
Anh đã thắng được bao nhiêu?
Năm mươi mốt đô la, - Cully trả lời không chút do dự.
Số tiền lớn nhất anh đã đặt cho một lần gieo súc sắc là bao nhiêu?
Năm mươi đô la.
Tiền láng của anh lên được bao nhiêu?
Năm mươi hai đô la, - Cully thảm hại thú nhận.
Ferguson nhíu mày.
Anh đã thắng chứ?
Thua, - Cully trả lời, - tôi đã thua với mười hai nút.
Lẽ ra y không muốn mỉm cười, nhưng không sao cưỡng lại được, bởi vì kỷ niệm buồn này đã mất, nỗi cay đắng theo thời gian, và bây giờ, y có thể cười chuyện đó. Nhưng hôm sau ngày sự việc xảy ra, y đã ngã bệnh, bệnh về thể chất. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng y phạm sai lầm không thể tha thứ vì đã chơi dưới sức mình trong một ván bài.
Lần đó đã cho anh một bài học chứ? – Ferguson lạnh nhạt hỏi.
Vâng, - Cully nghiêm trang trả lời, và nụ cười tắt ngấm.
Ferguson nhìn thẳng vào mặt y trong im lặng. Cully phát hiện trong ánh mắt bà ta một sự tính toán lâm sàng khiến anh nhớ lại vị bác sĩ đã khám bệnh cho y trước khi vá mặt y và những cú đấm y đã buộc phải đánh nhau với một tay chơi khác, vì số tiền y đã thắng trong một lần đánh tình cờ với những người lạ, ở bên kia biên giới của Illinois. Một cách trầm tĩnh, không quay mắt, y chịu đựng cái nhìn của Ferguson.
Quyết định thế nhé, Jack Cullen? Anh muốn thực sự bắt đầu chứ?
Vâng.
Ông Edwards? – Bà ta vừa hỏi vừa quay về phía người đàn ông ngồi trên trường kỷ.
Vì Hooker nói anh ta tốt, - người đàn ông lần đầu tiên mở miệng trả lời, - tức là anh ta tốt.
Được lắm, - Ferguson đồng ý. – Cullen, tôi giới thiệu với anh ông Edwards, chồng tôi. Trên nguyên tắc, anh làm việc cho ông ấy, nhưng trên thực tế, chính tôi giải quyết công việc cho anh. Anh hiểu chứ?
Cullen gật đầu.
Tôi hiểu.
Bây giờ, - Bà ta vừa nói vừa dọn dẹp một góc bàn, - anh hãy để tất cả tiền của anh lên đây.
Cully hơi sa sầm mặt, nhưng y chấp hành không cãi lời. Y hiện có bốn mươi mốt đô la ba mươi xu. Ferguson gom lại và bỏ vào trong một chiếc phong bì. Bà ta viết vội tên của Cully lên đó và xếp và trong một ngăn kéo mà Cully nhận thấy có nhiều phong bì tương tự.
Tôi để riêng tiền đó cho anh, - bà ta giải thích, - phòng khi anh cần để trả tiền vé trở về Evansville. – Bà ta chìa một bàn tay trắng. - Anh hãy đưa các hột súc sắc của anh cho tôi.
Cully lục túi và lấy ra mấy hột súc sắc bằng ngà voi màu trắng mà y không bao giờ rời kể từ năm năm nay. Y đặt tất cả vào bàn tay của Ferguson và không khỏi se lòng khi từng hột một bị ném vào giỏ rác.
Chương I (tiếp theo)
Bây giờ anh trắng tay, Cullen. Không tiền, không súc sắc. Và bởi vì sắp sửa làm việc cho ông Edwards, đây sẽ là bài học đầu tiên của anh: từ nay trở đi, anh sẽ sử dụng tiền và súc sắc của chúng tôi. Thông thường, anh sẽ chơi với các hột súc sắc có sẵn trên bàn lúc anh đến, nhưng đôi khi khách chơi đòi đổi súc sắc. Trong trường hợp này, anh có thể sử dụng súc sắc của chúng tôi. Nhưng anh đừng bao giờ đưa vào một cuộc chơi bất cứ súc sắc nào khác với của chúng tôi. Chúng tôi biết các hột súc sắc của chúng tôi rất đều đặn, nhưng đó là những hột duy nhất chúng tôi có thể đảm bảo. Và nếu bao giờ anh bị tóm với những hột súc sắc gian lận ở Chicago, anh sẽ chẳng khác gì Chúa Jesus ngày bị đóng đinh. Anh hiểu rõ chứ?
