Số lần đọc/download: 1300 / 22
Cập nhật: 2015-02-10 13:24:22 +0700
Chương 3/3
- Ðây là hai chiếc võng. Các cô cậu hãy tự nhiên.
Bác ấy vừa quay gót đi, Quốc Dũng nhìn theo nhún vai, cúi đầu vào đồng bọn nói nhỏ:
- Hãy tự nhiên rồi chiều tự tiện để tiền ra trả, bằng không thì chủ nhà có nước tự vận luôn.
Cả bọn cười vang. Băng Tâm cũng gượng cười theo các bạn:
- A! Bao Tự chịu cười rồi.
Quốc Dũng chìa tay trước mặt Tường Vinh nói:
- Nè! Vua Trụ thưởng cho hạ thần đấy nhé!
Băng Tâm liếc Quốc Dũng một cái bén ngót.
Quốc Dũng le lưỡi làm ra vẻ sợ hãi:
- “Con mắt em liếc như là con dao cau” thấy mà phát lạnh cả xương sống.
- Tui xin trả lại cái danh hiệu “Bao Tự” lại cho Quốc Dũng đó.
- Sao vậy? Người đẹp thì người ta khen mà.
Băng Tâm nhắc lại một lần nữa:
- Thật lòng tui không dám nhận.
“Ra đi lòng có dặn lòng
Lời chê thì đặng lời khen thì đừng.”
Mọi người đều lao nhao lên hỏi:
- Sao kỳ vậy?
Băng Tâm chu môi ra:
- Vì tui biết sau khi Quốc Dũng đưa tui lên tận mây xanh, biết đâu sau đó hạ tui xuống tận âm phủ, dở khóc dở cười.
Tường Vinh xen vào:
- Băng Tâm cảnh giác là đúng. Miệng Quốc Dũng mà. Sau khi nó khen xong để cho Băng Tâm hả hê sung sướng thì liền sau đó là một câu xin lỗi rằng “lúc nãy tôi đã nói sai sự thật.” Có chết người ta không?
Vân Hương, Ðoan Thục vỡ lẽ ra:
- A! Quốc Dũng là con người hay lật lộng như vậy sao? Nói chuyện trở như trở bánh tráng vậy.
Ðoan Thục nói năng thì bốp chát chứ không dám hành động. Còn Vân Hương thì nó sẵn sàng ra tay. Ðấm vào lưng Quốc Dũng nghe thình thịch, thình thịch:
- Nè! Cho bỏ tật ghẹo người ta,
Quốc Dũng chạy. Vân Hương cứ rượt tới một khúc quanh có cây chôm chôm lớn. Vân Hương vấp vào rễ cây té lăn cù ra, ôm chân nhăn nhó.
Quốc Dũng bước lại đỡ Vân Hương dậy:
- Có sao không? Ðau chỗ nào? Vân Hương! Vân Hương!
Mặt Vân Hương méo xệch:
- Làm gì mà hỏi dữ vậy! Người ta đau muốn chết đây nè.
- Í! Vân Hương mà chết thì tui sống với ai.
- Hả! Cái gì? Nói lại coi.
Quốc Dũng đưa tay gãi gãi đầu:
- Xin lỗi! Tui nói lộn. Xin nói lại là tui giỡn với ai.
Quốc Dũng nhìn chân Vân Hương sưng to vù lên:
- Chắc bị bong gân rồi!
Vân Hương ôm lấy cái chân rên rỉ
- Ðau quá! Bây giờ đi cũng không được nữa.
- Mình đỡ Vân Hương đứng dậy và đưa lại chỗ các bạn nha!
Vân Hương tỏ ra ái ngại, không đáp.
- Không sao đâu! Bạn bè mà. Cũng tại tui nữa. Phải chi lúc nãy tui té có hay hơn không?
Quốc Dũng vừa nói vừa nhìn thấy Vân Hương nhăn nhó.
Vân Hương biết Quốc Dũng cảm thấy ân hận liền nói:
- Ai té cũng vậy! Ðều bị đau như nhau mà!
Trước tình huống bi thảm hiện tại nhưng lòng Quốc Dũng lại cảm thấy vui vui trước câu nói của Vân Hương. Vì xưa nay hai người chẳng khác nào là mặt trời và mặt trăng. Các bạn thường đùa rằng:
- Mong rằng sớm có hiện tượng nhật thực để mặt trời và mặt trăng gặp nhau.
Và hôm nay có lẽ hiện tượng nhật thực đã xuất hiện rồi đây.
Quốc Dũng vừa nghĩ vừa mỉm cười.