Vâng.
Rất tốt.
Ferguson mở một ngăn kéo khác của bàn viết. Ngăn kéo này chứa đầy ắp tiền giấy được sắp xếp cẩn thận trong những hộc gỗ. Bà ta lấy một tờ năm chục đô la từ trong những chồng giấy bạc và đưa cho Cully.
Anh dùng tờ này để xoay xở trong lúc chờ đợi kiếm được những tờ khác. Mỗi tối chúng tôi đưa cho anh một số tiền và chỉ định nơi anh đến chơi. Luôn luôn là lối chơi đặt cược theo kiểu Anh, không bao giờ theo kiểu craps. Nói một cách khác, anh sẽ không bao giờ chơi với một nhà cái, như trong các sòng bài. Bất cứ cuộc chơi diễn ra ở đâu, ban điều hành sẽ từng giờ thâu một số tiền đối với mỗi người chơi. Ngoại trừ việc đó ra, họ sẽ tuyệt nhiên không can dự vào cuộc chơi. Anh chỉ chơi với những tay chơi khác. Anh hiểu chứ?
Cully gật đầu.
Tốt, bây giờ là những điều kiện, - Ferguson nói tiếp bằng một giọng rõ ràng, thản nhiên. – Trên tất cả số tiền anh thắng được, chúng tôi sẽ trích ra bảy mươi phần trăm cho chúng tôi và mười phần trăm chúng tôi gửi cho Hooker…
Hooker đã không nói về mười phần trăm đó, - Cully ngắt lời.
Hooker cũng đã không nói với anh rằng tôi không phải là môt “ông”…
Từ lúc đó, - ông Edwards ngồi ở tràng kỷ cười khẩy, - có lẽ ông ta đã quên.
… cũng thế thôi, - Ferguson vừa nói tiếp vừa quay đầu để liếc chồng với một ánh mắt hắc ám. – Nhận hay bỏ, - bà ta kết luận bằng một giọng kiêu kỳ.
Tôi nhận, - Cully nói.
Ông Edwards cười rúc rích từ chỗ ngồi của ông ta. Ferguson đỏ mặt, và lần đầu tiên bà ta tỏ ra hơi bối rối. Cully không sao đoán được ý nghĩa thầm kín về nhận xét của ông Edwards, cũng như tại sao câu nói đó khiến Ferguson khó chịu như thế, nhưng y có cảm giác sự việc này có liên quan với Hooker. Khi nghe tiếng cười khẩy của ông Edwards, tựa hồ như một sự thách thức, và khi thấy Ferguson bỗng nhiên ngượng nghịu, Cully chợt có cảm tưởng mình đang vô tình can dự vào một vụ bí mật tồi tệ của hai con người này. Trong giây lát, trước khi Ferguson nói tiếp, Cully ước mong được cách xa nơi này hàng trăm dặm. Dường như… nhưng không hẳn thế. Đã phải mất quá lâu y mới đến được Chicago.
Ở phía dưới đường này một chút, - cuối cùng Ferguson nói, phá tan sự căng thẳng nặng nề, - có một khách sạn tên là Globe. Khách sạn này của ông Edwards. Anh hãy đến đó, tôi sẽ điện thoại cho nhân viên tiếp tân ban ngày để lấy cho anh một phòng. Lúc này đã quá trễ chúng tôi không thể tìm cho anh một chỗ chơi trong đêm hôm nay, nhưng chiều mai anh hãy đến đây, lúc ba giờ, và chúng tôi có thể sắp xếp cho anh làm việc đêm mai.
Đồng ý, - Cully nhận lời.
Thấy Ferguson tỏ ra không còn gì để nói nữa, y liền xách va li lên tay và chuẩn bị cáo từ. Ra tới cửa, y dừng lại và quay về phía Ferguson:
Cám ơn.
Gương mặt của Ferguson dịu xuống trong giây lát và đôi môi mềm mại của bà hé mở, tựa hồ bà ta sắp sửa trả lời y, rồi bà liếc chồng một cái, mím chặt môi và chỉ khẽ gật đầu.
Anh bạn hãy chờ biết chắc đem lại những gì trước khi nói lời cảm ơn, - ông Edwards càu nhàu từ chiếc trường kỷ. – Đây là một thứ nghề đôi khi người ta để lại nhiều hơn cả tiền bạc.
Ông muốn nói gì? – Cully trả lời, cố gắng mỉm cười để tỏ ra mình không phải là mẫn cảm.
Tại sao anh tin rằng tôi mang cặp kính đen này?
Tôi không biết, - Cully trả lời và ngay lúc nói, y đã hiểu.
Bởi vì tôi mù, - ông Edwards gằn giọng. Một tên cờ bạc lưu manh đã tạt acid vào mắt tôi, vào một buổi tối tôi gieo súc sắc trong một nhà xe.
Cully nhìn người đàn ông trán hói như đang tìm cách xúc phạm y, tựa hồ ông ta quy trách nhiệm cho y về buổi tối thảm khốc đó. Tựa hồ, từ tận cùng đêm hôm ấy, ông Edwards quy trách nhiệm cho tất cả những kẻ mới vào nghề về việc một người trong bọn họ đã gây nên cho ông.
Tôi đã như thế này hai mươi mốt năm nay, hai mươi mốt năm dài dằng dặc. Vì vậy, anh đừng cảm ơn chúng tôi. Khoan đã. Anh hãy chờ cho tới khi biết được anh sẽ gặp tai nạn gì.
Người đàn ông mù chợt lặng thinh và ngồi bất động, đôi mắt chết nhìn sững bức tường, giữa Ferguson và Cully. Căn phòng đội nhiên trở nên im lặng, im lặng như bản thân người đàn ông mù. Cully chợt nhận thấy sự ngượng nghịu của Ferguson đã tan biến và bây giờ bà ta ngắm nhìn chồng với một lòng trắc ẩn làm biến đổi hẳn khuôn mặt xinh đẹp của mình. Cully mở cửa hết sức nhẹ nhàng và ra khỏi phòng để họ tiếp tục làm việc.
Y bước đi dọc theo quầy để ra ngoài đường phố. Một dãy ly sắp thành hàng trên một khăn lau, trước mặt gã phục vụ đang đánh bóng từng cái với một khăn lau khác. Hai người đàn ông ban nãy đã chú ý quan sát y vẫn còn ngồi ở quầy và lại tiếp tục chăm chú nhìn y.
Anh đã gặp ông Ferguson rồi chứ? – Gã phục vụ cười khẩy.
Cully dừng chân và bước tới gần. Y đưa mắt nhìn sau quầy và chỉ một cái kệ.
Cho tôi một phong kẹo cao su, - y nói một cách nhã nhặn.
Không quay người, gã phục vụ vươn cánh tay ra và ném phong kẹo lên quầy.
Đáng lẽ anh nên báo trước cho tôi Ferguson là một phụ nữ, - Cully vừa nói vừa mở phong kẹo.
Y đút một tép kẹo cao su vào miệng và lục túi để trả tiền.
Tại sao phải thế? – Gã phục vụ vặn lại. – Anh nợ tôi có đáng kể gì đâu.
Có chứ, - Cully vừa mỉm cười vừa đặt lên mặt quầy tờ giấy bạc năm chục đô la mà Ferguson mới đưa cho y, - anh nợ tôi bốn mươi chín đô la chín mươi lăm về phong kẹo cao su này.
Gã phục vụ nhìn tờ giấy bạc đầu tiên, rồi Cully, và anh ta nghiến răng.
Anh không có gì nhỏ hơn hay sao? – Anh ta hỏi xẵng.
Không, - Cully cũng đáp xẵng.
Nụ cười của y biến mất và y chịu đựng cái nhìn của viên quản lý không hề nháy mắt, biết rằng hai gã ngồi ở quầy đang quan sát cuộc đấu khẩu một cách chăm chú hơn bao giờ cả.
Tôi sẽ đợi anh suốt ngày cũng được, - Cully bảo bằng một giọng khiên khích.
Gã phục vụ hằm hằm nhìn y, nhặt tờ giấy bạc với một cử chỉ giận dữ và giật mạnh ngăn kéo két bạc. Anh ta dằn tiền lên mặt quầy và đặt những đồng tiền lẻ lên trên. Cully chậm rãi đếm tiền của y, gấp các tờ tiền giấy và đút vào túi áo sơ mi, rồi nhặt từng đồng tiền lẻ theo thứ tự nhỏ dần, cuối cùng là các đồng xu, và cho vào túi quần.
Cám ơn, - y nói bằng một giọng thản nhiên, và y đi ra.